Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 223: Bạn trai của tôi không phải là người (54)

Edit: Mèo Sociuuu

Cẩu Đản nhìn Bạch Tửu rồi lại nhìn sang Cố Trường Y ngây mặt nói: "Cha và mẹ sẽ không đứng xa như vậy." 

Cố Trường Y lạnh mặt bất động, Bạch Tửu lại cười tủm tỉm đi tới bên cạnh hắn cười: "Thế như vậy thì sao?" 

Cẩu Đản đã đi tới, cậu đứng giữa Bạch Tửu và Cố Trường Y, vươn tay cầm tay hai bọn họ. Cố Trường Y nhíu mày lại, hắn không quen đứng gần người khác như thế, đừng nói đến chuyện tiếp xúc. 

Bạch Tửu lại cúi đầu nhìn bé trai, ôn nhu cười nói: "Vậy chúng ta đi lên núi thả diều." 

"Vâng." Cẩu Đản gật gật đầu, trong đôi mắt tĩnh mịch rốt cuộc có sự dao động vui vẻ thuộc về trẻ con.

Bạch Tửu cười, trong nháy mắt ba người đã xuất hiện trên một ngọn núi ở nơi xa. Đây là ngọn núi cao nhất ở huyện Trạch Dương, dân bản xứ gọi là Dương Sơn, nơi này cỏ xanh mơn mởn, có các loài hoa dại không biết tên điểm xuyết trong đó, gió nhẹ phất qua, bất giác khiến người ta vui vẻ thoải mái. 

Cẩu Đản không hổ là đứa trẻ dám giao tiếp với xà yêu, đối với chuyện chỉ trong một hơi thở đã xuất hiện ở nơi khác cũng hết sức bình tĩnh. Cậu bé chỉ nhìn cảnh sắc xung quanh, liền ngẩng đầu nhìn Bạch Tửu, giòn giã nói: "Không có diều."

 "Sẽ có." Bạch Tửu vung tay lên, trên mặt đất liền xuất hiện giấy bút, cùng chút dụng cụ nhỏ khác. 

Cẩu Đản nhìn đám đồ vật trên mặt đất: " Nhưng đây không phải diều." 

"Diều thì cần phải làm mới có nha." 

Bạch Tửu ngồi xổm xuống trước mặt bé trai, xoa đỉnh đầu cậu ngọt ngào nói: "Con ngoan ngoãn, xin cha con làm diều cho con đi." 

Cẩu Đản hướng đôi mắt to nhìn về phía nam nhân đang đứng một bên khác. Cố Trường Y mặt không biểu cảm: "Ta có thể huyễn hóa ra một con diều."

"Con muốn cha làm diều cho con."

 Cẩu Đản khẽ chớp đôi mắt to trong suốt, ánh mắt khiến người ta không đành lòng cự tuyệt. Nhưng Cố Trường Y lại là người ý chí sắt đá. Bạch Tửu cũng nhìn Cố Trường Y chớp chớp mắt, học giọng điệu đáng thương của Cẩu Đản nói: 

"Ta muốn cha đứa trẻ làm diều cho nó." 

Cố Trường Y trầm mặc. Trong mắt Cẩu Đản dần hiện mất mát. Bạch Tửu lôi kéo tay bé trai, nàng nhẹ nhàng nói: "Có lẽ chỉ là tâm tình cha không tốt, chứ không phải không thích con. Đừng buồn có mẹ thương con, cho dù không có cha mẹ cũng có thể dẫn theo con sinh sống thật tốt." 

"Vâng ạ." Cẩu Đản gật đầu.

 Cố Trường Y: "..." 

"Bé ngoan." Bạch Tửu ôm lấy bé trai, nàng nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé, giọng nói đặc biệt đáng thương:

"Để ngày mai mẹ liền dẫn theo con tái giá." 

Cố Trường Y hít sâu một hơi, đi đến phía trước vài bước ngồi xổm xuống, duỗi tay cầm giấy trắng trên mặt đất lên. Bạch Tửu lại kéo kéo ống tay áo bé trai, ý bảo cậu nhìn về phía đó. Cẩu Đản quay đầu nhìn về phía Cố Trường Y, nhưng thấy Cố Trường Y đã cầm bút, lại nghe được giọng nói lạnh lùng của Cố Trường Y:

 "Muốn vẽ gì?" 

Cẩu Đản còn chưa kịp phản ứng lại.

Bạch Tửu đã hứng thú trào dâng mà nói: "Liền vẽ dáng vẻ một nhà ba người chúng ta lên núi đi."

 "Không có khả năng." 

Yêu cầu của Bạch Tửu giảm một bậc: "Vậy vẽ một nhà ba người chúng ta đứng bên vách núi ngắm phong cảnh."

 "Không có khả năng." 

Bạch Tửu ngược lại cũng không nhụt chí: "Vẽ ta và ngươi cùng nhau dắt con là được." 

Đáp án của Cố Trường Y vẫn như cũ là bốn chữ đơn giản: "Không có khả năng." 

Bạch Tửu có chút không cao hứng: "Cái này không vẽ được, cái kia cũng không vẽ, vậy ngươi còn hỏi người ta muốn vẽ gì làm gì?" 

Trong mắt Cố Trường Y không có nửa phần cảm xúc nhìn về phía Bạch Tửu. Hình như hắn cũng đâu có hỏi nàng muốn hắn vẽ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro