Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 72: Giải Nguyên, Biến Cố

Phạm thị để phòng ngừa bất trắc, vào thư phòng bàn bạc riêng với Kiều huyện lệnh.

Đặc biệt lưu ý đến Bạch Mạnh.

Chuẩn bị một phần án cũ.

Kiều huyện lệnh cũng không muốn Bạch gia xoay người, nên không suy nghĩ nhiều, liền nghe theo ý kiến của Phạm thị, giao phó sư gia lập một phần án cũ.

Phạm thị thở phào nhẹ nhõm, vuốt tóc mai nói: "Có lẽ chúng ta nghĩ quá nhiều, việc đọc sách còn phải xem thiên phú, Bạch Mạnh chưa chắc đã thi đỗ."

Kiều huyện lệnh cười nói: "Quan học chính đại nhân và ta cùng huyện, cùng khóa thi đỗ tiến sĩ, quan hệ không tệ. Lần này ông ta đến nhậm chức tại phủ thành Bảo Nguyên, chúng ta phải đến bái phỏng."

"Đúng là nên vậy." Phạm thị cảm thấy yên tâm hơn.

——

Bạch Mạnh đến phủ thành vào ngày hôm đó, chuẩn bị tìm một khách điếm.

Một người mặc trang phục trông giống người hầu, cầm bức họa trong tay xem vài lần, rồi so sánh với Bạch Mạnh, bước tới, cung kính hỏi: "Ngài là đại công tử Bạch gia, Bạch Mạnh phải không?"

Bạch Mạnh đứng lại, nhìn gã sai vặt: "Ngươi là ai?"

"Tiểu nhân là người hầu của Đoạn phủ, Giang Tiểu Ngư, lão gia phái tiểu nhân đến đây nghênh đón ngài, mời ngài mấy ngày khoa khảo này ở lại Đoạn phủ." Giang Tiểu Ngư mang trọng trách, khuyên nhủ: "Lão gia là sư phụ của Bạch tiểu thư, Bạch tiểu thư chuẩn bị dự thi, phân tâm trí lo lắng thi cử của ngài. Lão gia muốn nàng ấy tập trung toàn lực, nên sắp xếp cho ngài ổn thỏa, Bạch tiểu thư cũng yên tâm." Lại nhìn người ngựa qua lại không dứt: "Thêm nữa, có mấy ngàn người tham gia khoa khảo, khách điếm có lẽ đã đầy, tiếng người huyên náo, ngài cũng không thể tĩnh tâm ôn bài."

Bạch Mạnh thở dài, ở nhà dựa vào muội muội kiếm tiền đọc sách, ra ngoài, vẫn như cũ để cho nàng không an tâm, khắp nơi chu toàn mọi việc cho hắn.

"Làm phiền." Bạch Mạnh lần này là toàn lực ứng phó, muốn lấy được một cái thành tích tốt. Giang Tiểu Ngư nói rất đúng, hắn cũng không từ chối, theo Giang Tiểu Ngư về ở Đoạn phủ.

Đoạn phủ sắp xếp cho Bạch Mạnh ở tại Trúc Viên hoàn cảnh yên tĩnh, bên trong có đầy đủ dụng cụ, ngay cả sách tứ thư ngũ kinh cần thiết cho thi cử cũng có đủ.

Hắn rút ra một cuốn, bên trong có những kiến giải độc đáo, xem say mê, trong lúc vô tình, đã đến chạng vạng tối.

Giang Tiểu Ngư mang cơm đến.

Bạch Mạnh ăn xong, mang theo hầu bao đi dạo quanh một vòng trường thi.

Giang Tiểu Ngư đi theo sau Bạch Mạnh, giới thiệu dọc đường, dẫn hắn đến cổng trường thi.

Đại môn trường thi màu son đóng chặt, hai bên có tám chữ vàng lấp lánh trong đêm.

"Minh kinh thủ sĩ, vì nước cầu hiền."

Trong lòng Bạch Mạnh nóng bừng.

Hắn nhìn tám chữ này, mãi mới thu hồi ánh mắt.

"Công tử, ngài có muốn ghé qua tửu lầu ngồi một lát không? Lúc này, các khảo sinh từ khắp nơi đều ngồi ở tửu lầu luận bàn." Giang Tiểu Ngư cẩn thận hỏi.

"Được."

Giang Tiểu Ngư dẫn Bạch Mạnh đến tửu lầu.

Tửu lầu chật kín chỗ, tiếng người ồn ào.

Các khảo sinh ngồi thành từng nhóm ba, nhóm năm, bàn luận học vấn, ý kiến trái ngược, tranh cãi đỏ mặt tía tai.

Nguyên nhân là một người con đồ tể, hắn bán thịt heo, chỉ cần là người có học vấn, dạy hắn một quyển sách, sẽ được hai cân thịt. Làm vậy làm sinh ý không được, học cũng không tinh thông, nhưng người con đồ tể này cũng đến thi viện, gây ra nhiều tranh luận.

Giang Tiểu Ngư nghe xong, không nhịn được nói: "Một cân thịt giá ba mươi văn, dạy hắn một quyển sách là sáu mươi văn. Hơn nữa không phải ai cũng có tài học thật sự, hắn làm vậy sao không đi thư viện đọc sách?"

"Thiên hạ đồng quy nhi thù đồ, nhất trí nhi bách lự." Bạch Mạnh cười nói: "Mỗi người đọc sách đều có kinh nghiệm học tập riêng, họ dạy con đồ tể, chắc chắn là dùng ưu điểm của mình. Tổng hợp kinh nghiệm của họ, chọn phương pháp phù hợp với bản thân, có thể học tốt hơn cả phu tử."

[- "Thiên hạ đồng quy nhi thù đồ": Mọi người trong thiên hạ dù có cùng chung một con đường nhưng mỗi người đi theo những con đường khác nhau. Ý là mỗi người có con đường, cách thức riêng của mình để đạt đến mục tiêu chung.

- "Nhất trí nhi bách lự": Mục tiêu thì giống nhau nhưng cách suy nghĩ và quan điểm thì đa dạng. Ý là mọi người đều có cùng một mục tiêu nhưng có hàng trăm cách suy nghĩ và phương pháp khác nhau để đạt được mục tiêu đó.

Nguồn từ AI - Copilot]

Giang Tiểu Ngư gãi đầu, hắn không học qua sách vở, nên không hiểu những điều này: "Nói xấu sau lưng người khác, không phải là hành vi quân tử. Sợ rằng người con đồ tể đỗ tú tài, họ sẽ không phục."

Bạch Mạnh lắc đầu, không bình luận nhiều, quay bước ra khỏi tửu lầu.

Giang Tiểu Ngư đuổi theo sau hỏi: "Công tử, ngài không bàn luận với họ sao?"

Bạch Mạnh cười nói: "Không cần."

Họ phần lớn là khoe khoang tài học của mình, bàn luận chuyện thị phi của người khác, nếu vậy, chi bằng hắn về đọc thêm vài quyển sách.

Nhớ đến Bạch Vi nói hắn đạt giải nguyên, hắn không kìm được bật cười, cố gắng để không trượt mới phải!

Bạch Mạnh lên xe ngựa rời đi.

Một nam nhân trung niên mặc áo gấm, nhìn xe ngựa của Đoạn phủ: "Đoạn gia khi nào thì có vị công tử trẻ tuổi như vậy?"

Đoạn Vân Lam bị tật chân, ai cũng biết.

Người hầu nói: "Có thể là họ hàng xa, đến tham gia khoa khảo."

Nam nhân khẽ gật đầu, nhớ lại lời Bạch Mạnh nói trong tửu lầu, không kìm được cười, đúng là người hiểu chuyện.

Hai ngày này, Bạch Mạnh không ra ngoài, ở nhà đọc xong mấy quyển sách.

Đến ngày thi, hắn chờ trước cổng trường thi từ giờ Dần.

Đầu xuân, thời tiết vẫn lạnh, mưa phùn lất phất.

Mỗi thí sinh đều cầm một chiếc đèn lồng và một giỏ thi.

Bạch Mạnh nhìn qua cổng trường thi, nhìn thấy có một cái bàn dài đặt phía trước. Quan giám khảo là tri phủ của phủ thành Bảo Nguyên, ngồi thẳng sau bàn dài. Ông ấy đội mũ lông đỏ, mặc trường bào màu lam đậm, khoác áo mã quái đen, trước ngực đeo một chuỗi tràng hạt. Ông ấy cầm bút đỏ, dựa theo danh sách bắt đầu gọi tên, mỗi lần gọi một tên, người đứng bên cạnh sẽ kéo dài giọng xướng tên khảo sinh.

Khảo sinh nghe thấy tên mình, liền đáp to, người bảo lãnh là lẫm sinh cũng xướng tên xác nhận. Tri phủ nhìn thí sinh một cái, không sai người, dùng bút đỏ chấm lên tên khảo sinh, khảo sinh tiến lên bị kiểm tra, xác nhận không mang theo đồ cấm, thì được phép vào lều thi.

Bạch Mạnh tương đối xếp gần phía sau, thứ tự lều thi dựa theo thứ tự "Thiên Địa Huyền Hoàng" mà sắp xếp, nửa canh giờ sau mới đến lượt hắn.

Ngô tri phủ thấy quê quán của Bạch Mạnh, không khỏi nhìn hắn một cái.

Bạch Mạnh nhận thẻ bài rồi đi vào trong, tìm chỗ ngồi của mình.

Thi viện chia làm hai phần, phần đầu là chính thức, thi hai bài văn một bài thơ. Phần thứ hai là phục thí, thi một bài văn một bài thơ, và chép lại một phần "Thánh Dụ Quảng Huấn".

Do số lượng khảo sinh đông, đề thi không được phát trực tiếp, mà được viết lên đèn lồng vuông bằng giấy, thắp nến bên trong, khảo sinh có thể nhìn thấy đề từ xa. Đèn lồng đi qua đi lại vài lượt, không để khảo sinh bỏ sót đề bài.

Mắt Bạch Mạnh không quan sát rõ, nheo mắt nhận đề mấy lần mới tạm nhớ được.

Tứ thư ngũ kinh, hắn đã thuộc làu làu, cho nên nhìn thấy đề, suy nghĩ một chút rồi viết như mây trôi nước chảy.

Phần thi cuối, con mắt quá mức mỏi, hắn xoa xoa khóe mắt, đề trên đèn lồng dường như có mấy bóng mờ, càng lúc càng rõ, chỉ thấy mấy chữ đầu, người đã đi xa.

Chờ hắn thi xong, đã là vòng thi cuối cùng.

Phần lớn khảo sinh đã sớm rời đi.

Giang Tiểu Ngư đợi từ xa, thấy khảo sinh khác tinh thần ủ rũ, chán nản, thi không tốt, lòng lo lắng, nhóm khảo sinh rời đi sớm nhất đều tinh thần phấn chấn, dù mệt mỏi nhưng có vẻ thi tốt, cực kỳ có lòng tin.

Hắn thấy Bạch Mạnh từ xa đi ra, liền vội chạy đến, đưa ống tre nước ấm cho hắn: "Công tử, ngài thi thế nào?"

Mặt Bạch Mạnh tái nhợt, rất mệt mỏi, nhận lấy ống tre uống nửa ống nước cho đỡ khát, rồi nói: "Cũng tạm."

Rất nhiều đề chỉ nhìn đầu đoán đuôi, trong lòng có chút không chắc.

Nếu đoán đúng đề, thì có bảy tám phần chắc chắn.

Nếu là đoán sai...

Bạch Mạnh xoa xoa mắt: "Về thôi."

Giang Tiểu Ngư vội đánh xe ngựa về Đoạn phủ, kể tình hình của Bạch Mạnh cho quản gia, viết thư báo cho Đoạn La Xuân.

Khi Đoạn La Xuân nhận được thư, Bạch Vi vừa đúng lúc gặp phải bình cảnh, đang thảo luận thủ pháp điêu khắc với ông.

Ông xem xong, đưa cho Bạch Vi.

"Thư của đại ca con?" Bạch Vi nhận lấy thư, nhíu mày: "Thuận theo tự nhiên thôi."

Đoạn La Xuân nói: "Còn hai tháng nữa, con sẽ tham gia cuộc thi ngọc khí, con nên hoàn thành một nửa tác phẩm, tập trung vào tác phẩm của mình, đừng để những chuyện khác phân tâm. Nếu con thắng, Bạch Mạnh dù không đỗ, giúp con quản lý cửa tiệm cũng không tệ."

"Đó là giải pháp bất đắc dĩ, đại ca con không có chí hướng ở đây, nếu có thể, con mong huynh ấy có thể đỗ đạt. Cố gắng hết sức, còn lại nghe theo số phận thôi! Nếu không có duyên, dù con suy nghĩ nhiều, cũng chỉ thêm phiền não." Bạch Vi cười nói: "Trước đây con lo lắng Kiều huyện lệnh sẽ giở trò, giờ xem ra là lo lắng vô ích."

"Chưa có yết bảng, con ở đây lo lắng cái gì, biết đâu cuối cùng lại là một kinh hỉ thì sao?" Đoạn La Xuân nhìn Bạch Vi một cái: "Tính con quá nóng nảy."

Bạch Vi ngượng ngùng, cầm bản vẽ tiếp tục thảo luận với Đoạn La Xuân.

Đợi Bạch Vi đi rồi, Đoạn La Xuân nghĩ về câu nói của nàng, viết một phong thư, phái người gửi cho Ngô tri phủ.

——

Những ngày chờ đợi yết bảng, Bạch Mạnh vẫn ở Trúc Viên, không đi đâu.

Hắn đọc lại tứ thư ngũ kinh, xem hết kiến giải, lại lĩnh hội sâu hơn một tầng.

Giang Tiểu Ngư mang bữa sáng đến, thấy Bạch Mạnh vẫn đang đọc sách trung dung, bên cạnh viết những lĩnh hội tâm đắc, không kìm được nói: "Bộ sách này là do gia chủ chúng ta viết, khi ngài ấy 14 tuổi đi tham gia khoa khỏa, đã đạt giải nguyên, ngài ấy định dự thi mùa xuân, nhưng sức khỏe không tốt. Nên kế thừa gia nghiệp, mạnh mẽ chỉnh đốn, cạn kiệt sức lực, nay đang dưỡng bệnh ở phủ thành."

Bạch Mạnh cười nói: "Gia chủ các ngươi học vấn thật tốt." Hắn xem xong, nhận được lợi ích không nhỏ.

"Đó là đương nhiên." Giang Tiểu Ngư bưng ra một bát cháo và hai món ăn kèm, bánh bao nhỏ, nói nhỏ: "Công tử, hôm nay yết bảng, ngài không định đi xem sao? Ta đã phái người đi xem rồi."

Từ khi có trí nhớ, Bạch Mạnh đã muốn đọc sách thánh hiền, làm rạng danh.

Sau khi Bạch lão cha gặp nạn, hắn thi trượt, nhưng không từ bỏ ý định, đợi Cố Thế An đỗ, hắn sẽ tích góp bạc đi khoa cử.

Tuy nhiên, sau đó trong nhà xảy ra biến cố, hắn mới có thể trở lại thư viện, chuyên tâm đọc sách tham gia khoa khảo.

Dùng bạc tiểu muội kiếm được để đọc sách, hắn rất mong đỗ đạt.

Nhưng lần này thi lại, ánh mắt của hắn quan sát mơ hồ, khảo đề làm hắn mất tự tin.

Mong chờ yết bảng, lại lo sợ yết bảng.

Đến ngày thực sự yết bảng, hắn không như lần đầu tiên khảo thí, vội vàng đến trường thi xem bảng.

"Làm phiền rồi." Bạch Mạnh cầm bát cháo ăn sáng một cách yên lặng.

Giang Tiểu Ngư trong lòng thở dài, nhìn từ việc Bạch Mạnh ra khỏi phòng thi cuối cùng, đã biết thi không tốt.

Nếu thi tốt, hắn đã đi xem bảng từ sớm.

Hắn dọn bát đũa ra, thấy gã sai vặt đi xem bảng trở về.

Gã sai vặt gương mặt mừng rỡ: "Giang ca, Giang ca, đỗ rồi! Công tử Bạch đỗ rồi!"

"Đỗ, đỗ, đỗ... rồi?"

Giang Tiểu Ngư không có hy vọng, tưởng rằng thật sự trượt rồi!

Kết quả lại có một đại nghịch chuyển, hắn vừa kinh ngạc, vừa phấn khích, chạy như bay về Trúc Viên.

Gã sai vặt theo sau: "Ta còn chưa nói thứ hạng mà!"

"Công tử, công tử, tin vui!" Giang Tiểu Ngư lao vào Trúc Viên, kích động nói: "Ngài đỗ rồi!"

Cạch một tiếng, ghế trượt ra sau phát ra âm thanh chói tai.

Bạch Mạnh không cầm nổi quyển sách, tay nắm chặt thành nắm đấm, gần như theo phản xạ hỏi: "Đỗ... đỗ rồi?"

"Đỗ rồi! Đỗ thứ..." Giang Tiểu Ngư ngừng lại, quên hỏi thứ hạng, quay đầu nhìn gã sai vặt.

Gã sai vặt giơ tay làm hiệu: "Thứ... nhất!"

Giải nguyên?!

Giang Tiểu Ngư há hốc miệng, ngây ra như phỗng!

Một cảm giác vui sướng tột độ trào dâng trong lòng Bạch Mạnh, hắn lập tức chạy ra ngoài, đến trường thi.

Trước cổng trường thi, trên hai tấm bảng gỗ, dán danh sách trúng tuyển, người đứng chật kín.

Hắn bước lên một bước, lại bị người bên trong đi ra đẩy ra ngoài.

Giang Tiểu Ngư đứng sau đẩy Bạch Mạnh, không để hắn bị đẩy ra ngoài.

Đột nhiên, hai bên người tản ra, 'bịch' một tiếng, Giang Tiểu Ngư đẩy Bạch Mạnh va vào bảng gỗ.

Trán đau nhói, Bạch Mạnh tỉnh hồn lại, ngẩng đầu lên, hai chữ "Bạch Mạnh" hiện ra trong tầm mắt.

"Công tử... ngài không sao chứ?" Giang Tiểu Ngư lo lắng, không ngờ một cú đẩy lại đem người húc bay đi.

Bạch Mạnh đi đi lại lại, nhìn kỹ mấy lần, tên của hắn nằm ngay trên đỉnh, tất cả niềm vui hóa thành sự yên lòng.

Hắn thi đỗ rồi!

Đem về cho Bạch Vi giải nguyên!

Giang Tiểu Ngư thấy mắt hắn ướt, lòng đầy cảm xúc. Hàn môn sĩ tử, mong mỏi làm nên danh phận, giờ chỉ mới là bước đầu tiên. Tiếp theo còn có kỳ thi hương, thi hội, thi đình, mỗi bước càng thêm khó khăn.

"Công tử, ngài về đợi nhận giấy báo tin vui đi a." Giang Tiểu Ngư theo hầu Bạch Mạnh chưa lâu, nhưng thật lòng cảm thấy vui mừng cho Bạch Mạnh!

Bạch Mạnh cười nói: "Cảm ơn các ngươi đã chiếu cố ta suốt những ngày qua."

"Đâu có đâu có, ngài là khách quý của lão gia, ta chiếu cố ngài là chuyện nên làm!" Giang Tiểu Ngư thể hiện lòng trung thành.

Bạch Mạnh trở về phủ, lấy túi bạc Bạch Vi đã chuẩn bị, đưa cho Giang Tiểu Ngư, chia cho mọi người trong phủ để bọn hắn dính chút hỉ khí, và biểu đạt một chút lòng biết ơn.

Ngày hôm sau, hắn đến trường thi để viết tuổi, quê quán, lý lịch ba đời, ghi rõ thân hình, nét mặt, có râu hay không, chuẩn bị về nhà báo tin vui.

——

Kiều huyện lệnh lòng bất an, nhân cơ hội đến phủ thành làm việc, đi phủ quan học chính đại nhân bái phỏng.

Lưu quan học chính thấy Kiều huyện lệnh rất ngạc nhiên, mời ông ta vào thư phòng.

Người hầu dâng trà, rồi lui ra.

"Năm nay huyện của các ngươi thi tốt, trong mười hạng đầu có hai người đến từ huyện các ngươi." Lưu quan học chính cầm chén trà nhấp một ngụm, cười nói: "Giải nguyên xuất thân từ huyện các ngươi."

Kiều huyện lệnh rất ngạc nhiên: "Giải nguyên là ai?"

Lưu quan học chính cầm danh sách xem một cái: "Bạch Mạnh."

Kiều huyện lệnh tay cầm chén trà run lên, làm đổ chút trà, nóng đỏ mu bàn tay.

Lưu quan học chính nhận ra sự bất thường: "Có vấn đề gì sao?"

"Ngài đã xem lời tự khai của hắn chưa? Người này đức hạnh cực kém, từng phạm tội, trong huyện nha có hồ sơ án cũ, không thể tham gia khoa cử khảo công danh!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro