Chương 1
Đang là tháng chín mùa thu vàng, lá phong đỏ như máu, gió thu se lạnh chợt nổi lên, những xáo trộn trong giang hồ như cũng bị xóa nhòa bởi màn thu tàn tạ này, khiến cho Tứ Quý sơn trang hiếm hoi có được sự tĩnh lặng.
Tần Cửu Tiêu đang dẫn đệ tử luyện võ ở sân trước thì bỗng nhiên cửa lớn bị đá tung, một vật thể hình người trắng xóa lăn vào, phịch một tiếng ngã sấp ở cửa sân.
Kế đó bước vào là chưởng môn sư huynh đã mất tích mấy tháng. Chu Tử Thư một thân trường bào trắng xám, trong tay còn cầm một hồ lô rượu không biết lấy ở đâu, tóc dài như mây buộc túm đằng sau tùy tiện không chịu nổi, một bộ dáng nhàn vân dã hạc.
"Sư huynh!" Tần Cửu Tiêu vui mừng quá đỗi vội vàng nghênh đón, mấy tháng Chu Tử Thư không có ở đây hắn cũng bị đám nhóc kia giày vò không ít.
Chu Tử Thư dùng mũi chân đẩy bóng người nằm sấp trên đất, lúc này Tần Cửu Tiêu mới nhìn rõ đó là một thiếu niên gầy yếu thấp bé mặc áo gấm.
"Đây là Tần sư thúc của ngươi, sau này ngoan ngoãn theo hắn học võ, ta không có thời gian rảnh rỗi để dạy ngươi."
Trên đường đi chắc hẳn thiếu niên bị Chu Tử Thư giày vò không ít, mở to đôi mắt hoảng sợ, run rẩy nói, "Tần... Tần sư thúc... tại hạ Trương Thành Lĩnh... đến từ Kính Hồ sơn trang..."
Tần Cửu Tiêu nghe xong liền hiểu ra, trước đó không lâu phái Kính Hồ bị Quỷ cốc diệt môn, đứa nhỏ này lại họ Trương, nhiều khả năng là con của chưởng môn Kính Hồ. Sư huynh này của hắn nhìn thì hung thần ác sát nhưng thực ra lại mềm lòng không chịu nổi, tám phần là y trượng nghĩa ra tay cứu thiếu niên này đem về Tứ Quý sơn trang. Vốn nên là một chuyện tốt, nhưng vì sao trên mặt sư huynh lại mang biểu tình như có kẻ nào nợ y mười vạn lượng bạc thế kia.
"Nào, đứng lên đi." Tần Cửu Tiêu tiến lên kéo Trương Thành Lĩnh dậy, trong lòng còn một chuyện chưa rõ, đang định hỏi thì Trương Thành Lĩnh lại đưa mắt nhìn về phía Chu Tử Thư, có chút do dự nói, "Sư phụ ơi... cái đó, Ôn thúc... chúng ta cứ như vậy đi không từ giã, liệu thúc ấy có lo lắng không?"
Tần Cửu Tiêu còn chưa nghĩ ra "Ôn thúc" này là ai, Chu Tử Thư đã đen mặt quát lớn, "Ngươi là đồ đệ của hắn hay đồ đệ của ta?! Hôm nay không luyện đủ tám canh giờ không được ngủ!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Thành Lĩnh suy sụp, đành nhỏ giọng vâng một tiếng. Tần Cửu Tiêu biết rõ tính tình của sư huynh, càng tỏ ra nghiêm khắc thì càng chứng tỏ y đặt nhiều kỳ vọng vào thiếu niên này, liền cười nói, "Sư huynh, huynh cứ yên tâm đi, đồ đệ của huynh ở chỗ đệ bảo đảm sẽ chăm sóc chu đáo, nhưng mà, huynh vẫn chưa tìm được...?"
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa lại vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Tìm ai? Là ngươi tìm ta sao, sư đệ?"
Tần Cửu Tiêu nhìn bóng dáng phong lưu bước vào đại môn Tứ Quý sơn trang sau lưng Chu Tử Thư, trong lòng vui sướng, lớn tiếng hô, "Nhị sư huynh, cuối cùng huynh cũng trở về rồi!"
Ai ngờ lúc này Trương Thành Lĩnh cũng hô to một tiếng, "Ôn thúc! Người tới rồi!"
Tần Cửu Tiêu quay đầu nhìn Trương Thành Lĩnh, trong mắt hai người đều tràn ngập quái dị.
Người tới mặc một bộ đồ trắng, tay cầm quạt xếp, dáng vẻ ung dung như công tử nhà quyền quý, khuôn mặt bẩm sinh thanh lãnh tuấn mỹ, nốt ruồi lệ dưới mắt có vài phần câu hồn đoạt phách.
Tần Cửu Tiêu đương nhiên biết hắn, nhị đương gia Tứ Quý sơn trang, đứa trẻ mồ côi của vợ chồng thánh thủ Thần y cốc, sư huynh yêu quý của hắn, Ôn Diễn.
Nhưng chẳng phải Trương Thành Lĩnh nên gọi hắn là sư thúc sao? Ôn thúc này là bối phận gì vậy?
"A Nhứ." Ôn Diễn cũng không thèm nhìn bọn hắn, chỉ tiến đến trước mặt Chu Tử Thư khóe môi mỉm cười nói, "Đi nhanh như vậy, cũng không nói với ta một tiếng?"
Sắc mặt Chu Tử Thư càng lúc càng khó coi, trừng mắt liếc hắn một cái, "Ôn Khách Hành! Ngươi cút càng xa càng tốt cho ta!"
Ôn Diễn khép quạt lại, nhún vai nói, "Ta không cút, cứ muốn về đấy. Sao, huynh định xóa tên ta khỏi Tứ Quý sơn trang à, Chu trang chủ?"
Chu Tử Thư cắn răng trừng mắt nhìn hắn, nắm tay siết chặt lại. Ôn Diễn ngược lại mềm lòng trước, đưa tay muốn giữ y, "A Nhứ, xin lỗi, là ta nói sai..."
Chu Tử Thư né tránh đụng chạm của hắn, không quay đầu lại đi về phía nội đường. Ôn Diễn thấy vậy muốn đuổi theo, Tần Cửu Tiêu bên này cuối cùng cũng hoàn hồn hỏi với theo, "Nhị sư huynh... rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?"
Cái gì A Nhứ? Cái gì Ôn Khách Hành? Hai người này mất tích mấy tháng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ôn Diễn thậm chí còn không thèm quay đầu lại, chỉ ném cho hắn một câu.
"Ta đói rồi, Cửu Tiêu, đi nấu cơm đi."
Tần Cửu Tiêu thường xuyên tự hỏi mình có phải con ruột không - có lẽ là không.
Từ nhỏ đã bị Tần lão trang chủ dạy dỗ kiểu vô cùng áp lực, nói là tư chất không bằng đại sư huynh ngay cả chăm chỉ cũng không bằng, mẹ của hắn từ lúc Chu Tử Thư còn nhỏ cũng yêu thương như bảo bối, còn hắn thì giống như nhặt được bên đường, chưa kể còn có nhị sư huynh thông minh tuyệt đỉnh, căn cốt vạn người khó tìm chặn ở phía trước. Cũng không phải nói Tần Cửu Tiêu ghen ghét hai người họ, từ khi cha mẹ qua đời, hắn chính là do hai người Chu Ôn nuôi lớn, vừa như huynh lại như cha, chỉ là giữa hai người họ phảng phất có loại kết giới trời sinh, hắn khó mà chen chân vào, thỉnh thoảng cũng không tránh khỏi sinh ra chút tâm trạng cô đơn.
Ví dụ như vài tháng trước, Ôn Diễn không từ mà biệt, cũng không biết là mắc phải cái tật xấu gì, Chu Tử Thư không muốn nói, hắn cũng không đoán ra được, chỉ có thể trông mong nhìn đại sư huynh cũng theo xuống núi, nói là sẽ đi tìm hắn về, chờ đợi như vậy ròng rã hơn mấy tháng.
Cuối cùng mọi người đều đã trở về, nhưng vừa đóng cửa cũng không biết đang làm cái gì, hắn còn muốn hóng hớt đủ loại chuyện hai người đã trải qua mấy tháng xuống núi này từ tiểu bối Trương Thành Lĩnh - Tần Cửu Tiêu vừa nhặt rau vừa cảm khái.
Hóa ra sau khi xuống núi không lâu Ôn Diễn dùng tên giả Ôn Khách Hành khuấy lên một đống sóng gió trên trên giang hồ, trong lúc đó còn bị cuốn vào ân oán giữa Quỷ cốc và Ngũ Hồ minh, muốn kể rõ ràng thì sợ là cả đêm cũng chẳng hết. Chu Tử Thư theo tiếng gió cuối cùng cũng tìm được tung tích của hắn, cũng không biết nghĩ như thế nào lại dịch dung thay hình đổi dạng tiếp cận Ôn Khách Hành, ngay cả Trương Thành Lĩnh cho đến khi bị mang về Tứ Quý sơn trang cũng chỉ biết y tên A Nhứ, càng không biết sư phụ mình là ai, thuộc môn phái nào. Hai người cùng nhau cứu Trương Thành Lĩnh, lại giải quyết phong ba của Ngũ Hồ minh, vốn đang tốt đẹp cùng nhau hành tẩu giang hồ, cũng không biết tại sao trở mặt, Chu Tử Thư ném Ôn Khách Hành lại khách điếm liền dắt Trương Thành Lĩnh về Tứ Quý sơn trang.
Trương Thành Lĩnh nói, "Con tưởng sư phụ và Ôn thúc là vừa gặp đã thân không ngờ hai người lại là sư huynh đệ... Con càng không ngờ sư phụ lại chính là trang chủ Tứ Quý sơn trang, sáng dậy thấy người tháo dịch dung làm con giật mình kêu lên, thấy thế nào cũng tuấn tú đến mức không giống sư phụ con, nhưng trên đường đi Ôn thúc lại một mực khẳng định sư phụ con chắc chắn là một đại mỹ nhân..."
Tần Cửu Tiêu ho khan hai tiếng, "Ánh mắt của Ôn sư huynh ta từ nhỏ đã nổi tiếng khắp mười dặm tám thôn, chỉ cần nhìn bóng lưng cũng có thể đoán được đối phương có phải là mỹ nhân hay không. Ta đoán huynh ấy đã nhận ra chưởng môn sư huynh từ sớm rồi, chỉ là không chịu ngoan ngoãn trở về nên mới làm sư huynh tức giận."
"Hai người họ sẽ không sao chứ?" Trương Thành Lĩnh lo lắng nói, "Tuyệt đối không nên đánh nhau."
Tần Cửu Tiêu lắc lắc rau cải trên tay, "Đánh nhau thì không đến mức, đại sư huynh yêu chiều Ôn sư huynh bao nhiêu cũng không đủ, đừng nói đánh, ngay cả vỗ một cái cũng đau lòng muốn chết."
Trương Thành Lĩnh không thể tin nổi, "Nhưng mấy tháng này sư phụ động thủ với Ôn thúc quả thực giống như đánh kẻ thù ấy, hai người họ nhìn thế nào cũng không giống có quan hệ tốt."
"Kỳ quái..." Tần Cửu Tiêu sờ cằm, tiện thể đưa rau cải cho Trương Thành Lĩnh, "Ta cũng không đoán được hai người họ có mâu thuẫn gì... Nhớ hồi ta còn nhỏ, mỗi lần trời mưa sấm chớp muốn ngủ cùng đại sư huynh đều sẽ bị Ôn sư huynh đá ra ngoài... Hai người họ từ nhỏ đến lớn rõ ràng ngủ chung một cái chăn, dù Ôn sư huynh có gây ra chuyện lớn đến đâu đại sư huynh cũng không tức giận với hắn... Sao lại thành ra như bây giờ nhỉ?"
Chu Tử Thư cũng không hiểu tại sao lại thành ra hoàn cảnh như bây giờ.
Là y quá phóng túng? Hay là y quá ích kỷ?
Bắt đầu từ lúc sư phụ đưa Ôn Diễn nho nhỏ đến trước mặt y, mọi thứ dường như đã chệch khỏi quỹ đạo. Y thật sự thích đứa nhỏ như ngọc mài này, đối với cảnh ngộ cha mẹ Ôn Diễn đều mất cũng cảm thấy đồng cảm sâu sắc. Sư phụ nói từ giờ trở đi nó sẽ là sư đệ của con, con hãy chăm sóc nó thật tốt, Chu Tử Thư vẫn luôn khắc ghi trong lòng, dù sau này có thêm Cửu Tiêu và những sư đệ khác, Ôn Diễn vẫn là tồn tại độc nhất vô nhị trong lòng y.
Lửa trong mắt Ôn Diễn là hận thù tôi luyện từ máu tươi, trong mười mấy năm ở Tứ Quý sơn trang ngọn lửa đó dần bị kìm nén thành một dòng chảy ngầm âm u, chờ đợi ngày vỡ đê mà ra. Chu Tử Thư biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ rời đi, để tra rõ chân tướng cái chết của cha mẹ hắn, vì vậy mười mấy năm qua đối với hắn che chở đầy đủ, chỉ mong Ôn Diễn có thể hiểu được mình vẫn luôn coi hắn là người nhà, đợi đến ngày mọi chuyện sáng tỏ, Ôn Diễn vẫn sẽ trở lại bên cạnh y.
Nhưng y đã suy nghĩ quá đơn giản, từng bước một đi sai đến nỗi rơi vào tình cảnh hiện tại.
Chu Tử Thư tâm hoảng ý loạn về đến phòng, còn chưa kịp uống ngụm trà nóng đã bị người từ sau nắm lấy bàn tay.
"A Nhứ..."
Hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai, Chu Tử Thư đột nhiên hất mạnh người ra, quay lại vẫn tức giận trừng mắt.
Lúc này thái độ Ôn Khách Hành ngược lại an tĩnh khác thường, trên mặt biểu tình nhàn nhạt, lông mi dài rủ xuống, lộ ra vẻ cô đơn.
Chu Tử Thư cười lạnh một tiếng, "Sao cứ như ta bắt nạt ngươi vậy, lão Ôn."
"Nhưng lần này không từ mà biệt là huynh mà, A Nhứ." Ôn Khách Hành tiến lại gần y một bước, trên gương mặt tuấn mỹ là biểu tình mà Chu Tử Thư không muốn hiểu, "Ta suýt nữa tưởng rằng huynh không cần ta nữa, sư huynh..."
"Đừng gọi ta là sư huynh!" Chu Tử Thư lại muốn giơ tay đẩy hắn ra, nhưng lần này Ôn Khách Hành lại nắm chặt lấy cổ tay y.
"Vậy huynh muốn nghe cái gì, Chu Tử Thư? Huynh muốn làm A Nhứ hay vẫn muốn làm sư huynh của ta?" Ôn Khách Hành đối diện với ánh mắt y, ngọn lửa năm xưa thiêu đốt trong mắt Ôn Diễn dường như lại một lần nữa trở lại đáy mắt hắn, tăng thêm một tầng dục vọng khó mà diễn tả, "Kỳ thật với ta mà nói đều giống nhau, mặc kệ huynh là Chu Tử Thư hay Chu Nhứ, cho nên ta không vạch trần thân phận thật của huynh khiến huynh tức giận đến vậy sao?"
"Câm miệng! Lão tử không muốn nhìn thấy ngươi!" Chu Tử Thư vận chút chân khí, dáng vẻ đã giận lại hận của y dường như làm cho Ôn Khách Hành cảm thấy vài phần đau đớn, không ngờ chính sự đau đớn không chút dấu vết lộ ra trong mắt hắn lại khiến Chu Tử Thư lập tức cảm thấy mềm lòng khó bỏ.
Y hận mình dây dưa không dứt, muốn chặt lại khó đứt.
"Diễn nhi, ngươi đi nghỉ ngơi đi." Chu Tử Thư rút tay ra, tránh ánh mắt của hắn nói, "Sư huynh mệt rồi, chuyện trước kia cũng đừng nhắc lại nữa."
Ôn Khách Hành nghe vậy lại khẽ cười nhạo, "Chuyện nào?"
Chu Tử Thư ngước mắt trừng hắn, lạnh giọng nói, "Biết rõ còn cố hỏi. Nếu đã trở về ta vẫn là sư huynh của ngươi, lời ta nói ngươi dám không nghe?"
"Ta đương nhiên nghe, chỉ là ta thật không rõ huynh đang nói về chuyện nào." Ôn Khách Hành đột nhiên cúi người lại gần y, tựa ở bên tai y nói, "Là lần ở phòng củi, hay bên hồ? Hay là đêm đó ở khách điếm huynh say rượu, chủ động cưỡi lên người ta?"
"Ôn Khách Hành!" Chu Tử Thư vừa xấu hổ vừa tức giận, vô thức đánh một chưởng vào ngực hắn, nào ngờ Ôn Khách Hành hoàn toàn không có ý định ngăn cản, khóe miệng lập tức tràn ra một vệt máu tươi. "Diễn nhi..." đầu óc y lập tức rối loạn, cuống quýt ôm lấy mặt hắn, Ôn Khách Hành lại nhân cơ hội lấn tới áp lên môi y...
"Không được! Ưm... sư đệ!" Chu Tử Thư né trái tránh phải nhưng vẫn bị hắn hôn đầy miệng máu, trong lòng rối bời, rốt cuộc nên thẳng thắn từ chối hắn hay là đánh cho hắn bất tỉnh, thật sự không biết nên làm gì.
Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm y, ánh mắt như sói đói, không hề có chút kính trọng đối với chưởng môn sư huynh.
Hắn đương nhiên yêu y, kính y, hận không thể tạc tượng Chu Tử Thư để ngày đêm thờ phụng, chỉ là cảm giác này từ lâu đã âm thầm thay đổi hương vị. Cho dù coi y là thần minh, thì đó cũng là Quan Âm chỉ thuộc về một mình Ôn Khách Hành hắn.
"Được thôi, nếu huynh không muốn làm A Nhứ, vậy chúng ta làm chút chuyện mà sư huynh đệ nên làm đi."
Chu Tử Thư nghe vậy đột nhiên run lên, đôi mắt thu hết ánh trăng ấy liền lo lắng nhìn về phía hắn.
Ôn Khách Hành nghĩ, thật nên tìm cho huynh một cái gương để huynh nhìn ánh mắt của mình xem, đây là cự tuyệt sao?
Dứt lời hắn liền đưa tay kéo vạt áo của Chu Tử Thư, đối phương muốn ngăn cản lại giống như đột nhiên mất hết sức lực, hai bàn tay nắm hờ lấy cổ tay hắn, lắp bắp nói không thành câu, "Diễn nhi... Diễn nhi không thể như vậy... Chúng ta không thể làm loại chuyện này nữa..."
Ôn Khách Hành chẳng buồn để ý, kéo vạt áo ra liền xé nội sam của y, hai viên đậu đỏ trên lồng ngực trần trụi của Chu Tử Thư run rẩy đứng thẳng, lớn hơn nhiều so với nam tử bình thường, quầng vú cũng lộ ra màu ửng đỏ chín mọng, hai khối cơ đầy đặn theo nhịp tim kịch liệt mà phập phồng bất định, giống như hai gò núi nhỏ hiện ra trước mặt hắn.
"Thật đẹp..." Ôn Khách Hành nhìn đến mê mẩn, kìm lòng không đậu dùng ngón cái nghiền qua một bên đầu vú, lập tức khiến đối phương phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
Chu Tử Thư hoàn toàn mất hết sức lực, vòng eo thon nhỏ ngửa ra sau tựa vào cạnh bàn để lộ ra khoảng ngực trắng muốt càng lúc càng rộng.
Ôn Khách Hành ngước mắt nhìn y, khóe môi mang theo dịu dàng, "Huynh sẽ lại đuổi ta đi như lần trước sao... A Nhứ?"
Chu Tử Thư biết mình không còn lập trường để từ chối nữa, y cũng muốn dẫn đối phương trở lại con đường đúng đắn, nhưng không ngờ bản thân mới là người đánh mất quy củ luân thường trước.
Lúc đầu Chu Tử Thư cũng cảm thấy có chút không ổn.
Tiểu sư đệ mới đến thấp hơn y một cái đầu, cả ngày rầu rĩ không vui, cho dù chơi đùa với hắn cũng không thể khơi dậy hứng thú của đứa nhỏ.
Chu Tử Thư tuy chỉ lớn hơn hắn hai tuổi nhưng tính tình lại trưởng thành sớm, trong lòng hiểu rõ cha mẹ hắn đều mất, mang theo thù hận sâu nặng khó mà có được tuổi thơ hồn nhiên như những đứa trẻ bình thường, vì vậy càng tìm mọi cách dỗ dành cho hắn vui, thậm chí còn tìm cho hắn một chú chó con, hai người thường xuyên đưa chó con ra bờ sông chơi đùa giải sầu.
Bên cạnh không có bạn bè cùng trang lứa, tự nhiên Chu Tử Thư dần xem Ôn Diễn như đệ đệ ruột thịt của mình mà yêu thương, có cái gì ăn ngon chơi vui đều đem cho hắn trước tiên, mặc kệ Ôn Diễn muốn cái gì cũng trăm phương ngàn kế giúp hắn tìm được, chỉ cần thấy hắn cười trong lòng y liền tràn ngập cảm giác ấm áp.
Một đêm mưa gió tầm tã, sấm chớp ầm ầm, Ôn Diễn nhút nhát gõ cửa phòng y, đôi mắt ấy tràn ngập mong đợi nhìn y nhưng trên miệng lại không nói nên lời cầu xin y thu nhận.
Chu Tử Thư đương nhiên biết rõ, mỉm cười kéo hắn lên giường, lại đắp chăn thật kín cho hắn rồi ôm đứa nhỏ chìm vào giấc ngủ. Nào ngờ sáng hôm sau tỉnh dậy lại nhìn thấy một màn dở khóc dở cười, chăn mền dúm dó quấn bên hông hai người, vạt áo Chu Tử Thư mở rộng, trước ngực lấp ló một cái đầu nhỏ bù xù, Ôn Diễn ngậm lấy một bên núm vú nho nhỏ của y đang ngủ say, thỉnh thoảng còn chép miệng hai cái như thể trong mơ hắn đang ăn một món điểm tâm ngon lành nào đó.
Lồng ngực phẳng lì của Chu Tử Thư cũng bị hắn cắn ra hai cái dấu răng. Tỉnh dậy Ôn Diễn vẫn còn mơ màng, cũng chẳng hay biết mình đã làm sai cái gì, chỉ lo lắng hỏi y có đau không. Chu Tử Thư dù cũng ngây thơ lại mơ hồ cảm thấy việc này không đúng lắm, thế là tìm sư nương đỏ bừng mặt kể lại đầu đuôi mọi chuyện.
Sư nương lúc đó đang mang thai Cửu Tiêu, nghe vậy chỉ cười nói, chắc hẳn Diễn nhi nhớ mẹ rồi, nhưng con cũng không còn nhỏ nữa, đúng là không nên làm như vậy, tối nay ta sẽ nói với nó vài câu, cũng tránh cho con lại bị nó coi là mẹ nhỏ nữa.
Chu Tử Thư sốt ruột vội nói không cần. Y biết Ôn Diễn tuổi tuy nhỏ tính tình lại lớn, còn rất sĩ diện, nếu bị sư nương thuyết giáo một phen, để những người khác ở Tứ Quý sơn trang biết hắn vẫn là đứa nhỏ muốn bú sữa chắc chắn sẽ rất xấu hổ, nụ cười khó khăn lắm mới lấy lại được rất có thể sẽ lại biến mất.
Sư nương cũng không quá để ý, chỉ nhắc nhở y nếu có lần sau thì nên nói rõ với sư đệ một chút.
Chu Tử Thư vâng một tiếng đáp ứng, nhưng mấy ngày sau Ôn Diễn lại ồn ào muốn ngủ cùng y, nói là ở bên cạnh sư huynh mới không gặp ác mộng, Chu Tử Thư đau lòng lại mềm lòng liền mang chăn đệm của Ôn Diễn chuyển đến phòng ngủ của mình, mỗi đêm ôm hắn ngủ, nhưng nhiều lần tỉnh lại đều thấy Ôn Diễn ngậm đầu vú của y, quả thực coi y thành mẹ của mình.
Chu Tử Thư sợ hắn bị sư nương quở trách nên cũng không để lộ ra, ngẫm lại một đại nam nhân như mình chút độ lượng ấy hẳn là nên có, muốn ngậm thì cứ ngậm đi, ngoại trừ ngực hơi đau thì cũng không có chỗ nào khó chịu.
Nhưng y không ngờ chính là ngày tháng trôi qua, tật xấu này của Ôn Diễn hoàn toàn không thuyên giảm.
Thiếu niên lớn nhanh giống như cây liễu trổ cành chẳng mấy chốc đã cao hơn y, Tứ Quý sơn trang lại gặp biến cố lớn, sư phụ và sư mẫu lần lượt qua đời, Chu Tử Thư vừa tròn hai mươi đã phải gánh vác chức trang chủ. May mà có Ôn Diễn vẫn luôn ở bên cạnh trợ giúp, nếu không y không biết phải làm sao trụ vững trong giang hồ đầy sóng gió này.
Đêm xuống, Chu Tử Thư kiểm tra khắp sơn trang, thấy Cửu Tiêu và các đệ tử khác đã ngủ say mới yên tâm trở về phòng.
Lại thấy có người đã ngồi khoanh chân trên giường của y, khuôn mặt tuấn tú vô cùng nhìn chằm chằm y.
"Về phòng của đệ ngủ đi." Chu Tử Thư cởi áo khoác ngoài, nhưng vẫn giữ chặt áo trong.
"Ta không ngủ được mà, sư huynh..." Ôn Diễn kéo dài âm cuối gọi y, cố tình làm nũng khiến Chu Tử Thư nổi hết da gà.
Y đứng tại chỗ, do dự không chịu lên giường, lườm đối phương nói, "Không ngủ được thì ra sân sau luyện công đi, đệ cũng không phải trẻ con sao nhất định phải quấn lấy ta ngủ!"
Ôn Diễn thấy nũng nịu không được liền dứt khoát nằm xuống ngang ngược nói, "Ta mặc kệ, ta quen giường, chỉ muốn ngủ ở đây."
Chu Tử Thư thở dài, bất đắc dĩ đi đến mép giường muốn lấy chăn của mình, "Được được được, đệ muốn ngủ ở đâu thì ngủ, ta ngủ phòng khác."
Ôn Diễn lại nhanh tay lẹ mắt kéo y xuống, dùng cả tay chân quấn chặt lấy y như bạch tuộc, tiện thể dùng nội lực dập tắt ngọn nến trên bàn, vội vàng nói, "Sư huynh đừng thúc, ta ngủ ngay đây!"
Chu Tử Thư bị nam nhân cao lớn hơn mình đè chặt, trong bóng tối có chút cảm giác bất lực, đành phải vỗ vỗ lưng hắn nói, "Nặng chết được... lăn qua một bên ngủ."
Ôn Diễn thỏa mãn cười một tiếng, quả nhiên ngoan ngoãn lăn vào phía trong. Chu Tử Thư cũng lười đôi co với hắn kéo cao chăn đắp kín cả hai người, nhắm mắt định ngủ.
Nhưng ngay giây sau liền cảm thấy cổ áo mình bị người nhẹ nhàng kéo ra, Chu Tử Thư lập tức mở mắt, chụp lấy cổ tay của người kia.
Ôn Khách Hành cũng không vội lên tiếng, một ngón tay thon dài còn đang luồn dưới vạt áo y, chỉ dùng đôi mắt sáng rực kia trong bóng tối nhìn chằm chằm y.
Chu Tử Thư cảm thấy cổ họng khô khốc, trong lòng thầm nghĩ sư đệ thuở nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu sao lại lớn lên thành dáng vẻ câu người đến thế.
"Ngủ!" y khàn giọng quát khẽ một tiếng.
Ôn Diễn chẳng những không lùi bước, ngược lại bàn tay to còn chui hẳn vào vạt áo của y, cách áo trong phủ lên một bên ngực y.
"Ta không ngủ được, sư huynh." hắn lặp lại lần nữa, chỉ là lần này thanh tuyến thành thục trầm thấp, dù là Chu Tử Thư cũng không khỏi giật mình.
Y có chút bất an, rồi lại không biết nên cự tuyệt thế nào. Ôn Diễn thấy y không nói lời nào coi như ngầm đồng ý, chậm rãi vén áo trong của y, lớp áo lót tận cùng bên trong được bầu ngực no đủ chống lên thành độ cong như hai gò đất nhỏ, mơ hồ có thể thấy được hai núm vú sẫm màu giấu ở phía dưới. Ôn Diễn vô thức liếm môi một cái.
Chu Tử Thư nhìn chằm chằm mặt hắn dường như đã xuất thần, bị người cởi đi tầng ngăn cản tận cùng bên trong cũng không hề hay biết, chỉ thấy hai cánh môi mỏng cực đẹp của Ôn Diễn hơi mở ra, đầu lưỡi ướt át đỏ thắm bên trong nhô ra một chút liếm qua môi dưới, tiếp theo khuôn mặt tuấn mỹ ấy liền dán lại gần ngực y, há miệng ngậm lấy một bên đầu vú của y.
"Ưm... Diễn nhi..."
Y gắng sức để kìm nén cảm giác muốn rên rỉ, nhưng cảm giác núm vú bị người mút vẫn làm cả người y tê dại, khi đầu lưỡi ướt át liếm qua lỗ sữa giống như có một dòng nhiệt vô hình mãnh liệt xông thẳng về phía bụng dưới.
Những năm này Ôn Diễn đã học được cách ăn núm vú của y vô cùng thuần thục, ngoài miệng ngậm một viên còn không quên dùng ngón tay chà xát viên còn lại. Hai viên thịt vốn nên nhỏ không đáng kể đã sớm bị hắn ăn đến lớn như quả nho, quầng vú cũng lớn hơn nam tử bình thường một chút, hiện ra màu nâu sẫm. Những năm này ngực Chu Tử Thư cũng ngày càng đầy đặn, bình thường y lại luôn duy trì tư thái ngẩng đầu ưỡn ngực trang nghiêm, những bộ trang phục mặc trên thân người khác không thể bình thường hơn luôn có thể bị y chống ra những đường cong kiêu ngạo. Không chỉ ngực, mông cũng vểnh lên rõ rệt, chỉ riêng một đoạn eo nhỏ như bồ liễu, vóc dáng bực này thế gian khó mà tìm được người thứ hai.
Ôn Diễn mút một bên đầu vú đến trướng lên, khiến viên thịt cứng rắn ướt sũng rồi chuyển sang bên khác bị lạnh nhạt đã lâu. Dùng hai cánh môi ngậm lấy, đầu lưỡi nhanh chóng liếm láp quanh chỗ mềm mại nổi lên. Chu Tử Thư nằm nghiêng trên giường, vén vạt áo lộ ra bộ ngực cho hắn ăn thoải mái lâm ly, trong cổ họng thi thoảng tràn ra vài tiếng rên rỉ mềm mại không chịu nổi, đôi chân dài cũng kẹp chặt lại nhẹ nhàng cọ xát.
"Diễn nhi... Đủ..."
Ngực của Chu Tử Thư đã bị ăn đến mẫn cảm không chịu nổi, bình thường chỉ chạm nhẹ cũng sẽ đau buốt khó chịu, lúc này lại bị sư đệ ngậm trong miệng dùng đủ mọi cách đùa giỡn liếm mút, cảm giác ngứa ngáy tê dại rất nhanh đã khiến mắt y ngấn nước, trong miệng chỉ có thể thốt ra chút từ ngữ uyển chuyển cự tuyệt không hề có lực uy hiếp.
Ôn Diễn đã không còn là một đứa trẻ, không biết từ đâu học được chút thủ đoạn tra tấn người, vừa mút đầu vú của y vừa dùng sức xoa nắn ngực y. Bàn tay ấy có thể bao lấy nửa bộ ngực y, đầu ngón tay thon dài hoặc là khảm vào trong da thịt mềm mại đàn hồi, hoặc là dùng hai ngón tay kẹp lấy núm vú của y không ngừng vân vê, giống như muốn chà xát đến phát ra tia lửa.
Chu Tử Thư hoảng hốt xin hắn dừng tay, thầm nghĩ đêm nay mút lâu như vậy cũng đủ rồi, bỗng đôi chân dài đang kẹp chặt bị người tách ra, là Ôn Diễn chen một cái đùi vào giữa, bắp đùi nóng bỏng rắn chắc đè vào chỗ cương cứng trong đũng quần y.
Chu Tử Thư giật mình, dùng sức đẩy người kia ra vội vàng khép cổ áo lại, nhắm mắt không dám nhìn hắn.
Y sợ Ôn Diễn phát hiện ra mình không đúng, chỉ là cho người mút đầu vú làm sao lại nổi lên phản ứng không nên có, huống chi đối phương còn là sư đệ của y, loại hành động này chẳng qua là chút thói quen xấu khi còn bé chưa kịp uốn nắn, sớm muộn cũng sẽ biến mất.
"Được rồi sư huynh..." Ôn Diễn vươn tay ôm lấy bả vai y, dịu dàng nói, "Mệt rồi sao?"
Chu Tử Thư mơ màng đáp một tiếng, vẫn không dám mở mắt nhìn hắn, chỉ mong Ôn Diễn không phát hiện ra sự kỳ lạ của mình.
"Vậy thì ngủ đi, ta cũng mệt rồi, ngày mai còn phải dậy sớm giám sát đám tiểu quỷ luyện võ."
Nói xong cũng không làm càn nữa, dần dần truyền đến tiếng hít thở đều đều, cánh tay kia vẫn đặt trên vai Chu Tử Thư, tựa như ôm y vào lòng.
Cuối cùng Chu Tử Thư cũng mở mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của hắn, hàng mi dày yên tĩnh rủ xuống, lạnh như ánh trăng, lại vẫn thấy được chút dáng vẻ ngoan ngoãn khi còn bé.
Chỉ là tật xấu này thật sự không thể kéo dài thêm nữa, hai người đều là nam tử lại là sư huynh đệ, sao có thể cùng giường chung gối mãi như vậy.
Huống chi theo thời gian trôi qua, y lại nhiều lần có những cảm xúc không nên có, thật sự không ổn...
Không thể dây dưa thêm nữa, Chu Tử Thư tự nhủ.
Biến số tới cực nhanh, chỉ hơn một tháng nữa là tiết Đại thử, hai người Chu Ôn từ núi Lang Đãng trở về sau khi dẹp yên trùm thổ phỉ gây họa một phương, hào hứng phấn khởi, đào hết rượu ngon năm xưa sư phụ chôn ở sau núi lên, dưới ánh trăng mênh mang uống đến say mèm.
Hai người ngồi trên xà nhà ngươi một bình ta một bình cực kỳ vui vẻ, đẩy tới đẩy đi vui cười giận mắng hệt như đôi bạn thiếu niên, hoàn toàn không còn vẻ uy nghiêm của trang chủ và nhị trang chủ. Tần Cửu Tiêu đứng ở trong sân gọi hồi lâu cũng không ai trả lời đành phải lắc đầu ngao ngán dẫn chúng đệ tử về phòng nghỉ ngơi.
Dù tửu lượng của Chu Tử Thư tốt nhưng uống lại không biết tiết chế, phần lớn rượu ngon đều vào bụng y, Ôn Diễn tức giận nói y không phúc hậu chẳng để phần cho hắn một chút, Chu Tử Thư liền nhéo mặt hắn say khướt nói, "Lão tử là sư huynh của ngươi, có hiểu cái gì gọi là lớn nhỏ có thứ tự không hả?"
Ôn Diễn cười như tiểu hồ ly, híp mắt để mặc y xoa nhẹ mấy cái, "Được được, sư huynh, ta đều nghe huynh."
Chu Tử Thư dựa hơn nửa người trên vai hắn, bưng lấy khuôn mặt hắn trái bóp phải bóp, chỉ cảm thấy xúc cảm thật tốt, làn da mềm mại như bạch ngọc này cũng không có chút tỳ vết nào. Ôn Diễn cười nhìn y, men rượu và ánh trăng dường như cùng tan vào đáy mắt hắn, bóng nước mênh mông gợn sóng.
"Sư đệ... thật tuấn tú." Chu Tử Thư vỗ vỗ khuôn mặt hắn, giọng điệu mang theo vài phần trêu ghẹo, còn không đợi Ôn Diễn chế giễu lại y đã mượn men say nói tiếp, "Sư huynh nhìn bộ dáng này của đệ, tương lai nói không chừng có thể cưới được mỹ nữ đệ nhất giang hồ."
Vẻ mặt vốn tươi cười dịu dàng của Ôn Diễn lập tức lạnh đến doạ người, hừ một tiếng nói, "Sư huynh, cái đồ ế lâu năm nhà huynh còn đòi quan tâm ta, không bằng lo cho bản thân trước đi."
Chu Tử Thư nghe hắn nói vậy ngược lại yên lòng, nhưng trong dạ dày lại quặn lên dữ dội, cười nhạt một tiếng nói, "Không cần đệ hao tâm tổn trí, sư huynh dù thế nào cũng không đến mức không ai muốn..."
"Ai?!" Ôn Diễn đột nhiên nổi giận, siết chặt vai y nói, "Huynh đang nói tới ai?!"
Chu Tử Thư khó chịu đẩy hắn ra, xoa xoa cánh tay nói, "Đệ phát điên cái gì... Với lại, chuyện này liên quan gì tới đệ."
Ôn Diễn cắn răng cười nhạt, dáng vẻ không chịu bỏ qua. Chu Tử Thư vốn thuận miệng nói, lười so đo với hắn, lại vắt tay lên vai Ôn Diễn nói, "Được rồi, không có ai... sư huynh buồn ngủ rồi, còn không mau đỡ ta về phòng?"
Ôn Diễn thấy bộ dáng lảo đảo của y sau khi đứng lên sợ y lăn từ mái nhà xuống đành phải nén giận vòng tay qua eo y, thi triển khinh công từ nóc nhà an ổn hạ xuống.
Sau khi trở về phòng men say cũng tràn khắp tứ chi, Chu Tử Thư ghé vào trên bàn vươn tay sờ soạng lung tung, suýt nữa làm đổ cả chén trà. Ôn Diễn trợn mắt, cho dù tức giận cũng không thể nổi cáu với một con ma men, đành phải rót cho y một chén trà đưa vào tận tay.
Đáy lòng hắn đã sớm bùng lên ngọn lửa không có chỗ trút, nhìn Chu Tử Thư thế này đoán chừng nói gì cũng không nghe lọt tai, bèn chuẩn bị trở về mượn rượu tiêu sầu, uống thêm vài ly.
Nhưng chân còn chưa bước qua ngưỡng cửa đã nghe thấy phía sau truyền đến mấy tiếng sột soạt, giọng nói lười biếng trầm thấp của Chu Tử Thư gọi hắn lại, "Đi đâu vậy? Sư đệ..."
"Rượu ngon đều bị huynh uống hết rồi, ta đi xuống hầm xem còn kh..." Ôn Diễn quay đầu lại, những lời còn lại đều mắc kẹt trong cổ họng.
Chu Tử Thư tựa vào trên bàn, dáng vẻ đã say đến nhũn người nhưng lại chủ động kéo vạt áo ra. Mùa hè nóng bức, y chỉ mặc một lớp áo mỏng, lúc này toàn bộ lồng ngực trắng nõn đầy đặn lộ ra ngoài, hai viên thịt giống như hạt đậu đỏ đã dựng thẳng, giữa hai bầu ngực còn có một khe rãnh mờ nhạt, mồ hôi trong suốt lấp lánh chảy xuống như một dòng suối nhỏ ở giữa.
"Hôm nay đệ không mút à... sư đệ?" ánh mắt Chu Tử Thư nhìn hắn tỉnh tỉnh mê mê, lời nói ra lại làm cho máu nóng của Ôn Diễn sôi trào.
Hắn trở tay đóng cửa phòng tiến đến gần Chu Tử Thư, ôm lấy thắt lưng mềm dẻo của y thả người lên giường.
"Sư huynh đối với ta thật tốt..." Ôn Diễn vùi cả khuôn mặt vào ngực y, hít mạnh một cái, mồ hôi xen lẫn mùi rượu Đào Nhiên làm say lòng người, lồng ngực trơn mịn đàn hồi của Chu Tử Thư lại càng khiến người say mê.
"Diễn nhi..." Chu Tử Thư say đến mơ màng nằm trên giường, bàn tay vuốt ve mái tóc dài của hắn, trong mắt tràn đầy dịu dàng, "Đừng sợ... có sư huynh ở đây, sẽ không gặp ác mộng..."
Hắn thầm nghĩ huynh ấy thật sự say quá rồi, còn chủ động ưỡn ngực đút một bên vú vào miệng mình.
"Đệ liếm một cái đi... ưm..."
Tiếng rên rỉ còn mềm mại thêm mấy phần so với bình thường hoàn toàn nhiễu loạn tâm thần của Ôn Diễn, cho nên hắn nghe lời ngậm lấy đầu vú mút vào. Chu Tử Thư vội vàng hít mấy hơi, thắt lưng giãy giụa dưới người hắn, cũng không đè nén thở dốc như thường ngày mà nức nở kêu lên.
"Sư đệ... ngứa quá, sư đệ..."
Ôn Diễn xoa mạnh đầu vú của y, cho đến khi hai điểm nhỏ đều bị đùa bỡn đến sưng lên, đầu lưỡi lại liếm qua khe ngực y, đem mồ hôi mặn chát biến thành nước miếng của mình.
Chu Tử Thư đã say đến thần trí không rõ, chỉ cảm thấy ngực bị liếm cực kỳ thoải mái, hai đầu vú thậm chí bị chơi đến chín mọng, chỉ cần dùng móng tay gảy nhẹ một cái sẽ lập tức có luồng nhiệt vô hình từ đan điền nổi lên, mãnh liệt xông về phía bụng dưới. Trước mắt y chỉ có bóng màn giường trắng mờ, thỉnh thoảng có vài chùm sợi đen sượt qua, trong lòng y biết người nằm trên người mình ngậm vú liếm ngực chính là sư đệ mình nuôi lớn, nhưng men say dường như khiến y quên đi nỗi xấu hổ, trái lại dục vọng chiếm hữu đã kìm nén nhiều năm lại mạnh mẽ trồi lên.
"Diễn nhi... a... của ta..."
Chu Tử Thư mò mẫm sờ soạng sau lưng hắn, cho đến khi Ôn Diễn ghé sát vào tai y, khàn giọng nói một câu, "Của huynh."
Hơi nóng khó có thể cưỡng lại, cây gậy cương cứng trong tiết khố vẫn luôn dán sát vào đùi Ôn Diễn.
Hô hấp của đối phương càng thêm dồn dập, trong đầu Chu Tử Thư còn có một tia lý trí đang nhắc nhở y kịp thời dừng cương trước vực, nhưng tay chân lại hoàn toàn không nghe sai khiến, bị người cởi từng kiện quần áo ném xuống dưới giường, rất nhanh đã trần trụi bị một thân thể nam tính nóng bỏng đè lên, khuôn miệng y khao khát đã lâu vẫn không ngừng ngậm mút hai núm vú mẫn cảm đến cực điểm của y.
"Ưm... đừng... sư đệ..."
Âm thanh từ chối yếu ớt của y nhỏ như tiếng muỗi kêu, Ôn Diễn càng coi như gió thoảng bên tai, cởi sạch quần áo của y, nhanh chóng nắm lấy bắp đùi rắn chắc và bờ mông cong vểnh của y, nam căn trước giờ hai người đều ngầm hiểu lẫn nhau lúc này cũng hoàn toàn bại lộ trước mặt đối phương, khi bị bàn tay nóng bỏng của Ôn Diễn nắm lấy, đã ướt đẫm sưng tấy.
Chu Tử Thư chưa bao giờ cho ai chạm vào nơi đó, giờ phút này đã sướng đến choáng đầu hoa mắt, rốt cuộc không dậy nổi nửa phần tinh thần kháng cự.
Cuối cùng Ôn Diễn cũng buông tha hai đầu vú của y, bắt đầu không ngừng liếm láp bụng dưới, thậm chí còn dùng đầu lưỡi chạm vào chỗ lõm của rốn y đâm tới đâm lui, khiến Chu Tử Thư không ngừng la hét, nam căn dựng lên thật cao.
Ôn Diễn tựa hồ hứng thú với mông của y hơn là ngực và bụng, hai bàn tay to dán sát vào bờ mông mềm mại liền không nỡ buông ra, thi thoảng lại xoa nắn nghiền ép. Chu Tử Thư cắn chặt môi dưới nhưng không cách nào kìm được tiếng rên rỉ tràn ra bên khóe miệng, nam căn cứng rắn không ngừng ma sát quần áo Ôn Diễn, cho đến khi đụng phải thứ đồ vật to lớn bên trong tiết khố của người kia, lúc này chút cảnh báo yếu ớt lại một lần nữa vang lên bên tai y.
"Sư huynh... Tử Thư..." Ôn Diễn không biết từ lúc nào đã bò lên người y, hôn xuống đôi môi mềm mại của y, đầu lưỡi cũng trượt vào theo điên cuồng khuấy đảo nước bọt trong miệng y. Chu Tử Thư bị hắn hôn đến nức nở kêu loạn, nước bọt theo khóe môi chảy xuống, lúc này mới bắt đầu ra sức giãy giụa.
Ôn Diễn đầu tiên là không thèm để ý, còn đè chặt hai tay y hôn càng sâu, thắt lưng gầy gò cũng khảm vào giữa hai chân y, cây gậy trướng đến sắp nổ tung trong tiết khố ép vào giữa hai đùi y cọ xát lung tung, trong đầu chỉ có thân thể mềm mại đầy cám dỗ của người kia.
"Shhh..."
Đầu lưỡi bỗng nhiên bị cắn mạnh, đau đớn gọi thần trí Ôn Diễn trở về, còn chưa kịp hỏi trước ngực đã tiếp lấy một chưởng, hắn lập tức lui lại hai bước, khóe miệng phun ra máu đen.
"Chu Tử Thư!"
Hắn không chút phòng bị nhận lấy một chưởng như thế khí hải* bốc lên, từ nhỏ đến lớn hắn đã bao giờ phải chịu uất ức bực này từ trên người đối phương.
[*] 氣海- huyệt Khí Hải: là một trong 36 đại huyệt trên cơ thể con người. Khí Hải nằm trên mạch Nhâm. Đôi khi người ta thường lấy tên là Đan Điền vì nó là một phần của vùng hạ Đan điền.
Nhưng mà Chu Tử Thư trên giường sắc mặt như sắt, kéo chăn che lại thân thể trần trụi của mình, đôi mắt thường ngày đầy dịu dàng kia giống như muốn phun ra lửa.
"Cút ra ngoài!"
Ôn Diễn thật vất vả hóa giải nội lực, lau mạnh vệt máu bên môi nói, "Huynh làm sao vậy? Ta suýt chút nữa bị huynh đánh chết!"
"Ta kêu ngươi cút." Chu Tử Thư trừng mắt nhìn hắn, giọng nói lạnh lùng tới mức khiến Ôn Diễn có cảm giác như rơi vào hầm băng.
Chẳng qua trong lòng hắn vẫn nhận định Chu Tử Thư sẽ không thật sự nổi giận với mình, bèn mềm giọng nói, "Sư huynh... Thật ra, ta đối với huynh vẫn luôn..."
"Câm miệng!" Chu Tử Thư dường như một chữ cũng không muốn nghe, sự tàn nhẫn vô tình của y giống như tỏa ra từ mỗi lỗ chân lông, cự người ở ngoài ngàn dặm. "Về phòng của ngươi đi, sau này đừng tới chỗ ta nữa."
Ôn Diễn không nói rõ được tâm tình của mình lúc này là gì, thất vọng, đau đớn, tức giận và khó có thể tin.
Hắn cũng lạnh mặt chất vấn đối phương, "Huynh dám nói trước giờ huynh vô tâm với ta? Chỉ coi ta là sư đệ của huynh? Chu Tử Thư, huynh lừa gạt ai?"
Nhưng trả lời hắn lại chỉ có một câu phủ định lạnh đến tận xương tủy - "Cút."
Ôn Diễn nhìn y, không nói thêm gì nữa, xoay người quyết tuyệt rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro