Chương 58: Chuyện ma học đường (17)
Xương cốt vỡ vụn cọ qua lớp da trên cổ Trì Thù, mang theo cơn lạnh thấu xương lẫn cơn đau âm ỉ. Thay vào đó là một cái xúc tua bóng loáng, ướt át, mũi nhọn của nó lướt qua xương quai xanh của cậu, làm căng vạt áo không chút thương tiếc, để lộ làn da trắng lạnh lẽo phập phồng.
Hầu kết Trì Thù khẽ chuyển động.
Ngay sau đó, cậu cảm thấy thân thể nhẹ bẫng.
Bờ vai thanh niên bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy, không thể phản kháng mà ngã vào một cái ôm lạnh lẽo.
Thân thể người nọ lạnh ngắt, như một khối sắt vô cảm. Ánh mắt Trì Thù lướt qua bờ vai của hắn ta, nhìn thấy sau lưng hắn ta là một bóng đen khổng lồ, to lớn lắc lư, trông như một vực sâu đang há miệng chực chờ, từng cánh tay dài khép mở liên tục, hệt như biển hoa trắng tái nhợt.
Hắn ta hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn của con người trước mặt, nơi mà giờ đây bị xúc tua đen sì quấn chặt, như một con rắn độc ác đang tuyên bố chủ quyền đối với con mồi, để lại vệt hồng nhàn nhạt trên da thịt.
Hắn ta có chút không vui.
Ngay lúc này, một cái xúc tua đen cuộn lấy vòng eo của Trì Thù, mũi nhọn trơn trượt luồn vào vạt áo, cọ qua bụng nhỏ ấm áp của cậu, luẩn quẩn tại hõm lưng của cậu.
Khí lạnh bò dọc xương sống, Trì Thù run bắn cả người.
Cậu thầm mắng một tiếng trong lòng.
Người nọ ôm lấy vai thanh niên, đôi mắt đỏ hơi nheo lại, chăm chú nhìn gương mặt lãnh đạm của người đàn ông phía đối diện.
So với Chiêu Ách, giọng hắn ta trong hơn, trong từng chữ phát ra lại ẩn chứa chút ý trêu chọc.
"Mới vậy đã không chịu nổi sao?"
"Ta còn tưởng... ngươi sẽ mãi mãi giấu mình không ló ra nữa."
Xúc tua đen dính nhớp vươn ra, quấn quanh làn da trắng nhợt lộ ra của thanh niên, một bàn tay lớn cũng siết chặt lấy sống lưng cậu, lòng bàn tay từng chút vuốt ve đốt sống nhô lên của Trì Thù, không nhẹ không nặng mà mơn trớn.
Sự mờ ám, lạnh lẽo, dù bị ngăn cách bởi lớp vải, vẫn truyền đến một cảm giác xa lạ khiến cậu khó chịu toàn thân.
Trên cổ Trì Thù, những lọn tóc đẫm mồ hôi dính chặt vào làn da, lộ ra từng khớp xương gồ ghề. Cậu cúi đầu, làn da trắng nhợt bên dưới xương cổ nổi rõ lên từng đốt, run rẩy căng thẳng làm xương bướm cũng hiện ra, kéo theo vải áo tạo thành hai nếp gấp mảnh. Những giọt mồ hôi lăn xuống sau cổ, biến mất dưới lớp vải áo chồng chất.
Đôi chân Trì Thù gần như không đứng vững, toàn thân chỉ còn dựa vào xúc tua và những đoạn xương cứng cáp để chống đỡ.
Ánh mắt lạnh lùng của Chiêu Ách lướt qua người đàn ông đối diện với nụ cười mang đầy ác ý, giọng hắn trầm thấp, đe dọa: "Cậu ấy là của ta."
Xúc tua đen thít chặt, siết nát từng khớp xương quanh mắt cá chân thanh niên.
Một tay người nọ giữ lấy gương mặt Trì Thù, ánh mắt lóe lên vẻ sắc lạnh nguy hiểm.
Hắn ta cất giọng hỏi nhẹ nhàng: "Có thực cậu là của hắn không?"
Trì Thù: "..."
Ánh nhìn Chiêu Ách sắc bén như kim chích, xúc tua cuốn chặt quanh eo cậu càng siết mạnh, lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn vuốt ve da thịt Trì Thù, mỗi lần chạm vào là từng đợt tê dại lại lan lên, khiến bên tai cậu nóng rần.
Trì Thù cắn chặt răng, thở dốc một cách khó nhọc.
Chẳng lẽ bọn họ không thể thôi đem mấy thứ hỗn loạn này ra đùa bỡn được sao?
Người nọ nhướn mắt, trong đôi mắt đỏ tươi hiện lên ác ý và chế giễu: "Thấy không? Cậu ấy không thừa nhận lời ngươi."
Sương đen cuồn cuộn nổi lên, những xúc tua bất ngờ đánh úp, nghiền nát cánh tay đang giữ chặt thanh niên thành bụi. Đôi mắt Chiêu Ách sâu thẳm, giọng nói khàn khàn: "Vậy cậu ấy không thuộc về ngươi."
Xúc tua siết chặt quanh eo cậu, kéo mạnh ra sau, khiến Trì Thù ngửa người về phía sau. Vô số xúc tua đen giữ chặt cậu, ngay lập tức, hàng chục bàn tay nhỏ và mạnh mẽ khác lại nắm chặt lấy thân thể cậu, kéo cậu trở lại.
Gương mặt Trì Thù thoáng hiện nét chán nản.
... Cậu như thể bị hai kẻ này chơi đùa, ném qua ném lại không ngừng.
Hay hai người cứ việc đánh nhau một trận đi.
Bàn tay xương xẩu lạnh lẽo vuốt ve mái tóc đẫm mồ hôi của thanh niên, những ngón tay len vào, chạm nhẹ lên từng sợi tóc mềm mại, như thể thưởng thức từng chút một.
Quái vật với những ngón tay tựa như lông vũ, nhẹ nhàng mơn trớn da đầu cậu, tinh tế cảm nhận hơi ấm của con người. Động tác ấy vừa ám muội, dịu dàng, lại tàn nhẫn và thân mật, tựa như một người yêu không còn bất cứ khoảng cách nào, khiến Trì Thù sởn gai ốc.
Chính Tự lên tiếng: "Không, cậu ấy sẽ sớm hoàn toàn thuộc về ta. Ý thức của cậu ấy sẽ trở thành một phần của ta, hòa vào ta một cách hoàn toàn."
Giọng nói mềm mại của hắn ta lại khiến người nghe lạnh cả sống lưng, tựa như đầu lưỡi nhớp nháp của một con rắn độc lướt qua gáy.
Giọng Chiêu Ách lạnh lùng: "Ngươi muốn biến cậu ấy thành một phần trong 'tập hợp ý thức' của ngươi sao?" Hắn bật cười khinh bỉ, "...Thật ghê tởm."
"Những 'đôi mắt' của ngươi cũng chẳng khá hơn đâu," Chính Tự lạnh lùng đáp lại, giọng đầy ghê tởm, "Chỉ là một đống thịt dính đầy nhầy nhụa."
Không khí xung quanh càng thêm lạnh lẽo và đáng sợ.
Những cánh tay ẩn nấp trong bóng tối bắt đầu di chuyển, xương trắng cuộn lên, xúc tua cựa quậy, các quái vật phô ra những móng vuốt sắc nhọn, bóng dáng kỳ dị của chúng dường như đang nuốt chửng cả không gian này.
Ngay tại trung tâm của cơn lốc, con người yếu ớt ấy đang đứng, nhỏ bé như một chú cừu con trước những sinh vật khổng lồ. Hình dáng gầy yếu của cậu chỉ vừa vặn lọt vào vòng tay, giống như một chú chim non vô tình lạc vào tổ quái vật, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị nghiền nát.
Mặc dù chúng đã hết sức kiềm chế, hơi thở nguy hiểm đáng sợ vẫn bao trùm lấy cậu, như muốn bóp nghẹt sống lưng cậu.
Đột nhiên, tiếng thanh niên vang lên, phá tan bầu không khí im lặng đến rợn người: "Dừng lại một chút."
Hai ánh mắt lạnh lẽo lập tức hướng về phía cậu.
Trên người Trì Thù, quần áo đã nhàu nhĩ vì bị giằng xé, tóc tai rối bù, trông vô cùng thê thảm. Hốc mắt vì kích động mà hơi đỏ lên, nhưng đôi mắt cậu vẫn giữ vẻ lãnh đạm và sáng tỏ như ban đầu.
Viên pha lê trong suốt, có sắc trà nhẹ nhàng, bên trong sạch sẽ, trống rỗng đến mức gợi lên cho người ta một khao khát muốn phủ lên nó thêm sắc màu rực rỡ.
Trì Thù bị giam cầm giữa bọn họ, khắp nơi trên thân thể đều mang dấu vết ràng buộc của họ.
Giọng nói của thanh niên không nặng nề, thậm chí còn có chút dịu dàng, nhưng lại ẩn chứa một sự mê hoặc tinh tế từng bước dẫn dắt. Tựa như một chiếc bẫy ngọt ngào, chậm rãi lan tỏa hơi thở quyến rũ, cám dỗ dã thú bước vào mà không hề hay biết.
"Như hai người thấy, tôi chỉ có một. Trừ khi hai người chấp nhận cùng chia sẻ, nếu không thì chỉ còn lại một cách duy nhất..."
Trì Thù dừng lại ở đây.
Khóe môi cậu hơi nhếch lên, phát âm rõ ràng, âm cuối mơn trớn như cào nhẹ vào lòng người. Đôi hàng mi dài phủ bóng dưới mắt, tạo nên một vẻ đẹp gợi cảm đến mê hoặc.
"Không cần tôi phải nói rõ, phải không? Người duy nhất có được chiến lợi phẩm... chỉ có thể là kẻ chiến thắng."
Một khoảng lặng ngắn.
Một xúc tua uốn cong, nhẹ nhàng nâng cằm Trì Thù lên.
Hầu kết hắn khẽ chuyển động.
"... Thật là xảo trá."
Chiêu Ách không biết từ lúc nào đã tiến lại gần cậu, thân hình lạnh băng, cao lớn áp sát sau lưng cậu. Hắn hơi cúi người, như thể bao trọn thanh niên vào trong vòng tay mình.
Giọng nói khàn khàn vang bên tai cậu, như cắn nhẹ vào tai.
"Ý đồ của cậu thật quá rõ ràng. Đến mức không đủ tư cách để nói dối..."
Trì Thù không thể nhìn thấy gương mặt hắn, nhưng những sợi tóc bạc trắng của hắn chạm vào da mặt cậu, lạnh buốt. Tấm lưng Trì Thù áp vào ngực Chiêu Ách, chẳng cảm nhận được nhịp tim hay hơi ấm của một con người. Đôi mắt chi chít nhìn cậu, từ mái tóc đến gót chân, ánh nhìn ẩm ướt, dính nhớp, như đầu lưỡi mềm mại trườn từ đầu đến cuối, liếm qua người cậu.
Chính Tự dịu dàng nhưng mạnh mẽ ép Trì Thù quay mặt lại, buộc cậu nhìn vào đôi mắt đỏ ấy.
"... Muốn nhân cơ hội trốn thoát sao?"
Bàn tay to lớn của quái vật vuốt ve gương mặt cậu, chậm rãi như đang lau chùi báu vật của mình. Lòng bàn tay áp nhẹ lên đôi môi mềm ướt của thanh niên, nhấn nhá.
Trì Thù cảm thấy hơi thở mình cứng lại.
May mắn là Chính Tự không làm thêm bất cứ động tác nào nữa.
Đôi mắt đỏ rực của hắn ta như muốn xuyên thấu qua làn da cậu, lột trần lớp thịt nóng hổi bên trong. Trong khoảnh khắc ấy, Trì Thù có cảm giác người đứng trước mặt mình chỉ là một cỗ máy hình người, đạm bạc, tàn nhẫn, nhưng lại có sự tò mò ác ý đầy ngây thơ của một đứa trẻ.
"Hiện tại mà nói, tôi sẽ không làm gì cậu. Nhưng tôi thực sự rất thích đề nghị vừa rồi của cậu, dù sao thì..."
Chính Tự cất giọng khàn khàn: "Tôi quả thực không có sở thích chia sẻ con mồi."
Ánh mắt của Chiêu Ách trở nên tối tăm, hắn dễ dàng xoắn lấy bàn tay đầy xương đó, kéo nó từ gò má Trì Thù xuống.
Đôi mắt tím sẫm của hắn nhìn chằm chằm vào bên cổ Trì Thù, nơi lộ rõ dấu vết mơ hồ đầy mời gọi vì bị ma sát: "Chỉ có vài kẻ có tính khí cực kỳ quái đản kia mới thích chia sẻ dục vọng. Đồng loại càng nhiều, chúng càng hưng phấn..."
Chính Tự liếc mắt nhìn hắn, giọng điệu chậm rãi, ẩn chứa chút lạnh lẽo âm u: "Ngươi theo cậu ấy, cố tình vào địa bàn của ta sao?"
"Nửa câu sau thì sai rồi." Ngón tay Chiêu Ách nhẹ lướt qua vành tai thanh niên, nơi có một điểm đỏ rực, "Là cậu ấy chọn ngươi."
Chính Tự như thể nghĩ đến điều gì đó, bật cười, âm điệu khó đoán.
"Ta đã chờ rất lâu, tin rằng ngươi cũng vậy. Cuối cùng thì, giữa chúng ta, ai sẽ nuốt chửng ai đây..."
Hắn ta không nói tiếp mà đưa ánh mắt trở lại gương mặt Trì Thù. Qua vài giây, một bàn tay lớn nhợt nhạt chầm chậm nâng cổ tay cậu lên.
Chính Tự đặt cổ tay người thanh niên đến bên môi mình, đôi mắt đỏ vô hồn nhìn chằm chằm vào cậu, chuyên chú và lạnh lùng, như một kẻ săn mồi tàn nhẫn đã khóa chặt con mồi.
Trong lòng Trì Thù khẽ run: "Anh... muốn làm gì?"
Cơn đau chợt ùa tới.
Cảm giác đó lướt qua trong khoảnh khắc, như thể bị răng nanh của ác thú nhẹ nhàng cắn qua. Đối phương vừa lướt qua liền khắc chế lại cơn khát của mình, nhưng dục vọng chưa được thỏa mãn ấy vẫn còn nguyên, sôi sục, réo gọi, tham lam hút lấy hương vị của con người trước mặt, từng chút từng chút một khắc ghi mùi hương của cậu.
Chính Tự liếm sạch vết máu dính trên răng nanh.
Hắn ta vốn luôn giỏi nhẫn nại.
Đầu lưỡi chống lên hàm trên, hầu kết chuyển động, nuốt xuống.
"'Bọn chúng' đã nhớ kỹ cậu."
Trên cổ tay trắng nõn, hai dấu chấm máu nhỏ dần khép lại, những tĩnh mạch mảnh xanh tím uốn lượn dưới làn da nhợt nhạt, như những họa tiết tinh xảo được phác họa.
Chính Tự liếm đi vết máu còn sót lại trên cổ tay cậu, đôi mắt đỏ thẫm dường như càng đậm thêm.
"Tôi sẽ hoàn toàn có được cậu."
"Nhưng không phải là lúc này."
Một lực mạnh khóa lấy eo Trì Thù, kéo cậu về phía mình.
Cảm giác như tựa vào một bức tường lạnh ngắt khiến Trì Thù khẽ run. Giọng Chiêu Ách khàn đục vang lên sau lưng: "Mùi của ngươi thực sự khó chịu."
Chính Tự cười lạnh: "Ta cũng ghét đồ của mình bị nhiễm mùi của 'đồng loại'." Ngón tay hắn ta lướt nhẹ lên chỗ xương cổ tay của thanh niên, "Chẳng còn bao lâu nữa đâu."
Hắn ta nhìn chằm chằm Trì Thù: "Màn sân khấu mới chỉ vừa hé mở một góc, điều thú vị nhất vẫn còn ở phía sau. Đến lúc ấy, chúng ta sẽ tiến hành một số hoạt động ý nghĩa hơn..."
"Ví dụ như..."
Chính Tự nhếch môi, khẽ nói hai chữ vào tai cậu. Ngay lập tức, đồng tử của Trì Thù giãn to, hơi ấm bỗng nhiên tràn lên khuôn mặt cậu. Cậu nhìn chằm chằm vào hắn ta, cắn răng nhả từng chữ.
"... Đồ biến thái!"
Cảm xúc mạnh mẽ đột ngột trào dâng, kèm theo hơi nóng trên cơ thể cậu. Đôi đồng tử run rẩy, ngón tay cũng khẽ siết lại. Đó không phải là sợ hãi, mà là một cảm giác phức tạp, khó gọi tên – một cảm giác kỳ quặc, khiến người ta cảm thấy thẹn thùng.
Cả hai đều cảm nhận được điều đó.
Theo cách loài người diễn tả, có lẽ là xấu hổ.
Một cảm giác bí ẩn, không thể thổ lộ, vừa tức giận lại vừa mơ hồ đầy cấm kỵ, khiến tâm trí Trì Thù hỗn loạn, run rẩy. Dù hắn ta chưa làm gì cụ thể, cậu vẫn cảm thấy linh hồn như bị vấy bẩn.
"Mới chỉ như thế này mà đã không chịu nổi sao?" Đôi mắt đỏ của Chính Tự ánh lên ác ý tàn nhẫn. "Vậy nếu sau này cậu gặp những kẻ khác nữa, sẽ phải làm thế nào đây?"
Những kẻ khác... nữa?
Một ý nghĩ đáng sợ thoáng qua trong đầu Trì Thù.
Chính Tự không rời mắt khỏi cậu, như thể không muốn bỏ qua một biểu cảm nào trên gương mặt thanh niên. Hắn ta quan sát tỉ mỉ, từng chút một, nhìn đôi mi ẩm ướt khẽ rung động, mí mắt giật nhẹ, đồng tử co lại, đôi môi cắn chặt đến trắng bệch...
Ánh mắt như có thực thể, đè nặng trên người Trì Thù, khiến cậu khẽ nghiêng đầu, không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt ấy.
Cảm giác giống như bị biến thành chuột bạch khiến Trì Thù khó chịu.
"Tuy tôi rất nóng lòng muốn ngay lập tức 'chiếm hữu' cậu, nhưng hiện tại chưa phải thời cơ tốt nhất," giọng Chính Tự trầm khàn như những chiếc lông chim lướt qua tai cậu, "Nhưng yên tâm, ở đây, tôi có thể tìm thấy cậu bất cứ lúc nào."
Trì Thù nghĩ thầm: ...Yên tâm cái đầu anh ấy.
Chính Tự biến mất.
Những bàn tay xương xẩu hòa tan vào bóng tối, và ngay lập tức, những xúc tu đen ngòm bủa vây khắp nơi, không còn gì có thể ngăn cản chúng.
Chúng tràn lên cơ thể Trì Thù, che lấp mọi khoảng trống bên ngoài, bủa vây, quấn chặt làn da trắng nhợt nhạt của cậu trong màu đen, như xiềng xích lạnh giá đang bao phủ.
Trì Thù nhìn vào đôi mắt tím sâu thẳm kia.
Dù hắn nguy hiểm, ít ra hắn sẽ không xâm phạm cậu.
Trì Thù hỏi: "... Tại sao anh lại muốn cùng tôi vào phó bản này?"
Sau vài giây im lặng không có câu trả lời, cậu nói tiếp: "Có phải vì Chính Tự không? Các người đến từ những 'Thần cách' khác biệt, và tôi đoán do thiết lập của Dị Uyên, các người không thể gặp nhau. Vì thế, anh nghĩ đến việc lấy tôi làm trung gian, thông qua tôi, rời khỏi phó bản của mình để tìm 'Thần cách' còn lại, sau đó... cắn nuốt lẫn nhau."
Khi nói điều này, Trì Thù cẩn thận quan sát phản ứng của đối phương, nhưng trên khuôn mặt người đàn ông không biểu hiện gì, ánh mắt lạnh lẽo như rắn vẫn chăm chú dõi theo cậu, không lộ ra chút sơ hở nào.
Phía sau cậu, vô số cặp mắt tham lam dán vào bóng dáng Trì Thù, những đồng tử rực rỡ run rẩy trong phấn khích và điên cuồng.
Giờ đây, Trì Thù có vẻ hơi mệt mỏi, thần kinh không còn nhạy bén như trước, ánh mắt đó càng không kiêng nể, như muốn chui vào từng lỗ chân lông của cậu, liếm láp từng chút suy yếu.
Cảm giác bị những xúc tu quấn chặt thật không thoải mái, Trì Thù khẽ động đậy: "Thả tôi xuống."
Chiêu Ách nhìn cậu vài giây, rồi những xúc tu quấn lấy tay chân cậu từ từ buông ra. Chân Trì Thù mềm nhũn, may nhờ đôi bàn tay lạnh giá đỡ lấy bờ vai, giữ cậu đứng vững.
Khi đã trụ vững, Trì Thù muốn tránh khỏi hắn, thử cựa quậy nhưng không thoát được.
Đôi tay ấy như gọng kìm siết chặt vai cậu, làm cậu không thể nhúc nhích.
Trì Thù ngước lên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm, đôi mắt ấy dính chặt vào cậu, như thể lớp chất nhầy đang bao bọc lấy cơ thể cậu, trần trụi, không chút che giấu dục vọng chiếm hữu con mồi.
Người đàn ông bất chợt khàn giọng: "Có vẻ cậu không thích cách tôi nhìn cậu như vậy."
Giọng điệu đầy khẳng định và trêu chọc.
Trì Thù đáp, "...Rất chán ghét."
Chiêu Ách nheo mắt: "Cậu có tức giận không?"
"Coi như tạm đi," Trì Thù nhếch môi, "Cứ như bị chó cắn vài phát."
Chiêu Ách hiểu rằng con người trước mặt đang chửi xéo hắn, dùng một cách ví von chỉ có loài người mới có.
Nhưng hắn không hề cảm thấy phẫn nộ.
Ngược lại, khi nhận ra cậu bị lay động cảm xúc vì mình, hắn dâng lên một sự hưng phấn bí ẩn.
— Cậu ấy ghét ta.
— Cậu ấy tức giận.
— Nên cậu ấy chửi ta.
...
Con người này hiếm khi bộc lộ cảm xúc mãnh liệt, nụ cười và thiện ý của cậu thường chỉ là vỏ bọc bề ngoài, ngay cả chính cậu cũng không nhận ra rằng có nhiều lúc, những hành vi đó chỉ là một lớp ngụy trang.
Chiêu Ách khàn giọng: "'Chúng nó' rất thích cậu. Đôi mắt của tôi."
Nghe hai chữ cuối, mắt Trì Thù lóe lên.
Đôi mắt...
Cậu nhớ ra điều gì, khẽ nói, "Khi đó, ở cửa sau khu hành chính, cũng là..."
Lời cậu đột nhiên khựng lại.
Chiêu Ách vươn tay về phía cậu.
Trong lòng bàn tay nhợt nhạt bỗng mở ra một con mắt màu tím.
Trong con mắt ấy, từng vòng xoắn ốc màu tím đậm dần từ nhạt đến sâu, kỳ lạ và quỷ quyệt. Đồng tử thon dài đen nhánh của nó không ngừng dõi theo Trì Thù, nhìn chằm chằm, tham lam và khát khao.
Khát khao muốn hủy hoại và chiếm đoạt cậu, muốn giấu cậu vào trong bóng tối của chúng, như thể chỉ khi cậu thuộc về chúng, những quái vật mới có thể an tâm.
"'Chúng nó' rất thích cậu," Chiêu Ách nói.
Khí lạnh từ từ lan tỏa.
Trì Thù đưa ngón tay về phía con mắt ấy.
Cậu đột nhiên muốn chạm vào nó, tò mò muốn biết đó rốt cuộc là gì.
Chiêu Ách chăm chú dõi theo động tác của cậu.
Bàn tay trắng nõn ấm áp của Trì Thù chạm vào lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng như những chiếc lông vũ mảnh của một chú chim non. Đầu ngón tay cậu dọc theo mí mắt, từ từ lướt qua.
Trì Thù chạm vào con mắt đó.
Bề mặt bóng loáng, lạnh ướt của con mắt ấy tạo nên một lớp màng tinh mịn, như đang mút lấy ngón tay của Trì Thù.
Dù bị chạm vào, con mắt vẫn không hề có dấu hiệu khép lại. Đồng tử run rẩy dữ dội, từng cơ nhỏ quanh mắt khẽ rung lên vì phấn khích. Nó cố kìm nén, dồn hết sức để không lao đến nuốt lấy ngón tay trắng trẻo, mảnh mai của Trì Thù.
Nó quá đỗi phấn khích.
Làn da ấm áp của con người áp sát mà không hề có khoảng cách, vuốt ve và đùa nghịch nhẹ nhàng như đang chơi đùa với dây đàn.
Đôi mắt của Chiêu Ách trở nên đen thẫm.
— Chậm quá. Nhẹ nhàng quá. Ngứa ngáy quá.
— Rốt cuộc cậu ấy đang định làm gì?
— Cậu ấy đang...
— ... đang tán tỉnh ta sao?
__________
Ngụy NP là đây sao 😂
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro