Chương 76: Chuyện ma học đường (35)
Đầu vai hơi chùng xuống, tiếng hít thở đều đều, nhẹ nhàng phả vào tai Tiết Lang.
Cậu ta vô tình liếc mắt xuống phía dưới bên phải, nhìn thấy Trì Thù đang cụp mắt. Mái tóc hơi rối phủ nhẹ lên gương mặt cậu, mang vẻ lơ đãng và mệt mỏi. Những ngón tay trắng nõn thon dài lướt nhẹ giữa không trung, hẳn là đang xem xét giao diện hệ thống.
Chưa được trao quyền, những người chơi khác không thể nhìn thấy giao diện hệ thống của nhau. Đúng lúc Tiết Lang định thu hồi ánh mắt, đột nhiên, cậu ta chú ý tới một mảng đỏ tươi chói mắt trên cổ tay Trì Thù.
Tay áo rộng thùng thình trượt xuống theo cổ tay thon chắc của cậu, để lộ ra một vệt máu đỏ thẫm khắc trên làn da trắng muợt. Nó xinh đẹp, quỷ dị, tựa như một ngọn lửa đỏ rực đang lưu động.
Tiết Lang bỗng chốc sững người.
Bên kia, Trần Duyên lặng lẽ đưa mắt nhìn về phía Trì Thù.
Cậu hơi nghiêng đầu, cúi xuống. Mái tóc dài chạm nhẹ vào cổ, dường như không còn chút sức lực nào mà tựa vào vai một người khác. Người nọ đang vững vàng đỡ lấy cậu.
Trần Duyên không nhìn thấy mặt Trì Thù, nhưng cũng có thể đoán được nét mặt cậu lúc này hẳn là yếu ớt và mệt mỏi.
Ánh mắt anh ta dừng lại trên khuôn mặt Tiết Lang vài giây, như muốn ghi nhớ dáng vẻ của cậu ta, rồi lại lặng lẽ rời đi.
... Chỉ là đồng đội mà thôi. Bình thường.
Anh ta đến đây vốn là để xác nhận sự an toàn của Trì Thù. Nếu cậu không ra ngoài trước khi mặt trời lặn, anh ta sẽ vào trong tìm. Giờ phút này thấy Trì Thù bình an vô sự, anh ta cũng không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Rốt cuộc, Trì Thù không phải người của anh.
Trần Duyên vừa định xoay người rời đi, đột nhiên nghe thấy một giọng nói có chút lo lắng từ phía bên kia truyền đến —— "Tay cậu bị thương?"
Anh ta khựng lại, nhìn về phía Trì Thù.
Cổ tay cậu đang bị người khác nắm lấy, ống tay áo bị kéo tụt xuống một đoạn, trên làn da trắng đến chói mắt là một vệt đỏ nhìn thấy mà ghê người, hình như vẫn còn đang chảy máu.
Trần Duyên chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra đó chỉ là vết xước da, trong phó bản thật sự không tính là gì. Nhưng sắc mặt đối phương lúc này lại tái nhợt vô cùng, dưới ánh sáng, trắng đến gần như trong suốt.
Tiết Lang vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cổ tay cậu.
Chỗ da ấy nóng lên một cách mơ hồ, hơi nóng lan tỏa dưới hình vẽ, giống như một bàn tay thô ráp đang vuốt ve cổ tay cậu một cách mờ ám. Trong đầu Trì Thù hiện lên hình ảnh người đàn ông nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt u ám, đột nhiên cảm thấy hơi không tự nhiên.
...Tên kia không thể nào đem cái thứ đồ chơi quỷ quái này đến một chỗ kín đáo hơn được hay sao?!
Trì Thù giải thích: "Đây là... hình xăm, vẽ lên thôi, không phải máu."
Cậu cố gắng rút tay về nhưng không thể thoát khỏi. Tiết Lang nhìn chằm chằm vào "hình xăm" cực kỳ đáng ngờ kia vài giây, rồi đột nhiên khựng lại: "...Cánh tay cậu lại bị sao thế này?"
Tay áo của Trì Thù trong lúc giãy giụa đã bị tụt xuống một mảng lớn, để lộ ra cánh tay quấn đầy băng vải. Những mảng máu đậm nhạt loang lổ trên đó, có thể tưởng tượng được vết thương đã từng nghiêm trọng đến mức nào.
Ba người bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này đều đồng loạt nhíu mày.
"Bị thương khi nào?"
Trì Thù: ...
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cậu bỗng thấy da đầu tê dại. Đang lúc cậu đang tìm cách giải thích thì một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên cạnh.
"Vết thương băng lại bị bung ra rồi à?"
Người đến có mái tóc và đôi mắt đen, làn da trắng, toát ra vẻ lạnh lùng khó gần. Lúc này, người đó đang cúi xuống nhìn chằm chằm vào cánh tay băng bó của Trì Thù.
Trì Thù không ngờ Trần Duyên lại đến họp mặt vào lúc này, cậu ấp úng: "...Không để ý lắm, lát nữa tôi sẽ—"
Trần Duyên: "Cậu băng bó không đúng cách, tôi băng lại cho cậu."
Vì phải đối phó với đám người của hội học sinh, Trì Thù đã tháo băng Trần Duyên băng cho cậu trước đó. Băng trên tay hiện tại rõ ràng là do tự cậu băng bó, trông rất thảm hại và lộn xộn.
Tiết Lang hơi nheo mắt.
Cậu ta biết người này tên là Trần Duyên, đã cùng Trì Thù vào tòa hành chính. Khi bọn họ đang ở bên ngoài bàn bạc cách vào cứu người, người này cùng Tinh Nguyệt đứng từ xa quan sát, có lẽ cũng đang đợi Trì Thù ra.
...Bỗng dưng thấy hơi khó chịu.
Cậu ta nắm lấy tay còn lại của Trì Thù, vẫn chưa buông ra, nhếch mép: "Cậu ấy là người của chúng tôi, bị thương thì cũng không đến lượt người của Tinh Nguyệt các người xen vào."
Lý Nguyệt Nguyệt bên cạnh gật đầu: "Đúng vậy, cậu Tiểu Trì dù sao cũng là người của đội chúng tôi, vết thương này chúng tôi sẽ xử lý, vẫn là mời các người..."
Trần Duyên nhìn chằm chằm Trì Thù: "Cậu ấy đi vào tòa hành chính cùng tôi, vết thương cũng là bị lúc đó, tôi nên chịu trách nhiệm."
Tiết Lang nhướng mày: "Vậy à, cậu ấy đã ra rồi, chúng tôi sẽ chăm sóc cậu ấy, không cần anh chịu trách nhiệm, mời các người về cho."
Giản Triết Tư cười lạnh: "Thái độ của cậu là sao? Đây là người mà anh Trần nhà chúng tôi để ý, trong tòa hành chính là hai người họ hợp tác cứu đồng đội của chúng tôi ra, muốn bày tỏ chút lòng cảm ơn cũng không được?"
Tất Xá nheo mắt: "Để ý thì sao? Trì Thù bây giờ là người của chúng tôi, Nhật Diệu và Tinh Nguyệt vốn là đối thủ cạnh tranh, ai biết được các người có nhân cơ hội này làm hại cậu ấy hay không. Dù thế nào thì chúng tôi cũng tuyệt đối không giao người cho các người."
Trì Thù: "..."
Không phải chứ.
Chuyện này mà cũng cãi nhau được à?
Mắt thấy tình hình căng như dây đàn, cậu định bày ra tư thế sẵn sàng ngăn cản đánh nhau, nhưng khổ nỗi hai tay bị Tiết Lang và Trần Duyên giữ chặt, đành phải bỏ cuộc.
Cậu mở miệng: "Cái kia..."
Lời còn chưa dứt, ánh mắt mọi người xung quanh đồng loạt đổ dồn về phía cậu, khiến Trì Thù bất giác rùng mình.
Giản Triết Tư hùa theo: "Đúng rồi, vẫn chưa hỏi ý kiến của chính chủ – Tiểu Trì, cậu rốt cuộc đi với bọn họ hay đi với anh Trần chúng tôi?"
Trì Thù: "..."
Lúc này cậu thật sự không cần đổ thêm dầu vào lửa đâu.
Dưới ánh mắt dò xét của mọi người, Trì Thù nói: "...Tôi về phòng ngủ. Ngủ."
Cậu còn nhiệm vụ phải làm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc chắn sẽ phải thức cả đêm, không tranh thủ ngủ bù thì không chịu nổi.
Giản Triết Tư nhướn mày: "Nghe thấy chưa, về phòng, ý người ta là đi với anh Trần, mấy người đừng có cố chấp nữa."
Trì Thù: "..." Tôi chỉ muốn về ngủ thôi mà.
Không khí lặng đi một lúc.
Tiết Lang: "Tôi đỡ cậu về phòng ngủ."
Trì Thù rất tự nhiên đón nhận ý tốt của cậu ta, Trần Duyên cũng tiến lên, đỡ lấy tay còn lại của cậu, cùng nhau hướng về phòng ngủ. Trì Thù bị kẹp ở giữa hai người họ, cậu có một cảm giác kỳ lạ.
Cậu đột nhiên nghĩ đến một cụm từ: Tả hữu hộ vệ.
Xung quanh dường như có một luồng áp suất thấp lơ lửng.
Phía sau bọn họ, các thành viên của Nhật Diệu và Tinh Nguyệt lặng lẽ bám theo, hai bên giữ một khoảng cách rõ ràng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đối phương với ánh mắt đầy địch ý.
Cảnh tượng có phần gượng gạo.
Trên đường đi, Diệp Tâm Lộ chợt nhớ ra một chuyện: "Tiểu Trì, giữa trưa không phải cậu nói tối nay muốn đi hoàn thành nhiệm vụ cầu cứu ở phòng ngủ nữ 213 sao? Tôi với Nguyệt Nguyệt sẽ đến giúp cậu, mấy giờ chúng ta tập hợp?"
Trì Thù: "...Khoảng chín giờ rưỡi, tôi sẽ qua chỗ các cậu."
Trên mặt các thành viên Tinh Nguyệt ít nhiều đều lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Cuộc đối thoại này nghe thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng vấn đề là, địa điểm nhiệm vụ ở phòng ngủ nữ, Trì Thù làm sao vào được?
Trước đó họ đã hoàn thành câu chuyện này rồi, người kích hoạt là Bạch Linh, sau đó cũng hoàn toàn do các nữ sinh trong đội xử lý, nên họ chưa từng nghĩ đến nếu người chơi nam kích hoạt câu chuyện này thì phải làm sao.
Lâm Tưởng suy nghĩ, rồi nhịn không được nói: "Đó không phải ký túc xá nữ sao? Cậu..."
Đang đi phía trước, Trần Duyên đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn hắn ta.
Mặt anh ta không chút biểu cảm, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt sâu thẳm mang theo vài phần cảnh cáo.
Lâm Tưởng thấy lạnh sống lưng, theo bản năng ngậm miệng lại.
Anh Trần này... là sao nhỉ?
Không ai hỏi thêm nữa, Trì Thù thở phào nhẹ nhõm.
Cậu không muốn để mọi người biết chuyện mình giả gái. Dù sao cậu cũng còn chút liêm sỉ.
Trì Thù tiện tay mở giao diện hệ thống, xem xét nhiệm vụ trước mắt, còn hai nhiệm vụ, một là [Bí mật tòa hành chính], một là [Ký túc xá nữ 213].
Hiện tại, tổng độ khám phá của phó bản đã đạt 70%.
Cậu nhấn mở nhiệm vụ tòa hành chính, phát hiện độ khám phá của tòa hành chính dừng lại ở 65%.
Trì Thù nhớ rất rõ, sau khi tìm thấy nửa bộ não, con số này đã tăng vọt lên 25%, nói cách khác, nếu tìm thấy nửa còn lại, nhiệm vụ cơ bản có thể kết thúc.
Cậu trầm ngâm suy nghĩ.
Trường Bồi dưỡng nhân tài cao cấp này có "hai thế giới", giống như hai mặt của một tấm gương.
Một là thế giới bọn họ đang ở, một thế giới giả tạo nhìn như bình thường yên ả, một là thế giới chân thật, máu me đáng sợ và kỳ dị hơn. Bằng cách bôi một loại máu đặc biệt lên mí mắt, có thể nhìn thấy một góc của thế giới chân thật, nhưng cũng sẽ bị phó bản đồng hóa nhanh hơn do giá trị tinh thần giảm mạnh.
Trước đó ở phòng phẫu thuật, Trì Thù tuy rằng nhìn thấy một bộ não hoàn chỉnh, nhưng trên sân thượng tòa hành chính chỉ tìm được một nửa.
Cậu suy đoán, đây là do cậu hiện tại vẫn đang ở trong "Trường Bồi dưỡng nhân tài giả tạo".
Muốn tìm thấy nửa bộ não còn lại, cần phải đến mặt kia của trường Bồi dưỡng nhân tài.
Trì Thù đột nhiên phát hiện ra một điểm bất hợp lý.
Độ khám phá có vấn đề.
Hiện tại tổng độ khám phá của phó bản đã đạt 70%, mà cậu còn ba câu chuyện chưa hoàn thành, cộng thêm một số phát hiện vụn vặt khác, về cơ bản có thể đẩy độ khám phá lên trên 90%, nhưng ngôi trường này rõ ràng còn có "một thế giới khác" chưa được mở khóa.
... Có lẽ nó đã vượt ra khỏi phạm vi thiết lập ban đầu của phó bản này rồi?
Đang miên man suy nghĩ, bọn họ đã đến dưới lầu ký túc xá.
Những người chơi chia thành hai nhóm đi về phía ký túc xá nam và nữ. Trì Thù cùng mấy người khác đi thang máy lên tầng bốn. Tiết Lang không cùng tầng với cậu, sau khi đưa mọi người đến nơi, cậu ta dừng lại ở cửa, nói: "Vậy tôi đi đây."
Câu này rõ ràng là nói với Trì Thù, nhưng ánh mắt cậu ta lại nhìn chằm chằm vào Trần Duyên.
Trì Thù nghĩ Tiết Lang lo lắng Trần Duyên sẽ gây bất lợi cho mình trong ngày phán xét, suy cho cùng, bọn họ thuộc về hai phe đối lập, lo lắng cũng là chuyện bình thường.
Cậu mỉm cười: "Yên tâm, tôi từng hợp tác với anh ta rồi, anh ta cũng không tệ lắm."
Vừa nói xong, sắc mặt Tiết Lang càng thêm sa sầm.
Cậu ta cười lạnh một tiếng, nhìn Trần Duyên, nói "à", rồi quay người bỏ đi.
Trì Thù: ?
Trần Duyên đóng cửa lại.
Lúc này là 5 giờ chiều, hai người bạn cùng phòng còn lại chưa về, trong phòng yên tĩnh, tối om.
Trì Thù bật đèn, ngồi vào chỗ của mình, xắn tay áo lên một đoạn, vắt lên khuỷu tay, nhìn Trần Duyên, cười nói: "Nào. Làm phiền anh rồi."
Chàng trai mở lòng bàn tay ra, những ngón tay tái nhợt hơi cuộn lại, mạch máu xanh lam nổi lên dưới làn da mỏng manh, băng gạc đã bị máu thấm thành màu hồng phấn, quấn chặt lấy cánh tay thon dài rắn chắc.
Trần Duyên kéo một chiếc ghế khác đến, đặt thuốc nước và dụng cụ lên trên, nửa quỳ trước mặt cậu, dùng kéo cắt bỏ lớp băng gạc ướt đẫm dính chặt của Trì Thù, nhẹ nhàng mở ra.
Lúc đang thoa thuốc, ánh mắt anh ta dừng lại rất lâu ở cổ tay Trì Thù.
"Đây là... hình xăm?"
Hình tam giác đầu rắn, con rắn yêu dị, mang đến cho anh ta một cảm giác vô cùng đáng sợ và lạnh lẽo, giống như một loài mãnh thú khổng lồ nào đó đánh dấu con mồi của mình, một khi bị người khác xâm phạm, sẽ phải đối mặt với sự trả thù hung dữ vô tận.
Trần Duyên không khỏi nhíu mày.
Làn da lại bắt đầu nóng lên.
Trì Thù ừ một tiếng.
Trần Duyên: "Lúc ở tòa hành chính với tôi, trên tay cậu còn chưa có cái này."
Anh ta ngẩng đầu lên, vừa đúng chạm phải ánh mắt ngây thơ của chàng trai.
"Thực ra đây là một đạo cụ, sau khi kích hoạt nó, có thể mê hoặc tâm trí NPC ở một mức độ nhất định, tôi dựa vào cái này để chạy thoát."
Trần Duyên khẽ mím môi, cúi đầu băng bó cho cậu, cũng không biết tin được bao nhiêu phần.
Đột nhiên, anh ta nhạy cảm ngửi thấy một mùi máu tươi thoang thoảng.
Đến từ bụng đối phương.
Cậu mặc quần áo màu tối, vết máu không rõ ràng, nhưng đến gần, có thể thấy một mảng màu đậm hơn thấm ra ở vùng bụng.
Anh ta khẽ liếc mắt, thấy Trì Thù đang nhìn chỗ khác, lông mi rũ xuống, không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt như đang xuất thần.
Trần Duyên vén vạt áo của cậu lên.
Trì Thù không hề phòng bị, theo bản năng định ngăn lại, nhưng cổ tay lại bị người kia đè lên tay vịn, gân tay tê dại, lập tức mất hết sức lực, chỉ có thể bất đắc dĩ để mặc áo của mình bị vén lên.
Băng gạc loang lổ vết máu lộ ra trước mắt Trần Duyên.
Chúng lộn xộn quấn quanh eo bụng săn chắc của chàng trai, đã bị máu thấm loang lổ không ra hình thù gì, theo nhịp thở chậm rãi phập phồng.
Vạt áo bị vén lên một đoạn, ngón tay thon dài của Trần Duyên ấn vào xương sườn của cậu.
Trì Thù cụp mắt xuống, đối diện với một đôi con ngươi đen láy, u ám.
Vì có [Não ký sinh] che chắn cảm giác đau nên cậu không cảm thấy đau lắm, sau khi xử lý qua loa, cậu thậm chí đã quên mất vết thương.
Cậu định giải thích: "Thực ra..."
"Hai người đang làm gì?"
Một giọng nói đột nhiên vang lên từ cửa phòng ngủ.
Hai người nghe tiếng quay đầu lại.
Tiết Lang đang khoanh tay đứng đó, nheo mắt, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn chằm chằm bọn họ, vẻ mặt không thể hiện rõ vui buồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro