Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Mất trí nhớ

Chương 1: Mất trí nhớ

Tạ Dư Niên nhận được tin Sở Ngôn tai nạn xe khi đang họp ở công ty, giọng nói phía bên kia điện thoại nghe hơi lạnh nhạt, dù cho cả phòng họp đều yên tĩnh thì cũng chỉ có thể nghe được vài câu rời rạc.

Sau khi cúp máy, tuy sắc mặt Tạ Dư Niên rất xấu nhưng anh vẫn rất bình tĩnh, dùng giọng điệu lý trí và vững vàng để thông báo hủy cuộc họp, rồi lại xoay người gọi trợ lý chuẩn bị xe.

Trên đường tới gara, anh còn bớt chút thời gian gọi điện cho quản lý dưới quyền mình để sắp xếp nốt các công việc còn đọng lại.

Thời tiết cuối hè vẫn còn hơi oi bức, trợ lý nhìn Tạ Dư Niên từ kính chiếu hậu trong khi đang chờ đèn đỏ, lúc này mới phát hiện không biết có phải vì giảm cân hay không mà mặt anh cắt không còn giọt máu, môi cũng tái nhợt.

Mặc dù là Omega, nhưng Tạ Dư Niên lại là một người rất mạnh mẽ. Trợ lý vào công ty đã nhiều năm, thời gian đi theo bên người Tạ Dư Niên cũng không ngắn, nhưng ở trong trí nhớ của cậu ta, hầu như không có ấn tượng nào về việc Tạ Dư Niên xin nghỉ bởi vì kỳ phát tình.

Anh luôn là người giỏi giang, sấm rền gió cuốn, ngay cả ánh mắt nhìn về phía người khác cũng vô cùng sắc bén.

Trợ lý thầm nghĩ, giơ tay tắt điều hòa trong xe.

Bệnh viện cách công ty Tạ Dư Niên cũng không xa, thậm chí anh còn chưa nghĩ xong vấn đề là để ai phụ trách hội nghị cuối tuần sau, xe đã dừng trước cửa bệnh viện.

Anh cảm thấy mình vẫn còn đủ tỉnh táo nên đã từ chối trợ lý đi cùng, một mình đi vào bệnh viện.

Thật ra Tạ Dư Niên vẫn luôn không thích bệnh viện, anh chán ghét mùi hương gay mũi của thuốc sát trùng, cũng không thích âm thanh kêu khóc ồn ào nơi đây.

Ở trong nhận thức của anh, bệnh viện đại diện cho sự lạnh lẽo, chết chóc cùng chia xa.

Chẳng qua sau khi kết hôn với Sở Ngôn, cũng có mấy lần Tạ Dư Niên phải đi tới bệnh viện cùng hắn.

Khi đó Sở Ngôn luôn kiệm lời, nhưng Tạ Dư Niên nhớ rõ cái nắm tay của hắn rất ấm áp, khiến anh cảm thấy mùi hương của thuốc sát trùng xộc vào mũi cũng không khó chịu như vậy nữa.

Chưa nói tới hôn nhân của Tạ Dư Niên và Sở Ngôn có hạnh phúc hay không, chỉ là bọn họ vô cùng tôn trọng nhau.

Hai năm này, Sở Ngôn cho Tạ Dư Niên mức độ tự do cao nhất, không hỏi anh chuyện công ty, cũng không hỏi anh chuyện cuộc sống. Nếu Tạ Dư Niên có khó khăn, Sở Ngôn cũng sẽ trợ giúp cho anh nhưng không để vượt qua ranh giới.

Trong hơn mười phút đi tới phòng bệnh, Tạ Dư Niên không thể khống chế chính bản thân mình, anh suy nghĩ rất nhiều chuyện về Sở Ngôn.

Nhớ tới lúc bọn họ mới gặp nhau, nhớ tới lễ cưới của bọn họ, nhớ tới kỳ phát tình hỗn loạn không mấy tốt đẹp của bọn họ, nhưng đó cũng là lần duy nhất. Cuối cùng suy nghĩ dừng lại ở kết quả chuẩn bệnh mà bác sĩ Trương thông báo mấy ngày trước.

Trên đường tới đây, Tạ Dư Niên đã nghĩ tới rất nhiều tình huống có thể xảy ra, ngay cả tình huống xấu nhất cũng nghĩ tới vài loại.

May mà tất cả những dự đoán kia đều không xảy ra, Tạ Dư Niên hít sâu một hơi, khi đẩy cửa tiến phòng bệnh, Sở Ngôn đang truyền nước.

Nghe thấy tiếng động, Sở Ngôn quay đầu, vì thế Tạ Dư Niên đối diện với khuôn mặt đã một tuần không gặp kia.

Mặt hắn bị trầy da chút xíu, trên đầu còn quấn băng vải trắng, ánh mắt nhìn về phía Tạ Dư Niên hơi mờ mịt.

Tạ Dư Niên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy Sở Ngôn như kia trông hơi đáng thương, làm trái tim căng chặt của anh trở nên mềm mại, nhưng cũng rất đau.

Trong không khí tràn ngập mùi vị muối biển thuộc về Sở Ngôn, hơi chát, số lần Tạ Dư Niên ngửi được cũng không nhiều. Bởi vì đa phần thời gian bọn họ ở chung, Sở Ngôn luôn dùng miếng dán ngăn mùi và ý tứ giữ khoảng cách, che giấu mùi pheromone của mình vô cùng tốt.

Sở Ngôn ở trước mặt anh luôn khéo léo, mạnh mẽ, ổn trọng, cực kì làm người an tâm, Tạ Dư Niên chưa từng gặp Sở Ngôn yếu ớt như vậy.

Trong phòng bệnh không có ai, dưới ánh mắt chăm chú của Sở Ngôn, Tạ Dư Niên đóng cửa bước vào.

Pheromone của Sở Ngôn làm anh cảm thấy rất thoải mái, như được nhẹ nhàng bao vây ở trong biển cả, mỗi tấc da thịt trên cơ thể đều cảm nhận được đụng chạm khẽ khàng.

Cổ họng Tạ Dư Niên hơi khô, vì thế anh đi đến cạnh bàn, lấy một cốc nước rồi vội vàng uống cạn một nửa, lúc này mới cảm thấy ổn hơn.

Anh xoay người lại, cất giọng nói hơi khàn.

"Anh không sao chứ?" Vừa dứt lời, Tạ Dư Niên chợt nhận ra câu hỏi của mình quá thừa thãi, anh thấy hơi phiền muộn. Vì thế không nói tiếp nữa, mà là nhấp môi chờ Sở Ngôn trả lời.

Trong nhận thức của anh, dù Sở Ngôn có vội đến đâu thì vẫn sẽ kiên nhẫn trả lời mình, mặc cho vấn đề có nhàm chán, lỗi thời, thậm chí là vô dụng.

Nhưng lần này, trả lời Tạ Dư Niên lại là một khoảng lặng kéo dài.

Cuối cùng, Tạ Dư Niên cũng nhận ra có điều bất ổn, anh nắm chặt cốc nước trong tay, chỉ vài giây ngắn ngủi, cả người anh lại trở về trạng thái căng cứng.

Không lễ độ chào hỏi khi anh bước vào, ánh mắt mờ mịt của Sở Ngôn khi tầm mắt hai người chạm nhau, không trả lời câu hỏi, đầu bị thương...

Tất cả mọi thứ trộn lẫn với nhau, một suy nghĩ vớ vẩn chợt hiện lên trong đầu Tạ Dư Niên.

Đúng như dự đoán, cuối cùng Sở Ngôn cũng mở miệng, một câu nói khiến cho Tạ Dư Niên khựng lại ngay tức thì.

Hắn nhìn Tạ Dư Niên, dùng giọng điệu Tạ Dư Niên chưa nghe bao giờ, nôn nóng và bất mãn để chất vấn người trước mặt.

"Cậu là ai? Tôi quen cậu à?"

Mùi muối biển trong không khí bỗng trở nên thật tanh, Tạ Dư Niên hoảng loạn dời ánh mắt, pheromone của Sở Ngôn không còn dịu nhẹ nữa, mà là lộ rõ tính công kích cùng phòng bị đối với người xa lạ.

Tạ Dư Niên đột nhiên mất khống chế, muốn nôn khan, đối với pheromone mạnh mẽ áp bức trước mặt, anh không có năng lực để phản kháng.

Nhưng anh vẫn cố gắng đứng thẳng lưng, để khiến bản thân không quá mức thảm hại.

Sở Ngôn nhìn cái người kì lạ, âu phục chỉnh tề kia, tự nhiên đi vào phòng bệnh của hắn, tự nhiên nói chuyện với hắn, cuối cùng lại như bị ấm ức lắm, cúi đầu không nói gì.

Chẳng biết có phải ảo giác của Sở Ngôn hay không, hắn cứ cảm thấy khi mới tiến vào, toàn thân người này thả lỏng, mềm mại, nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa, những thứ này bỗng biến mất, chỉ còn lại sự lãnh đạm và cứng nhắc.

Hắn nghi ngờ bản thân nghe lầm, nhưng bác sĩ cũng đâu có bảo thính giác của hắn xuất hiện vấn đề.

"Em là chồng hợp pháp của anh, là Omega của anh."

Người đàn ông trước mặt đã nói với hắn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro