Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58: Tiểu Tế Tới Cửa

Mã thị sững sờ!

Vội vã chạy nhanh đến ao nước sau núi.

Cái ao này là nơi lý chính dùng để nuôi cá, bình thường rất ít người qua lại.

Cũng là do Mã Vĩnh Tài chưa đến số tận, vừa hay cuối năm rồi, ngày mai là mùng 10 có phiên chợ ở trên trấn. Lý chính dự định kéo lưới bắt cá, ngày mai mang đi trên trấn bán, thế là vô tình vớt được Mã Vĩnh Tài lên.

"A Tài! A Tài! Sao ngươi lại ngã xuống ao nước?" Mã thị nhìn Mã Vĩnh Tài răng va lập cập, tay chân co giật, sợ đến mức mặt tái nhợt: "Lang trung… mau đi mời lang trung!"

Một tiểu tử quay đầu chạy đi tìm Lưu lang trung.

Mặt của Mã Vĩnh Tài lạnh đến mức tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, quần áo trên người ướt đẫm, nước chảy rỉ xuống đất. Cái áo bông của lý chính phủ trên người gã ta, hoàn toàn chẳng ăn thua gì.

Gã ta cảm xúc rất kích động, lửa giận bùng lên, nhưng mặt lại đông cứng vì lạnh, không có cảm giác, dưới đáy mắt tràn đầy ánh sáng thù hận như quỷ dữ!

"A Tài, sao đầu ngươi lại bị thương? Ngươi chạy đến ao sau núi làm gì?" Mã thị ánh mắt sắc lạnh, hỏi: "Có người đả thương ngươi sao?"

Lâm thị nói: “Chất nhi ngươi ít khi đến thôn chúng ta, chân lại không được tốt, không phải là bước đi không tốt nên ngã bị thương đầu, rồi ngã vào ao nước sao?"

"Không thể nào!" Mã thị phủ nhận, bà đích thân chỉ đường cho Mã Vĩnh Tài, làm sao có thể trèo nhầm cửa được? "A Tài, nói cho a cô biết, a cô sẽ giúp ngươi giải quyết!"

Mã Vĩnh Tài kìm nén cơn thù hận, nhìn về phía ngôi nhà của Phương thị: "Một… một nữ nhân đeo trâm bạc… mặc quần áo tốt… nữ nhân."

Mã thị suýt nữa muốn cắn đứt cả hàm răng của mình!

Trong thôn Thạch Bình rất nghèo, nữ nhân duy nhất có thể đeo trâm bạc và mặc quần áo tốt ngoài Bạch Vi, thì còn ai khác nữa?

Lâm thị cũng nghĩ đến, sắc mặt bà thay đổi: "Nữ nhân đó trông thế nào?"

Mã Vĩnh Tài lắp bắp mô tả.

Mã thị mặt mày xanh mét, nghiến răng nghiến lợi: "Lâm thị, bà có nghe thấy không! Chất nhi ta ít khi đến thôn Thạch Bình, nó hoàn toàn chưa gặp Bạch Vi. Nếu không phải Bạch Vi hại nó, sao nó lại khẳng định là nàng ta? Bạch Vi vốn tính khí hung hăng và kiêu căng, chất nhi ta lại là người què, sao có thể là đối thủ của nàng ta?"

Lâm thị không nhịn được, lên tiếng bênh vực Bạch Vi: "Nha đầu Bạch Vi và chất nhi bà không có thù oán gì, sao lại hại nó? Nàng ấy tính tình mạnh mẽ, nhưng không phải loại người vô lý đi làm hại người."

Mã thị im lặng.

"Ta sẽ gọi Bạch Vi đến đối chất." Lâm thị rõ ràng không tin lời của Mã Vĩnh Tài, bảo một đứa nhóc đi mời Bạch Vi.

Mã thị cảm thấy tim mình thắt lại, hai tay nắm chặt vào nhau.

Bạch Vi và Lưu lang trung cùng nhau đến.

Khi Mã Vĩnh Tài nhìn thấy Bạch Vi, đôi mắt gã ta bừng lên lửa giận, hận không thể xé xác nàng ra!

Cơn đau dữ dội ở phần dưới cơ thể cứ ào đến từng đợt, gã không dám chạm vào nơi đó, cảm giác thật không ổn.

"Lang trung, ông mau khám cho ta đi." Mã Vĩnh Tài thở hổn hển, thúc giục.

Lưu lang trung bắt mạch cho Mã Vĩnh Tài, nhìn thấy Mã Vĩnh Tài khó mở miệng, chỉ tay vào phần thân dưới của gã: "Là bị thương ở chỗ quan trọng sao?"

Mã Vĩnh Tài xấu hổ đến mức muốn chết, liếc Lưu lang trung một cái rồi cởi quần ra.

Những phụ nhân đứng xem vội vàng quay mặt đi.

Lưu lang trung kéo quần của gã ta xuống, nhìn qua một chút rồi vội vã kéo lên.

"Hỏng rồi." Lưu lang trung nói với Mã thị: "Trời lạnh, hắn ngã xuống nước, mau cho hắn ngâm nước nóng, uống một bát canh gừng. Ta sẽ kê thêm vài đơn thuốc, nếu không có triệu chứng nghiêm trọng, sau khi uống thuốc xong thì hãy tìm lang trung kiểm tra lại."

Mã Vĩnh Tài bị kích thích đến mức ngất xỉu.

"Ngươi... ngươi đang nói cái gì?" Mã thị nghe được tin này liền sửng sốt, hai mắt tối sầm lại: "Hắn còn chưa thành thân, còn chưa có con, sao có thể bị hủy hoại con cháu?" Bà ta nhìn Bạch Vi với ánh mắt đầy căn hận, như muốn xé xác nàng ra, rồi lớn tiếng mắng: “Tiện nhân! Đồ đáng chém ngàn đao, chẳng lẽ kiếp trước nhà tao đã đào mộ tổ tiên của nhà mày, kiếp này mày muốn cắt đứt dòng dõi họ Mã tao! Tao liều mạng với mày!" Nói xong, bà ta lao tới muốn đánh Bạch Vi.

Bạch Vi nắm lấy tay bà ta, nhưng Mã thị cúi người xuống, nghiêng người dùng sức đẩy Bạch Vi về phía mép ao, quyết liệt như muốn chết chung cùng nàng.

Lưu Yến từ một bên bất ngờ lao tới, túm tóc của Bạch Vi, dùng móng tay sắc nhọn cào lên trên mặt nàng, để lại vài vết máu, nhân tiện giật chiếc trâm bạc trên đầu Bạch Vi.

Mặt Bạch Vi đau nhói, tóc xõa xuống.

Lâm thị nhìn thấy liền định can ngăn.

Nhưng có người đã ra tay trước bà, khống chế cổ tay của Lưu Yến.

"A!" Lưu Yến kêu lên một tiếng đau đớn, cổ tay bị siết mạnh đến mức dường như muốn bóp nát xương. Chiếc trâm bạc trong lòng bàn tay rơi xuống đất.

Thẩm Ngọc ném ả ta sang một bên, nhặt chiếc trâm bạc trên mặt đất lên.

Lưu Yến ngã nhào xuống đất, mặt mày lấm lem.

Một tiếng “bùm” vang lên, kèm theo tiếng hét, Mã thị rơi xuống ao nước.

Bạch Vi thở hổn hển, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Lưu Yến.

Lưu Yến toàn thân run rẩy lùi về phía sau, nói: "Ngươi... ngươi muốn làm gì? Ngươi đã đánh vỡ đầu biểu ca ta, chặt đứt con đường con cháu của hắn, lại còn định dìm chết hắn. Ngươi còn muốn chối sao? Nếu kiện lên quan phủ, ngươi sẽ phải đền mạng!"

"Sao ngươi không nói Mã Vĩnh Tài vì sao lại gặp báo ứng? Hắn phạm tội gian dâm, đáng bị trừng phạt nghiêm khắc, theo luật thì phải bị xử tử!" Bạch Vi cười lạnh một tiếng, giọng điệu sắc bén, nói: "Ngươi đi kiện đi, ta sẽ đợi ngươi viết đơn kiện, xem ta chết hay máu của Mã Vĩnh Tài được dùng làm vật tế cho lưỡi đao chém đầu."

Lưu Yến sắc mặt xanh trắng đan xen, không ngờ Bạch Vi lại lộ ra chuyện xấu này! Nàng ta không sợ hủy hoại danh tiếng của Lưu Lộ sao?

Các thôn dân không hề nghĩ tới Lưu Lộ, Bạch Vi ra tay tàn nhẫn như vậy, có lẽ do Mã Vĩnh Tài không có mắt, đã chọc giận Bạch Vi. 

Trước đây không nhìn kỹ, nhưng bây giờ nhìn kỹ khuôn mặt của Bạch Vi, ngoài việc hơi đen một chút, thì vẫn rất xinh đẹp.

Hắn ta cả gan, rơi vào kết cục như vậy cũng là đáng đời.

"Mã Vĩnh Tài là một tên phóng đãng, lưu manh, đã làm bẩn trong sạch của nhiều nữ tử, dựa vào việc họ xấu hổ, muốn giữ thể diện, không dám tố cáo, khiến cho quan huyện không thể bắt giam hắn ta. Hắn ta càng trở nên càng quấy, bây giờ lại đến thôn chúng ta giở thói lưu manh, phải lập tức lôi hắn đến gặp quan!"

"Mẹ nó, đừng có nói mấy lời vô nghĩa! Các ngươi thích xem náo nhiệt, mở miệng không biết kiểm soát. Bạch Vi nói chất nhi ta phạm tội gian dâm, thì là tà dâm với nàng ta hay là với ai? Nàng ta có bằng chứng gì không?" Mã thị rơi xuống chỗ nước cạn nên tự mình bò dậy, gió lạnh thổi qua, làm bà ta run rẩy, trong lòng càng căm ghét Bạch Vi, chắc chắn Bạch Vi sẽ không dám tiết lộ danh tính của Lưu Lộ. 

Lưu Lộ còn chưa thành thân, nếu chuyện này lộ ra, đừng nghĩ đến việc gả đi!

Nàng ta muốn nói ra nhưng sợ sẽ dẫn đến tranh chấp còn gay gắt hơn.

Lưu Yến sờ cổ tay sưng đỏ của mình, thấy Bạch Vi thà chịu mang tiếng bị lợi dụng còn hơn nhổ Lưu Lộ ra, trong mắt hiện lên một tia ác độc.

"Nương! Im lặng đi! Đừng tranh cãi nữa, nếu lát nữa hàng xóm thực sự giải biểu ca ta lên quan phủ thì hắn coi như xong đời!" Lưu Yến bò dậy, cắn chặt môi, không can tâm, nói: "Biểu ca ta đúng là không ra gì, hắn để ý đến Lưu Lộ, nhờ nương ta đến nhà mai mối, nhưng đã bị từ chối hết lần đến lần khác nên mới nảy ra ý định đó, Bạch Vi và Lưu Lộ thân thiết, thấy biểu ca ta làm ra chuyện như vậy với Lưu Lộ, nên..... nên mới ra tay tàn nhẫn, chuyện này coi như đến đây là chấm dứt, chúng ta sẽ không truy cứu, đồng thời sẽ chịu trách nhiệm với Lưu Lộ, để biểu ca ta cưới nàng ta vào cửa."

Có người 'hít' hà một tiếng. 

Thầm nghĩ: Lưu Yến cũng quá ác độc, biểu ca nàng ta đã bị phế, cưới người ta vào cửa, chẳng phải là bắt người ta sống cảnh giá bụa sao?

Nương của Mã thị là một người rất ghê gớm, còn tẩu tẩu của bà ta lại là một người vô cùng ranh mãnh. Vì chuyện liên quan với Lưu Lộ, khiến Mã Vĩnh Tài mất khả năng nối dõi tông đường, chẳng lẽ họ không hành hạ Lưu Lộ đến chết sao?

Trong mắt Bạch Vi đầy vẻ sắc bén: “Chuyện này thì liên quan gì tới Lưu Lộ? Mã Vĩnh Tài đã bị phế, là đồ vô dụng, đời này sẽ không lấy được vợ, các ngươi nhìn thấy Phương đại nương và tôn nữ của bà không có chỗ dựa nên các ngươi đổ nước bẩn lên người bọn họ, cưỡng ép họ, thật quá đáng!" Nàng nói với lý chính: "Ngài nói phải xử lý thế nào?"

Lưu Yến không can tâm vì bạc sắp tới tay lại bị vuột mất, lạnh lùng nói: “Biểu ca ta chính là đi tìm Lưu Lộ, hắn không có gan ở bên ngoài có ý đồ với nàng, nhất định là ngươi đi tìm Lưu Lộ, rồi bị ngươi bắt gặp! Ta không nói dối, các người có thể đến nhà Lưu Lộ, thật sự là hắn đã bị đánh vào đầu ở nhà nàng ta, trong nhà nhất định có máu!"

Ngoại tổ mẫu nàng coi Mã Vĩnh Tài như bảo bối, ý tưởng của nương nàng đưa ra đã khiến Mã Vĩnh Tài mất đi khả năng nối dõi, nên bà ấy nhất định sẽ hận nương mình.

Nếu Lưu Lộ gả tới, bà sẽ trút hết hận thù lên Lưu Lộ, như vậy bà sẽ không gây phiền phức cho nương mình!

Vẻ mặt Bạch Vi thay đổi, cô không khỏi nhìn Thẩm Ngọc.

Thẩm Ngọc lắc đầu trấn an nàng, ánh mắt hắn lướt qua vài vết máu trên mặt nàng, khẽ cau mày.

Mã thị hiểu được ý đồ của Lưu Yến, hơi thở uất nghẹn trong cổ họng cũng tan đi, "Chúng ta sẽ không làm chuyện thất đức, ngày mai chúng ta sẽ nhờ bà mối đến mai mối." Bà ta liếc Bạch Vi một cái đầy căm hận, Kéo Lâm thị đi về phía nhà Phương thị.

Lúc này, một người hàng xóm gọi Mã thị: “Tiểu tế của ngươi đang ở trước cửa đợi ngươi đấy!”

Sắc mặt của Mã thị và Lưu Yến đều thay đổi.

Họ làm ầm ĩ như thế, nếu Tào Lập Nghiệp thấy được, hắn sẽ nghĩ thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro