Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 53: Lợi Dụ Và Lấy Lòng

Bạch Vi muốn cùng Bạch Mạnh nói chuyện, liền gõ cửa rồi đi vào.

Bạch Mạnh đang ngồi ở cạnh bàn, chăm chú chép sách.

Nàng kéo ghế đối diện ra rồi ngồi xuống, tiện tay cầm một quyển sách lên lật xem, phía trên ghi chú những kiến giải tâm đắc, chữ viết phiêu dật tiêu sái không gò bó, tựa như những đám mây trắng bay trên bầu trời.

“Đại ca, muội có việc cần huynh giúp.” Bạch Vi lấy ra một tờ ngân phiếu, đặt vào trong tay Bạch Mạnh: “Muội ở đại hội tuyển bảo tạo được danh tiếng, xem như là một bước tiến, sau này có thể bước đi xa tới đâu, không ai có thể nói rõ được, địa vị của thương gia quá thấp kém, muội cần huynh bảo hộ muội a.”

Thời điểm ở hiện đại nàng đã an hiểu sâu đạo lý này, cha nàng tiếp quản sản nghiệp của gia đình cùng mụ mụ nàng thông gia thương nghiệp. Thúc thúc tham chính, thẩm thẩm xuất thân từ thế gia chính trị, trên con đường làm quan đối với thúc thúc có nhiều giúp đỡ. Huynh đệ hai người hỗ trợ lẫn nhau, gia nghiệp càng ngày càng lớn mạnh.

Bạch Vi áp dụng kiến ​​​​thức này vào thực tế, nàng theo thương, còn Bạch Mạnh tham chính, nàng đưa bạc cho hắn trải đường, hắn trông nom việc kinh thương của nàng, hai bên hỗ trợ lẫn nhau.

Về phần có thành hay không, nàng còn chưa nghĩ tới.

Đừng hỏi thu hoạch mà hãy hỏi sự vất vả.

Tay Bạch Mạnh run lên, mực suýt chút nữa nhỏ xuống sách.

Hắn nhìn chằm chằm vào tờ ngân phiếu giá trị một trăm lượng, trong lòng bách vị tạp trần. Một bộ sách có giá mười mấy hai mươi lượng bạc, còn tứ thư ngũ kinh có giá gần một trăm lượng bạc.

“Ta mượn sách của đồng học để chép lại, cũng không cần dùng nhiều bạc như vậy.” Bạch Mạnh đem tờ ngân phiếu đẩy trở về: “Nãi nãi lấn yếu sợ mạnh, nếu cha nương mù quáng nhẫn nhịn, bà ấy sẽ trở nên tồi tệ hơn, vừa vặn mượn chuyện này phát tác, thay đổi suy nghĩ của bọn họ, không cần ủy khúc cầu toàn.

Bạch Vi nhướng mày, cười rạng rỡ: “Ca, muội biết huynh sẽ không để muội thất vọng!” Ngược lại nàng cười nói: ” Nương nói huynh đốt sách.”

“Đều là sách hư.” Bạch Mạnh cụp mí mắt xuống, đáy mắt hiện lên vẻ tàn khốc.

“Được rồi, huynh không cần lo lắng về bạc, dư dả cho huynh đọc sách a.”

Bạch Mạnh cùng nàng một lòng, nhất trí đạt được ý định, Bạch Vi rất cao hứng, có thể buông tay đi làm.

“Cạch” một tiếng, cánh cửa đóng lại.

Bạch Mạnh cầm lấy tờ ngân phiếu, nhớ đến ánh mắt tươi cười của Bạch Vi, không khỏi cong môi, từ trong ngăn kéo lấy ra cuốn sổ, lật đến trang cuối, ghi chép lại một trăm lượng này.

——

Giang thị và Bạch Khải Phục đứng ở cửa, nhìn thấy Bạch Vi đi ra, Giang thị vội vàng hỏi: “Sao rồi? Đã khuyên nhủ được ca của con chưa?”

Bạch Vi thở dài một hơi, lắc đầu.

Giang thị rơi nước mắt, hận mình vô dụng, để nhi nữ đi theo bà cùng một chỗ chịu ủy khuất.

“Cha xấp nhỏ…” Chúng ta thực sự đã làm sai sao?

Bạch Khải Phục mặt ủ mày chau.

Bạch Vi nói: “Cha, trong thôn mọi người đều nhìn thấy con hạ dược bà ấy, đã sớm gánh danh tiếng là bất hiếu, tùy ngài muốn xử lý như thế nào, lần nữa ngoan ngoãn phục tùng với nãi nãi, để cho bà ấy ở trong nhà chúng ta gây ầm ĩ, con và ca ca sẽ không ở trong cái nhà này, làm hài tử, trơ mắt nhìn ngài và nương bị nãi nãi khi dễ, quá uất ức vô năng, thà là nhắm mắt làm ngơ, mắt không thấy tâm không phiền.”

Nàng buộc Bạch Khải Phục phải đưa ra lựa chọn, mặc dù ông sẽ không lập tức thay đổi thái độ, nhưng sau này Bạch Khải Phục cũng sẽ cân nhắc đối với yêu cầu quá đáng của Lưu lão thái.

“Ta……”

Bạch Vi ngắt lời Bạch Khải Phục: “Cha, ngài hãy suy nghĩ kỹ xem, nhị thúc của con ở trong trấn mở cửa tiệm nhiều năm như vậy, ông ta mười phần khôn khóe, làm sao có thể làm cho sinh ý thua lỗ? Nếu thật sự thua lỗ, ông ta còn có thể sống trong nhà lớn, trong nhà mướn nha hoàn sai vặt sao? Bạch Ngữ Yên bị xóa tên, nhưng nhà nhị thúc ở trấn trên còn có căn cơ, nơi nào dễ dàng sụp đổ như vậy?Nếu thật sự sụp đổ, còn có Triệu lão gia giúp đỡ nha! Trong lòng nãi nãi thiên vị, luôn luôn coi trọng hài tử của nhị thúc cùng tiểu cô, con ở trên đại hội tuyển bảo được nổi danh, bà ấy lập tức đuổi tới, nhất định là bất bình thay Bạch Ngữ Yên, oán trách con đoạt vinh quang của Bạch Ngữ Yên. Nếu ngài không muốn chúng ta nổi bật, cứ đi mà nghe nãi nãi nói.”

Nói xong, Bạch Vi đang định đi đến nhà kho làm việc thì nhìn thấy Triệu lão gia đang đứng ở cửa sân gõ cửa.

“Bạch tiểu thư, ta tìm ngươi có chuyện muốn thương lượng.” Triệu lão gia mặc áo choàng dài, tự ý đi vào, nói: “Chúng ta vào nhà nói chuyện đi?”

Bạch Vi chỉ chỉ sân sau: “Nhà kho.”

Triệu lão gia lông mày giật giật, thương nhân nhà ai thấy ông mà không dâng trà ngon chiêu đãi, chỉ sợ chậm trễ ông? Bạch Vi thế mà mời ông đến nhà kho làm việc!

“Nếu Triệu lão gia chướng mắt, vậy thì xin mời rời đi.” Bạch Vi trước đó vốn có ý định tập trung hợp tác với Triệu lão gia, nhưng Triệu lão gia không coi trọng nàng, đem cửa tiệm nàng muốn tặng cho Bạch Ngữ Yên. Hơn nữa, ở đại hội tuyển bảo còn nâng đỡ Bạch Ngữ Yên, trong lòng nàng đã sớm có khúc mắc, cho nên nơi nào còn tỏ ra khách khí chiêu đãi.

Triệu lão gia cười khổ một tiếng, không dám sĩ diện, đi đến kho làm việc.

Nhà kho sạch sẽ ngăn nắp, Triệu lão gia thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, ngồi trên ghế dài nhìn ngọn núi nhỏ nhô ra trên giường.

“Đệ đệ ta.”

Triệu lão gia mỉm cười, cho Triệu Phúc một ánh mắt.

Triệu Phúc cung kính đặt hộp gỗ lên trên máy mài.

Bạch Vi nhướng mày: “Đây là cái gì?”

Triệu lão gia làm một tư thế mời: “Đồ vật nhỏ.”

Bạch Vi mở ra, bên trong chứa khế đất, chính là gian cửa tiệm mà nàng đã chọn.

“Bộp” Bạch Vi đóng nắp lại, tữ mình rót một chén trà: “Ta không minh bạch ý tứ của ông.”

Triệu lão gia đưa tay muốn đón chén trà, nhưng Bạch Vi cầm lên chậm rãi uống một ngụm, nụ cười trên mặt ông lập tức cứng đờ.

“Bạch tiểu thư, ngươi đối đãi khách nhân chính là như vậy sao?” Triệu Phúc trừng mắt, vẻ mặt không vui. Triệu lão gia chịu bỏ xuống mặt mũi đến tìm nàng, coi như đã cất nhắc nàng rồi, nhưng nàng lại dám dát vàng lên mặt!

Bạch Vi mỉm cười: “Khách? Khách nơi nào? Triệu lão gia không mời mà đến, cũng coi như là khách sao?”

Triệu lão gia bây giờ mới hiểu ra, nữ nhân Bạch Vi này tâm nhỏ lại thích mang thù!

Trên đại hội tuyển bảo ông mới biết được, Bạch Vi cùng Bạch Ngữ Yên không hòa hợp với nhau. Trước đó, ông đã tiết lộ ý định muốn hợp tác với Bạch Vi nhưng sau đó lại cự tuyệt chuyển nhượng cửa tiệm cho Bạch Vi, đồng thời đem cửa tiệm tặng cho Bạch Ngữ Yên, việc này chỉ sợ đã ghi hắn lại một khoản trong lòng Bạch Vi.

“Bạch tiểu thư, hôm nay ta tới đây để bàn việc hợp tác với ngươi, ta hy vọng những chuyện không vui trước đây có thể bỏ qua một bên.” Triệu lão gia lấy ra một bản phác thảo, đặt trước mặt Bạch Vi: “Đoạn lão tiên sinh lộ ra tin tức, ông ấy có ý định hợp tác với khôi thủ lần này cùng nhau điêu khắc một kiện ngọc khí, ta sẽ cung cấp nguyên thạch cùng bản phác thảo, mời ngươi cùng Đoạn lão tiên sinh hợp tác điêu khắc nó.”

Bạch Vi trong lòng cười lạnh một tiếng, âm thầm mắng lão hồ ly!

Đoạn La Xuân là ngọc điêu sư cung đình, chuyên điêu khắc ngọc khí cho giới quý tộc. Sau khi cáo lão hồi hương, đã không còn ra tác phẩm truyền thế nào nữa. Bây giờ tuyên bố muốn xuất sơn, khó trách Triệu lão gia đem chủ ý đánh lên trên đầu nàng.

Bất quá nàng cũng là người có tính khí!

“Lần này Triệu lão gia định trả bao nhiêu bạc?”

Triệu lão gia cười thần bí, giống như đã tính trước, chắc chắn Bạch Vi sẽ đáp ứng.

“Ta có một mỏ đá có thể cung cấp ngọc nguyên chất cho ngươi, giá thấp hơn thị trường một thành, về phần cửa tiệm này, xem như bù trừ tiền công.” Ông cầm ấm trà lên, rót vào chén, nhấp một ngụm, thản nhiên liếc nhìn Bạch Vi: “Như thế nào, lần này đủ mười phần thành ý chưa?”

Bạch Vi trầm mặc, Triệu lão gia quả thực là một người rất khôn ngoan, biết trong tay nàng có bạc, nên từ nhu cầu của nàng mà ra tay.

Thứ nàng thiếu chính là chất liệu ngọc.

Điều kiện rất hấp dẫn.

“Ở phủ Bảo Nguyên có ba mỏ ngọc, trong đó hai mỏ đã bị hai gia tộc Ôn và Khương ở phủ thành An Nam chiếm giữ. Sáu thành ngọc khí của nước Tây Nhạc xuất phát từ hai gia tộc này. Còn lại một mỏ ngọc nằm trong tay ta. Ngươi cứ từ từ suy nghĩ, ta sẽ đợi tin tốt trong phủ.” Triệu lão gia phân tích tình hình rồi đứng dậy cáo từ: “Ngày mai thay ta gửi lời vấn an Đoạn lão tiên sinh.”

Giờ khắc này, Bạch Vi mới hiểu, Triệu lão gia đơn thuần không phải chỉ muốn điêu khắc ngọc. Lúc trước, ông ta nâng đỡ Bạch Ngữ Yên có lẽ chỉ là muốn tạo mối quan hệ với Đoạn La Xuân, bây giờ cúi đầu lấy lòng nàng, cũng là mục đích giống nhau.

Triệu lão gia không tiếc bỏ ra nhiều bạc cũng muốn móc nối với Đoạn La Xuân, ông ấy thực sự chỉ là một ngọc điêu sư của triều đình sao?

Bạch Vi cầm bản phác thảo, trong lòng sầu muộn. Nàng chưa từng gặp Đoạn La Xuân nên không dám hấp tấp đồng ý với Triệu lão gia.

Nàng liếc nhìn trên giường, thấy Bạch Ly vẫn đang ngủ say.

Phương thị bị bệnh, một ngày này Lưu Lộ không đến học nghệ.

Sáng hôm sau, Thẩm Ngọc hiếm hoi thuê một chiếc xe bò, đích thân đưa Bạch Vi đến huyện thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro