
Chương 2376: Gợi Ý Của Tiểu Khả Ái
Hồng Đại Thạch bị dọa đến mức suýt đứng tim, cứ tưởng Thịnh Thanh Nham đang nói đùa. Dù sao thì đám người Nguyên Tinh do Long Ngạo Thiên dẫn đầu cũng nói năng bừa bãi không phải lần đầu.
Nó hơi thở phào nhẹ nhõm, định đưa ra một lời khuyên thì Thịnh Thanh Nham nhíu mày, hỏi: “Sao vậy đó? Khó khăn lắm à?”
Hồng Đại Thạch cố nặn ra nụ cười: “Cái đó, khó lắm đó.”
Một triệu viên?
Đó là muốn lấy mạng tộc Hồng rồi. Không chỉ là khó mà là cực kỳ nguy hiểm.
Thịnh Thanh Nham trầm giọng: “Vậy có thể đưa bao nhiêu?”
Hồng Đại Thạch: “Mười…”
Vừa nói ra, đã thấy sắc mặt Thịnh Thanh Nham tối sầm lại, nó lập tức nghẹn lời, rồi cắn răng, nâng giọng: “Nếu là ngài Thịnh yêu cầu, thì… tôi liều rồi, tôi sẽ đưa một nửa kho dự trữ của tộc Hồng cho ngài.”
Thịnh Thanh Nham nhìn về phía hồ linh hồn, nơi bóng dáng của Nhạc Tê Nguyên đã hoàn toàn biến mất, khí tức của cậu ấy cũng không còn.
An toàn?
Hay là nguy hiểm?
Trường năng lượng quanh hồ linh hồn đã hoàn toàn phong tỏa mọi cảm ứng sinh mệnh, ngay cả Thịnh Thanh Nham cũng không dám liều lĩnh xông vào.
Cậu từng thử một lần, suýt nữa mất cả một đám sợi tinh thần.
Thịnh Thanh Nham thu lại ánh nhìn, quay sang Hồng Đại Thạch: “Một nửa không đủ. Đưa tôi 90%.”
Hồng Đại Thạch: “…”
Đạn hồn lực là vũ khí sát thương mạnh nhất của tộc Hồng. Quy trình chế tạo phức tạp, nguyên liệu khó kiếm, tỷ lệ thành công cực thấp, nên kho dự trữ vốn đã không nhiều.
Nó còn định giữ lại cho đội quân ở lại, phòng khi có biến, biết đâu có thể dùng đạn hồn lực để mở đường thoát thân…
Nó hơi do dự.
Đôi mắt đẹp như nước của Thịnh Thanh Nham khẽ nâng lên, ánh nhìn nửa cười nửa không.
Hồng Đại Thạch rùng mình.
Tâm tư nhỏ bé của nó đã bị nhìn thấu.
Nó cười gượng: “Được. Ngài cần bao nhiêu, tôi đều có thể đưa.”
Thịnh Thanh Nham: “Vậy thì mang hết ra đây.”
Hồng Đại Thạch: “…”
Không khí lập tức trở nên vô cùng ngượng ngùng. Nó chỉ định khách sáo một chút, ai ngờ Thịnh Thanh Nham lại chơi thật!
Đám người Nguyên Tinh này, không ai chịu chơi theo luật cả. Đúng là đau đầu chết mất.
Bất ngờ, Thịnh Thanh Nham hừ lạnh, cười khẩy: “Anh tưởng cầm vũ khí trong tay là có thể phản kháng sao?”
Hồng Đại Thạch mím môi, không đáp.
Thịnh Thanh Nham lạnh giọng: “Một kẻ vô dụng, dù có vũ khí mạnh trong tay, cũng chỉ là một kẻ vô dụng. Gặp địch mạnh, chỉ khiến đối phương tốn thêm vài giây để xử lý.”
Hồng Đại Thạch im lặng.
Thịnh Thanh Nham tiếp lời: “Bộ tộc của anh, nhìn thì có vẻ mạnh, nhưng đó là so với các tộc trong vị diện Thiên Thạch. Gặp mệnh tuyến giả của văn minh cao cấp, dù có bao nhiêu vũ khí, cũng chỉ là lấy trứng chọi đá, không chịu nổi một đòn.”
“Huống hồ, cái gọi là đạn hồn lực của các người, nhìn thì oai, nhưng thật sự nghĩ có thể gây tổn thương chí mạng cho người ở vị diện cao cấp sao? Công nghệ của các người từ đâu mà có? Thành tựu phát triển mấy năm nay thế nào, anh nghĩ người ở vị diện cao cấp không biết sao?”
“Các người bị phong tỏa toàn diện, chẳng qua chỉ là đám sinh vật cấp thấp bị nuôi nhốt mà thôi.”
Giọng nói của Thịnh Thanh Nham lạnh lẽo, nhưng không nặng nề, cũng không lớn tiếng. Thế nhưng, từng chữ, từng lời rơi vào tim Hồng Đại Thạch, lại như gậy gộc đập mạnh vào lồng ngực, khiến nó bực bội, giận dữ, đau đớn…
Mà hoàn toàn bất lực.
Hồng Đại Thạch khẽ nhắm mắt, rồi mở ra, nói: “Những điều ngài Thịnh nói… tôi đều hiểu.”
Nhưng —
Nó không có cách nào khác.
Dù biết vũ khí của mình chẳng khác gì đá của người nguyên thủy, đem đá đi đối đầu với đại bác của kẻ địch, thì chẳng có chút tác dụng nào.
Thế nhưng, nó vẫn không thể vứt bỏ viên đá duy nhất ấy.
Không còn đá, thì nó còn lại gì? Chỉ có thể bị người ta xé xác nuốt chửng, đến cả quyền được kêu đau cũng không có.
Trong mắt Hồng Đại Thạch, tràn đầy nỗi đau đớn.
Thịnh Thanh Nham nhìn thấy, giọng bình thản: “Anh đưa viên đá cho tôi, tôi sẽ đánh ra uy lực của đại bác.”
Hồng Đại Thạch há miệng: “…”
Giọng Thịnh Thanh Nham nghe rất tùy ý, nhưng trong ánh mắt lại đầy tự tin và ngạo nghễ: “Anh đã quyết định cùng kẻ địch đồng quy vu tận, thì còn gì phải lo lắng, phải do dự nữa? Cứ làm thôi!”
Đồng tử Hồng Đại Thạch co lại.
Thịnh Thanh Nham nhìn thẳng vào nó, đôi mắt đen láy lấp lánh: “Anh đã quyết định cho nổ hồ linh hồn, thì không cần phải do dự gì nữa. Bây giờ, hãy giao toàn bộ công tác phòng thủ và tấn công của bộ tộc cho tôi. Còn anh đi triệu tập toàn bộ thủ lĩnh của các bộ tộc khác.”
Hồng Đại Thạch chớp mắt, nó hiểu hết những gì vừa nghe, nhưng cũng hoàn toàn không hiểu gì cả.
Triệu tập thủ lĩnh các bộ tộc khác? Tức là gọi hết các lãnh đạo của các tộc đến?
Nó có thể đi gọi, nhưng liệu người ta có chịu nghe không?
Thịnh Thanh Nham liếc nó một cái, giọng nhàn nhạt: “Anh đã định cho nổ hồ linh hồn, bộ tộc anh sắp diệt vong, thì các bộ tộc khác còn tồn tại để làm gì? Trong vị diện Thiên Thạch, nếu không còn tộc Hồng, thì giữ lại các tộc khác có ý nghĩa gì?”
Hồng Đại Thạch nghe đến đây, tâm trạng rung động dữ dội…
Đúng vậy.
Tộc Hồng đã diệt, thì các tộc khác tồn tại để làm gì?
Nếu đây là cuộc khủng hoảng toàn vị diện, thì không có lý gì các tộc khác lại đứng ngoài cuộc!
Tộc Hồng gồng mình chống đỡ hiểm họa, còn các tộc khác ngồi mát ăn bát vàng sao?
Không đời nào!
Tộc Hồng không phải làm từ thiện!
Các tộc khác phải tham gia, phải góp sức!
Hồng Đại Thạch đã hiểu, cũng đã dao động.
Nhưng, nó cau mày thật chặt, nói: “Nhưng thời gian gấp rút, tôi không còn thời gian để thuyết phục các tộc khác. Tôi cũng không chắc có thể triệu tập được các thủ lĩnh khác đến họp…”
Thịnh Thanh Nham nghe vậy, bình thản đáp: “Thuyết phục gì nữa? Anh định cho nổ hồ linh hồn mà? Cứ nói thẳng với các tộc: Anh sẽ cho nổ hồ linh hồn của tộc Hồng, tiện thể làm việc tốt, cho nổ luôn hồ linh hồn của các tộc khác. Đỡ phải để họ tự ra tay.”
“…” Hồng Đại Thạch há miệng, một lúc lâu không biết nói gì.
Thịnh Thanh Nham liếc nó một cái: “Sao? Tộc Hồng không có nổi chút thực lực đó à?”
Hồng Đại Thạch lập tức gào lên: “Có!”
Sao lại không có?
Là bộ tộc mạnh nhất vị diện Thiên Thạch, thực lực của tộc Hồng không cần bàn cãi. Hơn nữa, suốt bao năm qua, họ đã âm thầm thâm nhập vào các tộc khác…
Hồ linh hồn là nền tảng của một bộ tộc, là căn nguyên tồn tại, nên luôn được bảo vệ nghiêm ngặt, không ai dám động vào.
Nhưng, không có nghĩa là tộc Hồng không có cách đối phó với hồ linh hồn của các tộc khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro