Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[3]Chương 63: Nghe nói siêu năng lực hệ nước rất vô dụng.

Chương 63: Có gì đó không ổn ở đây.

Hổ biến dị hiển nhiên không muốn làm lại lần nữa, nó cũng không cam lòng bại trận như thế quá mất mặt, sau khi nó tỉnh dậy từ cơn choáng váng, lập tức gầm lên với Tiểu Thất.

Tiểu Thất lấy từ trong ba lô ra một chai sữa tắm, "Quả nhiên vẫn muốn tắm thêm nhỉ."

Con hổ, "......"

Vừa mới bị giặt 360 độ hiển nhiên vẫn làm con hổ biến dị còn sợ hãi, lúc này nó không tùy tiện tiến công, mà dạo bước quan sát ở phía xa, tựa như muốn tìm thời cơ tốt nhất để tấn công.

Sau một cái nháy mắt, hổ biến dị lại lao lên lần nữa, góc độ lần này so với lần trước rõ ràng là xảo quyệt hơn nhiều, tốc độ cũng nhanh hơn, Âu Lương chỉ thấy được mỗi tàn ảnh.

Nhưng mà phịch một tiếng, hổ biến dị lại lần nữa đâm đầu vào bên trong một quả cầu nước khổng lồ, Âu Lương cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng ngay giây tiếp theo, hắn liền hoảng sợ phát hiện, vậy mà bóng dáng của con hổ lại xuất hiện ở sau lưng Khúc Thanh Thủy, nhìn lại quả cầu nước, hình dáng của nó đã hóa thành bọt nước biến mất không thấy được nữa, con hổ biến dị hóa ra có thể phân thân để đánh lừa đối thủ! "Cẩn thận!"

Theo tiếng hét toáng lên của Âu Lương, Khúc Thanh Thủy quay đầu lại, nhưng lúc này sợ là cậu có hành động nhanh thế nào cũng không thể né tránh, thậm chí bởi vì gần trong gang tấc, sợ là cũng không còn kịp để ngưng tụ cầu nước.

Quả nhiên, móng vuốt khổng lồ của hổ biến dị đập mạnh vào đầu Khúc Thanh Thủy, đồng thời răng của nó cũng cắn xuống, trực tiếp cắn đứt đôi người.

Âu Lương cảm thấy tim như ngừng đập, nhưng nhìn kĩ thì phát hiện tại sao cả một giọt máu cũng không có, nháy mắt một cái, Khúc Thanh Thủy bị cắn đứt đôi hóa thành một vũng nước nằm trên mặt đất.

Âu Lương ngơ ngác, con hổ cũng ngơ ngác theo.

"Meo meo quay lại." Một giọng nói bình tĩnh truyền đến từ phía sau con hổ, hổ biến dị theo bản năng quay đầu lại, kết quả liền nhận phải một cú đá, thân thể khổng lồ của nó vậy mà bị đá lùi lại phía sau, tiếp đó nó liền cảm thấy thân thể mất đi trọng tâm, mặt đất bóng loáng cực kỳ, toàn bộ cơ thể trực tiếp ngã về phía sau vào trong quả bóng nước khổng lồ, hóa ra là nhờ Âu Lương nhanh tay lẹ mắt nhân cơ hội tạo một thảm băng dưới người con hổ.

Xuyên qua màn nước, con hổ biến dị thấy được Khúc Thanh Thủy vừa thu chân lại, còn Âu Lương vừa rút tay về, nhân loại bỉ ổi! Chơi hai đánh một! Con hổ biến dị vừa buồn vừa giận muốn gầm lên, kết quả há mồm ra chỉ phun được một đống bong bóng, còn nhân tiện uống nước đầy bụng.

Đây vẫn chưa hải điều đáng sợ nhất, người đàn ông kia còn đổ một chai chất lạ vào, sau đó, cầu nước lại lần nữa xoay tròn với tốc độ cao. Rất nhanh Âu Lương lại không nhìn thấy con hổ, vì chẳng những lúc này tốc độ quá nhanh, còn vì cầu nước nổi lên rất nhiều bọt.

Chờ con hổ biến dị lại lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, đến sức để nôn cũng không còn. Cho nên khi Khúc Thanh Thủy dùng giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng hỏi nó có muốn thêm lần nữa hay không, nó quyết đoán chọn đầu hàng.

"Vậy mày ăn củ cải không?" Khúc Thanh Thủy hỏi.

Con hổ, "......" Bắt nạt hổ quá đáng, nhưng vì hổ vừa ở trong máy giặt, nên không thể không cúi đầu, vì thế nó bước bước từng bước nặng nề qua, sau đó nhắm mắt cắn một miếng củ cải.

Nuốt miếng đó xuống bụng, đôi mắt của hổ biến dị mở to, thậm chí tai nó cũng dựng thẳng lên, hóa ra đây là củ cải à, vì sao ăn ngon như vậy!

Tiểu Thất thấy thế vừa lòng gật đầu, "Xem ra loại củ cải biến dị này rất thích hợp để nuôi hổ."

Âu Lương, "......" Kiến thức kỳ quá lại tăng rồi.

Sau khi thu hoạch được vũ khí lợi hại là hổ biến dị, Tiểu Thất cơ hồ có thể đi nghênh ngang trong vườn bách thú, đến khi bọn họ gặp được một đàn sư tử đàn, trong đàn cũng có vài con sư tử biến dị, tuy rằng so với hổ thì hơi nhỏ, nhưng hổ biến dị cũng không thể trấn áp được chúng.

Con hổ biến dị khinh miệt mà nhìn đám sư tử kia, chờ mong lát nữa sẽ có cảnh tượng một đàn sư tử nôn mửa tập thể.

Nhưng lúc Tiểu Thất lấy củ cải từ ba lô ra hỏi chúng muốn đi theo cậu hay không, đàn sư tử liền đồng ý.

Con hổ, "......" Còn có chút khí phách nào của mãnh thú hay không!

Vua sư tử đi ngang qua người con hổ, thở thật mạnh một cái, ánh mắt cũng đầy khinh miệt, đường đường là vua hổ, vì sao dám để mình thơm như vậy? Hơn nữa đi theo thì có vấn đề gì, vào sáng nay, toàn bộ vườn bách thú đều lan truyền tin vua hổ bị đánh đến nôn mửa, cúi đầu thì có vấn đề gì.

Trước thì thu hoạch đàn sư tử, sau thì thêm một bầy sói, đàn linh cẩu, những bầy thú săn mồi sống theo đàn khác cũng dễ dàng bị giải quyết, khi đội thu hoạch càng ngày càng lớn mạnh, cuối cùng dựa vào số lượng cũng đã có thể nghiền áp hết thảy.

Cứ như vậy, Tiểu Thất đi bộ một vòng trong vườn bách thú, thành công thu hoạch được một quân đoàn động vật biến dị. Trong đó những con khí phách nhất chính là vua hổ, đàn sư tử, bầy sói, trừ những con này còn có đà điểu chạy nhanh như tia chớp, hay thiên nga trắng và thiên nga đen vừa phong nhã vừa quyến rũ còn biết bay, một đám vẹt không có tác dụng gì, nhưng ít nhất cũng biết nói chuyện, một con voi thật, cũng có mấy con vật đáng yêu, như thỏ dù cũng không có tác dụng gì, nhưng lại được Tiểu Thất yêu thích, kèm theo gấu trúc dựa vào việc tỏ vẻ dễ thương để kiếm cơm.

Khi một nhóm động vật biến dị đông đảo theo Tiểu Thất trở về, động thực vật biến dị bản địa trong khu phố cảm thấy một mối đe dọa mạnh mẽ. Tuy rằng đa phần đám từ vườn bách thú kia đều không được tiến vào khu phố, nhưng đám bản địa vẫn càng tập luyện chăm chỉ hơn, bằng không sớm muộn gì chúng cũng sẽ bị đuổi.

Có một đội quân biến dị như vậy, Tiểu Thất cảm thấy có thể tiến hành kế hoạch mở rộng, trên vai mang theo con vịt, cưỡi lên lưng thiên nga đen biến dị siêu to, đi ra ngoài cùng với hổ và sư tử.

Âu Lương cũng có mới nới cũ bỏ việc cưỡi ngỗng lớn, ngồi trên người gấu trúc bộ dạng như thể đời này vậy là đủ.

Dưới sự cám dỗ của gương mặt đại diện vịt vàng xinh đẹp và sức mạnh bá đạo của đội quân hùng mạnh, việc mở rộng căn cứ tiến hành rất thuận lợi, thậm chí còn làm Âu Lương có ảo giác như chỉ đang ra ngắm cảnh du lịch, cứ tiếp tục như vậy, căn bản không cần đến ba tháng, thành phố Hạ Châu đã có thể thống nhất hoàn toàn.

Cùng với chuyện lãnh địa mở rộng, cũng có ít vấn đề bắt đầu xuất hiện, tỷ như nhân lực không đủ, ngay cả anh Lân cũng được như ý nguyện trở thành quản lý của một căn cứ nhỏ, đương nhiên, trải qua ba tháng huấn luyện khắc nghiệt, hắn đã nhận thức rõ ràng độ đáng sợ của tòa nhà xây dở, không dám có một chút tâm tư riêng, ai biết phía sau người có ma đang giám sát mỗi cử động hoặc lời nói của mình hay không.

Trừ chuyện này ra, còn có vấn đề là nên đổi tên căn cứ hay không, đối mặt với vấn đề này, Tiểu Thất nhiệt tình đề nghị không bằng gọi là căn cứ công viên ma quái, sau đó bị mọi người bác bỏ, Tiểu Thất chưa từ bỏ ý định lại đề nghị lần nữa, vậy không bằng cứ gọi là căn cứ chung cư bỏ hoang đi.

Cuối cùng, ngoại trừ Tiểu Thất mọi người đều nhất trí quyết định, không đổi tên, cứ gọi là căn cứ Hạ Châu đi, khá hay. Tiểu Thất tiếc nuối không thôi, cảm thấy không ai có thể thưởng thức tài hoa của ốc, rõ ràng hai tên mới cậu lấy thích hợp hơn nhiều.

Đối với việc mở rộng căn cứ, Tiểu Thập vừa mới tự học xong cách quản lý nhân tài quản lý nên rất hứng thú, bắt đầu quy hoạch lại việc phân bổ căn cứ, nhân tài, vật tư ở thành phố Hạ Châu một lần nữa.

Nhiều căn cứ mới đầu bị thu phục vẫn còn không chịu chấp nhận, cảm thấy đối phương chỉ ỷ vào đội quân động vật biến dị, đến khi bọn họ đang trên đường thu phục gặp một căn cứ được lãnh đạo bởi một siêu năng lực gia có sức mạnh kết giới mạnh mẽ, mọi cách tấn công đều bị kết giới ngăn chặn bên ngoài, mà bên trong họ lại chứa rất nhiều vật tư, không sợ bị bao vây.

Đối mặt với tình huống này, không ít người bị thu phục cảm thấy có chút vui sướng khi người gặp họa, thời điểm họ cảm thấy rốt cuộc có thể xem kịch vui. Thì Khúc Thanh Thủy chỉ phất phất tay, một lòng nước khổng lồ xuất hiện, bao phủ toàn bộ căn cứ của đối phương ở trong đó.

Sau đó không đến một giờ, căn cứ đó đã đầu hàng, nguyên nhân rất đơn giản, vật tư thì đủ, nhưng không khí thì mẹ nó không đủ!

Cứ như vậy, Tiểu Thất phụ trách thu phục lãnh địa, Tiểu Thập phụ trách điều phối quản lý, mà Âu Lương, cơ hồ thành người chăn nuôi gấu trúc, bởi vì ngoại trừ việc nuôi gấu trúc, hắn cũng không có chuyện khác để làm.

Ngẫm lại bản thân ba tháng trước ra ngoài một mình, hắn đã từng oán giận vì sao chỉ có hắn phải cực khổ ra ngoài thu thập vật tư, Khúc Thanh Thủy lại trốn trong căn cứ, hiện tại hắn đã rõ, sở dĩ Khúc Thanh Thủy không ra, là vì muốn để hắn thể hiện giá trị của bản thân.

Không đến hai tháng, thành phố Hạ Châu đã thống nhất hoàn toàn, Âu Lương từ cảm giác kinh ngạc đến bình tĩnh, rồi dần xem đó là điều hiển nhiên, toàn bộ quá trình tâm lý ấy chỉ mất hai tháng, Khúc Thanh Thủy ở trong mắt hắn, đã càng ngày càng bất khả chiến bại, mạnh mẽ đến nổi khiến hắn thậm chí còn không dám thổ lộ cảm xúc ngưỡng mộ nhỏ bé của mình, mỗi ngày cũng chỉ dám lén lút tăng thiển cảm với hai vợ chồng họ Khúc.

Cuộc sống của ba Khúc hiện giờ trôi qua rất nhàn nhã mỗi ngày đều cùng bạn già chơi cờ, câu cá, mẹ Khúc thì tiếp tục làm nghề cũ, mỗi ngày đều dạy các em nhỏ học tập. Hai người tuy rằng không thể thức tỉnh siêu năng, nhưng hằng ngày được linh lộ tẩm bổ, thân thể đã khỏe hơn, một đấm hạ một con xác sống cũng không thành vấn đề.

Điều làm Âu Lương mừng thầm chính là, tuy rằng Khúc Thanh Thủy không có hứng thú với hắn, nhưng cũng chưa bao giờ biểu hiện sự hứng thú đối với những người khác, cùng lắm là cảm thấy hứng thú với cải thìa, nhưng việc này vẫn làm cho hắn cảm thấy, thêm một thời gian, có lẽ mình vẫn còn có cơ hội.

Đến nửa năm sau tận thế, một đoàn hàng không mời mà đến đến đã cắt đứt sự vui mừng của Âu Lương, đoàn người này đã phải trải qua gian khổ, rốt cuộc mới đến được Hạ Châu, hơn nữa còn lạc mất nam chính Khúc Lưu Thương.

Nghe nói Khúc Lưu Thương đã dẫn đụ bầy thây ma, lại nghe nói trong đó có một người là từng là đàn anh mà Khúc Thanh Thủy từng yêu thầm, Âu Lương cảm thấy vô cùng khó chịu.

Mà những nhân vật chính đến Hạ Châu cũng cảm thấy không tốt chút nào, bởi vì vừa tiến vào địa phận của Hạ Châu, bọn họ liền kinh ngạc phát hiện, động thực vật biến dị ở nơi này nhiều bất thường, hầu như cứ năm bước là có một con, mười bước là có một cây, nhưng những động thực vật biến dị dù có ý thức lãnh địa mạnh mẽ vẫn chung sống rất hài hòa.

Đi tiếp, rất nhanh bọn họ đã thấy được những thửa ruộng lớn, trong thửa ruộng là những cây nông nghiệp đang sinh trưởng, nhìn sơ qua, có các loại rau củ phổ biến, thậm chí còn có vài vườn cây ăn trái, bên trong gieo trồng những loài cây biến dị, không ít thửa ruộng và vườn cây ăn quả được tưới nước bởi quả bóng nước lơ lửng trên không, trên ruộng còn có một ít người đang hóng mát và nói chuyện phiếm, dáng vẻ thoải mái thong dong đó, dường như không liên quan gì đến tận thế.

Sau khi qua khu nông nghiệp bên ngoài, bọn họ liền tiến vào khu công nghiệp, sau đó phát hiện Hạ Châu đã khôi phục được điện, bởi vì có vài nhà xưởng đang hoạt động, chẳng lẽ tận thế lại đi né thành phố Hạ Châu sao?

Mang theo nghi vấn như vậy, bọn họ tiến vào nhà máy, sau đó thấy được lượng lớn xác sống đang làm việc chăm chỉ.

Những nhân vật chính???

Mọi người hoàn toàn bối rồi và rơi vào nghi ngờ sâu sắc, chủng xác sống ở nơi này có phải khác chủng bọn họ gặp ở bên ngoài hay không?

Trên thực tế xác sống vẫn là xác sống, chỉ là sau khi quản lý nhân sự Tiểu Thập phát hiện cho dù có tính tổng toàn bộ người sống sót, vẫn rất thiếu nhân lực, nên nó bắt đầu điều khiển xác sống làm một ít công việc đơn giản, sau đó Tiểu Thập đã mở ra cánh cửa đến thế giới mới, xác sống không cần ăn uống, không cần nghỉ ngơi, không cần đi vệ sinh, thật sự quá tốt. Vì thế những người sống sót ở thành phố Hạ Châu bắt đầu khắp xác sống ở khắp nơi, sau đó đưa đi cải tạo.

Rời khỏi khu công nghiệp, những nhân vật chính tiến vào khu dân cư, sau đó kinh ngạc phát hiện nơi này khắp nơi trên đường phố đều có thể thấy người dân đi xe ba bánh, siêu năng lực gia hệ thổ đang xây đường, hệ kim đang tu sửa các tòa nhà, còn có một người hệ mộc đang đuổi theo một cây liễu để tỉa cành.

"Anh Tiền, có phải chúng ta vừa mới chết, sau đó lên thiên đường luôn rồi không?" Một thanh niên có khuôn mặt trẻ con hỏi.

Người được gọi là anh Tiền kia trên tay cầm một thanh Đường đao, biểu tình cũng có chút bối rối.

"Xem ra thành phố Hạ Châu hẳn là có người rất mạnh, như vậy cũng tốt, ít nhất tỷ lệ người nhà của Lưu Thương vẫn sống sẽ cao hơn." Một người đàn ông đeo mắt kính mở miệng.

"Vậy đi thôi, chúng ta đi hỏi thăm thử xem, có thể lại tìm được người, hiện giờ Lưu Thương sống hay chết còn chưa biết, chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt người nhà của cậu ấy."

Vì thế, những nhân vật chính liền tìm người hỏi họ có biết Khúc Giang Châu, Mai Linh và Khúc Thanh Thủy hay không.

"Biết chứ, cả Hạ Châu ai mà không biết, ở hướng kia có một khu chung cư bỏ hoang." Người nọ chỉ tay về một hướng, "Mấy cậu chắc là từ nơi khác tới, mấy ngày nay người từ bên ngoài tới cũng nhiều chứ không ít, đều là vì ngưỡng mộ mà đến."

Vài người vừa nghe đến chung cư bỏ hoang tâm trạng đột nhiên thay đổi, Hạ Châu này lớn như vậy, hơn nữa rõ ràng có rất nhiều khu nhà trống, vậy mà người nhà họ Khúc lại ở chung cư bỏ .hoang, xem ra tình hình không được tốt, chắc là họ đã gặp phải khó khăn gì đó.

Không có tâm tư để hàn huyên, một nhóm năm người lập tức đi về phía chung cư bỏ hoang.

Còn chưa đến khu chung cư bỏ hoang, bọn họ liền trước gặp được một đám sư tủ ngủ gật đang chắn trước cửa, trong đó có vài con sư tử biến dị to đến kinh người, làm cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể hy vọng đàn sư tử này mau rời khỏi.

Vất vả lắm mới đợi được đàn sư tử rời đi, thì một bầy sói lại tới, chờ bầy sói rời đi, lại tới một con hổ biến dị với kích thước đáng sợ, trong khoảnh khắc bọn họ kinh ngạc, thì một bóng người đột nhiên xuất hiện từ phía sau con hổ biến dị, người nọ có bề ngoài giống hệt Khúc Lưu Thương, chỉ là biểu tình cùng ánh mắt lạnh lùng đó, trong nháy mắt, bọn họ đã biết thân phận của người nọ, là anh trai song sinh của Khúc Lưu Thương - Khúc Thanh Thủy.

Đồng thời hổ biến dị cũng nhận thấy động tĩnh phía sau, quay đầu lại liền nhìn thấy Khúc Thanh Thủy, con hổ đang ngáp dở bỗng dưng phải kìm lại, nó đứng dậy trong nháy mắt, sau đó đột nhiên lao tới chỗ Khúc Thanh Thủy.

"Cẩn thận!" Năm người đang ẩn nấp gần đó hoảng sợ, trăm triệu lần cũng không nghĩ tới vừa mới tìm được người đã phải nhìn người ta bị ăn.

Nhưng giây tiếp theo, bọn họ liền kinh hãi nhìn thấy, con hổ biến dị khổng lồ kia chạy đến rồi dừng lại bên người Khúc Thanh Thủy, sau đó cúi cái đầu to xuống, kêu meo meo hai tiếng để lấy lòng Khúc Thanh Thủy.

Những nhân vật chính??? Đây chẳng lẽ là một con mèo biến dị?

Khúc Thanh Thủy giơ tay bình tĩnh xoa xoa đầu con mèo khổng lồ, giọng điệu bình tĩnh, "Ồ, đến phiên meo meo mày trực à."

"Meo ~" Mèo khổng lồ ngoan ngoãn trả lời.

Những nhân vật chính "......" Nó quả nhiên là chỉ mèo biến dị! Nhưng sao mèo có thể biến dị đến lớn như vậy! Sắp cao bằng một tầng lầu rồi!

--- 

Lời editor: Tết năm ngoái mình rảnh nên thành ra cũng khá năng suất, nhưng năm nay mình lại bận rồi nên mình xin phép nghỉ hết Tết nhé, khoảng hơn một tuần sau Tết mình mới có thể edit lại. À và từ chương này mình sẽ sửa "tòa nhà xây dở" thành "chung cư bỏ hoang" vì nghe đọc hay hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro