Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5

Trước khi đi, Chu Tử Thư cũng chưa quên Trương Thành Lĩnh ném ở phái Nhạc Dương.

Có câu 'người tốt làm đến cùng tiễn phật đưa đến tây', y muốn nói lời từ biệt với Trương Thành Lĩnh nên cải trang thành gã sai vặt lẻn vào phủ đệ của Cao Sùng, tóm lấy Trương Thành Lĩnh đang ngủ say sưa.

Trương Thành Lĩnh nhìn người trước mặt, mơ màng lẩm bẩm một câu, "Cao bá bá thật không hổ là minh chủ võ lâm, ngay cả người hầu ở phái Nhạc Dương cũng đẹp như vậy..."

Chu Tử Thư vốn đang tức giận liền đạp một phát vào mông cậu đá người xuống giường, hung thần ác sát nói, "Thành Lĩnh, ta bảo ngươi chăm chỉ luyện công, kết quả ngươi lại chạy đến đây hưởng thụ cuộc sống nhàn hạ?"

"Chu, Chu thúc?" Trương Thành Lĩnh lúc này mới nhận ra giọng nói quen thuộc, cả người ngây ra như phỗng, đầu óc bãi công ước chừng nửa nén nhang.

Chu Tử Thư nể tình hai người cũng coi như quen biết nên mới nói cho cậu thân phận thật của mình, nói rằng nếu sau này gặp khó khăn có thể đến Tứ Quý sơn trang tìm mình, dứt lời đang định rời đi không ngờ Trương Thành Lĩnh bỗng nhiên òa khóc, ôm đùi y không chịu buông tay. Hóa ra phái Nhạc Dương cũng chẳng tốt lành gì, sư đệ của Cao Sùng năm lần bảy lượt cố gắng dò xét tin tức về Lưu Ly giáp từ miệng Trương Thành Lĩnh, đệ tử phái Nhạc Dương cũng chưa từng coi cậu là người nhà, ngày nào cũng bắt nạt cậu, chỉ có mình Tiểu Liên tỷ tỷ đối xử tốt với cậu một chút.

Giang hồ hiểm ác, một thiếu niên như Trương Thành Lĩnh, không cha không mẹ lại mang trong mình mối thù sâu nặng, khó tránh khỏi bị người ta ức hiếp. Cũng không biết Chu Tử Thư nghĩ đến ai, lòng càng thêm không đành, cuối cùng đồng ý đưa cậu đi cùng. Trương Thành Lĩnh từ buồn chuyển vui, vội vàng dập đầu bái sư, trên mặt còn dính nước mắt trông như con mèo hoa ngốc nghếch. Thật ra Chu Tử Thư đã sớm đoán được Lưu Ly giáp ở trên người cậu, chỉ là chưa vạch trần, đã bái sư từ nay về sau Trương Thành Lĩnh chính là người của Tứ Quý sơn trang, vì thế bảo cậu lấy Lưu Ly giáp ra ném ở phái Nhạc Dương. Quỷ vật này đưa tới giang hồ phân tranh gió tanh mưa máu, ai thích cướp cứ để cho bọn họ cướp đi.

Trương Thành Lĩnh nghe lời, ngoan ngoãn lấy Lưu Ly giáp ra nhưng lại hỏi một câu, "Sư phụ, Ôn thúc đâu? Thúc ấy có đi cùng chúng ta không?"

Chu Tử Thư lập tức đen mặt quát, "Ai thèm quản hắn, không được nhắc đến nữa."

Nhưng buồn cười chính là lần này y xuống núi không thể tìm sư đệ về, ngược lại nhặt được một đồ đệ về.

    

Sau khi nhặt được tờ giấy ở khách điếm Ôn Khách Hành rất tự nhiên bám theo một đường, Chu Tử Thư ra roi thúc ngựa giống như quyết tâm muốn vứt bỏ hắn, hắn ngược lại không vội không gấp thong thả nhàn nhã đi theo, nên ăn thì ăn nên thì ngủ, dù sao hang ổ đó hắn chẳng sợ không tìm thấy.

Quả nhiên cho dù trở về Tứ Quý sơn trang Chu Tử Thư cũng không có ý định cho hắn sắc mặt tốt, nhưng may mắn cũng không có ý định trục xuất hắn khỏi sư môn, Ôn Khách Hành bỏ lại Tần Cửu Tiêu và Trương Thành Lĩnh đang ồn ào bên cạnh, quen thuộc theo vào phòng Chu Tử Thư.

Hầy, lại là những lời cũ rích, không thể như này, không thể như kia, một khi trở về thân phận sư huynh Chu Tử Thư liền hận không thể đạp hắn ra xa tám trăm dặm.

Lúc Ôn Khách Hành kéo áo y quả thực có chút tức giận, nhưng khi vạt áo mở ra, nhìn làn da trắng nõn của đối phương còn điểm xuyết những vết đỏ chưa tan, Chu Tử Thư lại nghiêng đầu không chịu nhìn hắn, cơn tức giận lập tức tắt ngấm, ngay cả dục vọng cũng bị dập tắt, cả người đều mệt mỏi chán chường.

"Hay là huynh trục xuất ta khỏi sư môn đi." Ôn Khách Hành uể oải tìm một chiếc ghế ngồi xuống, cam chịu nói, "Lý do ta đã nghĩ cho huynh rồi, cứ nói ta bất kính với sư huynh, không tôn trọng môn quy, đáng bị trục xuất."

Chu Tử Thư nghe vậy có chút hoảng hốt, ngay cả vạt áo cũng không kịp khép lại liền đứng dậy trách mắng, "Ngươi nói mê sảng cái gì! Ngươi có xứng đáng với sư phụ không?!"

Nói xong tựa hồ cảm thấy hơi nặng lời, chỉ thấy đôi mắt Ôn Khách Hành đỏ hoe, thần sắc lại có vẻ vô cùng mệt mỏi.

"Xin lỗi." hắn cười nhạt, "Bây giờ ta không muốn làm Ôn Diễn, chỉ muốn làm Ôn Khách Hành."

"Diễn nhi..." Chu Tử Thư đưa tay muốn chạm vào vai hắn, Ôn Khách Hành lại nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của y.

"Sư phụ có ân với ta, Tứ Quý sơn trang đối với ta càng ân trọng như núi, nhưng ta không vượt qua nổi ma chướng trong lòng, huynh nói ta phải làm sao đây? Sư huynh, huynh dạy ta đi..." Ôn Khách Hành kéo tay y đặt lên gò má, nhắm mắt cọ nhẹ, "Từ mười sáu tuổi ta bắt đầu thích huynh, ta biết huynh sẽ không tiếp nhận nhưng vẫn không thể từ bỏ, ngay từ đầu ta đã nhìn thấu dịch dung của huynh nhưng vẫn muốn thân cận huynh, ta biết sớm muộn sẽ có ngày huynh sẽ lại từ chối ta một lần nữa, nói không chừng còn hận ta để ta chết tâm... A Nhứ, ta vẫn không thể chết tâm, trừ phi ta thật sự chết đi trên đời này mới có thể ít đi một người quấn lấy huynh, cho nên huynh giúp ta đi, sư huynh... Để ta hoàn toàn chết tâm."

Chu Tử Thư nghe mà tim đau như dao cắt, sao y lại không muốn hắn chỉ là Ôn Khách Hành chứ, hai người cùng tiêu dao giang hồ không cần để ý ánh mắt thế nhân, làm một đôi thần tiên quyến lữ. Nhưng y cũng không thể nhẫn tâm giữ Diễn nhi ở mãi nơi này, mười sáu tuổi... Ôn Khách Hành không biết, lúc đó sao y có thể không động lòng với Diễn nhi được chứ.

"Đừng dùng cái chết uy hiếp ta." Chu Tử Thư cúi người nâng mặt hắn lên, "Sư huynh sẽ không bỏ rơi đệ."

Trong mắt Ôn Khách Hành thoáng chút mê mang, dừng một chút mới phản ứng lại, vội vàng kéo y ngồi lên đùi mình, ôm eo y vui mừng khôn xiết hỏi, "Huynh đồng ý rồi?!"

Chu Tử Thư do dự hồi lâu, ngón tay vuốt ve gò má trắng nõn của hắn, dịu dàng đáp, "Diễn nhi... nếu sau này ta và đệ cùng xuống suối vàng, gặp sư phụ đệ cứ nói đều là lỗi của sư huynh, là sư huynh ép đệ..."

Ôn Khách Hành đối với lòng từ bi như Bồ Tát của y thật sự là vừa yêu vừa hận, loại thời điểm này vẫn không quên bào chữa cho hắn.

"Được, vậy ta sẽ nói là sư huynh câu dẫn ta trước, có trách thì trách sư huynh quá đẹp ta không nỡ để sư huynh bị người khác cướp mất nên mới tiên hạ thủ vi cường."

"Nói bậy bạ gì đó." Chu Tử Thư đỏ mặt vỗ lên đầu hắn một cái, ngũ quan của Ôn Diễn chỗ nào cũng đẹp, chỉ có cái miệng là không quản được, nói không ra một câu tử tế.

Ôn Khách Hành rốt cuộc cũng ôm được mỹ nhân vào lòng, dục hỏa lại bắt đầu nổi lên, bàn tay theo cổ áo mở rộng sờ đến trước ngực y, hai đầu ngón tay vân vê núm vú non mềm xoa nhẹ mấy cái, trêu đến Chu Tử Thư run rẩy cả người.

"Đừng nghịch." Chu Tử Thư giơ tay muốn đẩy hắn ra, Ôn Khách Hành lại ôm lấy vòng eo thon nhỏ của y kéo sát vào người mình hơn, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy mông dán vào chỗ cứng của hắn, mặt càng nóng hơn.

"Diễn nhi..." y ngại ngùng ôm lấy mặt đối phương, rất muốn hôn hắn, Ôn Khách Hành còn cố ý chu môi với y, chỉ thiếu câu 'khách quan xin cứ tự nhiên.'

Chu Tử Thư dù đã biết tâm ý của hắn nhưng trong lòng vẫn có chút phiền muộn, liền nhéo mặt hắn hỏi, "Đệ biết là ta từ lúc nào?"

Ôn Khách Hành lẩm bẩm, "Bóp vậy ta nói kiểu gì..." Chu Tử Thư đành phải buông ra, nhưng đối phương lại đặt tay dưới mông y nhẹ nhàng xoa nắn, "Sư huynh, tốt xấu gì chúng ta cũng ngủ cùng hơn mười năm, cho dù huynh thay đổi tướng mạo, hành vi cử chỉ cũng khác với bình thường, nhưng dáng người này sờ một cái là biết... huynh không có chút tự giác nào sao?"

Chu Tử Thư sửng sốt một chút, cau mày nói, "Dáng người nam nhân chẳng phải đều giống nhau sao? Khô cằn cứng nhắc có cái gì mà sờ, chẳng lẽ còn có chỗ khác biệt sao?"

Lần này đến lượt Ôn Khách Hành tròn mắt, xem ra sư huynh này của hắn thật sự không biết, nam tử trên đời cơ bản đều giống nhau, riêng có mình y trời sinh mông vểnh eo thon, đừng nói sờ soạng chỉ cần từ xa nhìn phía sau trang phục chống lên một đường cong mềm mại liền biết là sư huynh yêu quý của hắn.

"Thế này đi, ngày mai ta gọi Cửu Tiêu đến, bảo nó cởi đồ rồi huynh sờ ta với nó, huynh sẽ biết có gì khác biệt." Ôn Khách Hành cố ý trêu chọc y, quả nhiên Chu Tử Thư tức giận nói, "Đừng nói nhảm, ai muốn sờ đệ..." Vành tai đỏ lên vô cùng đáng yêu, lại vung tay đánh vào vai hắn, "Lão Ôn, chuyện chúng ta tạm thời đừng nói với Cửu Tiêu, đệ nhớ kỹ đấy."

"Vì sao?" Ôn Khách Hành nhíu mày nhìn y, "Nó dám tạo phản? Ta làm thịt nó."

"Lời của lão tử đệ cũng dám không nghe?" Chu Tử Thư nổi giận dáng vẻ giống như ngọc diện kim cương, quả thật uy phong lẫm liệt, ngoại trừ đôi mắt trợn đến tròn xoe, nhìn thế nào cũng rất giống một chú mèo con xù lông.

"Ta nghe, ta nghe." Ôn Khách Hành ngoài miệng chịu thua, hai tay lại sờ loạn trên người y, vừa sờ ngực vừa bóp mông, còn bày ra vẻ mặt tủi thân, "Sao lúc nào huynh cũng hung dữ với ta thế... Huynh dịu dàng khuyên bảo ta đi mà, sư huynh."

"Đừng gọi ta là sư huynh..." Chu Tử Thư cúi đầu mặt đỏ tim run, xưa giờ y đều không chịu nổi chiêu này của Ôn Diễn, chỉ cần trong mắt đối phương mang chút hơi nước là trái tim lập tức mềm nhũn, thân thể giống như không xương bị người cuốn vào trong ngực. Ôn Khách Hành lại thổi vào tai y, A Nhứ A Nhứ gọi không biết mệt, Chu Tử Thư đành phải bịt cái miệng đáng ghét của hắn lại, cánh môi vừa chạm thắt lưng cũng mềm nhũn theo.

Ôn Khách Hành ôm y trên đùi ngửa đầu cùng y hôn môi. Thu sang Chu Tử Thư mặc thêm y phục, thân thể ấm áp mềm mại, trên người có mùi xà phòng thơm ngát. Lưỡi người ấy vô cùng dịu dàng, vòng quanh đầu lưỡi hắn liếm nhẹ hai lần rồi ngượng ngùng lui lại, trêu đến lòng người ngứa ngáy.

Ôn Khách Hành biết y xưa nay rụt rè, trong người có nhiều một phần thanh tỉnh liền không buông xuống được, có thể chủ động hôn môi với sư đệ đã là đặc biệt khai ân rồi. Nhưng y càng thanh lãnh như vậy càng khiến người ta muốn mạo phạm, Ôn Khách Hành vòng tay ôm chặt lấy eo y, tay kia mò vào giữa hai đùi y cách quần áo vuốt ve thứ đó của y.

"Lão Ôn... đừng... a!" Chu Tử Thư vô thức đẩy hắn, muốn nói không nên làm chuyện như vậy giữa ngày ban mặt, nhưng bờ môi bị người lấp kín, đầu lưỡi đường hoàng xông vào ra sức khuấy đảo trong miệng y, bị hôn đến hô hấp dồn dập mặt đỏ tai nóng, lại thêm thân thể hai người quá gần, nhịp tim đột ngột tăng tốc của Ôn Khách Hành không ngừng truyền đến từ lồng ngực rắn chắc của hắn, Chu Tử Thư mơ màng để cho hắn sờ. Bàn tay người đó rất lớn, ngón tay thon dài xinh đẹp, cách quần áo bọc lấy dương vật của y vuốt ve, kỹ xảo thành thạo khiến hạ thể của Chu Tử Thư sung huyết, từng làn sóng nhiệt từ lồng ngực tuôn xuống phía dưới, chẳng mấy chốc đã khiến y cương lên, hai chân cũng không nhịn được muốn tách ra. 

"A Nhứ... đêm đó huynh thật đẹp, ta còn tưởng huynh cố ý bỏ dịch dung cho ta xem... Tội nghiệp ta ở Duyệt Phàn lâu đợi huynh cả một ngày, huynh biết không?" Ôn Khách Hành thì thầm bên tai y, lại khiến Chu Tử Thư nhớ lại chuyện xấu hổ đêm đó, trên đường về y không uống một giọt rượu nào, cả Trương Thành Lĩnh cũng cho rằng sư phụ đổi tính, không biết đó là lần đầu tiên y chán ghét rượu phẩm của mình. Khi ấy y không dám đối mặt, ném Ôn Khách Hành rồi chạy, Duyệt Phàn lâu thật sự trở thành tiếc nuối trong lòng.

"Lần sau... lần sau ta cùng đệ đi xem..." Chu Tử Thư dụi vào ngực hắn, lực tay Ôn Khách Hành vừa đủ xoa đến y dục hỏa cháy lớn, eo lưng bủn rủn như một vũng nước xuân. Ôn Khách Hành thấy y động tình liền kéo tiết khố của y nhìn trộm cảnh đẹp bên trong, thấy cây gậy thẳng tắp đứng giữa rừng rậm, quy đầu đỏ bừng rỉ ra chút tiền dịch, ngay cả thân trụ cũng ướt sũng khiến người ta muốn thương yêu. Chu Tử Thư bị người cởi tiết khố nhìn ngắm, khuôn mặt ửng đỏ đang muốn nổi giận Ôn Khách Hành lại trực tiếp đưa tay nắm lấy thân gậy, nhiệt độ bàn tay làm thắt lưng y tê rần, chỉ có thể tựa đầu lên vai đối phương, nhẹ nhàng thở dốc mặc người ta vuốt ve đùa giỡn.

Hắn cảm thấy Chu Tử Thư người này rất kỳ lạ, lúc dịch dung miệng đầy lời thô tục, hận không thể nhiễm mùi chợ búa lên khắp người. Sau khi đổi về diện mạo thật lại vô cùng trang trọng cao quý, ngay cả thở cũng phải đè nén sợ lộ ra một chút thanh âm bất nhã. Hắn biết Chu Tử Thư không buông được thân phận sư huynh, luôn cảm thấy phải giữ hình tượng trước mặt hắn, nên càng cố ý bắt nạt thứ trong tay, ngón tay hơi xiết lại vuốt một đường từ gốc đến đỉnh sau đó dùng ngón cái đè vào lỗ sáo xoa vòng tròn, thi thoảng dùng móng tay gãi nhẹ rãnh quy đầu, đến khi Chu Tử Thư dục tiên dục tử vùi đầu vào hõm cổ hắn phát ra giọng mũi mê người.

"Lão Ôn... lão Ôn... đừng... muốn bắn..."

Thứ đó của Chu Tử Thư sưng phồng cứng rắn, hai cánh tay cũng vòng qua ôm lấy vai hắn, mông càng không nhịn được nhích qua nhích lại trên đùi hắn, muốn cọ mạnh vào tay hắn. Nhưng Ôn Khách Hành lại không chiều theo y, buông thân gậy ra chuyển sang xoa nắn túi tinh, bàn tay to nắm hai trái cầu lắc nhẹ mấy cái, lại dùng đầu ngón tay nhào nặn. Chu Tử Thư chỉ cảm thấy dương vật cứng đến phát đau, gọi hắn hai tiếng đối phương lại không thèm để ý, không nghĩ ra cách nào để cầu xin, trong lúc hốt hoảng lại dùng đầu lưỡi liếm cổ hắn, đầu mũi ngửi thấy mùi mồ hôi thoảng nhẹ, nghĩ đến từ giờ sư đệ là của y rồi liền càng mê muội hôn cổ Ôn Khách Hành.

Vạt áo của y vốn mở rộng, lại bị Ôn Khách Hành ôm trên đùi xoa nắn hồi lâu đã sớm lộn xộn không nhìn nổi. Một bên cổ áo trượt khỏi vai rơi xuống khuỷu tay, lộ ra mảng ngực trắng nõn, phía trên là đầu vú hồng nhạt như búp sen đứng thẳng, run rẩy theo nhịp thở gấp gáp. Ôn Khách Hành chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, cổ lại được người dùng đầu lưỡi dịu dàng liếm láp, ngứa ngáy tê dại, thỉnh thoảng còn có thể nghe được vài tiếng rên rỉ trầm thấp trêu người.

Chu Tử Thư còn tưởng hắn sẽ tiếp tục vuốt ve thứ đó của mình, ai ngờ giây sau đã bị người lột quần tới đầu gối, bàn tay đang đỡ mông y đầu ngón tay giống như muốn thăm hỏi phía sau.

"Lão Ôn! Không được..." y còn nhớ lúc này đang là buổi trưa, mơ hồ có thể nghe được tiếng nồi niêu xoong chảo từ phòng bếp cách đó không xa, dĩ nhiên không muốn giữa ban ngày bị người đè xuống lăn lộn. Nhưng một khi Ôn Khách Hành nổi cơn thì không ai có thể ngăn cản, hắn quay đầu ngậm môi y, ngón tay ấn vào lỗ nhỏ mềm mại giữa hai đùi y dò xét đi vào. Chu Tử Thư hừ khẽ hai tiếng, mặt đỏ lên, hậu huyệt lại ngoan ngoãn ăn ngón tay kia vào. Ôn Khách Hành sờ thấy bên trong y đã hơi ẩm ướt, biết sau khi làm nhiều hậu huyệt của y không còn chặt khít như xử nữ, mà giống như một cái miệng nhỏ mềm mại, đút cái gì liền ăn cái đó.

Đã biết đối phương da mặt mỏng nhưng vẫn không nhịn được mở miệng đùa giỡn, "Trên đường về không cô đơn à, sư huynh? Ta thấy chỗ này của huynh giống như rất đói."

Nói xong lập tức gặp báo ứng, Chu Tử Thư đánh vào vai hắn, một chưởng suýt nữa đánh hắn ngã khỏi ghế, còn mình đứng lên, kéo quần xong lại sửa sang cổ áo xộc xệch.

Ôn Khách Hành xoa vai vội vàng đứng dậy, còn chưa nghĩ ra phải xin lỗi thế nào đã thấy Chu Tử Thư tuy quay lưng về phía mình nhưng sườn mặt lại toát ra vẻ cô đơn. "A Nhứ... sao vậy?" hắn cuống quýt ôm eo đối phương, dù Chu Tử Thư không đẩy hắn ra nhưng cũng không còn nhu tình mật ý ban đầu, chỉ ảm đạm nói, "Ngươi quả thật không cô đơn... Đi hơn một tháng cũng chẳng buồn gửi một lá thư... Nếu ta không đi tìm ngươi, sợ là cả đời này cũng không gặp được ngươi."

Ôn Khách Hành bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng ôm người thật chặt, "Ta sai rồi, sư huynh, ta quên nói cho huynh..."

"Cái gì?" Chu Tử Thư quay người, vẻ mặt vẫn lạnh lùng bướng bỉnh, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào hắn, "Ngươi muốn nói ngươi quên nói với ta, một tháng này ngươi đều ở những nơi phong hoa tuyết nguyệt lưu luyến quên về, suýt nữa quên luôn người sư huynh này đúng không — Ôn Diễn, còn không bằng ngươi thật sự quên ta đi!"

"Hả? Huynh theo dõi ta?" Ôn Khách Hành buột miệng, thấy sắc mặt đối phương tái xanh, vội tươi cười nói, "Không phải đâu, sư huynh, làm sao ta có thể quên huynh, thật sự có ẩn tình..."

Chu Tử Thư nhớ lại chuyện này quả thực đau đến tan nát cõi lòng, y coi đối phương là người trong lòng, không tiếc tự cam đọa lạc vi phạm quy củ sư môn, nhưng Ôn Khách Hành đi không từ giã hơn một tháng chắc hẳn tiêu dao thoải mái. Có lẽ vì mình không biết xấu hổ dâng đến tận cửa nên đối phương mới miễn cưỡng tiếp nhận. Nhưng khoảnh khắc Ôn khách Hành cởi áo trước mặt y, tim Chu Tử Thư đập loạn, còn tưởng hắn thật sự vô sỉ như vậy, nào ngờ cởi áo ra mới thấy khắp người hắn chằng chịt vết sẹo.

"Làm sao vậy?" y vội vàng nắm chặt cánh tay Ôn Khách Hành, nhìn kỹ thì vết sẹo tuy nhiều nhưng đã mờ đi không ít, nhưng lúc bị thương chắc hẳn đã rất đau. "Diễn nhi... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

Ôn Khách Hành thuận thế ôm lấy eo y, đầu dụi vào bên cổ y giống như đứa trẻ tủi thân, lúc này mới chậm rãi kể lại mọi chuyện.

Hóa ra ngày đó sau khi chịu một chưởng của y Ôn Khách Hành tan nát cõi lòng, một mình xuống núi muốn tìm chỗ uống rượu giải sầu, hắn ngơ ngẩn mấy ngày còn chưa kịp an dưỡng nội thương lại gặp phải huynh đệ của trùm thổ phỉ núi Lang Đãng ngày trước, nói muốn báo thù cho đại ca. Vốn mấy người kia cộng lại cũng không phải đối thủ của Ôn Khách Hành, nhưng thương thế của hắn chưa lành, lúc đánh nhau tâm trí lại không tập trung nên bất cẩn trúng ám khí ngã xuống vách núi, theo dòng nước bị cuốn trôi đến thâm cốc, không biết bao nhiêu ngày mới tỉnh lại, suýt mất nửa cái mạng.

"Nhưng cũng may vận khí ta không tệ, ở trong cốc ta gặp một lão nhân bị giam cầm, ông ấy giúp ta giải độc ám khí còn chữa thương cho ta. Khoảng hơn nửa tháng thì vết thương gần như lành hẳn, nhưng sơn cốc ấy giống như mê cung lại thường xuyên có khí độc, ta đi lòng vòng rất lâu vẫn không tìm được đường ra. Cuối cùng, lão nhân đó thấy mình không sống được bao lâu nữa nên đã truyền hết nội lực cho ta, giúp ta thoát ra khỏi độc chướng. Tính ra đã qua hơn một tháng, ta sợ huynh lo lắng nên tìm người mang thư về nhưng lúc đó chắc huynh đã rời khỏi Tứ Quý sơn trang. Còn chuyện ta vòng qua Kính Hồ sơn trang là để hoàn thành nguyện vọng của lão nhân ấy khi còn sống... Về chuyện thanh lâu..."

Ôn Khách Hành còn chưa nói xong Chu Tử Thư đã ôm chặt lấy hắn, vuốt ve mái tóc dài của hắn khẽ thì thầm, "Không cần nói nữa, Diễn nhi... Đều là lỗi của sư huynh, là sư huynh không tốt với đệ, suýt nữa đã khiến đệ mất mạng... Đệ bình an vô sự là tốt rồi, những chuyện khác không cần nói nữa, sư huynh không nên không tin đệ..."

Nghe giọng nói đầy hối hận của y Ôn Khách Hành đành phải ôm người dỗ dành, Chu Tử Thư ngẩng đầu khỏi ngực hắn, trong đôi mắt ngấn lệ đều là hình bóng của hắn. Hắn suy nghĩ một lát, cũng lười nói thêm, cúi đầu hôn xuống đôi môi mềm mại kia.

"Ưm... Diễn nhi..."

Chu Tử Thư ngẩng đầu để hắn tùy ý hôn, thậm chí còn ngoan ngoãn hé môi vươn lưỡi ra phối hợp với động tác của hắn. Ôn Khách Hành lại luồn tay vào bên hông y, Chu Tử Thư chẳng những không tránh, còn dán lồng ngực về phía hắn, cả người như muốn tan vào ngực hắn.

Có lẽ là trong họa có phúc, Ôn Khách Hành đột nhiên cảm thấy vết thương của mình thật đáng giá. Biết trước thế này lúc gặp nhau hắn đã lập tức cởi sạch cho y nhìn, dù sao da mặt hắn dày, cùng lắm thì cho toàn bộ phái Kính Hồ thưởng thức một lần cũng chẳng sao.

Dục hỏa dưới bụng hắn vẫn chưa lui, lúc này Chu Tử Thư lại ngoan ngoãn dị thường, khiến lửa càng cháy càng lớn.

"Sư huynh... chỗ đó của ta khó chịu, huynh giúp ta một chút đi mà."

Chu Tử Thư vốn không muốn hắn gọi mình là sư huynh, lúc này cũng không có tâm tư ngăn cản, bị hắn nắm tay dời xuống, cách quần áo đụng vào thứ cứng rắn phồng lên của hắn.

Tuy nói y đã bị thứ này thao đến chết đi sống lại nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên y dùng tay chạm vào nó, tim lập tức đập loạn. Ôn Khách Hành còn đang thì thầm bên tai y, kêu y đưa tay vào cầm lấy thứ đó, dùng hai tay thủ dâm cho hắn.

Chu Tử Thư đau lòng chuyện hắn gặp phải, nghĩ tất cả đều là do mình nên dự định hôm nay sẽ chiều theo ý hắn. Nhưng thứ đó thật sự rất lớn, gân mạch chằng chịt, quy đầu màu đỏ sậm hơi vểnh, y dùng hai bàn tay bao lấy vuốt ve qua lại, nhưng nó chẳng những không có ý định tiết ra mà còn trướng lớn hơn nữa, nặng trĩu, giống như đang thao lòng bàn tay y.

Ôn Khách Hành cũng không nhàn rỗi, tháo trâm cài tóc của y để mái tóc đen mềm mại trút xuống, lại vén quần áo của y xoa nắn da thịt dẻo dai. Lồng ngực càng không cần phải nói, hai đầu vú đã sớm nhô lên dưới lớp quần áo, bị người xoa tới xoa lui càng thêm hồng nhuận sưng tấy. Ôn Khách Hành thấy y nhắm mắt rên khẽ, liền cho tay vào quần y bóp hai cánh mông, cảm nhận sóng thịt tràn qua kẽ tay. Mật huyệt ở giữa đương nhiên hắn có thể tùy ý sờ, Ôn Khách Hành cũng không khách khí, dùng hai ngón tay xoa nhẹ cửa huyệt mềm mại rồi trực tiếp xông vào, bên trong vẫn chật hẹp nóng bỏng, kẹp chặt lấy hai ngón tay hắn khiến người ta hận không thể lập tức cầm thương ra trận, cắm dương vật cứng đến phát đau vào lỗ nhỏ non mềm ướt át của đối phương.

"Sư huynh..." thấy cả người y run rẩy không ngừng Ôn Khách Hành ghé vào bên tai y dụ dỗ, "Phía sau huynh chặt quá, nếu ta trực tiếp đi vào huynh sẽ đau, hay là huynh giúp ta làm ướt một chút?"

Chu Tử Thư bị hắn trêu đùa vốn đã muốn ngừng mà không được, dương vật cương cứng trong tiết khố chống lên một mảng ẩm ướt, phía sau cũng ngứa đến kịch liệt, hai ngón tay hiển nhiên là không đủ. Ôn Khách Hành vừa nói như vậy y liền hiểu, nhắm mắt nhẹ gật đầu, e lệ vạn phần ngồi xổm xuống trước mặt sư đệ, há miệng chậm rãi ngậm lấy thứ thô lớn của hắn.

Ôn Khách Hành không ngờ y nghe lời như vậy ngược lại kinh hãi, dương vật trong miệng Chu Tử Thư giật nhẹ một cái, dẫn ra tiếng rên rỉ tựa như tiếng nức nở của y. Cúi đầu chỉ thấy mỹ nhân sư huynh đỏ mặt ngậm dương vật của hắn, lông mi dài rủ xuống, ngay cả mắt cũng không dám mở, đôi môi mềm mại bị hôn tới sưng đỏ không ngậm được hết quy đầu, đầu lưỡi cũng không biết quấn lên liếm một cái. Trong đầu Ôn Khách Hành tràn đầy 'hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong' bèn thẳng lưng đút vào miệng y, khoang miệng hẹp mềm mại ướt át, làm người ta mất hồn mất vía muốn tiết trong miệng y.

Chu Tử Thư chưa bao giờ trải qua chuyện này, gắng sức há miệng cho hắn thao hai cái nước miếng đã tràn ra, cổ họng đau đến xiết lại. Thứ tanh nồng thô to lấp đầy khoang miệng y, thỉnh thoảng lại ấn vào hàm trên. Chu Tử Thư chỉ muốn mau chóng liếm ướt cho hắn nên cố chịu đựng dùng đầu lưỡi hầu hạ thân trụ của hắn, liếm đến khi cây gậy ướt sũng.

"Sư huynh... ưm... Chu trang chủ của ta, huynh có biết ta mơ tưởng bao năm, nghĩ tới bao nhiêu lần..."

Tiếng rên rỉ của Ôn Khách Hành gợi lên chút hồi ức khó có thể mở miệng của y, sao y có thể chưa từng nghĩ đến, cái đêm y hai mươi tuổi tiếp nhận trọng trách trang chủ, cũng ở trong căn phòng này, y cởi trang phục cho sư đệ cao hơn y nửa cái đầu đè xuống giường mút ngực, rõ ràng trong đầu đều là dừng ở đây lại không nhịn được lén lút nhìn thứ trong đũng quần sư đệ. Y chỉ nghĩ thiếu niên có dục vọng là bình thường, ở tuổi Diễn nhi e là đối với không khí cũng có thể phát tình, y chỉ không ngờ thứ đó lại lớn như vậy, ép vào đùi trong của y giống như sắp căng rách vải quần. Y vô thức đưa tay muốn sờ chỗ sưng phồng ấy, nhưng trước khi sắp chạm vào bỗng tỉnh táo lại, vội vàng dán tay xuống đệm giường siết chặt. Khi đó Chu Tử Thư cảm thấy xấu hổ không chịu nổi, sao có thể có ý nghĩ không an phận với sư đệ, từ đó y bắt đầu có thói quen tắm nước lạnh, càng căm thù chuyện thủ dâm đến tận xương tủy, luôn cảm thấy mình vấy bẩn sư đệ.

Y không biết lúc trước Ôn Khách Hành phải liều mạng chịu đựng mới không mạo phạm y, chỉ dám dùng miệng mút hai đầu vú non mềm, thân thể cũng không dám đè xuống người y quá nhiều, sợ sư huynh nổi giận về sau ngay cả ngực cũng không cho đụng. Ban ngày tân nhiệm trang chủ một thân áo xám đơn giản, vẻ mặt lạnh lùng thần sắc nghiêm nghị khiến người ta nổi lòng tôn kính, ban đêm lại bị kéo áo trong ra lộ ra lồng ngực tráng kiện, nhắm mắt đỏ mặt ở trên giường bị người mút đến rên rỉ không ngừng. Có câu sắc đẹp thay cơm, có chăng cũng chỉ thế này thôi.

Hai người đều có suy nghĩ riêng, trong lòng dao động, Ôn Khách Hành ôm người đặt lên bàn, kéo quần y xuống để lộ hai bắp đùi trắng nõn. Trong miệng Chu Tử Thư còn lưu lại mùi tanh của thứ kia, cằm đầy nước bọt, há miệng không ngừng thở dốc. Trong lòng y nghĩ đến Ôn Khách Hành, trong mắt cũng đều là khuôn mặt tuấn tú động lòng người của đối phương, liền cảm thấy vì hắn làm cái gì cũng đáng, về sau chỉ cần sư đệ muốn, cho dù kêu y làm những chuyện xấu hổ hơn thế này cũng được.

"Diễn nhi..." y vươn tay ôm lấy đôi vai đang cúi xuống của Ôn Khách Hành, mở rộng hai chân để đối phương có thể chen người vào. Ôn Khách Hành vừa hôn y vừa cọ xát cây gậy được y liếm ướt sũng về phía hậu huyệt, quy đầu chen vào cửa động nhỏ hẹp, bôi đầy nước miếng và dâm dịch lên những nếp uốn xinh đẹp mềm mại.

Chu Tử Thư vô thức lui lại, miệng huyệt bị thanh sắt nóng rực thiêu đến hoảng hốt, còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần bị người tiến vào thì quy đầu đã đẩy mở vách thịt đâm vào bên trong một tấc. Y hét nhỏ một tiếng, chỉ cảm thấy thân thể mẫn cảm hơn trước rất nhiều, nơi bị thao mềm đã quen phục tùng, vừa ngậm dương vật liền muốn ăn vào, sâu trong huyệt lại càng ngứa ngáy, ước gì đối phương nhanh chóng đưa vật cứng đó vào chỗ sâu, mài ép tâm huyệt của y.

Nhưng Ôn Khách Hành cố tình chơi xấu, không chỉ dang rộng hai đùi y ra nhìn còn vừa gọi sư huynh vừa dùng quy đầu chậm rãi cọ xát cửa huyệt, chăm chú thưởng thức cảnh dương vật của mình chen vào huyệt nhỏ của đối phương, giống như lần đầu tiên làm y, còn khen bên trong y vừa chặt vừa mềm, hút sướng cực kỳ.

"Đừng nói nữa... lão Ôn... Diễn nhi, đừng nhìn..."

Tầng cảm giác xấu hổ của Chu Tử Thư lại bị ánh mắt hắn gọi trở về, hốc mắt lập tức đỏ lên, cắn lọn tóc của mình cả người phát run. Nhớ ra hai người đang ở trong trang, lại là giữa trưa, bên ngoài rất nhiều đệ tử, mình lại nằm trên bàn trong sảnh chính bị sư đệ thao huyệt. Phát quan của y đều loạn, toàn thân phiếm hồng, hai cánh mông rắn chắc kẹp chặt dương vật của nam nhân, trong cơ thể xuân triều thay nhau nổi lên, sung sướng tràn trề, tự động dùng cái miệng nhỏ ướt át ngậm quy đầu của nam nhân.

Cuối cùng Ôn Khách Hành cũng nhìn đủ, chợt thẳng lưng đẩy vật cứng vào đường hành lang mềm mại như thịt trai, nghe được đối phương kìm lòng không đặng hét lên một tiếng mê người. Lúc này hắn mới cúi người ngậm lấy môi Chu Tử Thư, vừa đẩy nước bọt vào trong miệng y vừa chín nông một sâu dùi vào lỗ nhỏ của y. Chu Tử Thư bị hắn dùng dương vật đóng đinh vào trên bàn, cánh tay cũng bị hắn giữ chặt hoàn toàn không thể động đậy, vừa rên rỉ vừa bị đâm tới hai bắp đùi lắc lư không ngừng. Trong huyệt lại ấm áp như nước xuân cuồn cuộn, đụng mạnh một chút sẽ không ngừng co rút vặn xoắn, như thể muốn ép khô tinh thủy của hắn.

"Sư huynh... A Nhứ, sướng không?" Ôn Khách Hành gạt mấy lọn tóc lộn xộn trên mắt y, trong mắt đối phương đã tràn đầy mê mang, há miệng chỉ biết thở hổn hển, khuôn mặt xưa nay đoan trang, hỉ nộ không hiện lúc này lộ ra chút si mê trầm luân trong ái dục.

"Sướng... Diễn nhi... a... Thật thoải mái... bên trong trướng quá..."

Chu Tử Thư bị hắn thao tới tâm huyệt, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chạy dọc sống lưng, cả người giống như ngâm ở trong nước không ngừng chìm nổi, ngoại trừ hậu huyệt được lấp đầy va chạm sung sướng thì chẳng cảm giác được gì nữa, đầu óc càng choáng váng hơn, muốn hắn vào sâu thêm một chút, tốt nhất là như mấy lần trước điên cuồng thúc vào huyệt nhỏ của y giống như đóng cọc.

"Diễn nhi... mau lên... ưm a... sư huynh... sư huynh muốn..."

Chu Tử Thư mê mang còn tưởng rằng tư thế này khiến hắn không thể dùng sức, liền nâng đùi dang rộng ra một chút, lộ ra huyệt dâm đang được người nhàn nhạt cắm rút. Nếp uốn quanh miệng huyệt đã bị căng phẳng, hiện lên chút sắc hồng được thao chín rục, ngậm chặt lấy dương vật dữ tợn thô to ở giữa. Chỉ cần lúc này y còn chút tỉnh táo, chỉ sợ đã xấu hổ đến cả đời này không muốn cho người động vào nữa.

Cổ họng Ôn Khách Hành căng lên, yết hầu cũng nhấp nhô mấy lần, hắn tự nhủ may mà đêm đó mình mượn rượu làm càn, tuy bị đánh trọng thương còn lăn xuống vách núi nhưng nếu không đập vỡ bức tường sư huynh đệ ngăn cách giữa hai người, thì đại mỹ nhân thiên tư quốc sắc như Chu Tử Thư chắc chắn không có duyên với mình.

"A Nhứ... sư huynh yêu quý của ta, huynh thích Diễn nhi sao? Gả cho Diễn nhi được không?" Ôn Khách Hành vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của y, hông eo ra sức đụng vào mông y. Mỗi lần đều cắm tới chỗ sâu, tần suất càng hung mãnh không biết tiết chế, thịt mềm vui vẻ mút lấy quy đầu, cánh mông cũng bị vỗ tới giòn vang sưng đỏ, sau khi làm mấy chục cái đã khiến người dưới thân run rẩy tiết một lần, quy đầu phun ra chút tinh dịch bị Ôn Khách Hành dùng ngón tay vân vê xoa lên môi y, Chu Tử Thư ngơ ngác nuốt hết vào.

Y ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Ôn Khách Hành, trong lúc nghỉ ngơi giữa cao trào thân thể vẫn lay động không ngừng, đầu nặng như đổ chì, nức nở siết chặt phía sau, lại khàn giọng nói, "Không được đâu... sư đệ, không được... Sư phụ sư nương sẽ không đồng ý..."

"Nói vậy sư phụ sư nương cũng không đồng ý cho ta mút ngực của sư huynh đâu, huynh nói đúng không?" Ôn Khách Hành dùng ngón tay nắm hai núm vú đỏ bừng của y, thỉnh thoảng lại cúi người mút một ngụm, trêu đến hai đầu vú đứng thẳng khẽ run, nhéo một chút liền nghe đối phương dâm đãng thở hổn hển một tiếng.

"Ừ... a... không... sư nương... sư nương biết..." Chu Tử Thư ôm đầu hắn lại bị hắn ăn thấu hai vú, lúc này nhớ tới lời trước kia sư nương dạy bảo, hoảng hốt cảm thấy mình vẫn nên nghe lời. Chỉ vì hai người đi sớm, mình lại bận rộn công việc trong trang nên chậm chạp không hiểu chuyện nam nữ, về sau mới suy nghĩ rõ ràng làm gì có nam tử lớn như vậy còn muốn bú sữa, đoán chừng lúc Ôn Diễn hơn mười tuổi đã không coi y là tiểu mẫu thân nữa, ăn ngực y chính là muốn làm y, giống như bây giờ dùng cự vật xỏ xuyên thân thể y, còn muốn rót tinh vào bên trong y, khiến bụng dưới của y căng phồng không giữ nổi để chảy tràn xuống giữa hai đùi, cứ như mình có thể mang thai đứa nhỏ của hắn.

Y hoàn toàn không biết mình mê mang nói hết những lời trong lòng, Ôn Khách Hành nghe vậy khóe môi nở nụ cười tà ác, "Sư huynh, huynh nói vậy khách sáo quá rồi... Chẳng phải do ta ăn nhiều quá làm ngực huynh lớn như vậy, trong lòng áy náy bất an, muốn bù đắp cho huynh một chút mà..."

"Nhóc khốn kiếp! Miệng chó không khạc ra ngà voi." Chu Tử Thư vừa thẹn vừa giận, giơ tay nhéo mặt hắn, Ôn Khách Hành cười cho y nhéo, hai tay ôm lấy eo y hung hăng va chạm. "A! A! Sư đệ, không được... đệ mau bắn đi... ưm a!" Chu Tử Thư bị người vừa thao huyệt vừa ăn ngực, hồn phách cũng sắp tan biến, mái tóc đen rối loạn, trong mắt cũng dâng lên một tầng hơi nước.

Cự vật di chuyển rất nhanh, đụng tới tâm huyệt còn cố ý nghiền mạnh một chút, khi rút ra còn mang theo chút dâm thủy, lúc cắm vào phát ra tiếng òm ọp khiến y xấu hổ đến mức ngón chân đều cuộn lại, nhắm mắt ưm a kêu loạn.

"Huynh còn chưa trả lời ta, sư huynh? Gả cho Diễn nhi được không? Chỗ sư phụ sư nương để ta nói, cùng lắm thì để hai người đánh ta một trận trong mơ, cũng không quất đến trên người huynh." Ôn Khách Hành nói với giọng điệu trêu chọc, nhưng Chu Tử Thư vẫn nghe ra được sự chân thành trong đó, "Sư huynh... nói muốn giúp ta cưới mỹ nhân đệ nhất giang hồ, huynh sẽ không lừa gạt sư đệ chứ?"

"Hừ... đệ nhất mỹ nhân gì đó, ngươi tự đi mà tìm..." Chu Tử Thư đỏ mặt nghiêng đầu sang bên, y phục đã tản ra hết, tóc đen xõa trên vai, thân hình mảnh mai ướt đẫm mồ hôi phơi bày trước mắt hắn, ngực Ôn Khách Hành nóng lên, dán môi y cười nói, "Giả bộ cái gì, rõ ràng biết ta đang nói huynh... A Nhứ, huynh chính là mỹ nhân đệ nhất giang hồ, hay là lần sau ta tặng huynh tấm biển nhé?"

Chu Tử Thư bị hắn chọc cho vui vẻ, hơi nâng mắt lườm hắn một cái, "Mơ đi, muốn gả cũng là đệ gả, Ôn đại mỹ nhân."

"Gả —" Ôn Khách Hành kéo dài âm cuối hơi nóng phả lên môi y, "Đêm nay gả cho huynh được không, Tử Thư?"

Chu Tử Thư bị hắn dỗ đến trong lòng nhộn nhạo, hai mắt mờ sương, y vòng tay ôm lấy cổ hắn hôn lên, "Diễn nhi... sau này sư huynh sẽ đối tốt với đệ... Dù thế nhân chỉ trích, sư huynh cũng sẽ không bỏ rơi đệ nữa... Nếu sư phụ sư nương trên trời không chịu tha thứ, thì sư huynh sẽ cùng đệ chịu đánh... Diễn nhi của ta... sư đệ..."

Nghe y tỏ tình, tảng đá trong lòng Ôn Khách Hành cuối cùng cũng rơi xuống, vững vàng dừng ở nơi gọi là an tâm. Hắn ôm Chu Tử Thư hôn đến khó phân thắng bại, cự vật cũng được cái miệng nhỏ mềm mại mút lấy, hắn chậm rãi động vài cái, những luồng nhiệt hỗn loạn xông về phía hạ thân, mơ hồ có cảm giác muốn bắn.

Hai người làm đến cao hứng, lại đang chìm đắm trong sự dịu dàng vô tận dành cho nhau, đều có chút quên hết tất cả, cho đến khi cửa phòng bị gõ ba lần, Tần Cửu Tiêu đứng bên ngoài gọi to, "Sư huynh! Ăn cơm nào!" Ôn Khách Hành giật mình, suýt nữa bị hắn dọa cho héo luôn.

"...Chết mất."

Hắn đang muốn rút ra lại cảm thấy khó mà di chuyển, thân thể Chu Tử Thư giống như trải qua căng thẳng trước nay chưa từng có, hậu huyệt co quắp cắn chặt lấy hắn, hai tay bụm chặt môi của mình, đôi mắt đen xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc hốt hoảng, nước mắt theo gò má chảy xuống, quả thực đẹp đến kinh tâm động phách

"Sư huynh... thả lỏng một chút." Ôn Khách Hành nhỏ giọng dỗ y nhưng Chu Tử Thư chỉ đau khổ lắc đầu, giữa mười ngón tay phát ra tiếng nức nở khe khẽ, hậu huyệt lại điên cuồng cắn gậy thịt của hắn, một dòng nước ấm còn tưới lên quy đầu của hắn. Ôn Khách Hành khẽ rít một tiếng sướng tê cả da đầu, lúc này hắn mới kịp phản ứng, cúi đầu ghé vào bên tai y thì thầm, "Hóa ra huynh thích bị người nghe góc tường... Có phải cũng thích bị người ta nhìn thao không? Sư huynh yêu quý của ta."

Chu Tử Thư đã căng thẳng đến nói không ra lời, y cũng không biết tại sao, rõ ràng sợ muốn chết, xấu hổ đến mức muốn đá văng hắn, nhưng chỉ cần nghĩ Cửu Tiêu ở ngay ngoài cửa thân thể liền càng thêm mẫn cảm, dương vật cũng có phản ứng, cứng rắn đứng thẳng giữa hai chân không ngừng rỉ nước. Ánh mắt Ôn Khách Hành tối lại, không những không có ý định lùi lại mà còn nhấc hai chân trắng nõn của y gác lên vai, thúc mạnh vào huyệt nhỏ đang run rẩy co rút.

Tần Cửu Tiêu đợi ngoài cửa một lúc, thấy không ai mở lại gõ hai cái, "Sư huynh? Nhị sư huynh? Hai người còn ở trong đó sao?"

"Làm sao bây giờ..." Ôn Khách Hành cố ý nhỏ giọng trêu chọc y, "Nếu ta không lên tiếng chắc chắn nó sẽ đi vào, Cửu Tiêu đi vào sẽ nhìn thấy đại sư huynh nó kính trọng nhất bị người đặt ở trên bàn thao... Thao đến khàn cả cổ họng, không chỉ có mông cho người ta cắm, ngay cả ngực huynh bị nam nhân mút cũng để nó thấy..."

"Đừng..." Chu Tử Thư bị hắn thao kịch liệt, hai mắt tan rã mơ hồ, khẽ lắc đầu nói, "Không muốn mà... Diễn nhi..." 

Ôn Khách Hành cảm thấy hậu huyệt của y hút rất chặt, dây thần kinh bên thái dương nảy lên, thở hổn hển mấy hơi mới miễn cưỡng mở miệng nói, "Cầu ta một lần đi, sư huynh... Nếu không huynh sẽ bị người ta thấy hết, hay là huynh thích như vậy?"

"Không..." trước mắt Chu Tử Thư biến thành màu đen, trong đầu chỉ còn một vũng nước đục, mông lại bị người bóp mạnh, dương vật căng trướng gần như sắp vỡ tung bất chấp sự ngăn cản của y nhanh chóng di chuyển. Y sợ Tần Cửu Tiêu cứ như vậy đẩy cửa vào phát hiện chuyện cẩu thả của bọn họ, trong lòng vừa vội vừa hoảng, thân thể lại bị đẩy lên một loại sung sướng cực hạn trước nay chưa từng có. Giữa mâu thuẫn chồng chất, y giống như ném mũ vứt giáp hoàn toàn sụp đổ, bất lực nắm lấy tóc đối phương, đôi mắt đẹp nâng lên, nghẹn ngào cầu xin hắn, "Sư đệ... cầu xin đệ, Tử Thư chịu không nổi... Đừng để người ta nhìn thấy... Cầu xin đệ, sư đệ, cho ta... A! A! Ô —"

Tiếng thét sau cùng này của y bị Ôn Khách Hành nuốt vào, Chu Tử Thư chỉ cảm thấy từng luồng nước ấm không ngừng tưới vào sâu trong hậu huyệt của y, rót đầy y, đến mức tràn ra, ướt sũng chảy xuống giữa đùi, dâm đãng lại hoang đường. Y cũng run eo bắn ra, cao trào tới kinh người, thậm chí phun cả lên ngực Ôn Khách Hành.

Nói một đống lời xấu hổ lại còn bị người thao bắn, Chu Tử Thư mệt đến nỗi một đầu ngón tay cũng không nhấc nổi, tai ù đi, giống như nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra. Y nghĩ tới dáng vẻ mình toàn thân trần trụi bị người rót tinh này bị Cửu Tiêu nhìn thấy, nước mắt đột nhiên rơi xuống, cắn môi khóc không kìm được. 

Ai ngờ Ôn Khách Hành đột nhiên cao giọng quát, "Ầm ĩ cái gì! Lão tử đang ngủ!"

Hóa ra Tần Cửu Tiêu còn đứng ngoài cửa, nghe nhị sư huynh quát lập tức bỏ chạy, "Ta đi đây, sư huynh! Hai người nhớ tới ăn cơm!"

Chu Tử Thư mở mắt ra, thấy đối phương đang cười gian xảo, thực sự giận không chỗ phát tiết, đạp người ra, "Đệ có thể nói đàng hoàng chút không, bị nó hiểu lầm thì sao..."

"Hiểu lầm gì cơ? Từ nhỏ ta đã ngủ cùng huynh, nó còn không biết sao?" Ôn Khách Hành cười ôm sư huynh bế lên, dùng chân quét quần áo trên đất sang bên cạnh, trực tiếp đi về phía giường trong. Chu Tử Thư dựa vào trong ngực hắn thật sự không còn sức giãy giụa liền để mặc hắn ôm, nhưng mông y vừa chạm xuống giường lát sau đã có tên lột sạch quần áo đè lên, hai bàn tay to không chút khách khí kéo đùi y tách ra hai bên.

"Ôn Khách Hành!"

Mặt Chu Tử Thư đỏ như có thể nhỏ máu, nhớ vết thương của hắn gần như đã lành liền đánh một chưởng về phía ngực hắn.

Nhưng lần này Ôn Khách Hành sẽ không đứng ngốc một chỗ cho y đánh, hai ba chiêu đã sử xuất bản lĩnh thật sự ngăn chặn tay chân của y, còn chu môi hôn lên khắp gương mặt xinh đẹp của y cho đủ vốn. Chu Tử Thư bị hắn hôn đến choáng váng, ngực cũng bị bóp hai cái, vừa thẹn vừa giận, "Ngươi học đâu ra loại công phu quái đản này, lại dùng để bắt nạt sư huynh của ngươi sao?!"

"Muốn bắt nạt huynh đấy." Ôn Khách Hành cười xấu xa, vùi mặt vào ngực y cọ mạnh hai cái, "Thơm quá! Vẫn là ngực sư huynh tuyệt nhất, vừa mềm vừa lớn, hút lâu một chút không chừng có thể ra sữa — Áu! Đừng, đừng!"

Chu Tử Thư đánh không lại hắn, đành phải sử dụng tuyệt kỹ độc môn, véo tai.

Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, Ôn Khách Hành kêu như chó con, tuyệt thế võ học gì đó bị véo tai một cái là quên sạch.

"Đừng có so sánh ta với những người khác." Chu Tử Thư càng nghĩ càng giận, cuộn chăn quấn mình thật chặt, rúc vào một góc, quay lưng về phía hắn, "Xéo đi!"

"Giận cái gì vậy..." Ôn Khách Hành sờ sờ vành tai nóng ran, đột nhiên tỉnh ngộ, cười híp mắt ôm lấy y từ phía sau, "Ta quên mất huynh còn theo dõi ta... A Nhứ, ta thề ta không chạm vào ai hết, do các nàng ấy tự xáp đến... Ta đi lấy tin tức, sao có thể làm chuyện đó được chứ."

"Tin tức gì?" Chu Tử Thư không hiểu quay đầu nhìn hắn, Ôn Khách Hành lại đột nhiên cúi đầu lục lọi trong quần áo của mình, cuối cùng lấy ra một ấn tín kỳ lạ đỏ như máu, vẻ mặt xấu hổ nói với y, "Huynh đừng giận, ta quên nói cho huynh, bây giờ ta không chỉ là nhị đương gia của Tứ Quý sơn trang, mà còn là... cốc chủ Quỷ cốc."

"Quỷ cốc?!"

Chu Tử Thư kinh hãi, Quỷ cốc trên giang hồ tiếng xấu lan xa, còn nổi danh là hạng người hung tàn ác độc, đã diệt cả nhà Trương Thành Lĩnh, sao lại liên quan đến sư đệ của y? Nhớ tới trò chơi thật hay thách đêm đó, y chỉ đoán được Ôn Khách Hành có lẽ đã từng giao thiệp với Quỷ cốc, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới hắn có thể là cốc chủ Quỷ cốc?

Ôn Khách Hành ghét bỏ ném ấn tín kia đi, lại vội vàng giải thích, "Sư huynh, huynh nghe ta nói, không phải ta tự muốn làm, là lão già đáng ghét đó lừa ta, nói chỉ cần ta tiếp nhận ấn tín này lão sẽ truyền hết nội lực cho ta giúp ta ra ngoài. Ta nào biết được lão chính là cốc chủ tiền nhiệm của Quỷ cốc, bị thân tín hãm hại vây ở thâm cốc độc chướng, chúng quỷ kia vì cướp đoạt Lưu Ly giáp không tiếc chặt đứt gân tay gân chân của lão, còn vi phạm lời thề lúc trước của đám người Quỷ cốc vĩnh viễn không thể xuất cốc gây sóng gió trên giang hồ. Lão muốn ta thề sẽ đoạt lại Lưu Ly giáp của lão, ta nghĩ đến việc có thể ra ngoài nên đã đồng ý, ai ngờ từng kẻ thấy ấn tín đó đều gọi ta là cốc chủ, bảo ta về Quỷ cốc thanh lý môn hộ, ta thật sự là bỏ cũng không xong! Người trong thanh lâu đều là thủ hạ của Diễm quỷ, nàng ta trung thành với cốc chủ trước nên mới cung cấp tin tức cho ta, ta đến Kính Hồ sơn trang chính là vì nghe nàng nói có cơ hội lấy lại Lưu Ly giáp..."

Chu Tử Thư nghe xong lời giải thích của hắn cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Mặc dù Quỷ cốc này không phải là thứ tốt lành gì, nhưng người trong giang hồ đã lập lời thề thì nhất định phải thực hiện, đây là căn bản của việc làm người, y đương nhiên sẽ không trách cứ đối phương.

"Vậy Lưu Ly giáp của tiền bối kia đã tìm về rồi, tiếp theo đệ muốn làm gì?"

Ôn Khách Hành bất lực nằm uỵch xuống giường, "Còn có thể làm gì? Ta vẫn phải tới Quỷ cốc trả thứ này lại bảo khố, như vậy mới tính là vật về nguyên chủ, ngoài ra còn phải tìm cách vứt ấn tín này đi, cũng không thể để chúng cứ quấn lấy ta như vậy."

Chu Tử Thư đặt tay lên vai hắn, dịu dàng trịnh trọng nói, "Sư huynh đi cùng đệ."

Ôn Khách Hành rũ mắt nhìn mu bàn tay y, lông mi khẽ run, chậm rãi nói ra một tầng tâm tư sâu hơn.

"Thực ra ta muốn đi Quỷ cốc còn có một nguyên nhân khác... Tiền bối kia nói cái chết của cha mẹ ta có liên quan đến Ngũ Hồ minh, mà chân tướng ở ngay quỷ cốc... A Nhứ, Quỷ cốc không phải nơi người sống nên đến, nơi đó âm trầm quỷ quyệt, hung hiểm khó dò, đây là thù của ta, ta nhất định phải đi, nhưng nếu huynh đi rồi Tứ Quý sơn trang sẽ không còn ai."

"Cửu Tiêu không phải người sao? Cẩn thận ta thay nó đánh đệ." Chu Tử Thư nắm tay đấm nhẹ vào vai hắn, nhưng trên mặt lại nở nụ cười như gió xuân tắm mưa ôn hòa mà quấn quýt, dịu dàng nói, "Ngốc ạ, đệ cũng người là của ta rồi, thù có là gì."

Ôn Khách Hành nhìn đôi mắt trong veo của y, kỳ thật không cần nói gì, họ vẫn luôn là người một nhà, họa phúc làm bạn, đồng sinh cộng tử.

"Thật sự là của huynh?"

Chu Tử Thư thấy hắn cong môi cười, cũng cười theo, "Đương nhiên."

Ôn Khách Hành lại đột nhiên thở dài, "Haiz, vậy mà ngay cả chăn cũng không chịu chia cho ta một chút, mặc cho ta lạnh cóng."

Mặt Chu Tử Thư đỏ lên nhớ ra mình vẫn cuộn trong chăn, mà Ôn Khách Hành người cao chân dài lại trần truồng nằm bên cạnh y.

— Nhóc lưu manh còn cố ý hắt hơi một cái, giả bộ đủ đáng thương.

Ôn Khách Hành đợi hồi lâu vẫn không thấy người kia có động tĩnh, nói thật là cũng hơi lạnh, đang nghĩ nếu không thì tìm bộ quần áo đắp tạm, lại nghe thấy bên cạnh có tiếng sột soạt, Chu Tử Thư nhấc chăn ra một khe hở, trên mặt hồng như ráng chiều, ánh mắt trong veo, khiến người nhìn như si như say.

"...Còn không mau vào? Ngốc."

——

Trương Thành Lĩnh: Sao sư phụ và sư thúc còn chưa tới? Cơm nguội hết rồi.

Tần Cửu Tiêu: Chắc là mệt, dù sao sư huynh vất vả lắm mới tìm được nhị sư huynh về, đường xa mệt mỏi, ngủ lâu một chút cũng bình thường.

Trương Thành Lĩnh: Sao hai người họ lại muốn ngủ chung? Hai người một cái giường không thấy chật chội sao?

Tần Cửu Tiêu: Câu hỏi này kỳ thật ta đã suy nghĩ rất lâu vẫn chưa có câu trả lời, chỉ có thể nói là tình cảm tốt thôi, dù sao từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thói quen dưỡng thành sợ là thiếu nhau sẽ ngủ không ngon, cái gọi là tri kỷ chính là rượu muốn uống cùng nhau ngủ cũng muốn cùng giường, tình cảm sâu đậm như vậy thật sự khiến người ta ngưỡng mộ.

Trương Thành Lĩnh: Không phải thúc cũng lớn lên cùng họ sao? Sao họ không ngủ với thúc?

Tần Cửu Tiêu: Tiểu đồ đệ ngươi thật biết hỏi, câu hỏi này thực ra cũng quanh quẩn trong lòng ta nhiều năm, ta từng bóng gió mấy lần, nhưng mỗi lần hỏi thì hoặc là đại sư huynh nhìn trái phải nói chuyện huynh ấy, hoặc là nhị sư huynh đánh ta một trận tơi bời, có câu ngã một lần khôn hơn một chút, ta đã khôn được bảy tám phần rồi, hiểu ra được chắc hẳn là thiếu tình yêu thương thôi, nhưng thực ra ta cũng rất thiếu tình yêu thương, chỉ là sợ thêm phiền phức cho hai người họ nên mới cố nhịn không nói, nghĩ đến thôi cũng ứa nước mắt...

Trương Thành Lĩnh: Tần sư thúc, con biết tại sao họ không cho thúc ngủ cùng rồi.

Tần Cửu tiêu: Tại sao?

Trương Thành Lĩnh: Thúc nói quá nhiều, ai mà ngủ chung với thúc được, đó mới thật là nhân tài.

    

_Hoàn chính văn_

***

Thông báo nhỏ: fic này gồm 3 ngoại truyện nhưng mình chỉ edit phần 2 và 3 thôi.

Phần 1 là thời niên thiếu của hai người, tóm gọn thì Chu Tử Thư nghiên cứu dược liệu mới (chính là Túy Sinh Mộng Tử sau này á) rồi cất trong phòng, Ôn Khách Hành nhầm cái này với hương an thần >> đốt lên sau đó 2 người ứm ừm, 12k chữ mà lại nửa tỉnh nửa mê nói chung là mình lười, bạn nào muốn đọc raw thì link ở phần giới thiệu nhé, AO3 hân hạnh tài trợ!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #1640#ônchu