Chương 64: Chuyện ma học đường (23)
"Giang Nại Nhi, cô ấy đang tiến hành câu chuyện thì bị người của hội học sinh đưa đi."
Trên đường đi, Trần Duyên nói: "Thiên phú của cô ấy là [Phụ Linh], có thể đem 'ý thức' của mình từ trong thân thể rút ra, bám vào vật chết. Chỉ cần thân thể còn có sinh mệnh, 'ý thức' sẽ không tiêu tán."
"Trước khi bị đưa đi, cô ấy đã bám ý thức vào dây buộc tóc. Nó có thể chỉ thị vị trí của cô ấy. Chúng ta đến chỗ Lâm Tưởng lấy nó đã."
Lâm Tưởng và một người bạn đang đứng chờ đầy lo lắng trước tòa hành chính. Thấy Trần Duyên và Trì Thù đến, hắn ta vội vàng chạy tới, giọng gấp gáp: "Anh Trần, Nại Nhi cô ấy..."
Hắn ta chú ý đến chàng trai xa lạ bên cạnh Trần Duyên, cảm thấy có chút quen mặt nhưng nhất thời không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Trần Duyên giới thiệu: "Trì Thù. Cậu ấy có cách vào tòa hành chính. Tôi sẽ đi cùng cậu ấy."
Ánh mắt Lâm Tưởng đảo qua lại giữa hai người, cuối cùng nhìn về phía Trì Thù: "...Vậy... làm phiền cậu."
Trì Thù mỉm cười nhẹ, đưa một chiếc dây buộc tóc hình con bướm màu xanh dương cho Trần Duyên: "Chú ý an toàn."
Họ cùng nhau bước về phía tòa hành chính.
"Tôi cần chút thời gian chuẩn bị." Trì Thù nói.
Trần Duyên ra hiệu cho cậu tiếp tục.
"Trước đó tôi có lấy được quần áo và thẻ của hội học sinh. Tôi cần phải cải trang thành người của họ mới có thể đưa anh vào. Còn một việc nữa, cần anh phối hợp..."
Nghe Trì Thù nói xong, Trần Duyên hơi nhíu mày. Anh ta nhìn cậu vài giây rồi đáp: "Được. Cứ làm theo lời cậu."
Hơn mười phút sau, Trì Thù bước ra khỏi phòng vệ sinh, trên người đã mặc bộ đồng phục của hội học sinh. Chất liệu vải đỏ tươi càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cậu, khiến cho gương mặt cậu thêm vài phần lạnh lùng, âm trầm. Cậu sờ lên lớp vải bóng loáng ở ống tay áo, cảm thấy một luồng khí lạnh lan ra từ đầu ngón tay.
Bộ quần áo này cho cậu một cảm giác... kỳ quái.
Cứ như một khi đã mặc vào thì sẽ không thể nào cởi ra được nữa.
Kìm nén cảm xúc, Trì Thù bước đến trước mặt Trần Duyên: "Đi thôi." Cậu dừng lại một chút, rồi bổ sung: "Sau khi vào trong, nếu không cần thiết thì đừng lên tiếng."
Trần Duyên đáp: "Biết rồi. Nghe cậu."
Trì Thù đi trước, Trần Duyên theo sau cách một bước. Cậu chậm rãi đẩy cửa tòa hành chính.
Đại sảnh tầng một lạnh lẽo và rộng rãi. Đối diện cửa là một học sinh trực ban. Thấy có người bước vào, hắn ta ngẩng đầu lên.
"Có chuyện gì?" Hắn ta nhìn về phía Trì Thù.
Trì Thù bước đến trước quầy, hất cằm lên, ra hiệu với người phía sau: "Đây là học sinh vi phạm quy định khám phá của câu chuyện, tôi được yêu cầu đưa cậu ta lên tầng ba để thẩm vấn."
Mặt chàng trai trắng bệch nhìn chằm chằm cậu một lúc, rồi chậm rãi nói: "Việc thẩm vấn cần có sự giám sát của chủ nhiệm. Tôi sẽ gọi cho cô, đợi một chút."
Nói rồi, hắn ta định với tay lấy điện thoại.
Câu nói tiếp theo của Trì Thù khiến hắn ta khựng lại: "Cô không báo cho cậu sao? Tôi đã gọi điện cho cô rồi, bây giờ cô chủ nhiệm đang đợi tôi."
Ánh mắt lạnh lẽo của chàng trai lướt qua khuôn mặt đang mỉm cười của Trì Thù. Vài giây sau, hắn ta cầm lấy điện thoại, giọng nói đều đều, khàn khàn: "Theo quy định, tôi cần xác nhận lại với cô một lần nữa."
Hắn ta bấm số đầu tiên.
Trì Thù ra hiệu bằng tay với Trần Duyên phía sau.
"Cậu có bấm nhầm số không?" Trì Thù đột nhiên nghiêng người về phía trước, bóng dáng che khuất ánh sáng bên cạnh chàng trai, ngón tay chỉ vào dãy số trên bàn phím. Giọng nói ôn hòa, mềm mại của cậu vang lên bên tai chàng trai.
"... Có sao?" Ánh mắt chàng trai thoáng vẻ hoang mang.
Trì Thù: "Tôi nhớ hình như không phải dãy số này, cậu kiểm tra lại xem?"
Lời lẽ chân thành của cậu khiến chàng trai do dự một chút, cuối cùng vẫn kéo ngăn kéo ra, lấy một cuốn sách mỏng, nhanh chóng lật đến một trang, ánh mắt lướt nhanh qua dãy số đó.
Ngay sau đó, hắn ta đột nhiên ngẩng đầu: "Không sai. Cậu—"
Người đối diện cười rạng rỡ hơn.
Hắn ta bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, cổ ngứa ngáy khó chịu, như có hàng ngàn con kiến đang cắn xé. Hắn ta đưa tay lên gãi, nhưng lại sờ thấy một bề mặt nhẵn nhụi, mới tinh.
Luồng khí lạnh lẽo từ phía sau ùa vào cổ họng. Hai mắt chàng trai mở to kinh hãi, há miệng, nhưng chỉ có thể phát ra những tiếng rít yếu ớt.
Không biết từ lúc nào Trần Duyên đã đứng sau lưng hắn ta.
Vẻ mặt anh ta lạnh tanh, một tay bịt miệng chàng trai, một tay cầm con dao găm sắc bén đâm thẳng vào cổ hắn ta. Máu phun ra ngay lập tức bị lưỡi dao đỏ tươi hút khô, không hề chảy ra ngoài một giọt nào.
Anh ta nhẹ nhàng đặt chàng trai xuống bàn, cổ áo che khuất vết thương ở cổ, trông như đang ngủ.
Trì Thù liếc nhìn điểm đỏ nhấp nháy trong góc phòng.
Dù họ đã cố tình dùng cơ thể che chắn camera, nhưng nếu có người ở phòng điều khiển đang theo dõi, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra vấn đề.
"Chúng ta phải nhanh lên."
Đột nhiên, như chợt nhớ ra điều gì, cậu nói: "Kéo tay áo cậu ta lên."
Trần Duyên làm theo lời cậu, kéo tay áo chàng trai lên, cảm thấy một lực kéo mạnh, không khỏi nhíu mày.
Âm thanh xé rách da thịt vang lên trong không khí.
Đồng tử Trì Thù hơi co lại.
Lớp da cánh tay bị xé toạc, lộ ra những mạch máu màu xanh dương và mao mạch xen lẫn nhau, quần áo bên trong dính đầy máu và những mảnh thịt vụn, máu thấm đỏ đầu ngón tay Trần Duyên.
Bộ đồng phục dường như đã dính liền với cơ thể hắn ta.
Trần Duyên nhìn Trì Thù, không nhịn được nói: "Quần áo trên người cậu..."
Trì Thù mím môi, hít sâu một hơi: "Bây giờ vẫn chưa sao. Tôi sẽ tìm cơ hội cởi ra."
Cậu bỗng cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, vịn vào bàn, giả vờ như không có việc gì rồi cầm lấy cuốn sổ nhỏ trên bàn.
Trì Thù kéo ngăn kéo ra, lục lọi, tìm thấy một tấm thẻ thông hành, góc trên bên phải có ghi: [Quyền hạn thông hành: Cấp 1].
Không tìm thấy thêm thứ gì hữu ích, hai người cùng đi về phía thang máy.
Trần Duyên lấy dây buộc tóc của Giang Nại Nhi ra, nhẹ nhàng buông tay, cánh bướm màu xanh rung động, lượn lờ bay bên cạnh họ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Trì Thù hỏi: "Nó có 'ý thức'? Giang Nại Nhi có thể truyền tin tức cho chúng ta thông qua nó sao?"
Trần Duyên: "Vốn dĩ có thể, nhưng ý thức của cô ấy đã rời khỏi cơ thể quá lâu, hiệu quả thiên phú suy yếu, rơi vào trạng thái ngủ say. Bây giờ nó chỉ có thể dẫn chúng ta lần theo hơi thở của Giang Nại Nhi. Khi đến gần, nó sẽ có phản ứng."
Trì Thù: "Vậy thì bắt đầu từ tầng ba, kiểm tra từng tầng một."
Cuốn sổ nhỏ vừa tìm được có ghi chép phân khu các tầng của tòa nhà hành chính, cùng với tên và số điện thoại của một số giáo viên cấp cao, Trì Thù nhanh chóng xem qua và ghi nhớ chúng.
Tên các khu vực này rất kỳ lạ.
Tầng -1: Khu Rửa sạch, tầng 3: Khu Kiểm nghiệm, tầng 4: Phòng Tinh lọc, tầng 5: Khu Lắp ráp, tầng 6: Khu Nghiên cứu, tầng 7: Phòng tổng điều khiển.
Thật sự... giống như một nhà máy lớn.
Phía trên tầng bảy còn có một khu vực màu xám, không có bất kỳ ký hiệu nào. Nhưng tòa hành chính này trên mặt đất chỉ có bảy tầng.
Rất kỳ lạ.
"Ting" một tiếng. Thang máy dừng ở tầng ba.
Con bướm xanh run nhẹ, thử bay ra ngoài. Trần Duyên giữ nó lại.
"Hơi thở rất mỏng manh. Chắc là chỉ dừng lại ở đây thôi."
Thang máy tiếp tục đi lên.
Cửa vừa mở, cánh bướm đột nhiên rung lên, phản ứng mạnh hơn lúc trước.
Họ nhìn nhau, Trần Duyên nói: "Đi."
Hành lang trước mặt giống như một cái yết hầu dài và hẹp, kéo dài đến cuối bức tường, ánh sáng chia bóng cửa sổ thành từng vệt, bụi bay lơ lửng trong những tia sáng.
Cửa hai bên đều đóng kín, màu sắc của những tấm cửa giống như máu đông, họ đi theo con bướm, càng đi càng nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, trống rỗng.
Mờ nhạt, giống như truyền đến từ một nơi rất xa, tiếng gõ cửa, hoặc là âm thanh của cơ thể va chạm mạnh vào vật cứng.
Sóng âm vô hình vang vọng trong không gian, từng vòng siết chặt lồng ngực.
Tiếng bước chân đột nhiên vang lên từ khúc quanh.
Ánh mắt Trần Duyên ngưng lại, cất dây buộc tóc vào ba lô, lùi lại nửa bước, để Trì Thù đi trước mặt mình.
Hai bóng người mặc đồng phục đỏ bước đến từ đầu kia của hành lang.
Họ nhanh chóng đến trước mặt Trì Thù, gọi cậu lại: "Người mới?"
Ánh mắt hai người nhìn chằm chằm vào Trần Duyên phía sau, Trì Thù nhanh chóng phản ứng, nói: "Đúng vậy. Vừa được đưa lên từ dưới."
Một người đánh giá Trần Duyên từ trên xuống dưới: "Ừ. Phải dạy dỗ cho đàng hoàng."
Người kia nói: "Sao cậu ta không mang thiết bị trói buộc?"
Im lặng ngắn ngủi.
Trì Thù bóp cằm Trần Duyên, lòng bàn tay mạnh bạo ấn vào da thịt, vỗ mạnh vào mặt anh ta.
"Nhìn cậu ta này, vừa bị điện giật xong, tôi thấy phiền phức nên chưa cho cậu ta đeo thứ đó."
Trần Duyên: "..."
Đôi mắt Trần Duyên đen láy, khi nhìn người khác luôn mang theo vài phần áp bức lạnh lùng, ngay sau đó, Trì Thù ấn vào gáy anh ta, ép đầu anh ta xuống.
Tóc rũ xuống, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy mũi chân người đến.
Trì Thù mỉm cười: "Cậu ta rất nghe lời, bảo làm gì thì làm nấy. Không cần thiết phải trói."
"Vẫn nên cẩn thận thì hơn." Một người nói, "Chuyện ngoài ý muốn cũng không phải chỉ xảy ra một hai lần, tôi có sẵn dây trói đây, này."
Một vật đen tuyền được ném tới, Trì Thù một tay bắt lấy.
Là dây da.
Dưới ánh mắt của hai người, cậu nhún vai, nói "Được rồi."
"Cần giúp không?"
Trì Thù: "Không cần đâu. Tôi làm được."
Cậu bắt Trần Duyên quay mặt vào tường, một tay giữ chặt hai cổ tay anh ta, tay kia nhanh chóng quấn dây da quanh cổ tay đối phương, kéo ra sau, siết chặt hai cổ tay lại, đầu dây bị ngón tay Trì Thù nắm chặt.
Trần Duyên cụp mắt, đầu ngón tay khẽ động, Trì Thù hơi nghi ngờ rằng giây tiếp theo đối phương sẽ rút dao kề vào cổ mình.
May mắn là không.
Thấy vậy, học sinh hội hài lòng nói: "Như vậy mới đúng."
"Được rồi. Vậy tôi dẫn cậu ta đi đây."
Trì Thù kéo dây da, khiến Trần Duyên loạng choạng, cậu hất cằm: "Đi trước đi."
Trần Duyên: "..."
Anh ta chậm rãi bước về phía trước.
Qua khỏi khúc quanh, Trì Thù liếc nhìn lại phía sau, thấy hai bóng người đã biến mất, mới bình thản thu hồi tầm mắt.
Trì Thù luồn ngón tay vào giữa hai cổ tay Trần Duyên.
Ngón tay cậu thon dài linh hoạt, khi lướt qua cổ tay Trần Duyên tạo ra cảm giác ngứa ngáy.
Trần Duyên luôn ghét người khác đến gần.
Đầu ngón tay anh ta khẽ động đậy, kìm nén xung động muốn quay người ghì chặt người này vào tường.
Ở khoảng cách gần như vậy, anh ta hoàn toàn chắc chắn có thể siết chặt cổ họng đối phương, một đòn kết liễu.
Anh ta nghiêng đầu: "Cậu làm gì?"
Trì Thù: "Nới lỏng cho anh một chút, lát nữa gặp chuyện gì bất ngờ thì anh còn tự cởi ra được."
Chàng trai đang cúi đầu, nghịch dây trói trên tay, mái tóc rũ xuống tạo thành bóng mờ nhàn nhạt, trông có vẻ không hề đề phòng. Trần Duyên nhìn vài giây, rồi chậm rãi thu hồi tầm mắt.
Con bướm xanh bay lượn trước mặt họ, đột nhiên, cánh nó run lên, tăng tốc bay về phía một cánh cửa, vờn quanh liên tục.
Xem ra Giang Nại Nhi ở ngay phía sau cánh cửa đó.
Cửa không có ổ khóa, chỉ có một khu vực cảm ứng, Trì Thù lấy thẻ từ cướp được ở tầng một quẹt qua, bên tai hai người vang lên tiếng chuông báo lạnh lẽo:
[Hạch nghiệm thông qua. Mời thông hành.]
Cánh cửa kim loại theo tiếng nói mà mở ra.
Một căn phòng trắng toát, rộng lớn hiện ra trước mắt hai người.
Cả hai đều sững sờ tại chỗ.
Trên trần nhà trắng tuyết, một bộ não đỏ tươi đang ngâm mình trong khay nuôi cấy, đường kính ước chừng hai ba mét. Nó lơ lửng trong dung dịch trong suốt, bề mặt nhăn nheo co rút lại như đang hô hấp.
Xung quanh khay nuôi cấy phân bố rải rác sáu bảy xúc tu mảnh mai, đỏ tươi. Hai trong số đó nối liền với gáy của hai người đang bị treo lơ lửng giữa không trung. Cơ thể họ trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, không rõ sống chết.
Như nghe thấy tiếng động ở cửa, nó chậm rãi xoay về phía này. Phần thị giác, một khối thịt đỏ co giật như một hạt đào hướng thẳng về phía cửa.
Trần Duyên đưa mắt quan sát khắp căn phòng.
Không thấy Giang Nại Nhi đâu cả.
Trì Thù ngẩng đầu nhìn bộ não ở giữa trần nhà.
Hình dạng của nó cực kỳ giống với "Bộ não" mà cậu từng thấy trong phòng giải phẫu, hay nói đúng hơn, nó chính là phiên bản thu nhỏ của "Bộ não" đó.
Sau một thoáng tĩnh lặng ngắn ngủi, giọng nói máy móc lạnh lùng vang vọng khắp không gian.
[Đang rà quét...]
[Đã kiểm tra đo lường mục tiêu.]
[Tích ——]
[Đang bắt giữ...]
Trong nháy mắt, mấy xúc tu đỏ điên cuồng lao về phía hai người.
Nói đúng hơn, là nhắm vào Trần Duyên đang đứng cạnh Trì Thù.
Tốc độ của chúng nhanh đến kinh người, gần như chỉ còn là tàn ảnh. Nhưng ngay khi sắp chạm vào người Trần Duyên, anh ta bất ngờ nghiêng người sang một bên, khiến những xúc tu chộp hụt.
Dây trói trên cổ tay đã được tháo ra, ánh mắt chàng thanh niên lạnh băng. Cây đao đỏ tương phản mạnh mẽ với làn da trắng. Chưa để những xúc tu kịp phản ứng, mấy đường đao sắc bén đã chém tới, cắt đứt chúng làm đôi.
Những đoạn thịt dài rơi xuống đất, vẫn còn co giật.
Bộ não trên trần nhà co giật dữ dội hơn.
Trì Thù tiến đến gần một trong hai người đang bị treo.
Phần gáy của người này cắm đầy mạch máu đỏ, điểm tiếp giáp liền mạch như thể vốn là một phần cơ thể. Những sợi tơ mỏng tách ra từ xúc tu quấn chặt lấy thân hình người đó, cố định họ tại chỗ.
Trì Thù thử kiểm tra hơi thở của người đó. Rất yếu ớt.
Rốt cuộc đây là cái gì...
Bên tai vang lên tiếng thông báo của hệ thống.
[Độ thăm dò toà hành chính: 14%.]
[Độ thăm dò phó bản hiện tại: 60%.]
Con bướm xanh buộc tóc bay lượn bên cạnh Trì Thù, không phát hiện được hơi thở của chủ nhân, nó gục cánh xuống bất động.
Cậu trầm ngâm.
Giang Nại Nhi chắc chắn đã ở đây, hơn nữa còn trong một khoảng thời gian không ngắn, nhưng hiện tại lại không tìm thấy cô, chỉ có thể nói rằng cô đã bị đưa đi không lâu trước đó.
Hiện tại bọn họ đang ở tầng bốn... Phòng Tinh lọc.
Những người bị treo trên xúc tu, hẳn là đều đến từ tầng ba. Bọn họ bị người của hội học sinh đưa đến toà hành chính, sau đó trong quá trình thẩm vấn trước đó bị phát hiện nói dối, vi phạm quy định, nên mới bị đưa đến đây để "Tinh lọc".
Sau khi trải qua quá trình này, rất có thể bọn họ sẽ bị đưa đến tầng năm. Khu Lắp ráp.
Những học sinh này, quả thực giống như linh kiện trong nhà máy, bị gia công từng công đoạn trên dây chuyền sản xuất, hoàn toàn khớp nối với nhau. Tuy rằng không biết mục đích cuối cùng là gì, nhưng đại khái có thể suy đoán, trường học muốn biến bọn họ thành "sản phẩm" đủ tiêu chuẩn, phục vụ cho Bộ não.
Trong lòng Trì Thù chợt lóe lên một ý nghĩ khác.
Vậy nếu quá trình tinh lọc thất bại, hoặc xảy ra lỗi ở một công đoạn nào đó thì sao?
Cậu nhanh chóng tìm được câu trả lời.
Tầng -1. Khu Rửa sạch.
Rác thải của nhà máy đều được tập trung xử lý ở đó.
Trước mắt bọn họ chỉ có hai con đường, xuống tầng -1 tìm người, hoặc là, tiếp tục đi lên.
Những xúc tu bị cắt đứt đang run rẩy, phần thịt đỏ mọc lại với tốc độ không tưởng. Vết cắt nhanh chóng được lấp đầy bởi lớp thịt mới, như thể không biết mệt mỏi, chúng dũng mãnh tràn về phía Trần Duyên từ khắp mọi hướng.
Ánh mắt anh ta lóe lên vẻ hung ác.
Lưỡi đao lướt qua, vô số thịt vụn văng ra. Tận dụng khoảng nghỉ ngắn ngủi của đợt tấn công, Trì Thù tiến đến bên cạnh Trần Duyên, hai người cùng nhau lùi về phía cửa ra.
Nhưng cửa không mở được.
Nó như đã hợp nhất với bức tường trắng, mặc kệ vặn như thế nào cũng không hề suy chuyển.
Những xúc tu mới mọc lại tiếp tục tấn công hai người trước cửa.
Tiếng chuông cảnh báo sắc bén vang vọng khắp không gian.
[Cảnh báo! Cảnh báo!]
[Bắt giữ mục tiêu thất bại...... Mục tiêu đang cố gắng chạy trốn, đã kích hoạt quy trình khóa tự động.]
[Đề nghị quản lý bảo vệ an toàn cá nhân. Khi cần thiết, hệ thống sẽ treo cổ toàn bộ sinh vật trong phòng.]
[Tiếp tục thử bắt giữ...]
Tốc độ tái sinh của khối thịt nhanh hơn trước, các xúc tu phân tách từ hệ thống rễ, giống như mạng nhện dày đặc, bao phủ lấy bọn họ.
Ánh mắt Trần Duyên kiên định, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Mỗi lần chém xuống, chỗ vết cắt lại mọc ra thịt mới, chúng ngày càng nhiều, giết mãi không hết. Hai người bị dồn vào góc tường, gần như không còn đường lui.
Tốc độ tàn sát căn bản không theo kịp tốc độ sinh trưởng.
Không bao lâu nữa, máu thịt đỏ tươi sẽ tràn ngập toàn bộ không gian, hoàn toàn nuốt chửng bọn họ.
Trì Thù: "Chỉ có thể phá hủy nó."
Ánh mắt hai người đồng thời hướng về bộ não trong khối pha lê ở trung tâm.
Đó là nguồn gốc của tất cả các xúc tu, trung tâm điều khiển căn phòng này.
Trần Duyên khàn giọng: "Cậu cầm chân chúng, tôi đi phá hủy nó."
Trì Thù: "Bao lâu?"
"Sáu giây."
Ngay sau đó, Trần Duyên hành động.
Anh ta lấy mũi đao làm điểm tựa, chạy đà nhảy lên đám thịt đỏ đang ngọ nguậy. Chúng điên cuồng vươn ra, vô số xúc tu định quấn lấy mắt cá chân anh ta, nhưng lại bị làn sương đen đột ngột xuất hiện cắt đứt.
Khí đen âm trầm lan tỏa, năm bóng đen cao lớn hiện ra xung quanh Trì Thù, gầm lên lao vào những xúc tu đang cuồn cuộn.
Chúng khựng lại, sau đó từ bỏ tấn công Trần Duyên, quay sang tấn công Trì Thù.
Thịt đỏ gần như tạo thành một nhà tù kín mít, sắp nuốt chửng chàng trai ở trung tâm. Khí đen tràn ngập, khiến làn da cậu càng thêm trắng, mái tóc càng thêm đen. Cậu lặng lẽ đứng đó, nét mặt lộ ra vẻ lạnh lùng quỷ quyệt.
Những bóng ma lắc lư giao tranh với đám xúc tu.
Ở phía bên kia, Trần Duyên đã đến gần trung tâm trần nhà.
Ánh sáng đỏ lưu chuyển trong tay anh ta, cổ tay xoay nhẹ, lưỡi đao hướng về phía khối pha lê. Chỉ trong nháy mắt, những mảnh vỡ bắn ra, chất lỏng bên trong tuôn xuống, khối thịt đỏ co rúm lại như muốn chạy trốn.
Trần Duyên đột nhiên đâm thẳng vào nó.
Anh ta nửa quỳ trên mặt đất, hai tay nắm chặt đao, thân đao đỏ cắm thẳng vào trung tâm bộ não, khí lạnh từ lưỡi đao tỏa ra, máu thịt văng tung tóe nhuộm đỏ quần áo anh ta.
Trần Duyên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nó.
Khối thịt run rẩy vài cái rồi bất động.
Những xúc tu như bị rút cạn sinh lực, nhanh chóng héo quắt lại, biến thành những sợi thịt khô, những cành cây khô héo.
Hai thân thể bị xúc tu quấn quanh rơi mạnh xuống đất, vẫn bất tỉnh nhân sự.
Trần Duyên tay vẫn nắm chặt đao, thở dốc. Một bóng người xuất hiện trong tầm mắt anh ta, ánh mắt anh ta từ dưới nhìn lên, chạm vào một đôi mắt màu trà nhạt.
Trì Thù đưa tay về phía Trần Duyên: "Có thể đứng dậy không?"
Trần Duyên không khách khí mượn lực đứng lên. Lòng bàn tay chàng trai trắng nõn khô ráo, lạnh lẽo. Tay anh ta dính máu chạm vào ngón tay đối phương, Trì Thù như không nhận ra.
Họ bước ra ngoài.
Khoảnh khắc mở cửa, tiếng cảnh báo chói tai vang lên bên tai hai người.
Đèn báo hiệu màu đỏ nhấp nháy điên cuồng, chiếu sáng cả không gian lúc sáng lúc tối, âm thanh máy móc lạnh lẽo vang lên không ngừng.
[Não phụ T035 bị tổn hại nghiêm trọng.]
[Phát hiện kẻ xâm nhập bên trong tòa nhà, có ý đồ phá hoại cơ sở...... Bắt giữ thất bại, đang khởi động quy trình truy nã...]
[Kẻ xâm nhập: 2. Tọa độ hiện tại: Hành lang số 3, tầng bốn. Đang di chuyển nhanh về phía bắc...]
[Hình ảnh tư liệu của kẻ xâm nhập đã được truyền đến thiết bị đầu cuối, một khi phát hiện, đề nghị các đơn vị nhanh chóng tiêu diệt! Đề nghị các đơn vị nhanh chóng tiêu diệt!]
[Lặp lại một lần nữa, não phụ T035 bị tổn hại nghiêm trọng...]
[......]
Hai người chạy như bay dọc theo hành lang dài ngập tràn ánh sáng đỏ.
Trần Duyên ấn nút thang máy, nhưng màn hình lại hiện lên cảnh báo [Tình huống đặc biệt, thang máy đã bị dừng].
Sắc mặt cả hai đều không tốt.
Chỉ còn cách đi cầu thang bộ.
Nhưng rất nhanh, họ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ cửa cầu thang bộ gần nhất vọng lại.
Đồng thời, ở phía bên kia hành lang, cũng có người đang tiến về phía này.
Họ đã bị bao vây.
Không đến nửa phút, hội học sinh sẽ phát hiện hai người cùng đường.
Xung quanh không có cửa sổ, nghĩa là họ hoàn toàn bị mắc kẹt ở đây, không có bất kỳ cơ hội nào để trốn thoát.
Tình hình dường như rơi vào ngõ cụt.
Trì Thù nhìn chằm chằm vào cửa thang máy đang đóng chặt, sắc mặt tái nhợt.
Một phút sau, hai nhóm thành viên hội học sinh từ hai phía hành lang tiến đến, chạm mặt nhau.
Nhưng con mồi đáng lẽ bị họ vây bắt tại đây lại biến mất.
Trần nhà, tường, sàn nhà, không có bất kỳ dấu vết phá hoại nào, nhưng mục tiêu đã biến mất không dấu vết, như thể bỗng dưng bốc hơi.
Lúc này, trong không gian chỉ cách họ một tấm kim loại mỏng, hai bóng người đang bám vào bức tường lạnh lẽo gồ ghề, tia sáng cực nhỏ xuyên qua khe hở cửa thang máy, chiếu lên một bên tường đối diện.
Trong bóng tối, một tay Trì Thù chống vào góc tường, tay kia được Trần Duyên nắm lấy, người kia cắm cây dao găm vào tường, nắm chuôi dao làm điểm tựa.
Hố thang máy hầu như không có chỗ nào để bám vào, họ chỉ có thể dùng gót chân giữ thăng bằng trên thanh kim loại hẹp bên cạnh. Trên đầu hai người, cabin thang máy bị dây cáp kéo, đang dừng ở độ cao hàng chục mét.
Trước khi những người đó đuổi kịp, Trần Duyên đã thành công dùng dao cạy cửa thang máy, họ liều lĩnh chui vào trong.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Tiếng bước chân bên ngoài dần dần tản ra các hướng khác nhau, những bóng người thoắt ẩn thoắt hiện qua khe cửa.
Trì Thù đột nhiên cảm thấy tay mình bị siết nhẹ.
Cậu nghiêng đầu, thấy Trần Duyên dùng khẩu hình hỏi không thành tiếng: "Đi đâu?"
Trì Thù: "Đi xuống. Tầng -1."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro