
Chương 2261: Mùi Vị Không Tệ
Tấn công với cường độ cao và tần suất dày đặc tất nhiên sẽ gây mệt mỏi, nhưng Hà Tất vẫn giữ vẻ mặt bình thản, như thể tất cả những gì vừa xảy ra không phải do anh làm, mà là ai khác.
Quý Dữu vẫn luôn dõi theo bàn tay của Hà Tất, nhưng ánh mắt cô chưa từng dừng lại ở điểm anh đang tấn công, thậm chí một giây cũng không.
Lúc này, Hà Tất giơ vũ khí lên, khuỷu tay hơi cong, rồi trong khoảnh khắc tiếp theo, anh tung lực mạnh mẽ.
ẦM ——
Một tiếng nổ nữa vang lên bên tai mọi người.
Trong mắt Ngũ trưởng lão và các chiến binh tộc Hồng, đòn tấn công lần này của Hà Tất không khác gì những lần trước, từ tư thế chuẩn bị, đến động tác ra đòn và thu vũ khí, đều không có chút sai lệch.
Nhưng đúng lúc đó, Quý Dữu bất ngờ hành động.
Ngũ trưởng lão sững người.
Thân hình Quý Dữu như tia chớp, ngay khi Hà Tất vừa thu vũ khí, cô đã xuất hiện phía trên điểm tấn công. Tuy nhiên, cô không tấn công vào đó, ngược lại, cô rút ra một thanh đại đao, chém xuống một vị trí đối diện với điểm Hà Tất đang đánh.
Cú chém ấy, từ lúc rút đao, ra đòn, thu đao, rồi quay lại đứng trước mặt Ngũ trưởng lão, tất cả chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.
Quá nhanh!
Nếu là đại tướng mạnh nhất của tộc Hồng, Hồng Đại Thạch, thì chắc cũng phải mất ít nhất 3 giây.
Nhưng ngài Long Ngạo Thiên… có dùng đến 1 giây không?
Điều khiến mọi người kinh ngạc hơn nữa là, ngay sau cú chém của Quý Dữu, điểm mà Hà Tất liên tục tấn công, khe nứt đã khép lại kia, vốn không hề có dấu hiệu tổn hại, bỗng vang lên một tiếng rắc.
Tiếng ấy giòn tan, rõ ràng đến mức không ai có thể nhầm lẫn.
Sau đó —
Rắc ~
Rắc ~
Rắc ~
…
Tiếng nứt vỡ ngày càng rõ ràng, vang lên bên tai mọi người.
Ngũ trưởng lão mở to mắt: “Thành… thành công rồi?”
Vậy thì —
Rốt cuộc ngài Long Ngạo Thiên vừa làm gì?
Tại sao chỉ một cú chém nhẹ nhàng, trông như không dùng chút sức lực nào, lại có thể mở ra khe nứt trên chiến hạm đen?
Khe nứt dần mở rộng, chỉ cần thêm một lực nữa là có thể phá toang hoàn toàn.
Ngũ trưởng lão vội quay sang nhìn Hà Tất.
Nhưng Hà Tất lại không nhân cơ hội tấn công tiếp, ngược lại, anh bất ngờ lùi lại!
Ngay sau đó —
Khe nứt đang mở rộng kia tiến đến đúng vị trí Hà Tất vừa đứng.
Rồi —
Không hề báo trước, nó đột ngột khép lại.
Nếu Hà Tất không phản ứng kịp, chắc chắn đã bị kẹt giữa khe nứt, không thể tiến thoái, sống chết khó lường.
…
“Nguy hiểm thật!” Ngũ trưởng lão thốt lên.
“May mà ngài Hà Tất né nhanh.” Một chiến binh tộc Hồng cảm thán: “Nếu là chúng ta, chắc chắn không thoát nổi.”
“Vậy… khe nứt vừa rồi mở ra là giả sao? Mục đích là chờ Hà Tất sơ suất để tung đòn chí mạng?”
“Không đơn giản vậy đâu…”
“Ừ, tôi cũng thấy không đơn giản như vậy.”
…
Quả nhiên, mọi chuyện không hề đơn giản.
Lần né tránh vừa rồi của Hà Tất không chỉ để tránh một đòn tấn công bất ngờ, mà quan trọng hơn là để cảm nhận sự biến đổi của luồng khí tức mà Quý Dữu đã luôn nhắc đến.
Bên trong chiến hạm đen có một loại vật chất có thể gây nhiễu cảm xúc và tinh thần lực của con người. Loại vật chất này, họ từng gặp qua, chính là khi giao chiến ngắn với luồng sương đen của Thanh Lục Thạch và Hồng Hồng Thạch.
Nói trắng ra, thứ này có liên hệ rất sâu với tinh thần lực.
Quý Dữu và Hà Tất đã hiểu khá rõ về khí tức tinh thần của Thanh Lục Thạch và Hồng Hồng Thạch. Dù họ có ngụy trang thế nào, cũng không thể qua mặt được cảm nhận của sợi tinh thần của Quý Dữu.
Thế nhưng, luồng khí tức gây nhiễu xuất hiện trong chiến hạm đen lần này, sau khi phối hợp điều tra, Quý Dữu xác định: Nó không phải của Thanh Lục Thạch hay Hồng Hồng Thạch.
Đó là một khí tức hoàn toàn xa lạ.
Việc Hà Tất tấn công vào một điểm trên chiến hạm là để đánh lạc hướng, khiến đối phương tưởng rằng họ thật sự đang cố phá vỡ chiến hạm.
Luồng khí tức lạ kia rất xảo quyệt, mỗi lần xuất hiện đều ở vị trí khác nhau, và rất yếu, khó phát hiện. Ngay cả Quý Dữu cũng phải cố gắng hết sức mới cảm nhận được dấu vết còn sót lại.
Nhưng nó quá nhanh, quá giảo hoạt.
Mỗi khi Quý Dữu tìm ra, thì nó đã rời đi, cô chỉ cảm nhận được tàn dư.
Chỉ dựa vào một mình Quý Dữu thì không thể xác định chính xác vị trí, càng không thể đoán được điểm tiếp theo nó sẽ xuất hiện.
Vì vậy, cô cần sự phối hợp của Hà Tất.
Những đòn tấn công tưởng như vô dụng của Hà Tất, khi lặp lại nhiều lần, sẽ gây nhiễu cho hành động của nó.
Trừ khi nó rời khỏi khu vực này, nếu không, nó sẽ luôn bị ảnh hưởng.
Quý Dữu kiên nhẫn chờ đợi, như một thợ săn điềm tĩnh, không vội vàng, chỉ lặng lẽ quan sát sau mỗi đòn tấn công của Hà Tất.
Cuối cùng, cô đã chờ được cơ hội.
Cú chém ấy, tuy không gây tổn thương nhưng đủ để cô đánh dấu.
Ngay khi thanh đại đao chạm vào nó, Quý Dữu đã để lại một dấu ấn tinh thần. Dấu ấn này giúp cô xác định chính xác vị trí của nó, thậm chí lần theo dấu vết để tìm ra nơi ẩn náu.
Quý Dữu đã sẵn sàng săn đuổi.
Không ngờ, đối phương lại chọn cách cắt đuôi để thoát thân, lập tức cắt đứt liên kết với dấu ấn tinh thần.
Khe nứt đột ngột khép lại, và nó đã trốn vào trong, đồng thời cắt đứt mọi liên hệ với bên ngoài.
Dứt khoát.
Không hề do dự.
Phong cách này… lại rất giống Quý Dữu và Hà Tất.
Hà Tất tránh được cú đóng bất ngờ của khe nứt, rồi ngay sau đó, anh bước đến một vị trí trên cánh chiến hạm, hỏi: “Là chỗ này sao?”
Quý Dữu nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với kết quả hiện tại, nhưng vẫn gật đầu: “Chính là chỗ này.”
Hà Tất hỏi: “Chắc chắn không nguy hiểm chứ?”
Quý Dữu đáp: “Một cái đuôi bị cắt, thì có thể nguy hiểm gì?”
Hà Tất cười: “Vậy thì tôi xin nhận.”
Ngũ trưởng lão và các chiến binh tộc Hồng nghe mà chẳng hiểu gì, đầu óc mơ hồ. Rồi họ thấy Hà Tất bất ngờ há miệng, nhét vào đó một thứ gì đó.
Thứ đó họ không nhìn rõ, trong mắt họ, trông như anh vừa nắm một nắm không khí và bỏ vào miệng.
Hơi ngốc.
Nhưng Hà Tất không thấy mình ngốc chút nào.
Sau khi làm động tác nuốt, anh còn khen một câu: “Mùi vị không tệ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro