Chương 19
Tạ Doanh phát hiện ra cái túi nilon này khi về đến nhà.
Anh quả thật không để ý xem Thẩm Thanh Đình mang theo những gì khi lên xe, nhưng gần đây chiếc xe này chỉ chở mỗi cậu, vậy nên cái túi nilon này chắc chắn không phải của anh, mà là của Thẩm Thanh Đình.
Vừa gọi điện cho Thẩm Thanh Đình, anh vừa cẩn thận xem xét thứ bên trong cái túi.
Là một chai thủy tinh rỗng.
Nếu bên trong có đựng thứ gì thì còn dễ nói, nhưng một chai thủy tinh rỗng... Tạ Doanh thật sự không nghĩ ra nó có thể dùng để làm gì.
Mà khi nghe máy, giọng điệu của Thẩm Thanh Đình cũng rất kỳ quặc.
Tạ Doanh cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Tuy nhiên...
Tạ Doanh siết chặt chai thủy tinh trong tay, tâm trạng rất tốt. Bất kể chai thủy tinh này dùng để làm gì, dù sao anh cũng lại tìm được một cái cớ, có thêm một cơ hội tuyệt vời để gặp mặt Thẩm Thanh Đình.
Thế nhưng... Tạ Doanh khịt mũi, luôn cảm thấy đâu đó xung quanh thoang thoảng mùi thức ăn thối rữa.
Anh cau mày, cầm điện thoại đi khắp gara tìm kiếm, xem có phải thùng rác nào chưa được dọn dẹp kịp thời hay không.
Nhưng sau khi kiểm tra kỹ lưỡng khắp nơi, anh vẫn không tìm thấy gì.
Cuối cùng, Tạ Doanh nhìn chai thủy tinh vẫn đang cầm trong tay với vẻ nghi ngờ.
Anh thử đưa lên mũi ngửi –
Mùi hôi thối này vậy mà lại phát ra từ cái chai này! Chẳng trách đi đến đâu cũng ngửi thấy!
Lúc này Tạ Doanh vẫn đang nói chuyện điện thoại với Thẩm Thanh Đình, thuận miệng hỏi một câu: "Cái chai thủy tinh này của em... đã từng đựng gì vậy?"
Ý của Tạ Doanh là muốn hỏi xem Thẩm Thanh Đình có từng dùng chai này để đựng đồ ăn hay thức uống gì không, nếu có, thì chắc là đồ ăn đó đã quá hạn và bị hỏng, muốn nhắc cậu cẩn thận.
Không ngờ sau khi nghe câu hỏi này, Thẩm Thanh Đình càng hoảng hốt hơn, nói năng bắt đầu ấp úng, sau đó cuống quýt cúp máy.
Tạ Doanh nheo mắt.
Anh lại cúi xuống ngửi cái chai, vẫn thấy mùi hôi thối không thể chịu nổi.
Kết hợp với hành động kỳ lạ vừa rồi của Thẩm Thanh Đình...
Tạ Doanh ném chai vào túi nilon, bọc ba lớp trong ba lớp ngoài thật cẩn thận, rồi quay lại xe lấy vài tờ khăn ướt lau tay sạch sẽ.
Anh nhìn chằm chằm vào cái túi nilon, lông mày càng nhíu chặt, cuối cùng duỗi hai ngón tay, kẹp lấy chai thủy tinh được bọc bên trong, mang về nhà.
Khi chờ thang máy, Tạ Doanh bực bội nghĩ, tốt nhất là trong chai này đừng có chứa pheromone của Alpha nào khác!
Chai pheromone không rõ nguồn gốc này khiến vị luật sư họ Tạ bực bội cả buổi tối. Sau khi ăn tối xong, anh vẫn không nguôi giận, phải chạy vào phòng ngủ nhỏ xem một lúc điệu múa của Thẩm Thanh Đình mới bình tĩnh lại được.
Tạ Doanh quyết định, ngày mai gặp mặt, nhất định phải bắt Thẩm Thanh Đình vứt cái chai pheromone hôi thối không biết của Alpha nào cho cậu này đi!
Càng nghĩ anh càng thấy bất an.
Theo đuổi người khác cũng phải có nguyên tắc cơ bản, Tạ Doanh tuyệt đối không làm ra chuyện theo dõi nhất cử nhất động của Thẩm Thanh Đình hai mươi tư trên hai mươi tư giờ. Anh không khỏi bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ, gần đây bên cạnh Thẩm Thanh Đình còn xuất hiện Alpha khác?
Tạ Doanh: "..."
Tạ Doanh lo lắng đi đi lại lại trong phòng.
Nghĩ một lúc, vị luật sư họ Tạ lại bình tĩnh lại.
Không đến mức đó đâu, nếu Thẩm Thanh Đình thật sự có gì đó với người khác, thì cậu sẽ không đi "mượn" pheromone.
Tạ Doanh tự an ủi mình trong cay đắng, cứ tưởng ít nhiều cũng có chút tiến triển với Thẩm Thanh Đình, không ngờ... Thẩm Thanh Đình lại đi mượn pheromone của người khác, cũng không thèm hỏi anh một câu.
Nghĩ đến đây, Tạ Doanh lập tức lấy điện thoại nhắn tin cho Thẩm Thanh Đình: [Mai cùng ăn tối nhé, anh mời em.]
Gửi xong lại thấy không ổn - Tạ Doanh vẫn canh cánh trong lòng việc Thẩm Thanh Đình chưa từng gửi tin nhắn thoại cho anh.
Vì vậy, anh lại nói vào mic: "Gặp nhau tối mai nhé. Buổi biểu diễn lưu diễn của các em đã kết thúc rồi, chắc là có thể thoải mái một thời gian rồi nhỉ?"
Sau khi gửi cả hai tin nhắn, Tạ Doanh nằm dài trên ghế sofa, chờ hồi âm của Thẩm Thanh Đình.
Thẩm Thanh Đình trả lời rất nhanh, gần như ngay lập tức đã trả lời một chữ "Dạ", vài giây sau, lại gửi thêm một tin nhắn thoại ngắn.
Tạ Doanh lập tức ngồi bật dậy khỏi ghế sofa –
Thẩm Thanh Đình thật sự đã gửi tin nhắn thoại!
Thẩm Thanh Đình nói: "Sau mỗi buổi diễn lớn, sẽ có khoảng nửa tháng để nghỉ ngơi. Nhưng cũng phải luyện tập, tập múa là điều không thể lười biếng nhất."
Giọng nói trong trẻo lạnh lẽo, nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc.
Tạ Doanh nghe đi nghe lại câu này rất nhiều lần, càng nghe càng thấy thích.
Thẩm Thanh Đình... làm việc gì cũng nghiêm túc như vậy.
Tạ Doanh khóa điện thoại, nhắm mắt nằm lại trên ghế sofa, nghĩ đến chai pheromone kia cũng không thấy khó chịu như vậy nữa...
Làm gì có chuyện đó.
Tạ Doanh nằm vật ra trên sofa một lúc, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ, hai ngón tay kẹp cái túi nilon, ném chai pheromone hôi hám đó lên tủ giày ở lối vào.
...
Không chỉ mình Tạ Doanh là người bồn chồn không yên vì chai pheromone đó.
"Đình Đình, cậu..." Ôn Tinh nói được nửa chừng thì dừng lại, "Cái ghế này cắn mông cậu à mà cậu cứ ngồi không yên thế."
Thẩm Thanh Đình: "..."
Ôn Tinh biết Thẩm Thanh Đình không thích tâm sự với người khác, cũng không hỏi kỹ, mà "tế nhị" hỏi về chuyện pheromone.
"Anh Tiểu Nhạc có nói gì không? Nói đến mới nhớ, kỳ phát tình của tôi cũng sắp đến rồi. Haizz, tôi thật bất cẩn quá, biết thế đã nhờ cậu mang giúp tôi một chai. Không biết anh Tiểu Nhạc có còn muốn cho tôi mượn thêm chút nữa không... Thôi hay là tôi đi hỏi người khác xem vậy."
Ôn Tinh lải nhải nói chuyện của mình, hoàn toàn không để ý đến người đang ăn cơm cùng mình đối diện đã cứng đờ cả người.
Chủ đề này đúng là... đụng đúng chỗ ngứa.
Thẩm Thanh Đình không biết mình đang xấu hổ vì điều gì.
Tuy tính tình cậu hướng nội và thích ở nhà, nhưng cũng biết xã hội bây giờ không hề bảo thủ, việc Omega tìm Alpha mượn một chút pheromone để vượt qua kỳ phát tình là chuyện hết sức bình thường.
Sao mà... chuyện này bị Tạ Doanh biết được, cậu lại cảm thấy cả người không được tự nhiên thế này...
Khi cậu vẫn đang rối bời với những câu hỏi không sao hiểu được, tin nhắn của Tạ Doanh gửi đến.
Thẩm Thanh Đình bình tĩnh trả lời bằng một tin nhắn thoại, sau đó đặt điện thoại xuống, tiếp tục tập trung ăn cơm.
... Cậu ăn một cách vô thức, rất chăm chú, chỉ có Ôn Tinh ngồi đối diện nhìn cậu với vẻ mặt kinh ngạc.
Ôn Tinh nghĩ, chết rồi, Thẩm Thanh Đình đang ăn không khí...
Cho đến khi đi ngủ, Thẩm Thanh Đình vẫn chưa sắp xếp được suy nghĩ của mình. Cậu lại trở về làm đà điểu, trùm chăn lên đầu, định cứ thế chìm vào giấc ngủ.
Sự ám thị tự thôi miên quả thực có hiệu quả, Thẩm Thanh Đình nhanh chóng gạt bỏ những tâm sự ra khỏi đầu, chìm vào giấc mộng.
Chỉ là đêm nay, cậu lại mơ.
Cậu mơ thấy mình trong kỳ phát tình khó xử đã mở chai pheromone mà anh Tiểu Nhạc cho mượn, nhưng bên trong rõ ràng là...
Mùi hương của Tạ Doanh.
Tuyến thể trên cổ cậu phập phồng đau nhức, hương hoa mai tao nhã, hòa quyện với mùi nồng nàn của ngòi lửa.
Hai loại pheromone quấn quýt hòa vào nhau, lại có một sự hài hòa kỳ lạ.
Mùi hương nồng nàn của ngòi lửa không lấn át hương hoa mai, hương thơm lạnh lẽo của hoa mai lại làm dịu đi cảm giác nóng bừng bừng.
Cuối giấc mơ, Tạ Doanh thậm chí còn xuất hiện.
Anh mang theo nụ cười dịu dàng quen thuộc nhất của Thẩm Thanh Đình, hỏi: "Thầy Tiểu Thẩm, em suy nghĩ thế nào rồi?"
Giấc mơ đến đây đột ngột dừng lại.
Sáng hôm sau, Thẩm Thanh Đình hiếm khi dậy muộn.
Khi mở mắt ra, đã hơn chín giờ rồi.
Thẩm Thanh Đình bực bội thức dậy rửa mặt, vội vàng đến nhà hát luyện tập.
Ngày hôm nay, cậu vẫn sống trong trạng thái mơ màng.
Cậu tìm một phòng học tự luyện tập. Quá trình luyện tập khá tập trung, nhưng lúc rảnh rỗi lại luôn nghĩ đến buổi hẹn tối nay.
Nghĩ đến chai pheromone cậu để quên trên xe Tạ Doanh, còn có... còn có Alpha đó.
Thẩm Thanh Đình ở một mình trong phòng học vài tiếng đồng hồ - lượng bài tập không nhiều, nhưng số lần nghỉ ngơi thì lại thường xuyên.
Trước khi đi, cậu tắm rửa, xả sạch mồ hôi trên người, rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ từ đầu đến chân.
Ra khỏi phòng tập, Thẩm Thanh Đình gặp anh Tiểu Nhạc.
Tiểu Nhạc cũng nhìn thấy cậu, từ xa đã vẫy tay với cậu.
"Trùng hợp vậy, cậu đến luyện tập à? Anh nhớ buổi biểu diễn lưu diễn của các cậu đã kết thúc rồi mà."
Thẩm Thanh Đình lịch sự nói: "Dạ, đến luyện tập."
Trong lúc nói chuyện, Thẩm Thanh Đình ngửi thấy một mùi hương hoa. Cậu ngẩng đầu nhìn Alpha cao lớn trước mặt, lúc này mới nhớ ra Ôn Tinh từng nói, mùi pheromone của anh Tiểu Nhạc cũng là hương hoa.
Hình như là mùi oải hương.
Nhạc cụ mà Tiểu Nhạc phụ trách là cây sáo, đeo dụng cụ ngăn cắn thật sự không tiện, may mà pheromone của anh ta không nồng, thậm chí còn hơi thơm.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đình cong cong khóe mắt, nói: "Cảm ơn pheromone của anh."
... Mặc dù em đã vô tình để quên nó trên xe của Tạ Doanh ...
Tiểu Nhạc cũng vừa mới luyện tập xong, thấy Thẩm Thanh Đình một mình đi ra cửa, bèn nói: "Cậu về ký túc xá à? Vậy chúng ta cùng đi, anh cũng về ký túc xá."
Thẩm Thanh Đình: "..."
Thứ nhất, cậu không về ký túc xá; thứ hai... cậu cũng không muốn về cùng Tiểu Nhạc.
Thẩm Thanh Đình không biết nên giải thích thế nào, trong những trường hợp này cậu luôn vụng về, chỉ đành cúi đầu lặng lẽ đi.
Khi hai người đi trước đi sau đến cửa nhà hát, Thẩm Thanh Đình cuối cùng cũng dừng bước, nói với vẻ mặt khó xử: "Anh Tiểu Nhạc, em... em không về ký túc xá."
"Ồ, không về ký túc xá à, vậy anh tự về đây." Tiểu Nhạc nói xong, lấy điện thoại ra gọi xe.
Xe trực tuyến phản hồi rất nhanh, Tiểu Nhạc nhìn điện thoại, nói: "Chuyến trước sắp kết thúc rồi."
Anh ta lại quay đầu hỏi Thẩm Thanh Đình: "Cậu đi đâu? Có muốn đi nhờ xe không?"
... Thẩm Thanh Đình thực sự không chịu nổi người nhiệt tình quá mức như vậy. Cậu yếu ớt xua tay, nói: "Không cần đâu, cảm ơn anh..."
Chiếc xe mà Tiểu Nhạc gọi đến nhanh chóng dừng lại, ngay trước mặt họ.
Tài xế của chiếc xe này cũng vừa kết thúc chuyến xe trước.
Bởi vì khách của chuyến trước chính là...
Tạ Doanh.
Khi Thẩm Thanh Đình nhìn thấy Tạ Doanh xuống xe, mắt cậu mở to. Có một khoảnh khắc, cậu thực sự có chút nghi ngờ cuộc đời.
"Anh... anh gọi xe đến đây à?" Thẩm Thanh Đình ngây người hỏi, "Anh không lái xe sao ..."
Tạ Doanh liếc nhìn Alpha khác bên cạnh, trả lời: "Không lái."
Trong lòng anh ước lượng, mạnh dạn đoán Alpha này chính là người đã cho Thẩm Thanh Đình mượn pheromone.
Hai người họ đi trước đi sau ra khỏi nhà hát, không có cử chỉ thân mật, bây giờ đứng cạnh nhau cũng cách nhau rất xa.
Tạ Doanh kết luận: Chắc là một Alpha không có gì đáng ngại.
Nhưng nghĩ đến việc người này rất có thể là chủ nhân của pheromone khó ngửi, anh vẫn cảm thấy khó chịu.
"Không lái xe," Tạ Doanh nở nụ cười dịu dàng, trả lời, "Thực sự không chịu nổi mùi đó, không muốn xe bị hôi mấy ngày liền, nên gọi xe đến đây."
Tiểu Nhạc vội lên xe, nhưng cũng nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, anh ấy ngạc nhiên nói: "Thẩm Thanh Đình, đây là bạn của cậu à? Hai người quen nhau hả? Trùng hợp quá vậy!"
Anh ta ngồi vào xe, nhiệt tình vẫy tay với hai người: "Có duyên quá, có dịp tôi phải làm quen với anh! Hôm nay tôi đi trước, tạm biệt!"
Sau đó phóng xe đi mất.
Tạ Doanh nhìn chằm chằm vào đuôi xe, vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng anh không có thời gian để bận tâm đến Alpha xa lạ kia. Anh nhìn đồng hồ và nói với Thẩm Thanh Đình: "Anh đã đặt một nhà hàng Tây, tối nay ăn bít tết, em thấy sao?"
Thẩm Thanh Đình cúi đầu, nhỏ giọng nói: "... Anh sắp xếp là được rồi, em thế nào cũng được."
Bây giờ nhắc đến chuyện này không đúng lúc, nhưng— Tạ Doanh đột nhiên nhớ đến việc Tạ Kiến Ninh đã nhiều lần phàn nàn với anh, nói rằng ăn cơm cùng Thẩm Thanh Đình, quả thực là chuyện tra tấn nhất trên đời, bởi vì Thẩm Thanh Đình chỉ có thể ăn được một vài món.
Tạ Doanh nghĩ vậy, nụ cười trên mặt càng sâu: "Được, vậy nghe anh."
Vẫn còn sớm, thông thường mà nói, ít nhất còn hai tiếng nữa mới đến giờ ăn tối.
Thẩm Thanh Đình thắc mắc: "Anh tan làm sớm vậy sao?"
Tạ Doanh không tiện nói rằng mình không thể ngồi yên trong văn phòng, vì vậy đã đến sớm, bèn bịa đại một lý do: "... Hôm nay mọi người trong văn phòng đều ra ngoài, anh ở lại cũng không có việc gì, nên đến đây trước."
Thẩm Thanh Đình rất dễ bị lừa, gật đầu nói "Vậy sao", coi như chủ đề này đã qua.
Còn sớm mới đến giờ ăn, Tạ Doanh cũng không lái xe, hai người chỉ có thể đi lang thang vô định ở gần đây.
Thật kỳ lạ, Thẩm Thanh Đình tuyệt đối không phải là người thích nói chuyện, nhưng bây giờ, trạng thái im lặng của hai người lại khiến cậu cảm thấy cả người khó chịu.
Đầu mũi cậu rịn ra một chút mồ hôi, vẻ mặt vô cùng rối rắm.
Tạ Doanh không nói gì, nhưng vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Thẩm Thanh Đình.
Nhận thấy bước chân của Thẩm Thanh Đình càng lúc càng chậm, anh dừng lại, lấy từ trong túi ra lọ thủy tinh đưa qua.
"Cho em, hôm qua để quên trên xe anh."
Cuộc gặp hôm nay vốn dĩ là vì vật nhỏ này, nhưng sau khi thực sự gặp được Tạ Doanh, Thẩm Thanh Đình lại quên nó đi mất, mãi đến khi Tạ Doanh nhắc lại, cậu mới chợt nhớ ra, đưa tay định nhận lấy.
Tuy nhiên, nói là sẽ trả lại cho Thẩm Thanh Đình, nhưng khi đưa ra, Tạ Doanh lại cố ý trêu chọc.
"Thứ này... là pheromone của người khác sao? Của Alpha vừa nãy à?"
Tạ Doanh nắm chặt chai trong lòng bàn tay, mỉm cười cúi đầu nhìn.
Anh không thực sự muốn Thẩm Thanh Đình trả lời, chỉ hơi cúi người, mỉm cười tiếp tục tiến lại gần cậu.
Thẩm Thanh Đình trông có vẻ rất căng thẳng, nhưng ở khoảng cách gần như vậy, cậu cũng không chủ động tránh né.
Cuối cùng, hai người gần như chạm mũi vào nhau.
Giọng nói của Tạ Doanh rất nhẹ, nhưng khi đến tai Thẩm Thanh Đình, lại rõ ràng đến mức không thể bỏ qua.
"Tiểu Thẩm, chuyện hôm qua anh nói với em... em đã suy nghĩ chưa?"
Tạ Doanh không đeo dụng cụ ngăn cắn, mùi hương ngòi lửa thoang thoảng theo khoang mũi tràn vào lòng Thẩm Thanh Đình.
"Sau này... đừng dùng pheromone của người khác nữa nhé?"
Alpha gần như sắp chạm vào mũi cậu, nhưng Thẩm Thanh Đình không thể cử động, hai chân như dính chặt xuống đất.
"Dùng pheromone của anh... không được sao?" Tạ Doanh hỏi cậu như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro