Chương 124
Quách đại nhân cùng tri phủ đến Khương gia.
Đi cùng họ là một đội tiên sinh chuyên tra soát sổ sách, đặc biệt đến để kiểm tra sổ sách kết toán của Khương gia.
Khương lão gia giữ vẻ mặt bình thản, tươi cười đón tiếp: "Hai vị đại nhân, mời vào đại sảnh dùng trà."
Quách đại nhân ngồi xuống ghế.
Tri phủ khẽ liếc mắt ra hiệu cho Khương lão gia, nhắc hắn tự lo lấy thân.
Khương lão gia vẫn giữ vẻ bình tĩnh, thậm chí chủ động đề cập: "Tất cả sổ sách đều ở trong kho, đại nhân có thể ở lại đây vài ngày, chờ kiểm tra xong rồi hãy hồi phủ."
Quách đại nhân không để tâm lời mời của Khương lão gia, lập tức ra lệnh cho các tiên sinh vào kho tra xét sổ sách.
Khương lão gia không hề tỏ ra khó chịu, lập tức sai người dẫn đường.
Tào tri phủ ít nhiều cũng biết Khương gia có nhiều chuyện không sạch sẽ. Nay sự việc vỡ lở, ông ta cũng bị liên đới, chỉ có thể tìm cách che giấu phần nào.
"Quách đại nhân, tra xét sổ sách năm năm gần đây ít nhất cũng mất vài ngày, chi bằng cứ lưu lại Khương phủ để tránh phải đi lại vất vả?" Tào tri phủ hy vọng Khương lão gia có thể mua chuộc được Quách đại nhân, để những vấn đề nhỏ có thể được cho qua.
"Đúng vậy, nơi ở đã chuẩn bị sẵn." Khương lão gia phụ họa.
Quách đại nhân cười nhạt: "Không cần đâu, ta không chỉ tra một mình Khương gia, lần này ta đã chuẩn bị đầy đủ, mang theo ba mươi tiên sinh kiểm toán. Không quá hai ngày là có thể kiểm tra xong."
Nụ cười trên mặt Khương lão gia thoáng cứng lại, không cố thuyết phục nữa.
Sau khi uống một chén trà, Quách đại nhân đích thân tham gia vào đội ngũ tra xét sổ sách.
---
Việc kiểm tra kéo dài suốt hai ngày một đêm, đến tối ngày thứ hai, cuối cùng cũng hoàn tất.
Trước khi đến đây, đoàn kiểm tra đã xem qua các sổ sách từ Đông Cung về số bạc Khương gia nộp lên kinh thành những năm qua. Kết quả so sánh cho thấy có sự chênh lệch lên đến một triệu lượng bạc.
Quách đại nhân đóng cuốn sổ tổng kết lại, sắc mặt nghiêm nghị, quay sang các tiên sinh kế toán, nói: "Mọi người vất vả rồi, về dịch quán nghỉ ngơi hai ngày đi."
Các tiên sinh đồng loạt đứng dậy cáo từ.
Quách đại nhân niêm phong tất cả sổ sách vừa tra xét, lệnh cho binh sĩ đưa về dịch quán.
---
Trong suốt hai ngày này, bầu không khí trong Khương gia vô cùng căng thẳng. Khương phu nhân ăn không ngon, ngủ không yên.
Giờ đây thấy việc kiểm tra đã hoàn tất, bà ta cũng không dám thở phào nhẹ nhõm.
"Đại nhân, chúng ta là thương nhân buôn ngọc lương thiện, mỗi năm đều nộp bạc lên triều đình đúng hạn, chưa bao giờ dám làm sổ giả để biển thủ! Xin ngài minh xét!"
Khương phu nhân thấy Quách đại nhân bước ra, vội vàng lên tiếng kêu oan:
"Buôn ngọc là một ngành béo bở, Khương gia nhờ đó mà phát đạt, nhưng cũng có rất nhiều kẻ ghen ghét muốn hại chúng ta. Bề ngoài tuy hào nhoáng, nhưng thực chất chịu không ít khổ sở."
Quách đại nhân cười lạnh: "Sổ sách trong kho của các người và sổ sách nộp lên kinh thành có sự chênh lệch lên đến một triệu lượng bạc. Số bạc này đã đi đâu, tốt nhất các người tự mình đến trước mặt thái tử để giải thích!"
Sắc mặt Khương phu nhân tái nhợt: "Một... Một triệu lượng?"
Bà ta kinh hãi nhìn về phía,Khương lão gia: "Lão gia, số bạc đó... thật sự nằm trong tay chúng ta sao?"
Khương lão gia cũng giật mình sửng sốt, lập tức phủ nhận: "Dù có cho ta gan trời, ta cũng không dám nuốt số bạc này! Chắc chắn có hiểu lầm gì đó!"
"Đây đều là sổ sách của phủ các ngươi, sao có thể có hiểu lầm?" Quách đại nhân nghiêm nghị, ra lệnh trói Khương lão gia lại: "Mỏ ngọc bị phá hủy, thủy quân Đông Giang đã bắt giữ toàn bộ những kẻ gây án. Qua thẩm vấn, bọn chúng đã khai nhận thân phận là thủy tặc, đồng thời nhiều lần cấu kết với các ngươi để cướp bạc của triều đình, số lượng lên đến mấy chục vạn lượng, cùng với ba nghìn thạch lương thực. Chứng cứ rành rành! Nếu ngươi muốn chối tội, vậy cứ đến công đường mà kêu oan!"
Khương lão gia không thể tin nổi: "Nếu ta thực sự biển thủ số bạc khổng lồ này, sao phủ ta lại đơn sơ đến thế? Ngay từ khi thái tử có ý định tra xét sổ sách, ta đã có thể dùng số bạc đó để mua đường thoát thân!"
Ông ta cắn chặt răng, liên tục lắc đầu: "Đại nhân, nhất định có sự hiểu lầm! Những sổ sách này đều do nữ tế ta phụ trách ghi chép!"
Ông ta ngăn lại binh sĩ đang khuân một chiếc rương, xé bỏ niêm phong, tùy ý rút ra một quyển sổ, nói đầy căm phẫn: "Trước đây vào mùa mưa, kho bị dột, toàn bộ sổ sách bị nước mưa làm ướt, giấy mốc meo, chữ bị nhòe. Nữ tế ta là người chăm chỉ, có thực học, nên ta đã giao việc sao chép lại sổ sách cho hắn! Nhưng không ngờ, chỉ vài ngày sau khi hoàn thành, hắn đã cùng nữ nhi ta quay về phủ Bảo Nguyên để thăm cha nương. Khi đó, hai phu thê cãi nhau, hắn đã ra tay đánh gãy tứ chi nữ nhi ta! Nay số sổ sách này lại bị phát hiện có sai sót nghiêm trọng, ta nghi ngờ hắn đã cố ý hãm hại ta để báo thù!"
Quách đại nhân cau mày: "Hắn vì sao phải báo thù ngươi? Ngươi là nhạc phụ của hắn, nếu hắn giả mạo sổ sách, lẽ nào không tự chuốc họa vào thân? Đây chẳng khác gì tự đào mồ chôn mình!"
Giang lão gia thở dài: "Nói ra thì dài dòng, nữ tế ta là tiểu nhi tử của Bạch Khải Phục, quê ở thôn Thạch Bình, trấn Thanh Thủy, phủ Bảo Nguyên. Tỷ tỷ của hắn chính là Bạch Vi. Nàng ta từng tham gia cuộc thi chế tác ngọc khí và nổi danh trong giới ngọc khí. Ta đã từng bắt chước một số tác phẩm của nàng ta, khiến hai bên có hiềm khích."
"Nữ nhi ta từng được Bạch Ly cứu mạng. Hắn đã đem lòng yêu thương và cầu thân nữ nhi ta. Ban đầu, ta không đồng ý cuộc hôn nhân này vì mối hiềm khích với Bạch Vi. Nhưng nữ nhi ta lại kiên quyết gả cho hắn để báo đáp ân tình, mặc kệ sự phản đối của ta. Ngay cả cha nương Bạch Ly cũng không tán thành cuộc hôn nhân này, vì họ vẫn chưa nguôi ngoai mối hận cũ."
"Để cưới nữ nhi ta, Bạch Ly đã đoạn tuyệt quan hệ với Bạch gia. Vì thương nữ nhi, ta đành đón nhận hai phu thê hắn về Khương phủ. Bạch Ly là người khéo léo, chẳng mấy chốc đã lấy được lòng tin của ta. Ta tin rằng hắn yêu nữ nhi ta thật lòng, nên mới có ý định bồi dưỡng hắn!"
Khương lão gia đầy căm phẫn: "Bây giờ ta mới hiểu, ngay từ đầu, đây chính là cái bẫy của Bạch Vi! Họ cố ý để Bạch Ly cứu nữ nhi ta, trở thành nữ tế Khương gia, rồi giả vờ đoạn tuyệt quan hệ với Bạch gia để chiếm được lòng tin của ta. Cuối cùng, hắn đã bày mưu hãm hại ta!"
"Quách đại nhân, xin ngài minh xét! Không thể để kẻ tiểu nhân đắc ý!"
Nói đến đây, ông ta kích động đến mức rơi nước mắt.
Quách đại nhân trầm ngâm:
"Những gì ngươi nói, ta sẽ tự mình điều tra!"
Thái tử rất tín nhiệm Bạch Mạnh, nếu Khương gia sụp đổ, Bạch Vi sẽ tiếp quản vị trí này.
Điều này khiến Quách đại nhân không khỏi nghi ngờ, liệu có phải Khương lão gia đã biết trước số phận của mình, nên cố ý phản đòn hãm hại Bạch Vi hay không?
Dù sao, chuyện Khương gia cấu kết với thủy tặc đã có đầy đủ chứng cứ!
Ông không thể không nghi ngờ!
Khương lão gia liếc mắt ra hiệu cho Khương phu nhân.
Khương phu nhân im lặng rơi nước mắt:
"Nếu đại nhân không tin, có thể theo ta đến gặp tiểu nữ."
Quách đại nhân gật đầu, đi theo Khương phu nhân vào trong.
Vừa bước vào sân viện, đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của nha hoàn: "Tiểu thư, người thật mệnh khổ! Hết lòng hết dạ đối tốt với cô gia, vậy mà cuối cùng hắn chỉ xem tình cảm của người là trò lừa dối. Hắn không chỉ tàn nhẫn đánh gãy tứ chi của người, mà còn muốn khiến Khương gia nhà ta rơi vào họa diệt môn!"
Khương San nức nở khóc lóc...
Nha hoàn thỉnh thoảng lại mắng chửi Bạch Ly là kẻ bạc tình, nhưng Quách đại nhân nghe không nổi nữa, liền xoay người bước ra ngoài.
Khương phu nhân trong lòng hoảng hốt.
Quách đại nhân chậm rãi nói đầy ẩn ý: "Phủ Giang đối đãi với hạ nhân thật rộng lượng và nhân hậu."
Khương phu nhân giật mình thon thót, lập tức nhận ra có điều không ổn.
"Vật cực tất phản!"
Người bình thường nếu gặp phải bi kịch lớn như vậy, hễ ai nhắc đến đều sẽ đau đớn đến phát điên, tốt nhất là tránh không nhắc tới. Nhưng người hầu bên cạnh Khương San thì lại khác, mỗi một câu nói đều như đâm thẳng vào tim nàng ta, vậy mà cảm xúc của Khương San lại không quá kích động...
Khương lão gia cũng âm thầm kinh hãi, thầm nghĩ vị đại nhân này không dễ bị lừa!
—
Quách đại nhân không hề nương tay, lập tức ra lệnh bắt giữ Khương lão gia với tội danh cấu kết thủy tặc, phá hủy mỏ ngọc, cướp đoạt bạc và lương thực của triều đình.
Vì Khương lão gia đã lôi ra một chuyện khác, Quách đại nhân không vội hồi kinh báo cáo, mà đi đến phủ Bảo Nguyên để điều tra sự thật về sổ sách.
Khi Bạch Vi nhận được tin, nàng không nói nhiều, mà trực tiếp dẫn Quách đại nhân đến gặp cha mình, sau đó đưa ông ta đến thôn Thạch Bình, để nghe người dân kể lại sự việc đêm hôm đó.
Lý chính nói với Quách đại nhân: "Khương gia không hề tử tế, vì muốn giành giật việc làm ăn của Bạch Vi, họ đã bắt chước thiết kế của nàng ấy rồi đem bán trước. May mà Bạch Vi nhanh trí nên không bị họ hãm hại. Nhưng Bạch gua sa sút, làm sao có thể đấu lại Khương gia? May mắn, Bạch Vi được hoàng thượng coi trọng, có quan lớn trong cung chống lưng, Khương gia mới chịu từ bỏ. Nếu không, Bạch gia chắc chắn đã gặp nạn."
"Việc Bạch Ly lấy tiểu thư Khương gia, chúng ta ở đây không rõ. Nhưng khi Bạch Vi từ kinh thành trở về, thấy Bạch Ly cưới nữ nhi Khương gia, nàng ấy nhất quyết phản đối. Sau đó, Bạch Ly rời khỏi Bạch gia, làm cha nương hắn đau lòng không thôi. Không lâu trước đây, hai phu thê họ quay lại đây, nửa đêm tức phụ Bạch gia đánh xe rời đi, Bạch Khải Phục chạy ra ngăn cản thì bị tức phụ sai hộ vệ đánh trọng thương, Bạch Ly cũng bị thương nặng. Ngọc khí mà Bạch Vi chế tác cho Hhàng thượng cũng bị tức phụ của Bạch Khải Phục đập vỡ. May mà khi đó nữ tế Bạch gia kịp thời tới, nếu không, e rằng Bạch Khải Phục và Bạch Ly đã mất mạng rồi."
Quách đại nhân tiếp tục hỏi thăm nhiều người khác trong thôn, bọn họ đều nói giống nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro