Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65: Ngược Cặn Bã, Biến Cố Bình Ngọc (1)

Bên ngoài cửa tiệm, mọi người la hét, những người nhát gan thậm chí còn nhắm mắt lại.

Bạch Vi nếu tránh né, trường đao sẽ chém vào cổ của Giang thị, nếu không tránh thì cổ tay phải của nàng sẽ phải chịu đựng một đao này.

Phía sau còn có hai người khác đang nhìn chằm chằm, cầm trường đao chém vào tay trái của nàng.

Song quyền nan địch tứ thủ, huống chi họ đều cầm vũ khí sắc bén. Bạch Vi tay không tất sắt, còn phải bảo vệ Giang thị nên càng bị hạn chế.

Bạch Vi cắn chặt răng, dùng hết sức mạnh kéo mạnh đại hán, đẩy về phía Lưu Tứ đang đâm vào cổ tay nàng.

Lưu Tứ bị đại hán đụng phải, chủy thủ cắt một vết trên cổ tay phải của Bạch Vi, máu tươi chảy ra.

Trường đao của Trương Tùng sắp chém vào khuỷu tay trái của Bạch Vi, đột nhiên, một bóng đen vội vàng lao tới, mang theo kình phong bén nhọn, một cước đá vào đầu Trương Tùng, Trương Tùng ầm một tiếng ngã xuống đất.

Thẩm Ngọc dùng mũi chân móc lấy trường đao, nắm trong tay, thế công lăng lệ, sát chiêu hung mãnh, rõ ràng muốn giết chết những người còn lại.

Mấy người này bất quá chỉ là biết một chút công phu mèo ba chân, nhưng lại có sức mạnh như trâu.

Bây giờ gặp phải Thẩm Ngọc, một người luyện võ, bọn hắn hoàn toàn không có khả năng phản kháng.

Trường đao của Thẩm Ngọc xuyên qua vai của Lưu Tứ, hai người còn lại bị dọa đến sợ hãi run rẩy, quỳ xuống đất cầu xin tha mạng: "Hảo hán tha mạng, chúng ta... chúng ta chỉ là nhận tiền tài của người khác, thay người khác giải quyết tai họa..."

Đôi mắt của Thẩm Ngọc như mắt diều hâu, khuôn mặt lạnh lùng như sắt, khí thế trầm ổn như núi, đầy khí chất uy nghiêm.

Hắn cười lạnh lùng, rút trường đao đi về phía hai người, máu tươi nhỏ xuống đất theo lưỡi đao.

Hai người mặt mày tái mét, như một đống bùn nhão nằm trên đất, run rẩy.

Bạch Vi nắm lấy tay Thẩm Ngọc, đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn lại, Bạch Vi nói: "Không nên làm bẩn tay của huynh." Nàng nhìn vào tay đầy máu của mình, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn: "Muội giữ lại bọn hắn có chỗ hữu dụng."

Ánh mắt của Thẩm Ngọc dừng lại trên cổ tay bị thương của Bạch Vi, ấn vào vết thương để cầm máu, nhưng khi nàng buông tay ra thì máu lại bắt đầu chảy ra. Mắt hắn tối sầm lại, cuối cùng ném trường đao xuống đất, giao lại cho Bạch Vi xử lý.

Bạch Vi tiếp tục ấn vào vết thương, liếc nhìn mấy người đó, hỏi: "Ai đã chỉ điểm cho các người đối phó với ta?"

Đại hán và râu quai nón hai mặt nhìn nhau, sau đó nghe Bạch Vi hỏi tiếp: "Đối phương đã trả bao nhiêu bạc?"

Râu quai nón trả lời nhanh chóng: "Hai mươi lượng."

"Giết ta?"

"Phế... phế đôi tay của ngươi."

Bạch Vi cười lạnh một tiếng.

Râu quai nón rụt cổ.

"Ta cho các người hai mươi lượng, các người phế hai tay của hắn!" Bạch Vi liếc nhìn Lưu Tứ đang ngồi dựa vào tường: "Hắn sẽ bị giam ở đây, đợi các ngươi xong việc thì đến tìm ta lĩnh bạc. Đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn --" Nàng chỉ Thẩm Ngọc: "Ta sẽ để huynh ấy giám sát các ngươi."

Râu quai nón nhìn Thẩm Ngọc như một sát thần, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, ý nghĩ chạy trốn vừa lóe lên đã tan biến.

Hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt: "Ngươi... ngươi sẽ thả chúng ta?"

"Tất nhiên, oan có đầu, nợ có chủ, các ngươi chỉ là làm việc cho người khác." Bạch Vi nhìn vào cổ tay đã cầm máu, miệng nở một nụ cười: "Ta vẫn rất giảng đạo lý."

Nụ cười này lại khiến râu quai nón và đại hán càng thêm khiếp sợ.

Bạch Vi nói: "Ta chờ tin tốt từ các ngươi."

Đại hán và râu quai nón kéo Trương Tùng bị đá bất tỉnh rời đi.

Giang thị chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, ngồi thẫn thờ trên mặt đất.

Bạch Vi đỡ Giang thị lên, Giang thị thấy cổ tay bị thương của Bạch Vi, nước mắt trào ra, nói: "Vi Vi, tay của con bị thương rồi, chúng ta mau đi tìm lang trung băng bó. Những người này thật quá đáng, giữa ban ngày mà dám đến hành hung, không có luật pháp gì sao!" Bà còn tự trách mình vô dụng, khiến Bạch Vi bị thương.

Bạch Vi trấn an: "Nương, nương đừng lo, con sẽ không tha cho họ đâu, sẽ đưa họ đến nơi cần đến." Bạch Vi tính toán, khi họ đến lĩnh bạc, sẽ bảo Thẩm Ngọc bắt bọn hắn lại, nhưng không thể đưa bọn hắn đến nha môn vì nàng đã chỉ điểm bọn hắn làm hại người khác.

Giang thị căm hận: "Phải bắt bọn hắn giam vào ngục, để tránh gây hại cho người khác!"

Nhớ lại cảnh trước đó, Giang thị vẫn còn kinh hãi, nếu không có Thẩm Ngọc xuất hiện kịp thời, hậu quả thật không dám tưởng tượng!

Lưu Tứ ôm vết thương, máu đỏ ướt đẫm quần áo, hắn mặt tái nhợt, vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Ngươi... ngươi gạt người..."

Bạch Vi cười lạnh: "Chẳng lẽ các ngươi cũng biết nói đạo lý?"

Lưu Tứ nghẹn lời.

Hắn vừa tức giận vừa lo lắng!

Thẩm Ngọc tìm ra dây thừng, trói Lưu Tứ lại, nhét giẻ vào miệng hắn.

"Đi tìm lang trung băng bó."

Thẩm Ngọc lần này không có tị húy, nắm tay Bạch Vi qua lớp áo, kiểm tra vết thương. Vết thương không sâu, không chạm vào xương, hắn thở phào nhẹ nhõm.

Khi hắn thấy trường đao chém về phía nàng, trái tim hắn khựng lại, sau đó là cơn giận dữ dâng trào.

Hắn cúi mắt nhìn vào ngực mình, như thể còn sót lại một chút căng thẳng.

Bạch Vi nhìn vào bàn tay gân guốc của hắn, hỏi nhỏ: "Sao huynh lại đến đây?"

Ngước nhìn khuôn mặt cứng rắn và lạnh lùng của Thẩm Ngọc, máu dính trên má, trong mắt Bạch Vi lại thêm phần cuốn hút.

Hắn nghiêm nghị, lão luyện thành thục, ngày thường sinh hoạt chung lời nói cũng không nhiều, luôn nghiêm khắc, phong cách cứng nhắc như một đại quan.

Nhưng mỗi lần nàng gặp nguy hiểm, hắn luôn xuất hiện bên cạnh nàng.

Thẩm Ngọc rút từ tay áo ra một chiếc khăn sạch, băng bó vết thương cho nàng: "Nhà đã sửa cũng không sai biệt lắm, chỉ thiếu một số vật liệu. Ta đến trên trấn để chọn lựa. Cha muội đang châm cứu tại y quán, chúng ta đã hẹn gặp nhau ở đây để cùng về nhà."

Bạch Vi trả lời: "A."

Thẩm Ngọc nhìn vào đôi mắt đen trắng rõ ràng của nàng, đôi mắt chứa một lớp nước mỏng, đuôi mắt hơi cong lên với sắc đỏ nhạt, tỏa ra vẻ đẹp quyến rũ. Hình bóng của hắn dần rời khỏi đôi mắt đen láy ấy, ánh mắt nàng chuyển hướng ra cửa, kết thúc cuộc trò chuyện với hắn.

Hầu kế hắn lăn lăn, câu hỏi "Có đau không?" bị nuốt lại, hắn buông tay nàng ra.

Bạch Khải Phục bước vào, nhìn thấy cảnh tượng lộn xộn trong cửa tiệm, không khỏi ngây ngẩn cả người: "Có người đến phá cửa tiệm à?"

Giang thị nghẹn ngào: "Sinh ý của nhà ta phát đạt, khiến một số người ghen tị, thuê người đến phế tay của Vi Vi. May mắn là A Ngọc đã cứu chúng ta, nếu không tay của Vi Vi đã không giữ được." Nói đến đây, Giang thị nhớ lại chuyện đau lòng năm xưa: "Trước đây ông làm thạch điêu sư rất tốt, khi đi giao hàng thì bị chặt đứt tay, nhà mình nghèo đến mức không có nổi bữa ăn. Vi Vi học nghề điêu khắc ngọc, cải thiện cuộc sống của gia đình, suýt nữa lại đi theo vết xe đổ của ông. Ta thà rằng nhà mình bình bình đạm đạm, chỉ cần nhà mình an ổn là được."

Bà đã lớn tuổi, không chịu nổi những cú sốc.

Bạch Khải Phục cảm thấy đau lòng, không muốn nghĩ đến những chuyện cũ, nhà họ đã vượt qua khó khăn này.

Ông nhìn về phía góc phòng, nơi Lưu Tứ bị trói: "Mang hắn đi giao cho quan phủ."

Lưu Tứ yếu ớt dựa vào góc tường, nghe thấy lời của Giang thị cũng không quá bận tâm, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Bạch Khải Phục, trong lòng kinh đào hải lãng.

Khi Bạch Khải Phục nhìn lại, hắn vội cúi đầu.

Bạch Vi tạm thời không biết xử lý những người này như thế nào, vô thức nhìn về phía Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc hiểu được lo lắng của nàng: "Để ta xử lý."

Hắn chuẩn bị giao những người này cho Đoạn Vân Lam, không cần thẩm vấn cũng biết họ phạm nhiều tội ác, trực tiếp giam vào ngục.

Cả một đoàn người đóng cửa tiệm, dẫn Bạch Vi đi băng bó.

Ngoài vết thương sâu do bị đâm, các vết thương khác chỉ là trầy xước nhẹ, không có gì nghiêm trọng, dưỡng trong khoảng mười ngày nửa tháng sẽ lành hoàn toàn, khiến Bạch phụ Bạch mẫu mới yên tâm.

Bạch Vi nâng bàn tay đã được băng bó, nghiêng đầu nhìn Thẩm Ngọc đứng ở cửa.

Hình bóng của hắn bị chia cắt thành hai nửa bởi ánh sáng và bóng tối, ánh nắng xuyên qua cửa mở chiếu vào khóe môi mím chặt của hắn, làm mờ đi đường nét của hắn. Dường như cảm nhận được ánh mắt của nàng, đôi mắt sâu thẳm nằm trong bóng tối của hắn nhìn lại, như thể đâm thẳng vào lòng nàng, làm nàng nhẹ nhàng rung động.

Bạch Vi siết chặt cánh tay, nén lại cảm xúc khác thường trong ngực.

Thẩm Ngọc nhìn thấy đôi mày thanh tú của nàng nhíu lại, hỏi: "Rất đau à?"

Bạch Vi nhìn thấy vẻ quan tâm hiện lên trên khuôn mặt nghiêm túc của Thẩm Ngọc, lắc đầu, nàng có thể chịu đựng được đau này.

Thẩm Ngọc đã từng bị thương nên hiểu cảm giác này, thỉnh lang trung cho ít thuốc giảm đau.

"Lang trung nói thuốc giảm đau sẽ ảnh hưởng đến việc lành vết thương." Bạch Vi kéo tay áo Thẩm Ngọc đi ra khỏi y quán: "Huynh có nhận bảo tiêu không?"

"Không có." Thẩm Ngọc đáp xong, hỏi: "Muội có việc gì?"

"Huynh nhờ người đến Mã gia trang gửi cho Lưu Yến thiệp mời của Lưu Quyên và Tào Lập Nghiệp, mời nàng ta đến uống rượu mừng."

"Được."

"Thẩm đại ca, có cần đưa bạc không?" Bạch Vi cười nhẹ, giọng điệu mang chút trêu chọc.

Thẩm Ngọc mím môi, chân mày nhíu lại, dường như muốn quỡ mắng nàng phải nghiêm túc hơn.

Bạch Vi "ôi" một tiếng: "Tay muội đau."

Thẩm Ngọc nhìn tay nàng một lúc lâu, sau đó lao vào đám đông rời đi.

Bạch Vi nhìn hắn bước đi nhanh chóng, nắm chặt chiếc khăn tay dính máu, cảm thấy mình có chút thú vị xấu, luôn muốn thấy hắn thay đổi sắc mặt.

--

Đại hán và râu quai nón kéo Trương Tùng đứng dưới ánh nắng, cảm giác như từ địa ngục bò ra.

Bọn hắn rùng mình một cái, rùng mình run rẩy.

Trên trán Trương Tùng có một vết bầm lớn, có thể thấy được sức mạnh một cước kia của Thẩm Ngọc.

Đầu không bị đá bể, coi như Trương Tùng số lớn.

Quay về ngõ nhỏ số 28, Lưu Quyên đang chờ trong nhà.

Đại Hán và râu quai nón nhìn nhau một cái, đẩy cửa vào.

Lưu Quyên nghe thấy động tĩnh, như chim sợ cành cong nhảy lên, hai tay nắm chặt vào nhau, nhìn qua khe cửa sổ, thấy là những người kia trở về, vội vàng chạy ra hỏi: "Thế nào rồi? Xong chưa?"

Râu quai nón không trả lời, đóng cửa lại.

"Rầm" một tiếng.

Lưu Quyên giật mình, cảm thấy bất an trong lòng.

Râu quai nón rút ra một trường đao dính máu, ném xuống chân Lưu Quyên.

Lưu Quyên kinh hãi nhảy lên, tiếng hét bị nghẹn lại bởi lời nói của râu quai nón.

"Cánh tay của nàng ta đã bị phế, đừng nói đến làm việc, ngay cả sinh hoạt cũng không thể tự lo." Râu quai nón giơ tay ra: "Bạc."

Lưu Quyên run rẩy lấy ra hai mươi lượng bạc từ túi tiền đưa cho râu quai nón.

Chờ râu quai nón nhận bạc, Lưu Quyên liền chạy đi.

Đại hán cầm trường đao chém xuống vai nàng ta!

"Cẩn thận!"

Tào Lập Nghiệp xông vào, đầu óc trống rỗng. Thân thể nhanh hơn ý thức, khi hắn tỉnh lại, đã che chắn cho nàng ta.

Cánh tay đau đớn, máu nóng chảy về cánh tay phải, hai mắt hắn mở to đỏ ngầu đầy mạng nhện, nhìn chằm chằm vào nửa cánh tay rơi trên đất.

Hắn không tin Lưu Quyên lừa cưới, nghĩ nàng có nỗi khổ tâm. Nhưng ánh mắt khác thường của nàng vẫn ám ảnh trong đầu hắn. Hắn theo dõi nàng, sợ nàng phát hiện, không dám vào ngõ, chỉ đứng ngoài chờ nàng ra. Đợi gần một canh giờ, không thấy bóng dáng nàng đi ra. Đến khi râu quai nón và đại hán đi vào, nhìn bọn hắn hung thần ác sát, không giống người tốt, hắn lo lắng nàng sẽ gặp nguy hiểm, nên đi theo hai người vào một sân viện, cửa sân còn chưa đóng lại, từ trong bên truyền ra âm thanh của Lưu Quyên.

Nghi ngờ trong lòng hắn càng sâu thêm, nhưng lòng lo lắng đã che mờ sự nghi ngờ của hắn, hắn đẩy cửa bước vào lại thấy cảnh tượng kinh hoàng, hắn vậy mà dũng cảm che chắn cho nàng, bị gãy mất một cánh tay.

Cơn đau dữ dội xé nát thần kinh, hối hận tràn ngập, nhưng khi cảm nhận nàng run rẩy vì sợ hãi, hắn thấy may mắn hơn là hối hận.

"Quyên Nương, đừng sợ." Tào Lập Nghiệp trán đẫm mồ hôi lạnh, cố nén đau, nhẹ nhàng an ủi nàng. Sau đó, quay đầu nhìn hai người đang kinh ngạc, dọa: "Ta đã nhờ người đi tìm trưởng thôn, các người ra tay đánh người sẽ bị bắt vào đại lao!"

"Con tiện nhân này đã hại huynh đệ chúng ta, cũng không nói cô nương kia là cọng rơm cứng, chỉ có thể phế tay nàng ta để tiêu tai! Nếu ngươi đã thay nàng ta cản rắc rối, vậy thì ăn thêm một đao của ta đi!" Râu quai nón giận dữ, mũi phập phồng, cầm đao chém xuống cánh tay còn lại của hắn.

Bên ngoài cửa phát ra tiếng bước chân, râu quai nón giơ đao được một nửa liền thu lại, tưởng nhầm trưởng thôn dẫn người đến. Hắn kéo đại hán lao vào trong phòng, rồi trốn ra cửa sau.

Không phải trưởng thôn đến mà là người bán hàng rong đánh xe la đi qua.

Tào Lập Nghiệp thở ra một hơi dài, ngã sang một bên, mặt tái nhợt vì đau đớn, mất máu quá nhiều, chóng mặt hoa mắt.

Lưu Quyên gần như sợ đến tiểu tiện ra quần, máu tươi dính đầy quần áo nàng, dưới đất cũng là một vũng máu, nàng hoảng sợ nhìn phần cánh tay bị đứt của Tào Lập Nghiệp, sợ đến mức hồn vía bay mất, không dám lại gần.

"A Nghiệp..." Lưu Quyên mở miệng, liền khóc òa. Nàng không ngờ mấy tên đạo tặc này lại phản công mình, càng không ngờ Tào Lập Nghiệp theo dõi mình, cuối cùng lại cứu mình.

Trong lòng không có chút cảm kích, thay vào đó là sự sợ hãi sâu sắc.

Tào mẫu biết Tào Lập Nghiệp cứu nàng mà bị đứt một tay sẽ hận nàng thấu xương!

Nghĩ đến đây, Lưu Quyên lùi một bước.

Tào Lập Nghiệp nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng đầy nước mắt, hoảng sợ lo lắng, an ủi: "Ngươi đừng sợ, ta sẽ không nói với nương."

Hắn rất hiếu thuận với Tào mẫu, cũng thương tiếc Lưu Quyên, một khi Tào mẫu đối đầu với Lưu Quyên, hắn chỉ có thể nghe theo nương, không thể bênh vực Lưu Quyên, một khi hắn nói đỡ cho nàng, nương chỉ càng thêm nghiêm khắc với nàng.

Chỉ cần không để nương biết, Tào Lập Nghiệp có thể che giấu cho nàng một chút.

Mất một cánh tay, hắn cũng sợ hãi, nhiều hơn là lo lắng về tương lai, nhưng hắn không thể thể hiện ra, nếu không sẽ làm Lưu Quyên sợ hơn.

Hắn hứa hẹn: "Đi theo ta để cho ngươi bị ủy khuất, phải nghe lời nương trong mọi việc. Nơi nào ta có thể bảo vệ ngươi, ta sẽ không để nương trách mắng ngươi."

"Ta... ta..." Trong đầu Lưu Quyên lóe lên nhiều suy nghĩ, Tào mẫu không thích nàng, thân phận giả của nàng, sớm muộn cũng sẽ bại lộ, đến lúc đó Tào Lập Nghiệp không oán không hối đối xử tốt với nàng không?

Tào Lập Nghiệp dù có tình cảm sâu đậm với nàng, nhưng so với nương hắn, nàng vẫn phải đứng sau.

Nàng luôn nhớ việc hôm nay bị Tào mẫu đánh mắng, Tào Lập Nghiệp không hề nói đỡ cho nàng. Bây giờ vì mất cánh tay, cần nàng chăm sóc, hắn mới nói những lời "tâm can".

Tất cả gánh nặng sau này đè lên vai nàng, không thấy tương lai, nàng không muốn sống cuộc sống khổ cực không có hồi kết này.

Lưu Quyên càng nghĩ càng khóc thảm thiết: "A Nghiệp, xin lỗi, là ta hại ngươi!" Nàng nén sợ hãi, run rẩy đỡ Tào Lập Nghiệp dậy: "Ta... ta đưa ngươi đi băng bó."

Nàng đã quyết định, sau khi băng bó cho Tào Lập Nghiệp về nhà, nàng sẽ thu dọn hành lý và tìm cơ hội rời đi.

--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro