Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65: Ngược Cặn Bã, Biến Cố Bình Ngọc (4)

"Ngươi nói nãi nãi đáng thương, bà một mình ở tổ trạch không tốt. Cha bảo ngươi chăm sóc bà, trước khi bà đi lên trên trấn, ngươi ở tổ trạch chăm sóc bà, miễn cho người trong thôn đâm cột sống nhà chúng ta." Bạch Vi chậm rãi nói: "Ngươi cũng sắp cưới nàng dâu, phải học cách chiếu cố người khác. Việc gì cũng dựa vào người khác, ngươi khác gì đồ vô dụng?"

"Ta là bị bà ấy lừa!" Bạch Ly tức giận!

Bạch Vi nhếch môi: "Chúng ta đối xử tệ với ngươi, ngươi bị ủy khuất, tại sao lại quay về?"

Bạch Ly mở miệng, nhưng câu 'Chúng ta là người một nhà' không thể thốt ra.

Hắn tỉnh tỉnh mê mê, giống như đã minh bạch cái gì đó.

Khoảng thời gian sống cùng Lưu lão thái, hắn hiểu rõ câu nói của cha Bạch: bề ngoài tốt với ngươi cũng không phải xuất phát từ chân tâm, nghiêm khắc với ngươi cũng không phải là không tốt với ngươi. Tốt hay xấu, cần dùng lòng mà cảm nhận.

Nghĩ kỹ lại, hắn hết lòng chăm sóc Lưu lão thái, nhưng không nhận được một lời tốt đẹp nào.

Bạch Vi nhìn hắn không thuận mắt, nhưng khi hắn làm sai, lại giúp hắn chùi đít.

Chuyện ở sòng bạc đã qua lâu như vậy, những tên bị đuổi đánh đi không quay lại gây chuyện, chắc chắn là nàng đã giải quyết.

"Bởi vì ngươi tinh tường, dù ngươi có làm sai gì, chúng ta nghiêm khắc dạy dỗ ngươi nhưng sẽ không bỏ rơi ngươi, nên ngươi mới dám làm càn." Bạch Vi lấy ra một tờ chứng từ: "Ngươi kiếm đủ năm mươi lượng bạc, sẽ cho ngươi quay lại thư viện, tiếc là ngươi không kiếm được đồng nào. Vì vậy ngươi không cần đi thư viện nữa, nhà chúng ta ở trên trấn có một tiệm điểm tâm, ngươi và nương cùng kinh doanh thật tốt. Nếu ngươi lại làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung, ta sẽ kêu cha đuổi ngươi ra khỏi nhà, không còn là hài tử của Bạch gia."

Bạch Vi xé tờ chứng từ, lấy ra một tờ giấy khác cho Bạch Ly ký.

Đồng tử của Bạch Ly co lại, trên giấy liệt kê các điều khoản, có điều hắn đã vi phạm, có điều chưa vi phạm, nếu tái phạm sẽ bị xóa tên khỏi gia phả.

"Cha..." Bạch Ly không tin nổi nhìn Bạch Khải Phục.

Bạch Khải Phục biết Bạch Ly và Bạch Vi không hòa hợp, hắn là người hồ đồ, dễ bị người khác xúi giục. Có những thứ liên quan đến lợi ích ràng buộc, hắn mới suy nghĩ kỹ trước khi hành động.

Ông nói: "Đây là ý kiến của cha."

Bạch Ly đã chịu đủ Lưu lão thái, không muốn quay về tổ trạch.

Hắn cắn răng, ký vào tờ hiệp ước bất bình đẳng.

--

Ngày hôm sau, khi Lưu lão thái nằm lại, Bạch Ly vẫn chưa quay lại, cũng không có ai từ Bạch gia đến thăm bà.

Bà nghiến răng tức giận, đói đến mức đầu óc quay cuồng, cầm gậy xuống giường.

Bà thuê người đưa bà về trên trấn bằng xe ngựa.

Người đánh xe gõ cửa nhà.

Người hầu nhìn thấy Lưu lão thái, cung kính đỡ bà vào phòng chính.

Tiểu Lưu thị cùng Bạch Ngữ Yên cùng đến.

Bạch Ngữ Yên cười ngọt ngào gọi "nãi", nhìn thấy bà mệt mỏi, cực kỳ hoảng sợ: "Nãi nãi, ngài không khỏe sao? Sao ngài gầy nhiều quá vậy, một nhà đại bá không chiếu cố tốt cho ngài sao?"

Tiểu Lưu thị đau lòng nói: "Ở nhà chúng ta vất vả dưỡng được chút thịt, tinh thần cũng rất tốt, nhưng mới mười ngày sao lại giày vò thành ra thế này?"

Lưu lão thái cảm thấy quá ấm ức, trách móc Bạch Khải Phục bất hiếu, Bạch Vi độc ác hạ dược bà, sai Bạch Ly - người chẳng biết làm gì - chăm sóc bà, giày vò suýt chút nữa cái mạng già của bà không còn.

"Mệnh ta sao mà khổ thế này a, sinh ra Bạch Khải Phục không ra gì, trơ mắt nhìn lão nương hắn bị hài tử hắn hành hạ đến chết! Lão nương xuống địa ngục phải tố cáo với Diêm Vương, để hắn chết xuống tầng địa ngục thứ mười tám!"

Bạch Ngữ Yên nhẹ nhàng ôm Lưu lão thái, vỗ lưng bà nhuận khí: "Nãi nãi, đừng tức giận làm tổn hại sức khỏe. Bạch Ly cũng coi như hiếu thảo, hết lòng chăm sóc ngài. Ngày mai ta sẽ sai người mời hắn lên trên trấn, đáp tạ hắn thật tốt."

Lưu lão thái mặt biến sắc, hừ lạnh: "Đừng nhắc đến cái đồ vô dụng đó, nói vài câu hắn không thích nghe, liền trả lại hết số bạc ngươi đưa, cuộn chăn trở về Bạch gia, Yên nhi à, ta nghĩ dưỡng sức khỏe thật tốt, rồi lại bảo Bạch Ly trộm bản vẽ, nhưng hắn nấu ăn càng ngày càng tệ, tưởng ta cố tình làm khó hắn, nhìn ta mắt không phải mắt mũi không phải mũi, căn bản không dùng được."

Nụ cười trên mặt Bạch Ngữ Yên tắt đi: "Hắn trả lại bạc cho ngài? Hai người cãi nhau à?"

"Yên nhi, hắn là đồ ngu ngốc, có ích gì? Trả lại bạc là đúng, khỏi mất không cho hắn. Đại phòng của bọn hắn toàn lũ tệ hại, vô tình vô nghĩa, đâu biết ơn tất báo nhân?" Lưu lão thái nửa con mắt đều không nhìn trúng Bạch Ly.

Bạch Ngữ Yên trong lòng tức giận, nàng biết rõ tính cách của Lưu lão thái, miệng chó không mọc được ngà voi, không mong chờ được gì. Bạch Ly chắc bị mắng đến đối đầu với bà ấy.

Chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, Bạch Ngữ Yên không có tâm tư lấy lòng Lưu lão thái nữa, nháy mắt với tiểu Lưu thị.

Tiểu Lưu thị không đồng tình, nói: "Nương, lão đại chất phác, nghe lời nàng dâu, nương hòa thuận với Giang thị, làm gì mà không có ngày tốt đẹp? Ngài động tý lại động tay động chân với Giang thị, một nhà kia làm sao có thể chịu đựng ngài?"

Lưu lão thái mí mắt cũng không động đậy, đưa gói đồ cho Vũ Tình bên cạnh.

Vũ Tình không nhận, nhìn tiểu Lưu thị.

Lưu lão thái mí mắt nhảy lên bị kim châm: "Sao thế? Không sai khiến được nữa à?"

Tiểu Lưu thị cười, nói: "Nương, ngài biết việc làm ăn của lão gia không tốt, phần lớn khách hàng bị Bạch Vi cướp mất, chủ nợ ngày nào cũng đến đòi nợ. Hôm qua họ xông vào đập phá, ta sợ bị thương ngài, đây chính là lão gia không hiếu thuận. Ta và lão gia thương lượng một chút, nương vẫn nên ở thôn Thạch Bình, mỗi tháng chúng ta sẽ gửi bạc cho ngài. Đợi qua giai đoạn khó khăn này, sẽ đón ngài về sống cùng."

Lưu lão thái ngẩn ngơ, đây là đuổi bà đi?

Tiểu Lưu thị nói, mắt đỏ hoe, cầm khăn lau khóe mắt, buồn bã: "Nương, lão gia mấy ngày nay không ngủ ngon, người gầy đi mười cân, tóc rụng nhiều. Cái nhà này phàm có khá hơn chút, ta cũng không để ngài ra ngoài ở. Chúng ta mẹ chồng nàng dâu hiều năm, đã coi ngài như nương ruột, thà thiếu thốn bản thân, cũng không để nương chịu thiệt. Nương không ở nhà mấy ngày này, lão gia nhìn chỗ nương ngồi ăn cơm, trong lòng nhớ ngài ăn uống thế nào, đã sớm muốn đón nương về, nhưng tình thế không cho phép a."

"Lão gia nơi nào yên tâm để ngài ở thôn Thạch Bình? Không còn cách nào, trong lòng đặc biệt khó chịu, nằm trên giường cũng nghĩ ngài sống ra sao. Nhìn thấy ngài thế này, chắc chắn càng không có tâm tư làm được việc, sẽ không cho phép ngài đi thôn Thạch Bình." Tiểu Lưu thị nói trong nước mắt: "Cửa tiệm sắp bị niêm phong! Niêm phong cửa tiệm, tòa nhà này cũng không giữ được! Lão gia muốn nương hưởng phúc, làm sao để nương và chúng ta bị đuổi ra ngoài a?"

Lưu lão thái rất đau lòng, con dâu không cho bà ở chung, nhưng nghe lý do lại thấy thương Bạch Khải Lộc.

Bà rưng rưng nước mắt: "Nó từ nhỏ đã không dễ gì gầy, bây giờ gầy đi vì làm việc quá sức, nghe mà đau lòng. Lộc nhi nghĩ cho nương như thế, ta làm nương sao không nghĩ cho nó? Ta sẽ về sống ở thôn Thạch Bình, đợi các ngươi qua giai đoạn khó khăn này, rồi đón ta về."

Tiểu Lưu thị nhào vào lòng Lưu lão thái, yên lặng rơi nước mắt.

Lưu lão thái đau lòng, vỗ nhẹ tiểu Lưu thị: "Ta phải đi rồi."

Tiểu Lưu thị giữ lại: "Nương, ngài đã đến trên trấn rồi, ăn xong bữa trưa hãy đi. Để lão gia đưa ngài về thôn Thạch Bình, nói chuyện với lão đại một chút. Trong lòng hắn có oán ngài thiên vị, cũng phải có giới hạn. Huynh đệ tỷ muội nhiều, có người này được yêu thích, có người kia không. Nương ta cũng thiên vị tiểu muội, ta có vì thế mà không nhận nương sao? Bà hoài thai mười tháng, thiên tân vạn khổ sinh ta, chỉ điểm này thôi ta cũng phải hiếu kính với bà!"

Lưu lão thái rất tán đồng, càng oán Bạch Khải Phục: "Ta sẽ không ăn cơm trưa."

Bạch Khải Lộc từ trước tới nay đều hiếu thuận, nhìn thấy bà thế này, chắc chắn không còn tâm trí làm việc.

Tiểu Lưu thị giả vờ khuyên vài câu, thấy Lưu lão thái quyết tâm đi, liền gói vài hộp điểm tâm cho bà mang về.

Hai mẫu nữ tự mình tiễn bà ra cửa, gọi xe ngựa đưa bà về thôn Thạch Bình.

Lưu lão thái đi từng bước quay đầu lại, rất không nỡ.

Cửa vừa đóng lại, mặt tiểu Lưu thị thay đổi, nhổ một bãi nước bọt về phía cửa: "Đồ vô dụng, chuyện nhỏ này cũng không làm được, còn dám tỏ vẻ ấm ức, đáng đời bị hành hạ."

Bà vốn không ưa Lưu lão thái, đã đuổi bà đi, sao còn cho bà ở lại đè đầu mình?

Bạch Ngữ Yên không nói gì, nàng thấy lung lay ở chỗ Bạch Ly có tác dụng lớn, giờ bị Lưu lão thái phá hỏng.

Đoạn La Xuân đã chọn Bạch Vi, để nàng tham gia cuộc thi ngọc khí năm sau.

Bạch Ngữ Yên lòng ghen tỵ, xúi giục Lưu Quyên phế tay Bạch Vi.

Không ngờ Lưu Quyên vô dụng, không chỉ không làm Bạch Vi bị thương, mà còn bỏ mạng vào.

Hai người vào chính sảnh, Bạch Khải Lộc ngồi ở chủ vị uống trà.

"Nương đi rồi?" Bạch Khải Lộc vẫn ở bên trong không hề ra ngoài.

"Đi rồi." Tiểu Lưu thị ngồi xuống ghế, xoa bóp chân mỏi: "Sinh ý của cửa tiệm ổn định chưa?"

Bạch Khải Lộc đắc ý nói: "Không thể so bằng trước, nhưng cửa tiệm mở cửa nhiều năm, ta bên ngoài luồn cúi, bây giờ vẫn còn có chút căn cơ, để ngươi cùng bọn nhỏ cơm no áo ấm không thành vấn đề."

Tiểu Lưu thị thở phào, lại hận nói: "Bạch Vi thật tà môn, trước không lộ bản lĩnh, sao giờ giỏi như vậy?"

Bạch Khởi Lộc cười lạnh: "Tôm tép nhãi nhép, cứ để nàng ta nhảy nhót thêm vài ngày nữa."

Mi mắt Bạch Ngữ Yên giật giật, Bạch Khải Lộc định ra tay rồi.

--

Thôn Thạch Bình.

Người dân trong thôn nhìn thấy Lưu lão thái hùng hổ lên nhà nhị nhi tử ở trên trấn.

Chẳng mấy chốc, bà lại bị đưa về, không thể không cười thầm sau lưng.

"Lưu lão thái đúng là đầu óc chậm chạp ngu xuẩn, vẫn nghĩ Bạch Khải Phục như xưa, là một kẻ nghèo khổ. Nhà mới của họ xây rộng rãi, không kém gì nhà trên trấn. Nếu là ta, đã sớm hòa thuận với một nhà Bạch Khải Phục, cuộc sống không biết bao nhiêu thoải mái."

"Bạch Khải Lộc cũng không phải người thành thật, đưa bà ta ra ngoài rồi, muốn vào lại rất khó." Chỉ có Lưu lão thái không hiểu, một lòng nghĩ đến Bạch lão nhị.

"Giang thị nói nhà họ thu mua đá? Ta nghe nói Lưu Lộ bán một giỏ đá, được một ít bạc, rồi bị Mã thị bám lấy, thay chất nhi bà ta bức hôn Lưu Lộ. Ở thôn này nhiều đá, sao không nhặt đá bán cho Bạch Vi, kiếm ít tiền mua đồ ăn ngon?"

Người dân trong thôn nói làm liền làm, ngay lập tức mang giỏ tre đi nhặt đá bán cho Bạch Vi.

Bạch Vi dùng tay trái vẽ bản thảo, Giang thị bước vào: "Vi Vi, người dân trong thôn mang đá đến bán cho con, con có ra xem không?"

"Đá?" Bạch Vi suýt quên mất chuyện này, trước đó Giang thị thông báo, ngoài Phương thị không ai mang đá đến bán: "Con ra xem."

Bốn, năm người dân trong thôn đứng trong sân, bên chân đặt giỏ tre, chứa nửa giỏ đá.

Bạch Vi kiểm tra từng cái, nhặt ra bốn, năm viên mã não, còn lại là đá thường.

Nàng trả giá cho đá mã não, đá thường nàng cũng chọn một ít, để cho Bạch lão gia làm thạch điêu.

Người dân được bạc, vui mừng rời đi.

Trước đó bọn hắn nghĩ Giang thị chỉ nói dọa người, hôm nay thử một lần, không ngờ đá thật sự bán được bạc!

Tin tức này nhanh chóng lan khắp thôn Thạch Bình.

Bạch Ly từ ngoài về, người dân trong thôn nhiệt tình chào hỏi, hắn cảm thấy chóng mặt, bất khả tư nghị hỏi Bạch Vi: "Bọn hắn chẳng phải luôn coi thường nhà chúng ta sao? Lúc nào cũng khinh khỉnh, luôn bắt nạt chúng ta, sao đột nhiên lại nhiệt tình với chúng ta?"

Bạch Vi đầy ẩn ý nói: "Chúng ta ở thế yếu, họ ném đá vào chúng ta, không cần vội ném đá lại phản công, giữ những viên đá này làm nền móng xây nhà cao tầng, khi chúng ta đứng ở trên cao, họ sẽ ngước nhìn chúng ta, ca ngợi chúng ta."

Nói tóm lại một câu: lợi ích mà thôi!

Ánh mắt Bạch Ly thay đổi ngay lập tức, không thể phủ nhận, nhà họ có cuộc sống tốt đẹp đều nhờ công lao của Bạch Vi.

Hắn lúng túng, muốn gọi một tiếng "tỷ".

Dù thế nào, cũng không thể gọi ra miệng.

Lúc này, Tạ Ngọc Trác đến.

"Vi muội, bình ngọc muội khắc thế nào rồi?" Tạ Ngọc Trác vào cửa, thấy Bạch Vi ngồi xổm trong đống đá: "Tiểu tế của Kiều huyện lệnh vốn định sau năm đính hôn rồi đi kinh thành đi thi, chỗ chúng ta gần kinh thành, mười ngày nửa tháng là đến. Đột nhiên lại trở quẻ, đính hôn trước năm, mùng hai Tết vào kinh thành. Bình ngọc phải gấp rồi."

Bạch Vi đứng lên, ngồi lâu quá, trước mắt tối sầm, chao đảo, ngã ra sau.

Bạch Ly theo phản xạ đỡ lấy Bạch Vi, khi nàng đứng vững, liền vội buông tay, tức giận nói: "Đứng vững một chút, đừng ngã vào người ta."

Hắn quay đầu vào nhà, tay trái tự đánh tay phải mình, nhìn mày kìa.

Ngã chết nàng ta không phải tốt hơn à?

Bạch Vi ngạc nhiên nhìn cánh cửa đóng chặt.

"Bạch Ly dường như thay đổi rồi?" Tạ Ngọc Trác cũng nhận ra.

Bạch Vi không nói gì, tính cách của một người không dễ thay đổi.

Hiện tại hắn chỉ mới tỉnh ngộ, có thay đổi tốt hay không còn phải chờ xem.

"Muội có một bình ngọc khắc từ trước, huynh xem có được không." Bạch Vi dẫn Tạ Ngọc Trác đến nhà kho, nàng kéo một cái hòm gỗ lớn, mở khóa, lấy ra một hộp đưa cho hắn.

Tạ Ngọc Trác mở hộp, bên trong là bình ngọc trắng.

Hình dạng giống thỏi bạc, miệng bình và thân bình liền nhau, chỉ có viền ngoài khắc thêm cái móc nhỏ xinh, rất tinh tế.

Làm bình ngọc rất khó, tốn công, tốn nguyên liệu, tốn thời gian, từ xưa đến nay giá trị cao. Khó nhất là khoét lòng bình, phải điêu khắc từng chút từng chút một trên miếng ngọc nguyên khối, phải khắc vách bình càng mỏng càng tốt, không cẩn thận là hỏng.

Tạ Ngọc Trác ngắm nghía bình ngọc tao nhã trong tay, rất hài lòng: "Trước đây muội lấy đâu ra bạc mua nguyên liệu ngọc này?" Trước còn lo thời gian gấp quá, Bạch Vi không kịp làm, không muốn bỏ phí tiền công, giờ hỏi ra lại có niềm vui bất ngờ.

Bạch Vi cười không đáp: "Huynh chỉ cần nói bình ngọc này có được không?"

"Muội khắc thì làm sao không tốt?" Tạ Ngọc Trác khen ngợi, cẩn thận đặt bình ngọc lại hộp gỗ, mang đi giao hàng.

Bạch Vi nhìn bóng dáng Tạ Ngọc Trác rời đi, thở phào nhẹ nhõm.

Ngày hôm sau, đến ngày hai mươi lăm, cửa hàng thợ mộc chuyển đồ nội thất về.

Bạch Vi cùng Giang thị đến nhà mới dọn dẹp.

Tạ Ngọc Trác vội vàng chạy đến, mặt tái nhợt nói: "Vi muội, xảy ra chuyện rồi, bình ngọc của muội có khuyết điểm, bị rỉ nước."

"Rỉ nước? Ta đã thử nghiệm, không có vấn đề này." Bạch Vi nhíu mày: "Huynh giao hàng có kiểm tra tại chỗ không?"

Mặt Tạ Ngọc Trác biến sắc: "Không... ta quên kiểm tra..." Hoàn toàn hoảng loạn, giọng run rẩy: "Hắn đẩy sớm thời gian, ta yêu cầu hắn tăng hai thành giá hàng, tổng cộng sáu ngàn lượng. Bọn hắn vui vẻ đồng ý, nhưng lập giấy cam kết, nếu có vấn đề, chúng ta phải bồi thường gấp mười lần."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro