Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 85

Trong con hẻm nhỏ không có Ôn Tri Ý, cũng không có hộ vệ.

Bạch Vi trở về Đoạn phủ, phải đi qua con hẻm nhỏ này.

Nàng bước vào con hẻm nhỏ đã cảm thấy không đúng.

Lùi lại một bước, quay đầu đi ra ngoài hẻm, đã thấy không ít người chặn ở cửa ngõ, tiến về phía nàng.

Bạch Vi cười lạnh một tiếng, chạy sâu vào trong hẻm.

Hộ vệ lập tức đuổi theo.

Con hẻm này, Bạch Vi đã đi qua vài lần, nàng rất quen thuộc với đường đi, phía trước có một bức tường thấp, nàng đã giấu hai thanh chủy thủ ở đó.

Nàng đã chuẩn bị đầy đủ, trong tay áo còn giấu một gói bột thuốc. Nếu Bạch Ngữ Yên dám ra tay ở Mãn Phương Đình, nàng sẽ rắc bột thuốc, làm cho người ta ngất đi. Nếu Bạch Ngữ Yên e dè không dám ra tay ở Mãn Phương Đình, thì con hẻm này là nơi duy nhất có thể ra tay.

Bạch Vi chạy đến bức tường thấp, nghe thấy tiếng bước chân, toàn thân căng thẳng, nắm chặt nắm đấm, bỗng nhiên một bóng người cao lớn xuất hiện từ góc khuất và nắm tay nàng.

Cổ tay bị bắt lấy, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Là ta."

Thấy bóng dáng quen thuộc, nắm đấm của Bạch Vi buông ra, nàng hạ xuống phòng bị, bị cánh tay của Thẩm Ngọc kéo ra phía sau. Thẩm Ngọc một quyền đấm vào cằm hộ vệ, đánh ngã người xuống đất. Khí thế mạnh mẽ, vẻ mặt lạnh lùng, động tác mây trôi nước chảy, dường như đang đi dạo trong vườn, không cần tốn nhiều sức, đã đánh ngã tất cả.

Những hộ vệ này chỉ có công phu mèo càonba chân, Thẩm Ngọc không để trong mắt.

Bạch Vi nghe thấy tiếng xương gãy và tiếng hét thảm thiết của hộ vệ, nàng thả lỏng cơ thể, dựa vào tường. Đột nhiên, vẻ mặt nàng trở nên nghiêm nghị, chỉ thấy hai hộ vệ chạy ngược lại, bóng dáng nhỏ nhắn của Ôn Như Ninh xuất hiện ở đầu ngõ.

Nàng đưa tay lên bức tường thấp, cầm lấy một thanh chủy thủ, bước nhanh tới, khi thanh kiếm trong tay hộ vệ sắp đâm vào Ôn Như Ninh, thanh chủy thủ trong tay nàng đâm vào cổ hộ vệ!

Ôn Như Ninh kinh hoàng nhìn thanh kiếm chỉ cách bụng mình một ngón tay, rơi xuống đất. Máu nóng phun lên mặt nàng ta, Ôn Như Ninh như tỉnh mộng, hai tay ôm mặt hét lên.

Bạch Vi rút dao găm ra, hộ vệ mềm nhũn ngã xuống đất.

"Đừng hét nữa!" Bạch Vi lạnh lùng nói: "Ngươi đến đây làm gì?"

Ôn Như Ninh chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, nàng ta bị hộ vệ đột nhiên muốn giết mình làm cho sợ hãi!

Lại bị máu phun lên mặt, sắc mặt tái nhợt, đôi chân run rẩy!

Bạch Vi hỏi, nàng ta sợ hãi lao vào lòng Bạch Vi, đã quên mất sự oán hận đối với Bạch Vi.

Ôn Như Ninh khóc lóc nói: "Ta... ta... là Bạch Ngữ Yên... nàng ta nói... nói ngày mai ngươi sẽ về huyện thành, còn nói tỷ ta dẫn theo hộ vệ ở đây, xúi giục ta nhân lúc hôm nay ngươi chỉ có một mình mà xử lý ngươi! Ta...... ta..... những tên cẩu nô tài này, chúng quá to gan, dám ám sát ta! Lát nữa ta về, bảo ca ca ta giết cả nhà chúng!"

Bạch Vi đẩy nàng ta ra, nhìn áo trước ngực mình bị nàng ta cọ vết máu làm bẩn, lông mày nhíu lại: "Ngươi nhìn kỹ xem, đây có phải là hộ vệ của Ôn gia không?"

"Chẳng lẽ ngươi còn đắc tội với người khác?" Ôn Như Ninh giận dữ trừng mắt nhìn Bạch Vi, liếc nhẹ hộ vệ trên đất, đột nhiên mở to mắt: "Giang gia? Tại sao họ muốn giết ta?"

Nàng ta và Giang San là bằng hữu, thường xuyên ra vào Giang gia, hộ vệ Giang gia sao lại không nhận ra nàng ta?

Nhận ra nàng ta mà vẫn ra tay tàn nhẫn, Ôn Như Ninh tức đến nổ phổi!

Nàng ta mở miệng chửi Giang San: "Ta coi nàng ta là khuê mậy, vậy mà nàng ta lại muốn giết ta!" Nàng ta quyết không tha cho Giang San!

Bạch Vi làm sao không biết chuyện gì đang xảy ra?

Giang San bị nàng làm mất mặt, ôm hận trong lòng, lại bị Bạch Ngữ Yên xúi giục, liền phái người mai phục ở đây để ra tay với nàng.

Bạch Ngữ Yên không chỉ hận nàng, mà còn hận Ôn Như Ninh đã làm nhục nàng ta, nên lừa Ôn Như Ninh đến đây, rồi để hộ vệ giết Ôn Như Ninh, đổ tội cho nàng!

Dù sao vừa rồi ở Mãn Đình Phương, nàng và Ôn Như Ninh đã có xích mích.

Nàng thấy Ôn Như Ninh đầy giận dữ, căm hận Giang San, lạnh lùng nói: "Người muốn giết ngươi là Bạch Ngữ Yên, ngươi chết dưới tay hộ vệ, chúng ta có xích mích, con hẻm này lại là đường bắt buộc phải qua để đến Đoạn phủ, tội giết ngươi sẽ đổ lên đầu ta, Ôn gia chắc chắn sẽ không buông tha, một mũi tên trúng hai đích!" Nàng dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Còn về Giang San, tình tỷ muội của các ngươi không thể thắng được lợi ích gia tộc."

Giang gia đã ra tay ở hội trường, ra tay lần nữa cũng là điều dễ hiểu, chỉ là Bạch Ngữ Yên cũng tham gia vào.

Giang San có thể nghe lời Bạch Ngữ Yên, hai người chắc chắn đã đạt được một thỏa thuận.

Ôn Như Ninh được Bạch Vi chỉ điểm, như được khai sáng, mọi nghi ngờ đều thông suốt!

Nàng ta hừ lạnh một tiếng: "Đừng nghĩ rằng  ngươi cứu ta một mạng, ta sẽ cảm kích ngươi! Nếu không phải vì ngươi, ta cũng không gặp tai họa này!" Nói xong, nàng ta quay đầu chạy đi.

Bạch Vi lau sạch máu trên thanh chủy thủ vào áo hộ vệ, rồi cất vào vỏ.

Thẩm Ngọc đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào hộ vệ nằm trong vũng máu, ánh mắt sáng tối đan xen không ngừng.

"Huynh sao lại đến đây?" Bạch Vi giấu chủy thủ vào túi trong tay áo, hỏi: "Huynh thấy thiệp mời trên bàn sao?"

"Ừ." Thẩm Ngọc nhìn từ trên xuống dưới Bạch Vi, xác nhận nàng không bị thương, rồi quay lại. "Muội để thiệp mời trên bàn, không phải cố ý để ta nhìn thấy sao?"

Bạch Vi cười khan hai tiếng, đúng vậy, đề phòng Bạch Ngữ Yên ra đại chiêu, nàng không thể chống đỡ nổi!

Ban đầu nàng không định tham gia buổi hẹn, định hẹn Bạch Ngữ Yên ở chỗ khác, nhưng Bạch Ngữ Yên không phải là người dễ đối phó, nhất định sẽ có đề phòng, ngược lại nàng không dễ ra tay, nên nàng tự làm mồi.

Bạch Vi rất phiền Bạch Ngữ Yên, mưu mô và quỷ kế liên tục xuất hiện.

Nàng dự định lần này ra tay mạnh mẽ, giải quyết nàng ta!

Nàng hiểu khá rõ về Bạch Ngữ Yên, lòng dạ hẹp hòi, đặc biệt ghi thù.

Ôn Như Ninh đã làm nhục nàng ta như vậy, nàng ta nhất định sẽ mang hận trong lòng, nhưng vì thân phận của Ôn Như Ninh, nàng ta có thể sẽ nhịn nhục.

Khi nàng rời khỏi Mãn Phương Đình, Bạch Ngữ Yên rất điềm tĩnh, vô cùng khác thường, giống như sự yên bình trước cơn bão. Vì vậy, khi thấy Ôn Như Ninh trách mắng nàng ta ở cửa, Bạch Ngữ Yên luôn cúi đầu, không phản ứng gì, nhưng đôi tay siết chặt váy đã bán đứng cảm xúc thật của nàng ta. Do đó, nàng dùng môi ngữ nói khẽ với Bạch Ngữ Yên: hồi sinh từ cõi chết.

Quả nhiên, Bạch Ngữ Yên phản ứng dữ dội.

Lý do Bạch Vi đoán như vậy là vì câu nói của Ôn Diễm: ‘biết trước tương lai’.

Trên đời này, làm gì có chuyện biết trước tương lai chứ?

Thế nhưng, bản vẽ của nàng hết lần này đến lần khác bị Bạch Ngữ Yên biết được, cái ấm ngọc mỏng này chỉ có Thẩm Ngọc thấy qua, không thể nào có ai tiết lộ cho nàng ta. Mà nàng ta thậm chí còn biết đến những tác phẩm của nàng ở thời hiện đại, nhưng Bạch Ngữ Yên không phải xuyên không giống như nàng, vậy có thể nào là sống lại không?

Ý nghĩ hoang đường này xuất hiện, nàng đã nói ra lúc đó.

Không ngờ, lại đoán đúng!

Bản thân nàng là người xuyên không, Bạch Ngữ Yên sống lại, đối với nàng không phải là chuyện khó chấp nhận.

Bạch Ngữ Yên sợ Ôn Như Ninh hiểu ra, lo lắng nàng ta sẽ tiết lộ thông tin, nhất định sẽ không màng đến bất cứ điều gì, cuối cùng dù có nguy cơ bị lộ, bị Ôn gia trả thù, cũng phải diệt trừ Ôn Như Ninh!

Dù sao, chuyện này đối với mọi người quá kỳ lạ, sẽ coi nàng ta là yêu nghiệt mà giết chết.

Người yêu mạng như Bạch Ngữ Yên, nhất định sẽ không mạo hiểm.

Tất cả những điều này đều diễn ra đúng như kế hoạch của Bạch Vi. Nàng cứu Ôn Như Ninh, kéo thêm một làn sóng hận thù của Bạch Ngữ Yên, không cần nàng ra tay, Ôn Như Ninh cũng sẽ chăm sóc Bạch Ngữ Yên!

"Không được có lần sau!" Thẩm Ngọc trầm giọng nói: "Không được mạo hiểm."

Bạch Vi biết lần này mình đã bốc đồng, dám làm vậy là vì thấy Bạch Ngữ Yên đang trong tình thế khó khăn, không thể làm trò gì được. Nàng ta lại rất quý mạng sống, không thể nào cùng mình đồng quy vu tận.

Nhưng lòng người khó đoán, nếu Bạch Ngữ Yên thực sự liều mạng thì sao? Nàng có thể đảm bảo rút lui an toàn không?

Mà thường nhiều việc sẽ xảy ra ngoài ý muôn, vượt khỏi tầm kiểm soát.

"Sẽ không có lần sau!" Bạch Vi nhìn Thẩm Ngọc thấy trong ánh mắt nghiêm túc, quan tâm và lo lắng. Nàng cảm thấy có lỗi, giơ ba ngón tay lên trời thề: "Muội thề, sau này làm việc, sẽ suy nghĩ cẩn thận trước."

Thẩm Ngọc khẽ "ừ" một tiếng, đi về hướng Đoạn phủ.

--

Ôn Như Ninh trở về phủ, nàng ta không hề thông báo với Ôn Diễm, hùng hổ đi đến viện của Bạch Ngữ Yên.

Sau lưng là một nhóm tỳ nữ, các ma ma la lên từ phía sau, bảo nàng ta đi chậm lại.

"Cạch" một tiếng, Ôn Như Ninh đá cửa.

Bạch Ngữ Yên ngồi dưới gốc cây lê trong viện, tâm trạng vui vẻ thưởng trà.

Bất ngờ nghe thấy tiếng đá cửa, quay đầu lại thấy Ôn Như Ninh, sắc mặt nàng ta biến đổi, chén trà trong tay rơi xuống đất.

"Sao vậy? Sợ rồi? Chột dạ rồi? Sợ ta là ác quỷ, đến đòi mạng ngươi à?" Nhìn phản ứng của Bạch Ngữ Yên, Ôn Như Ninh không còn nghi ngờ lời của Bạch Vi, thật sự là tiểu tỳ này muốn giết nàng ta. Giận dữ hét lên: "Ngươi không đoán sai đâu! Ta chính là đến đòi mạng ngươi! Dám mưu hại ta, ai cho ngươi gan đó? Người đâu! Lôi con tiện tỳ này ra ngoài, nhốt vào chuồng chó của nhị ca ta, để con chó điên xé xác nàng ta! Xem xem lòng dạ nàng ta  có đen không!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro