Chương 14: Chung cư tử vong (14)
Trì Thù hít thở một cách khó khăn.
Trước mắt cậu không còn là màn đen đặc nữa, mà thay vào đó là một không gian hỗn loạn màu xám trắng. Dù tầm nhìn bị hạn chế, ít nhất vẫn có chút ánh sáng, giúp cậu cuối cùng cũng nhìn thấy rõ những thứ đang quấn chặt lấy cơ thể mình — vô số xúc tu mọc ra từ bóng tối, màu sắc giống như lớp mực đen đặc, bề mặt trơn nhẵn, lạnh lẽo và có tính đàn hồi.
Chúng bám chặt quanh cơ thể cậu, từng chiếc xúc tu mạnh mẽ, đầy sức mạnh, như muốn nghiền nát sự kháng cự yếu ớt của cậu. Chiếc áo mỏng cậu mặc hoàn toàn vô dụng, không thể ngăn cản sự xâm phạm dữ dội này. Trì Thù trông nhỏ bé và yếu đuối dưới áp lực tuyệt đối ấy, như thể chỉ cần những xúc tu này muốn, cơ thể mỏng manh của cậu sẽ bị nghiền nát ngay lập tức, biến thành một đóa hoa máu đẹp đẽ.
Miệng Trì Thù bị bịt kín, cậu không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, cảm giác dị vật xâm nhập vào khoang miệng khiến cậu cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Rất nhanh, cậu từ bỏ việc chống cự, ánh mắt đảo quanh không gian hỗn độn này. Đột nhiên, cậu bắt gặp một bóng dáng đột ngột xuất hiện.
Đứng ở xa.
Do tầm nhìn bị hạn chế, cậu không thể nhìn rõ hình dáng, chỉ mơ hồ thấy một bóng đen tím sẫm phập phồng, như đang tỏa ra một ánh hào quang mờ nhạt, gần như hòa làm một với khung cảnh xung quanh.
Trì Thù cảm thấy ngực mình khẽ nhói lên.
Đó... là người sao?
Cậu híp mắt lại, cố gắng nhìn rõ hơn.
Hai tay thanh niên bị bắt chéo ra sau lưng, thân hình cậu nghiêng về phía trước, từ mắt cá chân đến cổ đều bị trói chặt. Toàn thân cậu chỉ còn đôi mắt là tự do cử động.
Trì Thù chăm chú nhìn vào bóng dáng kia, rất nhanh, cậu nhận ra bóng dáng ấy đang ngày càng rõ ràng hơn, như thể đang tiến lại gần.
Trái tim trong ngực Trì Thù không thể tránh được mà đập nhanh hơn.
Nhìn chằm chằm trong một thời gian dài khiến mí mắt cậu hơi khô rát, cậu không nhịn được mà chớp mắt liên tục.
Đúng vào lúc này, một xúc tu đen đột nhiên thò ra từ sau đầu cậu, không chút do dự phủ lên đôi mắt cậu, khiến thế giới hoàn toàn chìm vào bóng tối, cảm giác bị quấn quanh trên cơ thể càng thêm mãnh liệt.
Hơi thở Trì Thù hơi gấp gáp.
Cậu gắng gượng vùng vẫy vài cái, đổi lại là lực siết chặt từ từ trên người, như một lời cảnh cáo không lời.
Nhìn... cũng không được phép sao?
Đột nhiên, một cơn rùng mình như bị điện giật lan khắp thần kinh, kèm theo cảm giác lạnh sống lưng, sợi dây cảnh giác trong đầu bỗng chốc căng cứng, như thể có thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang tiến gần.
Trì Thù không kìm được, toàn thân cứng đờ.
Khác hẳn mọi lần trước đây, ngay cả khi đối mặt với bóng đen trên hành lang dài cậu cũng chưa từng có phản ứng sinh lý mạnh đến vậy, mức độ áp bách của hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Bản năng muốn chạy trốn, nhưng vào lúc này, rõ ràng là không thể.
Trì Thù là người hiếm khi cảm thấy sợ hãi, các cảm xúc khác cũng ít khi có, trong cuộc sống thường cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, vì thế xem phim kinh dị và trải nghiệm game kinh dị trở thành thú vui lớn của cậu, nhưng dù cốt truyện có âm u rợn người đến đâu, cậu cũng hầu như chưa từng bị dọa.
Khi bước vào phó bản này, nguy hiểm rình rập khắp nơi khiến Trì Thù lần đầu cảm thấy một cảm giác phấn khích chưa từng có.
—— Quỷ quái đầy ác ý, những cuộc đuổi bắt liên tục đẩy đến tuyệt cảnh, máu me và cơn đau cận kề cái chết... cảm giác đi trên dây thép mỏng manh khiến cậu say mê.
Nhưng hiện tại khác hẳn.
Hơi thở lạnh lẽo đó ngày càng tiến gần, như thể chui vào từng lỗ chân lông, lan tràn điên cuồng giữa các tế bào như virus ký sinh. Lý trí liên tục gào thét bảo cậu rời đi ngay lập tức, nhưng cơ thể lại không thể nhúc nhích chút nào.
Cậu hoàn toàn không thể trốn thoát.
Một điều gì đó còn tồi tệ hơn cả cái chết đè nặng lên người, dù hô hấp không bị cản trở nhưng Trì Thù lại cảm thấy như sắp chết đuối nghẹt thở, tựa hồ mình chỉ là một con kiến bé nhỏ trong tay đối phương. Chỉ cần bị "nhìn chằm chằm" từ khắp nơi như vậy, cũng đủ để khiến một người bình thường phát điên.
Cậu cố gắng kiểm soát nhịp tim bình tĩnh, trong bóng tối mịt mùng, cậu bắt đầu liều mạng tự hỏi cảm giác áp bức mãnh liệt này đến từ vật gì.
Là cái bóng gần như "người" kia sao? Hay là chủ nhân của những xúc tu này? Tại sao nó lại dụ dỗ cậu đến đây? Không gian hỗn độn chẳng có gì này, lẽ nào cũng là một phần của trò chơi...? Trò chơi... cho phép tất cả điều này tồn tại sao?
Đột nhiên, một thứ gì đó lạnh giá nắm lấy cằm cậu.
Lực siết không mạnh, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác như bất kỳ lúc nào, bất kỳ chỗ nào, xương cốt cũng có thể bị bóp nát. Điều mãnh liệt hơn cả là cảm giác lạnh lẽo, ý lạnh cuồn cuộn không ngừng truyền từ những xúc tu ấy, khiến nhiệt lượng trong cơ thể Trì Thù bị xói mòn nhanh chóng. Máu trong người gần như đông cứng lại, cậu không thể không rùng mình.
Lúc này, những xúc tu trên cơ thể cậu bắt đầu di chuyển.
Chúng cọ xát với làn da cậu, phát ra những âm thanh nhỏ xíu, lớp vải mềm trên người cậu bị chà xát đến mức nhàu nát. Các xúc tu như đang cố làm cậu hài lòng, đẩy cơ thể cậu tiến về phía trước, càng tiến gần hơn đến hơi thở kinh hoàng từ bóng tối.
Theo bản năng, Trì Thù muốn chống cự, nhưng từng khớp xương trên người cậu đều bị trói buộc chặt chẽ. Hiện giờ cậu giống như một con rối bị giật dây, không thể tự mình hành động, chỉ có thể mặc cho người khác điều khiển.
Rồi, trong một khoảnh khắc, Trì Thù đột nhiên nhận ra, thứ đang giữ chặt cằm cậu... có vẻ là ngón tay của con người.
Một giọng nói trầm thấp, giàu từ tính, không báo trước, vang lên ngay bên tai cậu.
"Cậu đã triệu hồi ta, con người."
Cả người Trì Thù run lên bần bật.
Giọng nói ấy như một dòng điện tê dại chạy qua tai cậu. Dù nghe rất êm tai, nhưng lại lạnh lẽo vô cùng, không có một chút hơi ấm nào của con người. Tiếng vang trong không gian trống trải ấy trở nên quỷ quyệt và âm u.
Đôi mắt bị che khuất của Trì Thù hơi mở to.
"Triệu hồi..."
Hình ảnh trận máu đỏ thẫm trên sân thượng chợt hiện lên trong đầu cậu. Trì Thù thấy mình đang quỳ giữa trung tâm của nó, máu tươi chảy xuống từ hai cổ tay tái nhợt, từ trong bóng tối bị che giấu, vô số ánh mắt đầy dục vọng đang nhìn chằm chằm vào cậu. Những cái nhìn đó đầy ác ý, vặn vẹo, tham lam, không bao giờ thoả mãn.
Cậu... thành công rồi sao?
Rốt cuộc là khi nào... mà mọi chuyện đã diễn ra như thế này?
Giọng nói từ tính kia lại một lần nữa vang lên bên tai cậu, kéo cậu ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.
"Cậu sẽ trả giá điều gì?"
Trì Thù bị buộc miệng lại, không thể nói thành lời, nhưng dường như đối phương cũng không có ý định để cậu nói chuyện.
Trì Thù cảm nhận được một thứ gì đó lạnh lẽo như dòng nước nhẹ nhàng lướt qua cổ của mình. Cảm giác như nọc độc của rắn phun ra, hay như lưỡi dao của đồ tể áp lên mạch máu yếu ớt, nguy hiểm và chết chóc.
"Cơ thể, lý trí, dục vọng hay là... linh hồn cậu?"
Trì Thù không kìm được nổi da gà khắp người.
Ác ý mãnh liệt ập đến, lúc này cậu như một con thuyền nhỏ bị gió lốc vùi dập tùy ý. Toàn thân trên dưới mỗi tấc da thịt đều đang run rẩy, than khóc. Sợi dây căng thẳng trong đầu đã kéo đến cực hạn, có thể đứt đoạn bất cứ lúc nào.
Mỗi khi đối phương thốt ra một chữ, cơ thể Trì Thù lại cứng đờ thêm một phần. Sinh lực trong cơ thể cậu bị rút đi với tốc độ đáng sợ, nhanh chóng xói mòn. Tay chân dần trở nên tê dại, yếu mềm, những dây thần kinh từng run rẩy cũng dần trở nên im ắng.
Trong khoảnh khắc ấy, một ý nghĩ chợt hiện lên trong đầu trống rỗng của Trì Thù:
Nếu cứ tiếp tục thế này, cậu thực sự sẽ chết.
Thanh niên bắt đầu vùng vẫy trong tuyệt vọng. Từ sâu trong cổ họng cậu phát ra những âm thanh nghẹn ngào mơ hồ, giống như tiếng rên rỉ yếu ớt của một con thú nhỏ bị dồn đến đường cùng. Nó vang lên vụn vỡ, yếu đuối, đáng thương và thậm chí khiến người ta phải bật cười vì sự bất lực.
Hành động của cậu dường như lại làm hài lòng kẻ trước mặt. Một tiếng cười nhạt như vang lên bên tai Trì Thù, nhẹ đến mức như ảo giác.
Ngay sau đó, xúc tu đang bịt chặt miệng cậu bỗng nhiên rút ra. Cảm giác ngạt thở giảm đi, không khí bắt đầu ùa vào phổi cậu, khiến cậu phải hổn hển hít thở liên tục. Trì Thù nhận ra, kẻ kia ngầm cho phép cậu lên tiếng.
Trước mắt cậu vẫn là một màn đen bị che khuất hoàn toàn.
Cậu không biết mình đang đối diện với thứ gì. Đó có thể là một con quái vật mang hình dáng con người, một ác quỷ chuyên tính kế lòng người, hay thậm chí là thứ gì đó vượt lên tất cả những điều cậu từng biết. Nhưng có một điều không thể nghi ngờ: nó vô cùng nguy hiểm.
Trì Thù sẽ không phủ nhận rằng kẻ trước mặt chính là người đã quét sạch những biến dị trong hành lang. Chỉ trong tích tắc ngắn ngủi, tất cả dấu vết của chúng đều bị "xóa sạch," một cách không thể tưởng tượng được. Lực lượng này hoàn toàn vượt xa những quy tắc cậu từng biết. Khó có thể hình dung nổi điều gì có thể tồn tại đủ mạnh để làm được điều đó dễ dàng như trở bàn tay.
Trò chơi... cũng đồng ý với loại hành vi này sao?
"Tôi cam tâm tình nguyện dâng lên ngài tất cả những gì thuộc về tôi."
Giữa khoảng không gian yên tĩnh đến lạnh lẽo, giọng nói của Trì Thù vang lên, ôn hòa và trầm lắng, giống như một giai điệu hoàn hảo được kéo ra từ cây đàn cung. Những âm thanh này len lỏi vào sự tĩnh mịch của không gian, mang theo một vẻ uyển chuyển kỳ diệu.
"Từ thể xác đến linh hồn, tất cả sẽ hoàn toàn thuộc về ngài. Tôi sẽ bày tỏ giá trị lớn nhất của mình cho ngài, ngài có thể tận dụng tôi theo cách ngài muốn, lấy đi tất cả từ tôi, bao gồm cả mạng sống này. Tôi sẽ không oán trách."
Cơ thể Trì Thù dần thả lỏng, thể hiện một sự thuận theo tuyệt đối. Dưới lớp xúc tu đen nhánh, làn da cậu tái nhợt như tờ giấy, xanh xao với những mạch máu xanh tím yếu ớt hiện lên rõ rệt. Ngoan ngoãn đến tuyệt đối, tựa như một con cừu non đang chờ lưỡi dao chém xuống.
Lời nói của cậu vô cùng chân thành, không có chút dấu vết của sự dối trá hay giả tạo.
"Chỉ là... chủ nhân, tôi tin rằng, thay vì để tôi chết ngay lúc này, sự tồn tại của tôi còn có giá trị hơn nhiều. Dù chỉ là một công cụ tiện tay trong trò chơi này, hay thậm chí là một món đồ chơi tiêu khiển cho ngài. Ngài hoàn toàn có thể ban cho tôi cái chết vào bất kỳ lúc nào khi ngài thấy chán. Nhưng ít nhất lúc này, ngài vẫn cảm thấy hứng thú với tôi, đúng không?"
Cậu cảm thấy một vật lạnh băng trườn dọc theo xương sống lên đến cổ, dừng lại ở vị trí động mạch, như thể đang cảm nhận từng nhịp đập ở nơi đó. Ngay sau đó là sự im lặng kéo dài, khiến người ta bất an. Trong không gian này, chỉ còn lại tiếng tim đập sau lồng ngực của chàng thanh niên.
Trì Thù chưa từng mong đối phương sẽ tin tưởng những lời cậu vừa nói. Dù cậu luôn tự tin vào kỹ năng diễn xuất của mình.
Cậu đã sớm nhận ra, kẻ đó không thực sự muốn giết cậu. Nếu không, cậu đã chết hàng ngàn lần rồi. Những gì cậu vừa nói, cùng lắm chỉ là đưa ra một lý do để giữ cậu lại mà thôi.
—— Thật hay giả không quan trọng. Điều quan trọng nhất là thể hiện thái độ của mình, và... khiến kẻ đó hứng thú với mình nhiều nhất có thể.
Đối với loại tồn tại như vậy, mọi lý lẽ và suy luận logic đều mất đi giá trị tham khảo. Cậu đang đối mặt với một hố đen khổng lồ, hỗn loạn, hội tụ vô số đặc tính tiêu cực. Chỉ cần đến gần, sẽ không kiểm soát được mà bị nó nuốt chửng.
Giọng nói lạnh lẽo và trống rỗng vang lên gần trong gang tấc, đậm đặc và gần như đông cứng thành ác ý thực chất, vuốt ve làn da mỏng manh của chàng thanh niên, siết chặt mạch máu, khiến cậu run rẩy đau đớn.
"Cậu sẽ chứng minh với ta như thế nào?"
Lúc này, làn da Trì Thù trắng bệch đến mức đáng sợ, nhưng đôi môi được tạo hình tinh xảo lại có màu hồng nhạt. Nó hơi cong lên, mở ra khép lại, thốt ra những từ ngữ duyên dáng, mê hoặc.
"Ngài đã rủ lòng thương cứu mạng tôi, tất nhiên cũng có thể dễ dàng cướp đi nó. Đối với ngài, đây có lẽ chỉ là một hành động nhất thời, nhưng với tôi, lại là cơ hội và ân huệ cầu còn không được. Chỉ kẻ ngu ngốc mới chọn cách phản bội."
"Tôi khác với những kẻ ngài từng gặp trước đây, không phải sao?"
Cậu mỉm cười, ngẩng cằm lên như thể làm bằng sứ tinh khiết. Những xúc tu đen nhánh quấn quanh cổ tạo nên sự tương phản mạnh mẽ với làn da, đường cong xương quai xanh nhấp nhô theo hơi thở, để lộ chút sắc máu mỏng manh.
"Cũng chính vì điều đó, ngài mới chọn cứu tôi vào giây phút cuối cùng. Ở những phó bản sau, tôi sẽ tiếp tục chứng minh giá trị của mình với ngài. Tôi tin ngài sẽ hài lòng."
Nói xong từ cuối cùng, Trì Thù im lặng chờ đợi phản ứng từ đối phương.
Trong không gian tĩnh lặng, một tiếng cười khẽ không báo trước vang lên ngay bên tai cậu. Âm thanh khàn đặc, lạnh lẽo, như một con rắn độc thình lình lộ ra răng nanh cắn phập vào, làm da thịt tê liệt mất cảm giác. Ngay sau đó là lực siết mạnh vào xương hàm, hai má của Trì Thù bị bóp méo, hơi thở của cậu trở nên ngắt quãng, loạn nhịp.
"Đồ con người gian xảo."
Những xúc tua trên người đối phương đột ngột chuyển động, không chút khoảng cách lướt qua làn da cậu, để lại cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ. Trì Thù nghiến chặt môi dưới, không để tiếng thở gấp thoát ra.
Trong lòng cậu không tiếng động mà thầm rủa:
Mẹ kiếp, đồ biến thái.
Cậu nghe đối phương phát ra một tiếng thở dài, âm thanh ấy như đánh thẳng vào đỉnh đầu, trực tiếp vang vọng trong tâm trí. Trì Thù không khỏi run rẩy cả người, những xúc tua quanh người trở nên điên cuồng, như thể đang giải tỏa cảm xúc bất an.
"Đáng tiếc... đã đến giờ."
Ngay sau đó, cơ thể Trì Thù đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, những ràng buộc quanh người cậu nhanh chóng được gỡ bỏ, tan biến, cuối cùng hoàn toàn rời xa.
Cảm giác không trọng lượng đột ngột ập đến, cậu vội mở to mắt, hít thở khó khăn, ánh mắt hấp tấp tìm kiếm xung quanh, nhưng chỉ bắt gặp một màn sương mù hỗn độn xám trắng.
Bất chợt, một thứ gì đó lạnh buốt và ướt át lướt qua sau gáy cậu, chạm vào làn da ấm áp và yếu ớt, rồi từ từ áp sát, như thể có ai đó đang bóp chặt lấy cổ cậu.
Chỉ cần một cái siết nhẹ, đầu cậu sẽ rời khỏi thân thể, máu sẽ trào ra không ngừng.
Cảm giác nguy hiểm lại một lần nữa dâng lên, sống lưng Trì Thù cứng đờ, ngón tay lạnh lẽo siết chặt trong im lặng, cậu cố gắng kiềm chế để tầm mắt mình không dời đi.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cậu chỉ kịp thoáng thấy một bóng mờ mờ nhạt, xúc giác kỳ lạ biến mất ngay sau đó. Cậu đứng lặng vài giây, đột nhiên xoay người, ánh mắt quét qua không gian hỗn độn này, nhưng chẳng phát hiện được điều gì.
Trong không gian tĩnh mịch không còn gì, chỉ còn tiếng nói trầm thấp của đối phương vang vọng bên tai cậu rất lâu.
"Chúng ta sẽ gặp lại."
Trì Thù: ...
Ai thèm muốn gặp lại cái đồ ○○ ×× nữa chứ!
Ngay sau đó, khung cảnh xung quanh đột ngột biến đổi, không gian bắt đầu rạn nứt, như một chiếc kính vạn hoa xoay tròn điên cuồng. Màu xám trắng hòa lẫn với những gam màu khác: đỏ tươi như máu, vàng mờ ảo, xanh lam đậm rực rỡ... Cơn choáng váng dữ dội khiến Trì Thù đau đầu như muốn nứt ra, cậu chỉ có thể nhắm mắt lại để cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Không rõ đã qua bao lâu, âm thanh quen thuộc từ hệ thống lại vang lên, Trì Thù từ từ mở mắt, nhận ra mình đã rời khỏi phó bản, hiện đang ở trong một không gian chỉ có hai màu đen trắng.
[Thử thách tân thủ: [Chung cư tử vong] đã kết thúc.]
[Xếp hạng nhiệm vụ:...A. Đạt được 5000 điểm.
Tiến độ nhiệm vụ phụ: 100%. Thưởng thêm 2500 điểm.
Thăm dò phó bản: 100%. Thưởng thêm 2500 điểm.
Nhận được vật phẩm: Đạo cụ cấp B x2, đạo cụ đặc biệt x1. Tương đương 1000 điểm.
Số lượng người xem cao nhất trong phòng phát sóng vượt quá 5000. Thưởng thêm 1000 điểm.]
[Chủ kênh xin hãy tiếp tục nỗ lực, mang đến cho người xem những trải nghiệm tốt nhất.]
Trì Thù nhận thấy vết thương trên người mình đang lành lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, những vết máu và bẩn thỉu cũng bị một lực lượng vô hình nào đó thanh tẩy sạch sẽ.
Cậu ngả người lên chiếc ghế mềm mại, thả lỏng những dây thần kinh đã căng thẳng quá lâu.
[Với màn thể hiện xuất sắc trong phó bản, bạn đã nhận được [Ánh nhìn của Chiêu Ách]. Xin hãy tiếp tục cố gắng, phấn đấu để đạt được █▉]
Âm thanh hệ thống tạm dừng một lát, mấy từ cuối bị một lực lượng vô hình làm méo đi, biến thành những âm thanh nhiễu sóng, Trì Thù không khỏi nhíu mày.
... Chiêu Ách?
Đó là tên của thứ đó sao?
Chẳng lẽ đây là một loại phần thưởng ẩn trong trò chơi? Đòi hỏi người chơi phải tự mình khám phá?
Nghĩ đến những chiếc xúc tu khổng lồ, nhớp nháp, Trì Thù theo phản xạ nổi da gà.
Cảm giác hoàn toàn bị kiểm soát như vậy... Nếu có bất hạnh gặp lại, cậu thật sự không muốn trải nghiệm lần nữa.
Bên tai, âm thanh lạnh lùng của hệ thống vẫn tiếp tục.
[Chúc mừng bạn đã vượt qua thử thách tân thủ và trở thành người chơi chính thức của trò chơi Dị Uyên.]
[Chức năng tặng thưởng trong phòng phát sóng trực tiếp đã được kích hoạt.
Cửa hàng trò chơi đã mở cửa.
Thế giới thứ nhất đã mở ra.
Sổ tay hướng dẫn trò chơi Dị Uyên đã được phát hành, xin hãy đọc kỹ từng chữ trên đó. Bất kỳ hậu quả nào do không tuân thủ quy tắc đều do người chơi tự chịu trách nhiệm.]
[Thiên phú của người chơi đã được kích hoạt.
Tất cả thiên phú chỉ được sử dụng trong phó bản. Một khi sử dụng vượt quá số lần giới hạn, sẽ gây ra một loạt hậu quả không lường trước được. Xin người chơi hãy cẩn trọng khi sử dụng.]
[Thiên phú thứ nhất: [Vạn Quỷ Mê]
Sức hấp dẫn chết người của bạn không thể nghi ngờ, bất kể ở đâu, chỉ cần bạn muốn, bạn sẽ luôn là tâm điểm, khiến trái tim những người xung quanh đập loạn nhịp. Trong trò chơi, bạn còn có sức hút đặc biệt với quỷ quái, nhưng đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Cách quỷ quái bày tỏ sự "yêu thích" có rất nhiều loại, cách đơn giản nhất cũng thô bạo nhất chính là biến bạn thành một phần cơ thể của chúng.
(Thiên phú này chỉ có thể tác dụng lên nhân vật trong trò chơi)
Lv.1
Hiệu quả bị động: Bạn sẽ thu hút một chút lực chú ý từ tất cả quỷ quái hoặc NPC trong phó bản, hậu quả: Không rõ.
Kỹ năng chủ động: Phát ra sức hấp dẫn, mê hoặc nhận thức của mục tiêu được chỉ định, thời gian hiệu lực là 1 giờ.
Số lần sử dụng: 1
Điều kiện nâng cấp: 100.000 điểm]
[Thiên phú thứ hai: [Được Ăn Cả Ngã Về Không]
Bạn có thích sự kích thích mạo hiểm khi bước đi trên dây, với mạng sống treo lơ lửng? Thích cảm giác adrenaline tăng vọt và khoái cảm ngay khi lưỡi dao sắc bén xuyên vào thịt, khiến máu tươi tung tóe khắp nơi? Đừng nghi ngờ, so với người bình thường, bạn thực sự điên cuồng đến mức khiến họ chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy sợ hãi.
Bạn yêu thích việc đặt cược mạng sống, tận hưởng cảm giác không thể khống chế, nhưng đồng thời, bạn cũng nắm giữ con át chủ bài cuối cùng.
Càng táo bạo, càng điên cuồng, càng vứt bỏ lý trí và đánh cược tất cả, bạn càng đạt được những điều không tưởng, vượt ngoài lẽ thường. Tuy nhiên, bạn cũng có thể phải trả giá đắt hơn cả sinh mệnh, thua trắng cả ván cờ.
Hãy thử đi, làm cho thế giới này trở nên điên đảo và không còn phân biệt đúng sai, trắng đen.
Lv.0
Lật ngược và hợp lý hóa vị thế của bạn và mục tiêu được chỉ định trong vòng 1 giờ.
Xác suất xảy ra sự kiện ngay từ đầu là 0, nhưng theo mức độ nguy hiểm mà bạn đối mặt, xác suất đó sẽ dần tăng lên.
Số lần sử dụng: 1
(Không thể thăng cấp)]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro