Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23: Bảy ngày chuông tang (8)

Trì Thù vén tà váy phiền phức lên, nửa quỳ xuống, làm theo cách ghi trên bản thảo của Rela, dùng gai nhọn đâm thủng ngón giữa bàn tay trái.

Giọt máu đỏ thẫm trào ra, ngay lập tức bị những gai nhọn hút sạch.

Chúng như có sự sống, quấn quanh đầu ngón tay của cậu, chầm chậm thấm vào da thịt. Bên tai cậu vang lên tiếng thở thỏa mãn.

Một cơn gió thoảng qua, những bụi tường vi vốn chỉ hơi lay động bỗng run rẩy kịch liệt, màu sắc của chúng dường như càng rực rỡ hơn, từng giọt chất lỏng đỏ tươi nhỏ xuống dọc theo cánh hoa.

Trì Thù cảm thấy mắt mình mờ đi, ngực nặng trĩu, khó thở. Cậu chống tay xuống đất, gắng gượng duy trì thăng bằng.

Lúc này, đầu óc cậu như bị nhét đầy bông, thân thể suy yếu khiến việc suy nghĩ cũng trở nên khó khăn.

Bên tai vang lên tiếng sàn sạt, như tiếng ấu trùng đang gặm nhấm máu thịt.

Cậu phát hiện bóng mình dưới đất bắt đầu nở ra, run rẩy, từng chiếc xúc tu nhỏ từ đó chui ra, và rất nhanh, một sinh vật đen ngòm từ trong đó lột xác chui ra.

Thân hình nhầy nhụa vô định của nó từ từ ngưng tụ, cuối cùng biến thành bóng dáng cao lớn của một người đàn ông. Hắn ta khoác chiếc áo bành tô đen nhánh, đầu đội mũ dạ, gương mặt bóng loáng mờ ảo như sương xám, không có ngũ quan.

Hắn ta đứng trước mặt cậu, giữ phong thái lịch thiệp của một quý ông, giọng nói trầm thấp, như thể phát ra từ nơi sâu thẳm nhất của bóng tối.

"Chào buổi tối, chúng ta lại gặp nhau rồi. 'Tiểu thư' xinh đẹp."

"Có lẽ, ta nên gọi là 'Công tước phu nhân'."

"Lần này ngươi định cầu xin thần điều gì nữa? —— nhưng xin lỗi vì phải nói thẳng, trên người ngươi giờ đã không còn thứ gì để trao đổi."

Làn hơi lạnh lẽo, đáng sợ quét qua, bóng đen khổng lồ dưới chân đối phương lay động, thỉnh thoảng những chiếc xúc tu thò ra, giống như răng nanh dữ tợn của ác ma.

Trước mắt Trì Thù bỗng hiện lên một dòng nhắc nhở:

[Hãy chú ý, lời nói của bạn cần phù hợp với cốt truyện nhân vật. Một khi NPC nghi ngờ giá trị nhân vật tăng cao, trò chơi sẽ phán định người chơi đã "chết" trong cảnh đặc biệt này.]

Phù hợp với cốt truyện nhân vật...

Ánh mắt Trì Thù khẽ dao động.

Vậy thì rất nhiều thứ không thể hỏi thẳng được... Chỉ có thể dùng cách vòng vo để tìm manh mối.

Người thanh niên nửa quỳ trên mặt đất, khẽ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười không chút sơ hở.

"Sao vậy, thần thánh vĩ đại chẳng phải luôn đối xử công bằng với tất cả những ai chìm trong tuyệt vọng hay sao? Với tư cách là kẻ hầu của thần, lời ngươi vừa nói thật không thích hợp chút nào."

Trong khoảnh khắc ấy, bóng dáng đen tối của hắn ta rõ ràng khựng lại trong một giây, sau đó cúi nửa người xuống, những ngón tay không ngừng mọc ra rồi biến mất hợp lại, hắn ta giơ tay về phía chân trời trong một cử chỉ kỳ quặc, như đang cầu xin sự tha thứ từ ai đó.

"Ngài nói rất đúng, là ta đã vượt quá giới hạn."

Hắn ta quay người lại, gương mặt xám xịt không biểu cảm nhìn thẳng vào Trì Thù.

"Nhưng giao dịch giữa ngài và ta đã hoàn thành. Ta chỉ có trách nhiệm lấy đi linh hồn của ngài vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, đó là thỏa thuận đã được định trước."

Dù đối phương không có đôi mắt, Trì Thù vẫn có thể cảm nhận được cái nhìn lạnh lẽo từ hắn ta. Ánh mắt đó như xuyên thấu cơ thể cậu, thâm nhập vào mọi ngóc ngách.

"Phái Khắc, ngươi đang chỉ trích ta thất lễ sao?"

Môi cậu mím chặt, ngón tay tái nhợt siết lại, biểu lộ sự bất an trong lòng: "Đúng vậy, trên người ta không còn thứ gì để trao đổi, bởi vì ta đã dâng lên tất cả mọi thứ của mình cho chủ nhân, hoàn toàn, không giữ lại gì cả. Thần sẽ cứu vớt tất cả những kẻ thực sự tín ngưỡng ngài, khi họ chìm trong đau khổ và hoang mang, đúng không?"

Phái Khắc cúi đầu thật sâu về phía hư không, giọng nói mang theo sự kính sợ: "Thần, thậm chí còn là chủ nhân của vận mệnh. Thần luôn hiểu rõ rằng số phận của loài người vốn không công bằng, nếu những kẻ yếu không thể tự cứu lấy mình, thì việc tín ngưỡng thần sẽ là con đường duy nhất."

Hắn ta im lặng, chăm chú nhìn vào con người nhỏ bé yếu ớt trước mặt mình.

So với hắn ta, cơ thể của đối phương thực sự quá mong manh, yếu đuối. Hắn ta có thể nhìn thấy rằng sinh mệnh của cậu đã suy yếu đến mức như ngọn đuốc sắp lụi tàn, nhưng sống lưng cậu lại vẫn cứng cỏi, thẳng thắn, trong mắt lóe lên một điều gì đó.

Thứ gì đó mà chỉ loài người mới có.

Phái Khắc nói: "Được rồi, như một món quà của giao dịch, ngài có thể hỏi ta ba câu hỏi. Đương nhiên, ta cũng có quyền lựa chọn không trả lời."

Người thanh niên nửa quỳ giữa bụi hoa đỏ như máu, tà váy đen trải dài xung quanh, tựa như đôi cánh bướm đang nghỉ ngơi.

Cậu hỏi: "Ngươi sẽ không nói dối chứ?"

"Nếu ta lựa chọn trả lời, thì sẽ không." Phái Khắc đáp, "Bây giờ, ngài có thể bắt đầu hỏi."

Trì Thù nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, sau một lúc suy nghĩ ngắn, cậu chậm rãi thốt ra câu hỏi đầu tiên.

"Người trong gia tộc ta đã đạt được sự phồn vinh hay chưa?"

"Tất nhiên rồi." Giọng nói khàn khàn của hắn ta pha lẫn một chút gì đó kỳ quái, "Gia tộc Lan Lãng sẽ tiếp tục sự phồn thịnh vĩnh cửu, tất cả thành viên trong tộc đều đã đạt được hạnh phúc bất diệt, nhờ vào sự hy sinh của ngài."

Trì Thù khẽ sững sờ, nhưng ngay lập tức, cậu nhạy bén nhận ra một điểm bất thường trong lời nói của đối phương.

Cậu không thể kìm nén, hỏi tiếp.

"Bọn họ..."

Còn sống chứ?

Không, không đúng.

Nửa câu sau Trì Thù kịp thời nuốt lại.

Không thể hỏi như thế này.

Nếu sự thật đúng như cậu suy đoán...

Một lát sau, thanh niên ngẩng đầu lên, nở một nụ cười: "Vậy ngươi nghĩ ta là người như thế nào?"

Lần này, Phái Khắc im lặng rất lâu.

"Ngài rất xinh đẹp," hắn ta nói, rồi bổ sung thêm, "Một tai ương xinh đẹp. Nhưng trong nội tâm của ngài là sự đổ vỡ. Ngài từng nói với ta rằng, trong gia tộc Lan Lãng, máu của mỗi người đều mang dòng chảy của sự điên cuồng. Ta nghĩ, những lời đó rất hợp với ngài."

Nghe vậy, nụ cười trên mặt Trì Thù dần tắt: "Ta đã hiểu rồi."

"Câu hỏi cuối cùng," Trì Thù nhìn thẳng vào khuôn mặt xám xịt trước mặt, từng từ ngữ thốt ra rõ ràng, "Cách mở cánh cửa tầng năm của lâu đài cổ là gì?"

Sau vài giây im lặng, bóng đen bắt đầu từ từ chuyển động. Làn da của người đàn ông nhăn nhúm, thân hình to lớn dần co rút lại, hòa vào bóng tối, như thể hắn ta đang tan chảy vào một vũng đầm lầy đen sền sệt.

"Hãy vào căn phòng cuối hành lang bên trái trên tầng bốn, tìm đến chiếc tủ thứ hai bên phải, ở ngăn cuối cùng, chìa khóa nằm ở đó."

Phái Khắc biến mất.

Lúc này, ánh trăng lộ ra khỏi những tầng mây, tỏa xuống ánh sáng lạnh lẽo, chiếu lên người Trì Thù. Ánh sáng soi rõ vết thương trên ngón tay và cả băng vải ẩm đẫm máu trên cổ tay cậu. Máu vẫn chảy ra chầm chậm, không có dấu hiệu ngừng lại.

Trì Thù đứng dậy.

Dựa vào câu trả lời của Phái Khắc, cậu đã có những phán đoán ban đầu trong lòng.

Dù là Rela cầu xin ma quỷ, hay cái chết của cậu ta trong lâu đài của công tước, tất cả đều không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Đương nhiên, câu hỏi cuối cùng này thực chất chỉ là do tư tâm cá nhân của cậu.

Trước đây, Trì Thù đã nhận ra rằng cánh cửa tầng năm không thể mở bằng những cách thông thường, trừ khi có chìa khóa đặc biệt, giống như cánh cửa phòng khách trên tầng hai. Khi ấy, vì lo sợ có quái vật ẩn sau cánh cửa, cậu đã không dám vào. Giờ đây, nhân cơ hội này, cậu quyết định sẽ đi lên tầng năm xem thử.

Trì Thù bước qua đại sảnh tối tăm của tầng một, chậm rãi leo lên cầu thang uốn khúc màu đỏ sậm. Ngọn lửa trên giá nến bên cạnh nhấp nháy yếu ớt, tựa như có thể tắt bất cứ lúc nào.

Bộ váy dài thùng thình lại tiếp tục vướng vào chân cậu sau vài bước đi. Đến tầng hai, không chịu nổi nữa, Trì Thù nhanh chóng tìm một vật sắc nhọn gần đó, kéo mạnh chiếc váy. Thành thạo, cậu cắt bộ váy dài tới mắt cá chân lên ngang đầu gối, biến nó thành một chiếc váy ngắn.

Khi dưới thân nhẹ bẫng sau khi cắt váy, Trì Thù cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Sau khi cắt xong, cậu mới đột nhiên nhận ra điều gì đó, không khỏi liếc nhìn xung quanh như một con mèo nhỏ lén lút.

Ở đây không có ai, chắc là... không đến nỗi bị phạt vì nhân vật của mình sụp đổ đâu nhỉ?

Trì Thù tiếp tục bước lên trên.

Không còn bị váy dài vướng víu, tốc độ của cậu nhanh hơn một chút, nhưng do tình trạng mất máu vẫn ảnh hưởng, cứ đi vài bước, cậu lại phải vịn vào tay vịn nghỉ ngơi. Nhìn cầu thang trước mắt vẫn còn dài và dường như không có điểm dừng, Trì Thù không khỏi nghi ngờ liệu mình có ngất xỉu trước khi lên được tầng năm không.

Khi lên đến tầng bốn, bên tai cậu vang lên tiếng chuông lạnh lẽo, cô quạnh, âm thanh cổ xưa liên tiếp vang lên tám lần.

Cơ thể Trì Thù không khỏi cứng đờ.

Tốc độ dòng chảy thời gian ở nơi này càng lúc càng nhanh.

Cậu không biết Rela trong cảnh này sẽ "chết" khi nào, nhưng một khi điều đó xảy ra, cậu sẽ phải chấm dứt cuộc thăm dò của mình. Vì thế, cậu cần phải tìm ra manh mối có giá trị trước khi chuyện đó xảy ra.

Trong hành lang dài, chỉ còn lại tiếng bước chân khẽ khàng của Trì Thù. Cậu đứng trước cánh cửa cuối cùng, thử nhẹ nhàng đẩy tay nắm. Cánh cửa bất ngờ mở ra không chút trở ngại.

Không khóa.

Trì Thù nhớ rõ Tiết Lang từng nói với cậu rằng, tầng bốn chỉ có một cánh cửa không khóa, đó là phòng của trẻ con. Nhưng rõ ràng đây không phải phòng trẻ con. Cách bài trí bên trong khác hẳn những căn phòng mà cậu đã thấy trước đó. Căn phòng rộng hơn và mang vẻ âm trầm, cổ xưa.

Những món đồ nội thất to lớn sừng sững trong bóng tối, trông như những con quái vật đang ngủ đông lặng lẽ.

Trì Thù bước vào nhanh chóng tìm thấy chiếc tủ mà Phái Khắc đã nói đến. Cậu ngồi xuống, kéo ngăn kéo dưới cùng ra.

Một chiếc chìa khóa bạc lóe lên trước mắt cậu.

Trì Thù cầm lấy chìa khóa.

Bên cạnh ngay lập tức hiện lên hệ thống nhắc nhở:

[Đã nhận được vật phẩm: Chìa khóa tầng 5.

Mô tả vật phẩm: Đây là một chiếc chìa khóa mà chỉ có Công tước mới sở hữu. Ngoài nó ra, không có bất kỳ cách nào khác để mở ổ khóa kia, thứ nhìn bề ngoài tưởng chừng bình thường nhưng lại cực kỳ đặc biệt, đồng thời ngăn chặn những kẻ thích dùng thủ đoạn lén lút xâm nhập.

Còn chần chừ gì nữa, nhanh chóng cầm nó rồi chạy đi! Dù Công tước có cất giấu nhiều bản sao của chiếc chìa khóa này, nhưng một khi hắn phát hiện thiếu mất một chiếc, bạn sẽ phải đối mặt với cái chết.]

Trì Thù, kẻ "thích dùng thủ đoạn lén lút": ......

Dù ở đâu, nội dung cốt truyện của trò chơi này vẫn luôn thật trừu tượng.

Cậu ra khỏi cửa, lần theo con đường cũ trở về. Theo tiếng chuông, hiện tại có lẽ là ban ngày, nhưng ngoài cửa sổ lại đen ngòm, không chút ánh sáng. Tất cả trong tòa lâu đài cổ kính như đang chìm trong giấc ngủ sâu, sự tĩnh lặng bao trùm mọi nơi.

Trên cầu thang, Trì Thù từng bước một tiến về phía trước.

Cậu sắp đến nơi cần đến.

Cánh cửa gỗ cổ xưa, cao lớn, đứng sừng sững ở cuối hành lang. Những ngọn đuốc trên tường cháy âm ỉ, ánh sáng mờ mờ soi rõ những dấu vết đen đỏ trên cửa và những vết trảo sâu nông đan xen.

Cậu cắm chìa khóa vào ổ khóa hoen rỉ, xoay nhẹ. Một âm thanh chói tai vang lên khi chìa khóa cọ vào ổ, rồi khóa cũng mở. Cánh cửa từ từ hé ra, trông như miệng của một con quái vật đang mở ra.

Trì Thù hít sâu một hơi, rồi đẩy cửa bước vào.

Bên trong không tối đen như cậu tưởng. Khắp nơi lác đác vài chân nến được bố trí. Không khí ẩm ướt tràn ngập mùi máu tanh đậm đặc, nặng nề đến mức tưởng chừng như hóa thành chất lỏng chảy thẳng vào phổi.

Trì Thù cảm thấy dưới chân có thứ gì đó dính dính, bèn cúi xuống nhìn.

Lúc này, cậu mới nhận ra mặt đất dưới chân không phải đen đều, mà bị vô số vệt máu khô kéo lê nhuộm thành một màu đỏ sẫm. Chúng đặc quánh, bám chặt lên nền đá như thứ nước đường đã biến chất.

Xung quanh chất đầy những dấu vết ghê rợn.

Không chỉ trên tường, mà cả trên những giá gỗ, thậm chí trên các mảnh vải hoa đã bị hư hỏng qua nhiều ngày, cũng đều đầy rẫy những bức họa.

Những mảng màu đỏ tươi trong tranh khiến Trì Thù chóng mặt. Cậu cố gắng rời mắt khỏi đó, nhưng khắp nơi trong không gian này đều đầy tranh sơn dầu, trên đó là những thân thể mục rữa, hoặc là những đôi mắt mở to. Khi nhìn vào chúng, dường như bên tai vang lên vô số tiếng thét gào chói tai, sóng máu và thịt như bao trùm lấy cậu.

Trì Thù không khỏi nghĩ đến bốn chữ: "Ô nhiễm tinh thần."

Đây không phải là một cách nói đùa đơn giản. Những bức họa ở đây thực sự có thể gây ra hiệu ứng tương tự.

Bất chợt, tiếng ca của một người phụ nữ vang lên trong không gian.

Âm điệu linh hoạt nhưng kỳ ảo, lạnh lẽo đến rợn người, tựa như hồn ma lơ lửng chậm rãi phiêu bạt. Những lời ca mơ hồ như mang theo hơi thở băng giá, len lỏi vào tai, nhưng đó không phải ảo giác.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ trong tranh như sống dậy. Trì Thù cảm thấy hơi thở trở nên gấp gáp, muốn lùi lại, nhưng khắp nơi đều là tranh sơn dầu, không có chỗ nào để cậu tránh.

Những thứ ấy đang từ từ tụ lại quanh người thanh niên giữa cơn sóng tranh.

Khuôn mặt Trì Thù tái nhợt, cậu cẩn thận bước qua những giá vẽ.

Đột nhiên, chân cậu va phải thứ gì đó. Cậu cúi xuống nhìn, thấy vài chiếc lon sắt được sắp xếp ngay ngắn. Bên trong chứa đầy máu đỏ đen, một ít đã đông lại, mỡ và cả những mảnh óc xám trắng.

Một cảm giác lạnh lẽo từ tận đáy lòng lan tỏa ra.

Những bức họa ở đây đều được vẽ bằng những thứ từ cơ thể người.

Những thi thể ấy chính là "thuốc màu" của những bức tranh.

Có một vật nằm bên cạnh một bức tranh sơn dầu thu hút sự chú ý của Trì Thù.

Một cán gỗ nối với một mảnh kim loại, trên đó loang lổ những vết máu khô. Trì Thù cúi xuống nhặt nó lên.

Ngay lập tức, hệ thống hiện ra từng dòng nhắc nhở.

[Nhận được đạo cụ cấp C: Dao rọc tranh sơn dầu.

Giới thiệu vật phẩm: Đúng như tên gọi, đây là một con dao dùng để cạo tranh sơn dầu. Tuy rằng là một cây dao, nhưng chỉ có thể dùng để cạo những bức tranh sơn dầu. Tác dụng của nó là giúp bạn cạo sạch mọi bức tranh sơn dầu mà bạn muốn.

... Được rồi, có lẽ nói như vậy hơi mơ hồ. Để rõ ràng hơn, với những bức họa "đặc biệt" trong phó bản, cây dao này có hiệu quả kỳ diệu.]

Trì Thù cất kỹ đạo cụ, sau đó hướng mắt đến một góc nơi có cánh cửa ẩn trong bóng tối. Giọng hát của người phụ nữ dường như phát ra từ đó.

Cậu tiến lại gần cánh cửa.

Cánh cửa khép hờ, để lộ một khe hẹp đỏ sậm. Tiếng ca bên trong ngày càng rõ ràng, nhưng lời ca lại mơ hồ khó phân biệt. Những âm thanh len lỏi qua tai cậu, chỉ để lại tiếng vọng lạnh lẽo.

Trì Thù áp mắt vào khe cửa.

Bên trong, không gian ngập tràn sắc đỏ như máu. Trần nhà, bốn bức tường, và sàn nhà đều phảng phất như được bôi lên bởi máu tươi.

Giữa căn phòng, có một người phụ nữ đang ngồi.

Không, nói chính xác hơn, đó chỉ là một bộ xương.

Cô ta ngồi quay lưng về phía cửa, phần đầu còn nguyên vẹn, tóc dài che khuất đến ngang eo. Nhưng từ cổ trở xuống, chỉ còn lại bộ khung xương trắng xóa, không một chút thịt da. Năm ngón tay trắng của cô ta đang cầm một cây cọ, vừa ngâm ca, vừa vẽ trên bàn trước mặt.

Khi Trì Thù nhìn kỹ hơn, cậu mới nhận ra rằng cây cọ trong tay cô ta cũng được làm từ xương.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên những bước chân nặng nề.

Cùng với đó là âm thanh kéo lê quen thuộc – tiếng thi thể bị lôi từng bước một lên cầu thang. Khớp xương cọ vào sàn nhà, tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, giống hệt như lần trước cậu gặp ở tầng 4.

Tim Trì Thù đập thình thịch.

Người phụ nữ có vẻ đã nghe thấy điều gì đó, tiếng ca lập tức im bặt. Cô ta đứng dậy, quay đầu lại, để lộ một khuôn mặt trắng, trống rỗng, không có ngũ quan.

Trì Thù hoảng hốt lùi lại nửa bước, chân vô tình va vào giá vẽ, phát ra tiếng "răng rắc". May mắn thay, những bước chân ngoài kia càng lúc càng lớn, âm thanh đó đã che giấu mọi động tĩnh của cậu.

Cậu bay nhanh tìm kiếm một nơi để trốn tránh.

Ở góc tường có đặt một chiếc rương lớn, cao đến tận eo cậu. Trì Thù vội vàng tiến lại, dùng sức đẩy nắp rương ra, ngay lập tức, một mùi tanh nồng nặc xộc thẳng vào mặt.

Vừa bước tới cửa, sau lưng vang lên âm thanh của khóa cửa chuyển động. Không kịp suy nghĩ nhiều, Trì Thù lập tức chui vào trong rương.

Nắp rương từ từ khép lại trên đầu cậu.

Tầm nhìn nhanh chóng chìm vào bóng tối.

Vừa mới chui vào, Trì Thù đã bắt đầu hối hận.

Dưới thân cậu là những cơ thể đã cứng ngắc, lạnh như băng, tất cả đều là thi thể.

Cậu vặn ánh sáng đèn pin xuống mức thấp nhất. Ngay khi bật đèn, một khuôn mặt sưng to, trắng bệch và đôi mắt trợn trừng hiện ra trong tầm nhìn, khiến hơi thở của Trì Thù nghẹn lại, cơ thể cậu theo phản xạ rụt về phía sau.

Dưới ánh sáng yếu ớt của đèn pin, cậu nhận ra trong rương có tổng cộng sáu thi thể, nam có, nữ có. Những thi thể này còn khá nguyên vẹn, nhưng trên quần áo đầy vết rách, có vẻ như đã bị công tước kéo về đây trên một chặng đường dài.

Chiếc rương rất ngột ngạt, Trì Thù cố gắng hít thở nhè nhẹ, sợ rằng nếu không cẩn thận sẽ bị ngạt thở trong không gian chật hẹp này.

Bên tai cậu vang lên tiếng nói chuyện không rõ ràng.

Trì Thù áp tai vào thành rương, trong không gian tĩnh mịch, cậu nghe được âm thanh khàn đục phát ra từ sâu trong lồng ngực của một người đàn ông.

Hắn ta thì thầm một âm tiết mơ hồ, như đang gọi tên một người phụ nữ.

"Chìa khóa..."

Giọng nói của người đàn ông ngắt quãng, không rõ ràng.

"Kẻ xâm nhập..."

Tim Trì Thù đập nhanh hơn.

Công tước đã phát hiện ra có người đánh cắp chìa khóa của hắn ta.

Ngay sau đó, tiếng bước chân vang lên lần nữa, càng ngày càng gần. Rõ ràng mục tiêu là nơi Trì Thù đang ẩn nấp.

Trì Thù cố gắng cựa quậy một chút, ánh sáng yếu ớt từ đèn pin pha lẫn với màu đỏ của máu, tạo nên một sắc thái quỷ dị.

Ánh mắt của cậu chạm vào những thi thể xung quanh, chúng đều trợn trừng, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu. Các thi thể nằm hoặc ngồi, nhưng lúc này tất cả như đang nhìn chằm chằm vào cậu. Lưng Trì Thù ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Chiếc rương gỗ bị xốc lên bởi một bàn tay to, trắng bệch.

Bóng tối bao trùm, công tước Bá Ân cúi xuống dò xét bên trong, sau đó im lặng một lúc lâu, như đang kiểm tra các thi thể.

Trì Thù nằm giấu mình dưới đống thi thể, qua khe hở giữa chúng, cậu mơ hồ nhìn thấy một phần bên ngoài.

Cậu cố gắng điều chỉnh nhịp tim của mình, làm cho nó trở nên nhẹ nhàng đến mức gần như không thể nghe thấy. Thời gian trôi qua chậm rãi, Trì Thù không thể nhìn thấy mắt của công tước, nhưng cậu cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của hắn ta đang dán chặt vào mình. Có khoảnh khắc, Trì Thù gần như tưởng mình đã bị phát hiện.

Không biết đã bao lâu trôi qua, bóng dáng đen tối trên đầu cậu dần dần rời đi.

Ngay sau đó, một tiếng động nặng nề vang lên, thân thể Trì Thù chìm xuống, ngực bị ép đến suýt vỡ vụn.

Lại có một xác chết khác bị ném vào.

Nắp rương gỗ đóng sập lại, tầm nhìn một lần nữa chìm vào bóng tối.

Trì Thù giữ nguyên tư thế nằm rất lâu, cho đến khi không còn nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào bên ngoài, cậu mới cố gắng hết sức đẩy xác chết trên người ra.

Mùi tử thi nồng nặc khiến khứu giác của cậu gần như tê liệt, lượng không khí trong rương đã trở nên rất thấp, cậu hít thở một cách khó khăn.

Cái rương to lớn từ từ được đẩy hé ra một khe nhỏ từ bên trong.

Một lúc sau, nắp rương hoàn toàn được mở ra, một bàn tay tái nhợt bám vào mép rương, rồi dùng sức. Chàng thanh niên vất vả kéo thân thể mình ra khỏi rương.

Trì Thù tựa vào góc tường, thở dốc không một tiếng động. Tóc cậu rối bù, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tình trạng mất máu ngày càng trầm trọng. Cậu cuộn tròn người nghỉ ngơi một lúc lâu mới miễn cưỡng đứng dậy được.

Bên tai lại văng vẳng vọng lên tiếng hát của người phụ nữ.

Cánh cửa phòng đối diện đang hé mở, từ xa, Trì Thù có thể thấy một bóng dáng chỉ còn xương, ánh sáng màu đỏ tươi, thân hình mảnh mai, mái tóc dài đến eo đang quay lưng về phía cậu.

Cậu ngừng thở, bước chân thật nhẹ, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Gần như ngay khi cánh cửa tầng năm khép lại, Trì Thù chống tay lên đầu gối, hít lấy không khí mới mẻ bên ngoài. Dạ dày cậu cảm thấy như bị cơn sóng cuộn dữ dội, đầy ghê tởm.

Sau một lúc lâu, cậu dựa vào tường, từ từ đi xuống cầu thang.

Trên bậc thang xuất hiện thêm những vệt máu đỏ sẫm, uốn lượn một đường dài xuống phía dưới, như thể không có điểm dừng.

Trì Thù men theo dấu vết đi xuống, đến tầng hai thì nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp tiến lại gần. Cậu thấy một cô hầu gái từ cuối hành lang vội vàng đi tới.

Cô ta cau mày, nắm lấy tay cậu.

"Sao ngài lại ở đây? Mau theo tôi về."

Trì Thù để mặc cô kéo mình lên lầu, trở về phòng Rela. Trên bàn đã bày sẵn một khay bạc, con dao nhỏ và băng gạc. Có vẻ như họ sắp bắt đầu một lần lấy máu mới.

Trong mắt cô hầu gái lóe lên ánh cuồng nhiệt mà Trì Thù đã quá quen thuộc. Cô ta gần như thành kính nâng bàn tay tái nhợt, yếu ớt của cậu, tháo băng gạc ra, nhìn dòng máu đỏ tươi từng giọt rơi xuống khay bạc.

Trì Thù không cảm thấy đau, có vẻ như trò chơi đã điều chỉnh mức độ đau của cậu xuống thấp, vẫn còn chút tính nhân đạo.

Cậu nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên hỏi: "Hôm nay là ngày thứ bảy rồi phải không?"

Lúc này, hầu gái như không còn nhận thức về xung quanh, đôi mắt đục ngầu trống rỗng, cô ta chỉ đáp lại theo bản năng: "Không sai..."

Đột nhiên cô ngẩng đầu: "Sao ngài biết?"

Trì Thù nhẹ nhàng rời ánh mắt đi, không trả lời câu hỏi. Hầu gái cũng không truy vấn thêm, tiếp tục ngồi xổm trước mặt cậu, đôi mắt cuồng nhiệt không rời khỏi vết thương trên cổ tay cậu đang rỉ máu.

Máu trên khay bạc từ từ hội tụ.

"Chậm quá... Chậm quá..."

Cô ta một tay nắm lấy lọn tóc rơi xuống, lẩm bẩm lầu bầu, bàn tay khô gầy run rẩy không thể kiểm soát mà vươn về phía con dao nhỏ, rồi rạch thêm từng vết cắt sâu hơn trên cánh tay của Trì Thù.

Trì Thù bình tĩnh quan sát cô ta.

Trong mắt của cô hầu gái cháy lên ánh sáng cuồng loạn, đôi đồng tử mở to nhìn chằm chằm máu chảy ra ngày càng nhiều, không bỏ sót một chi tiết nào.

Chẳng mấy chốc, một lớp máu nhạt bao phủ đáy khay bạc.

Vẻ mặt hân hoan của cô ta dần biến mất, thay vào đó là sự thống khổ. Cô ta ôm đầu, như đang đấu tranh với một điều gì đó: "Nhưng vẫn chưa đủ... Không đủ... Cần thêm... máu..."

Cô ta run rẩy giơ con dao sắc nhọn lên, hướng về phía Trì Thù.

Đột nhiên, Trì Thù hỏi: "Khi nào nhóm khách tiếp theo sẽ đến?"

"Không biết... Có thể là năm ngày... có thể mười ngày... hoặc lâu hơn."

Cô ta lẩm bẩm, đôi đồng tử giãn rộng, ánh mắt thất thần, tay nắm dao liên tục lượn lờ trước mặt Trì Thù, như đang do dự.

Trì Thù nhìn cô ta, hỏi tiếp: "Ai đã đưa cho cô tờ giấy đó? Là cô ăn cắp sao?"

Hầu gái đột nhiên bắt gặp ánh mắt của cậu.

Trong khoảnh khắc đó, lồng ngực cô ta phập phồng kịch liệt, khuôn mặt vặn vẹo vì cơn giận dữ, gần như hét lớn: "Không có ăn cắp! Tôi nhặt được!"

Ngay sau đó, đôi mắt đục ngầu của cô ta lóe lên vẻ hung ác, lưỡi dao thẳng tắp đâm về phía Trì Thù.

Trì Thù bất chợt mất ý thức.

Vài giây sau, tiếng chuông hệ thống lạnh lẽo vang lên bên tai cậu.

[Cảnh tượng đặc biệt [Dưới lớp da] đã kết thúc.]

[Người chơi vui lòng trả lời: Nguyện vọng thực sự của Rela là gì?]

Trì Thù nhắm mắt lại, như đang hồi tưởng điều gì đó, rồi từng từ từng chữ cậu chậm rãi đáp: "Hủy diệt. Nguyện vọng của cậu ta là trao sự chết chóc và tuyệt vọng công bằng cho tất cả các thành viên hoàng tộc."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro