Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Con riêng (18)

Editor:

Wattpad: _Cas2619_


Đã ba ngày kể từ khi cuộc chiến kết thúc.

Tô Vân Thanh vẫn còn trong mơ mơ màng màng, lấy lại chút cảm giác, chỉ là còn khó mở mắt.

Cậu cảm giác có vài chỗ không thể thích nghi, tuy là bốn phía mềm mại, ấm áp, cực kỳ thoải mái, nhưng thân thể thỉnh thoảng hay bị di chuyển một cách khó hiểu...

Tô Tần đứng ở sân sau rộng lớn sạch sẽ, vẻ mặt ưu sầu nhìn bạn lữ của mình.

Trình Tử Phong không chịu đi trị thương, cũng không chịu biến thành dạng người, cứ luôn duy trì nguyên hình, ôm lấy đứa con nhỏ nhất trong lòng, ánh mắt tràn ngập trìu mến và tự trách.

Vì tránh cho xương khớp đứa nhỏ cứng đờ do chỉ nằm một tư thế quá lâu, Trình Tử Phong thỉnh thoảng sẽ dùng móng vuốt di chuyển cục bông nhỏ, còn liếm từ đấu đến đuôi một lần.

Như vậy có thể giúp thân thể của đứa nhỏ khôi phục.

Tô Tần nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cởi áo ngoài ra, hóa thành Thứ thú thật lớn, hắn nhẹ nhàng chậm rãi tới gần cự thú màu trắng, yên lặng ở đây bảo vệ một lớn một nhỏ bên người mình.

Trước tiên, Tô Tần lo lắng nhìn miệng vết thương chưa khép lại của bạn lữ, máu trên vết thương đã khô lại, nhưng vẫn sâu như cũ còn có thể thấy được xương.

May mắn thay, họ có thể hóa thành nguyên hình, khả năng tự phục hồi rata mạnh, hiếm khi xảy ra tình trạng nhiễm trùng vết thương, chỉ cần qua một thời gian, da thịt mới sẽ lại mọc ra, những vết thương ngoài da này cũng dần hồi phục.

Sau đó, Tô Tần nhìn đứa nhỏ tròn tròn kia, sự chú ý của hắn bị thu hút bởi cái đuôi dài còn có gai nhỏ.

Quả nhiên, đây chính là bức ảnh mà Tô Tần đã nhìn thấy trên kết quả xét nghiệm của Tô Vân Thanh khi còn ở bệnh viện!

Tô Tần đưa chân phải ra, lay cái đuôi nhỏ kia, chỉ là không khống chế lực tốt, giống như là đang kéo một chút. 

Tô Vân Thanh được vuốt lông thoải mái, trong vô thức chầm chậm đi về phía ấm áp, đột nhiên mông cậu tê rần... 

Cậu lập tức mở mắt, tỉnh dậy.

Đầu tiên là rút cái đuôi nhỏ lại, nghiêng đầu nhìn xem có phải bị đè ở đâu không. 

Trình Tử Phong đang vui vẻ chờ nhóc con đến gần: "..."

Y ngẩng đầu lên, giận dữ gầm vào mặt Tô Tần, thanh âm làm kinh động mọi người trong biệt thự.

Mục Uyên cùng cha làm khách tại Tô gia, sau khi anh nghe thấy thanh âm kia, lòng nóng như lửa đốt muốn chạy về hướng hậu viện, lại bị Mục Chinh đè bả vai lại.

Mục tư lệnh lớn tuổi nhìn đưa con lớn thất thần của mình, trầm giọng nói, "Đó là tiếng cảnh cáo của Trình thượng tướng, đại khái là do Tô Tần khuyên cậu ấy khôi phục hình người, tạm thời đừng nóng vội."

Lông mày Mục Uyên khẽ nhúc nhích, miễn cưỡng ngồi lại, dù sao cũng là ở nhà người khác, còn có Tô Nghiêu và Tô Trạch ở một bên nhìn chằm chằm anh như hổ rình mồi.

Một lúc sau, một thanh niên cao lớn, gương mặt thanh tú đi vào phòng khách.

Được máu và chiến tranh rèn dũa, khí chất của cậu mang theo nghiêm nghị cùng uy nghi, thủ tịch liên nhiệm ở đại học quân sự số 1, ông vua không ngai trong số các sinh viên tốt nghiệp, cậu hòan toàn xứng đáng với cái tên này.

Sau khi Mục Uyên thấy Tô Vân Thanh, vội vàng đứng dậy đón cậu, nói, "Lúc đó anh tưởng đi lên sẽ tiếp được em, đáng tiếc là chậm một bước, đương nhiên phụ huynh của em trông em cũng rất tốt, chỉ là anh không có ở thời điểm em cần nhất để chăm em..." 

Tô Vân Thanh nhìn anh chớp chớp mắt, "Huấn luyện viên đây là cảm thấy áy náy sao?"

Mục Uyên hơi hơi gật đầu, "Anh rất xin lỗi."

Cái bụng sạch sẽ ấm áp của anh lần này vô ích rồi, không biết lần sau còn có thể dùng không...

Không được, sẽ không có lần sau.

Anh tuyệt đối sẽ không để Tô Vân Thanh bị thương nghiêm trọng đến mức thu nhỏ lại như thế nữa!

Tô Vân Thanh lơ đãng cong cong khóe môi, cúi người nói vào tai anh, "Không sao cả, sau này em bù "thịt" cho anh."

Mục Uyên ngẩn người, ngay sau đó bị Tô Nghiêu cùng Tô Trạch ép đẩy ra.

Bọn họ vẫn luôn không vừa mắt vị này của Mục gia, em trai thân thể vừa mới tốt hơn một chút, Mục Uyên lại dám bước đến, cong không nhìn xem đây là địa bàn nhà ai.  

"Không sao thật à, nếu không đến bệnh viện kiểm tra trước đi, đề phòng cũng tốt hơn mà." Tô Nghiêu cau mày đề nghị, "Giám đốc y tế đã đổi rồi, là một người đáng tin cậy."

Tô Trạch thật ra khá yên tâm về năng lực chữa lành của nguyên hình, anh ta vỗ vai Tô Vân Thanh, cảm khái nói, " Em lại có thể hóa thành nguyên hình của vũ tộc, trận chiến ba ngày trước, thật sự rất lóa mắt, em có thấy mấy rương thư ở góc tường kia không, bọn họ không biết thông tin liên lạc của em, nên đã gửi nó trực tiếp qua con đường thư tình cổ xưa!"

Tô Nghiêu liếc mắt nhìn em trai thứ một cái, "...Những cái đó là thư cảm ơn."

Tô Trạch nhướng đuôi lông mày, "Ai nói, bên trong rõ ràng có rất nhiều phong thư màu hồng phấn, em đánh cược một cái đuôi, mấy cái kia tuyệt đối là thư tình, còn xịt nước hoa nữa."

Mục Uyên yên lặng nhìn mấy rương thư kia, trong lòng thầm nghĩ, người bệnh xem thư thì mất quá nhièu thời gian lại đau mắt, anh hoàn toàn có thể xem giúp... 

Tô Vân Thanh cười cười, chưa nói cái gì, chỉ là nhìn về phía cửa lớn bị đẩy ra, nơi đó truyền đến một trận ồn ào, Lê thúc ngăn một người, không cho đối phương tiến vào.

Lúc này, Tô Ninh Hi từ lầu hai bước chậm đi xuống, cau mày nói, "Chú Lê, chú để chú Trình vào đi, đều là thân thích, ngăn ở bên ngoài khó coi lắm."

Trình Tử Nghi nhân cơ hội lao vào, hét lên "Mấy người dựa vào cái gì không cho tôi vào,  tôi đến mang con của tôi đi, mấy người đây là muốn đoạt con trai tôi, giam cầm trái pháp luật sao?!"

Gã trước đó bị đưa tới trại lao động cải tạo, vẫn luôn bị giam giữ làm việc, thẳng đến khi đại chiến kết thúc mới được thả.

Dọc theo đường đi nghe thấy vài tin tức, gã sốc tột độ.

Ninh Tế ăn cây táo, rào cây sung, cấu kết địch nhân, đã đền tội, trừng phạt đúng tội?

Tô Vân Thanh thiên phú trác tuyệt, tuổi trẻ khí thịnh, ngăn cơn sóng dữ, đánh lui Man Vương?!

Đây là có chuyện gì, Ninh Tế chết rồi sao, gã nên làm gì đây...

Đúng rồi, còn có Tô Vân Thanh, cũng không biết cái tên bất hiếu kia lên chiến trường giết địch kiểu gì, chỉ cần dựa vào một cái đuôi, thật đúng là làm người khác chê cười, có lẽ chỉ là dựa vào may mắn, nhặt được chiến công. 

Trình Tử Nghi bất chấp đi hỏi thăm chi tiết tin tức, gã vô cùng lo lắng đuổi tới Tô gia, mục đích là để mang Tô Vân Thanh đang chữa thương ở đây đi. 

Trước tuổi thành niên, gã hết cách, không thể cướp lấy quyền nuôi nấng.

Nhưng sau khi trưởng thành, Tô Vân Thanh chính là tự nguyện rời đi, ai cũng không thể ngăn cản.

Nếu tiếp tục ở lại Tô gia, thời gian trôi qua, càng lớn càng giống, khó tránh khỏi làm Trình Tử Phong sinh nghi, hơn nữa Ninh Tế không ở đây, nếu chân tướng bại lộ, Ninh Hi của gã phải làm sao bây giờ? 

Sau khi vào nhà, Trình Tử Nghi trừng mắt vẻ mặt không đổi nói với Tô Vân Thanh, "Mày tốt nghiệp đại học rồi, chiến công cũng có, nên trở về hiếu thuận tao cho tốt."

Tô Vân Thanh trả lời dứt khoát lưu loát, "Phí nuôi dưỡng tôi sẽ theo quy định gửi cho ông, chuyện khác không bàn nữa."

"Mày là con của tao, da thịt của mày, thực lực của mày, đều là tao cho, hiểu hay không!" Trình Tử Nghi không rảnh lo hình tượng, tiến lên lôi kéo Tô Vân Thanh phải rời đi ngay.

Cho dù người này không chịu về nhà, cũng tuyệt đối không thể ở lại Tô gia.

Lúc này một tiếng cười lạnh truyền đến, sự lạnh lùng ẩn chưa trong đó cũng làm người mạnh mẽ như Mục Chinh rùng mình trong lòng.

Trình Tử Phong từ hậu viện trở về, ánh mắt lạnh thấu xương hướng về Trình Tử Nghi, "Vừa rồi ngươi nói, thằng bé là con ngươi?"

Trình Tử Nghi bị ánh mắt mạnh mẽ và áp bức này buộc phải lùi lại vài bước, thanh âm hơi run, nhung vẫn như cũ cắn răng nói "Đương nhiên là của tôi, không lẽ là của anh sao."

Trình Tử Phong biểu tình khó tả, trả lời, "... Nếu là như vậy thì sao?"

Trình Tử Nghi trong lòng hoảng hốt, tức khắc nói bừa bãi, "Trình Tử Phong, anh có phải là nghiện nuôi con người khác rồi không, hèn hạ làm sao, đây là con trai tôi, tôi muốn đánh nó liền có thể đánh nó bất kể lúc nào tôi muốn." 

Sau khi nói xong, gã giơ tay lên, thật sự muốn tát Tô Vân Thanh để thể hiện chủ quyền.

Không nghĩ tới vừa dứt lời, Trình Tử Nghi đã bị đá vào tường.

Tô Tần bình tĩnh thả chân xuống, nói, "Tôi thường không đánh những người đã sinh con, cảm thấy như vậy là không tốt lắm."

Trình Tử Nghi ôm bụng, không thể tưởng tượng nhìn Tô Tần, trong khoảng thời gian ngắn phản ứng không kịp, "Anh... Anh như thế nào lại..."

Tô Tần dừng một chút, bổ sung một câu, "Nhưng mà, hiện tại tôi muốn làm người xấu."

Tô Ninh Hi lo lắng nhìn trò khôi hài này, nhẹ giọng nói, "Chúng ta vẫn không nên lo chuyện nhà người khác, chắc chắn chú Trình và Tô Vân Thanh có điều muốn nói, đề họ trở về bình tĩnh tâm sự không phải tốt hơn sao."

Mục Uyên liếc mắt nhìn vị "Tam thiếu gia này của Tô gia, đụng đụng cha mình, thời điểm này, vẫn nên để Mục tư lệnh mở miệng sẽ tốt hơn. 

Mục Chinh việc công xử theo phép công đem một chồng văn kiện đưa cho Tô Tần, thấp giọng nói, "Đây là xét nghiệm máu và báo cáo quan hệ cha con mà anh đã nhờ tôi kiểm tra lại, quả nhiên khác với kết quả điều tra của Ninh Tế, mặt khác, họ kể rằng khi Trình Tử Nghi còn là sĩ quan y tế, quan hệ của hai người này rất tốt."

Về phần tốt đến mức nào, có thể làm Tô Ninh Hi có cả gen của Ninh gia cùng Trình gia, không cần nói cũng biết.

Sau khi Tô Tần xem xong những văn kiện kia, âm thầm căng cơ bắp, khắc chế ý muốn làm thịt Trình Tử Nghi. Hắn bình tĩnh đem nó đưa cho Trình Tử Phong, cũng đồng thời lưu ý nỗi lòng của bạn đời, tránh tổn hại đến sức khỏe.

Trình Tử Phong nhanh chóng quét mắt, hiển nhiên trong lòng sớm đã có phỏng đoán, lúc này cùng lắm là xác nhận lại thôi.

Y đem tệp văn kiện kia ném lên mặt Trình Tử Nghi, lạnh lùng nói, "Hắn đem kia điệp văn kiện ném ở Trình Tử Nghi trên mặt, lạnh lùng nói, "Trộm tinh bất thành, tráo con, ngươi còn gì muốn nói?" 

Trình Tử Nghi không nghĩ tới sự tình bại lộ nhanh đến như vậy, gã vẫn còn nhiều kế hoạch dự phòng mà chưa có thời gian sắp xếp...

Những người này như thế nào lại đi tra huyết thống quan hệ chứ, đến tột cùng đã xảy ra cái gì?!

"Tôi không có... Tôi không phải..." Trình Tử Nghi lảo đảo đứng dậy, cùng đường, quơ một cái đã bắt được góc áo Tô Vân Thanh, "Mày là con của tao, của tao, không có quan hệ với Ninh Hi, mày mau nói đi, mày có phải không!"

Tô Vân Thanh nghĩ nghĩ, cậu theo nội tâm chỉ dẫn, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Trình Tử Phong cùng Tô Tần biểu tình tức khắc trở nên có chút thống khổ, ngay cả Tô Nghiêu cùng Tô Trạch cũng không quá dễ chịu.

Rốt cuộc bị đối đãi kì thị rất nhiều năm, đứa nhỏ trong lòng có oán, có hận, thậm chí nổi lên âm lí phản nghịch không muốn thừa nhận, đều là huyện bình thường.

Trình Tử Nghi ánh mắt sáng ngời, tựa như tìm được viện binh, vừa muốn mở miệng đi kích thích Trình Tử Phong một chút, liền nghe thấy Tô Vân Thanh nói, "Có một chuyện, tôi nghĩ ông khả năng còn không biết, lần trước trong chiến đấu, tôi biến thành nguyên hình."

Trình Tử Nghi trên mặt mới vừa hiện ra tới tươi cười tức khắc cứng lại.

Tô Vân Thanh kiên nhẫn giải thích nói, "Là vũ tộc nguyên hình, cũng mang theo một cái đuôi của thứ tộc."

Trình Tử Nghi khóe môi run run, "Chuyện này không có khả năng..."

"Dựa theo ngươi huyết mạch cấp bậc, có lẽ có thể may mắn thức tỉnh một đôi cánh, nhưng là muốn hóa thành nguyên hình, thật là không có khả năng." Tô Vân Thanh tán đồng hơi hơi gật đầu.

Trình Tử Nghi không khỏi nhìn về phía Tô Ninh Hi, chỉ thấy đứa con thông minh, yêu quý của mình tựa hồ hiểu ra mọi chuyện, mà ánh mắt ngây thơ hiền lành đó, lại hiện lên oán hận nồng đậm.

Này trong nháy mắt, Trình Tử Nghi cảm thấy tứ chi vô lực, gã lẩm bẩm nói, "Vậy vì cái gì mày vừa rồi gật đầu thừa nhận mày là con riêng..."

Tô Vân Thanh không có phản bác, nhàn nhạt nói, "Tin tưởng chính mình thôi, lỡ như huyết mạch của ông biến dị thì sao?"

Trực tiếp biến dị ra một cái nguyên hình, không phải được rồi sao.

"Mày!" Trình Tử Nghi tức khắc hai mắt trắng dã, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Gã choáng váng vì bị kích thích.

___

🐟: nói chung chuyện mấy đứa này bị đổi cũng dễ đoán. nhưng mà tình tiết chạy nhanh như chó chạy ngoài đồng vậy, cái gì cũng tua, làm hụt hẫng vãi 😿vả mặt các thứ cũng không sướng nữa. không biết mấy thế giới sau như nào.

thêm chương 19 nữa là tạm biệt thế giới này nha, qua thế giới mới (nhưng mà chương sau đã đổi tên thành thế giới mới rồi :'))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro