Chương 61: Chuyện ma học đường (20)
Lý Nguyệt Nguyệt cùng Tất Xá đi vào trong tìm Hứa Vạn Thần, ba người còn lại bắt đầu đọc cuốn sách này.
Trên bìa sách in dòng chữ màu đỏ sậm: Sổ Tay Cho Ăn. Vì cũ kỹ nên nó có chút mờ nhạt.
Góc phải bên dưới ghi bằng nét chữ thanh tú: [Ký giả: Lý Na]
[Ngày x tháng 2 năm 19xx
Theo sổ tay hướng dẫn, tôi cho những động vật nhỏ trong thùng nuôi ăn, chúng ăn rất ngon lành. Ở đây tổng cộng có mười sáu cái thùng, bảy thùng chứa chuột bạch nhỏ, còn lại đều chứa ếch xanh.
Tôi phụ trách ca chiều, không chỉ phải cho chúng ăn, còn phải dọn dẹp rác thải mà đám sinh viên sử dụng phòng giải phẫu buổi sáng chưa dọn sạch sẽ.
Sinh viên giao ca với tôi phàn nàn, nếu không phải vì điểm học tập thì ai mà thèm làm việc này, nhưng tôi thì không.
Tôi thích mùi formalin ở nơi này, những cơ quan sinh vật được ngâm, những cỗ máy lạnh lẽo màu trắng, đủ loại dao mổ sắc bén, không gian tĩnh lặng vắng người, tất cả đều khiến tôi cảm thấy an toàn, thậm chí... say mê.]
[Ngày x tháng 2 năm 19xx
Tôi cho mỗi thùng một phần thức ăn, nhưng những sinh vật nhỏ đó bò lên thành thùng, hướng về phía tôi như muốn xin thêm, theo quy định, tôi không thể cho thêm thức ăn, nhưng nhìn vẻ khẩn cầu, đôi mắt tròn xoe của chúng, tôi mềm lòng.
Dù sao thức ăn cũng còn nhiều, tôi lại lấy thêm một phần cho mỗi thùng, đút cho chúng ăn.
Âm thanh nhai nuốt của chúng khi ăn vây quanh tôi, cảm giác vui sướng như thể bông gòn đang bành trướng lấp đầy cơ thể, tôi đột nhiên cảm thấy đói, lén ăn một miếng thức ăn, ầy, khó ăn quá.
Ngồi trong phòng giải phẫu trống rỗng, tôi bắt đầu thèm bánh mì. Đói quá. Đói quá.]
[Ngày x tháng 3 năm 19xx
Chúng ăn càng ngày càng nhiều.
Một phần thức ăn đã không còn đủ cho chúng nữa, tôi đã quen với việc cho những sinh vật nhỏ này ăn hai phần, tôi nhìn chúng béo lên từng ngày, cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, cứ như thể chúng là thú cưng do chính tay tôi nuôi lớn.
Mỗi lần ăn xong, chân chúng đều cào vào thùng nuôi, nhìn tôi với vẻ khao khát, đôi mắt đỏ rực chuyển động không ngừng, miệng lúc đóng lúc mở, dường như vẫn còn muốn ăn thêm.
Kỳ lạ, mắt chuột và ếch xanh có màu đỏ sao?
... Có lẽ tôi nên cho chúng ăn nhiều hơn.]
[Ngày x tháng 3 năm 19xx
Quản lý phát hiện tốc độ thức ăn chăn nuôi giảm xuống bất thường, hỏi chúng tôi có ai cho ăn nhiều hơn không, tôi nói với ông ta là tôi làm, không ngờ ông ta lại mắng tôi một trận.
Mắt ông ta càng lúc càng đỏ, ngực phập phồng, quai hàm nghiến chặt, phát ra tiếng phù phù, nước bọt bắn lên mặt tôi, giống như một con ếch xanh to lớn đang chờ bị giải phẫu.
Thật keo kiệt, trường học lớn như vậy mà lại không có tiền mua thức ăn chăn nuôi sao?
Tôi bị cảnh cáo rồi nên không dám cho ăn nhiều nữa, ngoan ngoãn chỉ bỏ vào một phần thức ăn, nhưng chúng đã quen với khẩu phần ăn nhiều, chúng bắt đầu phát ra những tiếng xao động bất mãn, va chạm mạnh vào thành thùng, những đầu ngón tay sắc nhọn thậm chí còn cào lên thành thùng những vết sâu hoắm.
Thật đáng thương.
Đôi mắt đỏ tươi của chúng nhìn chằm chằm vào tôi, miệng há to, không ngừng kêu thét, như thể đang nói "Tôi đói" "Tôi đói" "Tôi rất đói"...
Rất đói.
Rất đói rất đói rất đói.]
[Ngày x tháng 3 năm 19xx
Chúng cần nhiều thức ăn hơn. Vì vậy, tôi mang theo thịt.
Tôi bọc chúng trong nhiều lớp túi ni lông, giấu vào trong cặp, trong phòng giải phẫu vắng người, tôi đeo găng tay, cầm từng miếng thịt bê bết máu, nhét vào thùng nuôi.
Tôi lại nghe thấy âm thanh nhai nuốt quen thuộc, hạnh phúc.
Ăn đi ăn đi ăn đi ăn đi..
Những miếng thịt đó làm tôi thấy ghê tởm, những miếng thịt đỏ máu dính đầy mỡ vàng, những miếng mỡ mềm nhũn, giống như những con giòi to lớn. Nhưng chúng lại ăn rất ngon lành.
Tôi nên cho chúng ăn nhiều hơn.]
[Ngày x tháng 4 năm 19xx
Sau khi thực hiện một lần, tôi có thể có được rất nhiều thịt, đủ cho chúng ăn gần một tuần.
Nhìn cơ thể chúng dần dần phồng lên, đôi mắt ngày càng đỏ, tôi không nhịn được mà vuốt ve cơ thể chúng, dưới lớp da có ấm áp có lạnh lẽo, là máu thịt của tôi.
Thức ăn chuyển động trong bụng chúng theo từng nhịp thở dồn dập.
Lợi cả đôi đường.
Nhưng hôm nay tôi nghe thấy các bạn học bàn tán, họ ngửi thấy mùi máu trên người tôi, mặc dù tôi đã quấn rất nhiều lớp băng vải lên vết thương, mặc áo khoác dày, họ vẫn có thể ngửi thấy.
Tôi cố gắng phớt lờ cảm giác khó chịu khi bị người khác nhìn chằm chằm, lặng lẽ suy nghĩ.
Mùa hè phải làm sao đây?]
[Ngày x tháng 5 năm 19xx
Chúng tham lam nuốt lấy máu thịt tôi đưa cho.
Nhồm nhoàm.
Má chúng không ngừng mấp máy, thịt đỏ cuộn lên trong khoang miệng đỏ tươi, gặm nhấm, nuốt, trên mặt chúng lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Trong thùng nuôi đã tích tụ một lớp máu đông dày đặc, cùng với chất bài tiết của sinh vật, tỏa ra mùi tanh hôi bẩn thỉu, ngay cả mùi hăng của dung dịch formaldehyde cũng không thể che giấu được.
Nhân viên vệ sinh không phát hiện ra sao?
Nhanh chóng, tôi gạt bỏ nghi ngờ ra khỏi đầu, những sinh vật nhỏ được tôi tận tâm cho ăn, cơ thể đã lớn hơn gấp năm sáu lần so với ban đầu, chúng ngửi thấy mùi máu của tôi liền xúm lại, kêu to, đôi mắt đỏ ngầu run rẩy phấn khích, bày tỏ sự khao khát mãnh liệt.
Đói quá đói quá đói quá đói quá.
Tôi cũng đói, rất đói, đói quá.
Tôi cắt thịt của chính mình, những miếng thịt run rẩy, mềm mại, miếng mỡ đáng ghét rỉ ra khỏi cơ thể, chúng điên cuồng lao vào, xé, gặm, như thể đó là món ăn ngon nhất trên đời.
Tôi tò mò cầm lên một con ếch xanh, nó to bằng bàn tay tôi, cơ thể mềm nhũn, cái bụng phình to, khóe miệng còn dính máu thịt và chất nhầy, nó vẫn chưa no.
Đôi mắt đỏ ngầu lồi ra của nó nhìn tôi, tôi nhét nó vào miệng mình rồi nhai. Nhai. Nhai.
Tôi cắn đứt chân của nó, cái bụng mềm mại như thạch, chất nhầy tanh mặn lạnh lẽo tràn vào khoang miệng, máu đỏ tươi, dịch mắt đặc quánh, nó kêu lên quái dị, nôn ra hàng ngàn trứng ếch xanh từ trong miệng.
Rất đói.
Rất đói rất đói rất đói.]
[......]
Trong danh sách tử vong có kẹp một tờ giấy bị xé rách.
Chữ in nhỏ, nhưng trên đó có rất nhiều vết bẩn, một số chữ đã khó có thể phân biệt.
[Quy trình nuôi sinh vật trong phòng giải phẫu
1, Sinh vật nuôi trong phòng giải phẫu chỉ có chuột và ếch xanh, không có và không thể có động vật khác, nếu bạn nhìn thấy các loại động vật khác, đừng cho chúng ăn, hãy báo cáo ngay lập tức với giáo viên trực.
2, Cho ăn mỗi ngày một lần vào lúc 7 giờ sáng và 6 giờ chiều, thức ăn chăn nuôi được lấy tại địa điểm █, mỗi thùng nuôi chỉ được bỏ vào một phần thức ăn.
3, Thùng nuôi chuột màu trắng, thùng nuôi ếch xanh màu đen, thức ăn chăn nuôi tương ứng khác nhau, đừng trộn lẫn chúng!
4, Nếu bạn nhìn thấy thùng nuôi có màu khác ngoài đen và trắng, hãy ghi lại màu sắc và số lượng của chúng, báo cáo với giáo viên trực.
5, Cấm cho ăn thịt người! Cấm cho ăn thịt người! Cấm cho ăn ███%&!
6, Không được cố gắng mở vòi nước bị hỏng ở góc kia, nếu bạn đã mở nó và nhìn thấy chất lỏng màu đỏ chảy ra từ bên trong, đừng quan sát, đừng chạm vào, hãy rời khỏi phòng giải phẫu ngay lập tức và thông báo cho nhân viên vệ sinh!]
Một âm thanh thủy tinh vỡ đột ngột vang lên bên tai họ.
Âm thanh vang lên không báo trước trong không gian tĩnh lặng, phát ra từ căn phòng cuối cùng của phòng giải phẫu.
Những ngón tay Diệp Tâm Lộ đang nắm chặt tờ giấy run lên, nhìn về phía âm thanh phát ra. Vài phút trước, Tất Xá và Lý Nguyệt Nguyệt đã đến đó để tìm Hứa Vạn Thần.
Có vẻ như đã xảy ra chuyện.
Trì Thù: "Đi xem."
Cậu bước về phía đó trước, Tiết Lang và hai người kia vội vàng đuổi theo, khi đến gần hơn, họ có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nức nở và tiếng tay chân vùng vẫy phát ra từ bên trong.
Sau khi đẩy cửa ra, cảnh tượng bên trong hiện ra rõ ràng.
Bàn thí nghiệm hỗn loạn.
Khắp nơi là những mảnh vỡ của ống nghiệm và dung dịch bị đổ, có khay nuôi cấy bị vỡ, khối thịt màu đỏ lục của sinh vật bên trong chảy ra cùng với dịch nuôi cấy, hình dạng dị thường và kỳ quái, hơi nhúc nhích.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Hứa Vạn Thần co rúm lại trong góc, sắc mặt cậu ta trắng bệch đáng sợ, cơ bắp run rẩy, toàn thân run lên.
Lý Nguyệt Nguyệt cố gắng ấn vào vai cậu ta, Tất Xá đứng trước mặt cậu ta, một tay giữ hai má Hứa Vạn Thần, một tay đổ nước vào miệng cậu ta.
Chất lỏng trong suốt hòa lẫn với nước bọt chảy xuống từ khóe miệng cậu ta.
Trì Thù cau mày, vội vàng tiến đến giúp đỡ giữ cậu ta lại: "Chuyện gì vậy?"
Sắc mặt Lý Nguyệt Nguyệt tái nhợt, tay không dám buông lỏng: "Khi chúng tôi đến, cậu ấy đã như vậy rồi, hỏi gì cậu ấy cũng không nói, cứ như kẻ ngốc... Có thể là do giá trị tinh thần quá thấp."
Trì Thù: "Tại sao trước đó cô không ở cùng cậu ấy?"
"Chúng tôi chia nhau ra tìm manh mối, cậu ấy đi vào phòng trong." Cô mím môi, "Khi chúng tôi vào, cậu ấy đang đứng trước bàn thí nghiệm, ngay khi chúng tôi đến gần, cậu ấy bắt đầu la hét điên cuồng, đập phá đồ đạc, miệng lẩm bẩm 'nước', 'ăn hết' linh tinh..."
Tất Xá đổ gần hết nửa bình nước cho cậu ta, cơ thể Hứa Vạn Thần cuối cùng cũng không còn run dữ dội nữa, cậu ta mở to mắt, há miệng, ngồi ngây người ra đó, như một con rối vô hồn.
Một lúc sau, ánh mắt Hứa Vạn Thần cuối cùng cũng dần dần tập trung.
Cậu ta cứng đờ chuyển động cổ, như một con robot khởi động lại, con ngươi đen quét qua những người xung quanh, đột nhiên giật nảy mình như bị điện giật, biểu cảm dần dần trở lại bình thường.
Thấy cậu ta như vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tất Xá: "Cậu cảm thấy thế nào rồi?"
Hứa Vạn Thần yếu ớt lắc đầu, được họ đỡ dậy.
"Tôi vừa mới mở khóa một câu chuyện quái dị mới." Hứa Vạn Thần thở hổn hển, "Tôi sẽ chia sẻ nó với các cậu."
Một tiếng chuông thông báo của hệ thống đồng loạt vang lên bên tai mọi người.
[Chúc mừng người chơi đã kích hoạt thành công câu chuyện số 8: Vòi nước đỏ.
Số người tham gia: 6.
Giới thiệu câu chuyện: Trong phòng giải phẫu ở tầng hai của khu giảng dạy A, có một vòi nước bị hỏng, từ đó chảy ra chất lỏng màu đỏ, dùng nó thoa lên mí mắt, bạn sẽ nhìn thấy một thế giới khác.]
Hứa Vạn Thần: "Vừa rồi tôi không được tỉnh táo cho lắm, đã làm phiền mọi người rồi... Nơi này rất kỳ lạ, chúng ta vẫn nên nhanh chóng tìm cái vòi nước đó rồi hoàn thành câu chuyện này càng sớm càng tốt."
Những người khác cũng không có ý kiến gì.
Xung quanh bàn thí nghiệm có một vòng bồn rửa, được bố trí dọc theo tường, mỗi cái cách nhau vài chục cm, ước tính sơ bộ có khoảng ba, bốn mươi cái.
Sáu người tách ra hành động.
Trì Thù nhìn bóng dáng Hứa Vạn Thần, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Nhận thấy cậu dừng lại quá lâu, Tiết Lang hỏi: "Sao vậy?"
Trì Thù: "Tôi cảm thấy Vạn Thần có chút kỳ lạ."
Tiết Lang cau mày: "Có sao?"
Trì Thù nhìn cậu ta, lắc đầu: "Không có gì, có lẽ tôi quá nhạy cảm."
Cậu và Tiết Lang một nhóm, cũng bắt đầu tìm kiếm "vòi nước bị hỏng" kia.
Liên tục vặn vài cái, nước chảy ra từ vòi đều là nước trong, dòng nước rửa sạch lớp men sứ trắng tinh, mang lại cảm giác yên bình.
Âm thanh ào ào của nước chảy khiến Trì Thù cảm thấy một trận chóng mặt không rõ nguyên nhân.
Giọng nói của Tất Xá đột nhiên vang lên: "Tìm thấy rồi!"
Anh ta và Hứa Vạn Thần đang đứng trước một cái vòi nước, vẻ mặt vui mừng. Nghe thấy tiếng động, Trì Thù hoàn hồn, cùng những người khác đi tới.
Vòi nước đã được vặn đến mức tối đa, nhưng bên trong chẳng hề chảy ra một giọt nước nào. Lắng tai nghe kỹ, có thể nghe thấy từ ống nước nối với vòi phát ra những tiếng rì rầm kỳ quái.
Giống như có thứ gì đó đang bò dọc theo đường ống vậy.
Hứa Vạn Thần đưa tay ra, thử vặn vòi sang trái rồi sang phải, nhưng vẫn không có phản ứng.
Tiếng rì rầm càng lúc càng rõ ràng.
Một cảm giác kỳ quái khó tả dâng lên trong lòng, ánh mắt Trì Thù chậm rãi rời khỏi vòi nước, chuyển sang nhìn Hứa Vạn Thần.
Trừ sắc mặt hơi tái nhợt ra, cậu ta chẳng có gì khác thường.
Vòi nước phát ra tiếng lộc cộc.
Ánh mắt mọi người đều dán chặt vào nó.
Một dòng chất lỏng đỏ tươi, lạnh lẽo chảy ra từ vòi.
Nó nhuộm đỏ lớp men sứ trắng tinh, chảy ra hai bên rồi trôi xuống cống thoát nước. Trong không gian tĩnh lặng, tiếng nước chảy róc rách nghe rất rõ ràng.
Hứa Vạn Thần nhìn chằm chằm dòng chất lỏng đỏ tươi ấy, nói: "Để tôi."
Nghe vậy, mọi người đều sững sờ.
Cảm giác bất an trong lòng Trì Thù ngày càng mãnh liệt.
Không đúng.
Chuyện này rất không đúng.
Cậu muốn ngăn cản, nhưng đã quá muộn.
Hứa Vạn Thần đã đưa tay ra, chất lỏng đỏ tươi thấm ướt lòng bàn tay cậu ta, ngay sau đó, cậu ta thẳng tay giơ ngón tay bôi lên mí mắt của mình.
Trì Thù giật thót mình, định nắm lấy cổ tay cậu ta lại, nhưng vẫn chậm một bước. Đầu ngón tay của Hứa Vạn Thần chạm vào mí mắt, để lại hai vệt đỏ chói trên làn da trắng xanh.
Hứa Vạn Thần nghiêng đầu nhìn cậu, có chút nghi hoặc: "Anh Trì, sao anh lại đột nhiên nắm lấy tay tôi?"
Trì Thù nhìn chằm chằm hai vệt máu trên mí mắt cậu ta, hỏi: "Cậu... có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?"
Sự im lặng kéo dài một cách khác thường.
Hứa Vạn Thần lắc đầu ngơ ngác: "Không... A..."
Trong khoảnh khắc ấy, giọng nói của cậu ta giống như một chiếc đĩa bị trầy xước, kéo dài một cách the thé, kỳ dị, khàn khàn và quỷ quái. Đôi mắt cậu ta mất đi tiêu cự, ánh mắt như xuyên thấu qua Trì Thù, nhìn thấy một thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp.
Những sợi tơ máu dày đặc bò lên tròng trắng mắt cậu ta, giống như một tổ ong đỏ tươi. Mí mắt Hứa Vạn Thần run rẩy điên cuồng, gân xanh nổi lên cuồn cuộn, giống như có sâu đang không ngừng ngọ nguậy dưới da cậu ta.
Cậu ta đột nhiên hất tay Trì Thù ra.
Mười ngón tay run rẩy của Hứa Vạn Thần phủ lên hai mắt, cố gắng che đậy thứ gì đó, nhưng con ngươi đen của cậu ta lại trồi ra từ khe hở giữa những ngón tay, đồng tử mở to đến mức đáng sợ, giống như hai quả trứng côn trùng đang nở, ấu trùng sắp sửa chui ra.
"Sao có thể... sao có thể..."
Cậu ta hoàn toàn rơi vào trạng thái mê sảng điên cuồng, toàn thân cơ bắp co giật, run rẩy, phồng lên rồi xẹp xuống trên người cậu ta, tựa như những khối u đang hoạt động.
Tất Xá vội vàng nói: "Nhanh ngăn cậu ấy lại!"
Đã quá muộn.
Hai tay Hứa Vạn Thần đã đâm sâu vào hốc mắt của mình, máu đặc quánh theo mười ngón tay cậu ta ào ạt chảy ra, văng tung tóe trong không trung thành hình parabol, dính nhớp, chói mắt, chảy dọc theo lớp gạch men sứ trắng.
Lý Nguyệt Nguyệt không nhịn được hét lên kinh hãi.
Tiết Lang nắm lấy một tay cậu ta, định kéo lại, nhưng ngay sau đó, tiếng xé thịt vang lên trong không khí.
Cậu ta đã tự móc một con mắt của mình ra.
"Đừng nhìn... đừng nhìn... đừng nhìn..."
Hứa Vạn Thần run rẩy, răng va lập cập, phát ra những âm tiết mơ hồ, dường như cậu ta không cảm thấy đau đớn, năm ngón tay cắm vào hốc mắt, điên cuồng móc nốt con mắt còn lại ra.
Diệp Tâm Lộ vội vàng đổ bột cầm máu lên hốc mắt cậu ta, nhưng máu vẫn không ngừng phun ra.
Nhìn cảnh tượng này, Tất Xá run rẩy, lảo đảo lùi lại nửa bước, lẩm bẩm: "Vô dụng rồi, cậu ta đã..."
Đến mức này, gần như đã là đường cùng.
Trì Thù đột nhiên nắm lấy tay cậu ta, bất chấp bàn tay đầy máu thịt be bét, giọng nói gấp gáp: "... Cậu rốt cuộc... đã nhìn thấy gì?"
Cảm thấy có người chạm vào mình, Hứa Vạn Thần cứng đờ ngẩng đầu lên, đôi hốc mắt trống rỗng đen ngòm nhìn cậu.
Máu tươi chảy đầy mặt cậu ta, nhỏ giọt xuống, trông vô cùng đáng sợ.
"Rất lớn... rất lớn... cái đầu..."
"Giả... Giả... Tất cả đều là giả..."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Miệng cậu ta không thể khép lại, chỉ có thể dùng lưỡi phát ra những âm tiết mơ hồ, máu đỏ tươi chảy xuống từ khóe môi cậu ta, kèm theo những cục máu đen đặc quánh.
Trì Thù buông tay ra.
Cơ bắp dưới da của Hứa Vạn Thần đột nhiên bắt đầu co giật dữ dội.
Chúng ngọ nguậy, di chuyển dưới lớp da của cậu ta, cơ thể cậu ta cong lại thành những hình thù kỳ quái, mất đi hình dạng con người, biến thành một khối thịt dị dạng.
Mọi người ở đây đều không nỡ nhìn.
Cơ thể Hứa Vạn Thần nhanh chóng xẹp xuống, xương cốt và máu thịt đều tan biến, chỉ còn lại một lớp vỏ thịt mỏng manh, cậu ta nằm trên nền phòng mổ lạnh lẽo, phát ra tiếng cười yếu ớt, hai con ngươi lăn lộn, rồi vỡ tan thành hai bông hoa thịt nát.
Cậu ta đã chết.
Cuối cùng Lý Nguyệt Nguyệt không chịu nổi nữa, nôn ọe một tiếng, che miệng chạy ra ngoài.
Vòi nước không biết bị ai khóa chặt.
Nhưng máu trong bồn vẫn chưa khô, chúng đông lại thành những vết bẩn đỏ sậm, giống như những vết thương nứt nẻ trên da của một người khổng lồ.
Trì Thù đi đến đó, cúi đầu, dùng nước rửa sạch máu và thịt trên tay, cậu xòe lòng bàn tay ra, các đường chỉ tay hơi méo mó dưới dòng nước, lòng bàn tay lộ ra một màu đỏ nhạt.
Sau một lúc lâu, giọng nói khàn khàn của Tất Xá vang lên bên tai mọi người: "Câu chuyện ma này... vẫn phải tiếp tục..."
Một khi đã bắt đầu, thì không thể dừng lại.
"Để tôi làm." Trì Thù nói.
Ánh mắt của những người còn lại đồng loạt hướng về cậu.
"Vạn Thần nói cậu ấy nhìn thấy... một cái đầu rất lớn, tôi đã từng nghe nói về thứ này, nên tôi nghĩ..."
"Nên cậu lại muốn chủ động mạo hiểm sao?" Tiết Lang đột nhiên cắt ngang, "Không được, quá nguy hiểm."
Trì Thù: "Phải có người kết thúc câu chuyện này."
"Nhưng tại sao lúc nào cũng là cậu?"
Trì Thù: "Tôi —"
Đồng tử của cậu hơi co lại.
Chỉ thấy Tiết Lang vặn mở vòi nước gần nhất, thô bạo đưa tay vào dòng nước đỏ tươi, không chút do dự bôi máu lên mí mắt mình.
"Khoan đã...!"
Sắc mặt Tiết Lang trắng bệch thấy rõ.
Cậu ta từ từ mở đôi mắt nặng trĩu.
Trong tầm nhìn đỏ như máu, khuôn mặt của những người xung quanh và cách bài trí đều bị bóp méo, tất cả đều tan chảy trong màu đỏ, vô số sợi tơ huyền bí kéo dài lên bầu trời, nơi đó là một khối thịt lớn đang ngọ nguậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn xuống từ trên cao, giống như đang nhìn những con kiến.
Trong khoảnh khắc, một ý nghĩ khủng khiếp lóe lên trong đầu Tiết Lang.
Nó biết cậu ta nhìn thấy nó.
Ngay trước khoảnh khắc đối mặt, Tiết Lang nhắm chặt hai mắt.
Mồ hôi ướt đẫm thái dương, mí mắt cậu ta đỏ như máu, những sợi tóc đen rối bù dính vào hai bên mặt, ngực phập phồng vì hơi thở dồn dập.
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng la hét không rõ ràng của các đồng đội.
...
Khi cậu ta mở mắt ra lần nữa, màu đỏ trong tầm nhìn đã nhạt đi một chút, những cảnh vật méo mó kỳ quái dần trở lại bình thường, trong ánh sáng đỏ, vẻ mặt bốn người còn lại đang lo lắng nhìn cậu ta.
Trì Thù hỏi: "Cậu nhìn thấy gì?"
Tiết Lang khó khăn nuốt nước bọt: "Máu... rất nhiều máu... trên trời là thịt... nó đang nhìn chúng ta... kết nối..."
Chỉ số tinh thần của cậu ta đang giảm mạnh, Trì Thù mở nắp chai, đổ hơn nửa chai nước vào miệng cậu ta, sắc mặt Tiết Lang mới dịu đi một chút.
Diệp Tâm Lộ dìu Tiết Lang sang một bên nghỉ ngơi.
Trì Thù như đang suy nghĩ điều gì.
Cậu đưa tay về phía vòi nước.
Tất Xá cảnh giác nắm lấy cổ tay cậu: "Cậu làm gì?"
Chàng trai trẻ nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Tôi vẫn muốn... thử xem."
Giọng cậu nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên quyết, sau một lúc nhìn nhau, Tất Xá từ từ buông cổ tay cậu ra.
Anh ta biết mình không thể ngăn cản người này.
Cùng là dùng máu bôi lên mí mắt, Tiết Lang không sao, nhưng Hứa Vạn Thần lại chết ngay tại chỗ, đến giờ họ vẫn chưa thể tìm ra quy luật của câu chuyện này, điều này chắc chắn là cực kỳ nguy hiểm.
Câu chuyện vẫn đang tiếp diễn.
Dòng nước lạnh lẽo tanh tưởi chảy qua các ngón tay của Trì Thù, cậu nhắm mắt lại, những ngón tay ướt át dính nhớp phủ lên mí mắt, từ từ bôi lên.
Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong mắt.
Cậu mở bừng mắt.
Tầm nhìn tất cả đều dao động trong sắc đỏ.
Cậu nhìn thấy Tất Xá mấp máy môi, nhưng lại không nghe thấy tiếng của anh ta, một cái ống màu đỏ, thon dài nối liền với cơ thể cậu, kéo dài lên phía trên, không chỉ có cậu, mà Tiết Lang, Diệp Tâm Lộ, Lý Nguyệt Nguyệt, trên người bọn họ đều cắm những cái ống đỏ tươi, giống như... đang cung cấp chất dinh dưỡng cho một tồn tại nào đó.
Phòng giải phẫu biến mất.
Bầu trời đỏ sẫm là một khối thịt khổng lồ, bề mặt khối thịt có những khe rãnh chồng chất lên nhau, đè ép, phập phồng như đang hô hấp, vô số mạch máu găm vào các nếp gấp của khối thịt, rung lên theo sự co bóp của chúng.
Hình dạng khối thịt... giống như một bộ não dị dạng.
Nó không có mắt, bề mặt phủ đầy những nếp gấp gồ ghề, toàn bộ trường học đều bị nó bao phủ, những mạch máu dày đặc đến từ khắp nơi, và chúng hội tụ ngay trung tâm... là tòa nhà hành chính.
Tòa nhà đó đã hoàn toàn mất đi hình dạng ban đầu.
Các bức tường bên ngoài được làm bằng thịt, phủ đầy gân xanh tím và mao mạch, đỉnh của nó thông lên bộ não khổng lồ trên bầu trời.
Khi Trì Thù nhìn kỹ hơn, cậu lại phát hiện trên những bức tường đó mọc ra rất nhiều người.
Cơ thể họ găm sâu vào trong đó, hoàn toàn hòa làm một với bức tường thịt, ngũ quan, ngực, bụng... đều bị ép phẳng, cơ thể dính chặt vào nhau, không có một khe hở nào.
Một sự lạnh lẽo tột cùng dâng lên trong lòng Trì Thù.
___________
03.11.2024 T1 5⭐
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro