Chương 79: Chuyện ma học đường (38)
"Đúng là tôi đã đổi giường với cô ấy, nhưng sự việc không phải như cậu nghĩ..."
Mùi máu tươi hòa lẫn không khí lạnh lẽo xộc vào khoang mũi. Bóng dáng ảm đạm của họ bị ánh sáng le lói chiếu xuống sàn nhà, trên cửa kính mờ ảo phản chiếu hình ảnh vài người bên trong phòng ngủ.
Ánh đèn giường hắt lên khuôn mặt trắng của Trì Thù, tạo thành một vệt bóng dài hẹp. Thiếu niên có hàng mi dài và thẳng, cậu rũ mi, đánh giá biểu cảm của đối phương.
Từ Thiến Thiến nhìn chằm chằm vào vũng máu đọng trên sàn nhà, gần như lẩm bẩm:
"Bạn cùng phòng ở giường số 1 tên là Tào Thục, bạn trai cũ của cô ấy đúng là đang muốn quay lại với cô ấy, còn liên tục uy hiếp cô ấy, những điều này tôi không hề nói dối..." Cô dừng lại một chút, "Hai ngày trước, tôi tình cờ nghe thấy Tào Thục đang gọi điện thoại với bạn trai cũ ở cầu thang."
"Nửa đầu cuộc trò chuyện tôi không nghe thấy, chỉ nghe được một phần nhỏ, nhưng có một câu, tôi nghe rất rõ ràng —— 'Cô ta ngủ ở giường số 4, anh giết cô ta đi, em sẽ quay lại với anh'."
Mọi người nghe vậy đều sững sờ.
Từ Thiến Thiến đột nhiên ngẩng đầu lên: "Giọng điệu của cô ấy lúc đó, căn bản không giống như đang nói đùa, hơn nữa người đàn ông kia tôi đã gặp rồi, hắn ta có vấn đề về tâm thần, cho người ta một loại... cảm giác rất kỳ quái... Tôi về suy nghĩ rất lâu, càng nghĩ càng sợ, trưa hôm đó, tôi bèn xin giấy dán từ quản lý ký túc xá, nhân lúc đêm khuya đổi số giường của chúng tôi..."
Trì Thù khoanh tay dựa vào lan can, không nói gì, dường như đang cân nhắc tính chân thực trong lời nói của đối phương.
Lý Nguyệt Nguyệt hỏi: "Tại sao cô ấy lại muốn giết cậu? Hai người có mâu thuẫn gì sao?"
"Cũng có thể coi là có... Tào Thục và tôi luôn cạnh tranh trong học tập, nhưng cô ấy luôn thi không lại tôi, ban đầu tôi nghĩ chuyện này chẳng có gì, sau đó mới phát hiện ra cô ấy rất coi trọng thứ hạng, gần như đến mức bệnh hoạn..."
Ngón tay Từ Thiến Thiến run rẩy, thở hắt ra một hơi: "Có một lần tôi quay về, vừa lúc gặp cô ấy đang xé bài thi của tôi, vừa xé vừa mắng tôi... Tuy rằng sau đó cô ấy có xin lỗi tôi, nhưng từ đó trở đi, chúng tôi không bao giờ nói chuyện với nhau nữa."
Trì Thù có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó.
Theo lời Từ Thiến Thiến, Tào Thục vẫn luôn ghi hận cô trong lòng, thậm chí nảy sinh ý định giết người, nhưng do số giường bị đổi, bạn trai cũ của cô ta đã giết nhầm người. Sau khi phát hiện mình giết nhầm, trong cơn phẫn nộ gã đã ra tay diệt khẩu cả phòng.
Thiến Thiến mím môi: "... Sự việc chính là như vậy, tôi không có lý do gì để lừa các cậu, huống hồ các cậu còn cứu tôi, tôi đã nói hết những gì mình biết rồi..."
"Tôi tin cậu."
Trì Thù đột nhiên ngắt lời cô.
Cô ngẩn người, chạm phải ánh mắt hơi cong của Trì Thù, có chút lúng túng dời mắt đi, nhỏ giọng nói "Cảm ơn".
Trì Thù cầm đèn pin rọi lên ba chiếc giường còn lại, không ngoại lệ, trên đó đều là thi thể, chất lỏng màu nâu sẫm thấm ướt đệm, văng lên cả lan can. Làn da dưới ánh đèn hiện lên màu xanh trắng, trông vô cùng quỷ dị.
Trì Thù cụp mắt xuống, trong lòng vẫn còn vài phần nghi hoặc.
Tào Thục... chỉ vì cạnh tranh không lại bạn cùng phòng mà muốn giết cô?
Lý do này có vẻ quá gượng ép.
Cậu cảm giác như vẫn còn điều gì đó ẩn giấu bên trong...
Nhưng nhìn Từ Thiến Thiến, cô không giống như đang nói dối, chỉ có thể chứng minh rằng có một số việc, cả cô cũng không biết.
Ngoài thi thể, Trì Thù không tìm thấy bất kỳ vật dụng cá nhân nào của họ, ngay cả điện thoại di động cũng không có.
Có lẽ vì những người trong phòng 213 đã chết từ trước, những gì hiện ra trước mắt bọn họ chỉ là một hình thức tái hiện lại hiện trường, mà nhiệm vụ của hệ thống chỉ là "Cứu Từ Thiến Thiến", chứ không phải điều tra rõ chân tướng vụ án.
Đột nhiên, ba người trong phòng như cảm nhận được điều gì đó, đồng loạt dừng động tác lại.
Chính là [Cảm ứng ẩn hình] được bố trí ở cửa ban công đang phát ra cảnh báo.
Có thứ gì đó đang tiến vào tầng hai.
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Trì Thù vội vàng kéo Từ Thiến Thiến đang còn hoang mang, bốn người rời khỏi phòng ngủ, nhanh chóng bước về phía phát ra cảnh báo.
Gần như ngay lúc họ vừa qua khỏi góc rẽ, một bóng đen kỳ dị bò ra từ cuối hành lang.
Nó còn to lớn và dị dạng hơn lần đầu tiên nhìn thấy, tứ chi như loài người rậm rạp che kín cả bức tường. Trên thân thể là những khuôn mặt người trắng bệch, rách nát, những ngũ quan khác nhau được khâu vá lại với nhau. Dưới ánh sáng mờ ảo, cảnh tượng này trông vô cùng rùng rợn.
Âm thanh bò sát ghê rợn từ phía sau khiến da đầu tê dại, mọi người tăng tốc bước chân, chạy vào cầu thang gần nhất.
Vài bóng đen lướt qua trong hành lang tối tăm.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng, hai chân run rẩy, nhưng không ai dám dừng lại, mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng đuổi theo phía sau, họ mới dần dần chậm lại.
Bóng tối càng thêm dày đặc.
Trì Thù và những người khác đi trên hành lang tầng 5, dù đã cố gắng bước nhẹ nhưng vẫn không thể tránh khỏi tiếng vọng mỏng manh phát ra từ mặt đất. Sự trống rỗng, lạnh lẽo, không có ánh đèn, họ men theo tường, chậm rãi tiến về phía trước dưới ánh đèn pin yếu ớt.
Sau nhiều lần bị truy đuổi, bốn người lúc này đều trông rất thảm hại, tinh thần căng thẳng. Môi trường tối tăm càng khuếch đại nỗi sợ hãi trong lòng, cùng với sự tĩnh lặng gặm nhấm trái tim họ.
Sinh vật kia không biết bằng cách nào mà luôn xác định được vị trí của họ, bất kể họ chạy trốn đến đâu, cứ cách vài chục phút nó lại xuất hiện, có thể ở phía trước, cũng có thể ẩn nấp ở một góc khuất nào đó, phía sau, góc trần nhà. Hình dạng kỳ dị của nó giống như một khối u ác tính mọc đầy xúc tu, liên tục truy đuổi họ.
Giống như Tử Thần bám riết lấy bóng hình.
Dù cả thể xác lẫn tinh thần đều đã mệt mỏi, họ vẫn không thể không cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Thần kinh yếu ớt liên tục bị giằng xé, căng thẳng, từng bước một tiến gần đến bờ vực sụp đổ.
Ở những nơi ánh sáng không thể chiếu tới, bất cứ lúc nào cũng có thể có quái vật ẩn nấp bò ra.
Trì Thù dụi dụi đôi mắt đỏ ngầu, bật điện thoại xem giờ.
2:18.
Còn 42 phút nữa.
Trong tình huống này, không ai còn cảm thấy buồn ngủ, chỉ là mệt, rất mệt. Mỗi một lần bị truy đuổi đều đẩy cơ thể đến giới hạn, khi cuối cùng cũng có thể dừng lại, sự mệt mỏi lại ập đến như thủy triều, giống như một hình phạt kéo dài.
"Nó đến rồi. Chạy mau!"
Lý Nguyệt Nguyệt là người đầu tiên phát hiện ra bóng đen phía sau, nhỏ giọng cảnh báo.
Bốn người cùng nhau chạy về phía trước.
Tiếng bước chân dồn dập và hỗn loạn lại vang lên trong hành lang trống vắng, tiếng bò sát rậm rạp, trùng điệp của nhiều chân ma sát với mặt đất đuổi theo sát nút.
Cái lạnh thấu xương.
Khi cuối cùng họ cũng cắt đuôi được con quái vật, cổ họng của Trì Thù đã dâng lên mùi máu tanh. Cậu hất những lọn tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau tai, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một chút ửng hồng.
Điều khiến mọi người hơi bất ngờ là Từ Thiến Thiến, một học sinh bình thường lại có thể theo kịp tốc độ của họ. Ban đầu, họ đã chuẩn bị tinh thần cho việc cô sẽ kéo chân sau.
Trì Thù: "Vẫn còn chịu đựng được chứ?"
Từ Thiến Thiến: "Vẫn ổn, quen rồi."
Trì Thù: "?"
Từ Thiến Thiến giải thích: "Vì luyện chạy 800 mét, chúng tôi mỗi ngày đều chạy mười lăm vòng quanh sân vận động."
Trì Thù: "..."
Học sinh cấp ba thời nay thật đáng sợ.
Cho đến một phút trước 3 giờ sáng, họ vẫn bị con quái vật đó truy đuổi.
Thể lực của mọi người đã đến giới hạn, cơ thể nặng nề như đeo chì. Hơi thở lạnh lẽo của con quái vật ở ngay phía sau, nó chuyển động, những chi giống người điên cuồng vươn ra về phía họ, che kín cả trời đất, dường như muốn nuốt chửng cả bốn người.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Cuối cùng, 3 giờ cũng điểm.
Ngay khoảnh khắc đó, như thể bị ràng buộc bởi một quy tắc nào đó, những chi đang vặn vẹo của con quái vật cứng đờ tại chỗ, không thể tiến thêm một chút nào nữa. Những chi đó run rẩy vài cái một cách không cam lòng, rồi ngay lập tức tan biến vào bóng tối.
Hành lang tối đen trở lại yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của mọi người.
Trì Thù dựa vào tường, tay ướt đẫm mồ hôi chống lên đùi đang run rẩy, cậu cúi đầu, cố gắng làm dịu nhịp tim đang đập dữ dội trong lồng ngực. Ngực âm ỉ đau, sau một lúc lâu, cậu mới khôi phục lại một chút sức lực.
Trì Thù đứng dậy, đột nhiên, ánh mắt cậu dừng lại trên người Từ Thiến Thiến.
Trong bóng tối, cơ thể cô đang dần trở nên mờ nhạt.
Nhưng Từ Thiến Thiến không hề nhận ra, cô lau mồ hôi, vừa thở hổn hển vừa nhìn về phía Trì Thù.
"À đúng rồi, Tiểu Trì... tôi có thể nhờ cậu một việc được không?"
Trì Thù nói: "... Cô nói đi."
Dáng hình đối phương càng lúc càng mờ nhạt, hình hài bên cạnh như bị bóng tối xung quanh gặm nhấm, nuốt chửng. Như cảm nhận được điều gì, Từ Thiến Thiến nói nhanh hơn:
"Tôi có một người bạn, cô ấy tên Diệp Tình. Có một ngày, cô ấy ở lại khu dạy học A rất muộn, nhưng từ đó về sau, cô ấy đã mất tích. Tôi không còn gặp lại cô ấy nữa. Điều kỳ lạ là, tôi hỏi những bạn học khác, họ đều nói không quen biết Diệp Tình, dường như chỉ còn mình tôi nhớ đến cô ấy..."
Đôi mắt xám xịt của cô lộ ra vẻ hồi tưởng, đưa một bàn tay về phía Trì Thù.
Trên bàn tay nửa trong suốt, có một con thú bông tròn trịa mặc quần áo màu đỏ.
"Cái này tặng cậu."
Trì Thù ngẩn người, vội vàng nhận lấy nó trước khi tay cô biến mất.
Tay chân của Từ Thiến Thiến đã hòa vào bóng tối xung quanh, chỉ còn lại thân thể mờ nhạt và phần đầu. Giọng nói của cô cũng dần trở nên mỏng manh.
"Cô ấy rất thích con thú bông này, đi đâu cũng mang theo, nhưng không hiểu sao, ngày mất tích cô ấy lại để quên nó ở phòng học, rồi tôi tìm thấy..."
Bóng tối gặm nhấm cổ cô, chỉ còn lại một cái đầu lơ lửng trước mặt Trì Thù. Tóc và mũi cô nhanh chóng biến mất, chỉ còn một cái miệng đang mấp máy.
Giọng nói cuối cùng gần như nhỏ đến khó nghe.
"Nếu cậu có thể tìm thấy cô ấy, hãy thay tôi trả lại cái này cho cô ấy..."
Từ Thiến Thiến biến mất.
Cô vốn dĩ đã chết, giờ phút này nhiệm vụ đã hoàn thành, trong phó bản này, cô không còn lý do gì để tồn tại nữa.
Trì Thù cúi đầu nhìn con thú bông trong lòng bàn tay. Đôi mắt cong cong và cái miệng đỏ tươi của nó đang mỉm cười với cậu. Trên khuôn mặt trắng bệch, nụ cười ấy có chút khiếp người.
Cậu cất nó vào ba lô.
Trước mắt đột nhiên hiện ra từng hàng thông báo của hệ thống.
[Chúc mừng người chơi hoàn thành quái đàm năm: Bài đăng. Nhận được hoa hồng nhỏ: 3.]
[Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ đặc thù: [213 Ký túc xá nữ].]
[Thưởng hoa hồng nhỏ: 7.]
[Người chơi đã nhận được [Thân phận nữ · Vĩnh viễn], hình tượng và trang phục hiện tại của bạn sẽ được lưu giữ thành thẻ thân phận đặc thù, bạn có thể sử dụng trong các phó bản sau.]
Trì Thù: ?
Cái quái gì thế này?
[Chúc mừng người chơi thành công giải khóa câu chuyện số 11: Trốn tìm.]
[Giới thiệu: Mang theo thú bông, ở lại khu dạy học A đến sau 9 giờ rưỡi tối, tìm một phòng học trống, chơi trốn tìm với thú bông, đừng để bị phát hiện.]
[Độ thăm dò phó bản hiện tại: 75%.]
Câu chuyện cuối cùng.
Hiện tại, mười một câu chuyện của trường Bồi dưỡng Nhân tài đều đã được cậu giải khóa.
Câu chuyện yêu cầu thời gian là sau 9 giờ rưỡi... Vừa đúng lúc khu dạy học đóng cửa, cấm bất kỳ ai ở lại bên trong.
Xem ra cậu lại sắp phạm luật.
Cũng quen rồi.
Trì Thù mở thẻ thân phận.
[Giá trị tinh thần: 90.]
[Số lượng hoa hồng nhỏ: 67.]
Hai hàng số này rất đẹp mắt, khiến tâm trạng cậu cũng thoải mái hơn không ít.
Nhiệm vụ đã giải quyết, tiếp theo Trì Thù gặp phải một vấn đề —— hơn ba tiếng đồng hồ tiếp theo, cậu nên đi đâu?
"Cậu đến phòng ngủ của tôi đi, ngay trên tầng này." Diệp Tâm Lộ chủ động nói, "Đợi chuông reo, cậu nhân lúc bạn cùng phòng tôi lên lớp trước rồi rời đi."
Trì Thù gật đầu.
Chỉ có thể làm như vậy.
Cậu đi theo Diệp Tâm Lộ đến cửa phòng ngủ của cô, bên trong tối om, hai người lặng lẽ chui vào qua khe cửa.
Không có giường ngủ dư, Trì Thù đành nằm úp sấp trên bàn nghỉ ngơi, mặt bàn rất cứng, lại lạnh, tuy rằng cậu mệt nhưng cũng không sao ngủ được, cậu thậm chí còn thấy may mắn là phó bản không có muỗi, nếu không chắc chắn sẽ bị đốt đầy người. Cuối cùng cũng chịu đựng đến 7 giờ sáng, lúc đứng dậy, Trì Thù cảm thấy toàn thân đau nhức như bị xe cán qua vậy.
Cậu rửa mặt, rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ.
Trì Thù vừa xoa cổ vừa đi thang máy xuống lầu, từ ký túc xá nữ đến ký túc xá nam có một đoạn đường ngắn, cậu chậm rãi đi tới, vì còn quá sớm, xung quanh hầu như không có học sinh, cả khuôn viên trường vẫn chìm trong tĩnh lặng.
Cả đêm không ngủ, đầu cậu có chút đau, Trì Thù cúi đầu, day day thái dương đang ẩn ẩn đau, nhất thời không chú ý, suýt chút nữa đụng phải một người.
Cậu vội vàng nói xin lỗi, định tiếp tục đi về phía trước, bỗng nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai.
"Bạn học, phía trước là ký túc xá nam, bạn không thể vào."
Trì Thù sững người, đột nhiên ý thức được vẻ ngoài của mình vẫn chưa biến trở lại, ngay sau đó chạm mặt với một đôi mắt.
Sắc mặt cậu cứng đờ.
...... Vận may gì thế này.
Tiết Lang nhìn chằm chằm cô gái có hành vi kỳ lạ trước mặt.
Khuôn mặt đối phương tái nhợt, quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt, nhìn bộ dạng có vẻ như không ngủ ngon, tóc cô rất đen, màu mắt và môi lại rất nhạt, tạo cho người ta cảm giác ốm yếu, lạnh lùng.
Cậu ta hơi nheo mắt.
Nữ sinh này...... sao lại cho cậu ta một cảm giác quen thuộc vậy?
Cô gái nhìn chằm chằm cậu ta vài giây, trên mặt bỗng nhiên nở một nụ cười xin lỗi: "A, nhầm đường rồi, xin lỗi."
Cô vội vàng xoay người, định rời đi, Tiết Lang đột nhiên nhớ tới điều gì, gọi cô lại.
"Đúng rồi, bạn có thấy một người kiểu này không? Da rất trắng, cao trên 1m8, trông rất đẹp trai,...... Đi từ hướng ký túc xá nữ đến."
Trì Thù: ... Cậu cũng thật biết chọn người để hỏi đấy.
"Chưa từng thấy."
Cậu buông ba chữ ấy rồi định bỏ đi thì một bóng người bước ra từ ký túc xá. Ánh mắt người nọ vô tình chạm thẳng vào ánh mắt của cậu.
Nhìn thấy Trì Thù, người nọ cụp mắt xuống.
Sắc mặt Trì Thù cứng đờ.
Trần Duyên khẽ nhếch môi mỏng, trông như định gọi tên cậu.
Ngay sau đó, cô gái kia vội vàng chạy tới, đầy vẻ cảnh giác nắm chặt lấy tay Trần Duyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro