
Chương 2382: Nguy Cơ Cận Kề
Bên trong trung tâm điều khiển năng lượng tinh thần của chiến hạm màu đen, Quý Dữu co mình trong lồng sợi tuyến, ẩn giấu khí tức, từng chút một tiến gần đến cây đại thụ khổng lồ.
Cô đang chờ thời cơ.
Con đường được trải bằng tiểu hồn khí dạng tuyến, chỉ cần một niệm, cô có thể lập tức vươn tới cây đại thụ ấy.
Vô số năng lượng vẫn không ngừng tuôn về phía cây, dòng chảy ngày càng mạnh, càng dữ dội, tựa như có ai đó mở toang cánh cổng đại dương, để từng đợt sóng thần ập đến.
Cây đại thụ ấy, dưới sự tiếp sức của năng lượng, càng lúc càng cao, càng lúc càng lớn…
Tình hình dường như ngày càng nghiêng về phía căn cứ nuôi dưỡng của vị diện cao cấp.
Quý Dữu vẫn không hành động, cô cũng không cố tìm hiểu xem khi cây đạt đến một mức độ nhất định sẽ gây ra biến động gì.
Cô không nghĩ đến.
Cô chỉ chờ.
Chờ.
Thời cơ ấy… vẫn thiếu một chút, chỉ một chút…
Sự kiên nhẫn của cô, giống như miếng vải bó chân của bà lão, dài lê thê…
Cô không nghĩ gì cả, không cân nhắc gì cả, cô biết thời cơ ấy nhất định sẽ đến, chắc chắn sẽ đến.
…
Cùng lúc đó —
Lưu Phù Phong đang nhìn chằm chằm vào kén cầu, tức tế đàn nguyên thủy của tộc Hồng, trong lúc lảo đảo, bất ngờ bước lên một bước.
Siêu máy tính của tộc Hồng, cây đa lớn, cũng ngay lúc đó vươn ra vô số sợi dây, đánh về phía Lưu Phù Phong.
Nhạc Tê Quang tung một cú đấm, đập gãy hàng loạt sợi dây.
Thẩm Trường Thanh cùng các chiến binh tộc Hồng giữ vững hậu phương, không để một sợi dây nào tiếp cận.
Lưu Phù Phong, trong ánh mắt của mọi người, bước thẳng vào tế đàn.
Ngay giây tiếp theo —
ẦM ——
Một tiếng nổ vang dội bên tai tất cả, mọi người ngẩng đầu, thấy Lưu Phù Phong đã chém đôi kén cầu thành hai nửa!
Ngay lúc Lưu Phù Phong ra tay, cũng chính là lúc Thịnh Thanh Nham, đứng trên đỉnh pháo đài tạm thời, ra lệnh cho hàng chục xạ thủ khai hỏa!
Vút ~
Vút ~
Vút ~
Trong chớp mắt, hàng chục viên đạn hồn lực bay về phía hồ linh hồn của tộc Hồng.
Tất nhiên, đó chỉ là điều người ngoài thấy, Thịnh Thanh Nham biết rõ mục tiêu thực sự, là những điểm then chốt của trường năng lượng đang hình thành quanh hồ linh hồn.
Ngay khi đạn hồn lực được bắn ra chính xác, Thịnh Thanh Nham cũng hành động!
Dưới ánh mắt của Hồng Đại Thạch, thủ lĩnh tộc Hắc, tộc Bạch…
Thịnh Thanh Nham giương súng bắn tỉa, nhắm thẳng vào trung tâm hồ linh hồn!
Hồng Đại Thạch trợn mắt: “!!!”
Đây là ——
Ngay khi mọi người tưởng rằng Thịnh Thanh Nham sẽ khai hỏa, cậu lại không nhúc nhích.
Không chỉ không bắn, cậu đứng sừng sững trước mặt mọi người, nhìn về phía xa, tựa như một bức tượng, hơi thở cũng như ngừng lại.
Khí tức toàn thân cậu được thu lại đến mức tối đa, không để lộ một chút nào.
Nếu không phải mọi người đều xác nhận người đứng trước mặt là một người sống, thì chắc chắn họ đã tưởng đó là một bức tượng.
Tộc Hắc, tộc Bạch, tộc Tử… Từng người một nhìn nhau đầy nghi hoặc.
“Cái này là…”
“Đang chờ gì sao?”
“Mười mấy viên đạn hồn lực đã bắn vào hồ linh hồn rồi, sao không tiếp tục tấn công?”
“Đúng vậy, sao không nhân cơ hội truy kích?”
“Làm thế chẳng phải giống như đang bỏ cuộc giữa chừng sao?”
“…”
Mọi người không hiểu, đồng loạt nhìn về phía Hồng Đại Thạch. Thực ra, Hồng Đại Thạch cũng không rõ, bởi vì Thịnh Thanh Nham chưa từng nói rõ kế hoạch, nó hoàn toàn không biết ý định thật sự của cậu.
Nhưng có một điều chắc chắn: Thịnh Thanh Nham đang dốc toàn lực để cứu đồng đội của mình!
Vậy thì, Long Ngạo Thiên, ngài Sở… tất cả những người Nguyên Tinh đã tiến vào hồ linh hồn và không gian ngoài vị diện, nhất định vẫn còn sống.
Nếu vậy, tình hình chưa đến mức tuyệt vọng, tộc Hồng vẫn còn hy vọng?
Hồng Đại Thạch lắc đầu với mọi người: “Tôi không rõ, nhưng Thịnh Thanh Nham đại nhân chắc chắn đang chờ thời cơ.”
“Thời cơ đó… vẫn chưa đến.” Người nói câu này không phải Hồng Đại Thạch, mà là thủ lĩnh tộc Xám vốn ít nói.
Mọi người sững lại, quay sang nhìn hắn.
Đôi mắt xám của thủ lĩnh tộc Xám ánh lên tia sáng: “Có lẽ chúng ta sắp chứng kiến một khoảnh khắc lịch sử.”
Hửm?
Mọi người nhíu mày, trái tim cũng bắt đầu căng thẳng.
Nhưng, thủ lĩnh tộc Xám chỉ nói một câu, không giải thích thêm, chỉ nói: “Hy vọng các vị đều sống đến già, để sau này còn có thể ngồi đây cười nói về chuyện hôm nay.”
Thủ lĩnh tộc Hắc nghe vậy, không vui: “Lão Xám, nếu biết gì thì nói ra đi, đừng nói mấy lời mơ hồ làm mọi người hoang mang.”
Thủ lĩnh tộc Xám đáp: “Thực ra tôi cũng không biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra. Chỉ biết rằng, nếu thành công, chúng ta sẽ có tương lai. Nếu thất bại…”
Hắn nhìn quanh một vòng, đỏ, trắng, đen, tím… đủ màu sắc, không ai giống ai.
Những người này… số phận thật giống nhau. Từ khi sinh ra, đã phải sống trong cạnh tranh khốc liệt, các bộ tộc trong vị diện Thiên Thạch chưa từng có hòa bình thực sự, ai cũng vì bản thân, vì bộ tộc của mình…
“Nếu thất bại…” Thủ lĩnh tộc Xám mở mắt nhìn mọi người, giọng trầm xuống: “Vị diện Thiên Thạch có lẽ sẽ bước vào một thời kỳ hòa bình. Một hòa bình thực sự.”
Phải rồi.
Hòa bình.
Khi không còn ai sống.
Khi mọi sinh vật đều chết sạch, thì còn ai gây chiến nữa?
Nhưng, hòa bình ấy chỉ là tạm thời, rồi sẽ có thế hệ mới ra đời, sinh sôi, tiến hóa… và chiến tranh lại bắt đầu. Chiến tranh không hồi kết, cho đến khi thế giới diệt vong.
Ngay lúc này —
Thủ lĩnh tộc Xám nói xong, liền im lặng hoàn toàn. Dù ai hỏi gì, hắn cũng không đáp. Tiếng ồn xung quanh không hề lọt vào tai Thịnh Thanh Nham.
Cẫu vẫn nhìn chằm chằm vào mục tiêu, như một thợ săn lão luyện, chờ con mồi sơ hở chí mạng.
Mười mấy viên đạn hồn lực bắn vào vùng quanh hồ linh hồn, trường năng lượng đang hình thành không hề bị ảnh hưởng, chỉ khựng lại một chút, rồi chưa đến nửa giây sau đã phục hồi.
Độ dày của trường năng lượng cũng tăng nhanh.
Mọi thứ như đang chế giễu quyết định của Thịnh Thanh Nham, chế giễu sự bất lực của cậu.
Trong khi đó, lãnh thổ của vị diện Thiên Thạch bị xâm thực bởi không gian ngoài vị diện ngày càng nhiều, liên tục có báo cáo chiến sự, liên tục có khu vực bị tuyên bố biến mất.
Cả vị diện Thiên Thạch đang đứng bên bờ vực.
Nhạc Tê Nguyên, một mình tiến vào dưới gốc cây khổng lồ, đang bị áp lực như núi đè ép đến mức toàn thân rỉ máu, thở không nổi.
Và rồi —
Bàn tay cậu chạm được vào một nhánh cây.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro