Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 61: Hắn Có Thích Nàng Không?

Bạch Vi trong mắt hiện lên nụ cười: "Có chuyện tốt gì?"

Có thể làm cho Tạ Ngọc Trác cao hứng đến như vậy, chắc là một chuyện cực tốt.

Tạ Ngọc Trác liếc nhìn Lưu Lộ đang ở một bên.

"Nàng là đồ đệ của muội, từ nay về sau nàng sẽ theo muội học điêu khắc ngọc." Bạch Vi giới thiệu Lưu Lộ để hắn không cần phải tránh né.

Lưu Lộ đã gặp qua Tạ Ngọc Trác một lần, bất động thanh sắc lui lại sau lưng Bạch Vi.

Tạ Ngọc Trác trên mặt tràn đầy ý cười, nhẹ nhàng, thoải mái như làn gió mát, nói: "Vi muội! Hai ngày nay có rất nhiều thương nhân ngọc khí tìm chúng ta, ta cũng đặc biệt chọn người hợp tác đáng tin cậy, ngoại trừ một ít quý nhân cần muội chính mình động thủ, mấy cái khác ta dự định thuê một ít ngọc sư làm.

Thần sắc hắn rất kích động, lúc trước hắn luôn cẩn trọng làm việc bảo vệ sản nghiệp của tổ tiên, nào dám hy vọng xa vời đột ngột nhanh chóng làm giàu.

Bạch Vi đã nhóm lên ngọn lửa ý chí chiến đấu của hắn, muốn làm một vố lớn!

Lưu Lộ lặng lẽ ngước mắt nhìn Tạ Ngọc Trác mặt mày vui mừng miêu tả cảnh tượng tiệm ngọc khí, nàng chăm chú nghe đến quên cả sợ hãi.

Bạch Vi nhướng mày: “Đây là chuyện vui mà huynh nói sao?”

"Ha ha ha." Tạ Ngọc Trác xoa xoa tay: "Có người trả giá rất cao để mời muội tự mình điêu khắc một cái bình bạch ngọc."

Bình ngọc xưa nay luôn được giới văn nhân tài tử yêu thích, đồng thời chứa đựng tình cảm văn nhân mãnh liệt. Khéo léo xinh đẹp, cảnh đẹp ý vui, có thể đặt trên bàn trang trí, thưởng thức, cũng có thể châm trà phẩm rượu.

Bạch Vi cau mày nói: “Nửa năm gần đây muội sẽ không nhận đơn hàng.”

“Muội nói cái gì?” Sắc mặt Tạ Ngọc Trác thay đổi nhanh chóng, chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Muội mới được nổi danh, không thừa cơ kiếm bội, lại nghỉ ở nhà không chịu làm gì, muội không chỉ lãng phí thời gian, mà còn lãng phí cả đống bạc trắng đấy!"

Bạch Vi im lặng, ra hiệu cho Tạ Ngọc Trác vào trong nói chuyện.

Nàng quay người bước vào phòng, Tạ Ngọc Trác vội vàng theo vào trong, ân cần kéo ghế ra mời Bạch Vi ngồi xuống: "Muội đừng xúc động, phải suy nghĩ thật kỹ a."

“Đoạn La Xuân để cho muội tham gia thi đấu ngọc khí vào đầu mùa hè tới, muội muốn chuyên tâm điêu khắc một kiện ngọc khí." Bạch Vi có tính toán của mình, nàng không cần phải tích lũy tài phú, mà là tìm chỗ dựa. 

Thái thú rất xem trọng lần thi đấu ngọc khí này, nếu nàng thắng, thái thú chắc chắn sẽ coi trọng nàng, nhất định sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho nàng. Hơn nữa, danh tiếng còn vượt xa hơn hiện tại, hà tất vì chút lợi nhỏ trước mắt mà bỏ lỡ cơ hội lớn như vậy?

Tạ Ngọc Trác không thể tin vào những gì mình nghe được, nghĩ mình bị điếc, hắn dùng ngón tay út móc móc lỗ tai, nói: "Nói lại lần nữa cho ta biết, muội định tham gia cái gì?"

"Thi đấu ngọc khí."

Tạ Ngọc Trác gần như muốn bùng nổ, hận không thể nắm lấy vai của Bạch Vi mà lắc mạnh, lắc cho nàng tỉnh ra!

Hắn đi tới đi lui vài lần, bình tĩnh lại, ân cần khuyên bảo, nói: "Vi muội, hãy nghe lời khuyên của huynh, đừng tham gia thi đấu ngọc khí này. Kỹ năng chạm khắc của muội là rõ như ban ngày, tại phủ thành Bảo Nguyên chúng ta cũng là số một số hai, nhưng chúng ta không thể quá kiêu ngạo, phải biết là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Hai mỏ ngọc của Ôn gia và Khương gia khi khai thác đã phải phế hai thành, muội biết điều này có ý nghĩa gì không?'"

"Tư chất bình thường."

Tạ Ngọc Trác phát điên trong lòng, thật muốn rót một chén trà hất cho nàng tỉnh lại.

Lưu Lộ đưa cho hắn một chén trà.

Tạ Ngọc Trác: "..."

Hắn nhận lấy cái chén, hung hăng trừng mắt nhìn Bạch Vi, rồi bất ngờ dốc cả chén nước vào miệng, để bình tĩnh lại.

"Nếu muội thi đấu thua, liền sẽ ngã vào vũng lầy. Tất cả mối hợp tác hiện tại của chúng ta sẽ bị hủy hết. Lấy cửa tiệm ngọc khí của nhị thúc muội làm ví dụ, Bạch Ngữ Yên đã bị gạch tên, không ít người cũng chấm dứt hợp tác. Đến lúc đó, chúng ta sẽ bước theo gót chân của bọn họ." Tạ Ngọc Trác không muốn Bạch Vi mạo hiểm.

"Ngã chỗ nào thì đứng lên từ chỗ đó." Bạch Vi chưa bao giờ sợ thất bại, chỉ cần nàng không thừa nhận thất bại, không khuất phục, có kỹ năng trong tay, sớm muộn cũng sẽ nổi bật.

Tạ Ngọc Trác nhìn chằm chằm vào nàng.

"Cũng sẽ không khổ hơn những ngày trước đây đâu mà." Nàng vỗ vai Tạ Ngọc Trác, nói: "Bình tĩnh một chút, biết đâu... muội lại thắng thì sao?"

Tạ Ngọc Trác thấy nàng vẫn khư khư cố chấp, giống như một con lừa bướng bỉnh, còn có thể nói gì nữa?

Hắn ngồi bên cạnh Bạch Vi, từ trong tay áo móc ra một tờ giấy, trịnh trọng đặt vào tay Bạch Vi: “Muội tiếp nhận cái bình ngọc này đi, sau này nhìn lại, chúng ta… chúng ta cũng trải qua một đoạn phong quang.”

Bạch Vi: "..."

Tạ Ngọc Trác ôm lấy ngực mình, cùng hợp tác với Bạch Vi cần phải có một trái tim mạnh mẽ.

“Ta trở về sẽ viết bố cáo tuyển người.”

"Chờ một chút."

Bạch Vi đưa cho hắn hai ngàn tám lượng bạc ngân phiếu, để Tạ Ngọc Trác sửa sang lại cửa tiệm, số bạc còn lại đi tìm Triệu lão gia chọn mua nguyên liệu ngọc.

Tạ Ngọc Trác cầm lấy ngân phiếu, liếc nhìn Lưu Lộ.

Lưu Lộ giống như giật mình, vội vàng cúi đầu thấp xuống.

"Sang năm mới ta nhất định phải có!" Tạ Ngọc Trác lo lắng Bạch Vi không xem trọng chuyện này, nên tiết lộ một bí mật: "Thiên kim của Kiều huyện lệnh sắp định thân, bình ngọc này là làm hạ lễ cho Kiều huyện lệnh. Muội không thể qua loa được, nếu như được Kiều huyện lệnh yêu thích, thì bám vào cây đại thụ như ông ta còn vững chắc hơn cả Thái thú."

Cố Thế An sắp đính thân cùng Kiều Nhã Ninh sao?

Sau cái chết của Phùng thị, Cố Thế An vẫn không có trở về thôn Thạch Bình.

Tạ Ngọc Trác sẽ làm gì nếu biết Kiều huyện lệnh như là một cây đao treo trên đầu mình?

Bạch Vi nhìn bóng lưng rời đi của Tạ Ngọc Trác, tạm thời để hắn trải qua một năm mới an lành.

Sắc trời không còn sớm, Bạch Vi cáo từ rồi về nhà.

Đi được vài bước, liền trông thấy Thẩm Ngọc đứng ở phía trước, tư thế ngay thẳng, giống như cây tùng sừng sững đứng trên núi cao, khí thế uy nghi.

Bạch Vi vén mớ tóc đen rải rác trên ngực ra sau lưng, đứng trước mặt hắn: “Đi thôi.”

Thẩm Ngọc không nhúc nhích, ánh mắt nhìn chằm chằm vết thương trên mặt nàng, duỗi tay ra.

Bạch Vi nhìn trâm bạc nằm trong lòng bàn tay hắn, vẻ mặt có chút kinh ngạc.

“Ta đã rửa sạch rồi.” Thẩm Ngọc nhỏ giọng nói.

Bạch Vi ngẩng đầu nhìn hắn, Thẩm Ngọc hơi hơi cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng, giọng nói trầm thấp thuần hậu của hắn dường như tràn ngập hơi thở ấm áp bên tai nàng. Rõ rãng chỉ là một câu nói bình thường nhưng khiến tai nàng không hiểu sao lại nóng lên.

“Cảm tạ.” Bạch Vi cầm lấy trâm bạc, tùy ý buộc một cái búi tóc, dùng trâm bạc cố định lại.

Thẩm Ngọc thấy trên thái dương của nàng có một sợi tóc chưa được vén lên, ngón tay khẽ cử động, chỉ vào thái dương của mình.

"Ở đây."

Bạch Vi sờ thấy một sợi tóc, rút trâm bạc ra rồi buộc lại.

Thẩm Ngọc nhìn một sợi tóc rơi xuống sau gáy nàng, hắn im lặng, đứng ở phía sau nàng, xoắn lọn tóc lại nhét vào tay nàng.

Bạch Vi hơi giật mình khi chạm vào tay hắn, sau đó buộc tóc lại như không có chuyện gì xảy ra.

Hai người ở rất gần, động tác của hắn có chút thân mật, Bạch Vi nhìn xuống đất, thân ảnh to lớn của hắn che khuất hoàn toàn thân ảnh nàng, mơ hồ như có cảm giác xâm lược, khiến nàng có chút không được tự nhiên.

Thẩm Ngọc liếc nhìn ngón tay của mình, đôi mắt linh động giảo hoạt của nàng đang đảo qua đảo lại nhìn xung quanh, cũng không biểu hiện trấn định như ở bề ngoài. Hắn dùng ngón tay cái chà xát lên nơi nàng chạm vào, sự mềm mại và tinh tế mà nàng chạm vào vẫn còn trên đầu ngón tay.

"Về nhà, lau rửa vết thương một chút rồi lại bôi thuốc trị thương."

Bạch Vi gật đầu một cái, trong lòng tự nhiên cảm thấy không bình tĩnh. Nhưng hắn chính là Thẩm Ngọc a, vừa chạm vào liền nhảy dựng lên, rõ ràng là khác biệt với người khác phái! Lần trước chạm vào đầu nàng, có thể nói là đang an ủi nàng với tư cách là một trưởng bối, lần này nên nói thế nào đây?

Hai người sóng vai nhau đi về nhà, nàng dẫm lên cái bóng của chính mình, nhìn một cái bóng khác dài hơn mình rất nhiều, đột nhiên nàng cảm thấy Thẩm Ngọc đối với mình quá tốt rồi. Rõ ràng phần tốt này đã vượt xa thân phận hảo huynh đệ của đại ca.

Nàng liếc nhìn Thẩm Ngọc bằng khóe mắt, không khỏi thắc mắc: Hắn diễn quá nhập vai sao? Hay là hắn đã thích nàng?

Ý tưởng này hoàn toàn bị triệt bỏ khi Bạch Vi về nhà rửa mặt và nhìn thấy làn da đen sạm của nàng qua tấm gương đồng mơ hồ lớn bằng cỡ bàn tay.

Ý thức được khi nàng xuyên qua, đã bận rộn kiếm tiền, nên bỏ bê việc chăm sóc bản thân, cuộc sống của nàng quá khó khăn!

Bôi thuốc xong, nàng chạy đến phòng bếp, nhờ Giang thị giữ lại nước vo gạo lần thứ hai để nàng dùng rửa mặt làm trắng da.

Giang thị không khỏi nhìn Bạch Vi mấy lần: "Sao đột nhiên lại thích xinh đẹp?"
Trên mặt nở nụ cười từ mẫu nói: "Ăn mặc đẹp là để cho A Ngọc nhìn à?"

Bạch Vi chỉ cảm thấy nữ nhân nên sống tinh tế một chút, nhưng bị Giang thị nói như vậy, tự dưng lại có chút chột dạ là sao?

“Hắn là một lão nam nhân, biết thưởng thức được sao?”

Hơn nữa, việc ăn mặc có nhất thiết phải dành cho nam nhân nhìn không?

"Lớn một chút thì có gì không tốt? Sẽ biết đau lòng người."

Bạch Vi nghẹn nửa ngày, cũng không có cách nào phản bác lại.

Thẩm Ngọc thật biết chiếu cố người khác.

Nàng nói tránh đi: "Nương, sắp đến năm mới rồi, mọi người đều phải đi mua đồ tết. Ngày mai chúng ta đi lên trên trấn mua đậu nành, tự mình làm đậu phụ, rồi chiên đậu phụ bán a." Sau đó làm thêm một ít đậu phụ nhồi, đậu phụ kho.

Các món đa dạng, lại đều rất tươi mới, chắc chắn sẽ bán chạy.

Bạch Vi dự định trước tiên tích lũy danh tiếng, để khi cửa tiệm khai trương, nàng có thể dẫn khách hàng đến đó.

Giang thị đồng ý.

Về việc hôn nhân của Lưu Lộ, Bạch Vi tạm thời không hỏi Giang thị, dự định trước tiên sẽ dò xét ý của Bạch Mạnh một chút.

Ngày hôm sau.

Bạch Vi cùng Giang thị hẹn đi trên trấn.

Giang thị nói có chuyện rồi bảo Thẩm Ngọc đi cùng Bạch Vi.

Bạch Vi bị Giang thị đẩy ra ngoài, cùng Thẩm Ngọc mắt lớn trừng mắt nhỏ, cùng nhau đi lên trên trấn.

Nàng đi thẳng ra chợ phiên, nhìn cửa tiệm, bên trong được quét dọn rất sạch sẽ, còn có một chút đồ dùng.

Không cần trang trí gì, chỉ cần bày bàn trước cửa là có thể bán đậu phụ.

“Chúng ta đi mua hạt đậu đi.” Bạch Vi xách giỏ tre, Thẩm Ngọc khóa cửa lại, hai người đi đến cửa tiệm lương thực ở bên cạnh mua mấy chục cân đậu nành.

Cách đó không xa, Lưu Quyên chăm chú nhìn Bạch Vi, trong lòng cảm thấy vừa ghen ghét, vừa hận, lại có chút chột dạ.

Bạch Vi thuê cửa tiệm, mua đậu nành làm đậu phụ? Sau đó làm đậu phụ chiên đem bán?

Nàng dựa vào công thức này, chiếm được sự ưu ái của Tào mẫu, khiến Tào Lập Nghiệp thích nàng, vì nàng mà từ hôn với Lưu Yến. 

Bạch Vi cũng muốn bán đậu phụ chiên, có thể đoạt sinh ý hay không?

"Quyên Nương, hàng đã được giao rồi, chúng ta về thôi." Tào Lập Nghiệp đáy mắt ẩn tình, nhẹ giọng kêu Lưu Quyên.

Trong lòng Lưu Quyên thắt lại, tịch mịch nói: "Tào đại ca, huynh đã từ hôn. Dự định khi nào sẽ cưới ta? Ta đã mười bảy tuổi rồi, không thể chờ đợi thêm được nữa."

Tào Lập Nghiệp ấm giọng nói: “Nương nói ta vừa mới từ hôn, nếu phô trương cưới ngươi, người khác biết sẽ nói lời ong tiếng ve, ngươi không còn song thân, vì vậy định nhà mình làm một bữa cơm, hai ta uống một chén rượu hợp cẩn, xem như thành thân."

Lưu Quyên xiết chặt ngón tay, nàng đã giúp Tào gia kiếm lời nhiều bạc như vậy, nhưng họ lại coi khinh nàng như thế này!

Nàng vẻ mặt đầy thẹn thùng, khéo hiểu lòng người nói: “Chỉ cần có thể gả cho ngươi, ta đã rất vui vẻ, ta không quan tâm phô trương.”

Tào Lập Nghiệp càng thương tiếc nàng, hai người tình nồng mật ý đi về nhà.

Lưu Quyên quay lại nhìn hướng Bạch Vi, khinh thường nghĩ: Cửa tiệm đậu phụ của Tào gia có tiếng trên trấn, bọn họ làm đậu phụ chiên trước, có danh tiếng đã không tệ, coi như Bạch Vi có buôn bán thì như thế nào? Chẳng lẽ có thể đem sinh ý đoạt lại sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro