Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17: Con riêng (17)

Editor:

Wattpad: _Cas2619_

"Đó là...... Ai?!"

"Sao màu lông giống của thượng tướng Trình Tử Phong như vậy."

"Nhìn cái đuôi kia, hình như là hỗn huyết của vũ tộc và thứ tộc..."

"Vũ tộc còn người có năng lực di truyền nguyên hình huyết mạch sao?"

Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu mọi người hiện ra nhiều loại suy đoán, nhưng ánh mắt bọn họ vẫn dán trên người vũ tộc trẻ tuổi cường tráng kia.

Chỉ thấy đối phương vững vàng lơ lửng phía chân trời, cái đuôi thả giữa không trung, máu Man vương còn nhỏ giọt trên đó.

Có thể sở hữu những đặc điểm của hai nguyên hình cùng một lúc, đơn giản chính là tập hợp sức mạnh của hai nhà, sở hữu thiên phú truyền thừa độc nhất vô nhị.

Trình Tử Phong phớt lờ vết thương ngày càng nghiêm trọng, vẻ mặt khó đoán gắt gao nhìn chằm chằm vũ thú chỉ bằng điểm nhỏ kia.

Tô Tần cũng ngây ngẩn cả người, hắn nhìn cái đuôi có hơi quen mắt kia... Hình như là lúc kiểm tra đo lường huyết mạch đã gặp qua.

Man Vương che một mắt lại, vung móng vuốt sắc nhọn về hướng kẻ địch vài lần, đối phương đều né tránh linh hoạt, chỉ không để ý một chút, nó đã bị cái đuôi kia quấn lấy cổ.

Gai nhọn cắt đứt da thịt, mùi máu tươi xộc ra.

Tô Vân Thanh thuận thế kéo nó lên không trung.

Man Vương bất lực đá chân, theo bản năng muốn kéo đứt cái đuôi dài kia, không nghĩ tới kẻ địch giảo hoạt đúng lúc thu đuôi lại, khiến nó rơi mạnh xuống đất, nửa ngày không bò dậy nổi.

Ninh Tế đứng bên cạnh phụ trách bày mưu tính kế cũng trợn mắt há mồm, cũng chưa hồi thần.

Từ khi nào Vũ tộc đã sinh ra một vũ tộc thành niên mạnh mẽ như vậy, nhìn có vẻ như vừa thành niên không lâu, vừa lúc tuổi xuân tràn đầy sức khoẻ.

Nhưng loại chuyện này tuyệt đối không thể phát sinh...... Trừ phi Trình Tử Phong ngoại tình, bị người trong tộc yêu cầu sinh con với Thứ tộc khác?

Ý nghĩ này vừa loé qua, Ninh Tế vẫn nghi ngờ như cũ, Trình thượng tướng kiêu ngạo như vậy, không giống người sẽ vì người thừa kế mà bỏ đi tính tình của mình.

Huống chi, nếu Tô Tần có huyết mạch thuần khiết như vậy, cũng không thể phát huy tác dụng hỗ trợ truyền thừa huyết mạch, vậy những Thứ tộc kia càng không thể thành công.

Đến khi tiếng gầm của Man vương đánh thức gã, Ninh Tế cũng nhớ tới, thật sự là có một người có thể thoả mãn yêu cầu này...

Nhưng khi kiểm tra đo lường huyết mạch ở bệnh viện, gã cũng ở đó, nhưng mà thằng chó kia chỉ thức tỉnh được mỗi cái đuôi của Thứ tộc mà thôi!

Ninh Tế bị Man Vương thúc giục, luống cuống tay chân mở ra ba lô tùy thân, lấy ra một cái chai chứa đầy chất lỏng màu xám đen.

Gã cẩn thận chuẩn bị vặn nó ra một chút, rồi sau đó ném mạnh ra ngoài, trong này chứa loại thuốc đã đầu độc liên minh trước đó, chỉ là phiên bản cô đặc hơn.

Khi tiếp xúc với không khí sau khi mở, sẽ lây lan ngay lập tức, làm giảm sức chiến đấu một cách hiệu quả, một số thành phần đã được thêm vào sẽ giúp Man tộc miễn dịch đối với loại thuốc này.

Đây cũng là lí do vì sao Ninh Tế tự tin, yên tâm kí kế ước cùng Man vương.

Một thân y thuật xuất sắc của gã, tương lai sẽ còn có ích ở nhiều chỗ, chỉ cần Man vương còn có đầu óc, nó sẽ không từ bỏ minh ước này một cách dễ dàng.

Cho dù là lui một vạn bước mà nói,sau khi chiếm lĩnh được vùng đất này, nó cũng cần nhân lực để quản lí nô lệ đúng không?

Còn có ai hiểu biết đồng loại hơn chính đồng loại đâu, Ninh Tế tin tưởng, cho dù thế nào đi nữa, gã đều sẽ có thể bảo vệ địa vị cao của mình.

Bên tai hắn vang lên một giọng nam trầm thấp đầy từ tính, "Đây là cái gì, thuốc độc?"

Ninh Tế thuận miệng trả lời, "Là thuốc đặc chế, chỉ cần ngửi thôi cũng có thể làm tên vũ thú kia ngã xuống, vô luận hắn có trẻ và mạnh mẽ đến đâu..."

Giọng nam kia trầm mặc một lát, ngay sau đó mang theo vài phần hứng thú, "Mạnh mẽ... Hình dung này cũng thật chuẩn."

Tên nhóc kia rất cường tráng, lúc trước xốc lều trại lên, kéo chăn ra, mở áo sơ mi, liền mạch lưu loát.

Còn không phản ứng kịp, liền trở thành củ cải trên giường người khác.

Tuy rằng có vài phần cam tâm tình nguyện, còn thuận theo như vậy, nước chảy thành sông, nhưng vẫn thiếu chút lãng mạn.

Nếu không phải trước đó anh đã thăm dò vài lần, nhiều lần tiếp xúc, sau đó nhận ra tâm ý, hiểu rõ, cuối cùng quỳ một gối xuống đất, lời lẽ chân thành, hết lần này đến lần khác, sau vài lần trắc trở... Mới có thể ôm mỹ nhân về hay sao?

Có cảm giác như bỏ qua điều gì đó.

Ninh Tế muộn màng nhận ra, quay đầu lại, thấy rõ sau lưng gã là ai, mở miệng hét lên kêu cứu.

Mục Uyên nhanh tay đem chai thuốc kia nhắm ngay mặt Ninh Tế, trực tiếp đổ vào miệng gã.

Ninh Tế ra sức giãy giụa, lại phát hiện sức lực của bản thân, chẳng thể lay động tên nam nhân này.

Mục gia, Mục Uyên!

Tròng mắt gã đỏ bừng, không ngừng chuyển động, tìm cứu viện mọi nơi, chợt nhận ra các tộc kiệt lực chém giết phía dưới, giờ đã xâm nhập vào trung tâm khu vực Man tộc.. .

Đáng chết, đều là do hai tên Vũ tộc kia quấy rối, không ngừng kéo dài thời gian, nếu không Man vương đã sớm mở được đường hầm đen, đón đại quân tiến vào!

Nước thuốc lạnh lẽo chạy xuống cổ họng Ninh Tế, chân tay gã co rút ngã xuống đất, hai mắt trắng dã nhìn phía trước, một chai thành phẩm tội lỗi này, tất cả đều được dạ dày gã gói trọn.

Sau khi xác định thuốc không bị rỉ ra khỏi chai, Mục Uyên lúc này mới yên tâm đứng dậy, ngước mắt lên lại thấy Man vương đã bị thiếu niên Vũ tộc đánh thẳng vào đường hầm.

Tiếng gầm phẫn nộ và bất lực là di ngôn cuối cùng của Man vương, sau khi đường hầm đen đóng lại, nó sẽ phải đối mặt với lửa giận của tộc đàn.

Vua không thực hiện được lời hứa, nhất định sẽ bị loại bỏ!

Nghĩ đến đại kế đã ấp ủ từ lâu, gần thành công lại thất bại, Man vương bất chấp kéo kẻ địch cùng tiến vào đường hầm để chịu chết.

Đồng tử Mục Uyên hơi co lại, đang định xông tới kéo Tô Vân Thanh ra ngoài, nhưng lại thấy một vị cự thú hình thể lớn hơn dang rộng đôi cánh, dịch chuyển tức thời đến gần, ngậm lấy phần thịt sau cổ của thiếu niên Vũ tộc, trong thời khắc nguy cấp túm người trở về.

Vốn dĩ lên sân khấu thì ngầu đét, bế mạt lại gà như thế này, Tô Vân Thanh rất là bất đắc dĩ.

Cậu không nghĩ sau khi bị thương nặng liền bất tỉnh, sau đó thân hình thu nhỏ lại, hình tượng đều mất rồi...

Nhưng trên thực tế, Tô Vân Thanh chỉ kịp giương mắt nhìn cuộc chiến kết thúc, xác định Man tộc đã rút lui, dư lại những man thú không đáng sợ, sau đó hoàn toàn mất đi ý thức.

Thời điểm mọi người đều trở về nguyên hình, nếu có bạn lữ, sẽ được bạn lữ cẩn thận thu lại, nhét vào phần mềm mại dưới bụng, để có thể chăm sóc, che chở tốt nhất, có thể yên ổn nghỉ ngơi.

Mục Uyên đã sớm lau khô lông bụng của mình.

Tuy rằng Nhận tộc thân thể đen nhánh chắc nịch, phần lưng cứng rắn như dao, nhưng bụng cực kỳ mềm mại, bộ lông dài cũng thích hợp để ngủ trên đó.

Anh cất bước chạy về phía Tô Vân Thanh, chỉ thấy một cự thú màu trắng tìm một chỗ sạch sẽ, quỳ rạp trên mặt đất, thật cẩn thận đặt thú nhỏ đang suy yếu phía dưới bụng của mình, thường xuyên cúi đầu liếm liếm lông của đứa con nhỏ.

Mục Uyên: "......"

Anh cố ý phát ra âm thanh, nhắc nhở Trình thượng tướng một chút.

Không ngờ Trình Tử Phong chỉ là ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, sau đó trầm mặc, nhét con nhỏ vào trong sâu hơn một chút.

🐟: anh Uyên sắp được âu yếm với em yêu bản nhỏ lại bị nhạc phụ (mẫu) đại nhân hớt tay trên, hơn nữa còn không có ý muốn trả. chắc anh cay lắm 😧

lâu ngày không đụng tới, quên luôn cách gọi anh công rồi. có gì mọi người xem thử đúng không rồi cmt cho tui sửa nhe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro