Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37: Bảy ngày chuông tang (22)

Tiết Lang và nhóm của cậu ta đã đến trước mặt ba người chơi kia.

Họ không có kinh nghiệm lừa người, không ai biết nên mở lời như thế nào.

Sau một hồi im lặng nhìn nhau, Giang Tiểu Văn chủ động lên tiếng: "Chúng tôi đã tìm quanh đây nhưng không thấy... Trì Thù, mọi người có thấy anh ta đánh rơi thứ gì không?"

Cả bốn người đồng thanh: "... Không có."

Ngô Lực cảnh giác thì nhìn Tiết Lang, như đang nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của cậu ta.

Giang Tiểu Văn: "Đúng rồi, tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao đột nhiên có vài người chơi chuyển đổi trận doanh... Mọi người có manh mối gì không?"

Vương Hiển Hách ấp úng nói: "Thực ra, chúng tôi biết một chút tình hình. Thực tế, chúng tôi đến tìm cô là vì chuyện chuyển đổi trận doanh, chủ yếu muốn hỏi xem cô có ý kiến gì, nhưng ý kiến của cô không quan trọng, khi cần thiết chúng tôi sẽ dùng một số biện pháp cưỡng chế, hy vọng cô biết điều..."

Thấy hắ  ta nói năng ngày càng kỳ quái, Lam Duyệt ở phía sau vội vàng kéo hắn ta lại, Vương Hiển Hách im bặt.

Từ Đào nói nhỏ với Giang Tiểu Văn: "Hội trưởng, em thấy bọn họ có vẻ khả nghi."

Ngô Lực: "Đúng vậy, Tiết Lang này rất thân thiết với Trì Thù, cần phải đề phòng."

Tiết Lang: "..."

Giang Tiểu Văn nhìn họ với vẻ đề phòng: "Vậy mục đích mọi người đến đây là...?"

Trương Tra Huy: "Không vòng vo nữa, tôi nói thẳng luôn, chúng tôi chính là những người chơi đã chuyển sang phe phòng thủ, đến tìm các bạn là để lôi kéo các bạn về phe chúng tôi. Nếu các bạn không hợp tác, chúng tôi đành phải dùng vũ lực."

Vừa dứt lời, ba người đối diện đồng loạt cảnh giác nhìn chằm chằm vào họ.

Từ Đào: "Anh nghĩ chúng tôi ngu sao? Phe phòng thủ rõ ràng là bất lợi, tại sao chúng tôi phải gia nhập với các anh?"

Ngô Lực: "Tôi biết mà, các người với Trì Thù là một giuộc, tự mình chết chưa đủ, còn muốn kéo người khác theo đúng không."

Lam Duyệt cười lạnh: "Ai chết còn chưa chắc đâu, đừng quá tự tin."

Ngô Lực liếc nhìn cô: "Không phải cô đi lên tầng 4 với Thiên Khải sao? Sao vậy, vì vô dụng nên bị bắt? Còn bị ép đổi trận doanh, nhục nhã không?"

Lam Duyệt nghẹn họng: "Anh—"

Trương Tra Huy tức giận nói: "Anh nói chuyện kiểu gì vậy? Nếu không phải Thiên Khải bọn họ dùng thủ đoạn bỉ ổi, làm sao chúng tôi lại... Haiz, chúng tôi là vì bị thực lực của cậu Trì thuyết phục, tự nguyện gia nhập phe cậu ấy, cho dù không có chúng tôi, cậu ấy đánh bại các người cũng dễ như trở bàn tay!"

Lam Duyệt: "..."  Anh tự nói mà anh có tin không?

Tiết Lang lạnh lùng liếc nhìn Ngô Lực, hừ nói: "Anh với Hứa Nguy không phải thân thiết lắm sao? Sao lần này người ta lên tầng 4 lại không dẫn theo anh? Muốn nịnh bợ Thiên Khải? Tốt nhất nên soi gương xem mình có tư cách đó không đã."

Ngô Lực nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói: "Hy vọng lúc chết các người vẫn mạnh miệng như bây giờ!"

Lam Duyệt mỉa mai đáp trả: "Không cần anh lo, chắc chắn anh sẽ chết trước chúng tôi."

Thấy bọn họ sắp cãi nhau to, Giang Tiểu Văn lên tiếng: "Các vị, chúng tôi sẽ không gia nhập phe phòng thủ, mọi người rời đi đi. Nếu còn ép buộc, chúng tôi sẽ không khách khí."

Ánh mắt cô ta lạnh lùng, trên lòng bàn tay đã ngưng tụ một tầng sương mù lạnh lẽo, bất cứ lúc nào cũng có thể hóa thành băng nhận tấn công.

Cô ta là người sở hữu thiên phú tấn công.

Từ Đào gật đầu: "Hội trưởng nói đúng, chúng tôi không thể gia nhập với các người. Tuy chúng tôi chỉ có ba người, nhưng nếu đánh đến cùng, ai thua ai thắng còn chưa chắc. Bây giờ các người đi, chúng ta đều có thể bình an vô sự."

Ngô Lực khịt mũi, có vẻ rất bất mãn với quyết định này.

Hai bên giương cung bạt kiếm.

Trương Tra Huy thở dài, quay ra sau nói: "Cậu Trì, không còn cách nào khác, thuyết phục nhẹ nhàng không được rồi, vẫn phải dựa vào cậu."

Ba người đối diện: "?"

... Anh gọi đây là thuyết phục nhẹ nhàng?

Vậy không nhẹ nhàng thì sao?

Dưới ánh mắt có phần căng thẳng của họ, một bóng người bước ra từ góc khuất.

Nhìn thấy gương mặt đó, Từ Đào buột miệng: "Anh không phải NPC?!"

Ngô Lực khó hiểu: "NPC gì?"

Nhưng không ai để ý đến gã ta.

Giang Tiểu Văn: "Cậu này... Cậu Trì, tôi không biết cậu có thủ đoạn gì, nhưng dù thế nào, chúng tôi cũng không thể gia nhập phe phòng thủ. Nếu cậu muốn dùng vũ lực, chúng tôi cũng chỉ có thể đánh trả..."

Băng lạnh trên lòng bàn tay cô ta đã ngưng tụ, chỗ sắc nhọn phản chiếu ánh sáng nguy hiểm.

Ánh mắt Trì Thù hơi lóe lên.

Tuyệt, cậu đang cần người có thiên phú tấn công đây.

Dưới ánh mắt cảnh giác của cô ta, chàng trai mỉm cười ôn hòa: "Cô hiểu lầm rồi, tuy tôi có hai đồng đội thiên phú tấn công, nhưng tôi không thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, cũng không thích ép buộc người khác. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô..."

Đôi môi mỏng khẽ mở, thốt ra hai chữ: "Thời gian."

Bốn người phía sau cậu: Đồng đội thiên phú tấn công ở đâu ra?

Còn nữa, những thủ đoạn trước đây của cậu không phải bạo lực sao? Không phải ép buộc sao? Lương tâm cậu không đau sao?

Giang Tiểu Văn: "Cậu có ý gì?"

Trong tay Trì Thù đột nhiên xuất hiện một chiếc đồng hồ quả quýt bằng đồng cổ, cậu ấn nút, nắp đồng hồ bật mở.

Từ góc độ của Giang Tiểu Văn, có thể thấy rõ kim phút sắp chỉ đến số La Mã XI.

"Cô còn nhớ lần cuối cùng hệ thống thông báo vang lên là khi nào không? Nó nhắc nhở các cô, hôn lễ sẽ bắt đầu sau nửa giờ. Tất nhiên, các người không thể biết chính xác thời gian trong phó bản... Nhưng tôi biết."

Cậu mỉm cười nhẹ: "Suy cho cùng, thứ duy nhất có thể hiển thị thời gian ở đây, ngoài đồng hồ treo tường ở tầng một, chính là chiếc đồng hồ quả quýt trong tay tôi - một đạo cụ đặc biệt của phó bản."

Trong lòng Giang Tiểu Văn dâng lên một nỗi bất an mãnh liệt.

Trì Thù vẫn tiếp tục.

"Khách mời phải vào chỗ trước khi hôn lễ chính thức bắt đầu, đây là quy tắc của phó bản, không ai biết 'khách mời' vi phạm quy tắc sẽ có kết cục gì. Tôi có thể nói rõ cho cô biết, lần cuối cùng hệ thống thông báo vang lên là lúc 7 giờ 30 phút, hôn lễ sẽ bắt đầu lúc 8 giờ đúng, còn bây giờ..."

Kim đồng hồ trên đồng hồ quả quýt chậm rãi di chuyển.

Cậu cong khóe môi: "Các người chỉ còn bảy phút thôi."

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt ba người đồng thời trở nên trắng bệch.

Giang Tiểu Văn lùi về phía lối ra: "...Làm sao tôi có thể tin cậu không lừa chúng tôi."

"Tùy cô tin hay không." Trì Thù đóng sập chiếc đồng hồ quả quýt, "Cô cứ việc dùng mạng sống để thử một lần."

Cô ta nghiến răng, không còn hơi sức nói thêm gì, bước đi định rời khỏi. Chưa đi được bao xa, lại nghe thấy giọng nói rõ ràng của Trì Thù truyền đến từ phía sau.

"Cấu trúc tầng hầm phức tạp, các người đi vào đây chắc hẳn đã mất không ít công sức. Muốn trong vòng vài phút ngắn ngủi tìm được lối ra ban đầu để quay lại lễ đường? Đối với những người chơi không quen thuộc phó bản như các cô mà nói, có vẻ hơi thiếu thực tế."

Giang Tiểu Văn đột nhiên cứng đờ tại chỗ, mồ hôi lạnh chảy xuống từ thái dương.

Trì Thù nói không sai, thời gian còn lại quá ít.

Cô ta gần như không thể quay trở lại kịp.

Nỗi hối hận lan tràn trong lòng.

Có lẽ cô ta nên rời đi sớm hơn, không nên tiếp tục cố chấp đi sâu vào tìm kiếm, như vậy có lẽ sẽ không gặp phải Trì Thù và đồng bọn, sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy...

Trong khoảnh khắc, cô ta ý thức được điều gì đó.

Chàng trai phía sau khẽ cười: "Cô nghĩ rằng, tôi để bọn họ nói những lời đó với các cô, là thật sự cho rằng chỉ bằng vài câu nói có thể thuyết phục các cô gia nhập phe phòng thủ? Đừng ngây thơ. Ngay từ đầu, tôi đã chờ đợi thời khắc này."

Giang Tiểu Văn siết chặt các ngón tay, cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.

Mặt Từ Đào và Ngô Lực trắng bệch nhìn cậu.

Trì Thù từng bước tiến lên, trong tay xuất hiện một tờ giấy màu vàng sẫm, trên đó viết tên họ của bọn họ bằng chữ đỏ tươi.

"Tất nhiên, tôi có thể cho các người một con đường sống cuối cùng. Ấn dấu tay, gia nhập phe phòng thủ, thoát khỏi thân phận khách."

Gương mặt xinh đẹp của cậu mờ ảo dưới ánh nến tối tăm, giọng nói dẫn dụ từng bước: "Nếu muốn sống, các người không còn lựa chọn nào khác."

Vừa dứt lời, Giang Tiểu Văn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cậu: "Được, tôi đồng ý gia nhập."

Cô chấm mực đóng dấu, không chút do dự ấn một dấu tay đỏ tươi sau tên mình.

Trì Thù nở nụ cười hài lòng.

"Lựa chọn sáng suốt, nguyện thần phù hộ cô."

Từ Đào cũng làm theo cô ta, rất nhanh, mọi người nghe thấy thông báo của hệ thống.

[Trận doanh của một số người chơi đã thay đổi.

Phe tấn công: 8 người.

Phe phòng thủ: 7 người.]

Khi Ngô Lực tiến lên định ấn dấu tay, Trì Thù đột nhiên thu lại tờ thần khế.

Gã ta ngây người: "Khoan đã, tôi còn chưa ấn mà."

Trì Thù lạnh lùng nói: "À, xin lỗi, trên giấy không còn chỗ."

Ngô Lực sững sờ vài giây, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng đáng sợ, khóe mắt như muốn nứt ra, gã ta hét lớn: "Cậu nói dối! Rõ ràng trên tờ giấy còn nhiều chỗ trống, cậu không muốn cứu tôi!"

"Chúc mừng anh, bây giờ mới nhận ra sự thật này."

Gã ta lùi lại vài bước, không dám tin, hàm răng run rẩy: "Không, không, không được…… Cầu xin cậu, cầu xin cậu, cậu Trì, tôi xin lỗi vì tất cả những gì đã làm trước đây, tôi quỳ xuống dập đầu cho cậu được chứ? Cậu Trì, tôi sai rồi, tôi chỉ là con chó điên cắn bừa, cậu tha cho tôi một mạng được không, chỉ cần cậu cứu tôi, cậu bảo tôi làm gì tôi cũng sẽ làm, cầu xin cậu……"

Gã ta ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt tràn đầy thích thú và chế giễu của chàng trai.

Đôi mắt màu trà nhạt kia rõ ràng phản chiếu hình ảnh gã ta thảm hại đang quỳ gối cầu xin, dường như bị kích thích, Ngô Lực lập tức bật dậy.

Mắt gã ta đỏ ngầu, ngực phập phồng dữ dội, gân xanh nổi lên cuồn cuộn ở cổ như những con giun đang ngọ nguậy.

Gã ta bắt đầu chửi rủa Trì Thù, lời lẽ ngày càng tục tĩu, đến cuối cùng, tổ tông mười tám đời của mọi người ở đây gần như đều bị gã ta lôi ra sỉ vả.

Tiết Lang đã sớm không chịu đựng được nữa, định ra tay thì bị Trì Thù ngăn lại.

Trương Tra Huy muốn cho kẻ này câm miệng vĩnh viễn cũng bị Trì Thù cản lại, cậu thản nhiên nói: "Chờ chút, tác dụng cuối cùng của hắn vẫn chưa thể hiện đâu."

Đột nhiên, Giang Tiểu Văn lên tiếng: "Khoan đã, bảy phút chắc là đã hết rồi, tại sao chuông cưới vẫn chưa vang lên?"

Nghe thấy vậy, khuôn mặt tái nhợt của Ngô Lực bỗng chốc như được tiêm máu gà, phấn khởi hẳn lên.

Gã ta thở hổn hển, niềm vui sướng tột độ gần như làm choáng váng đầu óc.

Ngô Lực run rẩy nói: "Đúng vậy, đã đến giờ rồi, thời gian đã đến rồi…… Trì Thù, đây chỉ là mưu kế của mày thôi, cái gì mà thời gian, cái gì mà đồng hồ quả quýt, tất cả đều là âm mưu của mày, mày chỉ là sợ hãi, chỉ là muốn kéo thêm người xuống nước cùng mày mà thôi……"

Ngô Lực nhìn về phía Giang Tiểu Văn và những người khác, cười lớn điên cuồng: "Tất cả tụi bây đều bị nó lừa rồi, nó chỉ là một tên lừa đảo, bây giờ tụi bây đã trở thành phe phòng thủ, tất cả đều phải chết! Chỉ có tao, chỉ có tao mới có thể sống sót ——"

Thanh niên bên kia bỗng cười khẽ một tiếng, ánh mắt khinh miệt và mỉa mai nhìn gã ta.

Giọng nói của Ngô Lực đột nhiên im bặt.

Trì Thù chậm rãi nói: "À, quên nói, cái này báo giờ nhanh hơn năm phút. Nên bây giờ còn có năm phút, à không, bốn phút nữa, hôn lễ sẽ thực sự bắt đầu rồi. Tùy ý anh thôi."

Ngô Lực cứng người, đứng ngây ra vài giây, miệng gã ta mở ra đóng vào, từ sâu trong cổ họng phát ra những tiếng kêu quái dị, sau đó, như điên dại chạy về hướng lối ra.

Nhìn bóng dáng lảo đảo biến mất trong bóng đêm kia, cùng với vẻ mặt thong dong của thanh niên, mọi người không khỏi dâng lên từng đợt cảm giác lạnh lẽo trong lòng.

... Từ lúc bắt đầu, tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của người đó.

Giang Tiểu Văn nhìn cậu, bỗng nảy ra một ý nghĩ: Nếu lúc đó mình không nghe lời Trì Thù, cứ đi thẳng đến lễ đường, vậy thì mười mấy phút đó cũng đủ để bọn họ đến nơi.

Rất nhanh, cô ta ném hẳn ý nghĩ này ra sau đầu.

Trên đời không có nhiều chuyện "nếu như" như vậy, cô ta cũng không dám đánh cược vào khả năng đó, nhưng người kia dám.

Có lẽ chính vì lẽ đó, cậu mới có thể biến tình thế tuyệt đối bất lợi 1 chọi 14 thành thế cân bằng 7 đối 7, làm được những việc tưởng chừng như không thể.

Dù sao đi nữa, hiện tại chính cô ta là đồng đội của Trì Thù, chỉ khi phe phòng thủ chiến thắng, cô ta mới có thể sống sót.

"Được rồi, chúng ta cùng đi qua đó thôi." Trì Thù nói, "Tôi hơi tò mò, không biết những vị khách không đến lễ đường đúng giờ quy định sẽ có kết cục gì."

Bọn họ vừa đi về hướng lối ra được một lúc, tai đã nghe thấy tiếng chuông vang dội.

Khác với những lần trước, tiếng chuông lần này đến từ trên đầu họ, vang lên đúng mười bốn hồi mới dừng lại. Ngay sau đó là sự tĩnh lặng kéo dài đáng sợ, trong hành lang âm u vang vọng tiếng bước chân của họ.

Ở gần cửa cầu thang, một bóng dáng kỳ dị hiện lên mơ hồ. Khi họ đến gần, hình dáng đó càng lúc càng rõ ràng.

Một người đàn ông đang tựa vào đó.

Chính là Ngô Lực.

Gã ta đã chết. Thân trên của gã ta đè lên hai bậc thang đầu tiên, một tay nắm chặt mặt đất, tay kia cố gắng vươn lên, cột sống cứng đờ chống đỡ đầu, đôi mắt lồi ra vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa dẫn lên tầng một.

Người Ngô Lực đẫm máu, như thể có con quái vật nào đó đã xé toạc cơ thể gã ta dọc theo xương sống, da thịt bị xé rách để lộ ra mỡ và những vân da đỏ tươi.

Ngực gã ta mở toang, bên trong trống rỗng, không còn nội tạng, chỉ còn lại một cái xác bị đào rỗng. Máu chưa khô hẳn chảy xuống cầu thang với tốc độ cực kỳ chậm chạp, kèm theo mùi tanh nồng nặc.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, gã ta đã từ một người sống biến thành một cái xác thảm hại không nỡ nhìn.

Các người chơi cố nén cơn buồn nôn và cảm giác lạnh sống lưng, vòng qua gã ta, lần lượt đi lên cầu thang.

Không ai biết Ngô Lực đã chết như thế nào.

Có lẽ trong bóng tối không thể nhìn thấy, tiềm ẩn vô số quái vật đang rình rập, chúng đợi những người chơi vi phạm quy tắc sinh tử, rồi sau đó tàn nhẫn xuyên thủng da thịt họ, từng miếng cắn nuốt sinh mệnh.

Họ nhanh chóng đến trước lễ đường.

Hôn lễ đã bắt đầu được vài phút, quản gia mặc đồ đen đứng ở cửa, nhìn chằm chằm vào đám người chơi "đến muộn" đằng sau Trì Thù với ánh mắt lạnh lẽo.

Các người chơi im lặng như tờ.

Quản gia ra hiệu tay: "Các vị, xin mời vào bàn."

Trong lễ đường tối tăm, chỉ có một vòng nến xung quanh sân khấu, chiếu rọi mặt đất thành màu như máu.

Các người chơi đi đến trước bàn tròn, nơi đó đã có bảy vị trí được lấp đầy. Lý Trạch và mấy người khác đã vào trước, lúc này nhìn thấy nhóm người đến sau, trên mặt họ hiện lên những biểu cảm khác nhau.

Ai là phe tấn công, ai là phe phòng thủ, ranh giới rõ ràng.

Hôn lễ đã bắt đầu, trong lễ đường vẫn im lặng đến đáng sợ, trên sân khấu trống trơn, hoa tường vi đỏ tươi được bao quanh bởi thủy tinh và ren, trông như đã hút no máu.

Không có cô dâu và chú rể lên sân khấu, bầu không khí quái dị lan tỏa khắp các góc.

Dưới ánh sáng mờ ảo, ánh mắt lạnh lẽo của Lý Trạch lướt qua khuôn mặt của Tiết Lang và những người khác, ngón tay giấu dưới bàn thầm siết chặt.

Khoảng cách này... có nên ra tay không?

Hắn ta tự tin có thể giết chết bọn họ, ít nhất là một hai người, nhưng hiện tại hôn lễ đang diễn ra, với tư cách là khách mời, hắn ta không biết làm vậy có vi phạm quy định hay không.

Những người bên phe phòng thủ kia... Tại sao rõ ràng đến muộn, lại không bị phán định là vi phạm quy định?

Hắn ta trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, một ý nghĩ lóe lên trong đầu khiến hắn ta kinh hãi.

Phải chăng bọn họ đã thoát khỏi sự ràng buộc của thân phận khách mời?

Lúc này, tiếng dương cầm du dương kỳ ảo vang lên.

Âm thanh vang vọng khắp lễ đường rộng lớn, những nốt nhạc bay lơ lửng như những bông tuyết lạnh giá, các người chơi căng thẳng trong lòng, theo tiếng nhìn về phía phát ra âm thanh.

Nó đến từ một góc khuất bên cạnh sân khấu.

Ở đó đặt một cây đàn dương cầm, phía sau đàn, ánh nến lẻ loi phác họa hình dáng một thanh niên, lưng cậu thẳng tắp, cổ dài hơi ngửa ra sau, mười ngón tay như đang nhảy múa trên phím đàn đen trắng.

Đó là Trì Thù.

Lúc vừa bước vào, cậu có chút nghi hoặc, tại sao hôn lễ vẫn chưa bắt đầu. Đến khi chú ý thấy chiếc đàn dương cầm ở một góc, cậu đột nhiên nhớ lại lời hứa đêm đó với công tước.

— Tôi sẽ để tiếng nhạc của mình vang khắp lâu đài, mang lại niềm vui dạt dào cho ngài và cô dâu trong đêm tân hôn.

... Xem ra ảnh hưởng của thiên phú "Vạn Quỷ Mê" vẫn còn rất mạnh.

Vì vậy, Trì Thù bước tới trước chiếc dương cầm, định chơi một khúc để thử xem thế nào.

Khuôn mặt tái nhợt của chàng trai trẻ toát lên vẻ điềm tĩnh, đường nét sắc sảo và xinh đẹp. Cậu hơi khép mắt, hàng lông mi dài phủ một lớp bóng mờ nhạt dưới mí, trông như đôi cánh bướm đang yên nghỉ.

Khi tiếng đàn của cậu vang lên, hai bóng dáng từ từ tiến vào sân khấu.

Là công tước và Ái Lệ Nhĩ.

Dưới ánh nến lờ mờ pha lẫn màu đỏ tươi, gương mặt người đàn ông trông như tượng sáp, tay nắm chặt tay người phụ nữ, bước đến trước chiếc đàn. Khuôn mặt cô ta nhẵn nhụi, làn da tái nhợt và gồ ghề tạo nên đường nét ngũ quan.

Ái Lệ Nhĩ mặc chiếc váy cưới đỏ tươi, đôi cánh tay trần chỉ còn là hai khúc xương trắng lạnh lẽo. Dáng vẻ của cô ta đoan trang và yên lặng, khuôn mặt trống rỗng đối diện với những người chơi bên dưới. Trong khoảnh khắc nào đó, một nụ cười thoáng hiện trên khuôn mặt cô ta.

Tiếng đàn nhẹ nhàng vẫn vang lên.

Rõ ràng đó là một giai điệu vui tươi, nhưng trong không gian lễ đường trống trải và tĩnh mịch này, nó trở nên vô cùng quỷ dị. Âm thanh vọng lại một cách kỳ ảo và lạnh lẽo, như làn khí lạnh len lỏi qua da thịt mọi người, từng chút một cắn nuốt máu thịt như tằm ăn dâu.

Lý Trạch nhìn chăm chú vào cảnh tượng này.

Không thể kéo dài thêm, họ cần phải ngăn chặn buổi hôn lễ này tiếp diễn.

Nhưng vấn đề là, với thân phận "khách mời", nếu họ phá hỏng hôn lễ trước mặt mọi người, rất có thể sẽ bị trừng phạt theo quy tắc.

... Chẳng lẽ đây là một cục diện không có lối thoát sao?

Lý Trạch không kìm được mà nhìn về phía chàng thanh niên đang chơi đàn dương cầm.

Cậu có mái tóc đen tuyền nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn, cổ ngửa ra sau, bờ vai khẽ rung theo từng ngón tay chuyển động. Đôi mắt nhạt màu kia không nhìn vào phím đàn, mà lại hướng về phía bàn tròn trước mặt những người chơi.

Cậu mỉm cười vui vẻ với hắn ta.

Chỉ trong thoáng chốc, một cơn ớn lạnh dâng lên trong lòng Lý Trạch.

Trì Thù, rốt cuộc cậu ta đóng vai trò gì trong buổi hôn lễ này? Cậu ta chỉ là một nghệ sĩ dương cầm thôi sao?

Lý Trạch siết chặt đầu ngón tay.

Thân phận của người này chắc chắn không hề đơn giản.

Dù sao đi nữa... giết cậu cũng là một phần của nhiệm vụ.

Còn thời điểm ra tay...

Một buổi hôn lễ hoàn chỉnh không chỉ có nghi thức kết hôn của cô dâu và chú rể, mà còn cả phần kính rượu với khách mời, đây là vòng nghi thức không thể thiếu. Họ có thể hành động vào lúc đó.

Ý tưởng này vừa hiện lên, Lý Trạch lập tức mở giao diện thông tin và gửi tin nhắn này cho những đồng đội khác.

Cùng lúc đó, một tiếng hét thảm thiết vang lên từ bên sườn.

Chưa bao lâu sau khi hôn lễ bắt đầu, một người chơi bên phía tấn công đã không kìm chế được mà ra tay.

Ngay khoảnh khắc người đó vừa đứng dậy, thân thể bắt đầu run rẩy dữ dội.

Dường như có thứ gì đó đang xé toạc cơ thể gã ta, người chơi kia lộ ra vẻ mặt đau đớn tột cùng. Gã ta muốn ngồi xuống, nhưng đôi chân cứng đờ không thể co lại được, miệng há to phát ra những tiếng thở hổn hển áp lực.

Chỉ vài giây ngắn ngủi sau, người chơi đó ngã thẳng xuống đất, phía sau đầu đập mạnh vào sàn nhà cứng, máu đỏ sẫm từ từ chảy ra, mùi tanh kỳ quái bốc lên nồng nặc.

Những người gần gã ta đều sợ hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.

Vài bóng đen kỳ dị từ bốn phía nhảy ra.

Chúng ngủ đông trong những góc tối, như những loài thú nhỏ hung tợn, giờ phút này chen chúc nhào lên. Móng vuốt đen nhánh của chúng dễ dàng xuyên qua ngực hắn, uốn cong thân thể thành những độ cong kỳ dị.

Nội tạng cùng máu thịt từ thi thể trào ra, âm thanh kỳ quái nuốt chửng vang vọng bên tai những người chơi.

Sắc mặt Lý Trạch trở nên khó coi.

Đây chính là kết cục khi vi phạm quy tắc.

Là khách mời, họ thậm chí còn không thể rời khỏi chỗ ngồi.

Da thịt trên đầu cô ta bắt đầu tan chảy từng mảng, cuối cùng chỉ còn lại một bộ khung xương trắng bệch. Máu tươi nhuộm đỏ quần áo của công tước, ánh sáng từ ngọn đuốc cũng bị nhuộm thành màu đỏ rực.

Tiếng nhạc vui vẻ của buổi lễ không ngừng vang lên trong lễ đường trống trải, tràn ngập niềm vui và lời chúc mừng cho hôn lễ.

Giai điệu dần lên cao trào.

Dưới cái bàn, thi thể của người chơi bị quái vật ăn tằm gặm sạch sẽ, đến cả thân xác cũng không còn sót lại. Những luồng khí tanh tưởi của máu từ mớ thức ăn đó được hầu gái bưng lên. Dưới ánh sáng mờ ảo, họ không tài nào nhìn rõ đĩa thức ăn là gì, chỉ có tiếng nhạc dần dần trở nên dồn dập, sự sợ hãi lan tràn như cơn điên loạn.

Cuối cùng, khi một nốt nhạc trầm rơi xuống, Trì Thù từ từ thả lỏng mười ngón tay và dừng lại.

Cậu đứng dậy, trước hàng chục đôi mắt đang dõi theo, từng bước tiến lên sân khấu đẫm ánh sáng đỏ.

Kế tiếp, thân phận của cậu sẽ là— chủ hôn, và... sứ giả của thần.

Tất cả người chơi đều chăm chú nhìn thanh niên đang đứng giữa cô dâu và chú rể.

Khuôn mặt trắng nõn của cậu được bao phủ dưới ánh sáng, hiện lên một màu đỏ thẫm kỳ dị. Những đường nét lập thể trên khuôn mặt bị bóng tối bao phủ, đôi mắt màu trà lấp lánh trong ánh huyết quang.

Phía sau cậu, những người chơi đã chết lần lượt bước ra từ sau màn sân khấu: Ngô Lực, Trương Hiểu, Liễu Lâm, Thúc Học Sát, và cả người vừa mới chết dưới bàn tròn... Những người từng mất tích, tận mắt chứng kiến cái chết, giờ đây đồng loạt đứng trước mặt các người chơi.

Trên người họ không có bất kỳ vết thương nào, không giống thi thể, mà giống như những tảng da người bị điêu khắc lên. Khuôn mặt nhợt nhạt vô hồn, họ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào những người dưới sân khấu.

Trì Thù không nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng qua, cảm giác tê dại lan khắp da đầu, khiến cậu nhanh chóng quay trở lại tư thế cũ.

Cậu đè nén cảm giác khó chịu như kim châm sau lưng, lấy ra thần khế, dưới sáu cái tên đỏ rực, đột ngột viết thêm hai cái tên Bá Ân và Ái Lệ Nhĩ.

Trì Thù nhìn xuyên qua màn đen vô định phía trước, cúi người thật sâu làm lễ, ánh nến chiếu rọi khuôn mặt cậu, hiện lên một vầng sáng thần thánh. Cậu mỉm cười, từ từ nhả ra từng chữ không mang theo một chút kính sợ nào.

“Chủ thần chí cao vô thượng, tế phẩm của ngài đã vào vị trí, nguyện ngài hướng mắt đến cặp đôi này, lắng nghe lời cầu nguyện của họ, ban cho họ hạnh phúc vĩnh hằng. Tôi sẽ ở đây lặng lẽ chờ ngài giáng lâm.”

Một luồng hơi lạnh thấu xương ngay lập tức quét qua, khiến ngọn nến trong lễ đường run rẩy điên cuồng. Ánh sáng lập lòe hắt bóng dày đặc của họ lên màn sân khấu đỏ thẫm phía sau.

Ngay sau đó, tất cả ngọn lửa đều bị dập tắt.

Bóng tối như biển sâu bao phủ lấy những người trong lễ đường, ánh sáng hoàn toàn bị nuốt chửng. Các người chơi thậm chí không thể thấy rõ người ngồi bên cạnh mình là ai, cái lạnh từ đầu ngón tay lan dần vào trái tim. Trong sự im lặng chết chóc, chỉ có mồ hôi lạnh rỉ ra từ thái dương chảy xuống.

Tất cả người chơi đều nghe thấy tiếng chuông lạnh lẽo từ hệ thống vang lên bên tai.

[Bên phòng thủ đã được giải khóa: Văn bản bí ẩn của hôn lễ hiến tế.

Tất cả người chơi có thân phận khách mời tự động chuyển thành tế phẩm, nhiệm vụ đối kháng đã được cập nhật.]

[Nhiệm vụ của phe tấn công: Giết chết hiến tế giả duy nhất, ngừng hẳn buổi hiến tế.

Nhiệm vụ của phe phòng thủ: Giết chết tất cả tế phẩm, đảm bảo buổi hiến tế được tiến hành.]

[Tích--]

[Cảnh báo! Cảnh báo! Phó bản này đã bị lực lượng không xác định quấy nhiễu, phó bản đã xuất hiện tình trạng không thể kiểm soát, xin các người chơi--]

[Tích...... Tích --]

[Kiểm tra cho thấy mức độ quấy nhiễu đã giảm xuống mức an toàn, chế độ tấn công sẽ tiếp tục.]

[Phe tấn công: 6 người.

Phe phòng thủ: 7 người.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro