Kẹo.
Một chiếc đoản Đinh Đinh mềm mềm muốn giấu đi🥺
【All Hâm】 KẸO
Fanfic là giả, không áp đặt lên người thật. Bản edit chưa có sự đồng ý của tác giả vui lòng không reup bất cứ đâu.
Link: https://l321929.lofter.com/post/318ae2f7_1ccd86300
Edit: Mộng
Đinh Trình Hâm có một bí mật nhỏ không ai biết, anh thích ăn kẹo, thích vô cùng.
Trong nhà luôn bày các loại kẹo thành hộp thành lọ, hình tròn mềm cứng đều có, mỗi lần ra ngoài, các huynh đệ đều nắm lấy một nắm bỏ vào trong túi, luôn đúng lúc tham ăn tiểu hồ ly lộ ra ánh mắt hảo đáng thương mà đưa tới, thời gian dài, Đinh Trình Hâm quen muốn, các huynh đệ cũng quen lấy. Nhưng người tài trong một vài trường hợp cũng sẽ mệt đến hai mắt choáng váng, năng lực hành động và trí nhớ sẽ trong giai đoạn giới hạn giảm xuống.
Lại là một đêm ở trong phòng tập luyện, sáng sớm rửa mặt xong, Đinh Trình Hâm vẫn như thường lệ vươn tay về phía Mã Gia Kỳ, chờ đợi một viên kẹo đủ màu sắc rơi vào lòng bàn tay, thế nhưng cũng không có, anh nhìn Mã Gia Kỳ hoảng hốt lục lọi tìm túi trên túi dưới, cuối cùng xin lỗi nói với anh, "Xin lỗi A Trình, kẹo không còn nữa" anh khoát tay không thèm để ý, xoay người đi tìm những người khác, nhưng những người khác lại cho anh phản ứng thần kỳ nhất trí, đều là sờ túi, cúi đầu sau đó xin lỗi, anh thấy thế cũng không nói gì, xoay người rời đi.
Trong lòng anh rõ ràng, gần đây miệng mình thèm ăn, tần suất ăn kẹo cao hơn rất nhiều, hơn nữa hai ngày đều bởi vì luyện tập thêm không về nhà, kẹo trong túi mọi người đều đã không còn bao nhiêu, vươn tay cái gì cũng không chiếm được là anh sớm đã có chuẩn bị, nhưng không biết vì cái gì, ba chữ "Không sao" này thủy chung đều nói không nên lời, nắm chặt lòng bàn tay trống rỗng, trong lòng không hiểu sao mất mát tức giận cũng không giấu được bộc phát.
Đinh Trình Hâm hôm nay tâm tình rất không tốt, đây là cảm giác đầu tiên toàn thể nhân viên khi nhìn thấy anh. Anh không ôm cổ Snacks đồ ăn vặt cười hì hì chào hỏi, không ôm thân thể đồng đội ngọt ngào làm nũng, không theo đồng đội cùng nhau hoạt nháo, không gia nhập đồng đội hợp xướng, thậm chí... Đều rất hiếm khi cười. Hôm nay anh đặc biệt nghiêm khắc, làm sai một động tác là 50 cái chống đẩy, anh đã nhảy mười hai lần với một bài hát và vũ đạo mới rất khó, anh liều mạng tập luyện thể lực luyện liền bốn bài tình ca vương... Một ngày huấn luyện rốt cục cũng nghênh đón thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, chân sáu người mềm nhũn, không chịu nổi ngã xuống đất, ngước mắt nhìn Đinh Trình Hâm còn đang run rẩy chống đỡ, liếc nhìn nhau một cái liền nhanh chóng đứng dậy xông ra ngoài.
Sau khi nghe được bọn họ đóng cửa, Đinh Trình Hâm mới thả lỏng chính mình, anh không biết mình làm sao, rõ ràng ai cũng không làm sai, chỉ là một khối kẹo đường mà thôi, để cho mọi người vô duyên vô cớ tiếp nhận chịu đựng tâm tình nhỏ của anh một ngày, Đinh Trình Hâm nhìn mồ hôi nhỏ giọt trên sàn nhà và hơi sương mờ mịt trên gương phòng luyện tập tháng mười một, trong lòng áy náy không thôi, anh chậm rãi ôm lấy đầu gối của mình, trong phòng luyện tập trống trải vang lên tiếng nức nở của anh.
Một lát sau, hành lang yên tĩnh đột nhiên ồn ào ầm ĩ lên, Đinh Trình Hâm nghĩ chắc hẳn là các đệ đệ đã trở về, liền cuống quít đứng dậy, nước mắt trên mặt còn chưa kịp lau sạch sẽ, mọi người liền đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Đinh Trình Hâm hốc mắt ửng đỏ, sáu người đều sửng sốt, "A Trình anh đừng khóc a." "A Trình ca chúng ta sai rồi" Nghe được lời xin lỗi của bọn họ, Đinh Trình Hâm khóc càng lợi hại hơn, nức nở đáp lại một tiếng "Thực ... thực xin lỗi", sáu người nghe xong cười, "Cũng không phải anh làm sai nói cái gì xin lỗi? Xem này, chúng em đã mua kẹo cho anh."
Đinh Trình Hâm nhìn ba túi kẹo lớn mím môi chùng xuống, trong đôi mắt to tràn đầy nước mắt trong suốt, anh tự trách nhìn sáu huynh đệ cười ngây ngô, "Thực xin lỗi, đều là ta không hiểu chuyện." Hạ Tuấn Lâm nghe được những lời này đột nhiên thu hồi nụ cười, "A Trình ca, chúng em yêu anh không phải bởi vì anh hiểu chuyện, tự nhiên cũng sẽ không bởi vì anh không hiểu chuyện mà không yêu anh, biết không?" Đinh Trình Hâm gật gật đầu, nhẹ giọng nói, "Đã biết".
" A Trình ca, kẹo này rất ngon, chua chua ngọt ngọt, đều sắp bị chúng ta ăn hết rồi."
" Còn có cái này, bên trong có kèm nhân."
" Cái này coi như bỏ đi, ngọt phát đắng."
......
" Mau ăn a Đinh ca."
"Biết rồi~"
Hy vọng bạn nhận được tất cả các loại kẹo ngọt là bởi vì bạn xứng đáng, không phải vì bạn hiểu chuyện và ngoan ngoãn nghe lời, tôi hy vọng bạn vẫn như trước kia thỉnh thoảng đôi khi tùy hứng đùa giỡn vẫn có thể nếm thử ngọt ngào của cuộc sống.
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro