Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Bảy ngày chuông tang (4)

Trì Thù điên cuồng chạy về phía lối vào.

—— Khi tiếng chuông 22 giờ vang lên, hãy ở yên trong phòng, mặc kệ bên ngoài có bất kỳ âm thanh nào, dù là tiếng bước chân, tiếng khóc, hay tiếng kêu cứu... cũng không được mở cửa.

Đây là quy tắc duy nhất được nhắc lại hai lần. Không ai biết hình phạt khi vi phạm là gì, dĩ nhiên, cũng chẳng ai nghĩ rằng sẽ có kẻ liều lĩnh đến mức vi phạm quy định ngay trong đêm đầu tiên của phó bản.

Phòng phát sóng trực tiếp.

[Haha, có vẻ chủ kênh này sắp gửi lời từ biệt rồi.]

[Quy tắc này rõ ràng nếu vi phạm sẽ phải chết, huống chi hiện tại phó bản chỉ mới bắt đầu, manh mối còn chưa có, tôi không tin chủ kênh có thể trụ nổi.]

[Thôi đi, lần trước cũng nhiều người đoán chủ kênh sẽ chết sớm, mà giờ người ta vẫn còn sống khỏe mạnh đấy thôi.]

[Khó nói lắm, đây là phó bản chính thức, độ khó còn cao hơn nhiều so với thử thách.]

[Thôi, trước mắt cứ xem lại phát sóng trực tiếp đi rồi nói tiếp, thử hỏi có bản thử thách nào mà biến thái khó như thế này không?]

[Tôi đã xem phó bản này vài lần rồi, chưa từng thấy ai dám lang thang bên ngoài vào buổi tối cả, khá tò mò không biết chủ kênh sẽ gặp phải chuyện gì.]

[Tò mò cách chủ kênh sẽ chết +1]

...

Phó bản "Bảy ngày chuông tang" dù được đánh giá là độ khó chỉ có một sao, nhưng thực tế nó đã đủ để đạt ngưỡng hai sao, tỷ lệ tồn tại cũng là thấp nhất trong các phó bản một sao. Vì vậy, không ít khán giả khi thấy tên phó bản này liền phấn khích tham gia.

Theo lý thuyết, sau khi đêm xuống, lượng người xem phát sóng trực tiếp thường sẽ giảm bớt một chút, vì các người chơi đều ngoan ngoãn ở yên trong phòng, cơ bản sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Ngoại trừ một số phòng phát sóng đặc biệt.

Trong khung cửa sổ nhỏ của buổi phát sóng, một thanh niên mặt tái nhợt đang chạy như điên xuống cầu thang gỗ, tựa như phía sau có thứ gì đó đang đuổi theo. Ánh nến lập lòe phóng đại cái bóng của cậu lên tường, tạo nên những hình dạng mờ ảo và run rẩy.

Trong phó bản "Bảy ngày chuông tang", rất hiếm người chơi tìm đường chết mà vẫn còn lang thang bên ngoài sau khi tiếng chuông 22 giờ vang lên. Dù có, kết cục của họ cũng thường là cái chết không thể tránh khỏi.

Khi mười tiếng chuông cuối cùng vang lên, điều đó có nghĩa là tòa lâu đài này đã hoàn toàn gỡ bỏ lớp mặt nạ bình yên giả tạo của ban ngày, biến thành một địa ngục đầy ma quỷ. Chúng sẽ lang thang khắp nơi, dùng những thủ đoạn tàn nhẫn và điên cuồng để tiêu diệt mọi sinh vật sống cùng kẻ xâm lấn.

Vì thế, ngày càng nhiều khán giả tò mò đổ vào phòng phát sóng trực tiếp của Trì Thù, chờ đợi thưởng thức khoảnh khắc cuối cùng của cậu trong cơn hấp hối. Chỉ trong vài phút, số người xem đã vượt qua con số 5000.

Từ tầng ba xuống tầng hai, chỉ vài chục bậc thang ngắn ngủi lại mang đến cho Trì Thù cảm giác như không bao giờ tới được cuối cùng.

Bóng tối càng ngày càng dày đặc, hạn chế tầm nhìn của cậu, chỉ có thể gắng gượng nhìn rõ bậc thang dưới chân. Trán của cậu đã thấm đẫm mồ hôi lạnh vì căng thẳng và vận động kịch liệt khiến hơi thở cậu trở nên gấp gáp.

Trì Thù có thể cảm nhận rõ ràng rằng kể từ khi tiếng chuông vang lên, mọi thứ xung quanh đều bắt đầu biến đổi dị thường.

Những bức tường dần trở nên méo mó, cậu đã chạy hơn bảy mươi bậc thang nhưng dường như vẫn còn dài bất tận. Bên tai cậu quanh quẩn tiếng thì thầm khe khẽ, tiếng móng tay cào vào tường... Những ánh nhìn trộm từ bóng tối khiến sống lưng cậu như bị kim đâm.

Đột nhiên, Trì Thù nhìn thấy lối vào tầng hai hiện ra trước mắt.

Như nắm bắt lấy tia sáng cuối cùng giữa tuyệt vọng, cậu lao ba bước hai bước xuống mấy bậc thang cuối cùng, quẹo vào hành lang.

Từ những hoa văn trên tường đến sàn nhà màu đỏ sậm dưới chân, nơi này vẫn giống như trong trí nhớ của cậu, dường như không có chút gì bất thường.

Ánh mắt Trì Thù lướt nhanh qua các số nhà, cuối cùng dừng lại trước con số La Mã VII.

Ngọn nến bên cạnh giá cắm lay động vài lần.

Trong không gian tĩnh mịch, tiếng thở dốc kìm nén của cậu trở nên rất rõ ràng.

Ánh sáng càng tối hơn. Trì Thù cúi đầu, lấy ra chiếc chìa khóa màu đồng cổ kia, nhưng bằng cách nào cũng không khớp với ổ khóa.

Thời gian cứ thế trôi qua từng phút từng giây.

Khi chìa khóa lần thứ ba bị đánh bật ra, cậu ngẩng đầu lên xác nhận lại, phát hiện có chất lỏng đỏ sậm đang chậm rãi chảy xuống bên cạnh biển số phòng VII.

Bên tay phải đột nhiên vang lên tiếng va chạm kỳ quái, phát ra từ một góc khác của hành lang. Trì Thù quay đầu nhìn thoáng qua, rồi ngay lập tức rời mắt đi.

Vài bóng người trắng đứng thẳng tắp ở đó, không rõ đã đứng bao lâu. Những hốc mắt lớn của chúng trống rỗng, đen ngòm như vực sâu, cơ thể khô khốc khoác lớp da mỏng manh như bộ xương khô, bước chân lảo đảo nhưng vẫn hướng về phía Trì Thù.

Thanh niên cụp mắt xuống, tay vẫn giữ nguyên động tác, không chút run rẩy. Đôi môi căng chặt thành một đường thẳng.

Cánh cửa trước mặt vẫn không hề suy suyển.

Bóng người tiếp tục tiến gần hơn về phía cậu.

Đột nhiên, Trì Thù như nhận ra điều gì, nhanh chóng lấy từ ba lô một chiếc ti kim loại, cẩn thận tìm kiếm phía trước. Tiếng kim loại chạm nhẹ vang lên khe khẽ, đồng tử cậu tức khắc co lại.

Ổ khóa đã bị phá hỏng từ bên trong.

Cánh cửa này... hoàn toàn không thể mở ra.

Điều này có nghĩa là cậu đã mất đi nơi ẩn náu cuối cùng.

Một cơn tê dại lạnh lẽo ập đến sau lưng, Trì Thù lập tức xoay người, chạy về phía lối vào tầng hai.

Phía sau cậu, những bóng trắng từng bước đuổi theo.

Chúng kéo dài bóng ma qua hành lang, cơ thể khô quắt, lắc lư như những cành cây khẳng khiu, quét qua bức tường đỏ sậm.

Trì Thù chạy vội lên cầu thang gỗ tối tăm.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên trong không gian chật hẹp, phá tan sự tĩnh lặng, như phát ra một tín hiệu nào đó, không ngừng hấp dẫn những quái vật đang lang thang trong tòa lâu đài.

Dù không quay đầu lại, Trì Thù vẫn có thể nghe rõ tiếng cọ xát quái dị ở phía sau, giống như hàng trăm chân trùng đang bò, bám theo hành lang đuổi theo cậu.

Tốc độ của chúng ngang với tốc độ chạy của con người, không hề biết mệt mỏi. Một khi Trì Thù giảm tốc độ, lập tức vô số cánh tay sẽ bắt lấy cậu, hoàn toàn trói chặt tay chân.

Khi cậu bước lên bậc thang cuối cùng, hai chân của cậu đã mềm nhũn. Mồ hôi thấm đẫm những lọn tóc đen, gương mặt tái nhợt của thanh niên lấm tấm chút đỏ ửng của bệnh trạng.

Chỉ cần thoáng ngừng thở lấy hơi, bóng quỷ trên cầu thang đã thu hẹp khoảng cách một cách đáng kể.

Trì Thù biết, thể lực của mình đang tiêu hao quá nhanh, cứ tiếp tục như thế, chẳng mấy chốc cậu sẽ bị bắt.

Tiếng bước chân dồn dập sau lưng đã đến rất gần, chỉ còn cách một khoảng nhỏ.

Trì Thù không kịp suy nghĩ nhiều, lao thẳng về phía sâu bên trong phòng trưng bày.

Khi mức độ nguy hiểm của cậu tăng lên, hệ thống nhanh chóng đẩy phòng phát sóng trực tiếp của cậu cho nhiều người xem hơn. Càng ngày, số lượng người đổ vào xem càng đông. Trên màn hình, hàng loạt bình luận nhanh chóng lướt qua:

[Chủ kênh là người mới sao? Nhìn trưởng thành như thế, nhan sắc cũng tốt ghê?]

[Mặt mày chủ kênh tái nhợt quá, có cảm giác không còn sức chạy nữa rồi.]

[Cửa phòng đã bị phá hỏng, không còn đường lui, chủ kênh còn định chạy đi đâu đây?]

[Đến phòng trưng bày làm gì? Đi xuống tầng một còn có chỗ trốn, giờ thì chỉ còn cách chờ bị bắt mà thôi.]

[Chắc là đường cùng, không kịp nghĩ nhiều nữa rồi.]

[Thôi cứ để chủ kênh giãy giụa thêm vài phút cuối đi.]

[Đừng quên, chủ kênh còn có thiên phú, biết đâu đó chính là chìa khóa cứu mạng.]

[Dùng thiên phú ngay từ đầu sao? Đây mới là phó bản thời hạn bảy ngày, phía sau chắc chắn sẽ còn nguy hiểm hơn nữa.]

...

Trong lòng Trì Thù dần hình thành một suy đoán.

Từ khi cậu nhìn thấy bức tranh treo trong phòng giống hệt với căn phòng mình, suy đoán này bắt đầu nảy sinh.

Cậu vốn định đợi đến khi thu thập được thêm manh mối rồi thử nghiệm, nhưng giờ có vẻ cậu chỉ có thể cược một phen.

Theo trí nhớ, bức tranh phong cảnh giống hệt đó được treo ở chỗ rẽ đầu tiên sau hành lang, không quá xa. Nếu nhanh chân, cậu có thể đến trước khi bị đám quái vật đuổi kịp.

Những bức tranh tối tăm lần lượt lùi lại phía sau khi cậu chạy qua. Hai chân Trì Thù nặng như chì, hơi thở nồng nặc mùi rỉ sét lạnh lẽo và tanh tưởi, nhịp tim đập mạnh đến mức làm lồng ngực cậu đau đớn.

Khi vượt qua khúc quanh, khóe mắt Trì Thù nhìn lướt qua phía sau.

Chỉ thấy cách cậu không xa, những bóng người trắng bệch đang lắc lư, vô số chi dưới mảnh khảnh kéo lê trên nền, gương mặt với hốc mắt trống rỗng như chiếm trọn không gian.

Chúng vươn những ngón tay khô quắt, suýt chút nữa chạm vào vạt áo của cậu.

Cảm giác lạnh lẽo bò dọc sống lưng, Trì Thù nghiến chặt răng, dồn chút sức lực còn lại tiếp tục chạy về phía trước. Bước chân của những bóng trắng đằng sau đã vang ngay sát gáy cậu, nhưng sức lực của cậu đã dần cạn kiệt. Mỗi bước chạy trở nên chậm chạp, cơ thể rệu rã đến mức cậu có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào.

Khoảng cách đến bức tranh chỉ còn vài bước nữa.

Bỗng nhiên, Trì Thù cảm thấy sau lưng mình bị thứ gì đó lạnh lẽo chạm vào, gây ra một cảm giác đau nhói mơ hồ. Chính là những bàn tay xương xẩu, khô khốc của những bóng trắng.

Điều này có nghĩa là chúng đã gần sát bên cậu, chỉ còn vài giây nữa thôi, chúng sẽ tóm lấy cậu và xé nát cơ thể yếu đuối này.

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Trì Thù đột nhiên trở nên vô cùng tỉnh táo.

Những hình ảnh vụt qua trong đầu cậu như một cuộn phim quay chậm. Cậu nhớ lại lần đầu tiên bước vào phòng trưng bày, cảm giác bị dõi theo từ những bức tranh khắp nơi. Cậu cũng nhớ đến người phụ nữ bí ẩn đã đứng cuối phòng, hỏi cậu ba câu hỏi kỳ lạ. Rõ ràng, người phụ nữ đó chính là chủ nhân của phòng trưng bày này, tất cả những bức tranh đều do cô ta vẽ.

Những bức tranh này không phải tranh bình thường, mà chúng là cánh cửa dẫn đến những không gian khác nhau.

Người phụ nữ ấy sở hữu khả năng xuyên qua các bức tranh.

Ban đầu, đây chỉ là suy đoán táo bạo của Trì Thù, nhưng một câu trong phần giới thiệu nhiệm vụ "Hình người thiếu hụt" đã khẳng định nghi ngờ của cậu.

—— Tại tòa lâu đài này, cô ta ở khắp mọi nơi.

Trì Thù sớm nhận ra rằng, không chỉ ở phòng trưng bày tầng ba, mà cả phòng khách tầng hai và thậm chí tầng một, đều treo rất nhiều bức tranh.

Nếu những bức tranh này thực sự là cánh cửa nối giữa các không gian khác nhau, vậy người phụ nữ là chủ nhân của chúng, đương nhiên có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu trong lâu đài.

Quản gia đã cảnh báo không được chạm vào các bức tranh trong phòng trưng bày. Lý do giờ đây đã rõ ràng: những bức tranh ở đây không giống với các bức tranh khác. Chúng chỉ có khung gỗ đơn giản, không được phủ lớp kính pha lê bảo vệ như những bức tranh ở các tầng khác.

Một khi chạm vào bức tranh, người chơi có thể bị kéo vào không gian bên trong nó, dẫn đến một thế giới khác. Điều này cũng đồng nghĩa với nguy cơ đối diện với chủ nhân của phòng trưng bày, người phụ nữ đầm đỏ bí ẩn và quái dị kia.

Trì Thù tin rằng trò chơi này không phải là một con đường chết tuyệt đối. Khi chuông tang 22 giờ vang lên, phòng khách tầng hai trở thành nơi trú ẩn duy nhất trong lâu đài, không thể nào mở cửa từ bên ngoài. Nhưng đối với những người chơi chưa kịp quay về, cánh cửa dẫn vào phòng vẫn mở, mang đến một hy vọng sống sót nhỏ nhoi.

Chỉ cần hiểu ra điều này, người chơi có thể tìm thấy cơ hội sống.

Trong vài giây, Trì Thù đã đến trước bức tranh. Khung cảnh thôn quê màu vàng lục trên tranh giờ đây hiện ra như một vùng đất khô héo, ảm đạm và u ám. Bóng dáng mờ ảo của người phụ nữ trong tranh càng trở nên rõ nét hơn, khuôn mặt mơ hồ của cô ta trôi nổi lên bề mặt giống như hình bóng dưới nước. Nụ cười quái dị của cô ta hiện rõ trên đôi môi đỏ tươi.

Trì Thù chạm vào bức tranh.

Ngay khoảnh khắc ấy, một cơn đau nhói từ mắt cá chân lan tỏa, như muốn nghiền nát xương cốt của cậu. Những bóng trắng khô héo chen chúc nhau lao đến, tứ chi của chúng vặn vẹo trong cơn cuồng loạn. Những cái miệng không môi bắt đầu mở to, phát ra những tiếng thét chói tai đáng sợ.

Cả đàn bóng trắng xông tới như một bầy trùng khổng lồ điên cuồng, những cánh tay gầy guộc và khô khốc vươn dài, cố gắng bắt lấy thân thể của Trì Thù. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, bóng dáng của cậu lập tức biến mất vào hư không.

Trên bức tranh, người phụ nữ dần dần trở nên rõ ràng hơn, cơ thể cô ta ngưng tụ lại, chiếc váy đỏ như được nhuộm đẫm máu. Nụ cười trên khóe môi của cô ta mở rộng thêm, đầy tà ác.

Sau một trận choáng váng như trời đất quay cuồng, Trì Thù chợt mở mắt.

Hiện ra trước mắt không còn là những cảnh tượng âm u đáng sợ trong phòng triển lãm nữa. Ánh nến yên ả tỏa sáng, nhuộm cả căn phòng trong một màu ấm áp. Cậu đang tựa vào cuối giường, dưới thân là sàn nhà lạnh cứng. Cơn đau muộn màng ở mắt cá chân khiến cậu không kìm được nhíu mày.

Hơi thở của chàng thanh niên vẫn chưa ổn định. Cổ áo xộc xệch vì chạy vội, để lộ xương quai xanh tái nhợt đang phập phồng theo hơi thở gấp gáp.

Trì Thù ngửa đầu nhìn trần nhà, mái tóc chảy xuống gáy trắng bệch. Cậu giơ mu bàn tay lau đi mồ hôi trên cằm, cố gắng bình ổn nhịp tim đang đập dữ dội trong lồng ngực.

Chân nhức mỏi khiến cậu khó lòng đứng thẳng được, nên đành ngồi bệt xuống đất.

Trì Thù thở dài nhẹ nhõm.

Suy đoán của cậu không sai.

Đầu bên kia của bức tranh quả nhiên nối liền với phòng của cậu.

Trong khi Trì Thù không nhìn thấy, màn hình phát sóng trực tiếp đầy ắp những dòng bình luận lướt qua nhanh chóng:

[Khoan đã, sao chủ kênh lại đột ngột quay về phòng vậy? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?]

[Chủ kênh mới này có chút bản lĩnh đấy.]

[Tôi nghĩ mình cũng không xem thiếu gì, là có vấn đề gì với bức tranh sao?]

[Thú thật, chỉ với chút manh mối như vậy mà chủ kênh đã có thể suy đoán ra việc di chuyển không gian thông qua bức tranh. Tôi nhớ khi bản này mới mở, phải đến giai đoạn giữa - cuối và vài người chơi chết rồi mới phát hiện ra điểm này.]

[Chỉ có mình tôi chú ý thấy chủ kênh thở gấp trông thật gợi cảm hả? prprpr]

[Chủ kênh xong rồi, luật game cấm chạm vào tranh, ai chạm vào cũng chết thảm hết.]

[Một số bình luận đã bị ẩn]

[Người xem *** tặng một quả trứng màu, +20 điểm]

[Người xem *** tặng một bó pháo hoa, +50 điểm]

...

Đột nhiên, một tiếng vỡ lớn vang lên bên tai.

Trì Thù giật mình, quay đầu nhìn lại theo tiếng động. Cậu chỉ thấy lớp kính bảo vệ bức tranh đã vỡ tan tành, những mảnh vỡ trong suốt nằm im lìm trên sàn, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

Khung cảnh làng quê quen thuộc trong bức tranh đã biến mất. Thay vào đó là hình ảnh một người phụ nữ đang mỉm cười.

Đôi mắt người phụ nữ khép hờ, mái tóc vàng óng buông xõa trên vai. Đôi môi đỏ thắm hé nở nụ cười duyên dáng. Cô ta mặc chiếc váy đỏ rực, đôi tay đan vào nhau đặt trước ngực một cách trang nhã.

Trì Thù nhận ra gương mặt người phụ nữ này giống hệt bức chân dung đầu tiên cậu thấy trong phòng trưng bày.

Phải chăng... đây chính là chủ nhân của phòng trưng bày?

Cơn đau nhói ở mắt cá chân kéo Trì Thù về với thực tại.

Cậu cúi xuống, vén ống quần lên. Trên làn da trắng nõn hiện rõ một vết thương ghê rợn kéo dài từ mắt cá chân lên đến bắp chân.

Cậu khẽ chạm ngón tay vào vết thương, đau đến nỗi phải hít vào một hơi.

Xung quanh miệng vết thương có màu xám bất thường, không rõ là do lời nguyền nào đó trong đòn tấn công vừa rồi gây ra hay không.

Máu chảy khá nhiều, Trì Thù nhanh chóng lấy cồn, bột cầm máu và băng gạc. Sau khi rửa sạch vết thương sơ qua, cậu băng bó cẩn thận.

Cậu đứng dậy, thử nhảy nhẹ vài cái. Cơn đau nhói ở mắt cá chân khiến cậu phải ngồi phịch xuống giường ngay lập tức.

Xem ra, đi lại bình thường không có vấn đề, nhưng nếu chạy thì không thể trốn thoát. Nếu vết thương bị nguyền rủa thật sự như lời đồn, thậm chí còn có thể trở nặng hơn.

Thôi, sau này rồi tìm cách giải quyết.

Trì Thù thở dài, lấy quần áo chuẩn bị tắm rửa, đứng dậy bước vào phòng tắm.

Hy vọng khi tắm, vết thương sẽ không bị dính nước.

Trong thế giới phó bản, chủ phòng phát sóng trực tiếp không có quyền tự ý tắt phòng phát, ngay cả khi thực hiện một số hoạt động riêng tư cũng vậy. Tuy nhiên, có thể che đậy bằng cách đánh mosaic hoặc dùng vật chắn.

Tất nhiên, nhiều người chơi muốn thu hút thêm người xem và tăng lượt truy cập cho phòng phát sóng trực tiếp của mình nên thường lợi dụng cơ thể để gây chú ý.

Trước khi tắm, Trì Thù nhấn vào mục "Che đậy riêng tư", một cửa sổ pop-up hiện ra.

[Vì quan tâm đến đạo đức và đảm bảo quyền riêng tư cá nhân của chủ kênh, trò chơi cung cấp dịch vụ "Che đậy riêng tư". Xin hỏi nhu cầu của bạn là gì?

A. Chỉ che đậy các bộ phận quan trọng, gợi cảm táo bạo

B. Che đậy một nửa, mờ ảo khiêu gợi

C. Che toàn bộ (không được khuyến nghị chọn mục này)]

Trì Thù: ?

Trò chơi này... sao có vẻ không đứng đắn chút nào.

Cậu không do dự chọn C.

Ngay lập tức, một thông báo cảnh báo màu đỏ bật lên.

[Theo thống kê, chỉ có 36.52% người chơi chọn mục C. Điều này có thể khiến một số người xem không hài lòng. Bạn có chắc chắn muốn giữ lựa chọn này không?]

Trì Thù: C.

Cảm ơn, cậu bán nghệ chứ không bán thân.

[Tốt, đã cài đặt chế độ che đậy theo yêu cầu của bạn.]

Những khán giả còn mong chờ được xem cảnh chủ kênh tắm rửa lập tức phải thất vọng khi thấy toàn màn hình chỉ là một mảng mosaic đen xì, nhận ra rằng Trì Thù đã bật chế độ che đậy cao nhất, đành chịu bó tay.

Dù ở khu vực nhan sắc cao, vị chủ phòng này quả thật có thể được xem là diện mạo thượng thừa.

Đêm đầu tiên trôi qua khá yên bình. Tuy Trì Thù thức dậy muộn một chút, nhưng giấc ngủ vẫn ổn. Sau khi tỉnh dậy không lâu, cậu nghe thấy tiếng chuông từ tầng dưới vọng lên.

Đã 8 giờ.

Cậu lại băng bó vết thương ở cổ chân một lần nữa, mặc xong xuôi rồi đẩy cửa bước ra ngoài.

Khi Trì Thù vào phòng ăn, phát hiện đã có sáu bảy người chơi ngồi sẵn, trong đó có Hứa Nguy và Tiết Lang. Hứa Nguy nhìn thấy cậu, nở một nụ cười không chút gợn sóng, như thể cuộc xung đột tối qua chưa từng xảy ra. Tiết Lang thì nghiêng đầu nhìn chằm chằm cậu vài giây, có vẻ định nói gì đó nhưng rồi nhanh chóng quay đầu đi.

Trong khoảng mười phút sau, các người chơi lần lượt đến bàn ăn.

Hầu gái nhanh chóng mang bữa sáng ra — một đĩa lớn bánh bao trắng, một rổ trứng gà, ít sữa bò và những chiếc bánh nhân thịt tỏa mùi thơm phức.

Gương mặt cô ta trông tiều tụy, tinh thần có vẻ hoảng hốt. Khi đi ngang qua Trì Thù, vô tình va nhẹ vào cậu, suýt nữa làm đổ ly sữa.

Hầu gái liên tục cúi người xin lỗi. Trì Thù đáp lại rằng không sao, nhưng ánh mắt của cậu lại vô thức dừng ở bàn tay của cô ta.

Kỳ lạ.

Như thể nhận ra ánh mắt cậu dừng lại quá lâu, cô hầu gái lúng túng giấu bàn tay ra sau lưng, cố gắng nở một nụ cười như thể không có gì xảy ra.

Trì Thù lặng lẽ suy tư.

Vừa rồi cậu nhìn rất rõ ràng, có máu giữa các kẽ tay của cô hầu gái.

Chẳng lẽ là do cô ta giúp việc bếp núc? Hay là... sáng nay đã giết thứ gì đó?

Liên tưởng đến tờ giấy nhắc nhở về "thịt", điều này quả thực đáng để điều tra.

Phòng bếp... nằm ở tầng hầm.

Mặc dù quản gia đã ra lệnh cấm vào đó, nhưng có lẽ sẽ tìm được thêm manh mối.

Trì Thù theo thói quen không động đến thịt, chỉ lấy bánh mì, trứng và sữa, ngồi xuống lặng lẽ ăn.

Những người chơi tối qua đã chạm vào thịt nướng không ngoại lệ đều đưa tay với lấy bánh nhân thịt. Trì Thù quan sát họ một lúc, thấy hành động của họ không khác gì người bình thường, chẳng có gì kỳ lạ.

Các người chơi nhanh chóng ăn xong bữa sáng, sau đó chia nhau ra tìm kiếm manh mối trong tòa lâu đài cổ.

Trì Thù đứng một bên, nhìn thấy cô hầu gái đặt bát đĩa đã dùng lên toa ăn, rồi đẩy chúng về phía một cánh cửa nhỏ trong góc.

Xem ra đó chính là lối vào tầng hầm.

Khi Trì Thù còn đang tính toán nên tìm cơ hội nào để vào, Tiết Lang đột nhiên tiến đến đối diện với cậu.

Cậu ta đi thẳng vào vấn đề: "Này, tối qua cậu thế nào rồi? Khi đó cậu còn ở bên cạnh tôi, giây tiếp theo đã biến mất. Tôi đã lượn qua lại ở phòng tranh một lúc nhưng không tìm thấy cậu. Thời gian gấp quá nên tôi rời đi trước."

Trì Thù trả lời ngắn gọn: "Cũng không có gì."

Cậu tóm tắt lại trải nghiệm chạm trán với người phụ nữ áo đỏ, nhưng không đề cập đến chuyện mình chưa kịp quay lại phòng.

Nghe xong, Tiết Lang hơi nhíu mày: "Tôi tìm được một vài manh mối. Con quỷ mà cậu gặp có thể là Ái Lệ Nhĩ, cô vợ đầu tiên của Công tước. Tất cả các bức tranh trong phòng tranh đều là tác phẩm của cô ta khi còn sống."

Trì Thù lặng lẽ ghi nhớ cái tên này, rồi bất ngờ cảm thấy có ai đó đang nhìn mình. Cậu quay lại, bắt gặp ánh mắt của Hứa Nguy.

Hứa Nguy không ngờ rằng cậu sẽ nhìn qua. Gã hơi sửng sốt, rồi khẽ gật đầu chào trước khi rời đi.

"Hứa Nguy." Trì Thù nghiêng đầu hỏi, "Là đồng đội của cậu phải không?"

"Có thể nói vậy." Tiết Lang nhún vai.

"Cậu không hợp tác với hắn sao?"

Nghe vậy, Tiết Lang có vẻ hơi bối rối: "À, vì một số lý do cá nhân... Khó giải thích rõ lắm. Tóm lại, hiện giờ anh ta đang cùng Thúc Học Sát đi tìm manh mối, còn tôi thì không đi chung với họ."

Trì Thù chớp chớp mắt, như đang suy ngẫm về ý nghĩa đằng sau những lời này. Cậu chậm rãi nói: "Vậy giờ cậu đến tìm tôi... có phải là muốn đi cùng tôi không?"

Chàng thanh niên cong khóe môi, nở một nụ cười mang chút ý vị. Còn Tiết Lang thì như bị dẫm phải đuôi, nói năng lúng túng.

"Cậu... tại vì tối qua cậu mất tích nên tôi đến hỏi thăm tình hình thôi..." Cậu ta vội vàng thanh minh, "Tôi đâu có nói là muốn đi cùng cậu."

"Ồ," Trì Thù kéo dài giọng, ra hiệu bằng tay, "Giờ tôi định đến vườn hoa phía sau xem sao, cậu có muốn đi cùng không? Chúng ta có thể trông chừng cho nhau."

Cậu nháy mắt cười, bổ sung: "Coi như tôi mời cậu nhé."

Không ngờ cậu lại nói vậy, đối diện với ánh mắt chân thành của Trì Thù, Tiết Lang theo phản xạ lùi nửa bước, có phần ngượng ngùng mà né tránh ánh mắt: "Vậy... được thôi... Dù sao tôi cũng định đến đó."

Trước khi đi, Trì Thù không chớp mắt liếc nhìn cánh cửa ở góc phòng.

Lúc này nói chuyện rất có thể sẽ bị bắt quả tang. Có lẽ... giờ nghỉ trưa sẽ là thời điểm thích hợp?

Cả tòa lâu đài cổ chiếm diện tích rất lớn, khi các người chơi đã phân tán ra, việc gặp lại nhau trở nên vô cùng khó khăn.

Trì Thù cùng Tiết Lang bước ra từ cửa chính của tòa lâu đài Sâm Lạc. Đập vào mắt họ là bức tường cao phủ kín dây leo gai góc, những viên gạch xám chì đứng sừng sững, che khuất một phần bầu trời.

Dù đang là buổi sáng, bầu trời trên cao lại xám xịt, mây đen dày đặc như có thể đổ xuống bất cứ lúc nào. Họ men theo con đường lát đá cuội dẫn về phía sau tòa lâu đài cổ.

Quang cảnh xung quanh dường như bị phủ lên một lớp sắc màu khô héo, toát lên vẻ tĩnh mịch. Hai người không nói gì, chỉ còn lại tiếng bước chân khe khẽ vang lên.

Những bụi gai và tường cao bao quanh như biến nơi này thành một nhà tù khép kín không có lối thoát. Ngay cả cây cỏ cũng không chịu nổi bầu không khí ngột ngạt ấy, chúng úa tàn và khô héo. Bước chân vào giữa, Trì Thù cảm nhận được một áp lực ngột ngạt, khó thở.

Khi họ bước vào hoa viên, cảnh tượng trước mắt khiến Trì Thù không khỏi sững sờ.

Trước mặt họ là vô số bụi tường vi đỏ thẫm.

Sắc đỏ như máu nối liền nhau, tựa như những ngọn lửa đang cháy rực. Trên nền khung cảnh hoang vu và ảm đạm, những bông tường vi giống như vết máu loang lổ trên một bức ảnh đen trắng.

Giữa những bụi hoa, có vài cây thánh giá chữ thập.

Đó là những nấm mồ phồng lên, xung quanh bao phủ bởi tường vi đỏ rực. Những cây giá chữ thập bạc cắm sâu vào lớp đất xám chì, cao lớn và im lặng, bóng dáng chúng tựa như hình người đứng thẳng, lặng lẽ canh giữ nơi đây.

Khi đến gần, Trì Thù đếm và nhận ra có tổng cộng sáu ngôi mộ.

"Đây chắc là mộ của sáu người vợ trước của công tước." Tiết Lang lên tiếng, đi vòng quanh khu mộ một lượt, có vẻ như đang kiểm tra xem có gì bất thường không.

Bỗng cậu ta chú ý thấy ánh mắt của Trì Thù đang chăm chú nhìn vào một ngôi mộ nào đó, vẻ mặt trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì.

"Cậu đang nhìn gì vậy?" Cậu ta không nhịn được hỏi.

"Tôi đang nghĩ..." Trì Thù chậm rãi nói, "Liệu có thể tìm một công cụ nào đó, đào chúng lên rồi xem thử bên trong chôn cái gì không."

Trong khu mộ hoang vắng, từng lời của cậu rõ ràng lọt vào tai Tiết Lang. Những bức tường hoa hồng xung quanh khẽ lay động, như những khuôn mặt người. Đột nhiên, cậu ta cảm thấy một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.

"... Cậu thật sự muốn làm vậy sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt không mấy thoải mái của Tiết Lang, Trì Thù nói: "À, làm cậu sợ à? Tôi đùa thôi."

Nụ cười của cậu hiền hòa và ngây thơ, kết hợp với vẻ ngoài xinh đẹp, rất có sức mê hoặc, như thể người vừa nói ra câu khiến người ta rùng mình kia không phải chính cậu vậy.

Tiết Lang: ...

Từ lần đầu gặp Trì Thù, trực giác đã mách bảo cậu ta rằng chàng thanh niên có vẻ vô hại này tuyệt đối không phải nhân vật dễ trêu chọc.

Ai là người bình thường lại nghĩ đến chuyện đào mộ người khác lên để xem chứ?

Trì Thù chuyển ánh mắt từ ngôi mộ sang bức tường hoa bên cạnh, tiến lên phía trước, lòng bàn tay vuốt ve những cánh hoa mềm mại.

Những bông hoa tường vi này, rốt cuộc có ngụ ý gì đây...

Cánh hoa bị nghiền nát dưới đầu ngón tay của Trì Thù, chảy ra một chất lỏng đỏ tươi, dính nhớp, tựa như máu người. Một cơn gió thổi qua, mang theo mùi tanh nồng ẩm ướt.

Nơi này yên tĩnh đến kỳ lạ, bỏ qua bức tường cao phủ đầy bụi gai, khu vườn trông giống như một góc sân yên bình thời Trung cổ, chẳng bị ai quấy rầy. Trời xám xịt, thỉnh thoảng có làn gió thổi tới, khiến người ta dễ dàng hạ thấp cảnh giác khi đứng giữa không gian này.

Trì Thù ngẩng đầu, ánh mắt lơ đãng dừng lại trên những bức tường gạch xám của lâu đài cổ trước mặt. Từng hàng cửa sổ đen tối xếp hàng, không thể nhìn rõ điều gì từ bên trong.

Ngoại trừ...

Khi ánh mắt Trì Thù lướt qua một khung cửa sổ tầng bốn, cậu đột nhiên sững lại.

Ở đó, một bóng người đứng thẳng rõ ràng.

Bóng dáng ấy bị bóng tối bao phủ, không thể phân biệt rõ đó là nam hay nữ, hoặc có thể chỉ là một hình tượng điêu khắc đầy tử khí. Đôi tay thả lỏng bên hông, bất động. Không biết đã đứng đó bao lâu, và không rõ là nó quay lưng lại hay đang nhìn thẳng về phía họ.

Như thể nó đang chăm chú theo dõi Trì Thù.

Tầng bốn...

Cậu nhớ rằng đó là nơi ở riêng tư của công tước, lão quản gia đã cấm người chơi bước vào tầng đó.

... Chắc chắn không thể là một người chơi.

Nó đang theo dõi họ sao?

Trì Thù nhìn chằm chằm vào bóng đen đó, chậm rãi nói: "Tôi tính sẽ lên tầng bốn một chuyến. Nếu cậu sợ, có thể không cần đi cùng."

Khi Trì Thù vừa nói câu đầu tiên, ánh mắt của Tiết Lang khẽ dao động, nhưng ngay khi nghe đến câu nói tiếp theo, cậu ta lập tức phản ứng.

"Cậu nói gì vậy? Sao lại bảo nếu tôi sợ thì không cần đi? Cậu nghĩ tôi sẽ sợ sao? Buồn cười!" Tiết Lang hừ lạnh đầy mạnh mẽ. "Tôi đã từng vượt qua hai phó bản rồi, sao có thể sợ? Mà này, đây là phó bản thứ mấy của cậu?"

Trì Thù nghiêng đầu, đáp nhẹ: "Cậu tính cả bản thử nghiệm không?"

"Đương nhiên không tính!"

"Vậy thì đây là bản đầu tiên."

Tiết Lang thoáng có chút ngạc nhiên.

Nhìn vẻ bình tĩnh và thành thạo của Trì Thù, cậu ta vẫn luôn tưởng đối phương là một nhân vật lão luyện, không ngờ lại là một người mới còn non hơn cả ma mới.

Cậu ta nghi hoặc đánh giá biểu cảm của Trì Thù, cố gắng tìm ra dấu hiệu nói dối, nhưng cuối cùng thất bại. Hơn nữa đối phương cũng chẳng có lý do gì để lừa cậu ta.

"Có đi không?" Dường như nhìn thấu tâm tư của cậu ta, Trì Thù khẽ mỉm cười, "Dù sao đây cũng là nơi bị cấm bước vào, chắc chắn sẽ có không ít nguy hiểm. Nếu sợ thì..."

Tiết Lang hung hăng cắt ngang: "Ai sợ chứ? Đi!"

Họ đi qua đại sảnh tầng một, theo cầu thang lên trên, nhanh chóng đến lối vào tầng 4.

Hành lang ở đây rất giống tầng hai, hai bên đều là các phòng. Trong không khí tràn ngập hơi thở lạnh lẽo, ánh nến u ám chiếu lên những hoa văn méo mó trên tường.

Vừa bước vào tầng 4, mọi âm thanh xung quanh dường như đều biến mất. Tiết Lang đảo mắt nhìn những cánh cửa đóng chặt, trong lòng dâng lên cảm giác rờn rợn, hạ thấp giọng nói.

"Những cánh cửa ở đây... có vẻ đều bị khóa."

"Không sao."

Không đợi Tiết Lang kịp hiểu ý nghĩa của chữ "không sao" mà Trì Thù vừa nói, cậu ta đã thấy Trì Thù thẳng tiến đến cánh cửa gần nhất, rồi từ trong ba lô lấy ra một cây ti kim loại.

Sau đó, Trì Thù khom lưng, cúi đầu, chuyên chú bắt đầu thao tác mở khóa.

Tiết Lang: ...

Cậu còn biết mở khóa nữa sao?

Tiết Lang cố kiềm chế cơn tò mò, không hỏi "Cậu làm nghề gì trong thế giới thực thế?", nhưng cảm giác sống lưng lành lạnh khiến cậu ta theo bản năng liếc nhìn phía sau.

Ở đoạn thang hẹp và dài, cầu thang gỗ hai bên biến mất trong bóng tối, không thể biết cuối cùng là gì. Ánh sáng từ ngọn nến dọc theo tường thỉnh thoảng run rẩy, như thể đang rình mò theo dõi.

Nếu lúc này có thứ gì đó bất ngờ xuất hiện...

Tiết Lang nuốt khan.

Vài phút sau, Trì Thù đã thành công cạy được khóa. Cậu quay đầu lại, nhìn thoáng qua Tiết Lang mới phát hiện cậu ta đang ngồi xổm trên hành lang, làm gì đó không rõ.

Trì Thù nhẹ nhàng bước tới, vỗ vai Tiết Lang.

Ngay lập tức, Tiết Lang bật cả người lên, suýt hét toáng lên. Nhưng khi nhìn thấy là Trì Thù, cậu ta cứng rắn nén lại tiếng kêu, mặt đầy vẻ tức tối, nhìn chằm chằm vào cậu.

"Cậu làm cái gì thế?"

Tiết Lang chỉ xuống mặt đất, ra hiệu cho Trì Thù ngồi xuống. Cậu làm theo và nhanh chóng phát hiện ra một sợi tơ cực mảnh, nửa trong suốt, vắt ngang qua đoạn hành lang dẫn lên tầng 4. Nếu không nhìn kỹ, sẽ rất khó nhận ra sự hiện diện của nó.

Tiết Lang hạ giọng giải thích:

"Đây là đạo cụ từ thương thành [Cảm ứng ẩn hình], một khi có thực thể nào đi qua, đầu bên này của tôi sẽ nhận được tín hiệu, như vậy chúng ta có thể sớm tìm cách trốn thoát."

Trì Thù đã từng thấy qua đạo cụ này, cảm thấy nó cũng là một cách không tồi. Tuy nhiên, nếu gặp phải quỷ hồn vô hình thì chắc chắn sẽ không có tác dụng.

Hai người một trước một sau tiến vào căn phòng.

Bên trong tối om, không có ánh nến, chỉ có một luồng ánh sáng yếu ớt lọt qua khe hở của rèm cửa, trong không khí vương vãi bụi. Các món đồ nội thất đã cũ kĩ, ẩn trong bóng tối, tạo thành những hình dáng kỳ quái.

Cửa sổ màu xám đóng chặt, nhưng chiếc ghế mây ở trung tâm lại đang lắc lư nhẹ nhàng, như thể người chủ của nó vừa mới rời đi.

Mặt sàn dưới chân kêu cọt kẹt mỗi khi họ bước qua, như thể chỉ cần một chút lực mạnh hơn nữa sẽ làm xuất hiện những vong hồn ẩn mình trong bóng tối. Mặc dù đã cẩn thận, họ vẫn để lại những dấu chân rõ rệt trên lớp bụi dày.

Trì Thù tiến đến bên chiếc bàn gỗ đã nứt nẻ.

Trên bàn, bình mực đã khô từ lâu, giá nến thì hoen gỉ. Giữa bàn, có một cuốn sổ bút ký cũ kỹ, các góc đã bị cuốn cong.

Cậu cầm lấy nó.

Ngay lập tức, trước mắt Trì Thù hiện lên vài dòng nhắc nhở.

Trì Thù lướt qua lời nhắc hiện lên trước mắt khi cầm cuốn bút ký. Nội dung của nó gây cho cậu cảm giác rùng mình.

[Đạt được nhiệm vụ đạo cụ: Bản chép tay của Y Phỉ.

Vật phẩm giới thiệu: Bản chép tay của chủ nhân ghi lại những ngày cuối cùng của Y Phỉ, người vợ thứ hai của công tước. Cô là một quý tộc nổi tiếng với giọng hát như chim sơn ca, nhưng chỉ sau một tháng khi kết hôn với Bá Ân, cô đã chết một cách bí ẩn.

Cuốn chép tay này mô tả những khoảnh khắc cuối cùng của Y Phỉ trong lúc khủng hoảng và điên loạn. Nếu bạn tin mình có đủ dũng cảm, hãy mở nó ra.]

Trì Thù vừa định nói ra phát hiện của mình thì thấy Tiết Lang đứng cứng đờ bên cạnh chiếc giường. Bóng dáng của cậu ta lộ rõ vẻ bất an, gương mặt như đông cứng lại vì điều gì đó khủng khiếp. Tiếng nói của cậu ta khàn khàn, như đang cố gắng nuốt lấy nỗi sợ:

"Cậu xem cái này..."

Cậu bước đến gần.

Bên cạnh chiếc giường, một chiếc gương nứt vỡ treo lệch trên tường. Một góc gương đã bị bóc ra, để lộ phía sau là một bề mặt tường với những dấu vết khắc chằng chịt. Đó là những nét khắc loang lổ, hằn sâu vào tường như thể ai đó dùng móng tay cào vào một cách tuyệt vọng. Những dòng chữ đã bị máu đen và những vết bẩn che phủ, trở nên khó đọc và méo mó.

Ngay bên dưới những dòng chữ lớn, vô số chữ nhỏ được khắc vặn vẹo, xiêu vẹo, như thể chúng được viết trong cơn điên loạn. Từng câu từng chữ như phát ra tiếng thét yếu ớt, đầy đau khổ:

"Cứu mạng... cứu mạng... cứu ai đó... đến cứu tôi... thoát ra... không thể thoát... ai đó nhìn thấy... tôi bị bắt... chết... chết..."

Các vết máu đã khô, kết hợp với những dòng chữ xiêu vẹo, tạo nên một cảm giác quái dị, như thể người viết những dòng này đã hoàn toàn mất trí trước khi chết. Họ đã dùng chính cơ thể mình, máu của mình, để biểu đạt sự sợ hãi và tuyệt vọng tột cùng.

Tiết Lang đờ đẫn nhìn chằm chằm vào những thứ đó, tự xem xét. Trì Thù vươn tay nắm lấy vai cậu ta, khiến đối phương giật mình, khuôn mặt điển trai trở nên trắng bệch.

"Sao... sao thế?"

"Tôi tìm được một quyển nhật ký," Trì Thù nói. "Cùng xem nhé?"

Tiết Lang hít sâu một hơi, gật đầu, cố gắng làm cho vẻ mặt của mình trông bớt khó coi đi.

Họ tiến đến trước bàn, mở quyển nhật ký ra.

Từng dòng chữ hiện ra trước mắt.

[Đây là ngày đầu tiên khi tôi đặt chân vào Sâm Lạc.

Họ tiếp đón tôi như thể đón chào nữ chủ nhân vậy, mọi sự sắp xếp đều chu đáo, ít nhất theo ý tôi, tất cả hành vi đều phù hợp lễ nghi.

Chỉ là, ngay từ giây phút bước vào nơi này, tôi luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ ở những người này. Ban đầu tôi nghĩ đó chỉ là do mình đa nghi, nhưng theo thời gian trôi qua, cảm giác ấy càng trở nên mãnh liệt.

Tôi không thể diễn tả rõ đó là gì, nhưng nếu phải nói, những người này cho tôi một cảm giác kỳ quái rằng 'họ là đồng loại với nhau'.

Hôm nay không gặp được công tước, người hầu bảo ngài ấy có việc phải đi ra ngoài, phải nửa tháng mới về. Nghe vậy, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.

Họ nói với tôi rằng tôi có thể tự do đi lại trong lâu đài này, ngoại trừ tầng 5. Đó là mệnh lệnh của công tước.

Nơi đây về đêm rất yên tĩnh, ngay cả một người ưa thích sự yên lặng như tôi cũng cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ. Có lẽ là do đây là lần đầu tiên tôi xa nhà như vậy, nên cảm thấy quá cô đơn chăng.

Dù sao thì, đêm nay tôi mất ngủ.]

[Tôi ở phòng trưng bày lầu 3 thấy được một bức tranh chân dung của một người phụ nữ, thật xinh đẹp. Dù không hiểu rõ về hội họa, tôi vẫn có thể cảm nhận giá trị đặc biệt của nó. Người hầu nói rằng đó là bức tự họa của tiểu thư Ái Lệ Nhĩ, người vợ trước của công tước.

Nàng rất yêu thích hội họa, hầu hết các bức tranh trong lâu đài cổ đều do nàng tự tay vẽ. Bức này chính là chân dung tự họa của nàng.

Nhìn vào dung mạo tuyệt mỹ của nàng, tôi không thể không cảm thấy mình trở nên nhỏ bé. Tôi đã không thể cưỡng lại việc đưa tay chạm vào khuôn mặt nàng trong bức tranh. Cảm giác lạnh lẽo, chân thực... liệu đây có phải là cách mà những bức tranh sơn dầu mang lại? Đột nhiên, tôi cảm thấy như nàng đang nhìn về phía tôi, khiến tôi hoảng hốt rụt tay lại.

Có lẽ do tối qua không ngủ đủ, tôi cảm thấy choáng váng. Khi tôi hỏi hầu gái về nguyên nhân cái chết của tiểu thư Ái Lệ Nhĩ, tôi biết rằng nàng qua đời vì khó sinh, đứa trẻ sinh ra sau bảy tháng cũng không còn sống.

Thật là bất hạnh! Mong rằng linh hồn của họ có thể an nghỉ ở trên trời.

Có lẽ vì bức tranh này đã để lại ấn tượng sâu sắc, nên mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh của nàng lại hiện ra rõ ràng: tóc vàng óng, làn da trắng nõn, nụ cười tươi, từng chi tiết đều hiện lên như nàng đang đứng trước mặt tôi.

Tôi chưa từng có ký ức nào tuyệt vời như vậy. Vào ban đêm, tôi mơ thấy nàng.

Nàng đang nằm trong bồn tắm, đôi mắt xanh biếc mở to, lòng trắng đỏ rực như mạng nhện, chằm chằm nhìn tôi. Máu chảy ướt đẫm khi đứa trẻ từ khoang bụng nàng bò ra.

Tôi sợ đến tỉnh giấc.

Kinh hoàng chưa nguôi, tôi ngồi trên đầu giường, trong trạng thái hoảng loạn, nghe thấy tiếng chuông từ tầng dưới vọng lên.

Tôi không nhớ rõ tiếng chuông vang bao nhiêu lần, chỉ cảm nhận được một sự bất an chưa từng có. Tôi bật sáng hết tất cả đèn trong phòng, cuốn chặt chăn, co ro ở góc giường, chỉ để lộ đôi mắt.

Tôi không dám nhắm mắt, vì chỉ cần nhắm lại, hình ảnh đó sẽ hiện ra— đôi mắt nàng ta chuyển động, nụ cười quái dị hướng về tôi.

Khi cơn buồn ngủ từ từ xâm chiếm, bất chợt tôi nhận ra một điều cực kỳ đáng sợ, điều đó đang diễn ra ngay trong căn phòng này, và nó đã luôn ở đây, luôn luôn.

Trong khoảnh khắc đó, tôi muốn thét lên, kêu cứu thật lớn, nhưng nỗi sợ đã bóp nghẹt tiếng nói của tôi. Tôi thậm chí không dám thở mạnh, chỉ cố gắng thu mình nhỏ nhất có thể, co vào góc, cho đến khi rơi xuống khỏi giường.

Tôi nhìn thấy khoảng trống nhỏ hẹp giữa gầm giường và sàn nhà, chỉ chừng hai ngón tay tôi.

Tôi cố gắng nhét cơ thể mình vào đó, càng vào được sâu, trong lòng tôi lại trỗi dậy chút cảm giác an toàn, nhưng những phần cơ thể còn để lộ ra bên ngoài khiến tôi vô cùng hoảng loạn.

Trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ: Chỉ khi toàn bộ cơ thể giấu dưới gầm giường, tôi mới không bị phát hiện.

Sáng hôm sau, hầu gái đánh thức tôi dậy. Cô ấy gắng sức kéo tôi ra khỏi gầm giường, vẻ mặt hoang mang hỏi tại sao tôi lại làm vậy.

Cả người tôi run rẩy, phát ra những tiếng nghẹn ngào và hét lên đầy lạ lẫm. Tôi nắm chặt cánh tay cô hầu gái, ra hiệu cho cô ấy nhìn lên bức tranh treo ở đầu giường, hỏi vì sao lại có một người phụ nữ đứng ở đó.

Cô ấy bảo với tôi rằng, đó chỉ là một bức tranh phong cảnh bình thường, chẳng có người phụ nữ nào cả.

Đúng vậy, đúng vậy, bây giờ nó đã biến thành tranh phong cảnh, nhưng tối qua tôi rõ ràng đã nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở đó, giữa bối cảnh đen trắng, khóe miệng đỏ tươi như máu cong lên, mỉm cười với tôi.

Đôi mắt ấy, vẫn luôn, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào tôi.]

[Những ngày sau đó, cô hầu gái lén bỏ thêm thuốc an thần vào trà của tôi rồi ở lại bên cạnh tôi vào ban đêm. Cuối cùng tôi cũng có được vài đêm yên ổn, người phụ nữ kia không xuất hiện nữa.

Khoảng thời gian ngắn ngủi ấy khiến tôi tạm quên đi nỗi sợ trước đó, nhưng lúc ấy tôi vẫn chưa biết rằng, trong tòa lâu đài này, những điều kinh hoàng hơn còn đang chờ đợi mình.

Tôi luôn tò mò về những gì trên tầng 5, mặc dù họ đã nhiều lần nhắc nhở tôi rằng công tước cấm bất kỳ ai bước vào nơi đó.

Vào một buổi chiều, khi những người hầu đều đang nghỉ trưa, tôi lặng lẽ đi lên cầu thang.

Tôi cảm thấy lo lắng, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn thúc đẩy tôi tiến tới. Tôi tự nhủ rằng mình sẽ không vào trong, chỉ nhìn qua một chút thôi, bất kể thấy gì, tôi sẽ lập tức rời đi.

Khi đã chuẩn bị sẵn tâm lý đến gần lối vào tầng 5, cánh cửa khóa chặt đã chặn lối đi của tôi.

Không có cách nào khác, tôi đành quay lại. Nhưng đột nhiên, tôi nghe loáng thoáng thấy những âm thanh kỳ lạ.

Âm thanh phát ra từ phía sau cánh cửa.

Răng rắc, răng rắc, răng rắc.

Răng rắc, răng rắc, răng rắc.

Đó là âm thanh gì vậy?

Bước chân tôi bất giác dừng lại. Sau đó, tôi chầm chậm, rón rén tiến lên, không một tiếng động đến gần cánh cửa bị khóa.

Răng rắc, răng rắc, răng rắc.

Tôi ghé sát đôi mắt vào khe cửa, chỉ nhìn thấy một mảng đỏ thẫm. Âm thanh kia vẫn liên tục vang lên, không ngừng nghỉ— răng rắc, răng rắc, như thể có thứ gì đó bị bẻ gãy, hoặc là tiếng vật cứng cọ xát vào nhau.

Đột nhiên, tôi nghe thấy từ phía sau cánh cửa vọng ra tiếng cười lạnh lẽo của một người phụ nữ, khiến tôi rùng mình.

Tôi sợ hãi, vội vàng đưa tay bịt miệng, ngăn không cho tiếng thét bật ra. Tôi không biết liệu người bên trong có phát hiện ra tôi hay chưa. Lúc đó, trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất là phải trốn thoát. Tiếng cười vẫn vang lên không ngừng. Tôi không còn đủ bình tĩnh để bước nhẹ nhàng, mà vừa lăn vừa bò xuống cầu thang, gần như điên cuồng chạy vào phòng, co rúm người lại trong chăn.

Tim tôi vẫn chưa nguôi hoảng sợ khi nhớ lại cảnh tượng mình đã nhìn thấy qua khe cửa. Trong một khoảnh khắc, một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu.

Không, không thể nào. Điều đó không thể là thật.

Tôi cuộn chặt người lại, cố gắng xua đuổi suy nghĩ ấy ra khỏi đầu, nhưng nó như một bóng ma quấn lấy tâm trí tôi. Tôi không chịu nổi cảm giác kinh hãi, vô thức bóp chặt cổ mình, rồi ngất lịm đi.]

[Tối nay, công tước đã trở về.

Ngài ấy mặc bộ lễ phục đen tuyền, dáng người cao lớn, khuôn mặt tái nhợt, cả người trông giống như một bức tượng sáp. Ngài dùng bữa tối cùng tôi, lịch sự hỏi vài câu, sau đó chúng tôi không còn nói gì thêm.

Trong lúc ăn, tôi vô tình chạm vào tay ngài. Ngón tay của ngài lạnh lẽo đến mức khiến tôi rùng mình, không kìm được mà liên tưởng đến... thi thể.

Khi trở về phòng, tôi nằm trên giường, nhưng không sao ngủ được.

Tôi trằn trọc rất lâu, đến nửa đêm thì cảm thấy khô miệng. Đứng dậy kiểm tra, phát hiện ấm nước đã cạn. Tôi gọi tên cô hầu gái Na Toa, nhưng không có ai trả lời, nên đành tự mình lấy cây đèn cắm nến, đi xuống lầu một để rót nước.

Trong bóng tối, mọi thứ yên tĩnh đến lạ thường. Tôi thật cẩn thận rót ly nước, trong lòng đầy bất an, chỉ muốn rời khỏi đó thật nhanh.

Nhưng khi đi ngang qua cầu thang, đúng khoảnh khắc ấy, nỗi sợ hãi của tôi như chạm đến đỉnh điểm.

Tôi nghe thấy.

Âm thanh phát ra từ tầng hầm—tiếng lưỡi dao của một gã đồ tể.

Cùng với tiếng thét đầy quái dị.

Tiếng thét ấy tuyệt đối không thể là của một con vật phát ra.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro