Chương 20: Bảy ngày chuông tang (5)
Thời gian trôi qua, bản chép tay đã đến trang cuối cùng. Họ mở ra tờ cuối.
[Giờ đây, cuối cùng tôi đã biết bí mật của tòa lâu đài Sâm Lâm này. Tôi cũng hiểu tại sao từ ngày đầu tiên họ lại nhìn tôi với ánh mắt quái dị như vậy.
Nhưng tôi đã không thể trốn thoát.
███████
Tôi điên cuồng nhét mình vào dưới gầm giường, hy vọng rằng như thế có thể tránh được ánh nhìn của người phụ nữ trong bức tranh. Bóng tối ẩm thấp và cảm giác nghẹt thở vì bị đè ép làm tôi an tâm. Tôi co rút người lại, lưng và ngực gần như dính sát vào nhau, tựa như tôi biến thành một chiếc túi da mỏng khô quắt.
Nhưng tại sao? Tại sao tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt của nàng ta?
Không, không, không. Đáng chết, đáng chết! Nàng ta vẫn đang nhìn tôi. Nàng ta vẫn nhìn. Vẫn đang ở đó.
Có lẽ tôi nên phá hủy mọi khe hở còn lại.
Phải, phá hủy, phá hủy hết. Lấp đầy mọi chỗ trống, không để lại một khe hở nào.
Hốc mắt, lỗ mũi, lỗ tai, miệng, kẽ ngón tay, lỗ chân lông, từng chỗ trên cơ thể. Từng chỗ. Tất cả.
Phá hủy, phá hủy, chết, chết, chết... █████
Nàng ta sẽ không thấy tôi, nàng ta không thể thấy tôi, không thể thấy tôi, không thể thấy tôi, không thể thấy tôi, không thể thấy... không]
Bản chép tay đến đây đột nhiên hết.
Những chữ viết trên trang giấy ban đầu còn rất tinh tế, nhưng về sau càng trở nên hỗn loạn, nhiều phần bị xóa và sửa lại. Cuối cùng, vài trang thậm chí còn bị □□ vết máu khô bết lại với nhau, khó có thể tách ra.
Ngoài ra, họ còn phát hiện một bản nhạc trong ngăn tủ, có lẽ do chính Y Phỉ tự tay biên soạn. Chữ viết phần lớn đã mờ nhòe, chỉ có thể lờ mờ phân biệt được vài câu từ:
[Răng rắc, răng rắc.
Ai đã đập vỡ sọ của tôi?
Răng rắc, răng rắc.
Ai đã bẻ gãy xương sườn của tôi?
Răng rắc, răng rắc.
Ai đang nhảy múa trên thân thể tôi?
Răng rắc, răng rắc.
Thế gian này chẳng lẽ đối với ai cũng tàn nhẫn như vậy?
......]
Bên tai họ vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống:
[Phó bản thăm dò: 10%. Thời gian khen thưởng còn lại: 10 giờ.]
Tiết Lang không khỏi nhìn về phía chiếc giường cũ kỹ phủ đầy tro bụi.
Dưới tấm ván giường mục nát, ở khoảng trống không đầy 30cm, có lẽ một bộ hài cốt đang nằm bị biến dạng. Đầu và lồng ngực của cô đã bị nghiền nát, khí quản đầy tro bụi, máu thịt hư thối. Đến lúc chết, đôi mắt sợ hãi ấy vẫn nhìn chằm chằm vào thế giới bên ngoài.
Cô mãi mãi không thể thoát khỏi ánh mắt từ bức tranh.
Đột nhiên, cả người Tiết Lang run rẩy.
Cậu ta nắm lấy cánh tay của Trì Thù, ánh mắt lia nhanh về phía cánh cửa đóng chặt, giọng nói khàn khàn và thấp đến nghẹn ngào: "Có thứ gì đó đang tới."
Trì Thù biết rằng đạo cụ [Cảm ứng ẩn hình] đã được kích hoạt, gật đầu đồng ý, rồi nhận ra nơi duy nhất có thể ẩn náu là tủ quần áo. Cậu ra dấu tay, hai người nhanh chóng lẩn vào trong đó.
Dù cửa đã đóng từ lâu, nhưng để đề phòng, họ vẫn quyết định ẩn nấp.
Chẳng bao lâu sau, Trì Thù nghe thấy tiếng bước chân vọng lại từ hành lang.
Nặng nề và mạnh mẽ, như tiếng búa nện liên hồi, vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Cùng với tiếng bước chân là âm thanh của thứ gì đó bị kéo lê trên sàn.
Đối tượng kia từ từ leo lên tầng 4.
Tiếng giày va chạm với mặt đất cứ vài giây lại vang lên một lần. Vật bị kéo theo sau cũng theo đó mà leo lên cầu thang, phát ra tiếng kẽo kẹt quái dị từ những bậc gỗ.
Nó di chuyển chậm chạp và kéo dài, không ai biết liệu nó có phát hiện ra dấu vết xâm nhập và tiến về phía này hay không. Nỗi sợ hãi âm ỉ dâng lên, như một cuộc hành hình kéo dài vô tận.
Trì Thù liếc nhìn Tiết Lang bên cạnh. Ánh sáng mờ nhạt lọt qua khe hở chiếu rọi khuôn mặt trắng bệch của cậu ta. Tiết Lang không dám thở mạnh, chỉ chăm chú nhìn vào khe hở hẹp trên cánh cửa tủ, đến nỗi không nhận ra mình đang nắm chặt góc áo của Trì Thù.
Đột nhiên, tiếng bước chân ngừng lại.
Nó dừng ở tầng 4.
Đồng tử Tiết Lang bỗng giãn ra, trái tim như bị bóp nghẹt.
Nó... đã phát hiện ra?
Tiếp theo là một khoảng lặng dài đằng đẵng và đau đớn. Trong chiếc tủ chật hẹp và nặng nề, chỉ còn nghe thấy hai hơi thở nhỏ nhoi.
Trì Thù thầm đếm trong lòng. Sau gần năm phút, tiếng bước chân lại vang lên.
Nó tiếp tục đi lên.
Có vẻ như mục tiêu của nó không phải ở đây.
Khi tiếng bước chân xa dần, Tiết Lang âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Đến khi hoàn toàn không còn nghe thấy âm thanh nào nữa, hai người mới lặng lẽ bước ra khỏi tủ.
Rõ ràng là không thể ở lại tầng 4 lâu hơn nữa. Họ cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài cửa phòng trong chốc lát. Sau khi xác nhận không có gì bất thường, họ hé mở cửa và nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tiết Lang cảm thấy lưng mình cứng đờ.
Một vệt dài, ám màu nâu kéo lê dấu vết theo từng bậc thang uốn lượn mà đi lên.
Những vệt máu loang lổ, đã khô cạn, ngưng kết trên bề mặt bậc thang tối hồng, tựa như bóng ma vặn vẹo.
Kẻ đó đã dừng lại rất lâu ở tầng 4, đứng trên vũng máu thấm sâu xuống, bốc lên mùi tanh hôi quái dị.
Thứ mà nó kéo lê lúc đó, giờ đây đã quá rõ ràng.
Cảm giác ngột ngạt dâng lên trong cổ họng Tiết Lang. Khi cậu ta định bước xuống lầu, lại phát hiện Trì Thù đang đứng ở đầu hành lang, ngẩng nhẹ đầu, ánh mắt dõi theo vệt máu đỏ kéo dài trên các bậc thang.
Giọng nói cậu ta lạnh lẽo hỏi: "...... Cậu định làm gì?"
Chàng trai trẻ nghiêng đầu, mỉm cười với cậu ta, nụ cười ôn hòa và đẹp đẽ, nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, Tiết Lang lại cảm thấy nụ cười ấy vô cùng kinh hoàng và đáng sợ.
"Lên tầng 5 xem sao."
Cậu nói.
"Cậu đi trước đi. Tôi sẽ trở lại ngay thôi."
Nếu không phải Trì Thù luôn ở bên cạnh cậu ta từ đầu, Tiết Lang đã phải nghi ngờ liệu cậu có bị quỷ ám hay không.
Quỷ vừa mới lên tầng 5, người này lại lập tức đuổi theo, không biết ai là quỷ, hay cả hai đều tìm đến cái chết. Tìm chết như vậy không ai làm nổi!
Tiết Lang nghĩ thầm: ...Mẹ kiếp, đây chắc chắn không phải chuyện mà người bình thường làm được.
Trong lúc này, phòng phát sóng trực tiếp bỗng sôi động.
[Kiểu người chơi thích tìm chết như thế này không phải lúc nào cũng gặp, lại còn là người mới nữa, hiếm lạ ghê.]
[Xem qua bản này rồi, nhớ không lầm thì... tầng 5 là nơi kinh khủng nhất của cả tòa lâu đài cổ.]
[Cảm giác đến giờ tân thủ này đều rất vững, muốn xem cảnh cậu ta lật xe sẽ thế nào.]
[Chủ kênh có vẻ không quan tâm đến bình luận nhỉ, người chơi khác thì hận không thể tương tác nhiều để tăng nhiệt, vị này từ đầu đến giờ không mở bình luận một lần.]
[Hí hí, chủ kênh cẩn thận đấy, không khéo quỷ sẽ cho cậu một cú "mở cửa".]
[Người xem *** thưởng một bó pháo hoa, điểm tích lũy +100.]
[Người xem *** thưởng một quả trứng màu, điểm tích lũy +20.]
...
Trì Thù bước nhẹ nhàng, chậm rãi tiến về phía trước bậc thang.
Cậu cẩn thận tránh những vết máu đỏ, chẳng mấy chốc đã đến khúc ngoặt của cầu thang, thấy một cánh cửa đóng chặt đứng sừng sững ở cuối hành lang, lặng lẽ và bí ẩn.
Trên cửa, chiếc khóa cũ kỹ đã bị mở ra, gỉ sét và lộn xộn vương vãi đầy máu.
Cánh cửa khép hờ, chỉ cần nhẹ nhàng đẩy là có thể mở ra, từ khe hở lạnh lẽo và mùi tanh của máu phả ra, như đang âm thầm mời gọi một người thanh niên bước tới.
Nhưng rất có thể, quái vật đang ẩn nấp ngay sau cánh cửa đó.
Trì Thù suy nghĩ một lúc, rồi khẽ tiến lên, đưa mắt đến gần khe hở.
Cậu nhớ rõ, trong bản chép tay của Y Phỉ, cô ấy cũng đã từng áp sát vào khe cửa này, sau đó nhìn thấy...
Nhìn thấy gì?
Không có gì cả.
Trước mắt chỉ là một màu đen sâu thẳm.
Trì Thù đứng chờ vài giây, rồi đứng thẳng dậy.
Màu đỏ mà Y Phỉ đã mô tả...
Có lẽ, cậu đã đoán ra đó là gì.
Phía sau cánh cửa vẫn im lặng đến lạ thường, không có bất kỳ tiếng động nào, không có tiếng kêu lạch cạch, cũng không có tiếng cười của phụ nữ, nhưng sự im lặng ấy lại càng làm phóng đại nỗi sợ trước điều không biết. Khe hở đen như mực kia tựa như một đôi mắt hẹp dài, âm thầm dõi theo.
Trì Thù quay người, lặng lẽ đi xuống cầu thang.
Cậu cẩn thận tránh giẫm vào vết máu trên sàn, nhận ra Tiết Lang vẫn đang đứng chờ ở tầng 4, biểu cảm lo lắng, ánh mắt bất an liên tục nhìn quanh.
Vừa thấy Trì Thù, cậu ta lập tức nắm chặt tay cậu, sắc mặt nhợt nhạt đến đáng sợ, không nói một lời kéo cậu nhanh chóng đi xuống cầu thang.
Khi đến tầng 3, Trì Thù nhận thấy sắc mặt của Tiết Lang dần dần thả lỏng, nhưng rồi hắn lại như nhớ ra điều gì, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh, gương mặt tái nhợt mở miệng nói:
"Trong lúc cậu lên tầng 5, tôu đã nghe thấy vài tiếng động... rất kỳ lạ. Ở cuối hành lang, âm thanh nặng nề, nghẹt thở, có phần giống như... tiếng trẻ con đang đập bóng cao su. Đúng rồi, tôi còn nghe lờ mờ tiếng cười của một đứa trẻ, rất gần, hơn nữa càng lúc càng rõ. Tôi nghi ngờ nếu chúng ta ở lại đó lâu hơn chút nữa, thứ đó sẽ tự tìm đến."
Trì Thù vỗ nhẹ lên vai cậu ta: "Không sao đâu, bây giờ an toàn rồi, cậu cứ bình tĩnh lại."
Tiết Lang hít một hơi sâu, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Trì Thù, cậu ta miễn cưỡng nuốt hết nỗi sợ hãi vừa trào lên cổ họng.
Cậu ta cố tỏ ra điềm tĩnh giải thích: "Tôi không sợ! Chỉ là... chỉ là cảm giác như cậu có thể gặp chuyện ở tầng 5, nên tôi chờ một chút... Nếu cậu xuống trễ thêm chút nữa, chắc chắn tôi đã tự mình đi tìm cậu. Loại đồ vật đáng sợ này, tôi đã gặp nhiều rồi!"
Trì Thù đáp lại: "Ừ ừ, đúng rồi, cậu không sợ, cậu nói đều đúng cả."
Tiết Lang: ...
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, khi tiếng chuông 12 giờ vang lên ở tầng một, mọi người lục tục kéo đến nhà ăn, không ít người đã có mặt.
Như thường lệ, cô hầu gái đẩy chiếc xe thức ăn đi tới.
Trì Thù lưu ý quan sát cô ta vài lần, trong lòng suy đoán: Có lẽ, cô ta chính là người mà bản chép tay của Y Phỉ đã nhắc đến, vị "Na Toa" đó?
Trong bữa trưa, những người chơi trao đổi một chút về các phát hiện của mình, nhưng vì phó bản chỉ vừa mới bắt đầu, manh mối còn ít nên buổi trao đổi kết thúc khá nhanh. Trì Thù cũng không nghe thấy điều gì hữu ích cho mình.
Sau bữa trưa, cậu bàn bạc với Tiết Lang, quyết định chia nhau hành động.
Dường như để chứng minh bản thân, Tiết Lang kiên quyết muốn đi lên tầng 4 để tìm nguồn gốc của tiếng cười trẻ con. Khi Trì Thù nói mình sẽ xuống tầng hầm, sắc mặt của cậu ta biến đổi đôi chút, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Dù sao, cậu ta đã quá rõ từ buổi sáng nay rằng người này có một sở thích kỳ lạ với việc tự đẩy mình vào nguy hiểm.
Ngăn cũng không được.
Theo bản chép tay của Y Phỉ, tầng hầm chắc chắn là nơi vô cùng nguy hiểm.
Tranh thủ lúc tầng một vắng người, Trì Thù đến trước một cánh cửa nhỏ nằm khuất trong góc, thử xoay then cửa, và bất ngờ phát hiện nó không khóa.
Cửa chậm rãi mở ra, lộ ra một đoạn cầu thang tối om kéo dài xuống phía dưới. Trên bức tường bên cạnh lác đác vài giá đỡ nến, ngọn lửa leo lét chập chờn, sắp tắt.
Tầm nhìn ở đây quá kém, Trì Thù lấy ra chiếc đèn pin mà cậu đã đổi trong cửa hàng, rồi từ từ bước xuống dưới.
Hầm ngầm tràn ngập hơi lạnh âm u. Càng xuống sâu, mùi tanh ướt càng nồng nặc hơn. Bậc thang bằng đá, chỉ cần cẩn thận một chút là có thể không phát ra tiếng bước chân.
Trì Thù đi đến tầng cuối cùng. Nơi đây sáng hơn hành lang trên, có vẻ như ngọn đuốc vừa được thắp lên không lâu.
Trì Thù tắt đèn pin, lặng lẽ đi theo hai người kia dọc theo hành lang. Chẳng mấy chốc, cậu đã tìm thấy nhà bếp.
Cậu nhìn qua khe hở, bên trong không có ai. Chàng trai trẻ len lỏi qua khe cửa một cách nhẹ nhàng như một con mèo.
Trong bếp tràn ngập mùi dầu mỡ. Bát đĩa sạch sẽ xếp ngay ngắn trên kệ gỗ. Trì Thù đưa tay chạm vào, còn hơi ẩm, có vẻ vừa được rửa xong.
Trên thớt là những viên bột đang lên men cùng rau đã cắt sẵn, có lẽ là bữa tối của họ. Trì Thù đảo mắt quanh quất nhưng không thấy thứ mình cần tìm.
Bỗng nhiên, một cái rổ thu hút sự chú ý của cậu.
Rổ được đậy một lớp vải, để dựa vào tường. Trên tường có dán một tờ giấy bẩn với mũi tên đỏ, có lẽ chỉ dẫn bỏ gì đó vào đó.
Phần giữa tấm vải hơi phồng lên, có vẻ không trống rỗng.
Trì Thù nhẹ nhàng vén một góc vải lên.
Những miếng thịt nhợt nhạt, chồng chất hiện ra trước mắt.
Chúng được xếp gọn gàng trong rổ tre, bề mặt phủ một lớp bột mỏng với những nếp nhăn li ti, không hề có màu máu, trông như những con tằm nằm ngửa. Không biết là thịt của loài động vật nào.
Phải chăng đây chính là thịt mà họ dùng để nấu ăn?
Trì Thù rời khỏi nhà bếp, đi sâu hơn vào hành lang. Bên cạnh xuất hiện một căn phòng khác, nhưng cửa đã khóa, không rõ bên trong có ai không.
Cậu áp tai vào cửa lắng nghe một lúc nhưng không nghe thấy gì. Chợt cảm thấy hành động của mình giống như một kẻ rình mò điên cuồng, cậu lùi lại.
Trì Thù chưa biết cách mở khóa không tiếng động. Cậu đứng trước cửa, suy nghĩ vài giây rồi nhìn xuống khe hở dưới cửa rộng bằng một ngón tay, bỗng nảy ra một ý tưởng.
Cậu nhớ ra... cửa hàng đạo cụ hình như có bán thứ này.
Sau hai phút, cậu đã tìm được món đồ mình cần dựa vào trí nhớ, dùng 100 điểm tích lũy để đổi lấy nó.
Giao dịch thành công, Trì Thù nắm cổ nó, bóp nhẹ. Cái miệng mở ra lập tức phát ra một tiếng kêu chói tai.
Trong khung cảnh vô cùng tĩnh lặng, âm thanh này đột ngột đến lạ thường, vừa quỷ dị vừa mang chút hài hước lỗi thời.
[Đạo cụ tên: Siêu cấp mô phỏng chuột già.
Giới thiệu vật phẩm: Không rõ thiên tài nào đã nghĩ ra ý tưởng này, lại còn dám đưa nó vào cửa hàng của game kinh dị để buôn bán. Hiệu quả hài hước của nó hoàn toàn vượt trội so với tính ứng dụng thực tế, buồn cười không kém gì món đồ cùng hạng mục: "Gà mô phỏng thét chói tai vô địch."
Cái đuôi của nó chính là dây cót. Khi xoay ngược chiều kim đồng hồ vài vòng, nó sẽ bắt đầu chạy loạn xạ và phát ra những tiếng nổ đùng đùng chói tai. Ở khoản dọa mấy cô gái nhỏ thì nó là tay cừ khôi, nhưng tôi nghĩ chắc bạn không đến mức nhàm chán như vậy.
À, tôi còn nghĩ đến một công dụng khác của thứ này: Nếu như trong tương lai, khi quân đoàn chuột tấn công loài người với ý định thống trị thế giới, có lẽ chúng ta có thể dùng nó làm gián điệp nội gián.]
Trì Thù: ...
Cậu nhéo cái đuôi của con chuột, xoay ngược chiều kim đồng hồ vài vòng, sau đó lén lút nhét nó vào khe cửa. Ngay khi buông tay, cậu nhanh chóng trốn vào một góc, dựa vào bóng tối che chắn, cẩn thận quan sát cánh cửa.
Chỉ vài giây sau, từ sau cánh cửa phát ra một tiếng hét sắc nhọn, kèm theo tiếng các vật dụng rơi loảng xoảng.
Trì Thù: ... Quả nhiên có người.
"Chết tiệt! Sao lại có chuột ở đây! Chết tiệt ——! A —— cái lũ chuột đáng chết!"
Sau một hồi hỗn loạn, cánh cửa bật mở mạnh, một người phụ nữ tóc tai bù xù tay cầm cây chổi bước ra. Trì Thù nhận ra đó chính là cô hầu gái mang cơm cho bọn họ mỗi ngày.
Cô ta vỗ ngực, chưa hết kinh hãi, nhìn chằm chằm vào chỗ sau cánh cửa, lẩm bẩm: "Mấy ngày trước rõ ràng vừa mới dọn dẹp xong... Sao thuốc chuột lại dùng hết sạch rồi? Ta phải đi tìm người xử lý thêm một ít nữa."
Bóng dáng của cô hầu gái nhanh chóng khuất xa, Trì Thù từ góc ẩn mình ló ra, mở cánh cửa vẫn chưa khóa rồi lẻn vào bên trong.
Cậu không thấy con chuột giả đâu, có lẽ nó đã lăn vào góc nào đó mà cậu không biết. Ban đầu, Trì Thù định thu nó về để tái sử dụng, nhưng thời gian đang gấp gáp, xem ra điều đó là không thể.
Căn phòng không lớn, thậm chí còn có phần chật hẹp, mùi ẩm mốc bốc lên nồng nặc, và bừa bộn đến mức khiến việc tìm kiếm manh mối trở nên khó khăn hơn rất nhiều.
Cô hầu gái sẽ quay lại sớm, Trì Thù cần phải tìm được thứ hữu ích trong thời gian ngắn.
—— Trong một không gian hạn chế như vậy, nếu một người bình thường muốn che giấu bí mật, họ sẽ giấu ở đâu để cảm thấy an tâm nhất?
Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi suy nghĩ, Trì Thù đã tiến nhanh về phía chiếc giường hỗn độn ở góc phòng.
Mùi ẩm mốc càng nồng nặc hơn khi cậu tiến lại gần, xen lẫn một chút mùi tanh lạnh lẽo thoang thoảng.
Trước tiên, cậu cầm lấy chiếc gối, rà soát từ đầu đến cuối, và ở phần giữa của chiếc gối, Trì Thù cảm nhận được một thứ gì đó không thuộc về loại vải mềm mại mà là một vật cứng phẳng.
Cậu vội vã rút tay vào bên trong và lôi ra một vài trang giấy mỏng bị kẹp trong bìa cứng.
Hàng chữ nhanh chóng hiện ra trước mắt cậu:
[Đạt được đạo cụ nhiệm vụ: Cuốn sách cấm kỵ (chỉ sử dụng được trong phó bản hiện tại).
Giới thiệu vật phẩm: Thời gian đảo ngược, người chết hồi sinh, dung nhan vĩnh cửu... Đã bao giờ bạn ở trong giấc mơ khao khát tất cả những điều này, mong muốn nó đi ngược lại với hiện thực?
Ảo tưởng là một thứ tốt, nó giúp con người có thể tìm được sự giải thoát ngắn ngủi khỏi khe hở của thế giới ngột ngạt. Nhưng nó cũng là thứ xấu xa, bởi bạn hoặc là hoàn toàn ôm lấy nó, hoặc là bị hành hạ bởi sự khác biệt khủng khiếp giữa nó và hiện thực, đau khổ mà tiến bước trong hèn mọn.
Và luôn có một số người — một số thiên tài hoặc những kẻ điên — bất chấp mọi thứ để biến những điều không tưởng thành hiện thực, mang những thứ không thể tồn tại vào thế gian này.
Cho dù phải trải qua những đau đớn mà người thường không thể chịu đựng, cho dù cái giá phải trả còn khủng khiếp hơn điều nhận được, cho dù bị đinh thập giá đóng xuyên qua khớp xương, họ vẫn muốn đá thật mạnh vào mông cái gọi là "thần toàn năng," phát ra tiếng vang cuối cùng của cuộc đời để chấn động thế gian.
Nói theo ngôn ngữ dễ hiểu, thứ này ghi chép một số tà pháp bị cấm kỵ từ lâu, bao gồm nhưng không giới hạn ở: Làm thế nào để khiến kẻ thù bỗng dưng mất hết quần áo khi đang diễn thuyết, làm sao để tiêu diệt toàn bộ rau thơm trên thế giới, hay vừa xoay tròn như Thomas vừa ăn cơm điên cuồng...
Quỷ mới biết liệu những thứ này còn có thể dùng được không, nhưng ít nhất một vài thứ có thể có ích. Có lẽ.
Dĩ nhiên, những gì bạn có trong tay chỉ là vài trang lẻ. Để giải mã bản hoàn chỉnh có lẽ khó ngang với việc viết văn khiêu dâm trong văn học chính thống.]
Trì Thù không hiểu rõ "văn khiêu dâm trong văn học chính thống" là cái gì, chỉ biết đó là một trang web màu xanh lá tinh khiết.
Cậu chạm vào để sử dụng, trong nháy mắt, thông tin trên trang sách truyền vào não bộ của cậu.
Những gì được ghi chép trên tờ giấy này là một loại pháp thuật cổ xưa.
Lướt qua những câu chữ rườm rà, đại ý là chỉ cần liên tục uống máu của một cô gái có danh tiếng trong 7 ngày, sau đó cứ mỗi 5 ngày lại ăn thịt cô ta một lần, thì có thể trở nên xinh đẹp như cô ấy.
Nếu kiên trì trong 30 ngày, sẽ có thể vĩnh viễn sở hữu vẻ đẹp thanh xuân.
Trì Thù cảm thấy mình đã gặp không ít giả thuyết kiểu này, xem ra kịch bản game kinh dị đều na ná nhau.
Cậu đặt gối đầu lại chỗ cũ, rồi sờ soạng khắp giường, nhưng trong chốc lát, không phát hiện ra điều gì bất thường.
Ánh mắt cậu nhanh chóng đảo qua xung quanh, cố gắng tìm kiếm những chỗ khả nghi trong căn phòng chất đầy đồ dùng hàng ngày này.
Theo lý mà nói, căn nhà này hẳn phải giấu xác chết.
Ít nhất cũng phải có mảnh thi thể hoặc xương cốt gì đó...
Chúng sẽ được giấu ở đâu đây?
Thời gian trôi qua chậm chạp, Trì Thù nhanh chóng nghĩ đến một nơi. Đúng lúc cậu định tiến đến kiểm tra thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Cô hầu gái đã quay lại.
Cậu vội vàng đi đến gần cửa, định rời đi, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của đối phương ngày càng gần. Nếu mở cửa lúc này, chắc chắn sẽ đụng mặt cô ta.
Không còn kịp trốn nữa rồi.
Ánh mắt Trì Thù nhanh chóng lướt qua từng ngóc ngách trong phòng.
Tủ quần áo quá hẹp, không thể giấu người. Gầm giường quá thấp, không chui vào được. Phía sau rèm cửa sẽ lộ bóng người. Sau kệ để đồ chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy...
Có vẻ như bất kể thế nào, cậu đều sẽ bị phát hiện.
Nơi này là khu vực cấm khách vào, mà nếu vi phạm quy định... thì sẽ bị xử lý ra sao?
Chắc chắn kết cục không mấy tốt đẹp.
Tay cầm cửa phát ra tiếng xoay nhẹ.
Không còn thời gian nữa.
Một tiếng "kẽo kẹt" chói tai, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Người phụ nữ bước vào.
Bóng cánh cửa khẽ rung lên một chút rồi đóng mạnh lại sau lưng cô ta.
Nhìn thấy mọi thứ trong phòng vẫn ở nguyên vị trí cũ, người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ cần cô ta quay đầu lại là sẽ phát hiện thanh niên phía sau mình.
Một sợi tơ mảnh từ trần nhà thả xuống, phần đuôi quấn chặt lấy eo cậu.
Đầu ngón chân Trì Thù chống lên khung cửa và tường, đầu gối co lên, giữ một tư thế chổng ngược kỳ lạ, lặng lẽ treo mình ở đó. Vạt áo theo sức căng của cơ thể trượt xuống, để lộ đường eo mảnh khảnh trắng ngần như sứ.
Trì Thù hạ thấp ánh mắt, chăm chú nhìn cô hầu gái không hề hay biết gì, đôi môi mỏng khẽ mím lại không một tiếng động.
Trong tay cậu là cây gậy gỗ vừa đổi được từ cửa hàng đạo cụ, vào khoảnh khắc cô ta bước lên phía trước, cậu không chần chừ, chính xác đánh mạnh vào sau gáy của cô ta.
Người hầu gái lảo đảo vài bước, cố gắng cử động cổ, dường như muốn quay đầu lại, nhưng cuối cùng vẫn thẳng tắp đi tiếp, rồi ngã xuống phát ra một tiếng va đập nặng nề.
Trong phòng phát sóng trực tiếp:
[A? Vậy là giải quyết xong rồi sao?!]
[Đỉnh quá!]
[Tôi vừa nhìn thấy cơ bụng của chủ kênh! Máy quay đâu, nhanh chuyển góc máy chút đi!]
[Tôi còn tưởng chủ kênh bị phát hiện, không ngờ lại thoát được???]
[Chủ kênh may mắn là hầu gái không phải quỷ, chỉ là NPC bình thường, nếu không thì khó mà trốn thoát.]
[Khụ khụ, các vị, xin hãy chú ý vào đây. Tôi muốn trịnh trọng tuyên bố một điều: Eo của chủ kênh thật sự quá thon, tôi prprprpr]
...
Không thấy có động tĩnh gì từ phía cô hầu gái, Trì Thù thở phào nhẹ nhõm, thả mình xuống đất. May mắn là trong thời gian làm diễn viên, cậu đã từng treo dây cáp, nên xử lý tình huống này cũng khá thuần thục.
Đế giày của cậu chạm nhẹ xuống sàn, dây treo trên trần nhà cũng được thu lại vào ba lô.
Cậu bước qua người cô hầu gái, tiến về phía giường, cúi xuống, rồi dùng sức nâng ván giường lên.
Tấm ván gỗ run rẩy kêu răng rắc, ngay lập tức, một luồng hơi thở tanh tưởi, lạnh lẽo xộc vào mũi. Trì Thù không kiềm được mà ho khan vài tiếng, ánh mắt cậu hơi khựng lại.
Giống như cậu dự đoán, bên dưới ván giường là thi thể.
Nhưng cảnh tượng trước mắt thực sự quá đỗi kinh hoàng.
Chính xác mà nói, đó chỉ là những khối thi thể đã được cắt gọn gàng.
Những mảng thịt trắng nhợt, mềm oặt đan xen với nhau, từ máu thịt đến xương cốt, tất cả đều được cắt ra rất ngay ngắn. Từng đoạn, từng đoạn được sắp xếp chỉnh tề, không thể phân biệt được chúng thuộc phần nào của cơ thể. Những mảnh thi thể ấy có sắc hồng nhạt, bề mặt mượt mà, không hề có dấu vết máu me dư thừa.
Nó khiến cậu nhớ đến mấy miếng thịt trong rổ ở gian bếp... giống hệt nhau.
Vậy nên, những món ăn trên bàn cơm... thực chất là...
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Trì Thù không khỏi thấy buồn nôn.
Những mảnh thi thể này không rõ đã được để ở đây bao lâu, nhưng lại không có dấu hiệu thối rữa nào. Làn da nhăn nheo của chúng trông giống hệt vỏ cây khô nứt nẻ, hoặc như những cánh hoa tàn rụng. Lớp da tái nhợt hơi phồng lên, như thể bên dưới có trứng côn trùng đang phát triển.
Bỗng nhiên, tai Trì Thù vang lên tiếng chuông thông báo của hệ thống.
[Chúc mừng người chơi đã nhận được: Mảnh tay chân của Rela.]
[Nhiệm vụ phụ: Thiếu hụt hình người, tiến độ: 40%.]
[Độ thăm dò phó bản hiện tại: 20%.]
[Tổng thời gian tồn tại phần thưởng: 30h, mong người chơi tiếp tục cố gắng.]
Rela?
Nghe đến cái tên này, Trì Thù lập tức cảm thấy căng thẳng.
Cậu nhớ rõ ràng, trong giới thiệu trên thẻ nhân vật có ghi rằng cô ấy là vị hôn thê thứ bảy của công tước, một trong những nhân vật chính của hôn lễ lần này. Vậy khuôn mặt còn thiếu trên bức họa kia chắc hẳn là của cô ấy.
Nhưng tại sao... thi thể của cô ấy lại ở đây?
Cô ấy đã chết rồi sao?!
Và còn bị dùng làm thức ăn, bày lên bàn tiệc cho các vị khách.
Vậy đám cưới vào ngày thứ bảy... rốt cuộc sẽ diễn ra như thế nào?
Còn những người chơi khác thì sao? Là khách mời dự tiệc, đến lúc đó họ sẽ đóng vai trò gì?
Trì Thù cố nén những nghi vấn trong lòng, lục lọi sơ qua khu vực này. Trước khi rời đi, cậu không quên tìm ra con chuột đồ chơi bẩn thỉu từ một góc.
Cậu bóp nhẹ cổ lông xù của nó, lập tức con chuột phát ra tiếng kêu chít chít buồn cười từ cái miệng nhọn hoắt.
Ừm, biết đâu sau này còn dùng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro