Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 97: Thế giới thứ hai (4)

"Anh lại đang giở trò gì đây?"

Trì Thù hít sâu một hơi, xoay người lại. Khi ánh mắt chạm vào gương mặt người kia, cậu không khỏi hơi sững sờ.

Đó là một khuôn mặt xa lạ.

Làn da nhợt nhạt như mang vẻ bệnh tật, mái tóc bạc dài đến cổ ánh lên tia sáng lạnh lẽo tựa kim loại quý. Ngũ quan của người đàn ông sắc nét và lạnh lùng, đôi mắt dài hẹp, sống mũi cao, đôi môi mỏng – từng đường nét đều tinh tế như được điêu khắc tỉ mỉ. Dưới hàng lông mi rậm, đôi mắt sâu thẳm đen tối đang chăm chú nhìn cậu, tựa như một con thú săn mồi đang ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ mài giũa vuốt và răng của nó trước con mồi.

Người đàn ông có thân hình cao lớn, tay chân thon dài. Trên người hắn là bộ vest đen sẫm, cổ áo hình chữ V mở rộng, để lộ phần ngực săn chắc mạnh mẽ. Phần dưới biến mất trong chiếc thắt lưng bó sát ở eo, lớp vải mỏng ôm sát cơ thể để lộ rõ những đường nét cơ bắp đầy sức mạnh.

Trì Thù: ....

Ai dạy anh ta ăn mặc thế này vậy?!

Người kia bước thêm một bước về phía cậu.

Hơi thở đầy áp lực mang tính xâm lược của dã thú ập đến, khoảng cách vốn đã không nhiều giờ càng bị rút ngắn gần như không còn. Theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, Trì Thù vô thức lùi lại một chút.

Người đàn ông híp mắt, không chịu buông tha mà tiếp tục tiến thêm một bước.

Phòng ngủ của Trì Thù vốn dĩ đã không lớn, nay có thêm hai người đàn ông trưởng thành lại càng chật chội hơn. Cẳng chân cậu đã chạm vào chân ghế, lùi thêm một bước nữa sẽ là bức tường. Lúc này, con mãnh thú nguy hiểm kia đang ở cùng phòng với cậu. Dù ngoại hình của hắn, theo thẩm mỹ của con người, được xem là ưu việt, nhưng khí chất lạnh lẽo, sắc nhọn thuộc về loài quái vật của hắn lại chẳng được che giấu. Sự kết hợp này tạo nên một cảm giác phi nhân tính mãnh liệt, kỳ dị và đầy áp lực.

Bóng tối xung quanh như ngọ nguậy, tựa những con rắn độc trong hang động đang thè lưỡi. Ánh mắt từ người đối diện gần như xuyên thấu cậu, ánh nhìn bất động nhưng nóng rực và chăm chú đó mang theo một loại khát vọng bị đè nén, như đầu lưỡi lửa lướt qua làn da cậu, để lại cảm giác cháy bỏng và khó chịu.

Trong sự giằng co đầy căng thẳng, Trì Thù cắn răng, quyết định lên tiếng trước: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

Từ phía trên vang xuống giọng nói khàn đục của hắn: "Với tình cảnh hiện tại, hình như cậu không hề bất ngờ."

Trì Thù: .....

Bất ngờ ư?

Bất ngờ vì cậu bị kéo vào căn phòng trong thế giới thực?

Hay bất ngờ vì người kia thay đổi dáng vẻ, mặc một bộ đồ mới, rồi nghĩ rằng cậu sẽ không nhận ra hắn nữa?

Trì Thù có chút không thể hiểu nổi lối suy nghĩ của sinh vật không phải người này. Có lẽ đối phương thật sự chỉ muốn cậu “bất ngờ” một chút, nhưng cậu lại chẳng muốn phối hợp.

Vì vậy, Trì Thù dùng ánh mắt soi mói quét từ đầu đến chân người trước mặt, khoanh tay nói: “Sao đây, định đổi một bộ đồ mới để làm tôi hài lòng à?”

Cậu hơi nghiêng người về phía trước, ngón tay thon dài móc vào cổ áo lật ngược của người đàn ông, kéo mạnh xuống. Đôi môi khẽ động, như thể sắp nói gì đó. Quái vật cúi đầu nhìn người thanh niên trước mặt, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ thẫm ướt át của cậu. Hắn giả vờ phối hợp, khom lưng xuống theo động tác của cậu.

Giọng nói nhẹ nhàng của cậu, mang theo hơi thở ấm áp, lướt qua bên tai hắn:
“... Trước hết, đối với chủ nhân của mình, thái độ nên cung kính một chút.”

Ánh mắt của chàng trai không hề che giấu sự tinh quái, tựa như đã tính trước rằng hắn sẽ không ra tay với mình. Người đàn ông hơi nheo mắt, đáy mắt tối tăm đầy u ám.

Đối với lời lẽ mang đầy tính khiêu khích của đối phương, hắn không cảm thấy tức giận.

Quái vật không có khái niệm về sự xấu hổ của con người, cũng không tự áp đặt mình vào hệ thống giai cấp xã hội của loài người. Cái gọi là "chủ nhân", trong mắt hắn, chẳng khác gì một từ ngữ bình thường. Ngược lại, nếu người kia có sở thích đặc biệt ở phương diện này, hắn thậm chí rất sẵn lòng phối hợp.

Tất nhiên, hắn sẽ yêu cầu một cái giá cao hơn để đổi lấy điều đó.

Tuy nhiên, hành động vừa rồi của chàng trai vẫn khiến hắn cảm thấy không thoải mái.

--- Người thanh niên này hoàn toàn không bận tâm đến lý do đằng sau sự thay đổi vẻ ngoài của hắn.

Không bận tâm đồng nghĩa với việc đối phương chẳng hề hứng thú. Nói cách khác, cậu hoàn toàn không quan tâm hắn trông như thế nào, cũng chẳng để ý đến nguyên nhân dẫn đến sự biến đổi ấy.

Một cảm giác gần như bực bội, khó chịu dâng lên trong cơ thể của quái vật.

Hắn không thể diễn tả rõ đó là loại cảm xúc gì. Ánh mắt hắn dán chặt vào chàng trai trước mặt, vô số ý nghĩ độc ác cuộn trào trong tâm trí như nước sôi, những bong bóng lớn nổ tung, dường như muốn làm vỡ toang cơ thể con người của hắn.

Hắn muốn xé nát cậu, muốn nuốt chửng cậu, muốn chiếm hữu cậu.

...

"Phải rồi, sao chỉ có mỗi anh, còn những người khác..." Trì Thù vừa dứt lời, ánh mắt cậu chạm phải đôi mắt sâu thẳm tối tăm của người đàn ông, bất giác ngừng lại. Trong đôi mắt đó, cậu nhìn thấy một loại dục vọng quen thuộc nhưng đầy tàn nhẫn, thô bạo như loài dã thú, trần trụi và không chút che giấu.

Những ký ức tồi tệ trước đây lập tức trỗi dậy theo phản xạ, đầu lưỡi Trì Thù khẽ đẩy lên răng hàm, nuốt câu hỏi còn dang dở vào trong. Đồng thời, một suy đoán táo bạo dần nảy sinh trong lòng cậu.

"Anh là Chiêu Ách, hay Chính Tự? Hoặc có lẽ..." Trì Thù nhìn chằm chằm vào hắn, kéo dài âm cuối, "Anh là cả hai?"

Chú ý đến sự thay đổi rất nhỏ trong sắc mặt người đàn ông, Trì Thù biết mình đã đoán đúng.

Hình dáng của hắn thay đổi là do các Thần Cách khác nhau đã hợp nhất. Nói cách khác, trong khoảng thời gian cậu không có mặt, vì lý do nào đó, tại không gian này, hai người bọn họ đã trở thành cùng một "thực thể."

"Đồng loại của tôi có thể nuốt chửng và hợp nhất lẫn nhau. Chính xác mà nói, những gì cậu từng thấy trước đây chỉ là một phần của tôi. Còn kẻ đang đứng trước mặt cậu bây giờ mới thực sự là bản thể hoàn chỉnh của tôi."

Trì Thù khẽ sững người.

Nếu các Thần Cách có thể hợp nhất, điều đó chứng tỏ rằng những "Thần Cách" trong trò chơi Dị Uyên này đều xuất phát từ cùng một nguồn gốc. Bị ràng buộc bởi quy tắc của Dị Uyên, chúng giống như những mảnh ghép rải rác, bị mắc kẹt tại vị trí của mình, không thể ghép lại với nhau.

Phương thức này...

Trì Thù bất giác nghĩ đến trò xếp hình tiêu điểm.

Cậu nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu, rồi mở miệng: "Vậy nên anh mới muốn mượn sức tôi để tìm đồng loại của mình, đạt được sự ‘hợp nhất’... Nhưng nếu tất cả các Thần Cách được tập hợp lại, điều gì sẽ xảy ra?"

"Không biết." Người đàn ông đáp. "Nhưng tôi sẽ khôi phục được sức mạnh, và đó chắc chắn không phải là điều Dị Uyên mong muốn."

"Thêm nữa, trong quá trình hợp nhất, tôi đã thu nhận một vài ký ức mới."

Trì Thù hỏi: "Là gì?"

Sau vài giây im lặng, đối phương mới trả lời.

"Tên của tôi."

"Dư Uyên."

Trì Thù chờ một lúc: "…Hết rồi?"

"Hết rồi."

Trì Thù: ......

Cái này khôi phục chẳng khác gì không khôi phục.

"Tôi đã đọc được một phần ký ức của cậu," Dư Uyên đột nhiên nói, "Và phát hiện ra một chỗ rất thú vị."

Trì Thù nhướng mày: "Chỗ nào?"

Đây có lẽ là năng lực mới mà đối phương có được sau khi dung hợp Thần Cách. Việc ký ức bị bộc lộ vốn dĩ là chuyện rất nguy hiểm, nhưng kẻ trước mặt Trì Thù còn chẳng thể gọi là "người". Cậu thậm chí còn nghi ngờ liệu đối phương có hiểu được những cảm xúc phức tạp của con người hay không, vì thế cũng chẳng mảy may đề phòng gì.

“Đầu óc cậu có vấn đề.”

Trì Thù: ...Anh đang nói ai đầu óc có vấn đề đấy?

Sự mất tự nhiên thoáng qua của chàng trai khiến Dư Uyên nheo mắt đầy hứng thú. Hắn thích nhìn con người này có phản ứng cảm xúc mạnh như vậy: “Nói cách khác, ký ức của cậu đã bị sửa đổi.”

Trì Thù ngẩn ra một chút.

Không phải mất mát hay tổn hại, đối phương dùng từ "sửa đổi."

Từ rất lâu trước đây, cậu đã nghi ngờ liệu tinh thần mình có vấn đề hay không.

Cậu thường xuyên cảm thấy một loại cảm xúc phi thực tế, như thể linh hồn bị tách rời khỏi cơ thể trong cuộc sống hàng ngày. Giống như đang dùng góc nhìn của một kẻ đứng ngoài để quan sát cuộc sống của một người khác – người đó được gọi là "Trì Thù". Nhìn cậu ta thức dậy, ăn cơm, làm việc, giao tiếp xã hội... Những đêm không ngủ triền miên kéo dài, bởi dường như chỉ có ban đêm mới thật sự thuộc về cậu. Vì điều này, cậu thậm chí đã tìm đến bác sĩ. Chẩn đoán đưa ra là chứng mất ngủ dẫn đến hàng loạt triệu chứng khác. Sau khi uống thuốc đúng giờ, tình trạng của cậu quả thực đã khá hơn nhiều.

Đúng rồi, bác sĩ...

Đột nhiên, Trì Thù nhận ra mình không thể nhớ nổi khuôn mặt của người bác sĩ đã điều trị cho mình.

Khuôn mặt cậu tái nhợt, cố gắng hết sức để hồi tưởng, nhưng trong tâm trí chỉ hiện lên một gương mặt trắng bệch đang mỉm cười. Người đó đẩy gọng kính không tồn tại, rồi đưa cho cậu một tờ đơn thuốc chi chít những ký tự lộn xộn.

Trì Thù ngồi phịch xuống chiếc ghế sau lưng mình, những ngón tay buông thõng bên người không tự chủ được mà run rẩy. Dòng suy nghĩ hỗn loạn giống như những con côn trùng nhỏ bay loạn trong bóng tối, điên cuồng vo ve bên tai cậu, nhưng cậu lại không thể bắt lấy bất kỳ con nào.

Tại sao cậu lại bước vào trò chơi này?

-- Vì trong thực tại, cậu đã bị giết chết.

Kẻ đó tại sao lại giết cậu?

-- Vì kẻ đó là fan của cậu, nhưng cậu đã từ chối lời tỏ tình của gã.

Nhưng tại sao… tại sao cậu lại là một diễn viên?

-- ....

Trì Thù có thể nhớ rõ ràng về người quản lý của mình, các đồng nghiệp, từng bộ phim mà cậu từng tham gia, và cả những ngày lặp đi lặp lại như kim đồng hồ xoay vòng tại chỗ. Những ký ức ấy giống như mục lục trong sách giáo khoa, hiện lên trong đầu cậu một cách ngăn nắp, từng chi tiết kết nối với nhau như chuỗi hạt, nhưng riêng lý do vì sao cậu lại trở thành diễn viên thì cậu lại không thể nhớ ra.

Điều tưởng chừng như nhỏ nhặt nhất nhưng lại là căn nguyên quan trọng nhất, cậu đã quên mất.

Chàng trai co người trên ghế, cúi đầu, như bị đóng băng tại chỗ. Mái tóc đen rối bời che khuất phần lớn khuôn mặt, khiến Dư Uyên không thể nhìn rõ biểu cảm của cậu. Phần gáy lộ ra trắng đến mức gần như bệnh hoạn, những mạch máu xanh tím mỏng manh như thủy tinh, mong manh đến mức tựa như chỉ cần một tác động nhẹ cũng sẽ gãy lìa.

Trong ấn tượng của hắn, con người này lúc nào cũng bình tĩnh, xảo quyệt và khéo léo, tính toán quỷ kế, thao túng lòng người. Dường như bất kể chuyện gì xảy ra, cậu cũng đều có thể ứng phó một cách suôn sẻ. Cậu quá thông minh, cũng quá giỏi che giấu bản thân, đến mức vết thương thường bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để chữa lành. Một khi bùng phát, nó sẽ giống như bông tuyết cuối cùng rơi xuống trước trận tuyết lở.

Người đàn ông ngồi xổm xuống trước mặt cậu.

Một lực mạnh mẽ không cho phép từ chối nâng cằm cậu lên. Trì Thù ngẩng đầu, trên khuôn mặt hiện lên vẻ ngơ ngác trống rỗng. Đôi đồng tử mờ mịt không tiêu điểm nhìn về phía trước, trong mắt chỉ phản chiếu hình ảnh căn phòng.

"Cậu đang nghĩ gì?"

"Cậu rất đau khổ."

"Đừng nghĩ nữa."

Hắn không thích nhìn con người này lộ ra dáng vẻ như vậy.

Hắn rất không thích.

Hắn biết con người trước mặt trở nên như vậy là vì "ký ức", nhưng đó là một kẻ thù vô hình, hắn không thể giết chết. Dù có mạnh mẽ đến đâu, quái vật cũng không thể bước vào mê cung trong tâm trí chàng trai này, thậm chí còn khó nhận ra cảm xúc lạ lẫm đang dâng lên trong lòng mình được gọi là gì. Hắn bất lực.

Tựa như vừa tỉnh giấc từ một cơn mơ, Trì Thù khẽ lắc đầu, khàn giọng nói:

"Không có gì."

Chỉ là cảm giác, mọi thứ dường như đã được sắp đặt sẵn.

Đột nhiên, như vừa nghĩ ra điều gì đó, Trì Thù mở to mắt, đồng tử co rút lại, nhịp tim nơi lồng ngực không ngừng tăng tốc.

[Người chơi, bạn có tin rằng số phận đã được định trước không?]

Đây chính là thông báo của trò chơi xuất hiện ngay khi cậu bắt đầu phó bản đầu tiên.

Tổng cộng chỉ xuất hiện hai lần.

Đây là trùng hợp sao?

Không, điều đó không thể nào.

Rốt cuộc là ai đang điều khiển tất cả chuyện này?

Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Trì Thù không khỏi cảm thấy lạnh toát cả người.

------------

Vậy là tên chính thức của thụ là Dư Uyên he 😌👉👈 hy vọng không sai nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro