Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 08: Chung cư tử vong (8)

Tất cả dường như bị đóng băng tại chỗ.

Ánh mắt Trì Thù dừng lại ở lỗ khóa bằng kim loại, chìa khóa trên tay chỉ cách lỗ khóa chưa đến ba centimet. Có một sức mạnh vô hình nào đó đang thúc giục cậu cắm chìa khóa vào, vặn xoay, rồi đẩy cánh cửa này ra.

Phía sau cánh cửa... sẽ là gì đây?

"Ba về rồi."

Một giọng nói non nớt bất chợt vang lên từ sau lưng khiến Trì Thù cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

Cậu đã bước vào căn phòng số 612.

Trì Thù không quay đầu lại chỉ chăm chú nhìn vào khe cửa, nơi có một bóng đen kỳ dị thò ra. Cậu đưa tay về phía đó, dùng móng tay gắng sức kéo nó ra.

Đó là một tờ giấy được gấp lại.

Chưa kịp mở nó ra, giọng nói của một người phụ nữ xa lạ vang lên từ phía sau.

"Anh yêu, còn đứng đó làm gì? Mau tới ăn cơm đi."

Trì Thù nhanh chóng nhét tờ giấy và chìa khóa vào túi áo, biết rằng không thể tránh né được nữa. Cậu hít sâu, rồi quay người lại.

Khuôn mặt cậu được ánh đèn dịu dàng trong nhà chiếu sáng, nụ cười hoàn hảo không có chút sơ hở nào xuất hiện trên khuôn mặt thanh niên ấy.

"Được, anh tới ngay."

Trì Thù thấy một người phụ nữ trang điểm tinh tế và một cậu bé ngồi ở hai bên bàn ăn. Ở bên phải của cậu bé có một chỗ trống, rõ ràng là dành cho cậu. Trên bàn đã bày sẵn thức ăn, vẫn còn tỏa ra hơi nóng nghi ngút.

Cảnh vật xung quanh không còn giống như khi cậu mới bước vào, đầy bụi bặm và cũ kỹ. Mọi thứ trở nên rực rỡ hơn, được trang trí với ba màu trắng, xanh lam và hồng phấn làm chủ đạo. Ánh đèn ấm áp tỏa xuống, mang lại cảm giác như đang đắm chìm trong ánh nắng dịu dàng của một buổi sáng bình yên.

Đây là tái hiện quá khứ của căn phòng số 612.

Giống như cái tên, tất cả đều có vẻ ấm áp và tốt đẹp.

Nhưng càng yên tĩnh bao nhiêu, mặt tối mà cảnh tượng này che giấu càng trở nên điên loạn và quái dị.

Trì Thù kéo ghế ra và ngồi xuống.

Không biết có phải chỉ là ảo giác hay không, nhưng ánh mắt của cậu bé bên cạnh nhìn cậu đăm đăm. Trong ánh mắt ấy có chút gì đó không thể gọi tên, vừa mong đợi lại vừa... hưng phấn.

Khuôn mặt của cậu bé khiến Trì Thù nhớ đến bức ảnh trên bàn thờ trước chiếc quan tài.

Nụ cười giống hệt nhau, gương mặt và ngũ quan như đúc ra từ một khuôn mẫu.

Không còn nghi ngờ gì nữa, chiếc quan tài kia chắc chắn là chuẩn bị cho đứa trẻ này. Còn thi thể của nó đang ở đâu thì không ai biết.

Hai người trước bàn đã bắt đầu dùng đũa.

Trên bàn có tổng cộng bốn món ăn.

Một trong số đó là một đĩa rau xanh đậm, bên trong trộn lẫn những mẩu trắng đục. Ban đầu, Trì Thù nghĩ đó là tỏi, cho đến khi cậu thấy một mẩu nhúc nhích, khiến dạ dày cậu ngay lập tức co thắt.

Một đĩa khác là thịt tươi, những miếng thịt màu hồng phấn phản chiếu ánh đèn, lấp lánh lớp mỡ óng ánh. Lớp da trắng bao quanh mạch máu dày đặc của nó, không rõ là từ con vật gì. Ngồi ở đó, Trì Thù thậm chí có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi tanh của thịt sống.

Hai món còn lại càng thêm quái dị.

Một đĩa là hàng chục con mắt đen trắng rõ ràng, nằm im lìm trên chiếc đĩa sứ trắng, dưới đáy còn chảy ra một chất lỏng dính nhớp, trong suốt. Món kia là não, những nếp gấp não lớn phủ đầy chất lỏng đỏ. Không thể phân biệt được đây là não người hay của sinh vật nào khác, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến đầu óc quay cuồng.

Người phụ nữ và đứa trẻ ăn rất vui vẻ, động tác nhanh nhẹn như đang tranh giành nhau. Chúng nhai và nuốt ngấu nghiến, biểu cảm say mê và hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt.

Thấy Trì Thù vẫn chưa cầm đũa, cả hai cùng đồng loạt nhìn về phía cậu.

Khuôn mặt người phụ nữ hiện lên vẻ bối rối.

"Anh yêu, sao ngươi không ăn? Có phải em nấu không hợp khẩu vị của anh không?"

"Mẹ nấu ngon thế này mà, ba mau ăn đi."

Hai người họ nhe răng cười, trên khóe miệng vẫn còn dính thứ dịch nhầy đỏ trắng, liên tục giục giã, giọng nói hòa với âm thanh nuốt chửng ừng ực.

Nhiệt độ trong phòng dần dần hạ thấp.

Dường như có thứ gì đó đang từ từ sống dậy, trên bức tường trắng tinh mở ra những con mắt, tràn ngập ác ý, chăm chú nhìn vào thanh niên ngồi ở trung tâm.

Khuôn mặt Trì Thù lúc này đã trở nên trắng bệch.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong phòng phát sóng trực tiếp, một loạt bình luận vui sướng hiện lên khi thấy cảnh khổ của người khác.

[Khai cục đã là tử cục, cảnh tượng đặc biệt tồn tại mức độ thấp cũng không phải không có lý do.]

[Chắc tờ giấy kia là manh mối, nhưng chủ kênh căn bản không có cơ hội mở nó ra.]

[Xong rồi, tôi đã thấy kết cục chủ kênh bị xé xác trong vài giây tới.]

[Rốt cuộc tại sao thử thách này lại có cảnh tượng đặc biệt như vậy? Ngay cả những lão làng còn thấy khó xử, trông chờ gì một tân binh sống sót?]

[Vận may của chủ kênh quá kém rồi, debuff chồng chất lên nhau, cơ chế bảo hộ cũng không cứu được.]

...

"Anh không ăn."

Cậu từ chối một cách dứt khoát. Trong khoảnh khắc đó, vô số ánh mắt lạnh lùng từ bốn phía dồn vào cậu, gần như đặc quánh lại thành thực thể.

Khuôn mặt tái nhợt của Trì Thù khẽ nở một nụ cười ôn hòa, không chút âm u: "Quên mất chưa nói với hai người, chiều nay anh đi xã giao với khách hàng, đã ăn đủ trên bàn tiệc rồi. Cơm tối nay, anh chỉ ngồi xem hai người ăn thôi."

Giọng nói của cậu chậm rãi, không nhanh không chậm, không có dấu hiệu nào của việc nói dối. Sau một hồi im lặng, người phụ nữ cuối cùng cũng nhếch khóe môi đỏ thắm lên: "Vậy à, được rồi. Anh yêu, vậy anh vào phòng nghỉ ngơi, chú ý sức khỏe, đừng làm việc quá mệt mỏi."

Trì Thù vốn đã mong chờ rời khỏi bàn ăn, cậu mỉm cười đứng dậy: "Được."

Khi rời khỏi bàn, cậu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng những ánh mắt mãnh liệt dõi theo, theo từng bước chân của mình như một cái bóng không rời.

Cậu biết chắc rằng sắc mặt mình lúc này trông vô cùng tệ, nhưng không phải vì sợ hãi, mà đơn giản là do cảm giác ghê tởm.

Từ khi tỉnh lại đến giờ, Trì Thù chưa uống một ngụm nước nào, dạ dày đã đói đến mức đau âm ỉ, nhưng căng thẳng kéo dài khiến cậu quên đi cảm giác đó. Vừa rồi, khi nhìn thấy những món "ăn" trên bàn, cơn buồn nôn đã nhanh chóng ập đến.

Trì Thù trước đó đã lặng lẽ điều tra qua căn phòng 612, đoán được đâu là phòng của nam chủ nhân. Lúc này, không chút chần chừ, cậu đẩy cửa vào phòng và nhanh chóng đóng lại sau lưng, cuối cùng cắt đứt ánh mắt chăm chú của hai người còn lại ngoài kia.

Cậu dựa lưng vào cánh cửa, thở dài nhẹ nhõm.

Cảnh tượng đặc biệt này, xem chừng chính là tái hiện cuộc sống của một gia đình ba người từng sinh hoạt tại căn phòng 612 này, Trì Thù phải đóng vai người cha trong đó. Nhưng vẫn không rõ cách nào để rời khỏi nơi này...

Trì Thù lấy từ túi áo ra tờ giấy mà cậu vẫn chưa kịp đọc.

Tờ giấy nhăn nhúm hiện ra trước mắt Trì Thù, từng hàng chữ màu đen nổi bật lên trên bề mặt giấy.

[Chúng ta là một gia đình ba người yêu thương nhau, trong nhà sẽ không và không thể xuất hiện người thứ tư. Là một thành viên trong nhà, vui lòng tuân thủ các quy định sau:

1. Đóng vai thật tốt vai trò của "ba", không được để lộ sơ hở.

2. Khi chủ nhà gọi, cần lập tức đáp lại ngay.

3. Ba không thể từ chối yêu cầu của gia đình.

4. Khi cảm thấy bị ai đó nhìn chằm chằm, không cần tìm hiểu xem ánh mắt đó đến từ đâu.

5. Không được để máu dính vào người!

6. Có những thứ được làm từ thịt, hãy tránh xa chúng càng xa càng tốt.

7. Nếu phát hiện ra mắt của người nhà chuyển sang màu đỏ, hãy nghĩ cách chạy trốn ngay.]

Trì Thù lật mặt sau của tờ giấy.

Ở đó vẫn còn chữ viết, không phải kiểu in tinh tế, mà là những nét chữ đỏ tươi, cuồng loạn và vặn vẹo, như thể ai đó đã dùng máu mà viết.

[Bạn không thể rời khỏi ngôi nhà này.

Trong phòng có hai người không nên tồn tại.

Khi người nhà muốn thịt từ bạn, hãy lập tức đáp ứng họ.]

Những dòng chữ đỏ tươi đâm vào mắt Trì Thù, khiến cậu cảm thấy nhức nhối, khó chịu. Cậu nhanh chóng ghi nhớ nội dung trên tờ giấy, rồi nhét nó trở lại túi áo.

Trì Thù chú ý đến một chiếc đồng hồ đếm ngược nhỏ ở góc dưới bên trái tầm nhìn của mình.

50 phút 36 giây. Đó là khoảng thời gian còn lại trước khi cậu có thể rời khỏi nơi này.

Cánh cửa cách âm rất tốt, Trì Thù không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ bên ngoài, nhưng trong lòng cậu biết rõ rằng cảnh đặc biệt bất ngờ này tuyệt đối không thể kết thúc một cách êm đẹp và bình lặng như vậy. Những gì ghi trên tờ giấy kia có thật hay không vẫn cần được kiểm chứng.

Việc cần làm lúc này là cố gắng thu thập manh mối, đoán xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với gia đình ba người trong phòng 612.

Trước đó, Trì Thù đã điều tra phòng của chủ nhà một lần, nhưng không tìm thấy gì hữu ích. Giờ đây, cảnh tượng đã được khôi phục nguyên trạng, với nhiều chi tiết hơn.

Thời gian đang gấp rút, cậu lục lọi ở những nơi dễ giấu đồ vật nhất và phát hiện ra vài thứ ngoài mong đợi.

Một phong bì đựng thỏa thuận ly hôn nằm trong túi văn kiện.

Trên đó có hai cái tên, ngày tháng là ba tháng trước.

Lý do ly hôn được viết: "Sau khi con mất ngoài ý muốn, tinh thần người vợ trở nên bất ổn, thường xuyên xuất hiện các triệu chứng hoang tưởng. Hai vợ chồng nhiều lần tranh cãi, nhưng không thể hòa giải."

Cậu còn tìm thấy một bức ảnh chụp chung được giấu dưới gối.

Bề mặt bức ảnh rạn nứt, cho thấy nó từng bị xé nát rồi được dán lại từng mảnh. Trong ảnh, người ba đang giơ cao một cậu bé cười lớn, còn người mẹ dựa vào vai người ba mỉm cười.

Hai khuôn mặt trong bức ảnh đều rất quen thuộc với Trì Thù, cậu vừa gặp họ vài phút trước. Ánh mắt cậu dừng lại trên gương mặt xa lạ của người đàn ông trong ảnh. Theo bản năng, cậu sờ lên mặt mình, cảm thấy một cảm giác quái dị khó chịu.

Nếu như đây thực sự là cảnh tượng quá khứ được tái hiện, tại sao gương mặt của người đóng vai "người ba" lại không có bất kỳ thay đổi nào?

Liệu có phải phó bản đã xảy ra sai sót...?

Khi Trì Thù di chuyển, một mảnh giấy ghi chú nhẹ nhàng bay xuống từ mặt sau của bức ảnh.

Trên đó có vết máu ghê rợn.

"Tiểu Vinh đã chết."

"Là tôi đã hại chết con."

Đột nhiên, không có dấu hiệu báo trước, tiếng gõ cửa vang lên ngay sau lưng Trì Thù, làm cậu giật mình cứng đờ.

Từ lúc cậu rời khỏi bàn ăn chỉ mới chưa đầy mười phút.

Nhớ lại dòng chữ trên tờ giấy: "Khi chủ nhà gọi, cần lập tức đáp lại," Trì Thù cất tiếng: "Có việc gì không?"

Phía sau cánh cửa vang lên tiếng cười của đứa trẻ.

Tiếng cười đó như một trò đùa ác ý, pha lẫn sự trêu chọc, vang vọng trong không gian, tạo ra những âm thanh ma quái khó chịu.

"Con muốn ăn thịt của ba."

Trì Thù mở cửa, ánh mắt cụp xuống đối diện với một gương mặt đang cười đầy khoa trương, méo mó.

Khóe miệng của đứa trẻ nhếch lên cao, khuôn mặt co giật với những nếp nhăn run rẩy. Đôi mắt đen như mực gần như chiếm trọn hốc mắt, nhìn chằm chằm vào Trì Thù.

"Con đói."

Trì Thù cúi người xuống, vuốt nhẹ đầu đứa bé, giấu mu bàn tay ra sau lưng, mỉm cười: "Không phải vừa mới ăn xong sao?"

"Nhưng con vẫn đói, rất đói, rất đói, rất đói..."

Cậu bé ôm đầu bằng cả hai tay, như thể rơi vào trạng thái điên cuồng nói nhảm, mắt không rời đôi giày của Trì Thù: "Con muốn ăn thịt của ba. Con rất đói, đói, đói, đói..."

— "Khi người nhà muốn thịt, hãy lập tức đáp ứng họ."

Nhớ đến dòng chữ trên tờ giấy, ánh mắt Trì Thù khẽ chuyển động. Cậu đi đến bàn ăn, phát hiện bốn món ăn trên bàn đã biến mất, chỉ còn lại một viên tròng mắt vừa bị người phụ nữ dùng đầu lưỡi cuốn vào bụng.

Người phụ nữ thong thả lau khóe môi dính máu và dầu mỡ bằng khăn giấy, rồi khẽ nhấp đôi môi đỏ tươi: "Anh yêu, mẹ con em vẫn chưa no, anh đi làm thêm chút đồ ăn cho chúng em nhé."

Trì Thù hỏi: "Hai người muốn ăn gì?"

Nụ cười trên môi người phụ nữ càng tươi hơn.

"Chúng em muốn ăn thịt."

"Ba ơi, con muốn ăn thịt."

Đứa trẻ không biết từ khi nào đã đứng cạnh chân Trì Thù, những ngón tay trắng nhợt, gầy guộc như bộ xương khô bấu chặt lấy ống quần cậu, ngẩng đầu lên nhìn.

Tiếng nói chói tai của họ hòa lẫn vào nhau, tạo thành một âm thanh đầy khó chịu.

"Chúng ta muốn thịt! Thịt, thịt, thịt, thịt, chúng ta muốn ăn thịt! Thịt, thịt, thịt, thịt, thịt, thịt! ——"

Những tiếng hét cao vút biến điệu như xuyên qua màng tai Trì Thù, đồng thời, cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm lại ập đến, mạnh mẽ hơn trước. Ánh mắt vô hình dường như tràn ngập khắp ngôi nhà, từ trần nhà, góc tường, cho đến những bóng tối trong các kẽ hở của đồ đạc, tất cả đều hiện diện ở khắp mọi nơi.

Trì Thù cố gắng chịu đựng cảm giác như có kim chích sau lưng, trong lòng cậu bắt đầu nghi ngờ liệu cảnh tượng này có phải đang cố dùng thủ đoạn quái gở này để khiến người bên trong phát điên hay không.

"Được rồi, anh sẽ vào bếp ngay."

Hai giọng nói vang lên sau lưng cậu.

"Anh yêu, đừng để chúng em phải chờ lâu."

"Ba ơi, không cần lột da, xử lý sẽ nhanh hơn nhiều."

Giọng trẻ con non nớt vang lên khiến Trì Thù đột ngột khựng lại. Cậu hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua người phụ nữ và đứa trẻ đang đứng cạnh nhau, tay trong tay, cười nhìn chằm chằm vào cậu. Trong ánh đèn, đôi mắt của họ ánh lên màu đỏ đục bẩn thỉu.

Tim Trì Thù đập nhanh hơn một chút, cậu khẽ đáp lại rồi bước vào bếp.

Khi mở tủ lạnh, một mùi hôi kỳ lạ xộc thẳng vào mặt. Bên trong gần như trống rỗng, chỉ có vài món rau xanh đã lên mốc, thậm chí lá cải còn mọc lông, cùng một số gia vị đã không còn rõ nguồn gốc.

Khu vực đông lạnh đầy ắp thực phẩm đông lạnh. Khi Trì Thù kéo ngăn cuối cùng ra, cậu phát hiện một vật có hình cầu, được bao bọc bởi nhiều lớp màng bọc thực phẩm.

Cậu cẩn thận lấy nó ra, đặt sang một bên cho rã đông.

Lúc này, Trì Thù mới để ý thấy trên bệ bếp có một mẩu giấy nhỏ giống như cái đã tìm thấy ở khe cửa.

Chữ đỏ tươi vặn vẹo hiện lên trước mắt cậu.

[Khi phát hiện mắt của người nhà chuyển thành màu đỏ, hãy dùng thịt để trấn an họ.

Thịt nằm ở ▉▉ bức tường ▉▉.

Một khi ██, bạn sẽ không bao giờ có thể rời khỏi nơi này.]

Một vài chữ quan trọng đã bị vết máu che khuất, như cố tình khiến Trì Thù phải tự mình hoàn thiện những gì còn thiếu.

Cậu vứt mẩu giấy sang một bên, cẩn thận dùng kéo cắt từng lớp màng bọc thực phẩm ra khỏi vật thể hình cầu. Những mảnh băng vụn rơi xuống lách tách, dần lộ ra một gương mặt bị đông cứng, chìm trong lớp băng dày.

Trì Thù nhìn chăm chú vào gương mặt ấy, biểu cảm không hề thay đổi. Cậu bình tĩnh đến mức có phần quá mức.

Trong lòng, cậu chỉ khẽ thở dài.

Quả nhiên.

Trong những cốt truyện kinh dị kiểu này, công dụng duy nhất của tủ lạnh thường chỉ là để đông lạnh các phần cơ thể đã bị cắt rời.

Trì Thù đã chuẩn bị tinh thần trước khi mở tủ, và đúng như dự đoán, trò chơi này cũng chẳng mang lại cho cậu bất kỳ điều bất ngờ nào khác ngoài sự ghê rợn.

Cậu đặt cái đầu dưới vòi nước, rửa cho đến khi lớp băng trên mặt tan hết, dần lộ ra những đường nét khuôn mặt quen thuộc.

Đây rõ ràng là khuôn mặt của nam chủ nhà.

Nhìn gương mặt tái nhợt, xanh tím trước mắt, Trì Thù cảm thấy một cơn lạnh sống lưng.

Cái đầu của nam chủ nhà nằm ở đây, điều đó có nghĩa là trong cảnh tượng này, hắn ta đã chết.

Vậy người mà cậu đang đóng vai... rốt cuộc là ai?

Bên ngoài hai người kia, có lẽ ngay từ đầu đã biết rằng cậu không phải là người nhà của họ?

Thời gian đang trôi qua từng giây từng phút. Trì Thù biết mình không thể tiếp tục chần chừ. Việc cần làm ngay bây giờ là phải nhanh chóng tìm ra thứ "thịt" để trấn an họ.

Cậu đã lục soát khắp phòng bếp mà vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của thức ăn, cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên cái đầu đã rã đông kia.

Nam chủ nhà đứng thẳng ở bên bệ bếp, mắt nhắm nghiền. Làn da vốn đông cứng giờ dần khôi phục lại độ đàn hồi, trông giống như chỉ đang ngủ, sẵn sàng mở mắt bất cứ lúc nào.

Nước trong nồi đã sôi sùng sục. Trì Thù lấy một con dao sắc từ bên cạnh thớt, đứng trước cái đầu, trầm ngâm suy nghĩ.

Chẳng lẽ cái thứ "thịt" mà họ nhắc đến chính là cái đầu này?

Nhưng có gì đó... không đúng.

Cảm giác như cậu đã bỏ sót điều gì quan trọng...

Bất chợt, Trì Thù nhận ra lòng bàn tay cậu, nơi đang nắm con dao, bỗng tràn ra một màu đỏ chói mắt.

Máu từ chuôi dao dính lên da cậu.

Ngực cậu thót lên, lập tức đưa tay ra dưới vòi nước để rửa, kỳ cọ đến khi cả làn da xung quanh cũng ửng đỏ. Nhưng vết máu đó vẫn không biến mất, dường như đã hòa vào da thịt cậu, trở thành một phần của cơ thể.

Rửa không sạch.

Rửa không sạch.

Căn bản không thể rửa sạch được.

...

Tiếng nước xối xả vang lên, Trì Thù nhìn chăm chú vào bàn tay đỏ tươi của mình, có chút sững sờ.

—— "Không được dính máu!"

Đây là quy tắc duy nhất trên tờ giấy có dấu chấm than.

Có lẽ... cậu đã phạm quy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro