Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2087: Bí Mật Của Lão Hồng

Nhị trưởng lão nói đến đây thì dừng lại.

Quý Dữu: “???” 

Rồi sao nữa? 

Sao lại không nói tiếp?

Nhị trưởng lão dường như không hề nghe thấy tiếng lòng của Quý Dữu, cứ thế ngưng lại một lúc lâu, không nói thêm gì, mà chỉ nhìn về phía bóng tối, giọng lạnh lẽo: “Hồng Hồng Thạch, bây giờ cậu sợ rồi đúng không?”

Quý Dữu: “…”

Lúc này không phải nên tiết lộ thêm bí mật sao? Sao lại chen ngang bằng một câu vô nghĩa thế này? Không thể đợi một chút rồi hỏi à? Người ta chẳng lẽ lại thật sự trả lời là tôi sợ?

Quý Dữu sắp không thể chịu nổi nữa.

Quả nhiên —

Ngay sau đó, từng lớp sóng âm như thủy triều, cuộn đến, rồi ghép lại thành một câu hoàn chỉnh: “Ông biết quá nhiều, quá nhiều, vượt ngoài tưởng tượng của tôi.”

Nhị trưởng lão nghe xong, hừ lạnh một tiếng, nói: “Hồng Hồng Thạch, thông tin mệnh tuyến của cậu đã nằm trong tay tôi, và tôi sắp hấp thụ hoàn toàn. Đến lúc đó, cậu chỉ còn là một kẻ mang mệnh tuyến nửa vời. Cậu nghĩ cậu còn tư cách gì để ra vẻ trước mặt tôi?”

Người mang mệnh tuyến nửa vời thì có gì bất lợi? 

Quý Dữu rất muốn hỏi.

Lúc này, Nhị trưởng lão lại rất tâm lý, ông lạnh lùng nói: “Một kẻ mang mệnh tuyến nửa vời chẳng khác gì một kẻ tàn phế, thậm chí còn không bằng một sinh vật ở chiều không gian trung cấp! Cậu còn muốn đấu với tôi sao?”

“Cậu lấy gì để đấu với tôi? Cậu lấy gì để đấu với tôi?” 

Nhị trưởng lão gần như gào lên, giọng nói đầy sự đắc ý và lạnh lẽo.

Hồng Hồng Thạch lại im lặng.

Quý Dữu nghe xong, há hốc miệng, vậy là, nếu bây giờ cô đánh nhau với Hồng Hồng Thạch, có khi còn dễ dàng thắng được?

Tên này… chẳng phải chỉ là vẻ ngoài mạnh mẽ, bên trong rỗng tuếch? Thật sự yếu như lời Nhị trưởng lão nói sao?

Thật không?

Quý Dữu bắt đầu thấy ngứa ngáy tay chân, nhưng cô biết thợ săn giỏi là người biết chờ thời, không vội, không vội…

Đúng lúc đó, Hồng Hồng Thạch lại lên tiếng: “Nhưng ông đừng quên, dù là mệnh tuyến nửa vời, thì vẫn là người mang mệnh tuyến.”

“Ha ha ha…” Nghe câu này, Nhị trưởng lão cười lớn, chống tay vào hông, cười ngạo nghễ: “Nếu là kẻ khác, tôi còn phải dè chừng đôi chút. Nhưng cậu, Hồng Hồng Thạch? Thôi đi, đánh cậu tôi chẳng cần phải kiêng nể gì!”

Nói đến đây, giọng ông trở nên âm u: “Cậu nghĩ tôi nhẫn nhịn đến giờ mới ra tay là vì sao? Tất nhiên là vì giờ tôi đã chắc chắn có thể giết được cậu!”

Hồng Hồng Thạch lại im lặng, Quý Dữu cảm nhận được qua biến động không khí, rằng hắn đang rất tức giận, tính khí của hắn vốn chẳng hiền lành, mà vẫn nhịn được đến giờ đúng là khó chịu thật.

Nhị trưởng lão nói tiếp: “Từ khi cậu trở thành thủ lĩnh, tôi đã âm thầm thu thập mọi thông tin về cậu, phân tích, suy đoán ý đồ cuối cùng của cậu, rồi tìm cách phá hoại! Nếu không, cậu nghĩ tôi làm sao biết được chuyện cậu giở trò trên người Hồng Đại Thạch?”

Nói đến đây, ông liếc nhìn ra ngoài lớp kén, nơi Hồng Đại Thạch đang đứng chắn gió và áp lực cho ông, ánh mắt lộ vẻ thương hại: “Tên đó thật đáng thương. Hắn tưởng mình được cậu chọn, được cậu trọng dụng, là vì cậu quý trọng và đánh giá cao hắn, nên luôn tận tụy làm việc cho cậu. Những việc bẩn thỉu, mệt mỏi… những gì cậu không muốn làm, đều do hắn gánh vác. Để hắn tin tưởng và trung thành hơn, cậu còn nâng đỡ Hồng Thiểm Thạch để cạnh tranh với hắn. Hai người vì muốn được cậu chú ý, vì một lời khen của cậu, mà phải vắt óc, dốc sức, cố gắng không ngừng… Nhưng họ đâu biết họ chỉ là quân cờ trong tay cậu mà thôi!”

“Cậu là kẻ tàn nhẫn nhất trong toàn bộ tộc Hồng, từ xưa đến nay.” Nhị trưởng lão nhìn về phía bóng tối, giọng trầm xuống: “Vì tham vọng của mình, cậu đã âm thầm thủ tiêu tất cả những người trong gia tộc biết rõ cậu giành được vị trí thủ lĩnh bằng thủ đoạn, kể cả cha mẹ cậu!”

Quý Dữu: “!!!” 

Trời đất! 

Không ngờ được, Lão Hồng lại là kẻ tồi tệ đến thế! Ngoài tồi, hắn còn lại gì?

Phía bóng tối im lặng một lúc, rồi nói: “Ông biết quá nhiều.”

Hồng Hồng Thạch chỉ nói đúng một câu.

Nhị trưởng lão hừ lạnh: “Kẻ vô lương tâm như cậu vốn không xứng làm người mang mệnh tuyến. Cậu vì muốn hợp thành mệnh tuyến, đã dùng cả tộc Hồng để nuôi Ngài ấy, tôi không nghi ngờ gì cả. Vì vậy, khi cậu bắt đầu chuẩn bị hợp mệnh tuyến, tôi đã tìm cách ngăn cản. Cậu tưởng vì sao quá trình hợp mệnh tuyến của cậu lại gặp trục trặc giữa chừng?”

Quý Dữu: “…”

Thông tin quá nhiều, cô cần bình tĩnh lại.

Vậy… 

Ngài ấy, con quái vật mắt kia là do Hồng Hồng Thạch chủ động triệu hồi? Không chỉ triệu hồi, mà còn nuôi nấng, cung phụng tử tế?

Tại sao? 

Không phải quá điên rồi sao? 

Tự rước họa vào thân? 

Hay là việc hợp mệnh tuyến bắt buộc phải đối mặt với Ngài ấy, không thể tránh được? Hồng Hồng Thạch chỉ đang chuẩn bị trước, dùng cách khác để đánh lạc hướng Ngài ấy, giảm rủi ro khi hợp mệnh tuyến?

Rất nhanh, Nhị trưởng lão đã đưa ra câu trả lời.

Quý Dữu nhíu mày, lắng nghe kỹ.

Nhị trưởng lão cười lạnh: “Tại sao cậu không phản bác? Vì cậu không thể phản bác. Đây là việc chính cậu đã làm. Khi cậu hợp mệnh tuyến, để tránh bị Ngài ấy truy sát, cậu đã giấu phần thông tin mệnh tuyến quan trọng nhất vào cơ thể tâm phúc của mình. Nhờ đó, Ngài ấy không tìm thấy cậu. Sau đó, cậu còn hiến tế tất cả những tộc nhân không cần thiết cho Ngài ấy, để đánh lạc hướng, gây rối, giành thời gian hợp mệnh tuyến cho bản thân. Nhưng cậu không ngờ được, ngay khi cậu chuẩn bị ra tay, tôi đã phá hủy toàn bộ lãnh thổ tộc Hồng, khiến 99% tộc nhân phải trốn vào đại sảnh hồ linh hồn, được hồ linh hồn bảo vệ. Ngài ấy không thể ăn đủ số lượng tộc nhân, nên cuối cùng vẫn phát hiện ra cậu!”

“Ha ha ha…” 

“Ha ha ha…”

Nhị trưởng lão cười lớn, cười đến mức rơi nước mắt! Vì khoảnh khắc này, ông đã chờ quá lâu, quá lâu, đến mức tưởng như không còn hy vọng.

Không ngờ, sự xuất hiện của người Nguyên Tinh đã cho ông cơ hội thay đổi, và ông đã thành công!

“Ha ha ha…” 

“Cậu có thể dùng mưu mô để hợp mệnh tuyến, nhưng trước sức mạnh tuyệt đối, dù cậu có hàng ngàn mưu kế, cũng chẳng ích gì! Trước mặt Ngài ấy, cậu chỉ có thể hợp mệnh tuyến một cách vội vàng, rồi vội vàng trốn đi!”

“Ha ha ha…”

Hồng Hồng Thạch đang ẩn mình, dường như không có phản ứng gì với tiếng cười của Nhị trưởng lão, mà rơi vào trầm tư sâu sắc.

Quý Dữu cũng lặng lẽ suy nghĩ, không nói lời nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro