Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 60: Tự Làm Tự Chịu!

Mã lão thái và Lý thị phong trần mêt mỏi chạy đến.

Lý thị là đại tẩu của Mã thị, còn Mã lão thái là nương của Mã thị.

Mã lão thái vừa bước vào cửa đã thấy Mã Vĩnh Tài vẫn nằm trên cáng tre, bà ngã nhào vào người gã khóc lớn.

"Tôn nhi ngoan của ta, ngươi mau tỉnh lại a, nói cho ta biết là ai đã hại ngươi thành như vậy, ta sẽ đòi lại công đạo cho ngươi!"

“Con a, con của ta a...” Lý thị nhìn bộ dạng thê thảm của Mã Vĩnh Tài, khóc đến tê tâm liệt phế. Bà túm lấy cổ áo của Mã thị chấn vấn: “Nhi tử của ta giao phó cho ngươi, bây giờ nương tử không lấy được, còn làm hại hắn suýt chút nữa chết đuối! Ngươi đem hắn đặt trên mặt đất, còn không thay quần áo ướt cho hắn, đây là muốn hắn đông lạnh đến chết a! Nào có ai làm cô mẫu như ngươi a? Tâm của ngươi như thế nào lại độc ác như vậy a!"

Mã thị còn chưa kịp bình tĩnh lại sau cú sốc khi Lưu Yến bị từ hôn, lại bị Lý thị quở trách một trận, tức đến bể phổi.

Sắc mặt bà khó coi, oán giận nói: “Nếu hắn không bại hoại danh tiếng, thì cũng sẽ không thể không cưới được nương tử, ta đã tận tâm tận lực đối với hắn, nhưng nếu hắn không làm chuyện xấu gì thì làm sao hắn có thể rơi xuống kết cục này? Liên lụy đến Yến nhi cũng bị lui hôn!"

Lý thị bị Mã thị đâm trúng chỗ đau, lòng sinh oán hận nói: “Tài nhi thì làm ảnh hưởng gì đến chuyện hôn nhân của Lưu Yến? Nó xấu xí như vậy, ai mà thèm lấy? Đừng có hòng đổ hết trách nhiệm lên đầu Tài nhi nhà ta! Mã Phương, nếu nhi tử ta mà xảy ra chuyện gì, ta sẽ không để ngươi có một ngày sống yên ổn!”

Những lời này đâm vào phổi Mã thị, khiến Mã thị run lên vì tức giận.

Lúc này, Mã lão thái ngạc nhiên hét lên: "Tài nhi, ngươi tỉnh rồi!"

Mã Vĩnh Tài bị Mã lão thái đánh cho tỉnh lại, trên thân hắn bọc một cái áo bông dày nặng ẩm ướt, cả người lạnh đến đông cứng, cảm giác mình sắp không ổn.

Tầm mắt hắn mơ hồ nhìn thấy nãi nãi cùng nương, căm hận nói: "Nãi nãi, báo thù cho ta a, là con xú nương đó đã phế đi mệnh căn con cháu của ta."

Tin tức này như một cú sốc kinh hoàng trời giáng, Mã lão thái bị kích thích đến mức suýt ngất đi.

Lý thị hai chân mềm nhũn, gần như đứng không vững, nước mắt chảy ào ào trên má: "Ai tâm địa ác độc đến mức đánh gãy mệnh căn của ngươi, khiến Mã gia chúng ta tuyệt tử tuyệt tôn? Ngươi nói cho nương biết, nương sẽ báo thù cho ngươi!"

“Bạch Vi, chính là Bạch Vi người trong thôn!” Mã thị tạm thời gác lại ân oán nội bộ, kể lại toàn bộ mọi chuyện cho nương và đại tẩu: "Bạch Vi vì bảo vệ Lưu Lộ, khiến Mã gia bị đoạn tuyệt hương hỏa, chất nhi bị hại thành một phế nhân, có cô nương nhà nào nguyện ý gả cho hắn? Bạch Vi cùng Lưu Lộ hai người này, dù sao cũng phải có một người tới bồi thường nợ. Bạch Vi là một người lợi hại, các ngươi không đối phó được nàng, nên chúng ta để Lưu Lộ làm vợ cho chất nhi, tính tình của nàng mềm yếu, các ngươi muốn trút giận thế nào cũng được."

Mã thị trong lòng hận a! Bà đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể kết thân được với Tào gia, nhưng vì chuyện xảy ra ngày hôm nay nên cọc hôn nhân này không thể thành được. Nếu như không phải Bạch Vi xen vào việc của người khác, thì nơi nào chọc ra nhiều phiền toái như vậy?

Mã Vĩnh Tài hoan hoan hỉ hỉ cưới Lưu Lộ vào cửa, còn bà được phân một nửa số bạc, ở trên trấn mua một căn nhà, lại cho nhi tử của bà Lưu Chiêu cưới một nương tử có năng lực.

Bây giờ tất cả mộng đẹp đều đã biến mất!

Mã Vĩnh Tài bức hôn Lưu Lộ, nương cùng tẩu tẩu hành hạ nàng, Lưu Lộ sẽ sống không bằng chết, nhất định sẽ thống hận Bạch Vi, là Bạch Vi hại nàng trở thành góa bụa, người cả ngày bị giày vò!

Bạch Vi đối với Lưu Lộ có thẹn trong lòng, Lưu Lộ muốn trả thù Bạch Vi dễ như trở bàn tay!

"Đại tẩu, để Tài nhi cưới Lưu Lộ, ngươi kích động nàng đối phó với Bạch Vi, như vậy là có thể báo thù cho Tài nhi rồi!" Mã thị thật sự sợ Bạch Vi, nữ nhân này tâm địa quá ác độc, ra tay tàn nhẫn, bọn hắn đấu không lại nàng.

Lý thị động tâm.

Mã lão thái quay sang Lưu Yến quát lên: "Đồ ngốc, ngươi còn ở đây sửng sờ làm gì? Còn không mau đi gọi đệ đệ ngươi về nhà thay quần áo cho Tài nhi!"

Lưu Yến còn đang đắm chìm trong đả kích to lớn khi bị từ hôn, không nghe thấy lời nói của Mã lão thái, thất hồn lạc thất trở về phòng trong, 'ầm' đóng sầm cửa lại, cũng nhịn không được nữa, nằm trên giường khóc lóc thảm thiết.

Mã lão thái chửi ầm lên: “Ngươi nhìn bộ dạng của nàng ta kìa, đáng đời bị người ta từ hôn!” Bà kêu Mã thị tìm một thanh niên đến thay quần áo cho Mã Vĩnh Tài, sau đó đút cho gã một bát canh gừng, nhìn sắc mặt của Mã Vĩnh Tài hơi khôi phục bình thường. Mã lão thái cắn chặt răng nói: “Hai tiểu điếm đó đã hại thảm Tài nhi của chúng ta như vậy, nếu không lột xác chúng ra thì ta không thể nuốt nổi cục ác khí này!”

“Nương, chúng ta phải rèn sắt khi còn nóng.” Mã thị vội vàng đưa nương cùng đại tẩu bà đến nhà Lưu Lộ.

Lưu Lộ tiễn Lưu lang trung đi, nhìn Bạch Vi đầu tóc rối bù đi tới, sờ sờ vết xước trên má nàng mà òa khóc.

“Vi Vi tỷ!” Nàng nhào vào lòng Bạch Vi: “Xin lỗi, là ta liên lụy tỷ!”

Bạch Vi bất đắc dĩ thở dài: "Không phải lỗi của ngươi, vết thương ở lưng của Phương đại nương thế nào rồi?"

Lưu Lộ nức nở nói: "Lưu lang trung nói là bị trật khớp, phải nằm trên giường tịnh dưỡng." Nàng nhớ đến chuyện của Mã Vĩnh Tài, có chút bất an hỏi: "Vậy... tên khốn đó, hắn..... hắn sẽ không lại đến tìm chúng ta gây phiền phức nữa à?"

“Không cần lo lắng, trước đây Mã thị không chịu bỏ qua, ta đã đưa bạc cho bà ta, bà ta mới thu tay lại, không truy cứu nữa. Nếu như bà ta muốn trở mặt, dốc toàn lực tạt nước bẩn vào người muội, ép muội gả cho Mã Vĩnh Tài, nếu muội gã qua cũng không sống yên lành được, cả đời này sẽ không có hi vọng, càng là bị giày vò đến sống không bằng chết, nếu đã như vậy thì không bằng cùng Mã Vĩnh Tài đồng quy vu tận."

Lưu Lộ cả kinh, nghẹn họng nhìn trân trối, nắm chặt tay nói: "Ta tình nguyện chết cũng không gả cho hắn!"

"Nói lời ngốc gì vậy? Ta chỉ đang ví dụ thôi, Mã thị là một người tinh ranh, nhất định sẽ nghĩ đến điểm này, sẽ không xúi giục nương cùng đại tẩu bà ta bức bách muội gả cho Mã Vĩnh Tài. Nếu thực sự làm như vậy, cũng là nhìn trúng bạc trong tay muội mà thôi." Nói đến đây, Bạch Vi vốn dĩ đã thấu suốt, nhưng lại không nhịn được nhíu mày, lo lắng nói tiếp: "Mã thị để có được số bạc trong tay muội, có thể sẽ xúi giục Mã Vĩnh Tài phá hoại trong sạch của muội, ép muội phải gả cho hắn. Tâm địa bà ta độc ác như thế, đúng là loại người có thể làm ra những chuyện này. Chỉ mong nương và đại tẩu bà ta không phải kẻ hồ đồ. Người như Mã Vĩnh Tài, ai gả cho hắn cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.”

"Chúng ta nên làm gì đây?" Lưu Lộ sợ đến mức trong mắt trở nên mơ hồ, nhìn thấy đám người Mã lão thái, Mã thị, sắc mặt nàng tái nhợt, đẩy Bạch Vi nhắc nhở.

Bạch Vi làm sao có thể không biết Lưu Lộ nhắc nhở nàng cái gì? Nàng là cố ý nói cho Mã lão thái và Lý thị nghe thôi. "Sợ cái gì? Không phải Lưu Yến đã từ hôn sao? Chuyện này vốn là do Mã thị khởi xướng. Lưu Yến và Mã Vĩnh Tài là biểu huynh muội, chắc chắn sẽ tận tâm tận lực chiếu cố hắn. Nếu ta là Lý thị, ta nhất định sẽ chọn Lưu Yến làm con dâu."

"Tiện nhân! Nếu ngươi còn dám nói hươu nói vượn, ta sẽ xé nát cái miệng thúi của ngươi!" Mã thị tức giận đến phát điên, tai, mắt, miệng, mũi đều bốc hỏa! "Ta nói qua lúc nào không truy cứu? Lúc nào ngươi cho ta bạc?"

Bạch Vi sắc mặt trầm xuống: "Ngươi đây là nhận bạc không có ý định thừa nhận? Hàng xóm đã nhìn thấy, ngươi có thể kêu bọn họ làm chứng!"

Lý thị cũng có kiêu ngạo, Lưu Lộ ba lần bốn lượt cự tuyệt, nên bà không có ý định cưới Lưu Lộ làm con dâu. Chính Mã thị đã nói Lưu Lộ có đồ cưới phong phú, có cả hơn ngàn lượng, nên bà mới động tâm. Bạch Vi nói lời này, bà không hề nghi ngờ chút nào.

Mã thị thấy bạc nổi máu tham, bị Bạch Vi mua chuộc, nên không có ý định đòi công đạo cho nhi tử bà, bà lập tức nổi trận lôi đình.

Bà kìm nén cơn tức giận đang dâng trào, tóm lấy một người phụ nhân đang xem náo nhiệt hỏi: “Bạch Vi có đưa bạc cho Mã thị không?”

Phụ nhân vội vàng nói: "Đúng đó! Chúng ta đều tận mắt chứng kiến!"

"Mã Phương, trong mắt ngươi chỉ có bạc thôi sao? Đó chính là chất nhi của ngươi!" Lý thị tức giận mắng Mã thị. 

“Đại tẩu, ngươi đừng nghe tiện nhân này nói bậy!” Mã thị tức giận đến máu dồn lên đầu, tức giận chỉ vào Bạch Vi mắng: “Tiện nhân, đồ lòng dạ hiểm độc, đừng có mở miệng phun phân ở đây. Ta, Mã Phương nhìn trời phát thệ, ta có cầm bạc của ngươi sẽ bị thiên lôi đánh!"

Bạch Vi cười lạnh nói: “Không thừa nhận cũng không sao, hàng xóm đều nhìn thấy ta đưa bạc ra, đừng nói là ngươi dẫn nương cùng đại tẩu ngươi tới cửa gây nháo, dù có tới trước mặt huyện thái gia, chúng ta cũng không sợ. Lưu Yến ở trước mặt hàng xóm chính miệng nói Mã Vĩnh Tài phạm tội cưỡng gian, đến lúc đó Mã Vĩnh Tài bị chặt đầu, cũng không lo lắng các ngươi tính toán ta và Lưu Lộ. "

Mã thị trợn mắt, lao tới, muốn xé Bạch Vi thành từng mảnh để trút giận.

Lý thị nghe vậy lập tức nổ tung, Lưu Yến muốn nhi tử bà vào chỗ chết!

Bà nhanh hơn một bước lao tới, đụng ngã Mã thị, dạng hai chân ngồi ở trên người bà ta, dùng cả hai tay cào vào mặt, một quyền lại một quyền đấm xuống, giọng đầy hận thù nói: “Ta biết hai mẫu nữ các ngươi có ý đồ xấu, làm hại nhi tử ta thành một phế nhân, còn nói xấu hắn phạm tội cưỡng gian! Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi đã làm hại nhi tử ta, vậy thì lấy Lưu Yến tới trả nợ! Ai cũng đừng nghĩ sống qua ngày tốt lành!"

Mã thị kêu rên một tiếng, hai người cùng vật lộn với nhau.

Mã lão thái lấy lại tinh thần, kêu lên một tiếng 'lão thiên a!', rồi lao tới can ngăn.

Mã thị bị đánh vô cùng thê thảm, trên mặt đầy vết xước do móng tay gây ra, nhìn thấy những vết máu khiến người ta giật mình.

Lý thị cũng không chiếm được thế thượng phong, tóc bị bứt tung, mặt mũi bị bầm dập.

Răng bà lung lay, nhổ một ngụm máu xuống đất, mặt mũi tràn đầy oán hận khoét nhìn Mã thị, rồi nói với Mã lão thái: “Nương, lời hôm nay ta để lại ở đây, ngày mai ta sẽ nhờ người dùng xe bò kéo Lưu Yến về nhà, làm trâu làm ngựa cho nhi tử ta! Nếu Mã thị không đáp ứng, ta sẽ đem chuyện xấu của nàng tất cả đều nói ra ngoài!"

Lý thị đem bút trướng này triệt để tính toán ở trên đầu Mã thị, hận không thể để bà ta đi chết!

Mã lão thái nhìn Lý thị giận dữ rời đi, cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng bà có thể làm gì được? Quả thực là Mã thị đã nhấc lên chuyện này, Mã Vĩnh Tài lại xảy ra chuyện ở chỗ của Mã thị, nàng kiến thức hạn hẹp thu bạc của Bạch Vi. Đáng hận hơn nữa là Lưu Yến thừa nhận Mã Vĩnh Tài động sắc tâm, hàng xóm đều nghe thấy, bọn hắn làm sao có thể gây nháo? Trừ khi không muốn mệnh của Mã Vĩnh Tài!

Mã thị tức phát khóc, đối với Lý thị vừa phẫn uất vừa oán hận: "Nương, ngươi nhìn nàng ta... Nàng ta chủ tâm cùng ta đối nghịch, muốn đánh gãy hạnh phúc của Yến nhi!"

"Nghe đại tẩu ngươi a, Yến Nhi dù sao cũng đã từ hôn, làm sao có thể gả chỗ tốt? Gả vào Mã gia chúng ta, ta sẽ không bạc bãi nàng, chỉ cần nàng chăm sóc tốt cho Tài nhi.” Mã lão thái cả người đều già đi rất nhiều, một lòng luôn hướng về tôn nhi. “Nếu ngươi không đáp ứng, đại tẩu ngươi sẽ huyên náo cho ngươi không còn mặt mũi sống.”

Sắc mặt Mã thị tái nhợt, ngơ ngác đứng đó, chợt nhớ ra cái gì đó, bà chạy vội về nhà, nhìn thấy trên bàn có một túi tiền cũ xa lạ, vội vàng đổ ra, trong lòng bàn tay chỉ có hơn một lượng bạc, đây là bạc trong miệng Bạch Vi nói đưa cho!

"Con tiện nhân đáng chém ngàn đao!"

Bà giận dữ ném bạc ra ngoài cửa, nhưng nghĩ mọi chuyện đã được định rồi, toàn bộ sức lực trong cơ thể bà như bị rút cạn, lập tức ngã ngồi xuống đất.

——

Bạch Vi đoán Mã thị sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ nên cố tình đưa bạc cho Mã thị.

Hai mẹ con Mã thị thấy bạc sáng mắt, số bạc này nếu vào tay họ chắc chắn sẽ không đưa cho Lý thị. Vì vậy nàng nghe nói Mã lão thái cùng Lý thị đến thôn Thạch Bình, đặc biệt tới tìm Lưu Lộ, nên mới có một màn trước đó.

Nếu Lưu Yến không có ác ý muốn kéo Lưu Lộ vào hố lửa thì nàng đã không làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.

Mã thị và Lưu Yến đây là tự làm tự chịu!

Chuyện này giải quyết xong, Bạch Vi cảm thấy nhẹ nhõm.

"Cứ như vậy thôi sao?" Lưu Lộ có chút ngu ngơ, nàng không ngờ chỉ cần nói vài câu, tình thế sẽ thay đổi.

Bạch Vi mím môi, mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy, Lý thị bị lời nói của nàng dọa sợ, là sợ nháo đến huyện nha, tố cáo Mã Vĩnh Tài tội cưỡng gian, hắn sẽ mất mạng. Trong thâm tâm biết mình đuối lý, Lý thị mới không dám giày vò các nàng, mà chuyện này xảy ra là do Mã thị dựng lên, nên bà chuyển hận ý lên người Mã thị.

Nếu không phải Lưu Yến nổi lên ý đồ xấu, vì kéo Lưu Lộ xuống nước, nói ra mấy câu kia, nàng cũng không thể gắp lửa bỏ tay người, đem đám lửa này đốt đến lên trên thân Mã thị.

Vừa định nói chuyện, nàng nghe thấy Tạ Ngọc Trác gọi mình, liền quay đầu lại.

Tạ Ngọc Trác tươi cười rạng rỡ và chạy về phía nàng.

"Vi muội, ta có một việc thật vui muốn nói cho muội nghe!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro