
Chương 2327: Bắt Đầu Phân Giải
Vị trí mà A-99 tức Lục Quang Thạch dùng đuôi chỉ vào, hóa ra chính là hệ thống điều khiển của phòng xúc tác.
Nơi đó, các sợi dây đan xen phức tạp hơn hẳn, lan tỏa ra bốn phía, hoàn toàn không thể xác định được điểm kết nối với hệ thống nhánh của khu chờ.
Sắc mặt Quý Dữu trở nên nghiêm trọng.
Lục Quang Thạch khẽ vẫy đuôi.
Quý Dữu hỏi: “Cậu muốn nói điều gì?”
Lục Quang Thạch dùng đuôi chỉ về phía hệ thống nhánh của khu chờ, rồi lại chỉ vào hệ thống điều khiển của phòng xúc tác.
Thanh Đại Thạch suy nghĩ một chút, hỏi: “Cậu muốn nói hai hệ thống này có liên kết với nhau?”
“Chuyện đó…”
“Chẳng phải ai cũng biết sao? Hai hệ thống chắc chắn có kết nối mà.” Thanh Đại Thạch hơi sốt ruột, nói một câu.
Từ đó, Quý Dữu nhận ra tính cách trước đây của nó, có lẽ khá nóng nảy.
Lục Quang Thạch lại vẫy đuôi gấp gáp, chỉ vào hệ thống điều khiển của phòng xúc tác.
Quý Dữu tập trung quan sát, sắc mặt lập tức thay đổi: “Cậu nói hệ thống này đã bắt đầu khởi động?”
Thanh Đại Thạch nghe vậy, lập tức trợn mắt: “Thế thì tiêu rồi!”
Nếu hệ thống phòng xúc tác đã khởi động tức là không thể cứu vãn nữa.
Nhưng —
Không đúng.
Theo lời ngài Long Ngạo Thiên nói mọi người vẫn còn khoảng 10 phút để thao tác.
Sao lại đột ngột khởi động?
Lục Quang Thạch càng thêm kích động, toàn thân run rẩy, đuôi vẫy loạn, chỉ thẳng vào hệ thống điều khiển.
“Khoan đã…” Giọng Quý Dữu hạ thấp: “Hệ thống này đúng là đang hoạt động nhưng rõ ràng không bình thường.”
Toàn bộ hệ thống điều khiển được cấu tạo từ các sợi dây. Trước đó, chúng đều bất động.
Nhưng lúc này, chúng bắt đầu chuyển động chậm rãi, từng chút một…
Hướng chuyển động thay đổi liên tục, lúc lên, lúc xuống. Có sợi đang chuyển động thì đột ngột dừng lại.
Điều này cho thấy gì?
Thanh Đại Thạch trợn mắt: “Chẳng lẽ hệ thống bị trục trặc?”
Quý Dữu không dám chủ quan, càng nhìn kỹ hơn. Cô thấy những sợi dây vừa dừng lại lại tiếp tục chuyển động nhưng rõ ràng không còn trật tự như ban đầu. Nhiều sợi đã bắt đầu hỗn loạn…
“Đây là —”
“Có người đang tấn công hệ thống điều khiển bên ngoài của phòng xúc tác!”
Tim Quý Dữu như bị bóp nghẹt.
Ai có thể chủ động tấn công chiến hạm đen này?
Ngoài Hà Tất không còn ai khác.
Với sức mạnh hiện tại của đàn anh Hà Tất, muốn xâm nhập vào hệ thống điều khiển trong thế giới tinh thần này là điều không thể.
Anh không thể vào nên không biết tình trạng thực tế của cô.
Mà cơ thể cô…
Rõ ràng đã tệ đến mức khiến anh phải liều lĩnh ra tay.
Với sức mạnh của anh, nếu dốc toàn lực tấn công hệ thống điều khiển bên ngoài, dù phải hy sinh, cũng có thể gây tổn thương cho hệ thống.
Vậy thì —
Đàn anh Hà Tất lúc này…
Nghĩ đến đây, tim Quý Dữu đập dồn dập, hơi thở gấp gáp, nhịp tim bắt đầu rối loạn.
Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, hỏi Lục Quang Thạch bên cạnh: “Cậu nói cho tôi biết điều này là muốn nói gì?”
Lục Quang Thạch vẫy đuôi về phía Quý Dữu rồi lại chỉ vào hệ thống điều khiển đang hỗn loạn kia.
Quý Dữu lập tức hiểu ra: “Cậu đang nói… bây giờ là cơ hội?”
Lục Quang Thạch gật đầu.
Tim Quý Dữu khẽ rung lên.
Cô tập trung lại, dõi mắt vào những sợi dây đang chuyển động, đặc biệt chú ý đến những sợi đột ngột ngừng lại.
Rất nhanh, cô phát hiện: Mỗi khi có một sợi tinh thần ngừng chuyển động, sẽ có một luồng lực đẩy đến, giúp gỡ rối và làm trơn lại sợi dây đó. Sau đó, các sợi dây lại tiếp tục vận hành có trật tự.
Vậy thì —
Điểm đột phá chính là những sợi dây bị tắc nghẽn!
Không chút do dự, Quý Dữu lao đến một sợi dây đang ngừng chuyển động và tung đòn tấn công.
Vù ~
Thanh Đại Thạch cảm thấy một luồng gió lướt qua bên cạnh, và sợi dây kia lập tức bị cắt đứt.
Thanh Đại Thạch: “???”
Dễ cắt vậy sao?
Nó không kìm được, cũng thử làm theo Quý Dữu biến thân thể thành lưỡi dao, chém vào sợi dây.
Kết quả —
“Á á á ~”
Thanh Đại Thạch đau đến mức lăn lộn dưới đất, mặt mày méo xệch.
Quý Dữu không để ý đến sự thất thố của nó, Lục Quang Thạch cũng chẳng quan tâm, chỉ vẫy đuôi chỉ vào một vị trí khác.
Quý Dữu nhìn theo, lập tức tấn công.
Vù ~
Lại một sợi dây bị chém đứt.
Thanh Đại Thạch nhìn mà há hốc mồm, quên cả kêu đau.
Nó vừa trải nghiệm độ cứng và độ dai của những sợi dây đó, rõ ràng không phải thứ mà con người có thể cắt được.
Vậy mà ngài Long Ngạo Thiên lại dễ dàng chém đứt như cắt giấy.
Trong mắt nó, cảnh tượng này chẳng khác gì dùng tay không chém đứt một bó thép.
Đây là…
Sức mạnh khủng khiếp đến mức nào?
Vậy thì —
Chẳng phải các sợi dây ở đây sẽ nhanh chóng được xử lý sao?
Nhưng ngay sau đó —
Sắc mặt Lục Quang Thạch trở nên nghiêm trọng.
Rõ ràng… không đơn giản như vậy.
Sau ba lần cắt đứt sợi dây một cách gọn gàng, đến lần thứ tư, động tác của Quý Dữu chậm lại, mất đi sự mượt mà và dứt khoát ban đầu.
Lần thứ tư, cô chỉ cắt được một phần ba sợi dây,phần còn lại cứng như rào chắn không gian.
Vậy thì…
Phải làm sao?
Thanh Đại Thạch bắt đầu hoảng loạn, xoay vòng vòng vì lo lắng.
Ngay lúc đó, Quý Dữu bất ngờ đổi hướng.
Thanh Đại Thạch sững người: “Gì cơ… không cắt nữa sao?”
Quý Dữu một cơn gió, vù một cái rời khỏi vị trí cũ. Trước khi đi, cô không quên mang theo hai đồng đội, một ngơ ngác, một ngốc nghếch.
Khi Thanh Đại Thạch hoàn hồn lại, thì phát hiện họ đã quay về điểm xuất phát, nơi hệ thống nhánh đang trói buộc Sở Kiều Kiều.
Lúc này, các sợi dây trong hệ thống nhánh cũng đang chuyển động liên tục.
Quý Dữu thả Lục Quang Thạch xuống, chỉ vào Sở Kiều Kiều hỏi: “Cắt từ đâu?”
Lục Quang Thạch ngây người.
Dù đang rất lo lắng, Quý Dữu vẫn kiên nhẫn chờ nó phản ứng.
1 giây.
2 giây.
3 giây…
Cuối cùng, Lục Quang Thạch nâng đuôi lên, chỉ vào một vị trí, chính là vùng đầu của Sở Kiều Kiều.
Quý Dữu nín thở, hỏi: “Một sợi, hay nhiều sợi?”
Lục Quang Thạch vẫn chỉ vào đó, không động đậy, vẻ mặt ngây ngô, không rõ có hiểu câu hỏi hay không.
Thanh Đại Thạch không chịu nổi nữa: “Cậu nói đi chứ! Nói đi! Nói đi! Làm người ta sốt ruột chết mất!”
Các sợi dây đang chuyển động bắt đầu co lại quanh cơ thể Sở Kiều Kiều khiến thân thể cô dần thu nhỏ lại.
Đây là —
Dấu hiệu bắt đầu quá trình phân giải!
Quý Dữu và Thanh Đại Thạch đều dán mắt vào Sở Kiều Kiều thân thể bị dây quấn quanh đang dần… co lại từng chút một, rõ ràng bằng mắt thường cũng thấy được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro