Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 74: Tin Vui, Ưa Thích Lẫn Nhau (1)

Quan sai cảm thấy đã nắm được tình hình, dù sao thôn phụ này cũng cùng thôn với Bạch Mạnh, hiểu rõ gốc gác.

Dù Kiều huyện lệnh có tài giỏi đến đâu, cũng khó lòng mà an bài một người cùng thôn, trùng hợp để hắn bắt gặp người của Kiều huyện lệnh như vậy.

Hắn gần như không nghi ngờ tính xác thực của chuyện này.

Mã thị kéo quan sai, không cho hắn đi, vẻ mặt đầy căm phẫn: "Bạch gia làm đủ mọi chuyện thiếu đạo đức, Bạch Khải Phục ngay cả nương ruột cũng không chịu nuôi dưỡng, đuổi ra khỏi nhà, để ở căn nhà tổ đổ nát. Bạch Vi còn ghê gớm hơn, trước mặt thôn dân đầu độc nãi nãi. Bạch Mạnh có người cha vô tình vô nghĩa, có muội muội lòng dạ độc ác, hắn có thể tốt đến đâu? Ông trời thật không có mắt, người tốt không được đền đáp, người một nhà Bạch gia lòng dạ hiểm độc, ấy lại có một tú tài! Bạch Mạnh làm quan, dân còn có sống được không?"

"Ta biết rồi, sẽ về báo lại với lão gia." Quan sai thoát ra, tháo ngựa buộc ở cây, chuẩn bị về phủ thành.

Mã thị thấy quan sai rời đi, phá hỏng việc tốt của Bạch Mạnh, bà ta hả hê.

Cái chết của Lưu Yến khiến bà ta âm u đầy tử khí, mặt mày u ám.

Vì phá hoại được chuyện tốt của Bạch gia, cuối cùng bà ta cũng hớn hở trở lại.

Lúc này, Thẩm Ngọc đem xe bò thuê tới, Bạch Vi đi theo sát phía sau.

Mã thị thấy Bạch Vi, mắt lập tức đỏ lên, đầy căm hận, liếc mạnh nàng một cái, quay người rời đi.

Quan sai thấy Bạch Vi và Thẩm Ngọc, kéo dây cương, tiến tới hỏi thăm: "Các ngươi biết Bạch Mạnh không? Lão gia nhà ta nghe nói hắn đỗ giải nguyên, đặc biệt phái ta đến hỏi thăm, chuẩn bị mời hắn dạy vỡ lòng cho tiểu chủ tử."

Bạch Vi từng tập tán thủ và nhu thuật, có thể nhìn ra nam tử này có tư thế đứng vững, lòng bàn tay có vết chai, giống như người luyện võ, khí chất không giống là người hầu chút nào. Hắn cải trang, cố ý tìm hiểu chuyện về Bạch Mạnh, rõ ràng mục đích không tốt.

Bạch Vi trao đổi ánh mắt với Thẩm Ngọc: "E rằng không được, Bạch Mạnh thi trượt, hắn không đỗ giải nguyên, các ngươi phải tìm người khác làm gia sư rồi."

Quan sai mơ hồ, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Bạch Mạnh rõ ràng đỗ giải nguyên, vì có án cũ không sạch sẽ, Ngô tri phủ mới đặc biệt lệnh hắn đến điều tra.

Sao đến miệng cô nương này lại thay đổi?

"Vừa rồi thôn phụ kia nói hắn đỗ tú tài, sao lại là giả? Cả huyện thành đều truyền ra rồi!" Quan sai nghĩ rằng hai người trước mắt đang lừa mình, chẳng lẽ có thù với Bạch gia?

Bạch Vi dang tay: "Người đỗ tú tài đều nhận được tin mừng, còn Bạch Mạnh chưa nhận được, chẳng phải là không đỗ sao?"

Chuyện chưa rõ ràng, tất nhiên là chưa có tin mừng.

Quan sai suy nghĩ trong bụng, nhíu mày, chuẩn bị đi tìm lý chính!

"Cho hỏi nhà lý chính ở đâu?"

Bạch Vi muốn nói gì đó, Thẩm Ngọc chỉ về một hướng: "Sống ở đó."

Quan sai buộc ngựa vào cây, đi tìm lý chính.

Bạch Vi thắc mắc hỏi Thẩm Ngọc: "Sao huynh lại nói với hắn?"

"Hôm nay không đi huyện nữa." Thẩm Ngọc đưa vài văn tiền cho xa phu để tạ lỗi, rồi dẫn Bạch Vi về nhà: "Về đợi tin tức!"

Bạch Vi không vui, nhưng không thể trái ý Thẩm Ngọc, đành bị hắn lôi về nhà.

Còn quan sai đến nhà lý chính, Lâm thị đang cho gà ăn, nghe tiếng gõ cửa: "Ai đó?" vội đặt thức ăn cho gà xuống, mở cửa.

Quan sai hỏi: "Đây có phải nhà lý chính không?"

"Đúng vậy, ngươi có việc gì không?"

Quan sai lặp lại lời nói ban nãy, Lâm thị lau tay vào tạp dề, nhiệt tình mời quan sai vào nhà ngồi: "Bạch Mạnh này là một hài tử thành thật, là chúng ta nhìn nó lớn lên. Việc đọc sách của hắn rất tốt, chỉ vì trong nhà gặp chuyện nên không thi cử nữa. Bạch Vi nha đầu có tiền đồ, bắt đầu kiếm tiền, trong nhà ngày càng tốt hơn, lại cung cấp cho huynh trưởng đi đọc sách, lần này thi đỗ giải nguyên, đang đợi giấy báo. Lão gia các ngươi mời hắn đi qua, cứ yên tâm giao hài tử cho hắn, chắc chắn sẽ dạy tốt."

Quan sai ngơ ngác, mỗi người mỗi lời, ai đúng ai sai?

Lâm thị cười tươi nói: "Hắn đỗ giải nguyên, chỉ sợ không rảnh dạy tiểu chủ tử của ngươi. Hắn còn phải ôn tập thi hương nữa!"

"Hắn không phạm án cũ sao?"

Lâm thị không do dự phủ nhận: "Không! Tuyệt đối không! Bạch gia là người thật thà, trước đây nghèo, bị người dân trong thôn coi thường. Giờ bỗng nhiên khá giả lên, không tránh khỏi có người ghen tị, nói xấu sau lưng!"

"Chuyện vào sòng bạc, đánh cử nhân cũng không có?"

Lâm thị thở dài: "Đệ đệ hắn, Bạch Ly là bị người ta dụ vào sòng bạc, nợ một khoản, bị đòi nợ. Bạch gia biết Bạch Ly không có năng lực đọc sách, đã cho hắn nghỉ học. Còn chuyện đánh cử nhân, đó là điều hợp lý. Muội muội của Bạch Mạnh, Bạch Vi có hôn ước với Cố cử nhân, Cố cử nhân từ nhỏ phụ mẫu đều mất, là Bạch gia nuôi nấng, cung cấp hắn đọc sách, sau khi đỗ cử nhân rồi vong ân phụ nghĩa từ hôn, bị Bạch Vi nha đầu đánh gãy tay, coi như chấm dứt cọc ân oán. Cố cử nhân thù Bạch Vi đánh gãy tay mình, trộm tượng quan âm của Bạch Vi, Bạch Mạnh vì muội muội mình, đánh hắn ta một trận, cũng hợp lý mà?"

Quan sai nhíu mày, Lâm thị nói rõ ràng, chứng tỏ chuyện này không phải giả.

"Bạch Mạnh làm người quá thật thà, chỉ chịu thiệt thôi, nếu không bị ép, sao lại ra tay?" Lâm thị bênh vực Bạch gia: "Nếu ngươi không tin lời ta, có thể đi hỏi người trong thôn."

"Ta trước đó ở cổng thôn có hỏi một thôn phụ, bà ta nói Bạch Mạnh hại chết chất nữ bà ta." Quan sai nói ra nghi vấn.

Lâm thị biết hắn đang nói tới ai: "Ngươi hỏi Mã thị, nhà bà ta với Bạch gia không hòa thuận, nói tốt cho Bạch gia mới là chuyện lạ!"

Nói sơ qua mối hận của hai nhà Bạch Lưu, quan sai bán tín bán nghi, lại đi hỏi thêm vài người hàng xóm, mới xác định lời Lâm thị nói là thật.

Hắn phi ngựa về huyện thành, tìm hai người nha dịch, hỏi thăm một hồi, xác định không có người tên Bạch Mạnh từng bị thẩm án qua, cơ bản có thể khẳng định, án mà Kiều huyện lệnh nói là không tồn tại!

Quan sai tức tốc trở về phủ thành, báo cáo chuyện này với Ngô tri phủ, và đưa ra khẩu cung có dấu vân tay của hàng xóm và nha dịch.

Ngô tri phủ đưa khẩu cung cho Lưu học chính.

Lưu học chính xem xong, thở phào một hơi, nhưng trái tim lại trĩu nặng: "Kiều huyện lệnh là quan phụ mẫu, làm chủ cho bách tính, nhưng ông ta thì tốt rồi, công báo tư thù, tự hủy hoại tiền đồ của mình!"

Mười năm đèn sách, có thể vào triều làm quan, cố gắng hết mình, hiểu rõ sự gian nan, càng đồng cảm với học trò.

Nhưng Kiều huyện lệnh đã làm gì? Bịa đặt hồ sơ án cũ, hủy hoại tiền đồ của một học trò, không xứng làm quan phụ mẫu!

Ngô tri phủ tức giận nói: "Học chính đại nhân, Kiều huyện lệnh thật kiêu ngạo táo bạo, hành xử không đúng đắn, không biết trong tay ông ta còn bao nhiêu vụ án sai trái. Tình hình nghiêm trọng, diễn biến xấu, hạ quan sẽ viết một bản tấu chương trình lên hoàng thượng!"

Lưu học chính im lặng một lúc lâu: "Ngươi xem đó mà làm."

Ngô tri phủ lập tức viết tấu chương trình lên.

Trong lòng ông nghiêng về phía Bạch Vi, Bạch Mạnh là ca ca của Bạch Vi, nếu Bạch Mạnh gặp chuyện, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sáng tác của Bạch Vi, làm sao giữ được trạng thái tốt nhất, sáng tác ra tác phẩm hoàn mỹ, đánh bại phủ thành An Nam?

Kiều huyện lệnh gây khó dễ, tìm chuyện làm phiền, nếu không tố cáo ông ta, giữ lại để tiếp tục làm điều ác sao?

Sau khi Lưu học chính về, liền cho người gửi tin mừng.

——

Bạch Vi trở về nhà, ngồi nghiêng trên ghế, phụng phịu.

Thẩm Ngọc đứng bên cạnh Bạch Vi, hắn chưa từng thấy nàng sinh khí, bày ra tiểu tính tình.

Hắn chưa từng dỗ ai, không biết phải dỗ thế nào.

Thẩm Vãn Quân tính cách trầm tĩnh, khéo hiểu lòng người, dù trong lòng không vui, cũng chỉ âm thầm tự giải tỏa, không để người khác lo lắng.

Chỉ có khi mẫu thân qua đời, một nhà ngoại tổ phụ gặp nạn, Thẩm Vãn Quân mới rơi lệ trước mặt hắn, chưa từng để lộ sự yếu đuối của mình cho người khác thấy.

Dù buồn thế nào, nàng không cần hắn nói dỗ, chỉ cần cho nàng mượn cánh tay, đợi nàng khóc xong, đưa một chiếc khăn là đủ.

Trên mặt Bạch Vi rõ ràng viết: Ta không cao hứng.

Hắn không khỏi đau đầu, ngồi đối diện nàng: "Nếu ta đoán không sai, tên người hầu đó là người của quan phủ."

"Quan phủ?" Bạch Vi suy nghĩ: "Chẳng lẽ bài thi của đại ca thực sự có vấn đề? Người của quan phủ đến điều tra? Nếu vậy, giải nguyên của đại ca còn giữ được không?"

Nàng sợ kỳ thi lần này thất bại, sẽ khiến Bạch Mạnh suy sụp!

"Không được, ta phải đến nhà lý chính hỏi một chút!"

Bạch Vi đứng dậy đi ra ngoài.

Thẩm Ngọc nhanh chóng nắm lấy tay nàng: "Hỏi cũng không ra, hắn đã giấu thân phận đến điều tra, sẽ không tiết lộ mục đích cho lý chính. Đợi thêm ba ngày, nhiều nhất ba ngày, sẽ có tin tức!"

Ánh mắt Bạch Vi rơi vào cổ tay mình, bàn tay rộng lớn của Thẩm Ngọc nắm chặt cổ tay nàng, áo khoác dày trên người nàng đã cởi ra, chỉ còn lại một chiếc áo xuân vừa phải, nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay hắn như thấm qua vải áo, làm nóng cánh tay nàng.

Theo phản xạ muốn rút tay lại, Bạch Vi dường như lại lưu luyến sự gần gũi này, để mặc hắn nắm.

Thẩm Ngọc biết hành động của mình không hợp lễ, quá mạo phạm và đường đột.

Hẳn là phải lập tức thả tay, buông nàng ra.

Bạch Vi lông mi run rẩy, chỉ nhìn một cái, không giãy giụa.

Hắn không biết vì lý do gì, cũng không buông tay.

Thậm chí trong đầu còn nghĩ cổ tay nàng quá mảnh, nắm trong tay hắn, chỉ cần dùng thêm chút lực, có thể bẻ gãy tay nàng.

Hai người giữ tư thế này không biết bao lâu, lòng bàn tay Thẩm Ngọc đổ mồ hôi, hắn mới như tỉnh mộng, thả tay ra.

Bạch Vi xoa cổ tay mình, mím chặt môi.

Trong phòng yên tĩnh.

Không khí đột nhiên thay đổi.

Thẩm Ngọc bình tĩnh nói: "Muội cứ yên tâm điêu khắc ngọc, những việc khác giao cho ta."

"Ừ."

Đôi mắt Bạch Vi như một hồ nước xuân, gợn sóng lăn tăn, nàng lén nhìn Thẩm Ngọc, rồi lại nhìn cổ tay mình, mơ hồ nhận ra Thẩm Ngọc cũng không phải vô tình với nàng, những cảm giác trước đây không phải là nàng tự đa tình. Theo tính cách cổ hủ của Thẩm Ngọc, nếu không có tình cảm nam nữ với nàng, chắc chắn sẽ không chủ động nắm tay nàng lâu như vậy. Trước đó trong bếp định nói với Giang thị, bị hắn ngắt lời. Bạch Vi suy nghĩ, thay đổi ý định.

"Thẩm đại ca, muội có thể hỏi huynh một chuyện không?"

"Muội nói đi."

Có lẽ là do không khí lúc này thích hợp, Bạch Vi dễ dàng nói ra: " Nương muội coi huynh như tiểu tế, chuyện chúng ta giả vờ thành thân, nếu bà biết sự thật, muội sợ bà không chịu nổi."

Thẩm Ngọc im lặng, đôi mắt đen như mực, tối tăm không lộ ánh sáng, nhìn chằm chằm Bạch Vi, dường như muốn nghe hết những gì nàng định nói, lại dường như ngầm khuyến khích, dẫn dắt nàng nói hết những lời sau đó.

"Tính cách của muội cũng khá tốt, rất dễ gần. Nhân cách và phẩm hạnh của huynh không có gì chê trách, có thể coi là một người nam nhân tốt, muội cảm thấy thoải mái khi ở bên huynh." Bạch Vi thấy hắn không ngắt lời, lấy thêm can đảm, nói ra những suy nghĩ đã ấp ủ trong lòng: "Nếu huynh không có cô nương nào mình thích, chúng ta có thể thử xem xét mối quan hệ này, chấp nhận hôn sự này?"

Những lời này từ miệng nàng nói ra, đặt trong thời đại này, thật quá táo bạo!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro