Chương 15
Edit: Phi
Dù sao đi nữa, cuối cùng cô cũng đã được tắm nước nóng rồi.
Phòng tắm của quán rượu lớn hơn so với tưởng tượng của cô nhiều, trong bồn tắm đổ nước hoa, mùi lavender tỏa ra nồng nàn.
Bên cạnh là đủ loại đồ dùng tắm rửa — xà bông, dầu gội, bông tắm, khăn tắm, khăn lau mặt, kem dưỡng và nước hoa Cologne.
Blythe bôi xà bông lên bông tắm, kỳ cọ cả tiếng đồng hồ, sau đó bước ra khỏi phòng tắm.
Đây là lần đầu tiên từ khi xuyên không, cô cảm thấy lỗ chân lông thông thoáng, cơ thể nhẹ đi ba cân.
Cô vừa lau đầu vừa nghĩ cách làm sao để Erik cũng đi tắm, nhưng khi quay lại phòng thì phát hiện cậu ấy đã biến mất.
Cô đã quen với việc cậu ấy xuất quỷ nhập thần nên cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ hy vọng nửa đêm cậu ấy lại kéo theo thêm một người nữa về đây.
Nói mới nhớ, cuối cùng cô cũng thấy được diện mạo của cơ thể này.
Rất giống với cô thời hiện đại, thậm chí có thể nói là giống y như đúc — ba cô là người Pháp, cô thừa hưởng chiếc mũi cao, hốc mắt sâu, làn da trắng và vài nốt tàn nhang nâu nhạt trên sống mũi từ ông ấy.
Điểm khác biệt duy nhất là cô hiện đại có mái tóc đen, còn cơ thể này có mái tóc đỏ.
— Chính xác hơn là màu vàng nghệ.
Dưới một số ánh sáng, tóc sẽ ánh lên màu đỏ rực rỡ.
Có lẽ Blythe đại khái biết được tại sao cơ thể này muốn giả trai.
Người tóc đỏ, đặc biệt là phụ nữ tóc đỏ, luôn phải chịu sự kỳ thị.
Trong tiểu thuyết của Chekhov, thậm chí còn viết rõ rằng: “Phụ nữ tóc đỏ xảo trá, giả dối, độc ác và thâm hiểm.”
Mặc dù câu nói này mang tính châm biếm nhiều hơn, nhưng nó thật sự chứng minh định kiến đối với phụ nữ tóc đỏ thời bấy giờ.
Blythe vẫn không hiểu vì sao mẹ của chủ nhận cơ thể này lại bắt con gái mình giả trai.
Nhưng cô sẵn lòng tin rằng, đây là một loại bảo vệ, mà không phải trọng nam khinh nữ.
Những chiếc váy cô mua trước đó đều được trải trên giường.
Blythe thuận tay cầm lấy một chiếc váy hoa, mặc vào.
Tóc cô rất ngắn, chưa đến tai, nhưng khi mặc váy vào không hề thấy không hợp, ngược lại còn toát lên vẻ mạnh mẽ hoang dại.
Đội chiếc mũ dạ thô nữ, buộc dây nơ dưới cằm, Blythe nghĩ rằng dù mình có ra ngoài lúc này, cũng sẽ không ai nhận ra cô là “ngài Clermont” đang ở đây.
Thời đại này không phải không có phụ nữ công khai mặc đồ nam, nhưng chỉ có các nghệ sĩ biểu diễn trong nhà hát hoặc gánh xiếc, không được xã hội chính thống chấp nhận.
Một quý cô đích thực sẽ không bao giờ mặc quần.
Đối với họ, quần chỉ tồn tại dưới váy, đó là điều tuyệt đối riêng tư và cấm kỵ.
Mặc quần cũng giống như để lộ chân trước mặt mọi người, chỉ có cô gái nhảy điệu Cancan mới sẽ khoe quần lót của mình.
Khán giả thích xem màn trình diễn của các cô gái mặc đồ nam cũng vì lý do đó.
Những người phụ nữ trên sân khấu cứ tưởng rằng mình ăn mặc chỉnh tề, hóa thân thành quý ông nữ tính.
Thực ra, trong mắt khán giả, họ không mặc gì cả.
Thật đáng tiếc, khi Erik không có mặt ở đây, nếu không cô thật sự muốn thử xem cậu ấy có thái độ gì về việc cô mặc váy.
Trước đây, cậu ta chỉ biết cô là con gái, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cô trong trang phục nữ giới.
Có lẽ, nụ hôn của cô không có tác dụng nhiều đối với cậu ta vì cô chưa mặc váy.
Blythe tiếc rằng sau khi đọc xong tiểu thuyết Bóng ma trong nhà hát, cô đã không giữ lại quyển sách, mà lại xóa đi ngay lập tức.
Nếu không thì bây giờ, cô có thể lấy một cuốn sổ, vừa đọc vừa ghi chép lại các chi tiết từ bản gốc, tốt nhất là viết luôn một bản hướng dẫn đối phó, đề phòng ngày nào đó nhớ nhầm chi tiết gì đó, không may chết trong tay Erik.
Không đúng.
Ai nói không có nguyên tác thì không thể viết chiến lược được chứ?
Blythe không biết mình phải đợi ở chỗ này bao lâu. Bây giờ, cô còn nhớ rõ chi tiết nguyên tác, nhưng mà một năm, hai năm, năm năm…mười năm thì sao đây?
Ai biết khi đó cô còn có thể nhớ không?
Nghĩ tới đây, cô lập tức kéo ngăn kéo bàn làm việc trong phòng khách ra, tìm một cuốn sổ trống, bắt đầu viết bằng bút máy.
Cô không lo Erik có thể xem hiểu — dù cậu ta thông minh, biết nhiều ngôn ngữ, cũng sẽ không thể xem hiểu chữ giản thể.
Nguồn gốc của chữ giản thể rất phức tạp, dù bây giờ đã có nguyên lý cơ bản, nhưng khoảng cách của chữ giản thể bây giờ còn thiếu cả trăm năm để thay đổi và đổi mới nữa.
Trừ khi nào cậu ấy tìm một người Hoa, giải thích từng chữ từng chữ cho cậu ấy nghe, nếu không tự mình đọc hiểu xác suất là con số không.
Đầu tiên Blythe viết tóm tắt nội dung cốt truyện của bản gốc, đồng thời ghi chú sự khác biệt giữa bản gốc và các phiên bản nhạc kịch, phim kinh dị, cuối cùng là tự nhắc nhở bản thân:
“Nếu cậu ấy muốn giết bạn thì cách tốt nhất để hóa giải nguy hiểm là hôn, ôm và bất kỳ hành động tiếp xúc cơ thể nào.”
Cô suy nghĩ một lúc rồi viết tiếp:
“1. Bây giờ là cuối tháng 10 năm 1888, đến nay bạn vẫn chưa nhìn thấy mặt của cậu ấy, nhưng dù cậu ta trông như thế nào, bạn cũng sẽ không được sợ hay thể hiện sự kinh ngạc, ghê tởm, nếu không sẽ xảy ra những chuyện vô cùng đáng sợ.
2. Hãy cố gắng đồng cảm với những gì cậu ấy đã trải qua.
Nhưng cậu ta rất nguy hiểm và ít nói, bạn phải học cách hỏi khéo léo, đồng cảm với những người có hoàn cảnh tương tự cậu ấy.
3. Đây không phải phiên bản gốc, cũng không phải phiên bản nhạc kịch.
Sự nguy hiểm và cảnh giác của cậu ấy không thể đo lường được, có thể sẽ làm những việc vô cùng cực đoan. Dù bạn đã rất cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận những vẫn nhiều lần suýt chết trong tay cậu ấy.”
…
Viết xong, Blythe đọc lại một lần từ đầu tới cuối, chắc chắn không cần bổ sung gì nữa rồi cất sổ vào balo leo núi.
Trên tường phòng khách treo một chiếc đồng hồ, lúc này đã chín giờ tối, Erik vẫn chưa về.
Tim cô nảy lên môt cái.
Liệu cậu ta có không bao giờ về nữa không?
Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Cậu ta bất ngờ đè cô xuống đất, bóp cổ cô, hốc mắt trên mặt nạ từ từ đến gần cô, ánh mắt lạnh lẽo, như muốn rọc nát cô.
Sau khi cô hôn nhẹ lên cổ cậu ấy, cậu ta lại biến mất không dấu vết.
Mọi hành động của cậu ấy hoàn toàn không thể suy đoán bằng logic của người bình thường được.
Blythe càng cảm thấy ghi chép lại cách đối phó với cậu ấy là một quyết định vô cùng đúng đắn.
Nếu không, lâu dần cô sẽ quên mất cách đối phó với cậu ấy.
Blythe đem túi cứu thương đặt ở bên cạnh cái gối, chuẩn bị tinh thần nửa đêm Erik sẽ kéo người nào đó về, nhưng không ngờ cả đêm cậu ta cũng không về.
Cô không biết điều này là tốt hay xấu.
Ác mộng của cô đã kết thúc.
Cuối cùng cô cũng không cần phải sống trong cảnh đấu tranh sinh tồn mỗi ngày nữa?
Khi cậu ta có mặt, tinh thần của cô luôn ở trạng thái căng thẳng, lúc nào cũng sợ cậu ta sẽ tức giận rồi làm người ta bị thương.
Bây giờ, cậu ta đi rồi.
Ngược lại tim cô lại nhảy lên tới cổ họng.
Có lẽ vì đây là thế giới của Erik.
Ở đây, cậu ấy là kẻ săn mồi không bàn cãi, xung quanh toàn là những động vật ăn cỏ yếu ớt, ngu ngốc, thiếu cảnh giác.
Mất đi hành tung kẻ săn mồi, đối với động vật ăn cỏ mà nói, cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Cứ như vậy, lại qua hai ngày, Erik vẫn không xuất hiện.
Blythe chỉ có thể tự an ủi mình, ít nhất bây giờ cô không bị đánh thức bởi tiếng bước chân vào lúc nửa đêm.
Cô cũng không cần lo lắng liệu cậu ta có bóp cổ cô hay dùng dao đe dọa cô hay không.
Cô hoàn toàn an toàn.
— Tạm thời hoàn toàn an toàn.
Trong ba ngày này, cũng không phải là cô không có chuyện gì làm, cô ở bên ngoài hỏi địa điểm tổ chức tiệc của Terry.
Nó diễn ra ngay tại khách sạn này.
Nói là bữa tiệc, nhưng thật ra giống một cuộc triển lãm hiện tượng thần bí hơn.
Terry đã thuê tầng năm của khách sạn để trưng bày các vật huyền bí của mình — các nhà ngoại cảm, người quái dị, cùng các loại tiêu bản cũng như hình ảnh cổ quái.
Giống như những thứ cô đã được nhìn thấy trong chiếc hộp của người quản lý.
Chỉ là quy mô triển lãm của Terry lớn hơn, số lượng đồ trưng bày cũng nhiều hơn.
Blythe rất cần một thứ gì đó để chuyển hướng sự chú ý của mình, nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định đi xem buổi triển lãm này một chút.
Dù sao cũng ngày trên lầu khách sạn này.
Cô không mặc đồ của con trai đi, sợ Terry nhận ra mình, sau đó quấn lấy cô hỏi tung tích của Erik.
Cô thay váy, đội một chiếc nón nữ tính, đeo mạng che mặt màu đen.
Cảm ơn trời đất, bây giờ ngành công nghiệp tóc giả đã rất phát triển, cho dù gió thổi bay nón của cô, cũng sẽ không lộ ra mái tóc ngắn khác thường.
Buổi triển lãm bắt đầu vào lúc 3 giờ chiều.
Chưa đến 2 giờ 30, Terry đã bắt đầu đứng ở cửa đón khách.
Cậu ta mặc âu phục chỉnh tề, cười rất chân thành: “Xin mời các quý khách tiến vào… Buổi triển lãm sớm đã bắt đầu, đây là tờ giới thiệu, triển lãm diễn ra trên tầng năm. Tiệc tối sẽ được tổ chức khoảng 5 giờ rưỡi tại khu vườn trên sân thượng…”
Blythe cầm tờ giới thiệu, đi đến góc khuất để xem:
Quý vị sẽ thấy được trong “triển lãm kỳ quan Terry”.
Nhà ngoại cảm nổi tiếng — có khả năng giao tiếp mạnh mẽ với các linh hồn;
Người quái dị — biểu diễn những số phận đầy cảm xúc;
Tiêu bản quái thú — những sinh vật kỳ lạ và quý hiếm từ khắp nơi trên thế giới;
Đồ vật trừ tà — các đồ trừ tà được chế tạo theo những điển tích cổ xưa, phù hợp cho các nghi lễ thanh tẩy;
Ảnh chụp thần bí — những bức ảnh chân thực chụp lại hình ảnh linh hồn người chết, có thể gây tổn hại cho thể xác và tinh thần, vui lòng quan sát dưới sự hướng dẫn của nhân viên…
Nếu quý khách muốn mua bất kỳ hiện vật nào, vui lòng liên hệ với nhân viên.
Ngoài ra, chúng tôi còn cung cấp các dịch vụ đặc biệt như giao tiếp với linh hồn, trừ tà và rửa ảnh linh hồn. Vui lòng liên hệ ngài Terry để biết thêm chi tiết.
…
Trước khi xuyên không, Blythe chưa bao giờ tin rằng trên thế giới này có ma quỷ.
Nhưng sau khi chứng kiến những khả năng phi thường của Erik, cô đột nhiên không chắc liệu thế giới này có ma quỷ hay không nữa.
Cô nhìn vào phần giới thiệu nhà ngoại cảm trong tờ giới thiệu, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một suy nghĩ — nhà ngoại cảm này liệu có biết cách để cô trở về không?
Blythe theo bản đồ trong tờ giới thiệu, tìm đến nơi đó.
Điều khiến cô ngạc nhiên là “nhà ngoại cảm nổi tiếng” này lại là một người đàn ông.
Cậu ta còn rất trẻ, điển trai, mặc bộ đồ đen, hai tay đặt trên đầu gối, khi thấy cô đến, cậu ta mỉm cười đứng dậy.
“Thưa tiểu thư.” cậu ta cười nói: “Xin đừng nói gì trước…hãy để tôi đoán, gần đây cô đang rất phiền não, đúng không?”
Blythe có chút thất vọng.
Cô không muốn nghe những lời khách sáo của nhà ngoại cảm.
“Cậu nói với ai cũng như vậy à?”
“Tất nhiên là không rồi.” Cậu ta cười lắc đầu: “Tôi chỉ nghe thấy linh hồn của cô nói. Nó nói với tôi gần đây cô cảm thấy rất buồn phiền. Suỵt…”
Cậu ta nhìn cô, đột nhiên ra dấu im lặng: “Xin đừng nói gì, để tôi đoán thêm, cô không thuộc về nơi này đúng không?”
Tim Blythe chợt thắt lại, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Sao cậu lại nói vậy?”
“Linh hồn của cô nói cho tôi biết.” Cậu ta nói: “Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé. Quên giới thiệu, tôi tên là Lawrence Boyd.”
“Chào ngài Boyd.” Blythe gật đậu với cậu ta.
“Linh hồn rất nhạy cảm.” Boyd nói: “Chỉ những người cẩn thận và dịu dàng mới có thể giao tiếp với họ, vì thế hầu hết là phụ nữ, nhưng không phải là không có đàn ông, tôi là một ví dụ.”
Giọng nói cậu ta rất dịu dàng: “Họ không ác độc như mọi người nghĩ, mà ngược lại, họ yếu ớt và mềm mại, giống như bơ vậy.”
Blythe tỏ vẻ chăm chú nghe.
Boyd dẫn cô đi xem những bức ảnh linh hồn, tất cả cũng chỉ là những bức ảnh đen trắng trông bình thường nhưng khiến người ta rùng mình.
Chẳng hạn như một người phụ nữ ngồi ngay ngắn trong một tiệm chụp hình, phí sau là một linh hồn màu trắng mờ mờ đang quấn lấy cổ cô ta.
Có lẽ bảo vệ quyền riêng tư, gương mặt của người phụ nữ đã bị che mờ bằng bút mực.
“Đây là một khách nữ của tôi.” Boyd nói: “Linh hồn đó là người tình đã chết của cô ấy, vẫn không thể quên cô ta, luôn đến tìm cô ấy. Nhưng linh hồn tiếp xúc với người sống sẽ mang đến xui xẻo không thể lường trước.”
Anh ta nhìn thẳng vào cổ Blythe:
“Giống như cô. Linh hồn thường để lại dấu vết thô bạo trên người. Cô chắc chắn là đang cùng đường, mới tìm đến tôi, đúng không?”
Chết tiệt!
Blythe chợt lo lắng. Cô đã quên quấn khăn lụa che cổ.
Boyd vừa nói vừa đưa tay ra, như muốn chạm vào cổ cô — chỉ cách làn da 1cm, cậu ta đột nhiên rút tay về.
“Xin lỗi.” Cậu ta nói: “Tôi cảm nhận được linh hồn xung quanh cô. Linh hồn của cô rất sợ, thậm chí còn tìm đến tôi để che chở. Điều này rất hiếm gặp, trừ khi sợ hãi đến tột cùng, linh hồn mới tìm người ngoài giúp đỡ.”
“...Ừm.” Cô cố tình lờ đi. “Tôi không quan tâm không phải chuyện đó. Nói sao nhỉ, tôi biết một người, cậu ta đến từ một nơi rất xa, có lẽ cần một nghi thức đặc biệt để trở về. Cậu có biết ai nghiên cứu về lĩnh vực này không?”
Boyd lắc đầu.
“Nhưng tôi có thể tìm hiểu giúp cô.” Cậu ta đưa cho cô một tấm danh thiếp và nhìn sâu vào mắt cô: “Ngoài ra, nếu cần gì thì cứ liên hệ tôi. Tôi ở chỗ này.”
Có thể là do tâm lý.
Khi Boyd nói, cô đột nhiên cảm thấy cả người nổi da gà, tự nhiên cảm thấy run rẩy, có người nào đó theo dõi.
Có người đang nhìn cô.
Hoặc đúng hơn, không phải người.
Ánh nhìn của kẻ đó nguy hiểm, sắc bén, tỏa ra luồng khi lạnh lẽo chẳng lành, giống với linh hồn trong miệng Boyd như đúc.
Blythe gần như toàn thân lạnh toát.
Chắc là di chứng do Erik…lưu lại.
Qua mấy ngày là tốt rồi, cô nghĩ thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro