Chương 70: Chuyện ma học đường (29)
Trì Thù cứng người.
Nếu cậu không nghe nhầm, giọng nói đó... đến từ ngay phía trước cậu.
Trì Thù nhìn cái đầu không có da thịt, phía sau hốc mắt trống rỗng, bộ não của nó dường như đang hơi nhúc nhích.
Sau một thoáng im lặng, giọng nói lại vang lên: "Cậu không bị bọn họ bắt? Còn đến được nơi này? Thật khó tin, khó tin..."
Lúc này, Trì Thù có thể chắc chắn giọng nói phát ra từ khối thân thể đó, cậu nhìn chằm chằm vào nó, thử hỏi: "... Cậu còn sống?"
"Trông tôi giống đã chết hả?"
Trì Thù: "..."
Nếu không nhìn xem tình trạng hiện tại của mình rồi hãy nói.
Trì Thù nhìn chằm chằm vào ngũ quan trống rỗng của nó, hỏi: "Cậu có thể nhìn thấy tôi?"
"Tôi có thể 'cảm nhận' được cậu." Nó nói.
Bộ não đẫm máu đang nhìn chằm chằm vào cậu.
"Khi cậu chạm vào tôi, thông tin của cậu đã truyền vào mạng lưới thần kinh của tôi, khiến tôi tỉnh lại khỏi trạng thái ngủ đông, mặc dù tôi không có thị giác và thính giác theo nghĩa truyền thống, nhưng tôi không ngừng phát ra sóng dò xung quanh, thông qua việc tiếp nhận sự phản xạ của chúng để thu thập thông tin..."
"Ví dụ như tôi biết giới tính sinh học của cậu là nam, nhưng thông qua đặc điểm bên ngoài của cậu phán đoán cậu đang mặc váy, tóc dài, do đó suy đoán, cậu là một thanh niên thích mặc đồ nữ, biết giả giọng, có ngoại hình trên trung bình..."
"Tóm lại, nguyên lý rất phức tạp, nói với một người bình thường chưa tiến hóa hoàn toàn như cậu cũng không hiểu."
Trì Thù: "..."
Cậu xoay người bỏ đi.
"Chờ đã!"
Bước chân Trì Thù hơi khựng lại, nhưng không quay đầu. Như sợ cậu bỏ chạy, giọng nói dồn dập vang lên từ phía sau.
"Cậu không thể trốn thoát khỏi nơi này, một khi bị bọn họ phát hiện, bọn họ sẽ bắt cậu lại, biến thành 'đồng loại' giống như tôi."
"Ai nói tôi muốn chạy trốn?" Trì Thù nhướng mày, bóng tối hắt lên khuôn mặt tái nhợt một vệt dài như lông vũ, "Tôi muốn đi lên."
"... Cậu điên rồi?!"
Cô gái đứng bên cạnh cửa vẫn im lặng, hai tay quấn băng vải buông thõng bên người, tóc đen như mực, da trắng như tuyết, dáng vẻ nghiêng mặt có vẻ lãnh đạm và tĩnh lặng.
Nó ngập ngừng, dường như ý thức được mình đã lỡ lời, rồi lại dùng giọng bình tĩnh nói: "Tôi biết đường đến phòng điều khiển trung tâm, tôi có thể dẫn cậu qua đó. Nhưng trước tiên cậu phải nói cho tôi biết vì sao cậu muốn đến đó."
Trì Thù rốt cuộc xoay người lại, dùng đôi mắt màu nhạt nhìn nó, một lát sau, khẽ mỉm cười: "Không cần. Tôi tự mình đi cũng được."
Đầu óc: "......"
Người này thật ngạo mạn.
"Từ đây đến phòng điều khiển trung tâm, cần thẻ thông hành cấp ba, cậu không thể nào có, càng không thể tìm được nó, dọc đường lại có nhiều thành viên hội học sinh tuần tra. Không có sự giúp đỡ của tôi, cậu tuyệt đối không thể đến đó."
Trì Thù cười: "Cậu cứ luôn miệng nói muốn 'giúp tôi', trên thực tế, chỉ là muốn mượn cớ này để tôi đưa cậu rời khỏi đây thôi,... Cậu muốn trốn khỏi tòa nhà hành chính này, tôi là cơ hội duy nhất của cậu."
Nó im lặng một lát.
"Không sai. Tôi sẽ dẫn cậu đến phòng điều khiển trung tâm, nhưng đổi lại, cậu phải đưa tôi rời khỏi đây. Cậu đã xem qua những thứ tôi viết, cậu biết tôi khao khát được tự do đến nhường nào, nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ lập tức báo cáo vị trí của cậu cho cấp trên..."
Trì Thù khoanh tay dựa tường: "Đây là thái độ cầu xin người khác sao?"
"...... Đừng quá kiêu ngạo, tôi là đầu cuối kết nối thần kinh, chỉ cần tôi động một ý niệm, tất cả mọi người trong tòa hành chính này sẽ biết cậu đang ở đây, cậu căn bản không thể trốn thoát."
Trì Thù: "Cậu không dám."
Cậu từng bước tiến lại gần nó: "Bởi vì tôi là người duy nhất có thể cứu cậu, một khi tôi chết, cậu sẽ không bao giờ có thể đợi được một người như tôi nữa. Tôi là cơ hội cuối cùng để cậu giành lại tự do, cậu không dám để lộ hành tung của tôi."
Trì Thù nheo mắt: "Vậy nên, phải là cậu cầu xin tôi giúp cậu, hiểu chưa?"
Đầu óc: "......"
Chưa từng gặp người nào khó đối phó như vậy.
Nó nhanh chóng nhận ra tình thế, ừ một tiếng, cúi đầu chịu thua: "Phải, cậu nói đúng. Bây giờ...... cậu có thể tin tôi rồi chứ, tôi còn muốn cậu rời khỏi đây hơn bất kỳ ai, nên tuyệt đối không thể lừa cậu."
Nó dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Tôi có quyền hạn cao hơn so với thành viên hội học sinh bình thường, nếu bọn họ ở gần đây, tôi có thể dò ra, giúp cậu tránh né nguy hiểm...... Xin cậu hãy mang tôi theo."
Trì Thù đánh giá nó, như đang suy xét, một lát sau, cậu nói: "Tôi phải mang cậu thế nào? Móc thẳng cái đầu óc này của cậu ra à?"
"...... Không cần. Cậu chỉ cần đặt ngón tay lên là được."
"Bộ não của tôi chỉ là vật dẫn, thứ thực sự hữu dụng là những dây thần kinh nguyên, tôi sẽ chuyển chúng sang tay cậu."
Trì Thù: "Ký sinh?"
"Cũng hơi giống... nhưng tôi đảm bảo với cậu, tôi tuyệt đối sẽ không làm hại cơ thể cậu, tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này..."
Trì Thù đứng trước nó, do dự vài giây trước khối thịt đỏ tươi đang nhúc nhích, rồi đưa tay phải ra, lòng bàn tay chậm rãi chạm vào bề mặt mềm mại, ẩm ướt của nó.
Trước mắt cậu đột nhiên hiện ra từng hàng thông báo của hệ thống.
[Chúc mừng người chơi nhận được đạo cụ đặc biệt: Não ký sinh.]
[Giới thiệu đạo cụ: Một khối tập hợp đơn giản của các dây thần kinh nguyên, sản phẩm của bộ não, nhưng không hiểu sao vẫn giữ được ý thức của chính mình, giống như con người làm gián điệp trà trộn vào AI, trong phó bản này có thể cung cấp cho bạn không ít tiện lợi.
Chúng ta nên định nghĩa một người là "Người" như thế nào? Nếu máy móc có được tình cảm và tư duy của con người, nếu các cơ quan trên cơ thể con người đều được thay thế bằng máy móc, vậy thì cái nào mới nên được coi là đồng loại?
Năng lực của nó tương tự như "Ký sinh", nhưng bởi vì thực lực quá yếu, căn bản không thể cướp đoạt quyền sử dụng cơ thể của vật chủ, trừ khi vật chủ tự nguyện trao quyền cho nó.
Tất nhiên, nó còn có một số công dụng không ngờ tới, có lẽ bạn có thể tự mình hỏi nó, nếu nó bằng lòng nói cho bạn biết.]
Trì Thù hơi bất ngờ.
Thứ này lại là một đạo cụ.
Hơn nữa, không giống như trước đây, lần này phần giới thiệu đạo cụ đặc biệt không hề ghi "Giới hạn sử dụng trong phó bản hiện tại".
Xem ra cậu có thể mang thứ này ra khỏi phó bản.
Trì Thù thu tay phải về, cúi đầu nhìn, ngón tay vẫn đủ năm, màu da cũng bình thường, không có bất kỳ biến đổi kỳ lạ nào.
Giọng nói quen thuộc lại vang lên, lần này, thực sự giống như phát ra từ trong đầu cậu: "Được rồi. Chúng ta đi thôi."
Trì Thù: "Bây giờ cậu đang ở đâu?"
"Trong cơ thể cậu. Tôi ở khắp mọi nơi."
Trì Thù: ......
Hơi huyền ảo.
"Yên tâm, tôi không thể đọc được suy nghĩ của cậu, các dây thần kinh nguyên di chuyển trong cơ thể cậu cũng sẽ không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào, nếu cậu cực lực bài xích, tôi sẽ rời khỏi cơ thể cậu."
Nó dừng lại vài giây: "Tôi đã quên tên của mình, cậu có thể gọi tôi bằng số hiệu, 432."
...
Trì Thù mở hé cửa, lặng lẽ đi ra.
Trên hành lang, đèn hai bên màu đỏ và xanh lá xen kẽ nhấp nháy, bóng cậu ẩn hiện nhấp nhô trong ánh sáng kỳ lạ, phía trước cách đó không xa là thang máy, con số trên màn hình bị thay thế bằng một chuỗi mã loạn màu đỏ tươi, cửa hành lang tối tăm ẩn nấp trong góc, ánh sáng không thể xuyên vào chút nào.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Sắp đến nơi, 432 đột nhiên nói: "Phía trước có người."
Trì Thù dùng thẻ từ mở cửa bên cạnh, lách người vào qua khe cửa, đè tay xuống lặng lẽ đóng cửa lại, một loạt động tác dứt khoát nhanh nhẹn, không quá hai giây.
Trong bóng tối, cậu áp sát vào cạnh cửa, hơi cụp mắt nhìn xuống khe hở nhỏ bên dưới cánh cửa, không lâu sau, nghe thấy tiếng bước chân dày đặc từ xa đến gần về phía cậu.
Ánh sáng lọt qua khe cửa hẹp, lúc sáng lúc tối rung động theo bóng người đi qua.
Giọng nói của 432 vang lên bên tai cậu.
"Kỳ lạ thật, người bình thường trong trường hợp này sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng từ lúc ra khỏi cửa đến giờ, nhịp tim của cậu chưa bao giờ vượt quá 70, thậm chí còn không hề dao động. Tôi nghi ngờ cậu thực chất là một AI trá hình."
Trì Thù: ......
Vớ vẩn.
Người cuối cùng cũng đi qua cửa, tiếng bước chân của họ dần dần xa đi.
Trì Thù hơi cong ngón tay chống lên cửa, lông mi hắt bóng mờ nhạt xuống đáy mắt, không hề nhúc nhích.
"Tôi không nhìn thấy bất kỳ dấu vết trang điểm nào trên mặt cậu, nhưng rõ ràng giới tính sinh học của cậu là nam, làm thế nào cậu làm được vậy? Cậu rất thích mặc đồ nữ sao? Cậu mặc đồ nữ ở cùng phòng với bạn cùng phòng không thấy xấu hổ sao? Liệu có ai thầm yêu cậu vì điều này không?..."
Trì Thù lạnh lùng mở cửa.
"Ồn ào quá."
432 im lặng.
Trì Thù đi đến cửa thang máy.
Lúc lên lầu, giọng nó lại vang lên.
"Vậy rốt cuộc tại sao cậu muốn đến phòng điều khiển chính?"
"Tìm bộ não."
"Tại sao muốn tìm bộ não?"
Trì Thù bị hỏi đến phát phiền, thuận miệng nói: "Để phá hủy nó."
432: .....
Cậu bước từng bước lên cầu thang, đèn hành lang bị tắt, Trì Thù cố tình bước nhẹ, vịn tay vịn, chậm rãi tiến về phía trước trong bóng tối. Cậu đi đến tầng sáu.
Đôi mắt đột ngột từ bóng tối bước vào ánh sáng, Trì Thù không khỏi nheo mắt lại, đèn ở đây sáng lạ thường, dưới ánh sáng trắng, xung quanh là từng căn phòng màu trắng, cửa đều đóng kín, trên đó có đánh số.
Trong không khí tràn ngập mùi formalin, mọi nơi đều rất sạch sẽ, hành lang ở lối vào chia thành ba nhánh, mỗi nhánh đều có cảnh tượng giống nhau, trắng bệch, vắng lặng, không một hạt bụi.
432: "Khu nghiên cứu thường rất ít người đến, các thành viên làm việc ở đây cũng cơ bản sẽ không ra ngoài, thẻ thông hành cấp ba chỉ có người ở phòng nghiên cứu chính mới có, họ sẽ luôn mang theo bên mình để đề phòng bị trộm. Hơn nữa, để mở phòng điều khiển chính, còn cần phải có nhận dạng khuôn mặt khớp với thẻ thông hành."
"Cậu xem, điều này căn bản là không thể làm được..."
Trì Thù: "Biết rồi. Giết người là được."
"Người ở khu nghiên cứu không giống chúng ta, nơi này gần với trung tâm tòa hành chính, một khi họ mất liên lạc với hệ thống, sẽ ngay lập tức phát ra cảnh báo cấp một, vị trí của cậu sẽ bị khóa, toàn bộ tầng này sẽ bị bao vây, cậu căn bản không thể trổng thoát."
Trì Thù: "Không sao cả, sẽ có cách."
432: ..... Cậu nhóc này đúng là cứng đầu cứng cổ.
Toàn bộ khu nghiên cứu tầng sáu có cấu trúc hình tròn, phòng nghiên cứu chính nằm ở giữa, từ lối vào đến đó có một đoạn đường khá dài, hành lang thông nhau bốn phía, rất dễ bị lạc bên trong. Trì Thù dựa theo chỉ dẫn của 432, tiếp tục đi về phía trước.
Trong lúc đó, 432 vẫn muốn khuyên cậu rời đi.
"... Rốt cuộc tại sao cậu lại cố chấp với bộ não như vậy?"
"Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao." Cậu nhướng mày, khuôn mặt tái nhợt dưới nụ cười này hiện lên vài phần xinh đẹp ma mị, "Tôi muốn phá hủy nó."
432: "Cậu đang lừa tôi phải không?"
Trì Thù: "Phải."
432: "......"
432: "Cậu không thể làm được, nó không còn là một cỗ máy máu thịt đơn thuần nữa, chỉ cần nó muốn, nó có thể dễ dàng giết chết bất kỳ ai, lý do cậu còn sống là vì nó không cảm thấy cậu có thể đe dọa đến nó."
Vài phút sau, Trì Thù đến phòng nghiên cứu chính, đây là một không gian hình tròn được bao quanh bởi những bức tường trắng, cậu quẹt thẻ mở cửa, phía sau cánh cửa là một hành lang rộng đủ cho hai người đi, hành lang đan xen, xung quanh phân bố các phòng giống như tổ ong.
Bên ngoài mỗi phòng đều dán chữ cái và số kết hợp, cùng với chức vụ, ví dụ như căn phòng đầu tiên Trì Thù nhìn thấy, trên cửa có ghi [E-52 Nhân viên nghiên cứu bình thường].
Càng đi vào trong, chữ cái càng gần A, chức vụ cũng càng ngày càng cao, thấy Trì Thù từng bước tiến về phía trước, không có ý định dừng lại, 432 cuối cùng cũng hoảng sợ.
432: "Chờ đã! Rốt cuộc cậu muốn làm gì?!"
Trì Thù không để ý đến nó.
Cuối cùng, cậu dừng lại trước một cánh cửa.
Biển chỉ dẫn ghi [A-001 Viện trưởng nghiên cứu].
Thiếu nữ mặc bộ đồng phục đỏ, đưa một bàn tay thon dài trắng nõn ra, gõ nhẹ lên cánh cửa trắng.
Vài giây im lặng sau, một giọng nói khàn khàn lạnh lùng truyền ra từ phía sau cánh cửa đóng chặt: "Chuyện gì?"
Trì Thù: "Tôi phát hiện một thành viên hội học sinh đã thoát khỏi sự kiểm soát của bộ não, dường như vẫn còn sót lại ký ức và ý thức mạnh mẽ của bản thân, thậm chí còn có ý đồ phá hủy bộ não. Đây là một trường hợp đặc biệt hiếm có, tôi nghĩ cậu ta rất thích hợp để làm đối tượng nghiên cứu của chúng ta."
432: ?!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro