Chương 59: Đạt Được Điều Mình Muốn
"Mã thị, tiểu tế của ngươi mang tới không ít thứ, đi nhanh đi a!"
Mấy hàng xóm đến báo tin cho Mã thị, đều tỏ ra ghen tị.
Mã thị muốn đem chuyện của Lưu Lộ giải quyết thỏa đáng, nhưng lo lắng Tào Lập Nghiệp sẽ đợi quá lâu.
Hai nhà cách nhau cũng không xa, sợ Tào Lập Nghiệp nghe được động tĩnh.
Lâm thị biết rất rõ Mã thị không phải là người tốt, bà thấy rất đáng thương cho Lưu Lộ, làm sao có thể đẩy nàng vào hố lửa?
Thấy Mã thị do dự, bà nhanh chóng thuyết phục: "Ngươi là người hiểu chuyện, chuyện của chất nhi ngươi, ngay từ đầu vốn đã không chiếm lý. Hà tất lại vì hắn, huyên náo mà mất đi một cọc hôn nhân tốt?" Lâm thị nói lời này, là đánh vào trong tâm Mã thị: "Yến nhi là một cô nương tốt, qua năm đã mười sáu, nếu bị lui thân, đối với danh tiếng cũng không quá tốt."
Mã thị cũng có tâm tư ích kỷ của riêng mình, bà cho rằng dù chất nhi có thân thiết với bà đến đâu cũng không thể vượt qua khuê nữ.
Nhưng bà thực sự không muốn buông tha Lưu Lộ đi, như vậy thực không can tâm.
Lưu Yến trong lòng hốt hoảng: “Nương, các người đến nhà Lưu Lộ đi, ta về nhà trước.” Nàng ta vỗ nhẹ bùn đất trên người rồi nhanh chân chạy về nhà, lo lắng trước mặt Tào Lập Nghiệp có người nói luyên thuyên.
Mã thị nhìn Mã Vĩnh Tài hôn mê bất tỉnh, trong lòng quyết định, bạc vẫn chiếm thế thượng phong.
Bạch Vi khóe miệng nở nụ cười lạnh, nói với hàng xóm: “Vừa rồi Lưu Yến thừa nhận Mã Vĩnh Tài thấy sắc nổi tà tâm, đợi chút nữa đến nhà Phương đại nương xem xét, nếu là Lưu Yến vu khống ta, thì chuyện hôm nay ta sẽ không bỏ qua." Sau đó nàng nói với Thẩm Ngọc: "Huynh đi thuê xe đi, ta muốn đưa Mã Vĩnh Tài đến quan phủ, tố cáo hắn phạm tội cưỡng gian, đến lúc đó, còn xin nhờ hàng xóm ra làm chứng!"
Mã thị giật mình tỉnh táo lại, cho dù tìm được bằng chứng ở nhà Lưu Lộ cũng sẽ trực tiếp chứng minh tội danh của Mã Vĩnh Tài!
Khi đó Lưu Lộ đã bị kéo xuống nước, nếu nàng liều chết cũng muốn cáo trạng Mã Vĩnh Tài, người chẳng những không thể gả cho hắn mà Mã Vĩnh Tài còn hoàn toàn bị dính vào, thậm chí còn mất mạng, nương bà sẽ cùng bà liều mạng!
Nghĩ đến đây, Mã thị miễn cưỡng thu tay lại, ánh mắt hung dữ nhìn Bạch Vi, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đừng đắc ý quá sớm!"
Bạch Vi mỉm cười, căn bản không để Mã thị vào trong mắt: "Ngươi cũng phải quản tốt Mã Vĩnh Tài, hôm nay là ta đã hạ thủ lưu tình. Nếu hắn ta sắc tâm không chết, đụng tới cọng rơm cứng, chỉ sợ mạng nhỏ cũng không đảm bảo."
Mã Vĩnh Tài chết đuối, không có bằng chứng, Mã thị cũng không thể làm gì họ.
Mã Vĩnh Tài không chết, hắn tội ác tày trời, Mã thị lại không dám cáo trạng nha môn.
Điều làm nàng ngạc nhiên là Thẩm Ngọc lại ném Mã Vĩnh Tài xuống ao nước.
Mã thị tức giận đến té ngửa, không muốn thua trận, quăng xuống lời nói gay gắt nói: "Ngươi chờ đó cho ta!"
Gió lạnh thổi đến khiến toàn thân bà ta run lên, ôm chặt lấy cánh tay, sắc mặt tái nhợt chạy về nhà.
Lâm thị cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy sự thỏa hiệp của Mã thị, bà vừa tức vừa thương tiếc nhìn Bạch Vi: "Ngươi a, cần gì chứ?" Vì Lưu Lộ, liên lụy thanh danh của mình.
Bạch Vi dù sao cũng không quan tâm đến danh tiếng, Thẩm Ngọc biết mình trong sạch, hơn nữa Mã Vĩnh Tài cũng không có được như ý.
Bây giờ nàng đã treo danh hiệu nương tử của Thẩm Ngọc, không vội cưới gả với người khác, mặc kệ họ có nói gì sau lưng.
Nếu là Lưu Lộ bị liên lụy vào, nàng gặp phải tai họa như vậy, trong lòng nàng có khúc mắc, bị trầm cảm không thể vượt qua được, lại bị hàng xóm đàm tiếu, chỉ sợ không chịu nổi mà tự sát.
"Ta không sao, may mắn, ta đi theo Thẩm đại ca học được một ít công phu quyền cước, hắn không có chiếm tiện nghi ta liền bị ta đánh ngã xuống đất, có lẽ hắn cảm thấy sợ hãi, lo chạy trốn mà không chú ý đến đường dưới chân, nên đã ngã vào ao nước." Bạch Vi nói câu này mà không hạ thấp giọng, khiến hàng xóm nghe rõ ràng. "Mã Vĩnh Tài gặp chuyện ở đây, Mã thị khó mà giải thích với nương bà ta. Họ không làm gì được ta, chỉ biết khi dễ Lưu Lộ vì tính tình nàng mềm yếu. May mà có ngài làm chủ, không để Mã thị đạt được ý đồ, đổ nước bẩn lên đầu Lưu Lộ."
Thôn dân chợt bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy một nhà Mã thị chẳng ra gì, họ đồng cảm với Lưu Lộ từ tận đáy lòng.
Đương nhiên có người không tin, lại nghiêng về những gì Lưu Yến nói hơn.
“Tất cả đều là cô nương tốt, sao có thể cam lòng để bọn du côn vô lại làm hại?’ Lâm thị lại lo lắng nói: ‘Chỉ sợ nhà mẹ đẻ của Mã thị không chịu buông tha, sẽ tìm đến ngươi tính sổ.’"
Bạch Vi từ trong tay áo móc ra một túi tiền cũ nát, đặt vào tay Lâm thị: "Ở đây có một ít bạc, ngài thay ta đưa cho Mã thị, coi như tiền thuốc men."
Lâm thị muốn khuyên Bạch Vi đừng ngốc, Mã Vĩnh Tài làm chuyện súc sinh như vậy, đánh chết cũng xứng đáng, có đạo lý nào đưa bạc cho gã ta?
Nhưng nếu đưa bạc, nhà mẹ đẻ Mã thị cũng không tốt làm ầm ĩ: “Đợi chút nữa, ta sẽ đưa đi.”
"Cảm tạ ngài!"
Thấy Lâm thị nhận lời, Bạch Vi mỉm cười từ tận đáy lòng.
——
Lưu Yến nhanh chóng đến trước cửa nhà, chỉnh lại tóc tai, vuốt phẳng quần áo rồi dè dặt xuất hiện trước cửa nhà.
Tào Lập Nghiệp đứng ở cổng sân, trong tay cầm một con gà, trên lưng cõng giỏ trúc. Nhìn thấy Lưu Yến đang mỉm cười đi về phía mình, mỉm cười nói với nàng ta: "Các ngươi đang có việc bận gì à?"
"Không có việc gì, trong thôn đang mò cá, ta và nương đi qua nhìn một chút, chúng ta dự định mua một ít về nuôi, lúc sau tết giết ăn." Lưu Yến nhìn khuôn mặt đoan chính của Tào Lập Nghiệp, trong lòng ngày càng ngượng ngùng hơn, xoay người mở khóa cửa sân, mời Tào Lập Nghiệp vào: “Sao hôm nay huynh có thời gian đến đây?” Tiếp nhận con gà, cầm đi ném vào bếp, đổ một chén nước rồi đi ra chiêu đãi Tào Lập Nghiệp, nắm lấy bím tóc, ngượng ngùng ngồi đối diện hắn.
Tào Lập Nghiệp nụ cười chùng xuống, cụp mắt xuống: “Nhà ta mới làm món đậu hũ viên chiên mới, danh tiếng tốt và bán rất chạy, nương ta bảo ta đưa cho ngươi một ít nếm thử.”
Lưu Yến trong mắt hàm chứa xuân thủy, nhẹ giọng nói: "Tào đại ca, các ngươi quá khách khí."
“Không đáng mấy đồng.” Tào Lập Nghiệp cầm chén nước im lặng uống nước, nhìn Lưu Yến liếc mắt trộm nhìn mình, chuẩn bị nói ra những gì đã chuẩn bị sẵn.
Mã thị hùng hùng hổ hổ chạy vào, nhìn thấy Tào Lập Nghiệp, vẻ mặt ngượng ngùng nói: "Ngươi ngồi xuống trước đi, ta vào trong thay quần áo."
Lưu Yến nhìn vẻ mặt sửng sốt của Tào Lập Nghiệp, nắm chặt tay nói: “Trong thôn có một phụ nhân hung dữ đã đẩy nương ta xuống ao nước.”
Tào Lập Nghiệp gật đầu một cái, ý nghĩ muốn từ hôn một lần nữa, trên trấn hắn có tình đầu ý hợp với một cô nương, mà nàng ấy lại có tay nghề tốt nên giúp cho sinh ý nhà hắn rất thịnh vượng, rất được nương hắn yêu thích, chỉ có thể xin lỗi với Lưu Yến.
Nhưng trong cái cọc hôn nhân này Lưu Yến không có bất kỳ sai lầm gì, có chút không thể nói ra.
Lúc này, Lâm thị dẫn theo hai nam tử, khiêng Mã Vĩnh Tài vào trong: "Lưu Yến, ta đưa biểu ca của ngươi tới đây, ngươi có thể thay quần áo cho hắn, nấu canh gừng cho hắn uống cho đỡ lạnh." Lại đem cái túi tiền Bạch Vi đưa cho bà đặt lên trên bàn: "Đây là tiền thuốc men Bạch gia đưa cho, là biểu ca ngươi làm chuyện... Bút trướng này coi như ân oán tiêu tan."
Tim Lưu Yến thắt lên tới cổ họng, chỉ sợ Lâm thị sẽ nói ra chuyện xấu của Mã Vĩnh Tài.
Nàng nói với vẻ mặt cứng đờ: “Thẩm, ta đã biết.”
Một đám người Lâm thị rời đi.
Tào Lập Nghiệp nhìn ra manh mối, mượn cớ xin đi nhà xí, tìm người nghe ngóng toàn bộ câu chuyện, hắn lần nữa quay lại, cảm thấy thoải mái.
Mã thị thay quần áo xong, nhiệt tình tiếp đãi Tào Lập Nghiệp: “Ăn cơm tối xong rồi trở về a?”
“Ta sẽ rời đi ngay.” Tào Lập Nghiệp lấy ra thiếp canh: “Ta đến đây là để từ hôn.”
Câu nói này giống như sấm sét giữa trời quang.
Lưu Yến và Mã thị đều sửng sốt, đầu óc trống rỗng.
"Ngươi... ngươi đang nói cái gì vậy?" Lưu Yến không thể tin được Tào Lập Nghiệp lại tới từ hôn!
Mã thị phản ứng kịch liệt, giọng the thé nói: "Hôn kỳ đã định rồi, làm sao từ hôn được? Ta không đồng ý! Ngày mai ta sẽ nói chuyện với nương ngươi!"
Tào Lập Nghiệp nhìn Mã Vĩnh Tài, trong mắt không giấu được sự chán ghét: “Tào gia chúng ta là nhân gia chính trực, nhà các ngươi có quá nhiều tai tiếng, hai nhà chúng ta không thích hợp! Tiền sính lễ ta cũng không cần, nó coi như là bồi thường!"
"Không, ta không đồng ý! Tào đại ca, huynh đừng nghe bọn họ nói bậy, nhà ta cũng là trong sạch, sao có thể có chuyện bẩn thỉu gì? Ta sẽ không đồng ý từ hôn, dù có chết cũng không đồng ý!" Sắc mặt Lưu Yến tái nhợt, cảm xúc hết sức kích động: "Nếu huynh dám từ hôn, ta sẽ treo cổ tự tử trước cửa nhà huynh!"
Tào Lập Nghiệp chán ghét khi nghe những lời đe dọa của Lưu Yến: "Ngươi cũng có thể không từ hôn, xem ai sẽ chịu đựng đến cùng!"
Lưu Yến nắm tay Tào Lập Nghiệp, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cầu xin: “ Tào đại ca, ta van cầu huynh, đừng từ hôn… Từ hôn rồi, sau này ta làm người như thế nào? Sẽ bị hàng xóm cười nhạo!"
Tào Lập Nghiệp mất hết kiên nhẫn, đành phải nói ra tin tức mà mình không chắc chắn: “Ngươi đã xúi giục đường tỷ mình hạ độc người khác, độc chết chính đường đệ mình. Có người đã gánh thay tội, chuyện này nếu náo ra, thì đối với ngươi sẽ không có chỗ tốt."
Lưu Yến trên mặt máu rút cạn, nàng kinh hãi nhìn Tào Lập Nghiệp, môi run rẩy hồi lâu không nói được lời nào.
Tào Lập Nghiệp cảm thấy kinh hãi, trước đây hắn còn nghĩ Quyên Nương cố tình bôi nhọ Lưu Yến, để buộc hắn tới từ hôn. Từ phản ứng của Lưu Yến, hắn biết là chuyện này có thật, người độc ác như vậy nếu cưới về sẽ khiến cả nhà không yên ổn, càng làm hắn quyết tâm hơn.
“Chúng ta không có duyên phận, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, đừng làm mọi chuyện trở nên khó coi." Tào Lập Nghiệp cảm thấy may mắn vì chuyện xấu xa của Mã Vĩnh Tài đã cho hắn một cái cớ để từ hôn, đồng thời còn thử thách được nhân phẩm của Lưu Yến, hắn cảm thấy việc mình đến để từ hôn hôm nay là đúng đắn!
Lưu Yến hoảng sợ, không biết Tào Lập Nghiệp biết chuyện này từ đâu mà quyết tâm từ hôn, sao dám từ chối a!
Cố Thế An, nếu hắn biết chuyện đó có liên quan đến nàng, nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!
Nàng kêu Mã thị từ hôn.
Mã thị không vui, nhưng không chịu nổi thái độ của Lưu Yến, nhất quyết đòi chết bức bách. Nhịn xuống tức giận, đem thiếp canh trả lại cho Tào Lập Nghiệp.
Tào Lập Nghiệp đã đạt được điều mình muốn, rời đi ngay lập tức.
Mã thị chưa kịp tra hỏi Lưu Yến thì nương và đại tẩu của bà đã chạy đến sau khi biết tin.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro