Chương 44: Chuyện ma học đường (3)
Đã đến nhà ăn.
Lúc này đúng vào giờ ăn trưa, học sinh đang tiến về phía nhà ăn khá đông, họ mặc đồng phục màu xanh dương hoặc xanh lá, đa số là màu xanh lá, tụm năm tụm ba đi về phía cổng.
Ba người Trì Thù lên tầng hai, nơi này vắng người hơn một chút, họ nhanh chóng tìm thấy Tất Xá và những người khác. Bọn họ đã ngồi ở chiếc bàn cạnh góc tường chờ sẵn.
"Đi lấy cơm trước đi." Tất Xá nói, "Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
Trì Thù sờ soạng trên người, cuối cùng tìm thấy một chiếc thẻ căn tin trong túi quần đồng phục.
Các món ăn ở quầy không thể nói là ngon, nhưng cũng không đến nỗi tệ, nhìn có vẻ ăn được. Cậu lấy hai món mặn một món canh, rồi ngồi xuống một chỗ trống bên bàn ăn.
Đợi sau khi cả sáu người đã ngồi đông đủ, Trì Thù hỏi: "Đúng rồi, điểm giá trị tinh thần của mọi người còn lại bao nhiêu?"
Nghe cậu hỏi vậy, năm người còn lại vội vàng kiểm tra thẻ của mình.
"90, lúc đầu có 97." Tiết Lang nói.
Tất Xá: "92, cũng bị trừ 7 điểm."
Diệp Tâm Lộ: "Tôi cũng vậy."
Vài người còn lại lần lượt báo giá trị hiện tại của mình, thấp nhất là Hứa Vạn Thần, 89 điểm. Tất cả đều thấp hơn 7 điểm so với lúc ban đầu.
Xem ra cứ mỗi tiết học thì điểm giá trị sẽ bị trừ 7 điểm.
Nhận thấy sắc mặt Trì Thù ngày càng kém, Tiết Lang hỏi: "Giá trị tinh thần của cậu... không phải rất thấp đấy chứ?"
Trì Thù: "68 điểm."
Vừa dứt lời, sắc mặt năm người kia thay đổi.
Hứa Vạn Thần gãi đầu: "Chuyện gì thế này? Cái này rốt cuộc được tính toán như thế nào?"
Phó bản mới bắt đầu, không ai có thể đưa ra câu trả lời chính xác.
Tất Xá: "Cậu cảm thấy thế nào?"
Dưới ánh mắt có phần lo lắng của mọi người, Trì Thù nói: "Không có cảm giác gì. Nếu cứ phải nói thì... là hơi choáng đầu, nhưng tôi thường xuyên mất ngủ nên quen rồi, không tính là tác dụng phụ gì."
"Chẳng lẽ thứ này không quan trọng lắm?" Lý Nguyệt Nguyệt trầm ngâm, "Hay là phải giảm đến một mức nào đó mới có tác dụng phụ rõ ràng?"
Tất Xá: "Dù sao thì vẫn nên cẩn thận, có bất kỳ tình huống gì nhất định phải nói với chúng tôi."
Trì Thù gật đầu.
"Bây giờ chúng ta sẽ phân nhóm. Ba người một nhóm, tôi, Tiết Lang, Lý Nguyệt Nguyệt một nhóm; Trì Thù, Hứa Vạn Thần, Diệp Tâm Lộ một nhóm, như vậy có thể đảm bảo mỗi nhóm đều có một thành viên tấn công. Mọi người thấy sao?"
Trì Thù: "Khoan đã, phó bản trước tôi và Tiết Lang là đồng đội, đã quen hành động cùng nhau, đột nhiên tách ra có chút không thích ứng. Nếu được, tôi hy vọng được cùng nhóm với cậu ấy."
Tiết Lang liếc nhìn thanh niên bên cạnh, khẽ ừ một tiếng.
Tất Xá: "Vậy thì Vạn Thần và Tiết Lang đổi chỗ, được không?"
Thấy không ai phản đối, anh ta tiếp tục nói: "Sáu câu chuyện ma trên diễn đàn chắc mọi người đã xem qua rồi, không có giới hạn thời gian, chỉ có từ câu chuyện thứ hai đến thứ tư, chúng ta chọn hai câu chuyện, chiều nay hai nhóm cùng hành động."
Anh ta đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Trì Thù: "Nhóm của các cậu thì cậu làm nhóm trưởng."
Người kia khẽ mỉm cười: "Không vấn đề gì."
Diệp Tâm Lộ liếc nhìn cậu, mím môi dưới.
Nghe trưởng bộ nói, người tên Trì Thù này tuy là người mới, nhưng ở phó bản trước đã giành chiến thắng trong chế độ tấn công 1v14, còn đạt được đánh giá cấp S. Nhưng mà...
Ánh mắt cô ta lóe lên.
Độ khó của phó bản một sao sao có thể so sánh với phó bản hai sao được, người này mới chỉ trải qua một phó bản, chưa từng tham gia phó bản đối kháng, trưởng bộ cứ thế để cậu tham gia, còn giao cho cậu vị trí dẫn đầu, có phải là quá qua loa rồi không...
Kìm nén những lời phàn nàn trong lòng, cuối cùng Diệp Tâm Lộ vẫn không nói gì.
Sau một hồi thảo luận ngắn gọn, cuối cùng quyết định nhóm của Tất Xá sẽ đến tòa nhà B để hoàn thành "Trò Chơi Soi Gương", còn nhóm của Trì Thù sẽ đến cửa sau tòa nhà hành chính để hoàn thành "Kẻ Dựa Tường".
Về phần trò chơi thang máy kia, trong cốt truyện kinh dị, nếu nói về độ đáng sợ, không gian thang máy kín mít, chật hẹp chắc chắn nằm trong top 3, hơn nữa chi tiết "đi đến một thế giới khác" được miêu tả trong câu chuyện ma có chút bất thường. Theo trực giác, đây có lẽ là câu chuyện khó nhất trong số những câu chuyện này.
Tất Xá chia cho mỗi người một vật giống như huy hiệu cài áo.
"Đây là đạo cụ gọi cứu đồng đội. Nếu bị lạc một mình, gặp phải nguy hiểm không thể giải quyết, hãy ấn vào nó, đồng đội sẽ nhận được cảnh báo rung, đồng thời vị trí sẽ được chia sẻ đến thiết bị đầu cuối của các đồng đội còn lại."
Trì Thù quan sát kỹ, quả nhiên, ở giữa vật trang trí này có một nút nhỏ, cài nó vào tay áo, chỉ cần một tay là có thể ấn xuống, rất tiện lợi.
Đồ ăn trong nhà ăn không có mùi vị lạ, hương vị cũng giống như đồ ăn bình thường. Sau khi ăn xong, Trì Thù đứng dậy cùng mọi người, đột nhiên, cảm giác chóng mặt quen thuộc ập đến khiến cậu lảo đảo.
Cậu vội vàng mở thẻ căn cước, thấy giá trị tinh thần trên đó đã biến thành 65.
"Ăn đồ ăn ở nhà ăn cũng làm giảm tinh thần." Cậu nói, "3 điểm."
Nghe vậy, mọi người vội vàng kiểm tra thẻ thân phận của mình, quả nhiên giống như Trì Thù nói, sau bữa ăn này, giá trị của họ đều giảm 3 điểm.
Sắc mặt Tất Xá trở nên nghiêm trọng: "Nếu tính như vậy, một ngày, một người chơi bình thường ăn ba bữa, sẽ mất 9 điểm tinh thần... Hơn nữa không biết những thứ khác có làm giảm nó hay không."
Không ai biết giá trị giảm xuống bao nhiêu sẽ dẫn đến hậu quả gì, nhưng trong lòng họ đều dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.
"Điểm giá trị không thể cứ giảm mãi được, chắc chắn trong phó bản phải có cách để tăng nó trở lại." Trì Thù nói, "Tôi có một ý tưởng... sau này có thể tìm cơ hội để xác minh."
Hứa Vạn Thần không nhịn được hỏi: "Ý tưởng gì vậy?"
Trì Thù: "Giá trị tinh thần giảm, dù là nghe giảng bài hay ăn cơm, đều là do chúng ta tiếp xúc với những thứ trong trường học này. Nếu có thể tìm được thứ gì đó không thuộc về trường Bồi dưỡng Nhân tài, đến từ thế giới bên ngoài, có lẽ có thể làm giá trị tăng lên."
Những người khác nghe vậy, đều suy tư.
Rời khỏi nhà ăn, họ đi về các hướng khác nhau. Trì Thù xem bản đồ trong album điện thoại, dẫn đường đi tới tòa nhà hành chính.
Trường Bồi dưỡng Nhân tài có kết cấu hình tròn, tòa nhà hành chính nằm ở trung tâm của toàn trường, các khu giảng dạy, nhà ăn, sân vận động, ký túc xá,... đều được xây dựng xung quanh nó.
Từ nhà ăn đến cửa sau tòa nhà hành chính không xa, đi bộ khoảng mười phút, họ đã nhìn thấy cánh cổng lớn màu xám đóng chặt từ xa, bên cạnh cửa có bốn bóng người đang đứng.
Ánh mắt Trì Thù khẽ động.
Người chơi khác?
Tiết Lang và Diệp Tâm Lộ cũng nhìn thấy họ, vẻ mặt có chút cảnh giác.
Lúc này đang là giữa trưa, cửa sau ngược sáng, họ hoàn toàn đứng trong bóng râm của tòa nhà cao lớn. Không lâu sau, họ đã đến trước mặt bốn người kia.
Bên đó có hai nam hai nữ, người dẫn đầu trông khoảng 25 tuổi, da rất trắng, mắt một mí, ánh mắt sắc bén, khí chất lạnh lùng, khiến người ta khó gần.
Anh ta khoanh tay nhìn chằm chằm Trì Thù ba người: "Người chơi?"
Chưa đợi họ trả lời, anh ta nói tiếp: "Khu vực này chúng tôi chiếm rồi, các người đi chỗ khác đi."
Giọng điệu của người thanh niên lạnh lùng, không có chút ý thương lượng nào. Phía sau anh ta, những người còn lại cũng nhìn họ với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Luật lệ của câu chuyện ma không nói có giới hạn số lượng người, nhưng thái độ của đối phương rõ ràng là muốn chiếm toàn bộ khu vực này.
Diệp Tâm Lộ nhỏ giọng nói: "Người của Tinh Nguyệt. Người kia tôi từng gặp, tên Trần Duyên, trong tay anh ta có một cây đao màu đỏ, cây đao đó... có thể cắn nuốt linh hồn. Anh ta có rất nhiều át chủ bài, thực lực rất mạnh."
Tinh Nguyệt, hiệp hội xếp hạng thứ ba trong trò chơi Dị Uyên.
Trì Thù nghiêng đầu: "Nếu cô đối đầu với anh ta, có bao nhiêu phần thắng?"
Đối diện với đôi mắt màu trà của cậu, Diệp Tâm Lộ thấy tim đập nhanh, lưng toát mồ hôi lạnh: "Tôi... khoảng ba phần, hơn nữa bọn họ bây giờ có bốn người..."
Nhìn thấy cô lo lắng, Trì Thù nói: "Chỉ đùa thôi, sẽ không để cô phải đối đầu trực tiếp. Tôi không thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề."
Diệp Tâm Lộ thở phào nhẹ nhõm.
Cô không nhịn được liếc nhìn khuôn mặt nghiêng của người thanh niên, nắm chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Kỳ lạ... tại sao vừa rồi cô lại hoảng sợ như vậy?
Rõ ràng Trì Thù chỉ hỏi bâng quơ, nhưng cô lại thực sự có cảm giác như giây tiếp theo cậu sẽ lập tức đối đầu với mấy người kia.
"Này, sao các người còn chưa đi? Không định đánh nhau đấy chứ?" Một người đứng phía sau Trần Duyên lớn tiếng nói.
Trì Thù nhìn về phía bọn họ.
"Nếu các người vào trước, chúng tôi sẽ không tranh giành với các người." Cậu mỉm cười, "Tất nhiên, lần sau gặp lại thì chưa chắc."
Giản Triết Tư nghiến răng: "Ý cậu là gì--"
Trần Duyên im lặng nhìn chằm chằm cậu.
Nếu anh ta nhớ không nhầm, người này... chính là người đã hỏi cô giáo hai câu hỏi trong giờ học.
Những người chơi dám đối đầu với NPC khi chưa nắm giữ bất kỳ manh mối nào, không phải ngu ngốc thì chính là không biết sợ.
Mà đối phương rõ ràng thuộc loại thứ hai.
Anh ta nhìn theo nhóm Trì Thù rời đi, xoay người nói: "Bọn họ đi rồi, Bạch Linh, cô đến hoàn thành câu chuyện ma này đi, chúng tôi sẽ canh chừng ở bên cạnh, có gì bất thường thì lập tức gọi chúng tôi."
Cô gái tên Bạch Linh gật đầu, hít sâu một hơi, đứng trước cánh cổng lớn màu xám.
Lúc rời khỏi tòa nhà hành chính, Tiết Lang hỏi: "Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu?"
"Tòa nhà A, chơi trò chơi thang máy."
Mặc dù trò chơi thang máy được cả ba người nhất trí cho là câu chuyện kinh dị nguy hiểm nhất, nhưng trong tình huống này, họ không còn lựa chọn nào khác.
Mười mấy phút sau, họ đến trước tòa nhà A.
Đây là tòa nhà dành cho các lớp học khối tự nhiên, các lớp học khối xã hội đều ở tòa nhà B.
Trì Thù đầu tiên đi đến bảng sơ đồ tầng của khu giảng dạy, để chắc chắn, cậu chụp một bức ảnh.
Mặc dù trí nhớ của cậu luôn rất tốt, việc chụp ảnh có vẻ hơi thừa thãi.
Tòa nhà này có tổng cộng tám tầng, mỗi tầng 21 phòng học, tầng hầm để xe nối liền với tòa nhà B, mỗi khu giảng dạy có hai thang máy.
Trên bảng sơ đồ có ghi thời gian mở cửa của khu giảng dạy: 7:00~21:30.
Bên dưới có dòng chữ nhỏ màu đỏ: [Cấm học sinh ra vào ngoài giờ mở cửa! Nhân viên quản lý sẽ tuần tra trong tòa nhà!]
Họ vừa bước vào cửa đã đối diện với một thang máy, thang máy đang dừng ở tầng 5, không có người sử dụng. Trì Thù bước tới, Tiết Lang và Diệp Tâm Lộ đi theo sau cậu.
Cậu ấn nút xuống, từ trong giếng thang máy phát ra tiếng dây cáp ma sát, những con số màu đỏ từ từ nhảy xuống.
Cũng chính lúc này, Trì Thù phát hiện bên phải thang máy có một tấm gương, có lẽ là để cho học sinh chỉnh trang lại khi chờ đợi, nó phản chiếu khuôn mặt của ba người, cùng với hành lang sâu hun hút bên trái họ.
Thời gian này, trên hành lang không một bóng người.
Trong phòng phát sóng trực tiếp.
[Chủ kênh vừa lên đã chơi trò chơi thang máy rồi, ghê gớm.]
[Tôi nhớ rõ những câu chuyện ma này, Kẻ Dựa Tường hẳn là dễ nhất, nhưng mà đã bị Tinh Nguyệt và những người khác giành trước một bước rồi.]
[Kích hoạt câu chuyện ma là có điều kiện, hiện tại mới là ngày đầu tiên của phó bản... Cảm giác xác suất thành công không lớn. Nhưng mà tôi cảm thấy đối với chủ kênh mà nói, tỷ lệ kích hoạt chắc chắn là 100%.]
[Người ở trên đã xem qua phó bản này rồi à? Tò mò, rốt cuộc điều kiện là gì?]
[Một phần bình luận đã bị che chắn.]
[Trò chơi thang máy còn đỡ, một số câu chuyện ma ở phía sau nhìn thì dễ, nhưng thực tế độ khó lại cao đến mức thái quá.]
[Hình như tôi có chút ấn tượng với phó bản này, để xem nào, tôi đoán ra được người ở trên đang nói đến cái nào rồi. Có một câu chuyện ở đây, lúc đó có gần hai mươi người chơi thành công kích hoạt nó, không một ai sống sót.]
[Hy vọng chủ kênh may mắn một chút, đừng đụng phải cái này. Không, phải là hy vọng chủ kênh đừng tìm đường chết mà kích hoạt nó.]
[Thật ra tôi lại muốn xem nếu chủ kênh kích hoạt câu chuyện này thì sẽ giải quyết như thế nào, mặc dù trò chơi chắc là không tồn tại tử cục không có lời giải, nhưng mà cái đó thật sự quá khó... Biết đâu vị này thật sự có thể tìm được cách giải quyết.]
[Người ở trên đừng thần thánh hóa chủ kênh, câu chuyện đó chạm vào là chết chắc, chết sớm chết muộn đều phải chết.]
[Một phần bình luận đã bị ẩn.]
...
Sau vài chục giây chờ đợi, một tiếng "ting" vang lên, cửa thang máy trước mặt họ mở ra sang hai bên.
Bề mặt inox màu xám bạc phản chiếu hình ảnh của họ, bóng dáng ba người bị méo mó trên bề mặt không bằng phẳng, màu da bị kéo dài ra, hòa lẫn với màu sắc của quần áo.
Họ bước vào.
Bên trong thang máy có một mùi hương nồng nặc, giống như là để che giấu một mùi hương nào khác, theo khoang mũi xộc thẳng vào đầu óc, Diệp Tâm Lộ không khỏi nhíu mày khó chịu.
Trì Thù nhớ rõ trình tự bấm nút trong câu chuyện, đầu tiên cậu bấm số 6.
Con số chuyển sang màu đỏ, cửa thang máy đóng lại, nơi này hoàn toàn biến thành một không gian kín, cơ thể họ chùng xuống, trong tiếng rung động nhỏ, thang máy từ từ bò lên phía trên.
Bên tai ba người đồng thời vang lên lời nhắc nhở lạnh lùng của hệ thống.
[Câu chuyện 2: Trò chơi thang máy đã được kích hoạt.
Số người: 3
Câu chuyện đang diễn ra...]
Tiết Lang nhìn chằm chằm vào những con số nhảy lên từng số một.
1, 2, ..., 5,...
Bên tai họ vang lên tiếng chuông "ting". Thang máy dừng lại.
Sau vài giây tĩnh lặng, cửa từ từ mở ra. Thang máy này có vẻ hơi cũ kỹ, buồng thang máy rung lên một chút, phát ra tiếng kim loại ma sát chói tai.
Bên ngoài cửa là một hành lang sáng trưng, thẳng tắp, trống rỗng. Ánh đèn trắng không thể xua tan nỗi bất an trong lòng người. Diệp Tâm Lộ dựa sát vào tấm kim loại lạnh lẽo phía sau, nuốt nước bọt.
Trì Thù bấm số 2.
Cửa thang máy bắt đầu đóng lại.
Cậu đứng cạnh hai hàng nút bấm, ánh mắt lướt qua một tấm kim loại phía trên nút khẩn cấp. Bề mặt tấm kim loại loang lổ vết gỉ sét, mơ hồ có thể nhìn thấy một dãy số.
[Thang máy này dễ gặp sự cố, nếu xảy ra tình huống khẩn cấp, xin đừng hoảng loạn, hãy liên hệ kịp thời với nhân viên quản lý.
Nếu không gọi được, xin hãy yên lặng chờ đợi, không nên la hét hoặc khóc lóc, để tránh gặp nguy hiểm.
Số điện thoại: 0448-xxxxx]
Sau một cảm giác mất trọng lượng, thang máy bắt đầu đi xuống từ tầng sáu.
Không gian nhỏ hẹp tĩnh lặng đến đáng sợ, Diệp Tâm Lộ nghe thấy tiếng thở hơi gấp gáp của chính mình.
Ánh mắt cô bất định lướt qua hình bóng méo mó, kéo dài của chính mình ở phía đối diện. Hình người bên trong bị khe hở ép bẹp dí, ngũ quan dị dạng biến thành một mảng nước, đôi mắt đen to dường như đang nhìn chằm chằm vào cô.
Cô thấy lạnh sống lưng, vội vàng cúi đầu nhìn mũi chân ba người.
Tầng hai đến rồi.
Cửa bắt đầu mở rộng từ trung tâm, Tiết Lang nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng dần dần hiện ra bên ngoài.
Hành lang ở đây hơi tối, cách bài trí giống hệt tầng sáu. Cửa một số phòng học đang mở, một cánh cửa gỗ đột nhiên lay động, rồi đột ngột đóng sập lại.
Trong hành lang trống trải, tiếng động vang lên đặc biệt lớn.
Khoảng cách quá xa, Tiết Lang không nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra, nơi đó tối om, khiến người ta liên tưởng đến những điều bất an.
Cậu ta tự an ủi mình: Có lẽ vừa có người đi vào.
Trì Thù bấm số 7.
Cửa thang máy dừng một chút, rồi từ từ khép lại với tốc độ chậm chạp.
Trì Thù nhìn các nút bấm trước mặt.
Tiếp theo... là 4.
Theo như lời viết trên câu chuyện, ở tầng 4, có thể sẽ có một người phụ nữ bước vào. Nếu cô ta bước vào, không được nói chuyện với cô ta, cũng không được nhìn thẳng vào cô ta.
Trì Thù tự động bỏ qua hai chữ "có thể", cậu rất hiểu rõ bản thân, xác suất việc này xảy ra với cậu chắc chắn là 100%.
Thời gian từ tầng hai lên tầng bảy dài một cách khác thường, tiếng dây cáp ma sát khiến da đầu tê dại. Theo thời gian trôi qua, con số trên màn hình chậm rãi nhảy lên, trong một góc, camera giám sát nhấp nháy ánh sáng đỏ tươi.
Mùi hương nồng nặc trong thang máy đã làm tê liệt khứu giác, Diệp Tâm Lộ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng. Trong cơn mê, cô nhìn thấy bóng mình đang cười nhếch mép với cô.
Cô không nhịn được run rẩy toàn thân.
Mặt mày Tiết Lang tái mét, nhìn theo ánh mắt cô về phía đối diện. Kim loại màu xám bạc phản chiếu hình ảnh mờ ảo của họ, một cảnh tượng hết sức bình thường, nhưng lại khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
"Cô không sao chứ?" Trì Thù hỏi.
Diệp Tâm Lộ vội vàng lắc đầu.
Trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh, liếc nhìn khuôn mặt vẫn bình tĩnh của chàng trai, rồi cẩn thận đưa mắt nhìn xuống mũi chân mình.
Tâm lý người này... thật đáng sợ.
Thực ra Trì Thù cảm thấy rất khó chịu.
Ngay từ khi bước vào thang máy, đầu cậu đã bắt đầu choáng váng, mùi hương nồng nặc khiến cậu buồn nôn. Cậu đoán có lẽ là do giá trị ô nhiễm thấp của bản thân.
Hình bóng đối diện Trì Thù đã sớm xuất hiện dị thường.
Từ nụ cười ban đầu, nó dần dần biến dạng, xé toạc ngũ quan trên mặt. Thân hình nó trong thang máy méo mó, vặn vẹo, khuôn mặt thịt nát treo lơ lửng trên đỉnh đầu cậu, hốc mắt trống rỗng nhìn xuống chàng trai trẻ.
Trì Thù cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, như có ai đó đang bám sát vào hơi thở của cậu, lặng lẽ dịch chuyển xuống phía dưới.
"Ting."
Tầng bảy đã đến.
Cửa thang máy hé mở một khe hở đen ngòm.
Nó từ từ mở rộng, giống như một con quái vật đang há cái miệng khổng lồ của mình.
Luồng khí lạnh lẽo ập vào mặt.
Khác với những tầng trước, tầng bảy chìm trong bóng tối dày đặc, chỉ có ánh đèn trần bên ngoài thang máy hả xuống một vùng sáng mờ nhạt. Bóng tối bao trùm toàn bộ tầng lầu, cuối cùng chỉ có một chấm đỏ nhỏ, là camera giám sát.
Trì Thù nhìn ra bên ngoài.
Cậu không nhìn rõ bên ngoài là thứ gì, nhưng bóng tối ấy như nam châm hút lấy ánh mắt cậu, dường như chỉ cần cậu rời mắt, từ bên trong sẽ chui ra hết con quái vật đáng sợ này đến con quái vật đáng sợ khác.
Trong sự chờ đợi đầy bất an, cửa thang máy bằng kim loại từ từ khép lại.
Ánh mắt ba người đều dán chặt vào khe hở ngày càng hẹp.
Cho đến khi nó hoàn toàn đóng kín, không có bất kỳ điều kinh khủng nào xảy ra như trong tưởng tượng.
Trì Thù ấn số 4.
Thang máy phát ra tiếng vù vù, bắt đầu đi xuống.
Ở tầng 4 sẽ có một người phụ nữ bước vào.
Đừng nói chuyện với cô ta.
Đừng nhìn thẳng vào cô ta.
Tiết Lang không ngừng lẩm nhẩm ba câu nói trong lòng, ánh mắt dán chặt vào con số ở góc trên bên phải. Nó chậm chạp nhảy lên, cùng với việc càng lúc càng đến gần, nỗi sợ hãi như con tằm gặm nhấm toàn bộ hệ thần kinh của cậu ta.
5,..., 4.
Thang máy dừng lại.
Tiếng chuông báo thang máy vang lên.
Vài giây sau, cửa kim loại từ từ trượt sang hai bên.
Họ nín thở nhìn chằm chằm vào khe hở đang dần mở rộng.
Đằng sau cánh cửa là một hành lang tối om, cửa sổ các phòng học hai bên đều đóng kín mít, không một bóng người. Đèn hành lang dường như bị hỏng, ánh sáng yếu ớt chập chờn, phát ra tiếng xẹt điện nho nhỏ.
Trì Thù lặng lẽ siết chặt những ngón tay tê dại.
Cậu đứng cạnh cửa, đầu ngón tay đặt lên nút đóng cửa, nhưng cửa thang máy vẫn không có dấu hiệu đóng lại.
Lần này thang máy dừng lại lâu hơn bình thường.
Đèn bên ngoài lúc sáng lúc tối, cuối hành lang bị bóng tối không rõ bao phủ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện một bóng người từ đó, tiến về phía họ.
Cổ họng Trì Thù khô khốc, ngón tay ấn nút đóng cửa mạnh đến trắng bệch, nhưng thang máy vẫn như bị kẹt tại chỗ, không nhúc nhích.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cậu.
Cửa thang máy không đóng lại, là bởi vì có người đang đứng ngoài cửa.
Ánh đèn trần mờ ảo đột nhiên chập chờn.
Diệp Tâm Lộ nín thở, sống lưng dán vào vách kim loại run lên nhè nhẹ.
Một bóng người xuất hiện trước mắt họ.
Cô ta mặc một chiếc váy liền màu trắng, đôi chân tái nhợt mang giày cao gót, hai tay với bộ móng sơn để tự nhiên buông thõng, đứng yên trước cửa thang máy.
Khoảnh khắc ấy, cái lạnh như mạng nhện giăng khắp cơ thể họ, hơi thở âm u lạnh lẽo thấm vào da thịt.
Ánh mắt Trì Thù khi lướt đến eo cô ta thì nhanh chóng dời đi, cụp mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu méo mó trước mặt mình.
Giày cao gót chạm đất, phát ra tiếng cộp cộp.
Người phụ nữ bước vào.
Cô ta đứng bên trái thang máy, mặt hướng ra cửa, bên phải là ba người chơi đang cúi đầu hoặc nhắm mắt.
Đột nhiên, Trì Thù cảm thấy bộ quần áo trên người phụ nữ này trông quen quen.
Một cảm giác rất quen thuộc.
Cậu ấn số 5.
Cửa từ từ đóng lại, bề mặt kim loại phản chiếu cảnh tượng trong thang máy lúc này. Trong không gian chật hẹp, bốn người đứng lặng.
Trì Thù cố gắng không để ánh mắt mình nhìn sang bên trái.
Cậu nhìn thấy chiếc váy trắng trên người phụ nữ, trên váy điểm xuyết những bông hoa nhỏ, đối phương đi giày cao gót, mũi giày khép lại hướng vào trong.
... Cậu chắc chắn đã gặp cô ta ở đâu đó rồi.
Là ai nhỉ?
Thang máy đi lên, cơ thể hơi chùng xuống, đầu óc cậu hơi choáng váng l, Trì Thù quay đầu sang phía khác, nhìn hai hàng nút bấm.
Tầng 5 đến rất nhanh.
Hành lang sáng sủa hiện ra trước mắt cậu, mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào.
Hình như đến từ phòng học, lại hình như đến từ một hành lang khác.
Học sinh sao?
Ý nghĩ này vừa lóe lên, một điều khác mà cậu đã bỏ qua cũng hiện lên trong đầu, ngón tay Trì Thù ấn nút run nhẹ.
Cậu thực sự đã gặp người phụ nữ này.
Không chỉ cậu, mà hai người còn lại cũng đã gặp.
Cô ta chính là cô Trần, giáo viên dạy học cho họ sáng nay.
Thang máy bắt đầu đi xuống tầng 3.
Không biết có phải ảo giác của Trì Thù hay không, tốc độ nhảy số dường như trở nên nhanh hơn, trong tiếng ma sát rợn tóc gáy, cửa thang máy mở ra, để lộ hành lang tầng ba.
Tiếp theo là...
1.
Nếu thành công, thang máy sẽ đi lên tầng tám, thông đến một thế giới khác.
Cậu mím chặt môi dưới.
Phó bản "Một thế giới khác"?... Đó là cái gì?
Sau khi cửa kim loại đóng lại, Trì Thù chậm rãi ấn số 1.
Lần này thang máy không tiếp tục di chuyển như trước.
Nỗi sợ hãi lên men, nhìn chằm chằm vào con số tầng lầu im lặng, nhịp tim của Diệp Tâm Lộ đập càng lúc càng nhanh.
Vài giây im lặng sau, nó đột nhiên rung lên, ngay sau đó bắt đầu đi lên, dây cáp phát ra tiếng hoạt động chói tai, con số trên màn hình nhanh chóng tăng lên, hai hàng nút bấm đồng thời chuyển sang màu đỏ tươi như máu.
Họ bám chặt tay vịn phía sau, không để cơ thể mình ngã xuống.
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo khàn khàn của người phụ nữ vang lên từ bên trái Trì Thù.
"Em cũng muốn lên tầng tám sao?"
"Bạn học Tiểu Trì."
Trong khoảnh khắc đó, sống lưng Trì Thù tê dại.
Phòng phát sóng trực tiếp.
[Má ơi, bạn học Tiểu Trì.]
[Trước đó làm người ta chết, bây giờ phải trả lại thôi.]
[Cái gọi là trời có mắt là đây hả bạn học Tiểu Trì ha ha ha ha ha.]
[Ai bảo cậu ở trong lớp học dám cãi lời NPC, báo ứng đến rồi nhé.]
[Lật xe nhanh thật đấy.]
[Giáo viên: Tốt lắm, bạn học Tiểu Trì, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.]
[NPC không phải dễ chọc đâu ha ha ha ha ha.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro