Chương 26: Bảy ngày chuông tang (11)
Sau bữa sáng, Tiết Lang nói với Trì Thù về những phát hiện của cậu ta ở tầng 4 hôm qua.
"Chủ nhân của hai căn phòng đó cũng là những người vợ đã quá cố của công tước. Chưa rõ là vợ thứ mấy, nhưng có thể khẳng định rằng sở thích... hay đúng hơn là sở trường của họ lúc sinh thời lần lượt là khiêu vũ và điêu khắc."
Trì Thù hỏi: "Trong phòng của họ có vật gì đặc biệt không?"
"Có," Tiết Lang đáp, "Một phòng có tủ quần áo đựng váy khiêu vũ, phòng kia có bàn bày tượng đá."
Trì Thù trầm ngâm giây lát.
Như vậy, năm "Vị khách đặc biệt" trong số người chơi tương ứng với sở thích của các người vợ thứ hai đến thứ sáu của công tước. Mỗi tối, hắn ta sẽ đến "viếng thăm" phòng của một trong số họ. Nếu không thể đưa ra thứ hắn ta muốn, họ sẽ b.ị giết.
... Lấy vật yêu thích nhất từ phòng của người vợ tương ứng và trao cho công tước khi hắn ta đến, có vẻ đây là chìa khóa để "khách đặc biệt" phá giải cái chết ban đêm.
Nghĩ thông điểm này, Trì Thù nhanh chóng nhận ra một vấn đề khác.
Nếu có người chơi khác nhanh tay lấy đi vật phẩm trong phòng trước, chẳng phải đã hoàn toàn cắt đứt đường sống của "khách đặc biệt"?
Phó bản này quả thật quá nhắm vào những người chơi có thân phận "khách đặc biệt".
Không, có lẽ còn một khả năng khác.
Cậu bắt đầu tự hỏi từ khi Trương Hiểu chết, rốt cuộc công tước dùng cách nào để quyết định ai là mục tiêu viếng thăm đêm nay. Xét cho cùng, việc xác định "khách đặc biệt" cũng không nghiêm ngặt lắm. Ví dụ như Trì Thù đã tùy tiện bịa ra một thân phận cho mình từ đầu phó bản mà đến giờ vẫn chưa bị vạch trần.
Trì Thù phỏng đoán, công tước sẽ dựa vào thông tin từ quản gia để tìm ra vị khách tương ứng. Sau khi vào phòng của họ, hắn ta sẽ yêu cầu một món đồ cụ thể.
Về điểm này, người chơi có thể có nhiều cách để xoay sở.
Ngay cả khi người chơi không thể đưa ra vật công tước muốn, nhưng nếu họ biết rõ vật đó ở đâu, thậm chí... có thể chỉ cho công tước tự đi lấy.
Như vậy, sẽ tránh được tình huống "khách đặc biệt" chết vì đồ vật bị người chơi khác lấy mất. Chỉ cần họ biết rõ ai đã lấy nó, có thể lợi dụng công tước để phản lại.
Nói cách khác, công tước chính là "vũ khí hình người" đi lại trong phòng các người chơi ban đêm. Người chơi nắm được càng nhiều thông tin, càng dễ sống sót trước mặt hắn ta.
Đối với lâu đài cổ này, công tước có lẽ có quyền kiểm soát cao nhất, nên có thể trực tiếp xuất hiện trong phòng khách. Sau khi giết họ trong im lặng, hắn ta có thể mở cửa từ bên trong và rời đi.
Tất nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của Trì Thù sau khi tổng hợp các manh mối. Sự thật ra sao vẫn cần tự mình xác minh.
Tuy nhiên, Trì Thù cũng không muốn gặp phải tình huống đó.
"Cuối tầng 4 chắc còn phòng của Ái Lệ Nhĩ, hôm nay tôi định đến đó xem trước. Sau đó..." Trì Thù nói, "Đến phòng trẻ em gặp con quỷ nhỏ phiền phức mà cậu đã nói."
Nghe vậy, sắc mặt Tiết Lang thay đổi: "Cậu thật sự định —"
Nhưng đối diện với ánh mắt cười của Trì Thù, cậu ta nuốt nửa câu còn lại vào bụng.
Đáng lẽ cậu ta phải biết, về chuyện tìm đường chết, người này có sự cuồng nhiệt khác thường. Biết đâu có ma quỷ, càng muốn lao vào.
Tiết Lang khẽ cắn môi, như thể đã quyết định điều gì đó: "Được, hôm nay tôi sẽ hành động với cậu."
Trì Thù hơi bất ngờ.
"...Ánh mắt đó là gì thế." Tiết Lang cong môi, "Tôi đâu có thật sự sợ con quỷ đó, chỉ là thấy nó khó đối phó thôi... Những đứa trẻ ngang ngạnh gì đó, là sinh vật tôi ghét nhất trên đời, sau khi chết biến thành quỷ lại càng đáng ghét."
Như thể nghĩ đến một ký ức không mấy dễ chịu, cậu ta hít sâu một hơi: "Thôi được rồi, đi thôi, tra sớm thì xong sớm."
Trên đường đi đến cuối hành lang tầng 4, sắc mặt Tiết Lang không tốt lắm, có lẽ để xua tan bầu không khí, cậu ta thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, ngoài đời cậu làm nghề gì vậy?"
Trì Thù: "Cậu đoán thử xem."
Tiết Lang nghiêng đầu nhìn cậu một lúc lâu, như đang suy nghĩ điều gì.
"Biết mở khóa, giỏi lừa người, thích mạo hiểm, miệng lưỡi có thể biến trắng thành đen, nhìn qua rất dễ lừa người. Tôi nói, không phải cậu là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp đó chứ?"
Trì Thù: ...
Không lẽ, trông cậu thật sự không đàng hoàng vậy sao?
Tiết Lang nhún vai: "Thôi được, tôi đùa đấy, đoán không ra, cậu nói thẳng đi."
Trì Thù thở dài: "Diễn viên."
"Diễn viên?"
Tiết Lang lặp lại hai chữ này với giọng đầy ngạc nhiên, rồi nhanh chân bước đến trước mặt Trì Thù, đánh giá từ trên xuống dưới rất lâu.
Trì Thù cười nói: "Sao, tôi không giống à?"
"Không phải." Tiết Lang chán nản nói, "Chính vì quá giống nên tôi mới loại bỏ khả năng đó ngay từ đầu. Hơn nữa, tôi cảm thấy thân phận diễn viên..."
Không hợp với cậu.
Tiết Lang còn nghĩ rằng một người như Trì Thù phải có nghề nghiệp nghe rất bí ẩn và cao cấp.
"Thật ra, không có gì đặc biệt đâu. Tôi không xem TV nhiều lắm, cũng chẳng am hiểu lĩnh vực giải trí. Nếu có thể quay lại thế giới thực..." Hiếm khi thấy cậu ta mỉm cười, "Chắc chắn là sẽ ủng hộ cậu nhiều hơn, biết đâu còn có thể làm quản lý fan club của cậu nữa."
Dù vậy, cả hai đều hiểu rõ, một khi bước vào trò chơi Dị Uyên, ngay cả việc sống sót cũng là vấn đề, huống chi là có thể quay về.
Hai người dừng bước trước cánh cửa thứ hai ở cuối hành lang.
Trong khi thành thạo lấy sợi dây kim loại ra để cạy khóa, Trì Thù hỏi: "Còn cậu thì sao? Cậu làm nghề gì?"
Tiết Lang nhướng mày: "Vậy cậu thử đoán xem."
"Bắt tôi đoán à..."
Trì Thù chăm chú nhìn vào ổ khóa, hàng mi cụp xuống tạo bóng đen nơi đáy mắt: "Cậu là một sinh viên. Hơn nữa, mới vào đại học chưa lâu."
Tiết Lang bỗng nhiên mở to mắt: "Sao cậu đoán được vậy?!"
Một tiếng lách cách vang lên, cánh cửa mở ra. Trì Thù quay đầu lại, nở một nụ cười với cậu ta: "Bí mật."
Bên trong căn phòng tối om, điều đầu tiên đập vào mắt là mùi dầu thông đặc trưng của tranh sơn dầu. Bụi bặm bay lơ lửng trong những tia sáng nhỏ, đồ đạc lộn xộn chất đống ở góc phòng, được phủ kín bởi một tấm vải đen lớn.
Nhiều đồ nội thất ở đây rất cũ kỹ, có cái đã hư hỏng không thể dùng được. Dọc theo tường là vài lọ thuốc màu đã cạn, cùng với những mảnh tranh bị xé rách hoặc vò nát thành từng cục. Ngay cả cọ vẽ cũng bị bẻ gãy, nằm im lìm trên sàn nhà.
Trì Thù tiến đến trước bàn, nhờ ánh sáng mỏng manh hắt qua cửa sổ, cậu nhìn rõ những vết xước dày đặc trên mặt gỗ.
Như thể là dấu vết hỗn hợp của dao nhỏ, bút chì và móng tay, có nhiều hình vẽ lộn xộn, nhiều chữ viết nguệch ngoạc. Chúng được khắc sâu trên mặt bàn gỗ sẫm màu, nét bút biến dạng và méo mó.
Trì Thù cẩn thận quan sát một lúc, miễn cưỡng nhận ra được một vài dòng chữ.
[Tôi chẳng vẽ được gì cả]
[Vẽ không ra]
[Tuyệt vọng quá, tuyệt vọng quá, tại sao, tại sao vẫn chưa được]
[Không có bức nào làm tôi hài lòng]
[Nó đạp trong bụng tôi]
[Đau quá, ngửi thấy mùi sơn là buồn nôn]
[Tôi vẽ không ra anh ấy]
[Tại sao anh ấy không nhìn tôi, tại sao không thể luôn luôn nhìn tôi, tại sao ở đây còn có người khác, tại sao lại nhìn người khác, người khác]
[Chẳng ra gì cả]
[Nôn mửa]
[Ở đây chỉ cần hai chúng ta là đủ rồi]
[Bị cướp đoạt, tôi vẽ]
[Đau bụng quá, đau quá, tôi sợ lắm, khó chịu quá, anh ấy an ủi tôi sẽ không sao, nhưng mà đau quá, tôi đau quá, thật sự không sao ư, đau quá, đau quá]
[Sẽ ổn chứ]
[Máu máu máu máu máu nhiều máu quá đau quá tôi đau quá đau quá máu không ngừng được máu đau quá muốn chết quá đau quá đau đau]
[Chẳng có thần nào cả, chưa bao giờ có]
...
Cậu kiểm tra tất cả các ngăn kéo, phát hiện nhiều cây bút vẽ đã khô nứt và những mảnh giấy bị xé nát, trên lưỡi dao rọc giấy bị gãy còn dính những vệt sơn màu bẩn thỉu.
Ở tầng thấp nhất, Trì Thù phát hiện một mảnh giấy vuông nhăn nhúm, mặt giấy đã ố vàng, có vẻ từng bị ướt sũng bởi nước.
Trì Thù vuốt phẳng tờ giấy.
Trên đó là một bài thơ ngắn.
[Em nên miêu tả anh thế nào đây?
Ngàn đóa hồng đang nở tràn vơi đầy,
Anh là tình nhân, là mộng say,
Nếu dòng nước mắt thành thơ ngắn dài,
Nếu mùa hạ kia mãi mãi chẳng phôi phai,
Nếu hoa trong vườn mãi mãi chẳng phai tàn,
Nếu thời gian bẻ nửa, mãi miên man,
Liệu chúng ta sẽ ở đó, mãi bên nhau?]
Chữ viết rất tinh tế, trên trang giấy lốm đốm những vệt nâu, giống như dấu vết máu đã khô.
Đây là một bài thơ tình, xuất phát từ chủ nhân căn phòng này, Ái Lệ Nhĩ, và đối tượng gửi đến thì không cần nói cũng rõ.
Xem ra, tình cảm giữa công tước Bá Ân và người vợ đầu tiên của hắn ta vẫn khá tốt.
Ở bên kia, Tiết Lang đang ngồi xổm trên mặt đất, mở từng mảnh giấy bị vo tròn ra. Trì Thù bước đến, ngồi xuống cạnh cậu ta, nhìn những mảnh giấy bị xé rách, tất cả đều vẽ hình một người.
Đó là một người đàn ông.
Tờ giấy đã bị hư hỏng không thể cứu vãn, nhưng nhờ số lượng lớn, họ có thể ghép nối lại để phác họa hình dáng của đối tượng.
Làn da trắng bệch, đường nét sâu sắc, đôi mắt màu xanh lam vô cảm, thường đội mũ dạ cao, mặc áo măng tô đen, dáng người cao gầy, khí chất lạnh lùng và yên tĩnh.
Hình ảnh tàn tạ tạo cảm giác u ám. Trong bức họa, khuôn mặt người đàn ông vô cảm nhìn chằm chằm vào họ, đường nét mang nhiều vết nứt. Những nếp nhăn nhỏ trên gương mặt hắn ta đều rõ ràng, làn da trắng bệch khiến hắn ta trông như một bức tượng đá.
Người đàn ông chắc hẳn là công tước Bá Ân.
Dù biết đối phương sẽ không nhảy ra khỏi trang giấy, Tiết Lang vẫn không nhịn được mà chạm vào bức vẽ.
Cậu ta bước đến trước bàn, nhìn vào bức chân dung của người phụ nữ, lẩm bẩm: "Có vẻ như Ái Lệ Nhĩ... thật sự yêu công tước sâu đậm."
Trì Thù ừ một tiếng: "Và còn ghen tuông nữa. Không biết sau khi chết, nhìn thấy công tước cưới thêm sáu người vợ, cô ta sẽ cảm thấy thế nào."
Cậu nói xong, chợt nhớ đến người phụ nữ vẽ tranh ở tầng 5. Cô ta là Ái Lệ Nhĩ đáng lẽ đã chết từ lâu, nhưng không biết công tước đã dùng thủ đoạn gì khiến cô ta "tồn tại" trong lâu đài cổ với hình dạng kinh dị như vậy.
... Nhưng lần đầu gặp cô ta ở phòng trưng bày, thân hình cô ta lại hoàn chỉnh.
Ánh mắt Trì Thù lộ vẻ suy tư.
Có lẽ những gì cậu thấy lúc đó không phải diện mạo thật của cô ta, mà chỉ là một ảnh chiếu? Là nữ chủ nhân, Ái Lệ Nhĩ chắc chắn sẽ không để bộ dạng đáng sợ của mình hiện ra trước mặt khách.
Bộ xương khô ở tầng 5 kia mới chính là hình dạng thật của Ái Lệ Nhĩ.
Cậu tiếp tục cùng Tiết Lang xem xét khắp phòng. Cuối cùng, họ đến trước đống đồ vật ở góc phòng và vén tấm vải đen lên.
Khi vải được giở ra, một đám bụi bặm bay lên, làm họ ho sặc sụa. Trước mắt họ hiện ra vài bức tranh. Chúng bị chủ nhân vứt bỏ một cách bừa bãi, chất đống hỗn độn ở góc phòng. Các cạnh và góc tranh đều có dấu vết bị mối mọt gặm nhấm, nhiều khung gỗ đã gãy vỡ, bề mặt phủ đầy bụi bẩn.
Trì Thù nhặt lên vài bức, phát hiện đây chỉ là những bức tranh phong cảnh hoặc tĩnh vật bình thường, hoàn toàn khác với những bức tranh đẫm máu và kinh dị mà cậu từng thấy.
Tranh có thể phản ánh thế giới nội tâm của người vẽ. Những bức tranh ở đây có lẽ là tác phẩm của Ái Lệ Nhĩ khi còn sống. Sau khi chết, tinh thần cô ta dần trở nên thất thường, nên những bức tranh sau này càng thêm cuồng loạn và tuyệt vọng.
Đột nhiên, Tiết Lang như chú ý đến điều gì đó, cúi người lục lọi một hồi, tốn không ít sức lực để rút ra một bức tranh từ dưới cùng của đống tranh.
Cậu ta đặt nó trước mặt Trì Thù, chỉ vào hình ảnh: "Người trong tranh này trông rất giống con quỷ tôi đã gặp trong phòng trẻ em."
Đây là một trong số ít những bức chân dung ở đây.
Trong tranh là một cậu bé khoảng sáu, bảy tuổi.
Cậu bé đứng thẳng giữa những bụi hoa màu đỏ máu, bóng của cây cối cao lớn phủ lên đầu. Trong tay cậu bé ôm một quả bóng cao su, khuôn mặt non nớt không biểu cảm, đôi mắt đen như xuyên thấu bức tranh, nhìn chằm chằm vào người ngoài bức hoạ.
Nhìn bức họa, trong lòng Tiết Lang dâng lên một cơn lạnh lẽo: "Nhưng con của Ái Lệ Nhĩ vừa sinh ra đã chết, không thể nào lớn như thế này được, trừ phi..."
"Trừ phi con quỷ đó đã theo hình dáng người mẹ vẽ ra mà biến thành chính mình." Trì Thù nói, "Nó đã đến đây rồi."
Cậu cụp mắt, chăm chú nhìn vào khuôn mặt của cậu bé trong bức họa rất lâu: "Có lẽ... tôi đã tìm ra cách đối phó nó."
Tiết Lang ngẩn người, nhìn vẻ bình tĩnh trên gương mặt của Trì Thù, cuối cùng không kìm được tò mò: "Cách gì?"
Nghe vậy, ánh mắt Trì Thù khẽ lướt qua gương mặt của cậu ta, sau đó dạo quanh một vòng trong căn phòng trống rỗng, chậm rãi nói: "Nếu tôi nói ra, lỡ bị nó nghe thấy thì sao?"
Lời này khiến người ta càng nghĩ càng thấy rợn người, sống lưng Tiết Lang lạnh toát, cậu ta không nhịn được quay đầu nhìn xung quanh.
Giá vẽ lộn xộn chất đống, những món đồ cũ kỹ lặng lẽ nằm phủ bụi, bị bóng tối bao trùm khiến ánh mắt không thể xuyên qua. Trên sàn nhà, những mảnh giấy rách vụn mơ hồ ghép lại thành hình khuôn mặt một người đàn ông. Trong lòng cậu không khỏi dấy lên nghi ngờ, vài phút trước, những mảnh giấy này có phải đã như thế này rồi không?
"Đi sang phòng trẻ em thôi," Trì Thù nói, "Ở đây chẳng có gì đáng để lãng phí thời gian cả."
Tiết Lang ậm ừ đáp lời, cúi đầu bước nhanh theo sau Trì Thù.
Khi cánh cửa cũ kĩ phía trước đóng lại, bản lề bất ngờ phát ra một tiếng rít chói tai, cánh cửa từ từ khép lại, như nuốt chửng mọi tầm nhìn, giam cầm tất cả phía sau.
Phòng trẻ em nằm ở cuối hành lang bên trái, cửa đóng chặt. Trì Thù nắm lấy tay nắm cửa, ấn nhẹ xuống, cánh cửa liền mở ra ngay lập tức.
Không khóa.
Trì Thù vừa định bước vào, bỗng một bàn tay ngăn trước người hắn.
Tiết Lang mím môi, mái tóc rũ xuống bên gò má làm lộ vẻ tái nhợt và lạnh lùng: "Tôi đã gặp nó hai lần rồi, để tôi vào trước."
Trì Thù gật đầu, nhường một bước, đi theo sau Tiết Lang.
Ngay khi bước vào, cánh cửa sau lưng họ đột ngột khép lại, như có một bàn tay vô hình đóng sầm cửa lại. Trì Thù quay người thử đẩy tay nắm cửa, nhưng cánh cửa giờ đã khít chặt, dường như dính liền với bức tường, không hề nhúc nhích.
Sắc mặt Tiết Lang trở nên căng thẳng hơn.
Cách bố trí trong phòng này khác hẳn những căn phòng trước.
Sàn nhà, tường và cả cửa sổ đều được dán giấy màu sắc rực rỡ, trên đó trang trí các hình ảnh hoạt hình phong cách châu Âu.
Bên cửa sổ là một chiếc giường nhỏ dành cho trẻ em, đầu giường xếp vài con thú bông, ở giữa phòng là tấm thảm tròn, xung quanh vương vãi các món đồ chơi.
Toàn bộ căn phòng được sắp đặt rất ấm áp, nhưng bất kể là con gấu bông to cao gần bằng người, con thỏ bông mất một mắt, hay búp bê bị rách bụng để lộ lớp bông bên trong, tất cả đều mang lại cho người ta cảm giác không lành.
Những món đồ chơi kia chớp mắt, như thể đang chăm chú nhìn họ.
Trong khoảnh khắc tĩnh lặng, bỗng nhiên bên tai họ vang lên một giai điệu du dương, tuyệt đẹp.
Âm nhạc phát ra từ chiếc hộp nhạc trên bàn. Dây cót quay đều, trên mặt hộp, một con búp bê mặc váy dang rộng đôi tay, nhón chân xoay tròn nhẹ nhàng.
Văng vẳng bên tai là tiếng cười của trẻ con, trong trẻo kỳ ảo, vọng lại từ khắp nơi trong phòng, cùng với tiếng bước chân lộn xộn và tiếng vỗ tay reo hò.
Dường như có rất nhiều đứa trẻ đang vây quanh họ, nô đùa vui vẻ.
Trì Thù cảm thấy sau lưng bị ai đó đẩy nhẹ, quay đầu nhìn lại nhưng phía sau chẳng có bóng người, chỉ thấy con búp bê thiếu chân trên tủ đang nghiêng đầu nhìn cậu.
Tiết Lang hạ giọng: "Cẩn thận."
Rắc.
Một tiếng động kỳ lạ vang lên, âm nhạc đột ngột im bặt. Đầu của con búp bê trên hộp nhạc bỗng nhiên nứt toác, lộ ra lớp xương màu xám trắng bên trong.
Nó từ từ gãy gập về phía sau, cho đến khi hoàn toàn đứt lìa.
Cái đầu rơi xuống.
Nó lăn từ mép bàn xuống đất, vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ. Một con mắt lăn ra, tròng mắt xanh dương đục ngầu như nước bẩn, chao đảo.
Dù đã hoàn toàn biến dạng, gương mặt búp bê vẫn giữ nguyên nụ cười hớn hở. Đôi môi hồng nhạt của nó ngoác ra, chất lỏng màu xám chảy ra từ bên trong hộp sọ vỡ nát.
Miệng cái đầu lúc mở lúc đóng, hàm răng gãy vụn theo động tác đó phát ra âm thanh chói tai như máy móc.
"Các... người..."
"Chào... mừng..."
"Chết hết... Chết hết... Tất cả đều chết... Chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết, chết ——"
Lúc này, một chiếc xe đồ chơi từ từ chạy về phía họ.
Nó dừng lại ngay dưới chân Trì Thù.
Bên trong xe, có hai hình nhân nhỏ làm từ đất sét, không có ngũ quan, nhưng Trì Thù nhanh chóng nhận ra kiểu tóc và màu sắc trang phục của hai hình nhân này giống hệt cậu và Tiết Lang.
Ngay sau đó, chiếc xe như phát điên bắt đầu tăng tốc, lao thẳng vào bức tường gần nhất. Như thể vẫn chưa đủ, nó tiếp tục đâm liên tục vào tường, đến khi bốn bánh xe đều hư hại, toàn bộ thân xe vỡ nát.
Một trong hai hình nhân nhỏ bị văng ra khỏi xe, bay về phía nữ tu sĩ đang cầm cây thánh giá ở cách đó không xa. Mũi nhọn của cây thánh giá xuyên qua ngực hình nhân, từ chỗ đó, một chất lỏng đặc sệt, đỏ sẫm chảy ra.
Hình nhân còn lại thì bị đâm nát hoàn toàn trong xe, đầu và thân thể dập nát, dính vào nhau, không phân biệt được. Một vũng chất lỏng màu đỏ xuất hiện dưới hình nhân, nhanh chóng khô lại.
Căn phòng trẻ em chìm vào im lặng.
Từ góc phòng bỗng vang lên tiếng đập bóng cao su.
Cùng với âm thanh đó là tiếng cười khanh khách của trẻ con, âm thanh sắc bén và kỳ dị, như thấm vào tận xương tủy.
Tiết Lang bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, cậu ta cứng đờ quay đầu lại, nhìn thấy một bóng dáng mờ ảo màu xám đứng bên tay phải mình, đang cười hì hì nhìn chằm chằm cậu ta.
"Anh trai, anh lại đến nữa à. Trả cho em người bạn mới đi."
Nó mở miệng, phát ra một tiếng cười quái dị, lạnh băng, vang dội khắp căn phòng như tiếng vọng từ lỗ trống, giống như có hàng chục đứa trẻ đang nói cùng lúc.
"Lần này, sẽ không dễ dàng như trước nữa đâu, anh sẽ không trốn thoát được đâu."
Trì Thù nhìn về phía nó.
Làn da trắng tái, cái đầu to quá cỡ, cổ mảnh khảnh nối với thân hình gầy gò, tay chân như những chiếc que diêm, trên đôi chân trần là những vết sẹo màu tím đáng sợ.
Đôi mắt đen của nó đầy ác ý, dán chặt vào bọn họ, cuối cùng dừng lại trên mặt Trì Thù: "Anh muốn chơi trò chơi với em không? Chúng ta ba người, chơi trò đập bóng cao su được không?"
Đứa trẻ ôm một quả bóng cao su tròn, bề mặt rực rỡ nhưng có những dấu vết màu đen.
Trì Thù nhìn xuống nó, khóe môi nở một nụ cười: "Được thôi, nhóc muốn chơi thế nào?"
"Đừng đồng ý với nó!"
Hầu như ngay lập tức, Tiết Lang hét lên bên cạnh, nhưng đã quá muộn.
Nụ cười trên gương mặt đứa trẻ càng lớn hơn, khóe miệng tái xanh nhếch lên cao, để lộ hàm răng trắng toát, từ cổ họng nó phát ra tiếng cười rợn người.
Trì Thù nói với hắn: "Yên tâm, tôi có cách."
Sắc mặt của Tiết Lang vẫn khó coi, có lẽ cho rằng lời của đối phương chỉ là để trấn an.
Cậu hạ thấp giọng, nói nhanh: "Con quỷ này khi chơi trò chơi sẽ thả lỏng cảnh giác, cậu nhân cơ hội mở cửa đi trước, tôi sẽ bám trụ nó..."
"Anh trai muốn chạy à?"
Ngay lập tức, bóng dáng đứa trẻ thoáng hiện trước mặt họ, mang theo hơi thở lạnh lẽo. Đôi mắt đen sâu thẳm gần như chiếm toàn bộ phần tròng trắng, không chớp mắt nhìn chằm chằm họ.
"Không đi được đâu, các người... phải chơi với tôi. Chỉ người thắng mới có thể đi, kẻ thua thì phải ở lại chơi với tôi mãi mãi ——"
Giọng nói của nó bỗng trở nên sắc bén, khiến màng tai như bị đâm đau nhói.
Đứa trẻ mở miệng to, để lộ khoang miệng đen ngòm, phát ra tiếng cười hỗn tạp giữa tiếng hét chói tai và tiếng nức nở của trẻ con.
"Chúng tôi sẽ không đi đâu."
Một giọng nói vang lên, khiến đứa trẻ ngưng cười, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt vào chàng trai vừa lên tiếng.
Giọng nói của cậu không hề mang chút sợ hãi, vẻ mặt cũng bình tĩnh, sự điềm tĩnh đó làm nó căm ghét, như thể trong mắt cậu, nó chỉ là một thứ nhỏ bé không đáng kể.
Trì Thù nói: "Vậy nhóc muốn chơi gì?"
"Anh trai chơi chuyền bóng với em đi." Nó giơ quả bóng cao su trong tay lên, "Nếu quả bóng rơi vào tay ai mà không chuyền tiếp, người đó sẽ bị trừng phạt."
"Ví dụ như..." Ánh mắt độc ác của đứa trẻ dừng lại ở Trì Thù, rồi đột ngột ném quả bóng về phía cậu, "Anh trai muốn giữ lại cái đầu của mình, để em làm thành quả bóng mới."
Ngay khi quả bóng chạm tay, Trì Thù cảm nhận được sự dính nhớp và mềm mại truyền từ đầu ngón tay, giống như cậu đang cầm một đống thịt người.
Lúc này, cậu mới thấy rõ những vết đen trên quả bóng là gì.
Những đường khâu đen chằng chịt khắp bề mặt quả bóng, đối diện với cậu là một khuôn mặt người bị khâu chắp vá.
Đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy tơ máu, phần mũi chỉ còn lại hai lỗ màu đen, môi đỏ tươi nhếch lên, khóe miệng gần như rách đến tai.
Khuôn mặt người đó bỗng phát ra một tràng cười sắc nhọn.
Quả bóng cao su trong tay rung lên kịch liệt, lớp da trơn trượt từ từ co giật, những sợi dây nhỏ bắt đầu cuốn quanh ngón tay cậu. Nếu Trì Thù không chuyền bóng ngay, quả bóng sẽ "nuốt chửng" hai tay của cậu.
Ánh mắt cậu nhìn sang Tiết Lang, người này trông đầy lo lắng, thỉnh thoảng dùng ánh mắt ám chỉ cánh cửa sau lưng.
Đột nhiên, Trì Thù buông tay ra, quả bóng cao su rơi thẳng xuống sàn, phát ra tiếng kêu kỳ quái khi chạm vào mặt người.
Thấy cảnh tượng đó, đồng tử Tiết Lang hơi co lại.
Trong tích tắc, vẻ mặt đứa trẻ trở nên vô cùng đáng sợ.
Khuôn mặt xanh xao của nó vặn vẹo, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu: "Anh đang làm gì thế -"
Nó như muốn thét lên, nhưng bị lời nói tiếp theo của Trì Thù chặn ngay trong cổ họng.
"Tôi cứ tưởng là cái gì chứ."
Chàng thanh niên cười nhẹ: "Chỉ là trò chơi chuyền bóng thôi, chơi vài lần là chán ngay. Tôi có trò hay hơn nhiều, chắc chắn sẽ không nhàm chán đâu."
Ánh mắt oán độc của nó như muốn xuyên thấu cơ thể cậu, giọng nói non nớt lạnh lẽo đáng sợ: "Vậy anh muốn chơi trò gì?"
Trì Thù đáp: "... Chúng ta chơi trò trốn tìm đi."
Đôi mắt đen láy của đứa trẻ lạnh lẽo, chậm rãi nó nhếch môi cười, vỗ tay ba cái, phát ra tiếng cười khúc khích: "Được thôi được thôi, anh muốn chơi thế nào?"
"Nhưng mà, không phải chơi với chúng tôi đâu."
Trì Thù nói: "Trên đường đến đây, chúng tôi gặp mẹ nhóc, bà ấy đang trốn ở tầng 5, muốn tạo bất ngờ cho nhóc đấy. Nếu nhóc tìm được bà ấy..."
"Đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo! Anh gạt tôi!" Nó đột nhiên hét lên the thé, "Tôi không mở được cửa tầng 5!"
"Vì vậy mẹ nhóc đã đưa chìa khóa cho tôi."
Trì Thù đưa tay ra, trên ngón trỏ thon dài đang treo một chìa khóa bạc. Cậu lắc lắc đầu ngón tay, nụ cười trên mặt như đeo một lớp mặt nạ, như một con quỷ mê hoặc lòng người.
"Tầng 5 là nơi bí mật nhất ở đây, chỉ những người thật sự được chủ nhân tin tưởng mới có thể có được chìa khóa này."
"Tôi là bạn mà bà ấy mời đến. Thật ra bà ấy vẫn luôn rất muốn gặp nhóc, chỉ là lo sợ dáng vẻ của mình sẽ không được nhóc chấp nhận. Bây giờ bà ấy đã quyết tâm, nhưng vẫn cần một chút chuẩn bị tâm lý, nên nhờ tôi tới đây dẫn nhóc đi gặp bà ấy."
"Mẹ nhóc đã trốn kỹ rồi, chỉ chờ nhóc đến tìm thôi. Đừng để bà ấy phải chờ đợi lâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro