Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71: Làm Thiếp, Thi Viện (2)

Thấy Bạch Vi từ trong phòng đi ra, bà kể về chuyện này: "Đại ca con không từ chối, Phương thẩm là người thành thật, hôn sự của hai nhà có lẽ sẽ định như vậy, nương mang ít đồ Tết qua. Ngày mùng hai Tết, để đại ca con qua đó một chuyến. Khoa khỏa sau đó, sợ hắn không có thời gian, phải ôn tập."

Bạch Vi biết Giang thị đã đặt chuyện hôn nhân này vào trong lòng, một khi chấp nhận Lưu Lộ, thì phải để Bạch Mạnh qua tỏ thái độ, để Phương thẩm và Lưu Lộ yên lòng.

"Nương, nương xem rồi an bài a." Bạch Vi vui vẻ tán thành.

Nhắc đến hôn sự, Giang thị không kìm được nhắc đến Bạch Ngữ Yên: "Nàng ta làm thiếp cho Ôn gia, thật đáng tiếc. Tay nghề tốt như vậy, cứ an phận làm nghề, sao lại đến nông nỗi này?"

Bạch Vi cười nói: "Mỗi người có tạo hóa riêng."

Giang thị gật đầu: "Nhà mình vẫn tốt hơn, bình bình đạm đạm là phúc."

"Nương nói đúng, chúng ta sống chân thành, ắt sẽ có nhiều phúc khí." Bạch Vi đẩy Giang thị cùng vào bếp, hai mẫu nữ chuẩn bị bữa cơm tất niên.

Cả nhà quây quần quanh bàn, thường ngày Thẩm Ngọc rất tự nhiên, nhưng bữa cơm tất niên có ý nghĩa đặc biệt, hắn có chút không thoải mái, ngồi bên cạnh Bạch Vi, thường xuyên nhìn về phía nàng.

Bạch Vi nháy mắt với hắn, để hắn yên tâm, đừng lo nghĩ nhiều.

Ánh mắt Thẩm Ngọc sâu thẳm, môi mím lại.

Bạch Vi không khỏi nghĩ đến việc hắn nói có một muội muội đã xuất giá , không muốn nhắc đến chuyện trong nhà nữa, có lẽ mối quan hệ ở giữa thân duyên không đủ thâm hậu?

Nàng đưa tay dưới bàn vỗ nhẹ lên đùi Thẩm Ngọc, để hắn coi đây như nhà mình.

Thẩm Ngọc cảm nhận được một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng lướt qua đùi mình, như hai chiếc lông vũ quét qua, gây ra cảm giác tê tê ngứa ngáy, cơ bắp đột nhiên căng lên.

Bạch Vi gắp một viên thịt "Tứ Hỷ" đặt vào bát của hắn: "Ăn viên thịt này, phúc lộc thọ hỷ đều viên mãn."

Thẩm Ngọc nhìn viên thịt trong bát, tâm trạng rất phức tạp, hắn đưa viên thịt vào miệng, rõ ràng là hương vị rất bình thường, nhưng lại cảm nhận được sự ấm áp trong đó.

Bạch Vi nhìn hắn ăn viên thịt, rồi gắp cho Bạch lão cha, Giang thị và Bạch Mạnh mỗi người một viên.

Bạch Ly phồng má nhìn đĩa thịt "Tứ Hỷ" hết sạch.

Ngay sau đó, Bạch Vi gắp một miếng cá chép đặt vào bát của hắn.

Bạch Ly dừng tay, cá chép vượt long môn.

Đây là kỳ vọng của Bạch Vi dành cho hắn sao?

Nàng không bỏ rơi hắn?

Bạch Ly nhìn Bạch Vi, nàng đang cầm bát uống canh. Hắn nắm chặt đũa, đây là gì chứ? Nàng luôn nhẹ nhàng khuấy động tâm tư người khác, rồi xem như không có chuyện gì xảy ra! Thật quá đáng!

Nhưng nhìn miếng cá chép trong bát, mắt Bạch Ly hơi nóng lên, lòng vừa chua xót vừa cay đắng, lại trào dâng sự ấm ức, còn có chút oán giận và phẫn nộ.

Hắn hậm hực nhét miếng cá vào miệng, nuốt chửng.

Bạch Khải Phục nhìn người một nhà quây quần bên nhau, trên mặt luôn nở nụ cười, ông lấy ra một chiếc hộp, đẩy về phía Bạch Vi.

Bạch Vi ngạc nhiên.

"Mở ra xem đi."

Bạch Vi mở nắp hộp, bên trong là tượng quan âm được chạm khắc từ một khối đá trắng, một tay cầm nhành liễu, một tay đỡ đứa bé phúc hậu đáng yêu.

Nàng ngạc nhiên nhìn Bạch Khải Phục: "Cha, tay cha?"

Bạch Khải Phục giơ tay mình lên, hiền từ nói: "Tay cha đã khỏi rồi, bức tượng quan âm này khắc chưa được tốt lắm. Lâu rồi không chạm khắc đá, tay nghề cũng mai một."

Tay Bạch Khải Phục hồi phục, là niềm vui lớn nhất của Bạch gia năm nay!

"Nha đầu, con và A Ngọc đã thành thân gần nửa năm, nhà ta cũng nên có thêm người mới." Bạch Khải Phục đặc biệt chạm khắc tượng quan âm tống tử, mạnh mẽ bày tỏ mong muốn của mình.

Bạch Vi không nhịn được lén liếc nhìn Thẩm Ngọc, bốn mắt chạm nhau, trên má Bạch Vi hiện lên hai vệt đỏ ửng, nàng ngượng ngùng nói: "Cha!"

Thẩm Ngọc nhìn ánh mắt ngượng ngùng của nàng, trái tim bỗng chao đảo, bàn tay đặt trên đùi không nhịn được xoa nhẹ nơi Bạch Vi vừa chạm vào: "Vi Vi phải thi đấu vào đầu hạ, không thích hợp lắm."

Giang thị hòa giải: "Tùy duyên."

Sau đó, mọi người cùng nâng ly, chúc mừng.

"Nguyện nhà chúng ta hạnh phúc viên mãn, phúc thọ an khang!"

"Bùm! Bùm! Bùm!"

Ngoài trời pháo hoa rực rỡ, tiẻu hài tử trong thôn chạy ra khỏi nhà, vui vẻ ngắm pháo hoa, đốt pháo, tiếng cười vang rộn rã.

Bạch Vi đứng dưới mái hiên, nhìn pháo hoa đơn sắc, lòng yên tĩnh, cảm giác ấm áp lan tỏa, vô cùng thỏa mãn.

Thẩm Ngọc đứng bên cạnh Bạch Vi, nhìn vào đôi mắt trong veo của nàng được nhuộm một màu ấm áp bởi ánh sáng pháo hoa màu cam, ánh mắt dịu dàng, nụ cười yên bình, cảm giác khác lạ trong lòng hắn càng lúc càng mạnh mẽ, không kìm được tiến gần vài bước.

"Nhà ai bắn pháo hoa vậy? Không phải là thôn chúng ta chứ?" Bạch Vi nhìn người nam nhân đứng gần bên, đột nhiên phấn khích kéo lấy cánh tay chắc chắn của hắn, chạy ra ngoài sân: "Trời ạ, đó là hoa mẫu đơn phải không?"

Nàng tưởng rằng chỉ là pháo hoa bắn lên trời rồi tan ra thành ánh sáng, không có hình dạng gì, nhưng vừa rồi nàng thấy một bông hoa hình mẫu đơn.

Thẩm Ngọc cúi nhìn ngón tay nàng nắm lấy cánh tay hắn, khóe miệng hơi nhếch xuống, không hẳn là nhếch lên, khiến vẻ mặt hắn rất nghiêm nghị. Nhưng khi mở miệng, giọng nói khàn khàn đã để lộ sự không bình tĩnh trong lòng: "Đó là pháo hoa hình mẫu đơn, dùng dây sắt uốn thành hình bông mẫu đơn."

"Hết rồi." Bạch Vi đứng ngoài sân, rất thất vọng: "Biết vậy chúng ta cũng mua vài pháo hoa để bắn, cho vui."

"Có thể đốt pháo." Thẩm Ngọc không biết từ đâu biến ra một chuỗi pháo, đặt vào tay nàng.

Bạch Vi thích pháo hoa nhưng sợ pháo, nàng đẩy lại: "Huynh đốt đi, muội bịt tai lại."

Bị nàng đẩy một cái, pháo rơi xuống, Thẩm Ngọc bắt lấy pháo, tay cũng nắm lấy tay nàng.

Hai người lập tức ngây ra, nhìn tay đan xen, không ai nhúc nhích.

Suy nghĩ duy nhất của Bạch Vi là bàn tay hắn rất rộng, khô ráo và nóng hổi, tay nàng nhỏ nhắn, bị bàn tay hắn bao trọn, hợp nhau đến lạ.

"Xin lỗi." Thẩm Ngọc thấy nàng nhìn chằm chằm vào tay hai người, biểu cảm phức tạp, buông tay nàng ra. Những ngón tay dài thu lại thành nắm đấm, vẫn còn cảm giác mịn màng như thể tay nàng vẫn nằm trong lòng bàn tay hắn.

Bạch Vi ngẩn ngơ nhìn tay mình bị buông ra, không được tự nhien, vén tóc ra sau tai: "Muội về phòng trước." Giọng nói hạ thấp và nhẹ nhàng, trở nên không giống nàng.

Thẩm Ngọc nhìn nàng bước nhanh vào nhà, nhìn lòng bàn tay mình, ánh mắt tràn đầy ý cười.

——

Bạch gia ít thân thích, ngày mùng một mùng hai đi chúc Tết xong, liền ở nhà, ngày mùng sáu lại bắt đầu làm việc.

Giang thị mở lại cửa tiệm ở trên trấn, có động lực từ miếng cá chép, Bạch Ly làm việc hăng hái, quyết tâm làm cho Bạch Vi phải lau mắt mà nhìn.

Thẩm Ngọc cũng bắt đầu đến tiêu cục.

Triệu lão gia có vài khối ngọc tốt từ mỏ ngọc mới khai thác, mang đến cho Bạch Vi chọn một khối làm nguyên liệu ngọc dự thi.

Bạch Vi liền ở lại trong nhà kho điêu khắc ngọc.

Từ sau lần nắm tay vào đêm giao thừa, mỗi lần gặp Thẩm Ngọc, tim nàng lại đập thình thịch, không tự chủ được mà xấu hổ.

Vì vậy, Bạch Vi càng ít bước ra khỏi nhà kho, ăn uống đều do Giang thị mang vào.

Cho đến khi Bạch Mạnh đi thi, Bạch Vi hầu như không gặp Thẩm Ngọc.

Lần thi này tổ chức ở phủ thành Bảo Nguyên, Bạch Mạnh cần xuất phát trước hai ngày.

Bạch Vi tự tay nấu hai món thịt, không thêm nước, để dễ bảo quản lâu hơn không bị hỏng.

Nàng rán mấy cái bánh trứng, mấy cái bánh bao, gói vào bao y phục cho Bạch Mạnh mang theo.

"Bánh bao cứng thì xé nhỏ ngâm vào nước, dễ nuốt hơn." Bạch Vi nhìn Bạch Mạnh gầy đi nhiều trong mấy tháng qua, áp lực học tập rất lớn: "Đợi thi xong, muội sẽ làm một bàn món ăn huynh thích để ăn mừng."

"Được." Bạch Mạnh mỉm cười, giơ tay xoa đầu Bạch Vi.

Bạch Vi chợt nghĩ đến câu Thẩm Ngọc nói "nam nữ khác biệt", theo phản xạ né tay Bạch Mạnh

"Tiểu muội lớn rồi." Bạch Mạnh không để ý, rút tay lại, đùa Bạch Vi một câu.

Bạch Vi giả vờ chỉnh tóc: "Đại ca, huynh sẽ làm rối tóc muội." Mắt khẽ liếc về phía Thẩm Ngọc, chạm vào ánh mắt sáng rực của hắn, lập tức thu hồi ánh mắt.

Khóe môi Thẩm Ngọc khẽ nhếch một đường cong nhẹ nhàng.

Cả nhà tiễn Bạch Mạnh ra cổng thôn đón xe ngựa, Lưu Lộ thở hổn hển chạy tới, đưa bọc nhỏ trong tay cho Bạch Mạnh, ngượng ngùng nói: "Bạch đại ca, đây là trứng gà luộc của nãi nãi nấu, để huynh mang đi ăn trên đường."

Bạch Mạnh ngập ngừng, nhận lấy bọc nhỏ: "Thân thể Phương đại nương đã khá hơn chưa?"

Lưu Lộ nhìn xuống chân, gật đầu, không dám nhìn Bạch Mạnh.

Giang thị biết Lưu Lộ nhút nhát, da mặt mỏng, muốn nàng nói vài câu với Bạch Mạnh, có lẽ cũng khó mà nói được.

"Thời gian không còn sớm, đi sớm để thu xếp."

Bạch Mạnh lên xe ngựa, Bạch Vi vẫy tay: "Đại ca, kiếm giải nguyên về cho nhà mình nhé!"

Như vậy một nhà họ mới có thể ngẩng cao đầu hơn!

Dù sau này không đỗ, nhưng có danh hiệu tú tài, cũng có thể mở tư thục nuôi sống gia đình, còn được miễn thuế.

Bạch Mạnh không kìm được cười lớn, giọng trong trẻo.

Lưu Lộ lén ngẩng đầu nhìn Bạch Mạnh, ngây ngẩn nhìn nụ cười trong sáng của hắn, gương mặt càng thêm tuấn tú, hai má như bôi lớp phấn hồng dày, trông rất thanh tú và quyến rũ.

Bạch Mạnh nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, rồi nhìn bọc trứng gà trong tay, thần sắc nhu hòa.

Một câu tốt kia, cuối cùng cũng không nói ra.

Lời nói kia của Bạch Vi truyền đến tai phu nhân huyện lệnh Phạm thị, bà ta cười lạnh: "Tóc dài kiến thức ngắn tiểu tiện nhân, nàng ta nghĩ thi tú tài dễ vậy sao? Giải nguyên? Bạch Mạnh đỗ tú tài đã là mộ tổ tiên Bạch gia bốc khói xanh!"

Họ ở một huyện thành nhỏ, năm nay chỉ có năm danh ngạch.

Dù đây là huyện nhỏ, nhưng người dự thi không ít, phải đến mấy trăm người.

Kiều Nhã Hinh mất tập trung, suy nghĩ dừng lại ở cảnh Cố Thế An nhìn theo xe ngựa của Bạch Vi rời đi, như chiếc gai đâm vào lòng nàng.

Nghe lời Phạm thị, nàng cười nhạt: "Đúng vậy a, đỗ tú tài coi như hắn có năng lực."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro