Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15: Thế giới thứ nhất

Từ đầu đến cuối, hệ thống đều không đề cập một chút tin tức liên quan đến không gian hỗn độn kia. Trì Thù ngả người vào lưng ghế mềm mại, nhìn chằm chằm lên trần nhà trống rỗng như đang suy tư điều gì.

Trong vòng vài phút ngắn ngủi, tất cả vết thương trên người cậu đều đã lành lặn, quần áo sạch sẽ như lúc ban đầu, không thể nhìn ra chút dấu vết tổn hại nào.

[Khen thưởng đã được kết toán xong, cơ thể người chơi đã được chữa trị. Mời bạn hãy rời khỏi không gian trung chuyển qua lối ra.

Thế giới thứ nhất chào đón bạn đến.]

Cơ bắp mệt mỏi giờ đã trở thành hư không, Trì Thù dừng tầm mắt lại ở cánh cửa đen trước mặt, rồi đứng dậy, tiến tới kéo tay nắm cửa.

Khi bước ra ngoài, cánh cửa sau lưng cậu tự động đóng lại, tiếng người ồn ào lập tức bao trùm lấy cậu. Trì Thù nhìn quanh quảng trường, nơi từng nhóm người chơi tụ tập, trong khoảnh khắc cậu cảm thấy như mình vẫn còn ở trong thế giới thực.

Chẳng bao lâu, có người chú ý tới sự xuất hiện của thanh niên này.

Những người bước ra từ trạm trung chuyển này đều là những người vừa vượt qua bài thí luyện tay mới, lần đầu tiên tiến vào trò chơi. Đa số đều mang theo vẻ mặt mờ mịt, cảnh giác, như vẫn chưa thoát khỏi cơn hoảng loạn khi vừa sống sót qua hiểm nguy. Nhưng người thanh niên này lại khác.

Cậu có vẻ rất bình tĩnh, không chút nào thể hiện sự bối rối như vừa tìm được đường sống trong cái chết. Nụ cười tự nhiên nơi khóe môi khiến người khác cảm thấy dễ gần, ánh mắt nhìn ai cũng mang theo chút ý cười.

Trì Thù cắm một tay vào túi, bộ đồ đơn giản gồm áo phông trắng và áo khoác rộng, một kiểu trang phục hàng ngày, nhưng lại khiến người khác không thể rời mắt.

Tầm mắt của Trì Thù lướt qua khắp quảng trường, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cậu đã nhanh chóng nhận ra những người kia cũng giống như cậu, vừa mới thoát khỏi thí luyện tay mới. Bên cạnh họ, hầu hết đều có một vài người chơi lâu năm tụ tập, vui vẻ nói chuyện với họ về điều gì đó.

Lúc này, một nam một nữ tiến đến trước mặt cậu.

Người đàn ông mở lời nhiệt tình: "Cậu đẹp trai, có hứng thú gia nhập hiệp hội Đêm Tối của chúng tôi không?"

"Hiệp hội?" Trì Thù nhẩm lại từ ngữ xa lạ này, cố tình để lộ vẻ tò mò.

"Đơn giản mà nói, đó là tổ chức tự phát của người chơi."

Hắn ta nói liên mồm: "Cậu em, cậu chưa bước chân vào phó bản chính thức nên chắc chưa biết, mức độ khó khăn của chúng cao gấp mấy lần thí luyện tay mới của cậu. Người chơi hợp tác với nhau có thể giảm tỷ lệ tử vong đáng kể, cũng vì vậy hiệp hội ra đời. Nếu cậu gia nhập chúng tôi ngay từ bây giờ sẽ được hưởng rất nhiều phúc lợi."

"Đúng rồi, đúng rồi," người phụ nữ bên cạnh tiếp lời, "Trong giai đoạn đầu, điểm số rất khan hiếm, nếu muốn sinh tồn trong thế giới này, điểm số quan trọng như tiền bạc trong thế giới thực vậy. Hiệp hội chúng tôi cung cấp cho người chơi mới khoản vay không lãi suất, sẽ có những người chơi lâu năm cùng đồng hành với thành viên mới khi tiến vào phó bản tiếp theo. Nếu thiên phú của cậu có tiềm năng, tài nguyên trong hiệp hội sẽ được cung cấp cho cậu sử dụng vô điều kiện."

Trì Thù nhướng nhẹ đuôi lông mày: "Vậy nói cách khác... gia nhập hiệp hội là chuyện chỉ có lợi mà không có hại sao?"

"Đương nhiên! Ngay cả những người đứng trong top 500 trên bảng xếp hạng của trò chơi cũng thường phải tổ chức thành đoàn để vượt qua các phó bản, huống chi chúng ta là người chơi bình thường. Rất nhiều tân binh ban đầu không thể nắm bắt hết quy tắc, vào phó bản thì bỗng nhiên mất mạng một cách vô ích. Nếu có người chơi lâu năm dẫn dắt, tỷ lệ sống sót chắc chắn sẽ tăng lên đáng kể."

"Thế à..."

Thấy Trì Thù còn do dự, người đàn ông vội vàng nói: "Cậu được đánh giá thí luyện ở mức nào? Cấp D? Cấp C? Chắc không phải là B cấp chứ, chưa kể đến một ít điểm thu được từ tiến độ thăm dò, hiện tại điểm của cậu tính ra chắc chắn không vượt quá 500. Ở đây, một đêm ở khách sạn lớn thôi cũng tốn vài trăm điển rồi. Nếu cậu gia nhập hiệp hội Đêm Tối của chúng tôi, chúng tôi có thể cung cấp nơi ăn chốn ở cho cậu. Tất nhiên, cậu sẽ phải trả lại sau khi tích lũy đủ điểm, nhưng ít ra có thể giải quyết chuyện cấp bách trước mắt, đúng không?"

Trì Thù nghĩ đến số điểm hơn mười nghìn của mình, tỏ vẻ đồng tình gật đầu: "Đúng rồi, anh nói có lý."

Người đàn ông nở nụ cười rạng rỡ hơn nữa.

"Cậu em quả nhiên biết nhìn xa trông rộng. Đây, đây là bản thỏa thuận, cậu chỉ cần ký tên vào đây, từ giờ trở đi, cậu sẽ là một thành viên của Đêm Tối..."

"Gần đây có nhà ăn không?"

Câu hỏi bất ngờ của Trì Thù khiến hắn ta thoáng chững lại, đôi mắt mờ mịt đối diện với ánh nhìn của thanh niên, đại não như ngừng hoạt động: "À... ừm... đi thẳng theo hướng này, đến ngã tư thì rẽ phải, cả dãy phố đều là quán ăn... À, cậu đói rồi phải không? Được rồi, cứ ký tên trước đi, chúng tôi sẽ đưa cậu đi ăn ngay."

Trì Thù nhận lấy tờ giấy và bút, dưới ánh mắt chăm chú của bọn họ, cậu không lập tức ký tên mà để mắt đến những điều khoản dày đặc trên đó.

Theo lẽ thường, đa số mọi người sẽ bỏ qua những dòng văn bản dài lê thê này, cùng lắm chỉ liếc qua vài lần rồi thấy không có gì vấn đề là lướt nhanh. Giống như cách mà người ta thường không đọc các điều khoản khi đăng nhập vào tài khoản, chỉ cần nhấp chọn đồng ý mà thôi.

Trì Thù cụp mắt, nhìn chằm chằm vào những điều khoản trên bản hợp đồng, giọng cười lạnh lùng từng chữ: "Ồ, gia nhập hiệp hội phải trả 400 điểm phí hội viên, nếu không đủ điểm thì phải trả dần theo kỳ hạn... Nếu tự ý rút lui vì lý do cá nhân sẽ bị coi là vi phạm, cần phải nộp phạt điểm. Thành viên hiệp hội không được giấu giếm thiên phú của mình, phải tuân theo sự sắp xếp khi cần thiết, nếu không cũng coi là vi phạm... Những điều này, các người chưa từng nói với tôi."

Trên bản hợp đồng này, không có bất kỳ lời giải thích cụ thể nào về việc người chơi vi phạm sẽ phải trả bao nhiêu điểm, nhưng rõ ràng, con số đó sẽ là một mức "trên trời".

Trong thế giới trò chơi, Trì Thù tin chắc rằng đây không phải một bản hợp đồng giấy thông thường chứa đầy những điều khoản vô nghĩa. Một khi ký tên vào, chắc chắn sẽ bị ràng buộc bởi một loại lực lượng vô hình nào đó. Điều này cũng giải thích tại sao bọn họ lại khẩn thiết muốn người chơi mới ký tên đến thế.

Người phụ nữ bên cạnh cười gượng gạo: "Cậu đẹp trai, những điều khoản trong hợp đồng này hầu như là giống nhau ở tất cả các hiệp hội. Người chơi trong thế giới thứ nhất đã chấp nhận từ lâu rồi, cậu cũng sẽ nhanh chóng thích nghi thôi..."

"Đúng vậy, đúng vậy, để tồn tại thì những thứ này có đáng là gì đâu? Chỉ là một cái giá rất nhỏ, nhưng có thể giúp cậu sống sót tốt hơn trong trò chơi. Đây là một vụ giao dịch không lỗ chút nào."

Trì Thù búng nhẹ tờ giấy và cây bút trả lại cho đối phương, rồi xoay người bước đi: "Tôi không có hứng thú, các người tìm người khác đi."

"Ê, sao cậu lại...!"

Trì Thù nhanh chóng rời khỏi quảng trường, bỏ lại tiếng hét tức tối của người đàn ông phía sau. Khi đến ngã tư thứ nhất, cậu rẽ phải như lời chỉ dẫn, quả nhiên trước mắt hiện ra cả một con phố đầy những quán ăn.

Cảnh quan nơi đây không khác gì so với thế giới thực, chỉ có điều con phố khá vắng vẻ, người qua lại thưa thớt. Dưới áp lực của các phó bản, rất ít người chơi có tâm trí thư thả ra ngoài đi dạo.

Nhân viên trong cửa hàng đều mang nụ cười giống hệt nhau trên khuôn mặt, ánh mắt ôn hòa nhìn chằm chằm vào mỗi người chơi đi ngang qua. Tuy họ có vẻ ngoài giống hệt con người, nhưng vẫn có thể phân biệt được đây là những NPC được lập trình sẵn qua những cử chỉ máy móc lặp đi lặp lại của họ.

Trì Thù đói bụng cả ngày, dạ dày liên tục đau âm ỉ. Cậu tùy tiện bước vào một nhà hàng phong cách thiên quốc, lướt ngón tay trên thực đơn và đặt bảy tám món ăn, từ món khai vị nhỏ đến tráng miệng sau bữa ăn, đầy đủ mọi thứ.

Nhà hàng rất rộng, trang trí cũng rất trang nhã, nhưng chỉ có một mình cậu là khách.

Chi phí ở đây không hề rẻ, Trì Thù vừa mới tiêu hết hơn 400 điểm. Tuy với cậu đó chỉ là muối bỏ bể, nhưng theo lời người đàn ông kia, đây có lẽ là toàn bộ tài sản của một người mới vừa mới ra khỏi bản thử nghiệm.

Tốc độ ra món ăn rất nhanh, chỉ trong chốc lát những món cậu gọi đã được bày ra đầy đủ. Hương vị không khác gì so với những nhà hàng sang trọng mà Trì Thù từng đến trong quá khứ.

Cậu cũng lười tìm hiểu xem làm thế nào mà trong thế giới trò chơi lại có thể làm được những thứ này, chỉ chuyên tâm thưởng thức bữa ăn.

Sau khi ăn no, cậu dựa lưng vào ghế êm ái, nghe nhạc du dương thư giãn trong tiệm, Trì Thù chợt nhớ đến "Sổ tay hướng dẫn trò chơi Dị Uyên" mà hệ thống đã nhắc tới, bèn lấy ra từ trong ba lô.

Đây là một cuốn sổ tay màu đen, rất mỏng, nhìn qua chỉ có vài trang. Cậu vuốt ve hoa văn thô ráp trên bìa sách rồi mở ra trang đầu tiên.

Câu đầu tiên đập vào mắt khiến đồng tử Trì Thù hơi co lại.

[Khi bạn nhìn thấy dòng này, bạn đã chết.]

[Đừng ngạc nhiên, bản thể của bạn ở thế giới thực đã trở thành một xác chết từ lâu, nhưng Dị Uyên đã dùng một số thủ thuật nhỏ để đưa linh hồn bạn trở lại khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, đồng thời thực hiện một số thay đổi với nó.

Nếu bạn có thể sống sót thành công, điều đó chứng minh bạn có tư cách trở thành người chơi chính thức của trò chơi.

Tóm lại, một lần nữa chúc mừng bạn đã giành được cơ hội tái sinh lần thứ hai.

Hãy nắm chắc cơ hội này. Trên đời có vô số người hấp hối sẵn sàng trả bất cứ giá nào để kéo dài sinh mạng thêm một phút một giây. Sắc đẹp, tiền tài, quyền lực, tình cảm... trước cái chết, tất cả đều trở nên vô nghĩa, chỉ như bọt nước.

Bạn có thể xem việc đấu với những con quỷ kia như một cuộc thử thách tàn khốc không hồi kết. Nhưng trên thực tế, đây là con đường dẫn tới ánh sáng. Khi bạn đến đích, bạn sẽ đạt được tất cả những gì mình hằng mong ước.

Hiện tại nói về điều này còn quá sớm. Nếu may mắn sống sót qua các phó bản sau này, có lẽ một ngày nào đó bạn sẽ hiểu.

'Thế giới thứ nhất' bạn đang ở tương tự thế giới thực, chỉ khác là ở đây nhu cầu sống còn chuyển từ tiền bạc sang điểm tích lũy. Nguồn chính để kiếm điểm là từ các phó bản trò chơi. Không chỉ nhiệm vụ, thu hút sự chú ý của người xem cũng cực kỳ quan trọng. Bạn có thể dùng mọi thủ đoạn để gây chú ý.

'Có tiền là có tất cả' - câu này có thể không đúng ở thực tế, nhưng giờ đây nó áp dụng cho 99% trường hợp.

Bên trên 'Thế giới thứ nhất' còn có 'Thế giới thứ hai'. Khi tổng điểm của bạn đạt 100.000, bạn sẽ có vé vào cửa.

So với nơi này, nó gần với tầng lớp thượng lưu trong xã hội loài người hơn. Nơi đó 'xuất sắc' hơn bạn tưởng tượng rất nhiều. Đại đa số người chơi đến chết cũng không chạm được ngưỡng cửa. Nhưng công bằng là không ai sinh ra đã ở đó.

Ba ngày sau khi kết thúc thử thách tân thủ, bạn bắt buộc phải mở phó bản đầu tiên thực sự của mình. Sau đó thời gian phó bản sẽ dựa vào tổng thể biểu hiện và điểm số bạn đạt được.

Tất nhiên, trò chơi rất vui khi thấy bạn bắt đầu sớm hơn.

Hãy tận hưởng khoảng thời gian quý giá này. Đây là cuộc sống thứ hai của bạn. Nếu bạn đủ mạnh, có lẽ bạn có thể giữ nó mãi mãi. Ai biết được chứ...]

Sau đó là một số thông tin cơ bản về cửa hàng trong trò chơi, bảng xếp hạng điểm số và diễn đàn. Sau khi đọc xong, Trì Thù cất cuốn sổ tay và rời khỏi nhà ăn.

Cậu mở bản đồ điện tử, định tìm một khách sạn để nghỉ qua đêm rồi bắt đầu phó bản vào ngày hôm sau.

Đối với Trì Thù, mọi thứ về trò chơi Dị Uyên đều còn là ẩn số. Trong lòng cậu đầy những câu hỏi chưa có lời giải. Để tìm ra câu trả lời, cậu không có lựa chọn nào khác ngoài việc bước vào phó bản.

Một đêm ở khách sạn gần đó tốn 500 điểm, đây thậm chí chưa phải loại cao cấp nhất. Tuy nhiên, Trì Thù vẫn còn dư dả điểm, vậy nên cậu sảng khoái thanh toán và đặt luôn bữa sáng cho ngày hôm sau.

Trong lúc chờ đợi ở sảnh, cậu thấy vài nhóm người đến nhận phòng.

Tuy rằng trò chơi cũng có cung cấp dịch vụ cho thuê chung cư dài hạn, nhưng rốt cuộc phó bản quá mức nguy hiểm, không ai dám đảm bảo mình có thể trở về an toàn. Đối với một số người chơi cần tiến vào phó bản ngay lập tức, khách sạn hoặc lữ quán sẽ là lựa chọn tốt hơn.

Trì Thù theo sự chỉ dẫn của người hầu lên lầu, dùng chìa khóa mở cửa phòng.

Trong phòng bài trí không khác gì so với khách sạn thông thường. Thế giới thứ nhất cũng có khái niệm thời gian, đồng hồ treo tường trên tường hiển thị hiện tại đã là 6 giờ 30 chiều.

Cậu tắm rửa xong, nằm trên giường, thông qua giao diện ảo tiến vào diễn đàn trò chơi. Tài khoản diễn đàn người chơi đã được liên kết với thân phận thật, tuy nhiên người chơi khác chỉ có thể nhìn thấy biệt danh. Trì Thù tùy ý đặt một cái tên viết tắt "cccs".

Mục chính của diễn đàn là khu giao lưu người chơi, cơ bản đều là chia sẻ kinh nghiệm của bản thân trong trò chơi. Bởi vì chỉ cần độ phá giải lịch sử phó bản không vượt quá 90%, tiếp theo sẽ tiếp tục mở ra. Hơn nữa cho dù là phó bản khác nhau, cũng sẽ có độ tương đồng nhất định, hiểu biết thêm một chút thì không có gì sai.

Chỉ là những bài chia sẻ đó đều không phải miễn phí, yêu cầu tiêu hao một số điểm tích lũy nhất định mới có thể mở khóa. Trì Thù đại khái xem qua vài bài, phát hiện số điểm tích lũy cần thiết cơ bản đều từ 2000 trở lên.

Trì Thù lại tiến vào khu tân thủ, dành một giờ đồng hồ lướt qua vài trăm bài viết, tổng kết ra một số điều cần chú ý hữu ích đối với cậu:

1. Tất cả phó bản của trò chơi Dị Uyên đều thuộc loại cốt truyện nhập vai, mỗi người ít nhất phải giữ một tấm thẻ thân phận, nếu không giá trị nguy hiểm trong trò chơi sẽ tăng lên đến 100.

2. Giá trị nguy hiểm: Độ hấp dẫn thù hận đối với quỷ quái, người chơi bình thường cơ bản nằm trong khoảng 20~30, lớn hơn 50 thì ở vào trạng thái nguy hiểm, lớn hơn 75 sẽ khiến quỷ quái xung quanh sinh ra biến đổi không thể kiểm soát, khi đạt tới 100, sẽ khiến tất cả quỷ quái và NPC trong phó bản đuổi giết.

3. Người chơi phải nhập vai tốt nhân vật, không làm cho NPC nghi ngờ. Khi giá trị nghi ngờ của NPC đạt tới 60, thẻ thân phận đó sẽ tự động trở thành vô dụng.

4. Thời hạn thẻ thân phận có thể thu được thông qua hoàn thành nhiệm vụ chính, cũng có thể mua bằng điểm tích lũy, nhưng nhìn chung, hoàn thành nhiệm vụ có tính cạnh tranh hơn.

5. Thẻ thân phận khác nhau yêu cầu số điểm tích lũy khác nhau để kéo dài cùng một khoảng thời gian.

6. Cùng một người chơi có thể đồng thời giữ nhiều thẻ thân phận khác nhau.

7. Khi số lượng thẻ thân phận giữ lớn hơn 1, có thể lựa chọn vứt bỏ, tặng cho, cưỡng chế giao cho người chơi khác hoặc đổi mới. Phương thức thực hiện cụ thể tạm thời chưa rõ.

Ngoài những điều trên, Trì Thù còn nhận thấy một điểm kỳ lạ.

Thông thường, người chơi sau khi hoàn thành thí luyện đều sẽ thức tỉnh một thiên phú duy nhất. Ít nhất là qua bao nhiêu lượt tìm hiểu, cậu chưa từng gặp ai giống mình, có đến hai thiên phú. Điều này là sự thật mà tất cả người chơi đã ngầm chấp nhận từ lâu.

Nghĩ đến những tình huống trong thí luyện, đặc biệt là cách mà phó bản đã không ngừng bám riết lấy cậu, Trì Thù cảm thấy việc mình sở hữu hai thiên phú cũng là điều bình thường. Xét cho cùng, khi độ khó càng cao, thiên phú của người chơi cũng phải mạnh hơn mới có thể đối phó được.

Sau khi lướt qua diễn đàn thêm một lúc, Trì Thù bắt đầu nghiên cứu cấu trúc của các bản đồ. Nghĩ đến việc sáng mai phải tham gia phó bản, cậu tắt đèn, nằm xuống giường và nhắm mắt lại.

Ban đầu, cậu nghĩ rằng mình sẽ mất rất nhiều thời gian để chìm vào giấc ngủ, nhưng có lẽ do quá mệt mỏi sau những thử thách trong phó bản, trong sự yên tĩnh của bóng tối, cơn buồn ngủ nhanh chóng cuốn lấy cậu, chẳng mấy chốc Trì Thù đã rơi vào giấc ngủ sâu.

Sáng hôm sau, tiếng chuông báo thức vang lên, Trì Thù mở mắt, nhìn chằm chằm vào trần nhà xa lạ trong vài giây, mới nhớ ra rằng mình đang ở trong trò chơi.

Trong thế giới thực, cậu đã "chết".

Cậu ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt mơ màng, rồi lê dép vào phòng tắm để rửa mặt.

Sau một đêm nghỉ ngơi, sắc mặt của Trì Thù trong gương cuối cùng cũng không còn tái nhợt như trước, quầng thâm dưới mắt cũng đã mờ đi đôi chút. Cậu rửa mặt, chỉnh lại mái tóc rối bù, chuẩn bị sẵn sàng trước khi ra ngoài.

Sau khi dùng bữa sáng ở nhà ăn, Trì Thù bước tới trạm trung chuyển gần nhất, nơi kết nối giữa phó bản và thế giới thứ nhất. Chỉ khi tiến vào địa điểm này, người chơi mới có thể mở ra phó bản.

Vào buổi sáng sớm, số người đến để tham gia phó bản không nhiều. Trì Thù bước vào khoang truyền tống màu trắng, cửa khoang trong suốt đóng kín lại trước mặt hắn, cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Bên tai cậu vang lên giọng nhắc lạnh lẽo và máy móc.

[Phát hiện người chơi.

ID: 10130365. Tên: Trì Thù, có muốn tiến vào trò chơi không?]

"Có."

[Đang tiến hành rút phó bản...

Đang ghép cặp người chơi...

Ghép cặp thành công.]

[Sắp tiến vào trò chơi.]

[Đếm ngược: Mười, chín, tám,......]

Ngay khi giọng nói máy móc phun ra con số cuối cùng, trước mắt bỗng lóe lên ánh sáng trắng chói lòa, sau một khoảnh khắc mất trọng lực, hai chân chạm đất trước tiên.

Từng dòng chữ hiện ra trước mắt cậu.

[Tên phó bản: Bảy ngày chuông tang

Thần hộ mệnh: Chiêu Ách

Độ khó phó bản: Một sao

Số lượng người chơi: 14

Nhiệm vụ chính: Sống sót qua bảy ngày cho đến lễ cưới của công tước.

Nhiệm vụ phụ: Khám phá bí mật của khu rừng Sâm Lạc.]

[Đang rút thẻ thân phận tự động...]

[Rút xong, xin kiểm tra ngay.]

[Thiên phú bị động: [ Vạn quỷ mê ] đã kích hoạt.]

[Hệ thống phát sóng trực tiếp đã mở, xin cố gắng hết sức để mang lại trải nghiệm xem tốt nhất cho khán giả.]

[Chúc bạn —— chơi game vui vẻ.]

Trì Thù click mở thông tin thẻ.

[Thẻ thân phận

Họ tên: Trì Thù

(Trí tuệ bình thường, nam giới. Tình trạng tinh thần: Bất thường. Số tài khoản ngân hàng: ******, mật khẩu: %¥#@@!.)

Thân phận: Khách nhân bình thường

(Bình bình thường thường, không có điểm nổi bật, đánh giá: Rác rưởi. Không thú vị là điều cấm kỵ lớn nhất của phát sóng trực tiếp, là khởi đầu của sự mài mòn người xem. Vận mệnh đã viết sẵn kịch bản, nhưng vai chính không phải bạn. Có lẽ bạn có thể làm gì đó để buổi biểu diễn của bạn hấp dẫn hơn. Tất nhiên, thêm thắt diễn xuất cần cẩn thận, sai một ly đi một dặm.)

Thời hạn hiệu lực: 5 phút

(Bạn quả thực là kẻ xui xẻo nhất trong tất cả người mới mà tôi từng thấy. Tuy rằng trò chơi này không có cơ chế bảo hộ người mới, nhưng vận may của bạn vẫn làm tôi mở rộng tầm mắt. Thôi không nói gì nữa, tránh tích điểm chính là lấy để dùng.)

Giá trị nguy hiểm cơ bản: 40

(Biết số này của người khác là bao nhiêu không? Tốt bụng tiết lộ một chút, không ai vượt quá 30. Không phải tôi nhắm vào ai, có lẽ bạn nên tỉnh táo lại một chút, ai bảo bạn có thiên phú thú vị đó là bị động kích hoạt chứ.)

Giới thiệu: Công tước Bá Ân sẽ tổ chức hôn lễ của ông ta sau bảy ngày, bạn và đồng bạn được mời đến. Nhưng theo tin đồn bên ngoài, trước đó ông ta đã có sáu người vợ, không một ai không chết bất đắc kỳ tử sau khi cưới.

Bạn nghe nói công tước Bá Ân bị giam cầm bởi ác ma của khu rừng Sâm Lạc, mọi người bước vào nơi này đều sẽ bị nguyền rủa. Nhưng bạn vốn coi thường những lời đồn đại kiểu này, dưới sự cám dỗ của tiền bạc, bạn vẫn đến.

Nhưng bây giờ, nói thật, bạn bắt đầu hối hận, mà bạn đã không còn đường lui. Bạn tự nhủ, chịu đựng bảy ngày này, bạn có thể đạt được một khoản tiền lớn, bạn có thể dùng số tiền này làm tất cả những gì bạn muốn, cao chạy xa bay, mọi thứ sẽ tốt lên.

Có thật sự là như vậy không?... Con người luôn thích gán cho một việc đau khổ nào đó có ý nghĩa, giống như quả cà rốt treo trước đầu con lừa, để thúc giục bản thân liều mạng chạy tiếp, đây có lẽ chính là cái gọi là "hy vọng"?

Ha ha, tốt hay xấu, tôi không xứng đáng đánh giá.

Người chơi, còn nhớ câu hỏi tôi hỏi bạn lúc đầu không? Bây giờ tôi lặp lại một lần nữa, bạn có tin rằng, vận mệnh đã được định sẵn không?

Bạn vẫn không cần phải vội vàng đưa ra đáp án, tôi chỉ muốn nhắc nhở bạn, điểm xảo trá nhất của vận mệnh chính là khi kẻ phản nghịch kháng cự, cũng đã trở thành một phần trong cấu trúc của nó.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro