Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2392: Năng Lực Của Người Mang Mệnh Tuyến

Sắc mặt của Hồng Đại Thạch vô cùng nghiêm trọng và nặng nề. 

Nó nhìn Thịnh Thanh Nham, Thẩm Trường Thanh và những người khác, ánh mắt trầm lặng, nói: 

“Lừa đảo.” 

“Tất cả đều là trò lừa đảo.” 

“Căn bản không có cái gọi là Người mang mệnh tuyến.” 

“Hoặc nói chính xác hơn, không thể nào dùng phương pháp tổng hợp để trở thành Người mang mệnh tuyến.” 

Lông mày của Hồng Đại Thạch nhíu chặt, rõ ràng lúc này nó đang chịu cú sốc tinh thần dữ dội. Nó nghiến răng nói: “Người của vị diện Thiên Thạch chúng ta, vốn dĩ đã là những cá thể khiếm khuyết. Chúng ta không thể trở thành Người mang mệnh tuyến.” 

Thẩm Trường Thanh và Thịnh Thanh Nham càng nghe càng không hiểu. 

Thẩm Trường Thanh hỏi: “Như tôi được biết, trở thành Người mang mệnh tuyến là mục tiêu mà tất cả các bộ tộc đều hướng tới, là lý tưởng mà các người đã nỗ lực theo đuổi suốt bao năm. Tại sao đột nhiên lại nói không thể tổng hợp thành Người mang mệnh tuyến?” 

Khuôn mặt vốn đỏ sẫm của Hồng Đại Thạch lúc này đã chuyển sang đen kịt, rõ ràng đang bốc lửa giận. 

Thẩm Trường Thanh, Thịnh Thanh Nham, Lưu Phù Phong đều hiểu. 

Hãy thử tưởng tượng: cả một bộ tộc, tất cả tộc nhân đã dành không biết bao nhiêu năm tháng để theo đuổi một mục tiêu, rồi một ngày bị nói rằng tất cả chỉ là giả dối. 

Là trò lừa đảo. 

Làm sao không sụp đổ? 

Thế giới quan, nhân sinh quan… đều tan vỡ. 

Nếu là họ, chắc chắn cũng sẽ phẫn nộ tột độ. 

Thế nhưng, Hồng Đại Thạch vẫn có thể giữ được lý trí, đứng trước mọi người, bình tĩnh trao đổi. Đó đã là biểu hiện của sự tự chủ và phẩm chất cực kỳ cao. 

Thẩm Trường Thanh và Thịnh Thanh Nham liếc nhìn nhau, không ai thúc ép, chỉ kiên nhẫn chờ đợi. 

Hồng Đại Thạch cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng. Nó biết những người nhân loại đến từ vị diện cấp thấp trước mặt không phải là kẻ gây ra chuyện này. Tất cả sự giận dữ, thất vọng, đau đớn… không nên trút lên họ. 

Nó cố gắng kiềm chế, rồi nói: “Chúng tôi đã kiểm tra kỹ thi thể của Nhị Trưởng Lão, và tính toán lượng năng lượng mà hắn từng mang. Khi hắn tiến vào bàn tế của tộc Hồng để thực hiện tổng hợp, lượng năng lượng hấp thụ đã hoàn toàn đạt đến ngưỡng cần thiết để tổng hợp thành Người mang mệnh tuyến.” 

“Thậm chí, vượt xa mức yêu cầu. Lượng năng lượng đó lớn hơn rất nhiều so với tiêu chuẩn để trở thành Người mang mệnh tuyến.” 

Ánh mắt của Hồng Đại Thạch lộ rõ sự hoang mang và lạc lối. Nó nói tiếp: “Thế nhưng, ngay cả như vậy, Nhị Trưởng Lão vẫn không trở thành Người mang mệnh tuyến. Điều này thật sự quá kỳ lạ. Vì vậy…” 

Nó ngừng lại một chút, hít thở sâu… rõ ràng đang cố gắng kiểm soát cảm xúc. 

Thẩm Trường Thanh và Thịnh Thanh Nham vẫn kiên nhẫn chờ. 

Sau vài hơi thở sâu, Hồng Đại Thạch lấy lại giọng nói, khàn khàn và thô ráp: “Vì vậy, chúng tôi đã tiến hành một loạt kiểm tra sâu hơn. Kết quả cho thấy, các điều kiện thể chất của Nhị Trưởng Lão, từng hạng mục đều đạt yêu cầu tổng hợp thành Người mang mệnh tuyến.” 

Thẩm Trường Thanh hỏi: “Các người có bản yêu cầu chi tiết để tổng hợp thành Người mang mệnh tuyến sao?” 

Hồng Đại Thạch đáp: “Có. Mỗi bộ tộc đều có một bản. Nhưng vì mục tiêu quá lớn, gần như không ai có thể thực hiện được, nên việc tổng hợp thành Người mang mệnh tuyến mới được xem như truyền thuyết.” 

Thẩm Trường Thanh nhíu mày: “Vậy bản yêu cầu chi tiết đó, là ai truyền cho các người?” 

Hồng Đại Thạch khựng lại. 

Không khí rơi vào im lặng. 

Nó nhíu mày, nói: “Về bản yêu cầu đó, thực ra là do tộc Hồng chúng tôi truyền từ đời này sang đời khác. Qua bao thế hệ nghiên cứu, suy luận, thử nghiệm… bản yêu cầu ấy cũng được cải tiến dần. Nếu hỏi ai là người truyền lại, thì tôi thật sự không thể trả lời.” 

Nếu thật sự phải nói là ai truyền lại, thì chỉ có thể là tổ tiên của tộc Hồng. Là các vị tiền bối đã để lại. Nhưng —

Từ xưa đến nay, chưa từng có ai nghi ngờ hay phủ nhận mục tiêu ấy. Dường như tất cả người tộc Hồng, từ khi sinh ra, đều mang theo một mục tiêu duy nhất: Trở thành Người mang mệnh tuyến. Hoặc trở thành người hỗ trợ cho Người mang mệnh tuyến.

Thịnh Thanh Nham nhíu mày, nói: “Thật kỳ lạ… chẳng lẽ các người chưa từng nghĩ mục tiêu này có gì đó không ổn sao?” 

Hồng Đại Thạch cũng không thể lý giải. 

Nếu không phải được các vị đến từ Nguyên Tinh hỏi đến, thì nó cũng chưa từng nghi ngờ tổ tiên hay tiền bối của mình. 

“Không chỉ tộc Hồng chúng tôi, mà các bộ tộc khác cũng vậy.” Giọng nói của Hồng Đại Thạch trở nên nặng nề: “Ở vị diện trung cấp như Thiên Thạch, ai cũng biết vị diện cao cấp tốt thế nào. Ai cũng muốn bước vào đó, thoát khỏi ràng buộc của thể xác, đạt được sự sống vĩnh hằng.” 

“Giấc mơ ấy… thật sự quá đẹp. Dù người của vị diện Thiên Thạch chưa từng thật sự bước vào vị diện cao cấp, nhưng rất nhiều người đã từng chứng kiến sức mạnh của Người mang mệnh tuyến. Chỉ cần một cái phất tay, họ có thể tiêu diệt toàn bộ đội quân tinh nhuệ mà chúng tôi đã huấn luyện mấy chục, mấy trăm năm!” 

Ánh mắt của Hồng Đại Thạch ánh lên sắc đỏ: “Hỏi thử xem, ai lại không muốn có sức mạnh như thế? Ai lại không muốn có năng lực như thế? Ai lại không muốn bước vào thế giới đầy mê hoặc ấy?” 

“Tất cả là do họ vẽ ra chiếc bánh quá lớn, quá đẹp…” 

Nói xong, Hồng Đại Thạch chìm vào im lặng. 

Thẩm Trường Thanh, Thịnh Thanh Nham và những người khác cũng im lặng một lúc. 

Thẩm Trường Thanh nói: “Vậy là… rất nhiều người ở vị diện Thiên Thạch đã từng chứng kiến sức mạnh của Người mang mệnh tuyến?” 

Hồng Đại Thạch gật đầu: “Đúng vậy. Tôi đã tận mắt chứng kiến. Khi tôi còn nhỏ, bộ tộc chúng tôi bất ngờ bị liên minh ba bộ tộc tấn công. Ba bộ tộc đó đã tập hợp khoảng 10 triệu chiến binh, gần như dốc toàn lực để tiêu diệt tộc Hồng. Mục tiêu đầu tiên của họ chính là hồ linh hồn của tộc Hồng…” 

“Không rõ vì lý do gì mà đã khiến các vị đại nhân Người mang mệnh tuyến nổi giận. Trận chiến ấy chưa kịp bắt đầu thì đã bị họ ngăn lại.” 

“Lúc đó, không ai nhìn rõ được dung mạo của các vị đại nhân ấy, cũng không ai thấy rõ họ ra tay thế nào. Chỉ nghe thấy một giọng nói vang lên: Kẻ trái lệnh, phải chết. Sau đó, toàn bộ chiến binh của ba bộ tộc đang vây kín tộc Hồng… đều tự bạo.” 

“Gì cơ?” Thịnh Thanh Nham giật mình. 

“Tự bạo?” Thẩm Trường Thanh hỏi: “Tất cả sao?” 

“Tất cả.” Hồng Đại Thạch gật đầu, giọng đầy chắc chắn: “Tôi tận mắt chứng kiến. Tất cả kẻ địch đều tự bạo. Chỉ chưa đến một giây, họ đã hóa thành tro bụi. Lúc đó, lớp bụi bay lên phủ kín cả lãnh thổ của tộc Hồng như một tấm áo choàng bằng tro. Cảnh tượng ấy… tôi sẽ không bao giờ quên.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro