Chương 22: Bảy ngày chuông tang (7)
Trì Thù lật ngược bức tranh thu nhỏ lại.
Mặt sau bức tranh có những dòng chữ nhỏ được viết bằng bút đỏ, nét chữ thanh mảnh và tinh tế.
[Bọn họ cắt đầu tôi
Chặt tay chân tôi
Xẻ thân thể tôi
Tôi nằm trên mâm
Mẹ ăn tôi
Anh trai ăn tôi
Mọi người đều ăn tôi
Thân thể tôi nằm dưới thân xác của nàng
Đầu mọc ra một bông hoa
Treo cổ tội nhân, giá chữ thập cắm vào cổ tôi
Mọi người mãi mãi nở nụ cười]
Ánh mắt của Trì Thù dừng lại ở dòng cuối cùng.
Đột nhiên, bên tai cậu vang lên tiếng chuông nhắc nhở lạnh lùng của hệ thống, từng hàng chữ đen hiện lên trước mắt:
[Phát hiện người chơi đã mở nhiệm vụ [Hình người thiếu hụt], và đang giữ [Mảnh tay chân của tiểu thư Rela].
—— Điều kiện thỏa mãn, chúc mừng người chơi kích hoạt cảnh đặc biệt: [Dưới lớp da].
[Điều kiện thoát khỏi cảnh: Người chơi phải trả lời chính xác tâm nguyện thật sự của Rela là gì?]
[Thân phận
Tên: Rela · Lan Lãng
Thân phận: Cô dâu thứ bảy được gả cho công tước Bá Ân
Hiệu lực: ??
Mức độ nguy hiểm cơ bản: 50
Trạng thái đặc thù: Mất máu
Giới thiệu: Bạn đến từ gia tộc Lan Lãng đang xuống dốc. Người anh cùng cha khác mẹ của bạn vì danh lợi đã gả bạn cho công tước Bá Ân, người được đồn đại là "công tước ác ma."
Trước bạn, hắn đã có sáu người vợ, tất cả đều chết bất đắc kỳ tử sau vài tháng kết hôn. Bạn xinh đẹp, mảnh mai, chỉ như một bông hoa mềm yếu dựa dẫm vào người khác. Đối mặt với người đàn ông xa lạ lạnh lùng kia và tòa lâu đài cổ đầy ma quái này, bạn cảm thấy vô cùng bất an.
(Chú thích: Có phải thực sự như vậy không?)
Người ta nói rằng gia tộc Lan Lãng bị ác ma nguyền rủa, cả đời không thể đổ máu, nếu không sẽ chết vì cạn máu — điều này chẳng khác nào một định mệnh đã được viết sẵn, giống như sự suy vong của gia tộc nhiều năm trước.
Sự điên cuồng chảy trong huyết quản của mỗi thành viên gia tộc Lan Lãng. Từ khi sinh ra, bạn chưa từng tiếp xúc với một con người "bình thường" nào.
Khi bông tuyết cuối cùng rơi xuống, tuyệt vọng như một ngọn núi tuyết sụp đổ.
Nếu cuộc đời sinh ra đã tàn khuyết, nếu người chết đuối không thể tự cứu, nếu sự căm hận chỉ có thể được trả giá bằng cái chết, bạn đã điên cuồng mà dùng bụi gai đâm thủng cơ thể mình, cầu xin cuối cùng được thần linh nghe thấy. Và rồi thần đã lặng lẽ giáng xuống.
Bạn đã nói
"Chúng ta khẩn cầu phồn vinh."
Thần vuốt ve những chiếc nanh sắc nhọn: "Cần máu thịt, linh hồn, và người thân."
"Chúng ta khẩn cầu phồn vinh."
Thần di chuyển cơ thể khổng lồ: "Hãy cắt đứt tình thân và tình yêu."
"Chúng ta khẩn cầu phồn vinh."
......]
Sau một khoảng thời gian chìm trong bóng tối, Trì Thù mở bừng mắt.
Điều đầu tiên đập vào tầm mắt cậu là đôi tay của chính mình.
Đôi tay đặt trên đùi, da mu bàn tay trắng xanh nổi bật trên nền vải đen lạnh lẽo, những ngón tay thon dài hơi co lại, cổ tay trái quấn băng gạc.
Cậu đang ngồi.
Không hiểu vì sao, đầu óc Trì Thù vô cùng choáng váng, huyệt thái dương nhói lên từng cơn đau, cảm giác mệt mỏi bao trùm lấy tay chân mềm yếu, dường như ngay cả việc hít thở cũng cần phải tiêu hao hết sức lực của toàn bộ cơ thể.
Trì Thù hịn xuống sự khó chịu, ngẩng đầu lên.
Cậu thấy một tấm gương lớn, phản chiếu rõ ràng khuôn mặt mình... cùng với dáng vẻ hiện tại.
Khoảnh khắc ấy, Trì Thù cảm thấy, có lẽ ngất xỉu ngay bây giờ sẽ là lựa chọn tốt hơn.
Trong gương là một thanh niên có gương mặt trắng bệch đến đáng sợ, đôi môi nhợt nhạt gần như không có màu, đôi mắt màu trà trống rỗng như pha lê vô hồn. Từng sợi tóc dài mảnh buông xuống theo cái cổ xanh xao.
Trên người cậu là một chiếc váy dài theo phong cách thục nữ thời Trung cổ, cổ áo cao che khuất yết hầu, những đường viền hoa trắng thuần trên vai, cùng với chiếc đai siết chặt lấy eo khiến cậu gần như không thể thở.
Trì Thù: ......
Là một đứa con trai bị ép đóng vai cô dâu, trò chơi này sợ rằng phải có sở thích biến thái gì đó.
Việc đầu tiên, Trì Thù xốc váy lên, cúi đầu nhìn xuống, rồi nhẹ nhàng thở phào.
Việc thứ hai, cậu đưa tay sờ ngực mình, cảm thấy có gì đó khác thường, sau đó chẳng mấy lịch sự mà kéo vài nút thắt ở ngực ra, luồn tay vào bên trong.
Cậu tháo bỏ hai miếng đệm giả mềm mại.
Cảm giác nặng nề ở ngực lập tức nhẹ đi không ít.
Lúc này, Trì Thù hoàn toàn yên tâm.
May mắn thay, trò chơi này không có làm ra những thay đổi kỳ quái gì đối với cơ thể cậu.
Trên đầu cũng không phải tóc giả, mà là tóc thật, được búi kỹ lưỡng đến vài chục lần, dài vừa chạm eo.
Trì Thù nới lỏng đai eo, khuôn mặt lặng thinh nhìn chằm chằm vào phiên bản nữ của chính mình trong gương vài giây, rồi đột nhiên cảm thấy, hiện tại dáng vẻ này cũng không hẳn là không thể chấp nhận.
Ngũ quan của cậu đã được làm mềm đi vài phần, nét sắc bén vốn đôi lúc thể hiện sự công kích hoàn toàn biến mất. Khuôn mặt xanh xao, trắng bệch như có thể mất đi sự sống bất cứ lúc nào, tạo cho người khác cảm giác yếu ớt thương cảm, như kiểu "em gái nhà bên."
Tất nhiên, giới hạn chỉ là trong khoảnh khắc này.
Nếu không phải do hoàn cảnh bắt buộc, mặc đồ nữ? A, tuyệt đối không có khả năng.
Cậu chờ một lúc, thấy không có gì bất thường xảy ra, Trì Thù bắt đầu cảm thấy không thể ngồi yên.
... Chẳng lẽ không giống như những phó bản trước, [cảnh đặc biệt] này yêu cầu người chơi tự tìm manh mối?
Suy nghĩ một lát, cậu mở phòng phát sóng trực tiếp mà đã lâu rồi chưa ghé qua.
Hàng loạt bình luận bay nhanh qua trước mắt khiến cậu hoa mắt.
[Chủ kênh bật bình luận! Cuối cùng cũng chờ được rồi—! Phấn khích quá!]
[Không ngờ, trong phó bản này lại còn ẩn giấu một cảnh đặc biệt, trước đây hình như chưa có người chơi nào kích hoạt được.]
[Chủ kênh cẩn thận, cảnh tượng đặc thù này nguy hiểm hơn phó bản rất nhiều.]
[Ôi trời, một anh chàng đẹp trai cao lớn bỗng chốc biến thành gái đẹp thế này sao?]
[Cười chết mất, phản ứng của chủ kênh khi kiểm tra cơ thể vừa rồi thật là chân thực.]
[Chưa từng xem cảnh đặc biệt này, thật mong chờ quá.]
[Chủ kênh mặc đồ nữ thật sự quá đẹp, huhu, tôi no mắt rồi.]
[Người xem *** tặng pháo hoa, điểm tích lũy +50]
[Người xem *** tặng trứng màu, điểm tích lũy +20]
......
Số người trong phòng phát sóng trực tiếp gần chạm ngưỡng một vạn, Trì Thù lướt qua bình luận, qua những thông tin mà người xem cung cấp, cậu nhận ra rằng cảnh đặc biệt này có vẻ là lần đầu tiên có người chơi kích hoạt. Những điều sắp xảy ra phía trước, tất cả vẫn còn là ẩn số.
Xem ra, cậu không thể lấy được manh mối từ khán giả.
Nhưng mà...
Với bộ dạng hiện tại, có lẽ cậu nên tranh thủ kiếm chút lợi nhuận từ việc này.
Nếu không thì việc mặc đồ nữ sẽ trở nên vô ích.
Trong phòng phát sóng, hình ảnh hiện lên là một thanh niên với mái tóc đen tuyền dài phủ xuống vai, ba chiếc nút ở vạt áo đã được cởi ra, lộ ra xương quai xanh trắng ngần được viền ren bao phủ. Chiếc váy sang trọng trên người cậu trông không hề khiến cậu khó chịu.
Trì Thù nhìn về phía camera giả định, hàng mi khẽ rũ xuống, đôi mắt có sắc màu cực nhạt khiến người ta có cảm giác dịu dàng ảo diệu.
Làn da trắng sứ của cậu trông như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ để lại dấu vết.
Ngũ quan của Trì Thù vốn đã mềm mại, giờ lại càng thêm phần yếu ớt và bệnh trạng vì mất máu, đôi môi nhợt nhạt. Lúc này, cậu trông như một con rối tinh xảo bị nhốt sau tủ kính, những sợi tơ mảnh khảnh quấn quanh khớp xương, vừa đẹp đẽ vừa mong manh, chỉ cần một cú chạm nhẹ cũng có thể đổ vỡ.
Trên mặt Trì Thù hiện lên một nụ cười, ánh mắt cậu như xuyên qua màn hình, nhìn vào từng khán giả. Giọng nói của cậu mặc dù yếu ớt do cơ thể suy nhược, lại vang lên rõ ràng trong tai mỗi người xem, mang theo một sự chân thành khó ai có thể nghi ngờ.
"Thật sự cảm ơn các bạn, sự nhiệt tình của mọi người khiến tôi rất xúc động."
Làn đạn tràn ngập màn hình ngay lập tức, người xem gần như phát điên.
[? Tại sao anh chàng này không cần lộ da thịt gì mà vẫn khiến tôi phấn khích đến vậy?]
[Chủ kênh đẹp quá, mái tóc dài thật sự xinh đẹp. A, tôi đã chết.]
[Tôi hiểu rồi, đây chính là ánh mắt thâm tình mà một con chó cưng nhìn chủ nhân.]
[Tôi chính là con chó cưng của chủ kênh, gâu gâu gâu.]
[Ôi trời, sao chủ kênh lại hoàn hảo đến vậy, vừa đẹp vừa thuần khiết, lại quyến rũ, hu hu hu.]
[Giọng chủ kênh nghe hay thế, chủ kênh có thể gọi một tiếng "cưng ơi" không?]
[Phòng phát sóng khác có, chúng tôi cũng muốn nghe (khóc).]
[Muốn nghe chủ kênh gọi "cưng ơi", đừng bắt tôi quỳ xuống để cầu xin.]
[Người xem *** thưởng một đóa lửa khói, điểm tích lũy +100.]
[Người xem *** thưởng một pháo hoa, điểm tích lũy +50.]
Bình luận ngày càng dày đặc. Trì Thù chớp mắt vài lần, đôi môi mỏng khẽ nhấp lại, trông như đang do dự.
Cuối cùng, cậu mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói trầm chậm vang lên: "Ừm... Được rồi, nếu là vì các bạn."
Bình luận bùng nổ mãnh liệt hơn.
Đôi mắt cậu mang một vẻ đẹp cân đối, trong trẻo và vô cảm như thủy tinh. Một khi đã nhìn vào, thật khó mà rời mắt đi được.
Trì Thù tiện tay vuốt nhẹ mái tóc dài rủ xuống theo gò má, vén nó ra sau tai, những ngón tay xinh đẹp, thon dài lướt qua.
Rồi sau đó, thanh niên nhếch nhẹ đôi mày, cánh môi hé mở, nhẹ nhàng thốt lên một chữ, âm thanh mềm mại tựa như nhấm nháp một viên kẹo ngọt, mang theo nụ cười thoáng qua đầy quyến rũ.
"Cưng ơi."
Ngay lập tức, dòng bình luận cuồn cuộn xuất hiện ngập tràn màn hình.
[A a a a a a a a a a a a]
[Lần đầu tiên có chủ kênh làm tôi xao xuyến, chủ phòng quá hiểu rồi, ôi ôi ôi]
[Không chịu nổi, thật sự không chịu nổi, chủ kênh thật sự quyến rũ quá, tôi phát cuồng muốn liếm liếm liếm.]
[Tôi tuyên bố, tôi chính là chó của chủ kênh, đừng ai hòng tranh với tôi.]
[Rõ ràng chủ kênh khi chơi phó bản là kiểu người bình tĩnh, có thể dựa vào vẻ ngoài điển trai để hút fan, sao lúc bán sắc lại quyến rũ đến mức này, nhưng mà tôi thích quá đi a a a]
[Cảnh đó tôi đã lưu lại rồi, dự tính sẽ xem đi xem lại và điên cuồng liếm ngắm nhan sắc của chủ kênh.]
[Bà xã của tôi thật quyến rũ mlem mlem]
[Người xem *** tặng một pháo hoa, điểm tích lũy +100.]
[Người xem *** tặng một pháo mừng, điểm tích lũy +500.]
[Người xem *** tặng một pháo mừng, điểm tích lũy +500.]
...
Nhận được phản hồi thỏa mãn, Trì Thù không có lý do gì để tiếp tục nán lại trong phòng phát sóng trực tiếp. Trên gương mặt nở nụ cười, nhưng động tác trên tay thì lạnh lùng mà nhanh chóng đóng cửa bình luận.
Phòng phát sóng trực tiếp ngay lập tức tràn ngập những tiếng than thở.
[A? Chẳng lẽ xong rồi?]
[Nước mắt, đang rơi xuống]
[Chủ kênh không ở lại thêm một lúc nữa sao, thật sự làm xong việc là rời đi ngay.]
[Người đàn ông vô tình ầy]
[Đáng ghét, đã bị người đàn ông này làm cho say đắm.]
[Chủ kênh thật nhẫn tâm, nhưng sao tôi lại càng thích cậu ấy hơn thế này.]
[Mặc dù vậy, tôi vẫn không kìm lòng được mà tặng quà cho cậu.]
[Người xem *** tặng một pháo mừng, điểm tích lũy +500]
[Người xem *** tặng hai pháo hoa, điểm tích lũy +200]
[Người xem *** tặng một pháo mừng, điểm tích lũy +500]
...
Trì Thù đứng dậy, lập tức cảm thấy một trận choáng váng. Cậu vội vàng bám lấy bàn trang điểm, không để bản thân bị ngã quỵ xuống vì mắt tối sầm lại.
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra...
Sau một lúc, cậu mở bảng thân phận lên, nhìn thấy một dòng thông báo: "Trạng thái đặc thù: Mất máu". Lúc này, cậu mới nhận ra tình trạng hiện tại của mình, có vẻ như đã trúng phải hiệu ứng tiêu cực.
Cậu cúi đầu nhìn xuống cổ tay, nơi quấn băng gạc, ở giữa đã thấm máu và loang thành màu hồng nhạt, kèm theo cơn đau âm ỉ.
Trì Thù lần lượt tháo lớp băng gạc ra. Làn da tái nhợt hiện lên một vết thương đỏ thẫm chạy dọc cổ tay, máu vẫn không ngừng rỉ ra, hoàn toàn không có dấu hiệu khép lại.
Vết thương mới sao...
Cậu quấn lại băng gạc, rồi nhìn quanh căn phòng. Cảnh vật xung quanh gần như giống hệt với lúc trước khi cậu tiến vào [cảnh đặc biệt], rõ ràng đây chính là nhà ở của Rela.
Trì Thù đơn giản tìm kiếm một vòng, phát hiện ở ngăn dưới cùng của tủ một vài bản thảo lộn xộn.
Những bản thảo này không được sắp xếp theo thời gian, giống như những dòng tản mạn mà chủ nhân viết ra một cách ngẫu hứng. Có vài trang đã rách nát, chữ viết thì nguệch ngoạc khó phân biệt.
Câu đầu tiên đập vào mắt làm cho đồng tử của Trì Thù co lại.
[Theo thời gian trôi qua, tôi dần dần hiểu ra một sự thật không thể trốn tránh, cho dù nó tàn khốc đến mức nào. Cũng giống như thế giới chết tiệt này, nó khiến tôi cảm thấy vô cùng bất lực và đau đớn ——
Tôi là nam.]
Cậu vội vàng đọc tiếp.
[Từ khi sinh ra, tủ quần áo của tôi luôn đầy những chiếc váy, trước gương lớn là hàng loạt trang sức tinh xảo.
Bà ấy tự tay chăm sóc mái tóc của tôi, trang điểm lên những bông hoa đẹp, không bao giờ để bất cứ người hầu nào chạm vào nó.
Bà ấy đam mê mua sắm tất cả những món đồ mà bà ấy yêu thích — ngay cả khi gia đình đang trong cảnh túng quẫn — sau đó bà ấy khóa mình trong phòng, thử từng món một.
Có lẽ những nếp nhăn của thời gian và sự biến dạng của cơ thể đã khiến bà ấy suy sụp. Thỉnh thoảng, tôi có thể nghe thấy tiếng đập phá đồ đạc và tiếng khóc đầy cuồng loạn vọng ra từ bên trong.
Những bộ đồ bà ấy không mặc đều dành cho tôi. Bà ấy cởi hết quần áo của tôi, tự tay mặc cho tôi những bộ váy đó, rồi đặt tôi trước gương, vuốt ve khuôn mặt tôi đầy dịu dàng, tán thưởng vẻ đẹp của tôi, khiến tôi cảm thấy bản thân không phải là con người, mà chỉ là một con búp bê rẻ tiền.
Mỗi lần tôi cố từ chối, bà ấy sẽ nổi điên mà đánh tôi, ném tất cả mọi thứ trong phòng vào người tôi, rồi sau đó nằm gục bên chân tôi, khóc lóc thảm thiết để xin lỗi.
Vài ngày sau, bà ấy lại quên hết những lời hứa, tiếp tục để lại thêm những vết thương trên cơ thể tôi.
Nỗi ám ảnh rùng rợn của bà ấy khiến tôi sợ hãi. Ngày qua ngày, cuối cùng tôi đã học được cách ngụy trang thành một con rối vô hồn, đôi mắt trống rỗng, để mặc cho bà ấy tùy ý điều khiển, bày ra vẻ 'thục nữ' cùng với nụ cười mà bà ấy yêu thích.
Khi đó, bà ấy sẽ dùng những lời khen nhàm chán nhạt nhẽo, lặp đi lặp lại rằng tôi xinh đẹp. Nếu tôi thể hiện tốt, buổi tối tôi sẽ có quyền được ngồi vào bàn ăn.
Chẳng vì điều gì cả, tất cả chỉ bởi vì bà ấy muốn có một đứa con gái.
Mà sau khi sinh tôi ra, bà ấy đã vĩnh viễn mất đi khả năng sinh sản.]
[Gia tộc của tôi, Lan Lãng, từng là một trong những dòng họ quý tộc huy hoàng nhất dưới triều đình vương thất.
Nhưng sự thịnh vượng đã đến đỉnh điểm và rồi số phận lại quay đầu cắn ngược chúng tôi. Nó giống như những con sâu đục khoét, gặm nhấm từng chút từ bên trong, thậm chí không chừa lại cái hạt khó nuốt nhất. Cuối cùng, ngay cả lớp vỏ bọc bên ngoài cũng bị xé toạc không chút thương xót.]
[Người của gia tộc Lan Lãng đều mang trong mình căn bệnh điên.
Cha tôi, trước khi tôi ra đời, đã cười lớn rồi tự thiêu chết trong biển lửa. Tôi chưa từng gặp mặt ông một lần nào. Mẹ tôi vốn là người ngoài gia tộc gả vào, cũng dần trở nên điên loạn. Anh trai tôi tính khí thất thường, tâm trạng lúc nóng lúc lạnh, hành vi chẳng thể đoán trước. Có lúc, anh ấy nhẹ nhàng xoa tóc tôi, nhưng chỉ giây sau lại hung hăng đập đầu tôi vào tường.
Vậy còn tôi thì sao? Có phải tôi cũng điên không?
Tôi không biết. Tôi không biết.
Tôi không biết.
Nhưng dù không phải bây giờ, tôi nghĩ, cũng chẳng xa điều đó.]
[Nó tự xưng là Phái Khắc, Phái Khắc, người hầu của thần linh, phục vụ cho một vị thần cao cả và vô thượng ██, vị thần chỉ được nhắc đến qua những dòng chữ mơ hồ trong những cuốn sách cấm cổ xưa nhất.
Bóng ma khổng lồ của nó bao trùm lấy tôi. Tôi nhìn thấy những xúc tu đen ngòm vươn ra từ phía sau nó, mỗi cái xúc tu dường như đều có một sự sống độc lập, chúng nói chuyện với nhau bằng những âm thanh bén nhọn mà tôi không thể hiểu. Nhưng tôi không sợ hãi chút nào.
Phái Khắc lấy tuyệt vọng làm thức ăn, nỗi đau của loài người là thứ gia vị ngon nhất. Nó nói rất vui khi 'cứu rỗi' những kẻ như tôi.
Tôi hỏi nó liệu có phải con người sinh ra đã bị định sẵn cho sự bất hạnh. Nó phát ra tiếng cười kỳ quái, nặng nề, như thể thanh âm của nó được nối dài từ sâu thẳm đại dương.
"Không phải vậy đâu, 'tiểu thư'."
"Vận mệnh vốn dĩ bất công, nhưng vị thần vĩ đại ██ sẽ bình đẳng dõi mắt theo mỗi con người chìm đắm trong vực sâu tuyệt vọng. Chỉ cần ngươi chịu nổi cái giá lớn lao, thần sẽ trợ giúp ngươi."]
[Anh trai tôi, người anh yêu quý của tôi, Bội Lợi Lan Lãng, đã bắt tôi đến phòng anh ấy vào nửa đêm.
Có lẽ tôi đã đoán được anh ấy muốn làm gì với tôi.
Từ ánh mắt cháy bỏng của anh ấy mỗi khi nhìn tôi, như thể muốn xuyên thấu qua làn da tôi. Từ lực tay tăng lên đột ngột khi anh ấy vuốt tóc tôi. Từ những ngón tay nóng bỏng len lỏi vào váy áo tôi. Từ lúc anh ấy lén lấy quần áo của tôi rồi điên cuồng ngửi chúng, đôi mắt đỏ ngầu...
Tối hôm đó, chút tình cảm còn lại trong tôi cũng bị bào mòn khỏi cơ thể.
Linh hồn tôi vô cảm trôi dạt quanh tòa lâu đài trống rỗng này, nơi những đồ nội thất quý giá phần lớn đã bị bán đi để đổi lấy tiền mặt, lâu ngày không có ai dọn dẹp, chuột cống và chấy rận bò khắp nơi.
Giống như chính cuộc đời của tôi.]
[Khi chuông điểm 22 giờ, hãy đi đến sân không một bóng người, dùng gai nhọn đâm vào ngón giữa, máu của họ sẽ triệu hồi ác quỷ.
—— Trích từ 《███》
Chú thích: Đây là lời nguyền mà gia tộc Lan Lãng phải gánh chịu từ khi sinh ra.]
[Cuối cùng, tôi quy kết mọi nguyên nhân của bi kịch này cho sự suy vong của gia tộc. Bất kể là tinh thần tôi ngày càng đau đớn, hay sự điên loạn của họ, tất cả đều xuất phát từ những lời bàn tán cay độc của giới quý tộc... Giống như cái gọi là 'bệnh nghèo khó' có thể lây lan mọi tai họa của thế gian.
Tôi quỳ gục xuống đất trong sự tê liệt kéo dài, khi những dây leo đầy gai nhọn điên cuồng bò khắp cơ thể tôi, máu tươi của tôi nở ra những đóa hoa xinh đẹp mà tà ác, những trái cây của chúng đong đưa những xúc tu.
Cái bóng quen thuộc, khổng lồ ấy lại một lần nữa xuất hiện trước mắt tôi.
Tôi nói.
"Chúng ta khẩn cầu sự phồn vinh."
......]
[Thần đã cho phép.
Thần đã ban cho tôi 'cơ hội'.
Nhưng tôi vĩnh viễn mất đi ██.]
......
Sau khi Trì Thù đọc xong bản thảo, cẩn thận sửa sang lại và đặt nó về chỗ cũ.
Để thoát khỏi [Cảnh đặc biệt] này, yêu cầu cậu phải trả lời chính xác một câu hỏi: Điều ước chân thực của Rela là gì.
Từ manh mối hiện tại nắm giữ, điều dễ hiểu nhất chính là 'Khẩn cầu gia tộc phồn vinh', dĩ nhiên, cũng có khả năng là mong muốn thoát khỏi gia đình đã khiến Rela cảm thấy ngột ngạt.
Tuy nhiên, Trì Thù rõ ràng rằng chân tướng tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Cậu trầm ngâm suy nghĩ.
Ác ma đã trao cho Rela một 'cơ hội', điều này ám chỉ việc kết hôn với Bá Ân quyền thế, đổi lại sự phồn thịnh cho gia tộc. Nhưng rồi sao? Sau đó lại xảy ra chuyện gì......
Cậu mơ hồ cảm thấy rằng cái chết của Rela không đơn giản như vẻ ngoài.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Bên ngoài vang lên giọng của một người phụ nữ: "Thưa tiểu thư Rela, xin cho phép tôi vào."
Trì Thù nhìn chằm chằm vào cánh cửa vài giây, nói "Mời vào", rồi đột nhiên nhận ra rằng giọng nói của mình không thay đổi, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến cách NPC ở nơi này nhận diện thân phận của cậu.
Một bóng dáng quen thuộc bước vào. Là người hầu gái thường mang đồ ăn đến cho người chơi.
Trong tay cô ta cầm một cái khay, trên đó có một chiếc đĩa bạc, một con dao và băng gạc.
Đôi mắt của cô ta giãn to, đầy những mạch máu đỏ, khuôn mặt tái nhợt nhưng phấn khởi, ánh mắt nhìn Trì Thù mang theo một sự cuồng nhiệt quái dị.
Cậu lập tức hiểu rõ ý định của đối phương.
Nơi này là cảnh tái hiện cuộc sống của Rela lúc còn sống. Sau khi hầu gái có được sách cấm, khát khao sở hữu vẻ đẹp giống như Rela, cho nên mỗi ngày đều sẽ rút máu từ Rela.
Đây là một cốt truyện được sắp đặt kỹ càng, Trì Thù không thể từ chối.
Chàng trai mặc kệ đầu ngón tay run rẩy của đối phương tháo bỏ băng gạc trên cổ tay mình. Lưỡi dao khẽ ấn lên da, ngay lập tức vết thương mở ra, máu chảy ra, nhưng nhạt màu hơn bình thường, chảy nhỏ giọt lên khay bạc bên dưới.
Không đau, nhưng sắc đỏ ấy làm mắt Trì Thù hoa lên trong thoáng chốc, cậu không nhịn được quay đầu đi.
Vì thân phận giả lập này, cơ thể hiện tại của cậu thực sự quá yếu ớt.
"Công tước đang ở đâu?" Trì Thù hỏi.
"Tôi đã nói với ngài rồi, công tước tạm thời không muốn gặp ngài. Tốt nhất ngài nên ở trong phòng, đừng chạy loạn khắp nơi."
Người hầu gái chăm chú nhìn máu chảy từ tay cậu, đôi mắt trống rỗng, gần như xuất thần mà lẩm bẩm: "Nơi này rất nguy hiểm, thưa tiểu thư, một khi chạm vào điều cấm kỵ, không ai có thể cứu ngài."
Rất nhanh, máu tươi phủ lên khay bạc một lớp mỏng. Người hầu gái cẩn thận băng bó lại vết thương cho cậu, rồi mang khay máu rời đi, như thể đó là thứ quan trọng nhất trên thế gian đối với cô ta.
Mất quá nhiều máu khiến Trì Thù cảm thấy choáng váng, cậu xoa trán trong chốc lát trước khi đứng dậy, dự định ra ngoài tìm thêm manh mối.
Đây là Sâm Lạc, nơi mà người chơi đã tiến vào, có lẽ sẽ có nhiều phát hiện khác nhau.
Dọc theo cầu thang đỏ sậm, Trì Thù chậm rãi đi xuống tầng hai. Ở chỗ ngoặt, cậu bỗng nghe thấy tiếng người nói chuyện, âm thanh càng lúc càng gần, dường như đang hướng về phía cậu.
Cậu vội vàng trốn vào góc khuất, lặng lẽ thò đầu ra, nhìn thấy hai người hầu gái đang trang điểm, đi qua đại sảnh tầng một.
"Hôm qua công tước đã trở về," một trong hai người nói. "Cô có nghe thấy không? Tiếng động... từ dưới lòng đất."
"Tôi nghe thấy rồi..." Một giọng nói khác vang lên, âm thanh bị nén xuống, đứt quãng, mơ hồ không rõ: "Ở dưới... tầng ngầm... hai tầng..."
Trì Thù hơi sững người.
Tòa lâu đài cổ này lại có đến hai tầng hầm?
Hôm qua khi cậu di chuyển ở tầng hầm một, không hề thấy có bất kỳ lối đi nào khác.
"Ra ngoài... lại mang về... một ít thứ..." Giọng nói của người phụ nữ rất khẽ, câu chữ mơ hồ, "Sau này sẽ còn có..."
"Sống... rất nhiều..."
Trì Thù hơi nhíu mày.
Một ít...?
Còn có cái gì? Cái gì gọi là sống...?
Hai người đang từ từ tiến lại gần hắn, giọng nói nhỏ dần trở nên rõ ràng hơn.
"Cô có nghe nói về... một căn bệnh kỳ lạ, lây lan... như dịch bệnh... Nhiều người trong hoàng thất..."
"... Lời nguyền ác ma..." Một người trong số họ lộ ra vẻ sợ hãi, nhìn quanh khắp nơi, "Không thể bị thương... máu không thể ngừng chảy..."
"... Khủng hoảng... người chết... rất nhiều rất nhiều..."
"Màu đỏ tím... da... đều đầy lỗ thủng..."
Sau đó những lời họ nói trở nên rời rạc và khó nghe rõ hơn, hai người dần đi xa, bóng dáng của Trì Thù xuất hiện từ góc khuất.
Cậu bước đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài thấy bầu trời đen kịt, không có ánh sáng, nhưng những bụi hoa tường vi trong khu vườn lại đỏ rực một cách kỳ dị. Chúng rung rinh, như những bàn tay đỏ tươi vẫy gọi cậu.
Tiếng chuông vang lên bên tai.
Trì Thù vội quay đầu nhìn về phía chiếc đồng hồ treo tường lớn trên vách. Kim đồng hồ màu đồng cổ chỉ đúng con số La Mã X.
Tiếng chuông nhanh chóng vang lên mười tiếng.
Đêm tối hoàn toàn bao trùm lên tòa lâu đài cổ.
Nhưng cậu rõ ràng nhớ rằng khi vừa mới đến tầng một, kim đồng hồ chỉ mới qua số VIII.
Trì Thù đột nhiên nhận ra rằng tốc độ dòng chảy thời gian trong cảnh đặc biệt này không bình thường.
Nếu cậu trong vai "Rela" không tương tác với các nhân vật quan trọng hoặc manh mối trong cảnh, tốc độ dòng chảy thời gian sẽ tăng nhanh, buộc cậu phải nhanh chóng tìm kiếm manh mối trong thời gian có hạn.
Không thể kéo dài thêm nữa.
Cánh cửa chính của tòa lâu đài cổ không khóa, cậu bước ra ngoài.
Cậu đi vào giữa những bụi hoa tường vi, nơi đây vô cùng yên tĩnh, bóng tối tựa như miếng bọt biển hút cạn mọi âm thanh.
Không xa có vài ngôi mộ và những cây thánh giá, Trì Thù đếm được sáu ngôi mộ, bảy cây thánh giá, trong đó một chiếc treo lủng lẳng một người đang bị treo cổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro