
Chương 2625: Hồi Quang Phản Chiếu
Khi điểm mục tiêu số 5 được kết nối với toàn bộ trận pháp, thì điểm mục tiêu số 2 nơi Lưu Phù Phong và Thịnh Thanh Nham đang ở cũng lập tức cảm nhận được sự thay đổi.
Cả hai hơi sững người, rồi cùng mỉm cười.
Lưu Phù Phong còn chưa kịp nói gì, Thịnh Thanh Nham đã đưa tay che miệng, cười khẽ: “Nhân gia biết ngay cái tên quỷ nghèo chết tiệt kia không sao mà a.”
Cái người đó đúng là như con gián không thể giết.
Thịnh Thanh Nham nghĩ, cho dù là ngày tận thế, thì có khi gia hỏa kia vẫn sống khỏe như thường, thậm chí còn sống sung sướng, đầy đủ nữa là khác.
Thế thì… chẳng cần phải lo cho cô ấy làm gì.
Nghĩ vậy, sợi dây thần kinh căng thẳng suốt mấy ngày qua của cậu bỗng chùng xuống.
Cậu ngáp một cái rất không ưn nhã, rồi nói: “Nhân gia chợp mắt một lát a.”
Câu này là nói với Lưu Phù Phong.
Nói xong, không đợi cậu phản ứng, cậu ta đã ngả người ngủ luôn.
Lưu Phù Phong: "……"
Lúc này, toàn bộ lông vũ của cậu đã thu lại, đôi cánh cũng biến mất hoàn toàn.
Tộc Hồng, tộc Hắc, tộc Bạch … những người này giờ không cần đến lông vũ nữa, chỉ cần ở trong trận pháp là có thể chống lại ảnh hưởng từ bên ngoài.
Vì vậy, cậu cũng không cần phải bảo vệ họ nữa.
Lưu Phù Phong lảo đảo một chút, suýt nữa không đứng vững.
“Cẩn thận!” Hồng Đại Thạch lập tức lao tới bên cạnh cậu, định đưa tay đỡ lấy, nhưng bị cậu ngăn lại: “Không sao.”
Hồng Đại Thạch hơi lo lắng: “Ngài Lưu, hay là ngài nghỉ ngơi một chút đi…”
Lưu Phù Phong nghe vậy, nói: “Cũng được.”
Nói xong.
Cậu ngồi bệt xuống đất, nhắm mắt lại.
Hồng Đại Thạch: "……"
Sau đó.
Lưu Phù Phong bắt đầu phát ra tiếng thở đều đặn, rất nhẹ, nếu không chú ý thì sẽ không nghe thấy. So với tiếng ngáy vang trời của Thịnh Thanh Nham bên cạnh, đúng là hai thái cực.
Hai vị đại nhân của tộc Nguyên Tinh đều đã ngủ hơn nữa còn ngủ rất ngon, khiến những người xung quanh không khỏi bối rối, thậm chí hơi hoang mang…
Trong tình huống thế này, mà vẫn ngủ được sao?
Họ không biết rằng, dưới sự huấn luyện của Mục Kiếm Linh, toàn bộ học sinh hệ chiến đấu khóa 131 đều có kỹ năng ngủ trong một giây, không kén chọn môi trường hay thời điểm…
Nhưng chỉ vài giây sau, Lưu Phù Phong đã mở mắt trở lại.
Cậu nhìn thấy Hồng Đại Thạch bên cạnh đang cầm vũ khí, toàn thân cảnh giác, liền mím môi nói: “Cảm ơn.”
Hồng Đại Thạch vội xua tay: “Không… không cần khách sáo.”
Ánh mắt Lưu Phù Phong nhìn về phía điểm mục tiêu số 1, đôi mắt đen láy sáng rực: “Gần như xong rồi, có thể thử phản công được rồi.”
Hồng Đại Thạch sững người: “Hả?”
Phản công?
Phản công cái gì?
Chẳng lẽ họ định tấn công vào chiến hạm đen?
Hồng Đại Thạch lập tức thấy căng thẳng, không phải vì sợ chết, mà là sợ kế hoạch chưa đủ chu toàn, dễ xảy ra sai sót…
Lưu Phù Phong nói: “Anh và tộc nhân của anh, cùng người của vị diện các người, chỉ cần giữ vững nơi này là được, không cần lo chuyện khác.”
Hồng Đại Thạch còn định hỏi thêm, thì thấy Lưu Phù Phong đã nhắm mắt lại.
Nó đành phải im lặng.
…
Thẩm Trường Thanh đang ngồi xổm trong kho vũ khí, đã nghiên cứu được một thời gian.
Nơi này có rất nhiều vũ khí, phần lớn là những loại mà trước đây cậu chưa từng tiếp xúc.
Muốn hiểu rõ cách sử dụng từng món, còn phải nắm được các điều cấm kỵ… khiến cậu không thể phân thân.
Thời gian thì gấp rút, Thẩm Trường Thanh gần như không dám chợp mắt, mỗi ngày đều đến đúng giờ để nghiên cứu.
Đột nhiên, ngón tay cậu khựng lại.
Cảm giác toàn thân được bao bọc bởi một luồng năng lượng nhẹ nhàng lại tăng lên, như thể có một lượng lớn năng lượng vừa tràn vào.
Đây là.
Có phải Quý Dữu vừa thêm một điểm mục tiêu mới vào trận pháp?
Là một trong các trận nhãn, cũng là trận nhãn duy nhất tại điểm mục tiêu số 3, Thẩm Trường Thanh có quyền truy cập tạm thời vào điểm này, nên cậu nhanh chóng kiểm tra trạng thái của nó.
Và cậu phát hiện ra, điểm mục tiêu số 5 vừa được thiết lập, nằm rất gần vị trí của cậu.
Vậy thì.
Có thể khẳng định một điều: điểm mục tiêu số 5 đã được thiết lập bên trong chiến hạm đen.
Trước đó, Quý Dữu từng nói với Thẩm Trường Thanh, cô sẽ thiết lập điểm mục tiêu ở vị trí của từng đồng đội, rồi kết nối tất cả vào trận pháp lớn.
Nói cách khác.
Đã liên lạc được với Hà Tất và Sở Kiều Kiều rồi?
Thẩm Trường Thanh vui mừng nói: “Vậy là chỉ còn lại vị trí của A Quang.”
Mà vị trí của A Quang, lại có kẻ địch rất mạnh, chủ động tấn công.
Nghĩ đến đây, Thẩm Trường Thanh không vội liên lạc với Hà Tất và Sở Kiều Kiều, mà tiếp tục tập trung vào công việc của mình.
…
Cùng lúc đó.
Nhạc Tê Quang, người đã xâm nhập vào lãnh địa của tộc Thanh, tay đã nhuốm đầy máu. Nhưng máu này không phải màu đỏ mà là màu đen như mực.
Máu đen.
Là máu của người tộc Thanh.
…
Màu đen đặc quánh như nhuộm cả trời đất thành một mảng mực.
Nhạc Tê Quang nằm trên một tảng đá đen, toàn thân không thể cử động, chỉ có lồng ngực khẽ phập phồng, chứng tỏ cậu vẫn còn sống.
Tách —
Tách —
Tách —
…
Máu tươi nhỏ xuống từng giọt, từ thi thể màu xanh kia, cũng từ lỗ thủng lớn trên ngực Nhạc Tê Quang.
Cậu nhìn lên bầu trời đen kịt phía trên, nơi đó chẳng thấy gì cả, như thể cả bầu trời bị một lớp sương mù che phủ.
Lớp sương mù ấy, chính là thứ bảo vệ hoàn toàn lãnh địa của tộc Thanh, cũng là thứ khiến nơi này hoàn toàn ẩn mình.
Lớp sương mù đó rốt cuộc là gì?
Ngay cả khi hai vị diện đang dung hợp, cũng không thể lay chuyển được nó.
Hơn nữa, lớp sương mù này chỉ có thể nhìn thấy khi đã vào bên trong lãnh địa tộc Thanh, từ bên ngoài, mắt thường hoàn toàn không thể phát hiện.
Nhạc Tê Quang không hiểu rõ lớp sương mù này.
Tất nhiên, cậu cũng biết nếu mình có thể làm rõ bản chất của nó, thì có lẽ sẽ giải được bí ẩn của tộc Thanh.
Thật đáng tiếc, có vẻ như bí ẩn đó không đến lượt cậu giải.
Vì vậy.
Gương mặt Nhạc Tê Quang rất bình thản, không buồn không vui.
Sau khi nhìn lớp sương mù một lúc, cậu nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi cái chết đến gần…
Lờ mờ, cậu như nghe thấy giọng nói của đứa em trai ngốc nghếch của mình. Nhưng đứa em vốn rất kiêu ngạo ấy lại đang gọi cậu là anh trai.
Thật kỳ lạ.
Gương mặt bình thản của Nhạc Tê Quang khẽ co giật một chút.
Rồi cậu mở mắt ra lần nữa, trước mắt vẫn là thế giới cũ, một thế giới không có hy vọng, nhưng lại khiến bao người không thể buông bỏ. Cậu thậm chí còn nhìn thấy Nhạc Tê Nguyên, nghe thấy giọng của cậu ấy.
Nhưng với tính cách của Nhạc Tê Nguyên, tuyệt đối sẽ không gọi cậu là anh trai.
Nhạc Tê Quang biết vừa rồi mình đã rơi vào một giấc mơ.
Nhưng cậu thật sự mong giấc mơ đó kéo dài thêm chút nữa, để có thể nhìn thấy Nhạc Tê Nguyên thêm một lần.
Ngoài ra.
Nhạc Tê Quang nghĩ: Quả nhiên, vào khoảnh khắc cận kề cái chết, người ta sẽ nhìn thấy người mình muốn gặp nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro