
Chương 2390: Không Thể Giao Tiếp
Lưu Phù Phong nói về một số thay đổi gần đây của bản thân.
“Vậy… đó cũng là lý do cậu phát hiện ra tên số 4444 kia đặc biệt mãnh liệt à?” Nhạc Tê Quang nằm trong buồng trị liệu, mở to đôi mắt hỏi.
“Chắc là vậy.” Lưu Phù Phong gật đầu.
Nhạc Tê Quang nhìn cậu, hé miệng định hỏi gì đó. Cuối cùng…
Cậu không hỏi nữa.
Lưu Phù Phong im lặng một lúc, rồi nói: “Xin lỗi… tớ không cảm nhận được khí tức của bạn học Nhạc Tê Nguyên.”
Nhạc Tê Quang khẽ nhắm mắt lại: “Tớ hiểu rồi.”
Thịnh Thanh Nham và Thẩm Trường Thanh thấy cậu như vậy, trong lòng rất đau, nhưng cũng không biết phải nói gì.
Lúc này, lớp bảo vệ năng lượng dựng lên trên không trung của tộc Hồng không hề tuyệt đối an toàn. Từng giây từng phút, nó đều bị ảnh hưởng bởi những biến động dữ dội từ bên ngoài. Phạm vi của lớp bảo vệ cũng đang dần thu hẹp rõ ràng bằng mắt thường.
Tộc Hồng, tộc Hắc, tộc Bạch… tất cả đều lo lắng, nhưng tạm thời chưa nghĩ ra cách đối phó.
Các thiết bị dò tìm từ xa do tộc Hồng bố trí bên ngoài, từng đèn tín hiệu lần lượt tắt đi. Phạm vi có thể dò tìm cũng giảm dần theo từng đèn tắt.
Một khi tất cả đèn tín hiệu tắt hết, điều đó có nghĩa là toàn bộ khu vực có thể dò tìm đã bị hợp nhất vào không gian ngoại giới.
Tình hình cực kỳ nghiêm trọng.
Ai cũng biết, sự an toàn bên trong lớp bảo vệ năng lượng chỉ là tạm thời.
Nó giống như một chiếc bình thủy tinh mỏng manh, chỉ cần thiếu năng lượng, bị chạm nhẹ cũng sẽ vỡ tan. Hoặc nếu áp lực bên ngoài vượt quá sức chịu đựng, nó cũng sẽ vỡ vụn ngay lập tức.
…
Bóng đen của cái chết bao phủ trên đầu tất cả mọi người.
Thẩm Trường Thanh bất ngờ lên tiếng: “Tôi có một cách để tăng cường lớp bảo vệ năng lượng.”
Hồng Đại Thạch sững người, các thủ lĩnh bộ tộc khác cũng lập tức quay đầu nhìn.
Thẩm Trường Thanh nói: “Hãy sắp xếp lại đội ngũ hiện có, kết hợp với đặc tính của lớp bảo vệ năng lượng, thiết lập một trận hình. Cách này vừa tiết kiệm năng lượng, vừa tăng cường độ vững chắc của lớp bảo vệ, giúp chúng ta cầm cự lâu hơn.”
Đề xuất của Thẩm Trường Thanh không được tất cả đồng thuận ngay lập tức. Tộc Hắc, tộc Bạch… đều nói cần phải bàn bạc thêm.
Thẩm Trường Thanh đáp: “Các vị cứ từ từ thương lượng.”
Sự do dự của tộc Hắc, tộc Bạch là điều dễ hiểu.
Một khi tất cả được tổ chức lại thành một thể thống nhất, họ sẽ phải tuân theo mệnh lệnh của đại đội, không thể hành động tùy tiện.
Điều đó cũng có nghĩa là, nếu xảy ra tình huống khẩn cấp, họ sẽ không thể rút lui một cách nhanh chóng và độc lập như trước. Nói cách khác, họ sẽ bị ràng buộc.
Tộc Hắc, tộc Bạch và vài bộ tộc khác tụ lại để bàn bạc.
Còn tộc Hồng thì sao?
Tộc Hồng không tham gia vào cuộc thảo luận.
Nửa bàn tế và thi thể của Nhị Trưởng Lão mà Lưu Phù Phong mang về từ trung tâm xử lý thông tin đã gây chấn động lớn trong nội bộ tộc Hồng.
Hồng Đại Thạch đã triệu tập các cấp cao của tộc Hồng để họp khẩn.
…
Thịnh Thanh Nham đã biết, trong trung tâm xử lý thông tin, Thẩm Trường Thanh đã dùng trận hình để tổ chức sức mạnh của mọi người, cùng nhau chống lại áp lực khủng khiếp từ cơn bão năng lượng.
Điều đó chứng minh việc tổ chức lại đội ngũ hiện tại là một phương án có hiệu quả nhất định.
Thịnh Thanh Nham không hỏi thêm gì.
Cẫu nhìn sang Thẩm Trường Thanh mọi thứ đều ổn, không có vấn đề gì.
Sau đó —
Thịnh Thanh Nham nhìn về phía Lưu Phù Phong.
Lúc này, Lưu Phù Phong vẫn là dáng vẻ yếu ớt như thường, gầy gò đến mức như chỉ cần một cơn gió thổi qua là ngã.
Nhưng Thịnh Thanh Nham biết, cậu ta đã thay đổi. Thế nào nhỉ? Trên người Lưu Phù Phong có thêm một chút sinh khí, một chút sức sống.
Thịnh Thanh Nhan không muốn truy cứu sự thay đổi đó. Cậu nhìn Lưu Phù Phong, hỏi: “Cậu thật sự cảm nhận được khí tức của quỷ nghèo chết tiệt đó sao a?”
Lưu Phù Phong: “Ừ.”
Nghe vậy, đôi mắt đen của Thịnh Thanh Nham ánh lên tia sáng.
Cậu liếc nhìn Lưu Phù Phong, rồi lại nhìn lên cơn bão năng lượng đang tụ lại phía trên hồ linh hồn của tộc Hồng.
Nó liên tục phình to, rồi lại thu nhỏ, sau đó lại phình to.
Lúc lớn lúc nhỏ, trông rất kỳ quái.
Điều này hoàn toàn không hợp với quy luật.
Nếu năng lượng tích tụ trong hồ linh hồn đang được giải phóng và bị cơn bão năng lượng hút vào, thì lẽ ra cơn bão phải ngày càng lớn, ngày càng dữ dội, không thể nào lại thu nhỏ.
Tại sao lại thu nhỏ?
Thịnh Thanh Nham chăm chú nhìn.
Cậu thử kéo dài tinh thần lực của mình về phía đó, nhưng vừa mới chạm tới một chút đã bị cơn bão năng lượng khủng khiếp kia ép đến mức không dám tiến thêm.
Còn việc cảm nhận được khí tức của Quý Dữu?
Ngay cả đến gần còn không được, thì làm sao cảm nhận được?
Thịnh Thanh Nham không cam lòng, thử thêm vài lần nữa. Mồ hôi tuôn như suối trên trán, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy. Trước khi Lưu Phù Phong lên tiếng, cậu đã chủ động rút tinh thần lực về.
Vừa rút về, cơ thể liền lảo đảo, được sống lưng của thanh đao mà Lưu Phù Phong vung ra đỡ lại.
Thịnh Thanh Nham: “…”
Lưu Phù Phong thu đao lại, cảm nhận được sự khó chịu của Thịnh Thanh Nham. Đôi mắt đẹp của cậu ta chớp chớp, giải thích: “Không hiểu sao, tớ cảm thấy dùng sống đao đỡ cậu thì chắc chắn hơn, tiện hơn.”
Tuyệt đối không phải là học từ bạn học Quý Dữu.
— Thảo nào mỗi lần giả vờ ngất xỉu, Quý Dữu đều dùng đại đao đỡ mình. Thì ra thật sự tiện lợi.
Tuyệt đối không phải vì Quý Dữu không muốn giúp mình.
Tuyệt đối không phải vì Quý Dữu không thích mình.
Khóe miệng Thịnh Thanh Nham giật giật, thầm nghĩ: “Ánh mắt của cậu đã tố cáo hết rồi.”
Nhưng cậu không muốn truy cứu chuyện đó, chỉ nói: “Tớ không cảm nhận được.”
Tinh thần lực của cậu, so với Quý Dữu và Lưu Phù Phong, vẫn còn kém xa.
Lưu Phù Phong nói: “Cô ấy giấu rất kỹ. Cậu không cảm nhận được là điều hoàn toàn bình thường. Nếu không phải tớ quá quen thuộc với tinh thần lực của cô ấy, thì cũng không thể phát hiện ra.”
Về phần tại sao lại quen thuộc như vậy, là vì cậu đã nghiên cứu kỹ tinh thần lực của bạn học Quý Dữu.
Thịnh Thanh Nham nhìn chằm chằm vào cơn bão năng lượng khổng lồ và vô hình trước mặt: “Khí tức tinh thần của cậu ấy giấu trong đó, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Lưu Phù Phong lắc đầu: “Tớ không biết.”
Thịnh Thanh Nham hỏi: “Cậu không thể giao tiếp với cậu ấy sao?”
Lưu Phù Phong lắc đầu, giọng hơi tiếc nuối: “Thật xấu hổ, tinh thần lực của tớ vẫn chưa đủ mạnh, không thể tiến vào trong cơn bão năng lượng đó, cũng không thể truyền tin cho cẫu ấy. Trừ khi cậu ấy chủ động phát hiện ra chúng ta, rồi truyền tin đến.”
Nghe vậy, mắt của Thịnh Thanh Nham và Thẩm Trường Thanh đồng loạt sáng lên.
Nhưng ngay sau đó —
Lưu Phù Phong lại lắc đầu: “Nhưng tớ nghĩ chuyện đó rất khó. Nguyên lý cụ thể tớ không rõ, nhưng hiện tại cậu ấy thực ra không ở cùng một vị diện với chúng ta. Nói cách khác, nếu muốn truyền tin cho chúng ta, cô ấy phải phá vỡ rào cản giữa các vị diện.”
Thịnh Thanh Nham và Thẩm Trường Thanh đều nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro