Phần 41 một cú chí mạng
Hai tháng trôi qua, khi Ngô Diệc Phàm vội vã quay về Đài Loan, Nhiệt Ba giống như hơi nước biến mất, rõ ràng là đã biến mất, chính trong cái 'rõ ràng' có hàm ý là.....
Ngoài Đài Loan ra, thậm chí anh còn chạy đến Học viện thiết kế Paris ở Pháp, nhưng chỉ có tin tức rằng Nhiệt Ba đã thôi học!
Càng khiến cho Ngô Diệc Phàm cảm thấy hoảng sợ, khắp Đài Loan đều là tin đồn về tình yêu của Nhiệt Ba và Trương Vân Long, hai người họ cùng nhau rời khỏi nơi này, cả trang web của trường cũng tung hô Nhiệt Ba và Trương Vân Long!
Dường như chỉ trong một đêm, Ngô Diệc Phàm trở nên trầm mặc dị thường, anh không nghĩ rằng một người phụ nữ đã từng thề non hẹn biển với mình lại âm thầm ra đi, tạm thời mặc kệ tin đồn cô và Trương Vân Long có phải sự thật hay không, cũng không muốn nhìn thấy bức hình mờ ám, anh cảm thấy vô cùng đau khổ và thất vọng, cô cứ như vậy mà biến mất khỏi thế giới của mình, thậm chí ngay cả cuộc thi thiết kế muốn tham gia nhất cũng từ bỏ!
Trong quán rượu, tiếng người ồn ào, người người đều tầm hoan tác nhạc, ánh đèn flash không ngừng chiếu sáng sân khấu, các cô gái như những con rắn yêu ma điên cuồng vặn vẹo cơ thể.
Dường như mỗi người đến đây đều tìm kiếm kích thích và để chạm được vào số đào hoa, chỉ có một người...... ngồi ở một góc, uống từng ngụm từng ngụm rượu mạnh!
Người này chính là Ngô Diệc Phàm, từ lúc anh điên cuồng đi tìm Nhiệt Ba mà không có chút tin tức nào, liền ở trong này mua rượu, một bộ dạng tà mị nhưng lại rất tiều tụy.
Một cô gái có thân hình vặn vẹo như rắn nước đi lên phía trước, mùi nước hoa nồng nặc, một cánh tay trắng noãn khoác lên vai Ngô Diệc Phàm.
"Anh đẹp trai, sao lại chỉ có một mình vậy? Mời em uống ly rượu được không?" Giọng nói của cô gái vừa mềm lại vừa ngọt, vừa nhìn thấy cũng biết đó là người thường xuyên ở trong đám người hỗn loạn này.
ngô Diệc Phàm hơi nhíu mày, thân hình to lớn dựa vào một bên của bức tường thủy tinh, đôi mắt say mê không chút che giấu nào dừng lại trên người cô gái, đôi môi gợi cảm khẽ nhếch lên, cánh tay dài một nhiên dùng lực......
"A......"
Cô gái làm ra vẻ thở gấp một hơi, ngay sau đó liền thuận thế đem thân mình mềm mại của mình dựa vào người anh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng nâng lên, một đường dọc theo hầu kết của Ngô Diệc Phàm xuống phía dưới......
"Cơ thể của anh rất to lớn nha, người ta rất thích đó....."
Đôi mắt cô ta gần như tỏa sáng, bản thân đã quan sát người đàn ông này thật lâu, quả thực là cực phẩm, người không chỉ có bộ dạng vô cùng đẹp trai, dáng người tiêu chuẩn có thể so với model phương Tây, thật sự là quá tuyệt vời!
"Em thích sao?"
Ngô Diệc Phàm làm bộ không say hỏi với giọng điệu say mê, âm thanh trầm thấp hòa quyện với hương vị nồng đậm của rượu, khiến người phụ nữ liêu xiêu.
"Đúng rồi, đêm nay..... Anh với em có được không?" Âm thanh mê hoặc lọt vào tai anh, cố gắng tạo nên bầu không khí ái muội.
Ngô Diệc Phàm ngẩng đầu, nghiêng đầu nhìn cô gái, đôi mắt đầy men say híp lại, chỉ thấy anh vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô gái, vẻ mặt dần trở nên bi thương.
"Đã thích anh, đã yêu anh, vì sao lại còn tàn nhẫn mà rời bỏ anh?" Giọng nó trầm thấp khiến người nghe sinh ra cảm giác đau lòng.
Cô gái còn chưa kịp hiểu ý nghĩa trong câu nói của anh, ngay sau đó, liền bị Ngô Diệc Phàm gắt gao ôm vào ngực....
"Nhiệt Ba.....Nhiệt Ba à, ở lại bên anh, đừng đi, anh yêu em...."
Âm thanh của anh vô cùng nghẹn ngào, khuôn mặt tuấn tú chôn giữa mái tóc của cô gái, bàn tay to lại càng ôm chặt cô gái hơn.
Nhiệt Ba?
Nhiệt Ba nào?
Cô gái khẽ cau mày, thật sự không nghĩ là người đàn ông này lại say đến mức như vậy, vốn là muốn thay đổi khẩu vị tí, cảm thấy buông tha người đàn ông hoàn mỹ như vậy thì thật đáng tiếc, thế nên cô gái cũng quay lại ôm lấy Ngô Diệc Phàm, ngón tay khẽ chu du trên cơ thể hấp dẫn của anh.....
Đột nhiên, Ngô Diệc Phàm đẩy cô gái ra, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô gái, sau đó lại cười ha hả, nụ cười đầy thê lương chua xót, sau khi cười xong, anh chỉ vào cô gái nói: "Cô không phải là Nhiệt Ba, cút ngay cho tôi!"
"Anh....." Sắc mặt cô gái đột nhiên biến sắc, lập tức đứng dậy, tức giận đến mức toàn thân phát run.
"Hương vị của Nhiệt Ba rất sạch sẽ, làm sao mà giống cô được, trên người cô toàn mùi nước hoa rất khó chịu" Ngô Diệc Phàm đẩy cô gái ra, đôi mắt cau lại, giống như nhìn thấy thứ quái dị xấu xí nhất thế giới.
"Anh, đúng là bệnh thần kinh!" Trong nháy mắt cô gái không còn chút tâm tình gì nữa, hổn hển tránh ra xa.
Ngô Diệc Phàm vẫn xem thường, một ly lại một ly.....một tư thế rất mơ mơ màng màng.
Khi anh sắp uống đến ly cuối cùng thì đột nhiên có một bàn tay dịu dàng lấy đi ly rượu trong tay anh!
"Anh Diệc Phàm, không cần phải uống nữa!" Ngải Ân Hà đau lòng nhìn Ngô Diệc Phàm, nhẹ nhàng nói.
"Ân Hà? Đến thật đúng lúc, uống rượu với anh nào!" Ngô Diệc Phàm kéo cô xuống, giữa men say lộ ra vẻ quyến rũ chết người.
Ngải Ân Hà lắc lắc đầu, lớn tiếng nói: "Anh Diệc Phàm, tại sao anh phải khổ sở như vậy chứ? Người cũng đã đi, cho dù hằng đêm anh có mua say, Nhiệt Ba cũng không thể biết được!"
"Nhiệt Ba..... Nhiệt Ba......"
Ngô Diệc Phàm thì thầm tên cô: "Ân Hà, em có biết không, anh rất nhớ cô ấy, toàn bộ nơi này đều rất đau!" Ngón tay thon dài chỉ vào lồng ngực mình, khuôn mặt tuấn tú đầy sự nhớ thương!
Đôi mắt dịu dàng của Ngải Ân Hà vụt qua sự đố kị, bàn tay cô đột nhiên nắm chặt rồi lại mở ra.....
"Anh Diệc Phàm, anh say rồi, đi, em đưa anh về nghỉ ngơi!" Cô đứng dậy, cố hết sức kéo cơ thể Cung Qúy Dương.
"Ân Hà......"
Dường như Ngô Diệc Phàm không có ý muốn rời đi, anh lôi kéo người cô lại: "Ông trời cũng thật biết đùa giỡn anh, bởi vì mẹ bệnh nặng mà không thể không rời khỏi Nhiệt Ba, rời khỏi Đài Loan, cha vì lo lắng cho mẹ mà không có thời gian lo cho Cung thị, hai tháng này anh không thể không thay ông ấy lo mọi việc được, đó là ở vùng núi, anh không có cách nào để liên lạc với Nhiệt Ba, ngay cả việc muốn nghe giọng nói của cô ấy cũng rất xa xỉ......Vì sao, chỉ có hai tháng thôi mà không kịp chờ đợi sao?
Ngải Ân Hà gắt gao cắn đôi môi anh đào, cô chỉ có thể dùng biện pháp này để kiềm chế lửa giận trong lòng..... Nhiệt Ba, mày có bao nhiêu tốt đẹp, cho dù đã ra đi rồi mà lại còn mang theo cả lòng của Ngô Diệc Phàm đi?
Ngô Diệc Phàm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Ngải Ân Hà, gằn từng tiếng hỏi: "Ân Hà, em nói với anh đi, tất cả ảnh chụp này đều là thật sao?"
Vừa nghĩ đến sự mờ ám trong tấm hình kia, anh hận không thể ngay lập tức đi tìm Trương Vân Long, hung hăng đánh cho hắn ta một trận, sau đó cướp Nhiệt Ba về.
"Anh Diệc Phàm, thật sự là em cũng không biết, dù sao thì em với Nhiệt Ba cũng không học chung khoa, bình thường cũng rất ít liên lạc, chỉ là có mấy lần em nhìn thấy Nhiệt Ba và học trưởng Trương đi cùng nhau cười cười nói nói, nhưng có lẽ cũng không đến mức như anh tưởng tượng đâu!"
Ngải Ân Hà khéo léo ra vẻ hào phóng, dịu dàng nói.
Ngô Diệc Phàm sau khi nghe vậy lạnh lùng cười: "Anh mặc kệ là thật hay giả, Nhiệt Ba là người phụ nữ của anh, cho dù có phải lật tung tất cả lên, anh cũng muốn tìm thấy cô ấy!"
Ngữ khí kiên định làm cho Ngải Ân Hà không khỏi hoảng hốt, hô hấp cũng trở nên dồn dập!
Tìm cô ta?
Được, để tôi xem anh có hối hận sau khi làm ra chuyện này không, hay là có thể kiên trì với cách sắp xếp của mình không!
"Anh Diệc Phàm, mỗi ngày anh đều say khướt như vậy thì làm sao có thể tìm Nhiệt Ba? Nhu vậy đi, em sẽ uống cùng với anh một ly cuối, uống xong rồi nghỉ ngôi, có được không?"
Ngải Ân Hà nhìn Ngô Diệc Phàm, nhân lúc anh cúi thấp đầu, thản nhiên lấy ra một lọ chất lỏng đã được chuẩn bị từ sớm, đổ một giọt vào trng rượu, nhẹ nhàng nói.
"Được!"
Ngô Diệc Phàm đã uống say nên nào có biết điều gì nữa, sau khi nghe vậy liền ngẩng đầu, cầm lấy ly rượu trong tay Ngải Ân Hà mà uống, một hơi cạn sạch, không nhìn thấy được nụ cười giả tạo bên tôi cô.
Ánh trăng lặng lẽ chiếu vào trong căn hộ, nơi này không phải là căn hộ của Ngô Diệc Phàm, mà là của Ngải Ân Hà, cô đưa anh từ quán bar về nơi này.
Gió dịu nhẹ, màn đêm rất yên tĩnh, chỉ là.....
Trên chiếc giường to như vậy, đang trình diễn một màn uyên ương của đôi nam nữ.
Một đôi nam nữa quấn lấy nhau như dây lei, trên mặt đất là quần áo bị xé nát vứa tán loạn......
Vào giây phút này hơi thở thô ráp của Ngô Diệc Phàm giống như một loại dã thú, đôi mắt đen như Chúa tể đã lạc lối, người phụ nữ dưới thân mềm mãi cùng với hương thơm quyến rũ khiến anh đã mất đi lý trí.
"Anh Diệc Phàm, đừng mà......"
Ngải Ân Hà ra vẻ kinh hoàng, nhưng trong lòng đã sớm nở hoa, vừa nãy cô bỏ vào rượu của Diệc Phàm thuốc kích dục rất mạnh, hơn nữa do anh đang say rượu, nên ham muốn sẽ tự động điều khiển.
"Nhiệt Ba...... Nhiệt Ba....."
Ngô Diệc Phàm đã xem người phụ nữ dưới thân mình là Nhiệt Ba, bàn tay to lớn thuần thục chạy dọc trên thân cô gái, xé đi vật che đậy duy nhất.....
"Anh Diệc Phàm....."
Âm thanh của Ngải Ân Hà trở nên khàn khàn, đây là kết quả mà bản thân đã phải đợi chờ bao lâu rồi? Từ nhỏ đến lớn, cô luôn ảo tưởng rằng mình sẽ trở thành người phụ nữ của Ngô Diệc Phàm, nhưng thật đáng tiếc, anh chì xem cô giống như một người em gái, được lắm, đã sai thì thôi, để mặc cho anh ấy căm ghét bản thân mình luôn!
Từng cơn sóng mãnh liệt len lỏi trong cơ thể Ngô Diệc Phàm, hơn nữa chất cồn mạnh mẽ, các khiến cho anh trở thành một dã thú đã mất đi hoàn toàn lý trí, mái tóc hỗn loạn, đôi mắt bất cần đời đã bị dục vọng che kín.
"Nhiệt Ba, anh muốn em......" Toàn thân Ngô Diệc Phàm đặt ở trên người cô, điên cuồng cắn cắn môi cô.
Nụ hôn của anh dưới tác dụng của thuốc kích dục lại càng trở nên mãnh liệt mà cuồng dã, Ngải Ân Hà tuy chưa biết mùi đời, nhưng lại nhận lấy sự chiếm đoạt của anh trong tình yêu ngập tràn.
"Diệc Phàm, a....." Dưới thân đột nhiên được lấp đầy, Ngải Ân Hà đau đớn, nước mắt lưng tròng, ngay sau đó, cô gắt gao ôm lấy bả vai Ngô Diệc Phàm, trong lòng tràn ngập hạnh phúc!
Rốt cuộc cô cũng trở thành người phụ nữ của anh!
Con dã thú nam tính thở dốc, đan xen với tiếng thở dốc của người phụ nữ.....
Một đêm âm mưu cũng trôi qua....
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu trên mặt đất, Ngô Diệc Phàm hơi tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, anh lấy tay đỡ lấy cái trán, lại nghe thấy có tiếng khóc nỉ non từ bên cạnh truyền sang......
Ngô Diệc Phàm đột nhiên bừng tỉnh, bật dậy từ trên giường, đưa mắt nhìn sang người phụ nữ đang nỉ non, khi thấy một màn này, nhất thời sợ!
Ngải Ân Hà tóc tai lộn xộn nằm quay lưng lại với anh, trên cơ thể trắng như ngọc là các dấu hôn và vết cào, hai chân thon dài bất lực co lại, cô mệt mỏi nức nở, nước mắt như hạt trân châu rơi xuống đầu gối, biến mất.....
Hô hấp Ngô Diệc Phàm trở nên dồn dập, nhất là khi anh nhìn thấy vết máu đã khô trên drap giường, trong mắt lại càng hoảng sợ!
Lại nhìn lại bản thân mình, dáng người cao lớn lộ rõ, còn phía dưới giường là quần áo bị xé tan nát của Ngải Ân Hà.
Trời ơi!
Chẳng lẻ tối qua mình lại.....
"Ân Hà....."
Bàn tay anh chạm vào Ngải Ân Hà có chút run rẩy, khi ngón tay anh chạm vào làn da Ngải Ân Hà, đột nhiên Ngải Ân Hà kêu lên một tiếng kinh sợ......
"Đừng đụng vào em!" Cô cuộn mình lại sát mép giường, trong đôi mắt rưng rưng là sự oán hận dành cho Ngô Diệc Phàm.
Dường như nước mắt phủ đầy khuôn mặt xinh đẹp, cố gắng biến bản thân đến mức tổn thương cực độ!
Ngô Diệc Phàm ngẩn người, rõ ràng tối hôm qua anh nhìn thấy Nhiệt Ba, tại sao lại là Ân Hà?
Chẳng lẽ bản thân say rượu đến mức xem Ân Hà là Nhiệt Ba sao?
Một chút nhói đau xâm chiếm toàn bộ Ngô Diệc Phàm, đồng thời còn có chút sự áy náy vô cùng!
"Ân Hà, tối hôm qua, anh...."
"Ngô Diệc Phàm, anh..... uổng công tôi xem anh tôn trọng anh như một người anh trai, làm sao anh có thể.....làm sao có thể làm ra chuyện như vậy?" Ngải Ân Hà lớn tiếng nói, cầm lấy chiếc gối đánh không ngừng vào người Ngô Diệc Phàm.
Trong lòng đã sớm vui như hoa, đối với phản ứng của Ngô Diệc Phàm cô rất thỏa mãn, không sai, điều cô muốn chính là phản ứng này của anh!
Sự áy náy trong lòng, bởi vì cô biết rất rõ ràng rằng Ngô Diệc Phàm chỉ xem cô như một đứa em gái, cho nên sau khi xảy ra chuyện như vậy, anh lại càng không thể tha thứ cho bản thân!
Vì để có được Ngô Diệc Phàm, bước vào Cung gia, cô đã không tiếc mà diễn kịch!
Nhưng, sự áy náy đó của Ngô Diệc Phàm là chưa đủ, vì tình yêu của bản thân, cô không ngại nghĩ ra các biện pháp để ép anh!
"Ân Hà, chẳng lẽ tối qua thật sự là anh đã ép buộc em theo anh....."
"Tôi không muốn nghe!" Ngải Ân Hà dùng hai tay gắt gao che lỗ tai lại, Ngải Ân Hà cuồng loạn như thế khiến trong lòng Ngô Diệc Phàm dậy sóng!
Đối với cảm giác của tối hôm qua, anh hoàn toàn nhớ, nhưng.....đó không phải là Nhiệt Ba sao? Chỉ vì Nhiệt Ba anh mới có thể điện cuồng như vậy mà!
Đối với Ngải Ân Hà, anh chỉ xem cô như một đứa em gái, vì vậy, người phụ nữ nào anh cũng có thể chạm vào, chứ không thể chạm vào cô, nhưng.....anh lại không khác gì một loài cầm thú, cường bạo đứa em gái luôn kính trọng mình!
"Ân Hà, thật xin lỗi!" Ngô Diệc Phàm nhìn thấy bộ dạng xốc xếch của cô, trong lòng càng thêm áy náy, sự đau lòng đôi mắt cũng không cần phải nói ra.
"Anh Diệc Phàm....." Ngải Ân Hà thốt ra âm thanh nghe có chút bình tĩnh, giọng nói cô nghẹn ngào, ánh mắt buồn bã nhìn Ngô Diệc Phàm: "Em biết anh xem em như Nhiệt Ba.....Em không trách anh....."
"Ân Hà, thật xin lỗi, thật xin lỗi....." Giờ phút này trong lòng Ngô Diệc Phàm vô cùng rối loạn, ngoài những lời này anh cũng không biết nói gì nữa.
Nếu anh không nhớ nhầm, Ân Hà đã có người đàn ông mình yêu, thế nhưng bản thân mình lại cướp đi lần đầu tiên của cô......
"Anh Diệc Phàm, anh không cần xin lỗi em, có lẽ vì tối qua anh uống say mà thôi....."
Nước mắt Ngải Ân Hà rơi xuống gò mà, cô kéo áo ngủ, thất tha thất thiểu rời khỏi phòng ngủ, dường như không muốn nhìn thấy Ngô Diệc Phàm nữa.
"Ân Hà....." Ngô Diệc Phàm phiền não vò vò tóc, bàn tay to đột nhiên nắm lại, một tiếng 'Rầm' nện vào bức tường, dường như bức tường bức tường rắn chắc cũng muốn rung theo.....
Đáng giận!
Anh chưa bao giờ cảm thấy hận bản thân như bây giờ!
Cung thị và Ngải Thị là có mấy đời quen biết với nhau, tuy rằng cha mẹ hai nhà đã làm đám hỏi, nhưng gặp trở ngại là hai đứa con đều không để ý đến, cũng tạm thời bỏ qua, nhưng trải qua chuyện tối hôm qua, anh có thể ăn nói như thế nào với Ân Hà? Ăn nói như thế nào với bác Ngải?
Nếu Ân Hà chỉ là một cô gái bình thường thôi, một đêm? Chỉ là chuyện bình thường, nhưng đây lại chính là cô gái mà cha mẹ mình chọn!
Sự buồn phiền vây quanh Ngô Diệc Phàm, đột nhiên từ bên ngoài phòng khách truyền đến tiếng kêu thất thanh của Ân Hà.....
"Anh Diệc Phàm, cứu em....."
Sắc mặt Ngô Diệc Phàm nhất thời biến sắc, cầm lấy áo tắm bên cạnh mặc vào, sau đó lập tức chạy tới phòng khách, lại nhìn thấy một màn kinh hãi......
Chỉ thấy một người đàn ông cao to đang nắm lấy tóc Ngải Ân Hà, những quả đấm rơi xuống cơ thể cô như mưa, trên mặt đều là sát ý, dường như cảm thấy chưa đủ, cuối cùng nhấc chân hung hăng đá vào thân thể cô!
"Uổng công trước đây tao quý trọng mày như vậy, không nghĩ đến mày cũng chỉ là một con đàn bà dâm đãng, tao quý trọng mày để làm gì hả, lại còn giữ gìn cho tên phản bội?" Nói xong, lại hạ xuống khuôn mặt Ngải Ân Hà một bạt tai ngoan độc......
Lúc hắn đưa tay lên, lại cảm thấy cổ tay rất đau, ngay sau đó, khi hắn còn chưa kịp phản ứng lại, cả cơ thể liền bay ra ngoài.....
Một tiếng 'Bộp.....', người đàn ông hung ác bị ném xuống mặt đất!
Ngay sau đó, Ngô Diệc Phàm tức giận đến mức không thể kiềm chế được bước đến, mạnh mẽ đấm hắn ta, mỗi quyền đều mang theo một lực mạnh mẽ, trong ánh mắt đều là sự tàn bào!
Lời xin lỗi dành cho Ngải Ân Hà bây giờ đều được trút hết ra!
"Anh Diệc Phàm....." Ngải Ân Hà khó khăn nhào tới, ôm lấy cánh tay anh: "Đủ...... đủ rồi, đừng đánh nữa, đây là người đàn ông mà em yêu....."
Một câu nói, khiến Ngô Diệc Phàm đột ngột dừng tay, anh cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp khi nhìn người đàn ông bị mình đánh đang nằm trên mặt đất, nửa ngày sau, anh mới thì thào nói: "Ân Hà, người đàn ông này đáng để em yêu sao?"
Ngay sau đó ánh mắt anh nhìn người đàn ông kia trở nên sắc bén: "Mày có phải là đàn ông không? Vậy mà lại đi đánh phụ nữ, hơn nữa lại là người phụ nữ mày yêu!"
"Ha ha....." người đàn ông cười to, trong tiếng cười là sự khinh thường: "Người phụ nữ tao yêu nhất? Đã từng, nhưng đáng tiếc là, tối hôm qua nó lại nằm ở dưới thân của mày!"
"Không phải....." Ngải Ân Hà lập tức bổ nhào đến bên cạnh hắn, nỉ non nói: "Không phải em cố ý phản bội anh.....Em.....Em thật sự yêu anh, anh đừng rời bỏ em....."
"Đủ rồi!" Người đàn ông thất tha thất thiểu đứng lên, hung hăng lau đi vết máu ở khóe miệng nói: "Tôi và em kết thúc ở đây!"
Ngô Diệc Phàm đột nhiên đứng lên, bước đến túm lấy cổ áo hắn ta, giọng nói kinh hãi: "Nếu mày vẫn còn là một thằng đàn ông, sẽ không đến để nói những lời thóa mạ Ân Hà như vậy!"
"Hừ!" Người đàn ông dùng ánh mắt khinh thường nhìn hai người ở trước mặt: "Tao không thể chấp nhận một con tiện nhân dâm đãng về làm vợ!"
Nói xong, liền dùng sức thoát khỏi tay Ngô Diệc Phàm, sập cửa đi ra.
Ngô Diệc Phàm nhíu chặt mày lại, anh vừa muốn động tay, lại bị Ngải Ân Hà ngăn lại.
"Anh Diệc Phàm, thôi đi......" Âm thanh vô lực 'Vô cùng thương tâm'.
"Tất cả đều là do em, em hiểu rồi......"
"Ân Hà......" Trải qua một màn này, Ngô Diệc Phàm càng thêm áy náy, anh không nghĩ rằng mình lại phá hủy đi hạnh phúc cả đời của Ân Hà!
Toàn thân Ngải Ân Hà đều là vết thương chồng chất, cô mệt mỏi ngẩng đầu, nhìn Ngô Diệc Phàm: "Anh Diệc Phàm, anh có thể ôm em một chút không? Em rất mệt....."
"Thật xin lỗi, Ân Hà, thật xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh..... " Trong lòng Ngô Diệc Phàm đều bị cảm giác bất lực chi phối, anh chỉ có thể ôm Ngải Ân Hà vào lòng, lẩm bẩm từng lời xin lỗi....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro