Chương 1: Cô khao khát nó như cô từng liều mạng vì nó...
Editor: Moonliz
Siêu thị thực phẩm tươi sống vào lúc 10 giờ sáng cuối tuần đông nghịt người như tàu điện ngầm giờ cao điểm buổi sáng.
Một bé gái nhỏ, chưa cao tới đùi người lớn, đang loay hoay tìm kiếm gương mặt quen thuộc giữa dòng người qua lại.
"Bà ơi... bà ơi..." Bé gái gọi vài lần, nhưng những người xung quanh đều vội vã đi qua.
Một thanh niên trẻ tuổi đẩy xe vội vàng đi qua, bánh xe suýt va vào đôi giày bé tí của bé gái. Do quá sợ hãi nên cô bé đã lùi lại một bước, cơ thể lảo đảo đâm vào kệ hàng cứng nhắc.
"Cẩn thận."
Một lời nhắc nhở nhẹ nhàng cùng với một lực kéo nhỏ đã giữ vững cơ thể đang lắc lư của cô bé.
Cô bé vẫn còn hoảng sợ ngơ ngác nhìn vào mắt người đối diện.
Đó là một đôi mắt nâu nhạt và trong veo, giống như viên kẹo mật trong túi của cô bé, dịu dàng và bình tĩnh phản chiếu bóng hình bé nhỏ của cô bé.
"Cháu yêu!"
Nhìn thấy bé gái vui mừng lao vào lòng người phụ nữ trung niên đang xách giỏ rau, Vệ Nghê cười nhẹ, đẩy xe đi.
Ánh đèn trong siêu thị sáng trưng, một chiếc nhẫn cưới đơn giản lấp lánh trên ngón áp út của cô.
Giỏ hàng đầy ắp, có cả món bò hầm cà chua cho tối nay, bánh mì kẹp trứng tôm tươi cho sáng mai, còn bữa trưa chỉ có một mình cô thì một bát salad trái cây là đủ rồi.
Trong lúc chờ thanh toán, ánh mắt lơ đãng của Vệ Nghê bỗng dừng lại ở một cặp đôi sinh viên cách đó không xa.
Cô gái muốn tự tay ôm quả sầu riêng tròn vo, cậu bạn trai hoảng hốt giữ tay cô lại, rồi đeo vào một chiếc bao tay vải bên cạnh, cẩn thận nâng quả sầu riêng mà cô gái thích.
Quả sầu riêng này nặng đến tận mười mấy cân, bao tay vải đã sử dụng lâu ngày có phần bị rách, trên mặt cậu bạn trai thoáng hiện vẻ đau đớn, quả sầu riêng đột nhiên rơi thẳng xuống. Vào khoảnh khắc cô gái vô thức đưa tay ra đỡ, Vệ Nghê giật thót tim như cậu bạn trai đó.
Trước khi quả sầu riêng rơi xuống bàn tay không hề phòng bị của cô gái, cậu bạn trai đã dùng ngực mình đỡ lấy.
Những chiếc gai nhọn đâm xuyên qua chiếc áo phông mỏng manh, nhưng nếp nhăn trên trán cậu chỉ xuất hiện vì sợ hãi.
Vệ Nghê nhìn cô gái đang cúi đầu thất vọng vì bị bạn trai nghiêm khắc nhắc nhở, bỗng cảm thấy như đang nhìn thấy chính mình ngày còn mặc đồng phục học sinh với Thành Dự hồi còn trẻ.
Suy nghĩ của cô bay về thời còn là sinh viên, bay về những cuối tuần khi cả hai tay trong tay đi siêu thị, bay về những lúc họ tựa vào xe đẩy, cười đùa vui vẻ khi chờ thanh toán.
Từ đồng phục đến váy cưới.
Họ là hình mẫu của một cuộc hôn nhân viên mãn mà mọi người xung quanh đều công nhận.
"Xin lỗi... thưa chị?"
Vệ Nghê sực tỉnh, hàng người dài đã biến mất, trước mặt chỉ còn một nhân viên thu ngân đang chờ cô lấy hàng ra thanh toán.
Cô vội vàng đẩy xe lên, lấy hàng ra thanh toán.
Trong khi nhân viên thu ngân quét mã, cô không khỏi quay lại nhìn quầy sầu riêng.
Cặp đôi sinh viên đó đã biến mất như một ảo ảnh, quả sầu riêng hình dáng hoàn hảo nằm cô đơn trên núi sầu riêng, chờ đợi một khách hàng khác muốn mang nó về nhà.
Trở về căn nhà trống trải, Vệ Nghê phân loại và sắp xếp các nguyên liệu thực phẩm, rửa những gì cần rửa, cắt những gì cần cắt, cứ như sắp xếp những con dao phẫu thuật yêu quý của mình, xếp gọn gàng trong các hộp đựng có kích thước khác nhau.
Cô thuộc lòng sở thích của Thành Dự: thích hải sản, không thích thủy sản, thích rau lá xanh, không thích củ, ăn ít thịt nhưng không thể thiếu thịt trong món ăn.
Mỗi bữa ăn, cô đều kết hợp cân bằng dinh dưỡng theo đúng yêu cầu.
Chỉ cần Thành Dự khen một câu, cô đã cảm thấy mọi nỗ lực của mình đều xứng đáng.
Vừa chuẩn bị xong các công đoạn trước khi nấu ăn, Vệ Nghê đã nhận được cuộc gọi của Thành Dự.
"Tối nay anh không về ăn cơm được." Giọng nói đầy tiếc nuối của anh ta truyền đến từ đầu dây bên kia: "Chưa xong việc, em ăn trước đi nhé."
Vệ Nghê dịu dàng đáp lại như mọi lần.
"Xong việc rồi anh sẽ về, dạ dày em không tốt, nhớ ăn đúng giờ." Thành Dự dặn dò.
"Được rồi." Cô đáp.
Cúp máy, Vệ Nghê ngồi một mình trong căn biệt thự quá rộng lớn và yên tĩnh. Cô đứng dậy đến bàn bếp, đậy kín từng hộp đựng thức ăn, từ từ cất vào tủ lạnh.
Cô chẳng có tí khẩu vị nào, uống hết một ly sữa rồi coi như xong bữa tối.
Hình bóng cô in trên những tấm kính trải dài.
Giống như một cành liễu mềm mại khẽ lay động trong gió. Đẹp là vậy, nhưng lại trôi nổi theo từng cơn gió.
Vì chẳng có việc gì làm, cô quyết định khởi động tất cả các thiết bị vệ sinh để dọn dẹp nhà cửa.
Máy hút bụi, robot lau nhà, robot lau cửa sổ, máy giặt, máy rửa chén... Tiếng ồn đều đều làm cho căn biệt thự tĩnh lặng trở nên náo nhiệt hơn.
Nhưng vẫn chỉ có một hơi thở.
Vệ Nghê bật hết đèn, ngồi trong phòng khách sáng như ban ngày, tiện tay mở ứng dụng mạng xã hội.
Một người họ hàng bán đồ nguội lại một lần nữa dùng giọng điệu giả vờ chân thành để khen ngợi đồ nguội nhà họ, từ nguyên liệu đến hương vị, đều vượt trội so với các đối thủ trong thành phố.
Một cô bạn cùng lớp vừa kết hôn đang khoe ảnh hưởng tuần trăng mật của cô ấy và chồng.
Một cô bạn cùng phòng thời đại học, người có thành tích chuyên môn kém hơn cô rất nhiều, giờ đây đang cầm tấm biển khen tặng của bệnh nhân với vẻ mặt rạng rỡ.
Còn cô thì sao?
Cô ở đâu?
Không ở đâu cả.
Vệ Nghê chợt thấy mình trống rỗng, bỗng nhớ ra, đã rất lâu rồi cô không đăng bất kỳ bài viết nào trên mạng xã hội.
Cuộc sống của cô, không biết từ bao giờ đã trở thành những ngày tháng trống rỗng lặp đi lặp lại.
Càng về khuya.
Khi kim đồng hồ chỉ hai giờ, cửa lớn ở hành lang phát ra tiếng động nhẹ.
Thành Dự, người mang theo mùi rượu nhè nhẹ, nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng ngủ chính. Anh ta nhìn thoáng qua cái gò trên giường đang quay lưng về phía anh ta, rồi nhẹ nhàng tháo đồng hồ đeo tay đặt xuống.
Vệ Nghê nghe thấy anh ta bước vào phòng tắm, một lúc sau lại đi ra, mang theo sữa tắm mùi gừng, chui vào trong chăn.
Ngay khi anh ta ôm cô từ phía sau, cô bỗng lên tiếng:
"Em muốn quay lại bệnh viện."
Vệ Nghê cảm nhận được Thành Du chống tay lên, nhẹ nhàng ngồi dậy, ánh mắt ngạc nhiên nhìn thẳng vào khuôn mặt đang nghiêng về phía bên kia của cô.
"Em nói gì cơ?"
Cô lặp lại một lần nữa.
"Chúng ta đã nói rõ với nhau rồi mà?" Thành Dự nói: "Công việc ở bệnh viện rất căng thẳng, chuyên ngành của em lại phải lên bàn mổ, mỗi ngày đối diện với biết bao sinh tử, em có chịu được áp lực đó không?"
"......Em có thể." Vệ Nghê không chút do dự.
Một bàn tay nắm lấy vai cô, xoay cô lại.
Thành Dự nhìn cô từ trên cao với vẻ bất lực.
Anh ta có một đôi mắt đào hoa dịu dàng trời sinh, để không bị người khác xem thường, ban ngày anh ta luôn đeo kính. Nhưng khi về nhà, anh ta sẽ tháo kính ra, nâng khuôn mặt của Vệ Nghê, hít thở từng hơi rồi cảm nhận từng nét trên khuôn mặt của cô.
"Đây là mắt của Nghê Nghê nhà anh..."
"Đây là mũi của Nghê Nghê nhà anh..."
"Còn đây... là miệng của Nghê Nghê nhà anh..."
Anh ta làm điều đó không biết mệt mỏi.
Từ năm này qua năm khác.
Dù thời gian có trôi qua bao lâu, khi anh ta nhìn cô, đôi mắt ấy vẫn sáng ngời.
"Đừng cố gắng nữa." Thành Dự nói: "Em vốn tốt bụng, ở nơi như thế sớm muộn em cũng không chịu nổi."
Ngón tay anh ta khẽ vuốt ve má cô.
"......Anh đau lòng vì em, Nghê Nghê." Anh ta nói: "Những yêu cầu khác anh đều có thể đáp ứng với em, chỉ có điều này – không được."
Nếu là trước đây, Vệ Nghê sẽ nhượng bộ.
Nhưng chính vì cô đã nhượng bộ quá nhiều lần trước đó, đã đặt ý muốn của Thành Dự lên trên ý muốn của mình quá nhiều lần, nên lần này, cô đã làm điều mà trước đây cô chưa từng làm.
Cô ngồi dậy, mái tóc đen dài xõa tung như mây, khiến đôi vai càng thêm gầy guộc.
Vệ Nghê dùng tay phải đặt lên mu bàn tay lạnh lẽo của Thành Dự, nhìn anh ta với ánh mắt gần như van xin:
"Anh hãy tin em một lần, em thực sự có thể." Cô nhanh chóng nói ra những điều đã kìm nén trong lòng quá lâu: "Lần trước phải nghỉ việc là vì bố em gặp tai nạn cần người chăm sóc, giờ bố em đã khỏe rồi, em cũng có thể—"
"Không được." Thành Dự nói.
Giọng anh ta đã lạnh đi.
"......Tại sao?" Vệ Nghê ngơ ngác nhìn anh.
"Vì anh yêu em, thương em, không muốn em phải chịu một chút khổ đau nào."
Thành Dự cũng ngồi dậy, anh nhìn thẳng vào Vệ Nghê, ánh mắt kiên định không hề né tránh.
Anh ta đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc đen buông xõa bên má cô, nói:
"Nếu em cảm thấy ở nhà chán, có thể rủ bạn bè đi mua sắm, uống trà... Nếu em muốn làm từ thiện, anh sẽ đưa em đi dự tiệc từ thiện, giới thiệu em với những người liên quan. Em muốn làm gì cũng được... ngoại trừ quay lại bệnh viện."
"Nghê Nghê, bây giờ mọi thứ đã khác rồi." Thành Dự dừng lại một chút, dường như đang hồi tưởng điều gì đó, vẻ mặt ngày càng lạnh lùng. "Bác sĩ không còn là nghề nghiệp được tôn trọng và ngưỡng mộ nữa, làm nghề này, em sẽ nhận được nhiều lời chỉ trích và chửi bới hơn là lời khen ngợi. Nếu không may, còn có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng."
"Liệu em đã quên... vụ của giáo sư Diêu rồi à?"
Một hình ảnh đẫm máu ùa vào tâm trí cô. Vệ Nghê không khỏi run rẩy.
Làm sao cô có thể quên?
Dù có trôi qua bao nhiêu năm nữa, hình ảnh vị thầy giáo đáng kính bị bệnh nhân mất lý trí đâm liên tiếp bảy nhát dao trước mặt cô – cô sẽ mãi mãi không thể quên.
Thành Dự kéo cô vào lòng, ôm nhẹ, rồi nhìn sâu vào mắt cô:
"Hứa với anh, đừng nghĩ đến những chuyện như vậy nữa... được không?"
Dù là một lời yêu cầu, nhưng vẻ mặt anh ta lại không hề có chỗ để thương lượng.
Lồng ngực Vệ Nghê dần trở nên lạnh lẽo.
Cả sự can đảm, những kỳ vọng ngây thơ và những ảo tưởng mà cô đã tích lũy được bấy lâu, vào lúc này, cùng với những lời nói chắc nịch của Thành Dự mà chìm sâu xuống đáy vực thẳm.
Sau khi giáo sư Diêu qua đời, Thành Dự đã chọn từ bỏ nghề y để kinh doanh. Vệ Nghê thì tiếp tục học nghiên cứu sinh, và bất chấp sự phản đối của Thành Dự, cô đã làm bác sĩ nội trú tại bệnh viện trong một năm, cho đến khi cha cô, Vệ Gia Phong, gặp tai nạn xe.
Người phản đối cô làm nghề y không chỉ có Thành Dự.
Mẹ cô, Thẩm Thục Lan, cũng cảm thấy nghề này quá nguy hiểm, không muốn con gái duy nhất của mình phải đối mặt với rủi ro. Chỉ có Vệ Gia Phong lạc quan cho rằng khả năng gặp phải sự cố y khoa gần như bằng việc trúng số, không cần phải lo lắng quá nhiều – mỗi lần ông đưa ra quan điểm như vậy, ông lại bị Thẩm Thục Lan mắng té tát – bà không thể chịu đựng được rủi ro mất đi Vệ Nghê, dù là nhỏ nhất.
Vệ Nghê có thể hiểu họ.
Có thể hiểu, luôn tự khuyên mình phải hiểu.
Nhưng mà, trở thành một bác sĩ phẫu thuật cứu người, từ nhỏ đã là ước mơ của cô.
Cô luôn cố gắng hiểu người khác, luôn nhường nhịn người khác, vì quá dịu dàng nên thường bị chính sự dịu dàng của mình làm tổn thương. Cô ao ước biết bao, giống như cô cố gắng hiểu người khác vậy, cũng có một người, cố gắng lắng nghe tiếng nói nhỏ bé của cô.
Một tiếng nói luôn bị chìm ngập trong thế giới sôi động.
Vệ Nghê chưa kịp nói thêm gì, Thành Dự đã nằm xuống.
Anh ta nhắm mắt lại, đó là tư thế kết thúc cuộc nói chuyện.
"......Không còn sớm nữa, ngủ đi." Anh ta nói.
Vệ Nghê nằm xuống trong không khí tĩnh lặng, mở mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà u ám, không biết lúc nào mới thiếp đi.
Tỉnh dậy lần nữa, là vì tiếng Thành Dự mặc quần áo.
Cô cũng theo đó mà đứng dậy, chuẩn bị cà phê và bánh mì nóng hổi cho anh ta.
Thành Dự chưa bao giờ yêu cầu như vậy, nhưng mỗi lần, anh ta đều tự nhiên nói lời cảm ơn, rồi cầm lấy tách cà phê, lướt qua các tin tức buổi sáng trên điện thoại.
Tiễn Thành Dự đi, Vệ Nghê dọn dẹp nhà cửa, đi chợ mua đồ, về nhà nấu cơm, dọn dẹp – đến cuối cùng thật sự không còn việc gì để làm, cô mở danh bạ ra, nhìn chằm chằm vào từng cái tên.
Đột nhiên, điện thoại của cô rung lên, là cuộc gọi của mẹ cô, Thẩm Thục Lan.
Khác với Vệ Gia Phong thường xuyên gọi điện trò chuyện với cô, Thẩm Thục Lan có phần dè dặt, trừ khi có việc quan trọng, bà sẽ không chủ động liên lạc.
Vệ Nghê hơi ngạc nhiên khi nhận cuộc gọi, sau khi chào hỏi xã giao, cuối cùng Thẩm Thục Lan cũng nói đến vấn đề chính:
"Năm nay kỷ niệm ngày cưới, hai đứa định làm gì?"
"Kỷ niệm ngày gì cơ?" Vệ Nghê sửng sốt.
Thẩm Thục Lan nói: "Sống ngày qua ngày mà quên hết rồi à? Ngày mai là kỷ niệm năm năm ngày cưới của hai đứa đấy..."
Vệ Nghê mới nhớ ra.
"Con cũng chẳng có gì để tặng, đây có hai vé xem phim, là đồng nghiệp sắp nghỉ hưu tặng cho – ba con không muốn xem cái này. Mẹ đưa cho con, con với Tiểu Thành đi xem đi."
Thẩm Thục Lan nói vội vàng vài câu rồi cúp máy, ngay sau đó, Vệ Nghê nhận được mã QR lấy vé mà bà gửi, địa điểm xem phim là một rạp chiếu phim sang trọng mới khai trương ở trung tâm thành phố.
Giờ chiếu là 9h30 tối nay.
Cô lên mạng tìm kiếm thông tin về bộ phim này, và phát hiện ra đó là một câu chuyện tình yêu thời đại học trải qua nhiều sóng gió rồi cuối cùng cũng đến được với nhau.
Vệ Nghê nhìn vào phần giới thiệu, cảm xúc chuyển từ buồn cười sang hơi xao xuyến.
Cô gọi điện cho Thành Dự.
Một lúc lâu sau, cuộc gọi mới được kết nối.
"Alo?" Giọng nói trầm ấm vang lên từ đầu dây bên kia, pha lẫn tiếng ho nhẹ và tiếng bút đặt xuống của đàn ông.
Vệ Nghê vội hỏi: "Anh đang bận à?"
"Anh đang họp," Thành Dự trả lời ngắn gọn, "Không sao, em nói đi."
"Tối nay anh có rảnh không?"
"Sao vậy?"
"Lâu rồi chúng ta không ăn chân gà nướng ở cổng sau trường y nữa, em muốn..."
"E rằng không được." Thành Dự nói: "Tối nay Giám đốc Lưu hẹn tôi đi ăn tối, còn có vài người phụ trách dự án lần này... Để lần sau nhé."
Vệ Nghê ôm ấp chút hy vọng cuối cùng hỏi: "Vậy sau bữa tối được không? Trước 9h30?"
"Hôm nay không được." Thành Dự có vẻ hơi mất kiên nhẫn, nhưng ngay sau đó, anh ta an ủi: "Ngày mai là kỷ niệm năm năm của chúng ta, anh nhớ mà. Ngày mai anh sẽ cố gắng tan làm sớm, cùng em đi ăn chân gà sả ớt."
"Được, em đợi anh về." Vệ Nghê nói.
Cô luôn dịu dàng và hiểu chuyện.
Cô không thực sự muốn ăn chân gà sả ớt, mà là muốn tăng thêm những cuộc trò chuyện ngày càng ít ỏi của họ.
"Được rồi, anh đi họp đây."
Thành Dự cúp máy.
Vệ Nghê cầm điện thoại suy nghĩ một lúc, gọi cho cô bạn thân thời còn chưa cưới, muốn rủ cô ấy đi ăn tối, tối rồi cùng nhau đi xem phim.
"Tối nay à? Tối nay không được." Giọng nói ngọt ngào vui vẻ của Chu Mộng Dao truyền đến từ điện thoại: "Chồng tớ bảo tớ đi cùng anh ấy tham dự một bữa tiệc kinh doanh, để lần sau nhé."
Vệ Nghê đành hẹn cô ấy vào lần sau.
Họ đã hẹn nhau rất nhiều lần sau.
Hôn nhân giống như một lời nguyền, nuốt chửng rất nhiều thời gian mà không thể nói rõ nguồn gốc, chỉ cảm thấy quay đầu lại, một ngày đã trôi qua phía sau.
Vệ Nghê một mình ra ngoài, cố gắng làm quen với việc tận hưởng cuộc sống một mình.
Một nhà hàng Nhật mà cô tình cờ bước vào khá ổn, chủ quán chu đáo sắp xếp cho Vệ Nghê một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vài món ăn được bưng ra cũng khá ngon miệng.
Ăn tối xong, cô lang thang trên phố một lúc, trước khi bộ phim bắt đầu, cô ôm một thùng bắp rang ngồi vào rạp chiếu phim rộng lớn.
Mùi thơm ngọt ngào của bắp rang không ngừng xông vào mũi cô, Vệ Nghê không khỏi nhớ đến những bộ phim mà cô và Thành Dự cùng xem.
Cô và anh ta cùng nhìn về một hướng rồi bật cười thành tiếng. Khi cô không kìm được nước mắt, anh ta lại lần mò trong bóng tối, khéo léo lau khô những giọt lệ cho cô.
Họ cùng nhau chia sẻ một thùng bắp rang bơ, cùng uống một ly coca cola đá, cùng nhau sẻ chia niềm vui và nỗi buồn. Bàn tay họ nắm chặt, đung đưa trên con đường vắng dưới ánh đèn đường vàng vọt.
Năm tháng cứ thế trôi qua.
Tính cách Thành Dự khá bướng bỉnh, khi ở bên nhau, thường là Vệ Nghê nhường nhịn, nhưng cô không hề cảm thấy thiệt thòi. Bởi cô cảm nhận được tình yêu của Thành Dự, cũng cảm nhận được anh ta cũng đã cố gắng nhường nhịn và nỗ lực. Yêu nhau là cả một quá trình cho đi và nhận lại, so đo tính toán quá nhiều thì có ý nghĩa gì?
Chỉ cần yêu là đủ rồi.
Chỉ cần anh ta yêu cô là đủ rồi.
Trong rạp chiếu phim tối om, hai khán giả đến muộn đi về phía trước, cách cô bốn hàng ghế. Họ cúi người, đi qua những hàng ghế có người ngồi, chậm rãi tiến về hai ghế trống ở giữa.
Một con rồng vàng bay qua màn hình lớn, ánh đèn bất ngờ chiếu vào người đàn ông mặc vest. Anh ta đỡ người phụ nữ trẻ đi trước mình, có vẻ như đã dặn dò điều gì đó. Cái kính vàng viền mỏng lấp lánh dưới ánh đèn màn hình.
Đầu óc Vệ Nghê trở nên trống rỗng, ánh mắt đờ đẫn dõi theo hai người đang tìm chỗ ngồi.
Cuối cùng, họ ngồi xuống hai ghế trống, người phụ nữ nhận lấy thùng bắp rang từ tay Thành Dự, hôn mạnh lên má anh ta, như muốn thưởng cho sự ân cần của anh ta vừa rồi.
Thành Dự nhìn cô ta, thì thầm điều gì đó, người phụ nữ cười lên.
Mỗi cử chỉ của anh ta, ánh đèn đều lướt qua chiếc kính.
Như một con dao sắc bén –
Mỗi lần, đều đâm xuyên qua cô.
——
Lời của editor: Dạo này ngọt ngào nhiều quá nên mình đã tìm chút đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro