Chương 34: Hủy Trong Sạch
"Giữa chúng ta không có gì để nói, những gì cần nói đều đã nói rõ ràng khi ngươi từ hôn." Bạch Mạnh kéo cửa chuẩn bị đóng lại: "Ngươi trở về đi, nếu để người khác nhìn thấy, sẽ truyền ra lời ong tiếng ve."
Lưu Quyên nôn nóng dùng tay chặn lại cửa, cả người vội chui vào cửa.
Bạch Mạnh lùi lại một bước, tránh khỏi vòng tay ôm ấp của Lưu Quyên.
"A Mạnh, tại sao chúng ta không có gì để nói? Tình cảm nhiều năm như vậy, ngươi nói buông thì buông xuống sao?" Lưu Quyên bị động tác của hắn tránh như tránh rắn rết, sắc mặt trắng bệt vì kích thích.
"Chuyện đã qua rồi, không cần nhắc lại nữa." Bạch Mạnh dùng lời nói ban đầu của Lưu Quyên chặn miệng nàng ta: "Ngươi nói đúng, là ta vô dụng, ngay cả sính lễ cũng không thể chuẩn bị được, phòng tân hôn cũng không có năng lực xây, ngươi đi theo ta phải trải qua thời gian khổ cực. Nếu ngươi theo Triệu lão gia, vậy thì cùng ông ta sinh hoạt thật tốt đi."
Lưu Quyên sắc mặt tái nhợt, vì thoát khỏi Bạch Mạnh, nàng ta đã nói quá nhiều lời khó nghe.
Lời nói của Bạch Mạnh đã rất hàm súc, lời nói ban đầu của nàng ta là: "Ta sẽ không cùng ngươi sống khổ cực, cũng sẽ không nuôi hai người già, phía dưới còn nuôi hai hài tử. Ngay cả phòng tân hôn cũng không có, cùng đệ đệ ở chung một chỗ, chẳng lẽ về sau còn muốn chia sẻ nàng dâu với đệ đệ? Nếu ngươi thực sự tốt với ta thì đừng cản trở con đường hưởng phúc của ta. Ngươi nhìn xem Triệu lão gia hào phóng đến mức nào, cái vòng tay này, ngươi cả đời cũng không mua nổi. Ta đã cùng Triệu lão gia lăn giường, trong bụng còn có hài tử của ông ta, nếu ngươi muốn làm cha tiện nghi, không ngại nữ nhân của mình cùng những nam nhân khác lăn giường, vậy ta sẽ ở nhà đợi ngươi cưới ta."
Bạch Mạnh bị nàng ta kích thích đến mức gần như phát điên, hắn áp chế lại lửa giận quay người bỏ đi. Nàng ta ngăn hắn lại, muốn lấy hôn thư, Bạch Mạnh đem hôn thư ném cho nàng ta, đẩy nàng ta ra, vô tình làm vòng tay đập xuống mặt đất. Nàng ta rất tức giận, mắng hắn: "Nhà ngươi nghèo kiết xác thế mà còn muốn cưới nương tử sao? Ngươi vô dụng phế vật như vậy, xứng đáng không cưới được nương tử! Ai đi theo ngươi là tám đời xui xẻo!"
Lưu Quyên sắc mặt nóng bừng, hoảng hốt nói: "A Mạnh, không phải như vậy, huynh nghe ta nói." Nàng ta nắm lấy tay áo Bạch Mạnh: "Là ta lừa huynh, Triệu lão gia cùng ta là trong sạch, hai ta là thanh mai trúc mã, huynh còn không biết con người ta là như thế nào sao? Nếu thật sự ghét bỏ huynh thì đã từ hôn với huynh từ lâu rồi. Tại sao phải đợi đến bây giờ? Là nương ta, nương ta bức ta, ta không còn cách nào khác, thật không có biện pháp..."
Bạch Mạnh cau mày, đẩy Lưu Quyên ra.
"A Mạnh, trong lòng ta thích huynh, bị bất đắt dĩ mới nói ra những lời kia tổn thương huynh. Triệu lão gia tuy giàu có nhưng ta không thích ông ta, nếu huynh muốn ta, thân thể của ta không trong sạch, nương ta nhất định sẽ không đem ta đưa cho Triệu lão gia!"
Lưu Quyên không đếm xỉa đến, hắn càng đẩy, ngược lại nàng ta càng quấn chặt hơn, ôm chặt Bạch Mạnh, hôn lên trên môi hắn.
Bạch Mạnh không ngờ Lưu Quyên lại có lá gan lớn như vậy!
Sắc mặt hắn lạnh lẽo, dùng sức đẩy Lưu Quyên ngã xuống đất: "Lưu Quyên, xin ngươi tự trọng!"
Lưu Quyên nhìn khuôn mặt lãnh khốc vô tình của Bạch Mạnh, tâm lạnh một nửa, nàng ta chỉ có thể ỷ lại vào Bạch Mạnh, dù sao so với tùy tiện bị bán đi còn tốt hơn.
Nghe thấy tiếng động ở cửa, nàng ta cắn răng, cởi phăng y phục, cọ mình vào người Bạch Mạnh.
"A Mạnh... Không...Không muốn..."
Trước ngực của Lưu Quyên y phục mở rộng, đoán chắc Bạch Mạnh không dám đẩy nàng ta, nàng ta quấn quanh Bạch Mạnh như một con bạch tuộc, nắm lấy tay hắn chạm vào cơ thể nàng ta.
Ngay khi cánh cửa mở ra, nàng ta đã khóc nức nở hô: "Cứu mạng, A Mạnh... ngươi dừng tay!"
Bạch Mạnh sắc mặt tái xanh, cầm ngược lại tay nàng ta, hất tay nàng ta ra.
Lưu Quyên ưỡn bộ ngực lên, nghiêng về phía tay hắn, đột nhiên một bàn tay từ phía sau kéo nàng ta ra, nàng ta chưa kịp nhìn rõ là ai tới, da đầu kịch liệt đau xót, bị vả bốp bốp hai cái vào mặt, cả người đều bị ngu ngơ.
Bạch Vi sắc mặt lạnh lùng, nghĩ tới nàng ta muốn gây buồn nôn cho Bạch Mạnh, trong lòng liền tức giận!
"Lưu Quyên, ngươi không cần mặt mũi, thì không cần làm người a!" Bạch Vi bóp phần sau gáy Lưu Quyên, đập nàng ta vào tường: "Nếu ngươi còn dám làm cho ca ca của ta buồn nôn, ta sẽ vạch trần tất cả chuyện xấu của ngươi ra ngoài. Nhìn ngươi trong thôn còn muốn hay không làm người!"
Lưu Quyên hét lên một tiếng, đầu đập vào vách tường, trong mắt nổi đom đóm.
"Nếu ngươi còn dám tới nhà ta, ta sẽ đánh gãy chân ngươi!" Bạch Vi xách Lưu Quyên ném ra ngoài cửa: "Mau cút khỏi đây!"
Lưu Quyên sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bạch Vi, ngươi ngậm máu phun người! Ta tìm ca ca ngươi, muốn nói với hắn không cần trả ba mươi lượng bạc kia, hắn không nói hai lời, lôi kéo ta vào cửa xé mở xiêm y của ta...... Ngươi bây giờ trả đũa, hướng về trên người của ta giội nước bẩn, nói ta câu dẫn ca ca của ngươi, đây là muốn bức tử ta!"
"Thân thể của ta bị ca ca của ngươi nhìn hết, ta không còn mặt mũi nào để sống nữa, nếu bị các ngươi giẫm chết, ta thà đụng chết trước cửa nhà ngươi để chứng minh trong sạch!"
Lưu Quyên nhắm mắt lại, nảy sinh độc ác đụng đầu vào vách tường, ngã xuống đất.
"Con a! Con của ta a! Ngươi chết rồi, để nương sống làm sao a!" Phùng thị và Lưu Yến chạy tới, nhìn thấy Lưu Quyên đụng đầu vào vách tường, Phùng thị gào lên vài tiếng, hung dữ trừng mắt nhìn Bạch Vi, chửi bới: "Tiện nhân trời đánh, Quyên nhi trêu chọc gì ngươi, mà ngươi bức nàng phải chết! Nếu hôm nay ngươi không nói rõ ràng, lão nương sẽ liều mạng với ngươi!"
Bạch Vi cười lạnh nói: "Ngươi hỏi Lưu Quyên một chút, nàng ta đã làm chuyện xấu gì!"
Lưu Quyên cảm thấy đầu đau dữ dội, tầm nhìn tối sầm, máu tươi chảy xuống, bị dọa sợ.
Nàng ta kêu khóc nói: "Nương, thân thể ta đã bị Bạch Mạnh nhìn thấy, bọn hắn còn hất chậu phân lên đầu ta, nói ta câu dẫn Bạch Mạnh! Ta không muốn sống nữa, ta không thể sống được nữa!"
"Đừng sợ, nương sẽ đòi công đạo cho ngươi!"
Lưu Quyên lao vào trong ngực của Phùng thị, dùng sức véo tạo ra mấy vết đỏ trên ngực mình: "Một nhà bọn họ khi dễ người, bọn họ ghi hận chuyện ta từ hôn nên hủy đi trong sạch của ta!" Nàng ta đột nhiên đứng dậy: " Nương, người đừng ngăn cản ta. Nếu bọn họ không cưới ta, ta còn sống để làm gì?" Nói rồi, lại đập đầu vào tường.
Phùng thị ôm chặt Lưu Quyên: "Ngươi đây là đâm đao trong tim nương a, muốn bức tử ta a! Trong thôn các cô nương mười lăm tuổi đã thành thân, ngươi bị Bạch Mạnh không công trì hoãn, trở thành cô nương quá lứa, mắt thấy từ hôn muốn cùng Triệu lão gia qua ngày tốt lành, lại bị hắn lòng dạ hiểm độc tim phổi nát vụn hủy hoại! Số khổ a! Số mệnh hai mẫu nữ ta sao lại khốn khổ như vậy a!"
Hai mẫu nữ ôm đầu khóc đến vỡ phổi.
Nơi này gây động tĩnh rất lớn, thu hút rất nhiều thôn dân, có người mắt sắc nhìn thấy vết đỏ trên ngực Lưu Quyên, phẫn nộ nói: "Lưu nhị gia, Bạch Mạnh đã hủy trong sạch của Lưu Quyên. Hắn nhất định phải cưới Lưu Quyên vào cửa! Chúng ta đi tìm lý chính cùng tộc trưởng, làm chủ cho các ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro